❀ 2 ❀ Urazome Tenma
“Dạ, em có mấy chuyện muốn hỏi ạ.”
Ba người ngồi quanh bàn trà. Yuno lên tiếng trước.
Đầu tiên, cô chỉ vào thiếu niên dù đã rời khỏi giường nhưng tay vẫn không rời cuốn tạp chí truyện tranh.
“Đây là anh Urazome Tenma phải không ạ? Lúc nãy em nghe chị gọi anh ấy là Tenma.”
“Đúng Urazome Tenma đấy.”
Thiếu nữ đeo kính đáp. Nam sinh cũng gật đầu “Hình như thế.”
“Lúc nãy anh bảo em nhầm người mà?”
“Anh chẳng nhớ rõ đâu. Lúc đó anh đang mải đọc tạp chí tuần này.”
Urazome viện một cái cớ nhạt nhẽo.
“… Em xin hỏi câu tiếp theo. Chị là Sakisaka ở câu lạc bộ Báo chí phải không ạ?”
“Ừ. Chị là Sakisaka Kaori, lớp A khối mười một, đội trưởng câu lạc bộ Báo chí. Rất vui được gặp em.”
Kaori giới thiệu mình và chìa danh thiếp ra. Yuno nhận lấy. Tên và chức vụ của Kaori được viết siêu to bằng font chữ Raglan Punch.
Sakisaka Kaori — Câu lạc bộ Báo chí
“Chị Sakisaka và anh Tenma là quan hệ gì ạ?”
“Bạn cùng lớp.”
“Đúng thế, với lại chị quen tên này từ xưa rồi nên thỉnh thoảng ghé đây chơi thôi.”
Nếu họ bảo là bạn trai bạn gái yêu đương chắc Yuno sẽ ngại lắm, nhưng xem ra không phải. Yuno nhẹ cả người… Ấy, sao cô lại quan tâm đến chuyện đó làm gì?
“Chị bảo đến đây chơi… Nhưng đây là phòng Hội nghiên cứu Hyakunin Isshu mà?”
“Trên danh nghĩa thôi. Thực tế, câu lạc bộ đó chẳng có ai nên anh chiếm làm phòng riêng.”
Urazome đáp gọn lỏn.
“Chiếm làm phòng riêng, nghĩa là anh sống ở đây ạ? Trong chỗ này sao?”
“Thoải mái lắm. Dãy phòng sinh hoạt câu lạc bộ có đường nước và nhà vệ sinh, gần đây còn có nhà tắm công cộng với tiệm tự giặt⦾ nữa.”
Yuno thầm nghĩ, ngay cả mấy người cứ thích ngồi dầm ngồi dề trong phòng câu lạc bộ kiểu chỗ này của tao mà thấy ông này cũng phải xách dép chạy dài.
“A, mình pha trà đi nhỉ!”
Nói rồi, Kaori rẽ núi tạp chí, lôi ấm trà và ấm điện từ góc tủ ra. Nơi đó đã thành chỗ để đồ gia dụng, ngoài hai thứ Kaori vừa lấy còn có tủ lạnh cỡ nhỏ, lò vi sóng và nồi cơm điện nữa. Căn phòng này thật sự đã bị chiếm làm của riêng rồi.
“Sao anh lại sống ở phòng câu lạc bộ ạ? Bố mẹ anh đâu ạ?”
“Bố mẹ anh còn sống cả. Bố, mẹ, một em gái. Nhà anh cách đây một bến tàu điện.”
“Thế tại sao?”
“Nhiều lý do lắm.”
“Nào, xin mời.”
Kaori thành thạo dùng ấm pha trà xanh, rót ba chén rồi đặt lên bàn. Cô nhanh nhẹn đến mức Yuno chưa kịp nói “Thôi không cần đâu ạ.”
“Nhà trường không phát hiện ra anh ạ?”
“Anh sống ở đây hơn một năm rồi, tới giờ vẫn ổn. Cửa lúc nào cũng khóa, tối đóng rèm. Nhưng mới nãy, tại Kaori nên anh bị em phát hiện ra rồi.”
“Đâu… đâu phải tại tớ. Nghe loa báo nhà thể chất cũ có chuyện, tớ ngạc nhiên quá nên phải phóng đi ngay.”
“… Em xin lỗi, em không định tự tiện xông vào phòng anh đâu ạ.”
“Không sao, chỉ cần em đừng nói với ai là được.”
Điều kiện trước tiên của cậu ta là không lộ tin ra bên ngoài à? Rốt cuộc Yuno cũng hỏi đến vấn đề cô quan tâm nhất.
“Dạ…, em thấy căn phòng này lạ lắm. Thế nào mà…”
Yuno vừa ngó đống đồ liên quan đến truyện tranh, hoạt hình xung quanh vừa hỏi.
“Anh thích chạy trốn khỏi thực tại.”
Urazome đáp với đôi mắt uể oải. Yuno chỉ có thể nói “À, thế ạ.”
“Chị Sakisaka cũng thích thế ạ?”
“Chà, câu lạc bộ Báo chí của chị không ngán thể loại nào cả. Với lại em gọi chị là Kaori đi.”
“Vâng…”
“Vậy anh hỏi em một câu được không?” Urazome nhấp ngụm trà xanh rồi nhìn Yuno chòng chọc.
“Em đang sinh hoạt câu lạc bộ thì ngẫu nhiên bị vướng vào vụ án, trở thành một trong những người đầu tiên phát hiện xác chết, giờ đang bị cảnh sát giữ lại để điều tra. Nhưng em bắt buộc phải chuồn khỏi đó, cố tình tìm tới tận đây là vì sao?”
Yuno cực kỳ bất ngờ nên chưa kịp trả lời.
“Sao… sao anh biết ạ? Chẳng lẽ cảnh sát đã tiết lộ danh tính những ai phát hiện ra thi thể đầu tiên ạ?”
“Không phải. Anh đoán vậy thôi.”
“Nhưng làm sao anh đoán chi tiết đến thế được…”
“Giày.”
Urazome chán nản hướng cốc trà về phía cửa. Yuno ngoảnh lại, trông thấy đôi giày cô cởi lúc nãy đang lăn lóc trên sàn bê tông. Giày tập bóng bàn của hãng Mizuno.
“Em đi giày chuyên dụng để tập bóng bàn tới đây. Bình thường, mọi người chỉ đi giày tập bóng bàn trong nhà thể chất. Địa điểm tập luyện của câu lạc bộ Bóng bàn nữ là nhà thể chất cũ, có nghĩa là ban đầu em đang ở nhà thể chất cũ tập luyện với câu lạc bộ của mình, sau đó đi thẳng đến đây mà không có thời gian đổi giày.
“Nếu thế thì thời gian trùng khớp với thời điểm xảy ra vụ án. Như vậy, suy luận hợp lý nhất chính là, vì bị cảnh sát giữ lại hiện trường nên em vẫn đi nguyên giày tập tới giờ. Tuy nhiên, hiện em đang rời khỏi khu vực có cảnh sát và đến đây. Cảnh sát lấy lời khai xong rồi à? Không phải, nếu được chính thức cho ra ngoài thì em sẽ có thì giờ để đổi giày mới đúng. Việc em còn đi nguyên đôi giày này chứng tỏ giữa lúc đang bị cảnh sát giữ, em đã lấy lý do muốn đi vệ sinh hoặc gì đó để trốn ra ngoài. Hơn nữa, nếu em là đối tượng tình nghi chính thì cảnh sát phải trông chừng nghiêm ngặt mới phải, nhưng em lại dễ dàng trốn đi được. Như vậy, em không phải là nghi phạm. Không phải nghi phạm, được cảnh sát lấy lời khai, lại có mặt ở nhà thể chất, ngẫu nhiên vướng vào vụ án mạng nên chỉ có thể suy luận em là một trong những người đầu tiên phát hiện xác chết.”
“.........”
Yuno vẫn ôm cốc trà nhưng đã hóa đá. Lát sau, độ ấm truyền tới nơi đầu ngón tay mới khiến cô tỉnh lại. Cậu ta vừa nói gì?
Giày? Chỉ nhìn đôi giày cô cởi ra rồi vứt chỏng gọng mà cậu ta đã biết Yuno bị vướng vào vụ án, cả việc cô trốn khỏi khu vực cảnh sát trông coi và việc cô không phải thủ phạm nữa?
Nhưng từ khi Yuno bước chân vào phòng đến giờ, cậu ta vẫn mải mê suy nghĩ gì đó, có để ý đến cô đâu. Nghĩ kỹ… chỉ có lúc đó. Khi nghe Yuno tự giới thiệu, cậu ta đã thoáng rời ánh mắt, đôi mày hơi nhíu lại. Khoảnh khắc mấy giây từ khi nhìn thấy đôi giày tập bóng bàn trên nền bê tông đến lúc nhíu mày đã đủ để cậu đoán vậy thôi?
Đùa hả trời? Những lời giải thích của cậu rất hợp lý, chắc chắn không phải hiểu lầm như lúc nãy. Một ý nghĩ nảy ra trong tâm trí rối ren của Yuno.
Người này giỏi thật.
“Dạ, em muốn nhờ anh Urazome giúp ạ!”
Yuno nhướn mình, khẩn khoản nhờ vả.
“Lúc nãy em cũng đã nói thế rồi. Anh thì có liên quan gì đến vụ án?”
“Anh có biết chị Sagawa, đội trưởng đội Bóng bàn không ạ?”
“À, nửa biết nửa không.”
Kaori giơ tay và nói chị có.
“Chị biết bạn ấy, còn chơi với nhau nữa cơ. Nao bị sao?”
“Chị ấy bị cảnh sát coi là thủ phạm ạ!”
“Hả? Gì vậy?”
“Em muốn ngăn cảnh sát lại nhưng chẳng biết làm sao. Chắc anh Urazome sẽ có cách…”
“Ấy, sao lại là anh?”
“Em nghe nói anh rất thông minh. Anh được điểm tuyệt đối trong kỳ thi mà…”
“Đấy cậu xem, thế này tớ mới ghét đấy!”
Urazome đau khổ quay sang nói với Kaori. Gì vậy chứ? Thôi, chẳng sao. Bất chấp thái độ cứng đầu cứng cổ, liên tiếp né tránh câu hỏi, cả việc cậu ta là kẻ kỳ quặc sống trong phòng sinh hoạt câu lạc bộ với sở thích lạ lùng, quan trọng là cái đầu của Urazome.
“Ngoài anh Urazome em chẳng nhờ được ai nữa. Nhờ anh giúp chị Sagawa ạ!”
“Không thích.”
Lời van nài khẩn thiết của Yuno bị hai chữ vỏn vẹn dập tắt thành tro bụi. Giống như cô đang húc đầu vào núi DVD vậy.
“Tại sao ạ?”
“Đúng đấy, cậu giúp người ta đi.”
“Tại sao tớ phải giúp? Cảnh sát coi Sagawa là thủ phạm, không phải à?”
“Nhưng chị Sagawa không phải thủ phạm!”
“Đúng thế đúng thế. Nao nghiêm túc chỉn chu lắm!”
“Thế thì hai người đi mà nhìn vào camera rồi nói ‘Bình thường bạn ấy là người tốt!’ đi nhé.”
Urazome buông một câu mỉa mai khắc nghiệt rồi dựng cuốn tạp chí lên tay.
“Thế nhé, về đi. Như hai người thấy đó, tớ đang bận. Tớ phải đọc xong Thầy giáo tuyệt vọng⦾ số tuần này, yêu thương thuộc tính băng bó của Abiru-chan rồi còn đi mua cơm tối nữa.”
“Anh nói gì vậy ạ?”
“Đúng đấy, Tenma. Tớ đã bảo cậu bao nhiêu lần rồi, Matoi-chan đáng yêu hơn nhiều.”
“Ấy, chị Kaori, ý em không phải…”
Làm sao đây làm sao đây? Cuộc tranh cãi chẳng đâu vào đâu khiến đầu Yuno xoay mòng mòng.
Đã êm đẹp tới được đây, tìm được người có vẻ đáng tin cậy, vậy mà hy vọng cuối cùng để cứu đội trưởng sắp tan thành mây khói rồi.
Nhờ vả thôi không được. Mình có điều kiện gì để trao đổi với anh ta không nhỉ? Hay mình thử dọa sẽ tiết lộ việc anh ta sống trong phòng câu lạc bộ? Không ổn, đe dọa người ta nhưng chính cô sẽ không thoải mái. Với lại, Yuno đoán một khi bị ép buộc, anh chàng này sẽ chỉ làm quấy quá cho xong. Cô phải tìm ra điều kiện nào có giá hơn, vừa làm sao để anh ta tự nguyện chấp thuận…
Một tia sáng chợt lóe lên trong tâm trí cô.
“Anh Urazome.”
Yuno gọi nam sinh tên Urazome đang nằm lăn lóc trên giường lật tạp chí. “Gì?” Tiếng đáp ỉu xìu.
“Lúc nãy anh bảo phải đi mua cơm tối, vậy anh Urazome sống thế nào ạ?”
“… Thế nào là thế nào?”
“Anh sống trong trường một mình. Sinh hoạt phí anh kiếm từ đâu? Anh làm thêm ạ?”
“Không liên quan tới em.”
Urazome dùng tạp chí che mặt rồi đáp. Trông cậu ta chẳng có vẻ gì là đang có việc làm.
“Bố mẹ cho anh tiền phải không ạ?”
“…”
“Chà, đúng thế đấy.”
Kaori trả lời thay cho nhân vật bị hỏi đang im lìm.
“Nhưng chắc bố mẹ anh không đồng ý cho anh sống ở đây phải không?”
“…”
“Đúng rồi, bình thường có bố mẹ nào đồng ý đâu.”
Kaori lại gật gù.
“Thế ạ? Vậy nghĩa là bố mẹ anh vẫn phải chu cấp tiền hàng tháng cho đứa con trai chẳng biết tại sao lại sống trong phòng câu lạc bộ trường, chưa được bố mẹ đồng ý mà đã tự tiện rời nhà phải không ạ?”
“Em muốn nói gì?”
Urazome nhấc cuốn tạp chí ra khỏi mặt, ánh mắt lạnh lẽo chĩa về phía Yuno. Có hy vọng rồi!?
“Anh Urazome này, anh không thấy khó chịu sao? Anh không thấy mình đang chán sao ạ? Chống đối lại bố mẹ, thế mà vẫn phải phụ thuộc vào bố mẹ, anh nửa vời quá đấy. Anh nên tự kiếm tiền đi!”
Urazome vứt cuốn tạp chí xuống gối rồi chầm chậm rời khỏi giường. Tay trái run run giữ chặt lấy bàn tay phải đã cuộn lại thành nắm đấm. Cậu ta đang kiềm chế kích động muốn đánh Yuno hả?
“Em…”
“Em sẽ trả anh tiền.”
“Hả?”
Động tác của thiếu niên độc lập nửa vời dừng khựng lại.
“Nếu anh giúp chị Sagawa, em sẽ trả tiền cho anh. Mọi người trong câu lạc bộ Bóng bàn cùng góp tiền, trả cho anh một trăm ngàn yên. Anh thấy thế nào ạ?”
“.........”
Vừa đấm vừa xoa quả thật là phương pháp hiệu quả.
Hai người mắt đối mắt. Có thể thấy trong đầu Urazome đang quay cuồng cân đo đong đếm chi phí sinh hoạt, lòng tự trọng và Thầy giáo tuyệt vọng tuần này.
Rốt cuộc, cậu ta thả nắm tay phải ra. Bàn tay từ từ hạ xuống, miệng thì thào như thể nghiến răng nghiến lợi mới thốt nên lời: “Một trăm ngàn yên hả?” Yuno sắp mặc cả thắng lợi rồi.
Urazome Tenma lại gần Yuno rồi ngồi xuống bên bàn.
Cậu ta khụ một tiếng, lấy lại uy nghiêm của chủ nhân căn phòng, hai bàn tay chầm chậm đan vào nhau.
“Nào, em kể anh nghe xem.”
Sau khi nghe Yuno kể hết những gì mình biết, Urazome phản ứng hời hợt.
“Nhưng mà, số em may mắn đấy. Nếu không phải anh trai em làm thám tử mà nghe lỏm thế là lớn chuyện rồi đấy.”
“Vâng. Nhưng bỏ qua vụ đó đi ạ. Anh thấy sao? Anh nghĩ ra gì chưa?”
Trong thời gian cô ở đây, biết đâu đội trưởng đã phải tra tay vào vòng rồi cũng nên. Yuno cần có kết luận thật nhanh.
Kaori nghe Yuno kể, ghi chép thông tin liên tục hệt như anh trai cô. Lúc này cô nhỏ giọng nói:
“Thế thủ phạm không phải Nao à?”
“Ơ ơ? Chị nói thế…”
“Khu vực cánh gà là phòng kín còn gì. Chỉ có mình Nao ở đấy thôi.”
“Anh… anh Urazome thấy sao ạ?”
“Hửm? Ừm…”
Urazome vừa ngẫm nghĩ vừa gặm bánh gạo dùng cùng trà.
“Cho anh hỏi chút, em bảo trong nhà vệ sinh nam có một cái ô phải không? Cái ô bị ướt ấy.”
“Vâng ạ.”
Bây giờ, Yuno không còn tâm trạng kể lể ô iếc gì nữa. Cô chỉ muốn nói về đội trưởng Sagawa.
“Cái ô đó là loại nam giới dùng phải không? Nếu ô của nữ xuất hiện trong nhà vệ sinh nam thì chắc mọi người sẽ nghi ngờ nhiều hơn.”
“Đúng vậy ạ. Cái ô dài, màu đen. Không rõ là đồ của ai.”
Yuno nhớ lại lúc ở trong phòng học trống trước khi anh cô và chú đồng nghiệp đến. Một cảnh sát tên Shirato cho bọn cô xem ảnh chụp sợi ruy băng và chiếc ô, hỏi có ai nhớ gì về hai thứ đó không. Những người liên quan tới vụ án đều ở trong phòng học trong nhưng không ai giơ tay.
“Vậy thời điểm giờ nghỉ trưa kết thúc, cái ô không có đó à?”
“Vâng ạ. Chú thám tử nói nhân viên dọn vệ sinh đã làm chứng thế.”
“Cái ô đó có hư hỏng gì không?”
“Không ạ, nó gần như mới tinh.”
“Hừm.”
Urazome lại gặm bánh gạo. Ăn xong, cậu gọi đội trưởng câu lạc bộ Báo chí “Kaori.”
“Để đền bù vụ quên khóa cửa, cậu đến văn phòng giáo viên giúp tớ được không? Tớ cần cậu xác minh một việc.”
“Việc gì?”
“Kiểm tra xem từ giờ nghỉ trưa trở đi, có học sinh nào vào muộn không.”
“Không phải sáng mà sau giờ nghỉ trưa á? Giờ đó làm gì có ai đến trường? Mưa to mà.”
“Tớ cũng nghĩ vậy, nhưng kiểm tra cho chắc. Có khi trong văn phòng vẫn còn giáo viên đấy, cậu đi hỏi thử đi.”
“Được thôi, nhưng… tớ vào văn phòng giáo viên, thế nào cũng bị mắng cho một trận cho xem.”
“Lúc đó thì trông cậy vào cậu thôi.”
“Khuyên nhủ kiểu gì chung chung quá vậy!… Thôi cũng được. Hiểu rồi hiểu rồi, tớ đi đây.”
Kaori nhét sổ tay vào túi áo ngực rồi rời khỏi phòng. Lần này, cô làm đúng theo quy định, sau khi đóng cửa có tiếng khóa vọng lại rõ ràng. Có vẻ cô luôn mang theo chìa khóa.
Chỉ còn lại hai người.
Urazome không vội vã gì mà uống nốt chén trà. Yuno ngồi bên cạnh, nghiêng đầu khó hiểu. Cái ô làm sao? Chỉ thị Urazome vừa đưa ra cho Kaori nghĩa là thế nào?
“… Ừm, thế anh hiểu ra điều gì chưa ạ?”
Cô nhỏ nhẹ hỏi lại. Cậu ta liền đứng dậy, nói vẻ ngán ngẩm:
“Không hẳn là hiểu, không hẳn là không hiểu, nhưng anh có thể nói một điều…”
Urazome kết luận.
“Mấy ông anh của em toàn là đồ ngốc.”
← Coin laundry: chỉ loại tiệm giặt khách hàng tự bỏ xu vào máy giặt, tự chờ lấy quần áo.
← Sayonara, Zetsubou-Sensei (さよなら絶望先生). Tạm dịch: Tạm biệt thầy giáo tuyệt vọng . Tên một bộ truyện tranh của tác giả Kumeta Kouji.