← Quay lại trang sách

❀ 3 ❀ Suy luận về chiếc ô màu đen

Yuno lập tức trông thấy căn phòng có anh trai cô và chú đồng nghiệp. Trước căn phòng bên cạnh phòng học giữ mấy nhân chứng như Yuno, một cảnh sát mặt mày nghiêm nghị đang đứng thẳng tắp.

Thấy Urazome chẳng hề ngần ngại mà nghênh ngang bước đến, anh cảnh sát bất ngờ đến mức biểu cảm cứng ngắc như nứt ra.

“Em… em làm gì đấy?”

“Hai thám tử tên Sendou và Hakamada ở trong này phải không anh?”

“Ơ, sao em biết tên thám tử…”

“Thế nào chẳng được, anh cho em vào được không? Em có chuyện cực kỳ quan trọng.”

“Không, không được đâu.”

Anh cảnh sát làm nhiệm vụ bảo vệ cố gắng ngăn cản. Chợt anh nhìn thấy Yuno.

“A, a! Em là nhân chứng… Em đi đâu thế hả? Em không được tự tiện đi lung tung đâu đấy!”

“Chuyện của em sao cũng được, anh cho bọn em vào nhanh đi ạ!”

“Ơ kìa? Không được, bây giờ bên trong đang lấy lời khai của nhân chứng rất quan trọng…”

Nhân chứng rất quan trọng. Yuno không cần nghĩ cũng đoán được ngay đó là đội trưởng Sagawa.

Cô không còn đủ kiên nhẫn để dây dưa thêm nữa. Cô nhào về phía cửa, xông vào trong phòng trước khi anh cảnh sát kịp ngăn lại.

Căn phòng vốn được dùng làm nơi tư vấn hướng nghiệp cho học sinh, có ghế sofa và bàn trà loại rẻ xếp mặt đối mặt vào nhau như phòng tiếp khách. Vị trí nơi giáo viên thường ngồi giờ có hai thám tử, nhìn về phía một nữ sinh đang so vai, cúi mặt.

Nữ sinh đầy vẻ chật vật, sợ sệt khác hẳn mọi khi này chính là đội trưởng Sagawa.

“Yu… Yuno!”

Anh trai cô đứng phắt dậy.

“Làm gì đấy hả? Em không được phép vào đây!”

Nhưng Yuno chẳng thèm ngó ngàng tới ông anh.

“Chị Sagawa, chị không sao chứ?”

“Hakamada… sao thế?”

Đội trưởng nhìn Yuno bằng cặp mắt trống rỗng. Thế là quá đủ để Yuno biết đội trưởng đã bị người ta đe dọa ác liệt. Bất giác, nước mắt cô lại chực trào ra.

“Anh xấu lắm, chuyện này mà cũng làm được! Anh thả chị Sagawa ngay đi!”

“Ấy, không được, chuyện đó…”

“Cháu Hakamada, cháu đừng quậy nữa.”

Sendou lên tiếng, có vẻ đã mất kiên nhẫn. Trong giọng nói ẩn chứa cơn giận dữ lạnh lẽo.

“Cô gái này, Sagawa Nao, hiện là nghi phạm phù hợp với tình hình vụ án nhất. Nếu cháu còn nói thêm lời không cần thiết, chú sẽ bắt cháu vì tội cản trở điều tra.”

“Nhưng…”

“Được rồi, bọn chú chỉ muốn tốt cho cháu thôi. Nào, cháu ra khỏi phòng ngay cho chú…”

“Lời đó bọn cháu nói mới phải.”

Từ sau lưng Yuno vọng đến giọng nói trầm tĩnh nhưng không kém phần cương quyết.

Urazome đang tựa vào khung cửa, chẳng biết đã thoát được anh cảnh sát bên ngoài bằng cách nào. Đương nhiên, phản ứng của hai thám tử là “Ai đây?”

“Chào hai người, cháu là Urazome Tenma ạ.”

“Tên cậu sao cũng được. Nhưng tại sao người ngoài lại vào đây? Cậu ra ngay cho tôi!”

“Bọn cháu không ra thì bị cảnh cáo cản trở điều tra ạ? ‘Vì muốn tốt cho cháu?’ Buồn cười quá, quan điểm của chú lộn ngược rồi chú thám tử ạ. Bọn cháu mới là người nói ‘vì muốn tốt cho chú’ đây này.”

“… Gì cơ?”

Thái độ không hề e dè của Urazome khiến Sendou nao núng.

“Được chưa ạ, chú thám tử?… Chà, cháu gọi chú là chú Sendou nhé. Nếu giờ hai người không nghe lời cháu nói thì hai người sẽ phạm phải sai lầm siêu to kể từ khi cục Cảnh sát tỉnh được thành lập đấy ạ. Hai người định bắt một thiếu nữ vị thành niên vô tội, hủy hoại tương lai của cô ấy. Chuyện đó không tốt đâu. Không tốt cho bất cứ ai.”

“… Nghĩa là sao?”

“Nghĩa là, Sagawa Nao không phải thủ phạm. Bạn ấy là người rõ ràng không phải thủ phạm nhất. Cháu có thể chứng minh điều đó.”

“Bạn Urazome…”

Đội trưởng đội bóng bàn nữ khẽ khàng gọi tên nam sinh. Không biết trong mắt chị ấy, Urazome có giống chúa cứu thế không nhưng trong mắt Yuno chính là như vậy.

Tuy nhiên, vấn đề ở chỗ cảnh sát có chấp nhận những lời Urazome sắp nói hay không.

Lúc nãy, hai người rời phòng câu lạc bộ và đi đến đây luôn. Giữa đường, Urazome nhận được điện thoại từ Kaori. Hình như chị ấy nói sau giờ nghỉ trưa, không ai vào lớp muộn… Yuno vẫn chưa hỏi lý do của việc xác nhận này. Có vẻ Urazome đã kiểm chứng được điều cậu ta muốn nhưng Yuno vẫn lo lắm.

“… Cậu đã chứng kiến điều gì liên quan đến vụ án à?”

“Không ạ. Thời điểm vụ án xảy ra, cháu đang nói chuyện với đội trưởng câu lạc bộ Báo chí về Kỵ sĩ áo giáp VOTOMS⦾. Không chỉ hoàn toàn không chứng kiến mà ngay cả chuyện gì đã xảy ra cháu cũng không biết. Cháu chỉ mới nghe em này kể lại thôi.”

Urazome chỉ Yuno. Anh trai lườm cô, ý bảo em đang làm cái trò gì đấy. Không biết bao biện làm sao nên Yuno vội vàng lảng tránh ánh mắt anh.

“Vậy là cháu chỉ nghe chuyện người khác kể rồi xác định cô này vô tội?”

“Ngược lại, các chú đã nghe toàn bộ câu chuyện, đã xem xét hiện trường, đã trao đổi cùng nhân chứng. Vậy mà còn không nhận ra bạn ấy vô tội?”

Sendou nói mỉa mai Urazome nhưng bị Urazome đáp trả còn nhói hơn. Đôi mày đội trưởng Hình sự nhíu lại.

“… Tôi hiểu rồi. Cậu đã nói đến mức đó thì chúng tôi sẽ nghe cậu xem thế nào. Hakamada, cậu ghi chép đi.”

“Ơ, anh Sendou nói thật đấy ạ?”

“Tôi nghe cũng chẳng thiệt cái gì. Nào, cậu là Urazome phải không. Cậu nói đi xem nào. Tại sao cậu nghĩ Sagawa không phải thủ phạm?”

Sendou gấp gáp nói đầy thách thức. Mắt chú sáng quắc, hệt như đang đối đầu với tội phạm chân chính, như thể muốn nói lý lẽ không xác đáng nào tôi đây cũng soi ra được, nhất định không bỏ qua.

Nhưng Urazome chẳng hề run sợ.

Cậu ngồi xuống bên cạnh đội trưởng Sagawa, ngang với tầm mắt hai thám tử. Thái độ bình tĩnh vững vàng.

“Lý do là trong nhà vệ sinh nam sau cánh gà có một chiếc ô.”

“Ô?”

Sendou hỏi lại, ánh mắt chuyển về góc phòng.

Nhìn theo hướng đó, Yuno trông thấy vật chứng thu thập tại hiện trường được đặt trên một chiếc bàn dài. Giữa những vật chứng kích thước nhỏ có một chiếc ô rất nổi bật.

“Cái ô đó thì sao?”

“Bản thân chiếc ô không có gì đặc biệt. Vấn đề là tại sao nó xuất hiện ở vị trí đó.”

“Chắc ai đó để quên thôi.”

“Thế nào nhỉ. Chắc các chú cảm thấy để quên ô trong nhà vệ sinh là việc rất bình thường. Tuy nhiên, địa điểm này không phải bến tàu, cũng không phải toilet trong nhà hàng mà là nhà vệ sinh trong nhà thể chất của trường học.”

“… Tôi không hiểu ý cậu muốn nói gì.”

Urazome khẽ thở dài.

“Vậy chúng ta thử giả định chiếc ô là đồ vật ai đó để quên nhé. Đầu tiên, thời điểm nhân vật đó sử dụng nhà vệ sinh nam là sau tiết năm. Nhân viên vệ sinh đã nói sau giờ nghỉ trưa không thấy có chiếc ô ở đó, cái này đã rất rõ ràng.”

“Ừ.”

“Như thế là sau tiết năm đã có ai đó sử dụng nhà vệ sinh. Cụ thể hơn, thời gian rơi vào khoảng từ khi tiết năm bắt đầu tới khi tiết sáu kết thúc vào lúc 3 giờ. Khi đó, Sagawa và thầy giáo đã có mặt ở nhà thể chất nên nếu có ai vào nhà vệ sinh thì họ phải nhìn thấy rồi.”

“Hừm… đúng.”

Ngoài cửa nối với lối thông từ khu nhà học sang, toàn bộ cửa ra vào đều bị khóa nên sau 3 giờ, nếu ai đó đi vệ sinh thì nhất định phải bước qua trước mặt đội trưởng câu lạc bộ Bóng bàn và thầy giáo.

“Từ tiết năm đến khi kết thúc tiết sáu, trong khoảng thời gian đó đã có người vào nhà vệ sinh và bỏ quên chiếc ô. Đây là điều kiện tiên quyết. Nhưng ở đây xuất hiện một số tình tiết lạ lùng.”

“Tình tiết lạ lùng?”

“Đầu tiên là việc người đó mang theo ô.”

“… Lạ lùng gì ở đây? Trời mưa mà.”

“Không đâu, cực kỳ lạ lùng đấy ạ. Này, em gái Hakamada.”

Đột nhiên, Urazome quay sang Yuno. Không nghĩ mình sẽ bị gọi tới nên Yuno lắp bắp đáp “Vâ… vâng?”

“Từ trước đến giờ, có lần nào em ở trong trường, chưa đến giờ tan học mà cầm ô vào nhà vệ sinh không?”

“Ơ? Dạ thì…”

Dù trong lòng đang rối ren, chẳng hiểu việc đó liên quan gì đến chị Sagawa nhưng Yuno vẫn thành thật nghĩ lại.

Tiểu học, cấp hai, rồi cấp ba. Trong suốt quãng đời đi học khoảng chín năm hai tháng cô từng trải qua, giữa giờ học, cầm ô vào nhà vệ sinh…

“… Không có ạ. Vào trường rồi em đều cắm ô vào ống đựng ở trong lớp.”

“Chuẩn đấy.”

Urazome có vẻ hài lòng với câu trả lời này, sau đó quay về phía hai thám tử.

“Đúng như lời em này nói. Học sinh đã vào trường, nhất định sẽ phải cắm ô vào ống đựng ô và không có chuyện cầm ô đi lung tung đâu ạ. Sau giờ tan trường là chuyện khác nhưng giữa giờ học, hay nói cách khác là giữa khung giờ hoàn toàn không cần thiết phải ra ngoài thì hành động cầm ô đi vào nhà vệ sinh trong trường là không thể hiểu được. Chưa cần nhắc đến chi tiết đó mà nhà thể chất nối với tòa nhà học bằng lối thông có mái che nữa.”

“Đi qua lối thông đó không cần che ô…”

“Nghĩa là trong khoảng thời gian đó, một học sinh cầm ô đi vào nhà vệ sinh trong nhà thể chất là bất thường phải không?”

Hakamada khẽ nói rồi Sendou tổng kết lại bằng câu hỏi.

“Đúng vậy”, Urazome gật đầu.

“Tuy nhiên, không thể khẳng định chắc chắn toàn bộ học sinh đều ngồi ngoan ngoãn trong lớp. Có khả năng học sinh nào đó giữa giờ học đã mang ô đi lang thang trong trường. Chúng ta hãy thử suy nghĩ về trường hợp ngoại lệ này. Đối tượng phù hợp với trường hợp đó chính là những học sinh đi muộn hoặc về sớm. Nếu ra khỏi trường vào khoảng thời gian từ trưa đến khi tan tiết thì mang ô theo không phải hành động bất thường.”

“… Thời điểm ngay sau khi vào trường và ngay trước khi rời trường, chắc chắn phải mang ô theo rồi… Đúng thế thật.”

Anh trai Yuno lẩm nhẩm đồng tình.

“Tuy nhiên, cháu đã loại trừ được khả năng có người vào lớp muộn. Theo thông tin từ văn phòng giáo viên, sau giờ nghỉ trưa hôm nay không có học sinh nào vào muộn hết.

“Thật sao?”

“Nếu nghi ngờ, chú có thể tự mình kiểm tra.” và Urazome chỉ vào chiếc điện thoại nội bộ gắn trên tường. Hakamada đắn đo một chút rồi đứng dậy, đi gọi điện cho văn phòng giáo viên. Kiểm tra thông tin xong rất nhanh, anh gật đầu với sếp.

“Sau giờ nghỉ trưa đúng là không có học sinh nào vào lớp muộn ạ.”

“Nhưng họ nói có chuyện kỳ lạ lắm ạ. ‘Lúc nãy có một học sinh cũng hỏi chuyện này’ gì đó…”

“Chúng ta quay lại câu chuyện đi ạ!”

Kẻ đã yêu cầu nữ sinh kia đi hỏi tin tức nói thật to.

“Không có học sinh nào vào lớp muộn. Như vậy, học sinh có khả năng mang ô đi bộ trong khoảng thời gian từ trưa đến khi hết tiết sáu chỉ có thể là người về sớm. Ngoài học sinh về sớm, chúng ta còn phải xét đến học sinh lớp D khối mười một được tan tiết sớm.”

Nghe nhắc đến lớp mình, đội trưởng Sagawa nãy giờ vẫn ngồi im lìm, lặng lẽ nghe mọi người nói chuyện chợt run lên. Urazome ngồi bên cạnh không hề để tâm mà tiếp tục nói:

“Sau đó, còn những đối tượng không phải học sinh. Nói cách khác, đó có thể là giáo viên, nhân viên của trường hoặc người thuộc hội PTA⦾… Hơn nữa, cũng có khả năng một người không có quan hệ gì với trường tự tiện vào sử dụng nhà vệ sinh trong nhà thể chất của trường.”

“Nghĩa là có kẻ khả nghi trà trộn vào nhà thể chất?”

“Nói một cách đơn giản thì đúng vậy.”

“… Chà, được rồi. Cậu nói tiếp đi.”

“Chúng ta tổng hợp lại nhé. Học sinh về sớm, học sinh lớp D khối mười một, giáo viên và nhân viên trong trường hoặc kẻ khả nghi từ ngoài vào. Chỉ người thuộc một trong bốn nhóm này có khả năng để quên ô trong nhà vệ sinh. Cháu nói thế đúng không ạ?”

“… Đúng vậy. Ngoài ra không còn khả năng nào khác.”

Sendou gật đầu. Lúc này chú đã lắng nghe phân tích của Urazome nghiêm túc hơn hẳn hồi đầu.

“Lấy điều kiện này làm nền tảng, chúng ta sẽ đi đến tình tiết lạ lùng tiếp theo. Địa điểm nhà vệ sinh.”

“Địa điểm?”

“Nhà vệ sinh trong nhà thể chất nằm ở một nơi khá phức tạp. Bắt buộc phải đi qua lối thông ở góc tòa nhà học, băng qua nhà thể chất, vào cánh gà, mở một cánh cửa, đi ngang qua hành lang mới tới. Đó không phải nơi một người đang vội vàng sẽ chọn để sử dụng. Đã vậy còn bẩn nữa chứ. Hiện tại, sàn nhà đang lênh láng nước đây. Tất nhiên, những người có giờ học ở nhà thể chất vẫn thường dùng nhà vệ sinh này nhưng như cháu đã nói, những người này lại không cần phải cầm ô để đi vào. Đó. Như vậy… Trong khu nhà học còn rất nhiều nhà vệ sinh khác, tại sao nhân vật này phải mất công tới nhà vệ sinh trong nhà thể chất cũ?”

Urazome bỏ câu nói lại đó.

Sendou khoanh tay, tập trung ngẫm nghĩ về câu hỏi này rồi nói:

“Buồng cá nhân trong nhà vệ sinh mà người đó định vào thỉnh thoảng có thể bị chiếm hết. Vậy nên người đó mới đi đến nhà vệ sinh nằm ở vị trí bất tiện và ít người sử dụng.”

“Đúng là thám tử có khác.”

Urazome hơi mỉm cười, dường như đang chờ đợi câu trả lời đó.

“Vì người đó không thể sử dụng nhà vệ sinh khác. Ngoài ra không còn lý do nào khiến một người phải cất công đến tận nhà vệ sinh trong nhà thể chất cũ. Tuy nhiên, theo suy luận lúc này, người đó chỉ thuộc một trong bốn nhóm là về sớm, lớp D khối mười một, giáo viên và nhân viên hoặc kẻ khả nghi. Cũng như rất nhiều trường cấp ba khác, trường này có khu vệ sinh riêng cho giáo viên, nhân viên và khách đến trường nên không thể xảy ra tình trạng hết chỗ được. Thêm nữa, thời điểm lớp D khối mười một hết tiết, các lớp khác vẫn đang học, khi đó các nhà vệ sinh đều vắng. Do vậy, không có khả năng giáo viên, nhân viên của trường và học sinh lớp D khối mười một sử dụng nhà vệ sinh trong nhà thể chất cũ.”

“… Ừm.”

“Tiếp theo đến học sinh về sớm, trường hợp giữa giờ xin về sớm tương tự với học sinh lớp D khối mười một. Giữa giờ học, nhà vệ sinh không thể đông được. Như vậy…”

“Giờ nghỉ giải lao.”

Đội trưởng Hình sự cắt ngang lời Urazome.

“Dù chưa hết giờ nhưng đâu phải học sinh cứ ngồi học trong lớp liên tục không nghỉ. Giữa tiết năm và tiết sáu có giờ giải lao ngắn. Nếu học sinh về sớm rời lớp vào thời điểm này thì nhà vệ sinh xung quanh đông người cũng không lạ.”

“Tuyệt vời.”

Urazome nhẹ nhàng khen.

“Tuy nhiên, phân tích giả thiết này, chúng ta thấy như sau: Tiết năm kết thúc, một học sinh về sớm. Học sinh này lấy đồ đạc, rút ô ra từ ống đựng ô, định rời trường nhưng giữa đường thì muốn đi vệ sinh. Người này đến mấy nhà vệ sinh gần mình nhưng đang giữa giờ nghỉ giải lao nên buồng cá nhân đều đã có người. Không còn cách nào khác, người này chạy đến nhà vệ sinh trong nhà thể chất cũ để giải quyết nỗi buồn. Xong xuôi nhẹ nhõm rồi, người đó bỏ quên chiếc ô trong nhà vệ sinh rồi đi về mất… Chú thám tử thấy thế nào ạ?”

“Đó là diễn biến tự nhiên thôi.”

“Thế ạ?”

Nghe Urazome hỏi thế, Sendou khó chịu cong môi lên.

“Có vấn đề gì?”

“Vấn đề rất to nữa là khác ạ. Thế nhân vật đó về kiểu gì dưới trời mưa to ạ?”

“… A!”

Hai thám tử nhìn nhau.

Urazome vui vẻ nhìn họ rồi gương mặt lại trở về vẻ bình thản, nói:

“Hai người hiểu rồi đấy nhỉ! Giả sử như tình huống chúng ta vừa nói, một học sinh vào nhà vệ sinh trong nhà thể chất rồi để quên ô ở đó. Tuy nhiên, khi tiết năm kết thúc, trời vẫn mưa rào rào nên không thể có chuyện người đó cứ thế đi ra ngoài mà quên luôn cái ô được. Thời điểm bước chân ra ngoài, học sinh đã đã nhớ ra việc để quên ô trong nhà thể chất cũ mới phải. Và người này đã lập tức quay lại lấy ô. Như vậy, dù giờ học kết thúc thì chiếc ô cũng không thể bị bỏ quên trong nhà vệ sinh được.”

Urazome chỉ vào chiếc ô nằm trên bàn dài.

“Thêm vào đó, cái ô này gần như mới tinh, không phải loại ô nhựa cũ người ta dễ dàng vứt đi được. Như thế, khả năng học sinh về sớm quên ô đã không còn. Khả năng còn lại…”

“Kẻ khả nghi!”

Đội trưởng Hình sự kêu lớn như muốn lấy lại vẻ uy nghiêm.

“Kẻ nào đó không liên quan đến trường đã tự tiện vào đây, tự tiện dùng nhà vệ sinh. Nếu dùng nhà vệ sinh trong khu nhà học sẽ dễ bị người nhìn thấy nên kẻ đó đến nhà vệ sinh trong nhà thể chất cũ là rất dễ hiểu.”

“Nhưng… nhưng, anh Sendou, camera ở cổng chính và cổng phía bắc không thu được hình ảnh kẻ nào đáng ngờ cả…”

“Kẻ đó vào bằng cổng sau chứ sao. Dấu chân chính là chứng cứ. Hoặc kẻ đó đã trèo qua hàng rào…”

“Vượt qua hàng rào thế nào nhỉ? Để ngăn bóng bay ra ngoài, trường cháu đã làm hàng rào khá cao đấy ạ. Cháu nghĩ không thể leo qua đâu. Tuy nhiên, quả thật là có thể đi qua cổng sau.”

Urazome chen lời như thể mình cũng là một thành viên trong đội điều tra. Rồi cậu nói với vẻ nhàm chán.

“Mà vào từ đâu cũng chẳng ảnh hưởng đến suy luận của cháu.”

“Gì cơ?”

“Chú thám tử này, án mạng xảy ra vào khoảng 3 giờ 15 phút phải không ạ? Sau đó, chưa đầy năm phút thì cảnh sát đã tới rồi. Có báo cáo về việc phát hiện ra kẻ khả nghi trong trường khi điều tra bước đầu không ạ?”

“Chà, không…”

“Vậy kẻ khả nghi rời trường sớm nhất là tầm 3 giờ 20 đến 3 giờ 30. Trong khi đến hơn 4 giờ, mưa mới ngừng.”

“.........”

Lần này, hai thám tử chẳng nhìn nổi mặt nhau.

“Suy luận tương tự trong trường hợp học sinh về sớm. Nhân vật đó là ai cũng vậy, họ không thể bỏ luôn cái ô tại vị trí đó, bước ra ngoài khi trời đang mưa được. Như vậy, khả năng cuối cùng – kẻ khả nghi vào nhà vệ sinh cũng không còn.”

Urazome nói đến đó rồi dừng lại một chút, rút chiếc bút từ ống cắm bút ra nghịch rồi lại tiếp tục:

“Trong số những người có khả năng cầm ô vào nhà vệ sinh, phân nửa không cần dùng nhà vệ sinh trong nhà thể chất, phân nửa dùng nhà vệ sinh này nhưng không thể bỏ ô ở đó được. Như vậy, chiếc ô này chắc chắn không đơn thuần là món đồ bị bỏ quên.”

Giả thuyết đầu tiên được đưa ra đã bị phủ định hoàn toàn.

Không phải đồ bỏ quên. Như vậy…

“Nói cách khác, có thể kết luận chiếc ô đó được người ta cố ý bỏ lại. Chúng ta chưa biết mục đích của hành động này là gì. Tuy nhiên, sau đó, án mạng xảy ra tại địa điểm này, toàn trường đã được thông báo có chuyện trong nhà thể chất cũ nhưng tới giờ, chủ nhân chiếc ô vẫn chưa đến báo tên. Do vậy, chúng ta có thể nghĩ đến khả năng người này có liên quan rất lớn đến vụ án và có lý do đen tối đằng sau nên không thể xuất đầu lộ diện… Nói cách khác, có thể xem chủ nhân chiếc ô là thủ phạm thực sự. Vậy, chủ nhân chiếc ô là nhân vật thế nào? Chúng ta chưa biết. Nhưng từ việc người này mang một chiếc ô kiểu dáng cho nam giới vào nhà vệ sinh nam thì ít nhất giới tính đã rõ ràng.”

“.........”

“Cháu có câu hỏi là người các chú đang thẩm vấn là nam hay nữ ạ?”

“Thì ra thế.”

Sau khi nghĩ ngợi rất lâu, Sendou nặng nề lên tiếng:

“Câu chuyện này rất thú vị. Có lẽ chúng tôi sẽ tập trung chú ý vào việc chiếc ô xuất hiện ở vị trí đó. Lúc đầu thấy trên ô không có dấu vân tay, tôi đã hơi nghi nghi rồi.”

“Cảm ơn chú.”

“Theo suy luận của cậu thì thủ phạm là nam. Do vậy, Sagawa là nữ nên không thể là hung thủ.”

“Đúng vậy ạ.”

“Tuy nhiên, chỉ thế thôi thì chưa đủ để chứng minh xong đâu đấy!”

Chiếc bút đang xoay mòng mòng trên đầu ngón tay của Urazome rơi xuống bàn.

“Tại sao vậy ạ?”

Urazome khẽ hỏi.

Sendou bảo “Đúng thế đấy…” ánh mắt chú chuyển qua chuyển lại, chắc trong đầu đang tập hợp lý lẽ phản biện.

“Đầu tiên, cậu bỏ qua quá nhiều yếu tố khác. Ví dụ, hiện trường là phòng kín. Nếu kẻ thứ ba đã để lại chiếc ô là thủ phạm thì làm cách nào hắn gây án được?”

“Cách phá vỡ phòng kín nhiều không đếm xuể chú ơi. Nhiều như cây rừng mọc trên đất vậy đó.”

“Né tránh câu hỏi là không hay đâu.”

Sendou lườm Urazome, thái độ hoàn toàn khác với khi lấy lời khai của Yuno và Sanae. Lời lẽ ôn hòa nhưng ẩn giấu gai nhọn bên trong.

“Tôi còn một lời phê bình nữa… Cậu giải thích việc để ô kiểu dáng cho nam giới trong nhà vệ sinh nam có nghĩa thủ phạm là nam, kết luận này quá vội vã. Từ góc nhìn của chuyên gia thì suy luận của cậu rất sơ sài, cẩu thả.”

“Chú có cách giải thích khác sao?”

“Có chứ. Hơn nữa, tôi còn giải thích luôn được bí ẩn về hiện trường phòng kín đây này, tôi nói nhé?”

Cái gai trong lời nói của Sendou như thể đang lướt trên cổ họng Urazome. Cậu vừa đáp “Mời chú,” đội trưởng Hình sự liền đưa ra cách lý giải của mình…

“Thủ phạm là nữ, cô ta cố tình bỏ chiếc ô của nam giới lại.”

“.........”

“Nói cách khác, từ đầu đã không có ai là nam nào đi vào đó cả. Chiếc ô do Sagawa cố tình để lại để đánh lạc hướng.”

“Hả???”

Yuno nhất thời chưa hiểu ý của câu nói này.

“Chẳng lẽ…”

“Đúng thế đấy. Vì muốn tạo dựng hiện trường trông như kẻ khác gây án nên Sagawa đã để chiếc ô trong nhà vệ sinh nam. Lúc đến nhà thể chất… Sagawa không mang theo đồ vật gì kích thước lớn à? Thế thì chắc sau giờ nghỉ trưa, cô ta đã mang chiếc ô đến giấu trước trong cánh gà. Nếu toàn bộ đều do cô ta dàn dựng thì hiện trường phòng kín không còn mâu thuẫn nữa. Đồng thời cũng rõ lý do tại sao trên ô không có dấu vân tay. Để chiếc ô trông như đồ cá nhân của ai đó thì tất nhiên cô ta không thể để lại dấu vân tay của mình.”

“Cháu… cháu không hề làm việc đó!”

“Nào, cậu Urazome thấy sao?”

Đội trưởng câu lạc bộ Bóng bàn mạnh mẽ phản đối nhưng đội trưởng Hình sự làm như không nghe không thấy. Vẻ mặt dương dương tự đắc của Urazome đã không còn mà thay bằng biểu cảm lạnh lùng.

Yuno hoảng rồi.

Tệ quá! Suy luận để cứu đội trưởng của cô hoàn toàn phản tác dụng. Theo suy luận Sendou vừa nói, bí ẩn về chiếc ô, bí ẩn về hiện trường phòng kín đều được giải đáp hết. Và người ở trung tâm tất cả, không ai khác, chính là đội trưởng Sagawa…

Yuno nhìn sang đội trưởng. Vừa nhen nhóm một tia hy vọng lại bị giẫm đạp tan tác khiến Sagawa càng tuyệt vọng thê thảm hơn. Chắc vẻ mặt hiện tại của Yuno cũng không tươi sáng gì hơn. Tình hình thành thế này đều tại cô cả.

Đã ra nông nỗi này thì chỉ còn cách khóc lóc cầu xin thôi. Yuno định mon men lại gần anh trai thì đúng lúc đó…

“Chú thám tử này.”

Urazome nãy giờ im lặng lại lên tiếng.

“Chú công nhận suy luận của cháu là đúng… Công nhận không thể nghĩ ra lý do hợp lý về việc tìm thấy chiếc ô trong nhà vệ sinh nam, khả năng cao chiếc ô do thủ phạm để lại… rồi suy luận chiếc ô đó do Sagawa mang tới để ngụy tạo hiện trường giả phải không ạ?”

“Ừ. Đúng thế đấy!”

Sendou đầy vẻ ngạo nghễ. Chú nở nụ cười chiến thắng.

Tuy nhiên…

“Chính điều đó đã chứng minh Sagawa Nao không phải thủ phạm.”

“… Cái gì?”

Người đang nở nụ cười không chỉ có mình Sendou.

“Cậu nói cái gì? Điều đó phải chứng minh Sagawa Nao là thủ phạm mới đúng chứ…”

“Không đâu, ngược lại đấy ạ. Điều đó chứng minh Sagawa không thể là thủ phạm.”

“Tại sao chứ!”

“Lý do tại sao chính là lời khai của bạn ấy rằng ‘Đã trông thấy nữ sinh đi vào trong cánh gà.’”

Một lúc khá lâu sau…

“… A!”

Hai thám tử lại đồng thanh kêu.

“Đúng vậy. Chú nghĩ kỹ lại xem. Có đúng thế không ạ? Để dàn dựng hiện trường trông như người khác là hung thủ, bạn Sagawa đã để chiếc ô trong nhà vệ sinh nam. Cứ coi đây là một khả năng đi. Tuy nhiên, có một vấn đề. Khi lấy lời khai, bạn ấy đã nói ‘Có một nữ sinh đi vào khu vực sau sân khấu.’ Các chú không kỳ quặc ạ? Nếu đã để chiếc ô đen trong nhà vệ sinh thì bạn ấy phải khai ‘Có nam sinh đi vào’ mới hợp lý chứ? Nếu không phải vậy, hành động ngụy tạo hiện trường mất đi tính thống nhất, kết quả là chứng cứ giả không còn ý nghĩa.”

“Không… không đúng, đấy là…”

Lần này tới lượt Sendou mất bình tĩnh.

“Chẳng có gì sai lệch ở đây cả chú ạ. Đặt chứng cứ giả để khiến mọi người lầm tưởng thủ phạm là nam rồi tự khai đã trông thấy nữ. Không thể có chuyện đó được. Tuyệt đối không thể có chuyện đó được. Như vậy, bạn ấy không phải kẻ đã bỏ chiếc ô lại. Kẻ bỏ lại là người khác, người này chính là thủ phạm. Còn Sagawa Nao không phải thủ phạm.”

Urazome kết thúc bằng câu “Cháu xin hết.” nhưng Sendou vẫn chưa chịu chấp nhận.

“Có khả năng cô ta cố tình làm thế! Cô ta là thủ phạm, cố tình đưa lời khai mâu thuẫn để gây rối loạn quá trình điều tra…”

“Thì ra thế. Ý chú là bạn ấy mặc kệ việc có thể phá hủy chứng cứ giả, cố tình khai đã trông thấy nữ sinh phải không a?”

“Đúng thế!

“Thế mà đến tận lúc bị dồn vào chân tường, sắp bị bắt đến nơi mà bạn ấy vẫn không chỉ ra chỗ mâu thuẫn đó. Một tên tội phạm thông minh làm sao mắc sai lầm kiểu này được nhỉ.”

“A…”

“Phải không ạ, thưa chú thám tử?”

Urazome nói bằng giọng như đang phân tích cho một đứa trẻ ngang bướng không chịu nghe lời.

“Cháu đã suy luận, chỉ ra điểm bất thường trong việc chiếc ô bị bỏ quên tại nhà vệ sinh của nhà thể chất. Chú đã công nhận điều này. Sau đó, chính chú đã nói khả năng cao chiếc ô là bằng chứng giả của hung thủ. Cháu đồng tình với ý kiến của chú. Để giải thích cho điểm bất thường, chúng ta chỉ có thể đi theo hướng này. Nếu coi chiếc ô là chứng cứ giả để ngụy tạo hiện trường thì nghĩ kiểu gì Sagawa Nao vẫn không thể là thủ phạm được. Ai nhìn vào cũng thấy đây là sự thật rõ rành rành. Đúng không anh trai?”

“Hả, a… à thì…”

Hakamada vừa đáp vừa nghiêng đầu khó hiểu. Chắc anh đang không hiểu vì sao tên nhóc này lại gọi mình là anh trai.

“Đúng vậy, theo dự đoán của cháu, việc bạn Sagawa nhìn thấy một nữ sinh là thật. Chiếc ô là bằng chứng giả do nữ sinh này để lại. Như vậy, mọi chuyện đã thông suốt. Tuy cháu chưa hiểu cô gái này biến mất khỏi hiện trường phòng kín bằng cách nào…”

“Đúng, đúng rồi, phòng kín!”

Sendou hét to, trán mướt mát mồ hôi dầu.

“Suy luận của cậu không hề giải thích gì về hiện trường phòng kín. Không ai có khả năng bước ra khỏi hiện trường. Do vậy, ngoài cô ta ra không ai có thể gây án được!”

“Chính xác thì chú đang lấy hiện trường phòng kín làm cơ sở cho kết luận hiện tại của mình phải không?”

Cái… cái gì?”

“Nếu Sagawa là thủ phạm thì tại sao hiện trường vẫn là phòng kín?”

“.........”

Đôi mắt Sendou đã mất đi vẻ sắc bén như dao, giờ đang mở lớn. Yuno đang đứng bên cạnh nghe cũng khẽ buột miệng kêu “A.”

Đúng thế. Tại sao mình không để ý đến điều này nhỉ?

Nếu đội trưởng giết Asajima Tomoki và khu vực sau cánh gà hệt như một căn phòng kín thì ngoài chị ấy ra, không còn ai có cơ hội thực hiện hành vi phạm tội. Vậy chẳng khác nào chị ấy đang tự tố cáo chính mình. Bình thường, để khiến vụ án trông như do kẻ khác gây ra, đương nhiên phải mở khóa cánh cửa nào đó từ bên trong hoặc khai ‘đã trông thấy một kẻ chạy đi’ mới đúng..

Tuy nhiên, đội trưởng không làm bất cứ việc gì như thế. Vì chị ấy không phải thủ phạm.

Mâu thuẫn cũ rích, quá đỗi bình thường này là quá đủ để tung cú đòn quyết định. Vẻ mặt của đội trưởng Hình sự như vừa bước ra khỏi mê cung liền đụng ngay làn đạn súng máy. Còn anh thám tử Hakamada tay cũng cứng đờ chẳng viết nổi nữa, cứ ngơ ngẩn cả người.

“Như vậy, theo cách nói của chú… cháu đã giải thích xong.”

Urazome tựa vào ghế, hoàn toàn thả lỏng thân mình rồi thẳng thừng nói.

← Armored Trooper VOTOMS (装甲騎兵ボトムズ, Sōkō Kihei Botomuzu) là loạt phim hoạt hình do đạo diễn, biên kịch, nhà sản xuất Takahashi Ryōsuke hợp tác cùng công ty Sunrise sản xuất.

← Viết tắt của cụm từ Parent-Teacher Association, là tổ chức liên kết giữa giáo viên và gia đình, người giám hộ của học sinh.