← Quay lại trang sách

❀ 4 ❀ Trả một lần là một trăm ngàn, kéo dài thời hạn thêm năm mươi ngàn

Mưa tạnh, tầng mây đen tan rã. Ánh hoàng hôn nhàn nhạt rọi qua cửa sổ, bầu trời lộ ra màu xanh thẫm. Mùa hè ngày dài, giờ đã hơn 7 giờ tối rồi mà mặt trời mới xế bóng.

Trong phòng tư vấn hướng nghiệp chỉ còn ba người Yuno, Urazome và đội trưởng Sagawa. Hai thám tử đang họp khẩn trong một căn phòng khác. Nội dung buổi hợp đương nhiên là về việc Sagawa Nao vô tội.

Lúc nãy, đang cảm ơn Urazome mà đột nhiên đội trưởng đưa hai tay ôm mặt, khóc òa lên như sợi dây bị kéo quá căng đã đứt phựt. Đến giờ, chị ấy vẫn ngồi trên ghế, sụt sà sụt sịt. Dù biết đội trưởng khóc vì vui mừng nhưng hình ảnh này khác quá xa so với ấn tượng từ trước đến giờ của Yuno về chị ấy nên cô có cảm giác hơi khó mà nhìn thẳng.

Urazome – người đã cứu đội trưởng câu lạc bộ Bóng bàn nữ, đang đứng cạnh cửa sổ, hướng ra khung trời đang dần chuyển sang sắc tối. Yuno đang ngồi bên đội trưởng, lơ đãng nhìn sang thiếu niên.

Bóng hình cậu phản chiếu trên mặt kính. Bàn tay phải chạm vào khung cửa sổ, tay trái đút vào túi. Sơ-mi mở đến cúc thứ hai, vạt áo cắm thùng, lộ rõ thân hình mảnh dẻ. Nhìn biểu cảm không rõ tâm trạng cậu thế nào, đôi đồng tử còn đen hơn cả sắc trời bên ngoài.

Thiếu niên này đã đối đầu với cảnh sát, chứng minh đội trưởng đội Bóng bàn nữ vô tội… Dù chính Yuno đã nhờ vả cậu ta nhưng cô vẫn không có cảm giác chân thật.

“Anh Urazome… Em cảm ơn anh.”

Yuno bước đến gần Urazome, tự nói lời cảm ơn.

“Đừng quên một trăm ngàn yên đấy.”

Urazome vẫn nhìn chăm chú ra ngoài và đáp. A, Yuno đã hứa như thế với cậu ta.

Yuno nhẩm tính sơ sơ trong đầu. Câu lạc bộ Bóng bàn nữ hiện tại có mười sáu thành viên, mỗi người tầm bảy ngàn yên nhỉ.

“Anh không thể bỏ qua chuyện đó được ạ?”

“Không.”

“Vâng… vâng ạ. Em sẽ tìm cách xoay xở.”

“Nhanh nhanh lên đấy. Anh muốn mua bộ tranh gốc Mado Magi⦾.”

“… Tranh gốc ấy ạ?”

“Đúng. Cuốn tranh gốc nào giá cũng cao ngất ngưởng, anh cứ tưởng không mua nổi nhưng đúng lúc này lại gặp cơ hội tốt. Có một trăm ngàn yên rồi, anh thừa sức mua. Còn mua được cả staff book của Comiket⦾.”

Yuno không biết Urazome đang nhắc đến cái gì nhưng cô hiểu cậu không định dùng số tiền đó vào mục đích nghiêm túc.

“Anh không dùng số tiền đó chi trả sinh hoạt phí ạ?”

“Đấy là sinh hoạt phí còn gì.”

… Định nghĩa về sinh hoạt phí của hai người khác nhau quá xa.

Con người này vừa tuyệt vời lại vừa tệ hại… Ấn tượng về Urazome ban nãy tan vỡ loảng xoảng trong lòng Yuno.

“Vâ… vâng, được rồi ạ. Em thật sự cảm ơn anh.”

“Không có gì. Suy luận kiểu đó chỉ là diễn xuất thôi mà.”

“Diễn xuất ấy ạ?”

Chuẩn bị sẵn lý lẽ dự phòng, để đối phương nắm quyền chủ động, khơi gợi cho đối phương suy nghĩ theo cách tự nhiên nhất. Lợi dụng phương pháp này để đảo ngược tình thế, liên kết trực tiếp với kết luận của bản thân.

Dùng miệng lưỡi khéo léo lùa hai thám tử vào tròng quả thật là một màn diễn xuất khiến người ta mở mang tầm mắt.

“Họ chịu chấp nhận là do anh may mắn thôi. Suy luận của anh vốn có một lỗ hổng.”

“Dạ? Chỗ nào ạ?”

“Đoạn học sinh về sớm, khi ra ngoài nhất định phải quay lại lấy ô. Trong trường này chỉ có một học sinh không làm theo thường thức này. Nhà học sinh này ở trong khuôn viên trường, không che ô ra ngoài cũng có thể quay về phòng của mình mà không bị ướt.”

“Người đó, chẳng lẽ…”

“Là anh.”

Urazome nói, mặt không biểu cảm.

“Chà, tất nhiên anh chẳng bao giờ về sớm.”

“… Anh Urazome, anh không phải thủ phạm phải không ạ?”

“Xui cho cô em, anh có chứng cứ ngoại phạm rồi.”

Urazome chỉ ra sự thật khách quan. Tuy việc cậu không thẳng thừng phủ định “Anh không phải thủ phạm!” khiến Yuno hơi lấn cấn.

“Gì… gì chứ. Em phải trả một trăm ngàn yên, hệt như đồ ngốc ấy.”

“Đừng nói thế. Nếu xem anh như ngoại lệ thì suy luận đâu có sai sót chỗ nào nữa? Trên thực tế, anh nghĩ cái ô đúng là do thủ phạm ngụy tạo hiện trường…”

Urazome gãi gãi đầu, mắt nhìn về những vật chứng đặt ở góc phòng.

“Hửm?” Cậu lẩm bẩm.

“… Sao thế ạ?”

Yuno lên tiếng nhưng Urazome lại bất động. Cậu nhìn chằm chằm bàn đặt vật chứng, đôi mày hơi nhíu.

Lát sau, cậu khẽ nói:

“Lạ thật.”

“Lạ ấy ạ? Cái gì lạ hả anh?”

Yuno nhìn theo. Mỗi vật chứng đều được bỏ vào túi nhựa, dán một mẩu giấy ghi địa điểm phát hiện.

Gói khăn giấy được ghi Túi quần trái của nạn nhân. Cuốn sổ tay học sinh là Túi ngực phải của nạn nhân. Chùm chìa khóa, điện thoại di động và ví là Túi quần phải, chiếc đĩa trông giống DVD-R là Túi mông phải. Mấy thứ đó đều là đồ vật của nạn nhân Asajima Tomoki. Ngoài ra còn một sợi ruy băng đỏ của nữ sinh và chiếc ô họ đã nói khi nãy. Sợi ruy băng được ghi Cánh gà bên kamite, dưới chân cầu thang, chiếc ô tất nhiên là Cánh gà bên shimote, nhà vệ sinh nam.

Trong số những thứ này có cái gì kỳ lạ?

“Sợi ruy băng phải không ạ?”

Yuno thử nói suy đoán của mình. Nếu việc chiếc ô xuất hiện trong nhà vệ sinh là kỳ quặc thì cô cảm thấy dải ruy băng rơi sau cánh gà cũng lạ lùng như thế dù chẳng có căn cứ gì.

“Không, không phải vậy. Không cân đối.”

“Không cân đối là sao ạ?”

Urazome bước thẳng tới bên chiếc bàn dài, nheo mắt, nghi ngờ xem xét các vật chứng như đang săm soi hàng hóa ở sạp vỉa hè.

“Túi quần trái chỉ có mỗi gói khăn giấy, bên phải lại để cả chìa khóa cả điện thoại cả ví? Lạ thật. Mất cân đối cũng vừa vừa phải phải thôi chứ.”

“À, anh nói thế… có lẽ đúng đấy ạ.”

Quả thật, túi phải nhét quá nhiều đồ vật nhỏ, căng phồng như thế chắc cử động cũng khó.

“Tại sao nhỉ?”

Urazome vừa lẩm bẩm vừa dò ngón trỏ, xem xét từng đồ vật một. Bàn tay cậu dừng lại trên gói khăn giấy.

“Gói khăn giấy này dính máu.”

“Đúng vậy ạ. Sổ tay học sinh cũng dính.”

“Nhìn là biết rồi.”

“… Em xin lỗi ạ.”

“Không cần xin lỗi. Nhưng mà, máu… Em nói có dấu vết cho thấy thi thể Asajima bị dịch chuyển đúng không?”

“Vâng ạ. Vì thế mọi người mới nghĩ đây không phải tự sát mà là án mạng.”

“Dấu vết đó cụ thể kéo dài từ đâu tới đâu?”

“Dạ?”

Yuno nhớ lại cuộc trao đổi giữa hai thám tử mà cô nghe lỏm được. Nhưng câu trả lời không nằm trong đó. Anh cô chỉ nói thi thể đã bị kéo đi.

“Em, em xin lỗi. Em chưa kịp nghe đến đoạn đó…”

“Từ góc cánh gà bên kamite tới trung tâm sân khấu.” Giọng nói trầm tĩnh vọng tới từ phía sau hai người.

Hai người quay lại thì thấy đội trưởng Sagawa đã ngừng khóc và lau sạch nước mắt. Lưng cô thẳng tắp. Gương mặt đầy vẻ nghiêm túc và sắc sảo hệt như giữa một trận đấu.

Đây là đội trưởng mà Yuno quen thuộc.

“Lúc nãy khi tớ bị nghi ngờ và tra hỏi, chú thám tử đã nói thế.”

Urazome gãi cằm, không để tâm đến Yuno đang mừng rỡ vì đội trưởng hồi phục tinh thần.

“Thú vị đấy.”

Cậu khẽ nói.

“Thú vị? Anh lại hiểu ra chỗ nào ạ?”

“Anh chưa hiểu. Anh mới nghĩ ra một chút thôi.”

“Gì vậy ạ? Anh nói cho em đi.”

“Tại sao anh phải nói cho em? Hợp đồng giữa chúng ta kết thúc rồi cơ mà.”

“.........”

Nghe Urazome tỉnh bơ nói vậy, Yuno mím môi lại. Đúng rồi, cô lại quên mất. Cô đã dùng tiền thuê nam sinh này.

“Nội dung hợp đồng như thế này: Anh chứng minh Sagawa vô tội. Em trả một trăm ngàn yên.”

“Hả, một trăm ngàn? Hakamada, em hứa với cậu ấy như thế à?”

Đội trưởng ngỡ ngàng, nhưng giờ không phải lúc để Yuno giải thích chuyện này. Dù cách Urazome nói chuyện rất khó chịu nhưng cô vẫn phải nín nhịn.

“Đấy, anh đã hoàn thành mục đích rồi. Nếu em muốn anh tiếp tục làm thêm ngoài nội dung kia thì cần gia hạn hợp đồng. Ở tiệm cho thuê băng video, quán karaoke hay chơi giải đố, kéo dài thời gian đều phải mất tiền mà.”

Thái độ Urazome cao ngạo, còn Yuno lại không thể phản đối. Thật buồn…

“… Nghĩa là anh bảo em phải trả thêm tiền đúng không? Bao nhiêu ạ?”

Urazome xòe bàn tay phải, chìa ra trước mặt Yuno như thể đang vẫy chào.

“Năm ngàn yên ạ?”

“Sai một con số không rồi em.”

“Năm trăm yên ạ?”

“Em đừng cố tình nhầm lẫn nữa, là năm mươi ngàn yên. Em chịu trả thêm năm mươi ngàn yên, anh sẽ làm việc cho em tới khi giải quyết xong vụ án luôn.”

“Năm mươi ngàn… Hả?”

Thứ khiến Yuno chú ý là câu nói đằng sau số tiền.

“Anh sẽ giải… giải quyết ạ? Anh có thể giải quyết được vụ án này ạ?”

“Dào ôi~”

Urazome nhún vai, miệng nở nụ cười nham hiểm.

“Anh thử xem sao thôi. Nghĩ đi nghĩ lại, nếu cảnh sát cứ ngồi chết dí mãi ở đây thì cuộc sống của anh sẽ bị cản trở.”

“… Anh nhận làm vì lý do đó ạ?”

Nói cách khác, Urazome sợ bị lộ việc mình đang sống trong phòng câu lạc bộ nên muốn cảnh sát rời đi thật nhanh.

“Lý do nào chẳng thế. Chỉ cần giải quyết xong vụ án, anh sẽ được năm mươi ngàn yên. Em thấy sao?”

“Nhờ cậu đấy!”

Người vừa kêu lên là đội trưởng Sagawa…

“Cậu làm đi, Urazome. Tiền bạc tớ sẽ cố xoay xở với câu lạc bộ. Cậu bắt thủ phạm đi! Anh Asajima bị giết, tớ suýt bị cảnh sát bắt. Tớ bực mình lắm rồi!”

“Cả… cả em cũng nhờ anh ạ!”

Đội trưởng đã nói thế, Yuno chẳng có lý do gì để phản đối nên cũng gật đầu.

Mỗi người bỏ ra chín ngàn ba trăm bảy mươi lăm yên để bắt được hung thủ giết người. Giá này quá rẻ… Nếu Urazome bắt được hung thủ thì rẻ thật.

Khi Urazome thỏa mãn gật đầu.

“Tốt. Tớ hiểu rồi, đồng ý gia hạn.”

Cậu vỗ tay một phát kết thúc cuộc trao đổi rồi quay ra nhìn chằm chằm các vật chứng.

Bộ dáng đó trông hệt một thám tử tư mẫn cán, đáng tin cậy. Nhưng lời cậu đang lẩm bẩm vọng tới bên tai Yuno:

“Có chỗ tiền này, mình sẽ mua được cả Cencoroll⦾ , cả Thời gian của Eve⦾.”

… Ài. Chắc người này không ổn rồi.

Hakamada Yuusaku – anh trai Yuno, quay lại ngay sau cuộc nói chuyện này.

“Sagawa Nao đã được loại khỏi danh sách tình nghi.”

Anh lập tức thông báo với vẻ mệt mỏi bơ phờ.

“Bọn anh sẽ đổi hướng điều tra… Anh xin lỗi vì đã nghi ngờ em.”

Lời xin lỗi khá hời hợt đối với một người đã khổ sở vì bị nghi ngờ khiến Yuno bực bội.

Cô đang định phê phán ông anh thì Urazome đã lên tiếng trước:

“Anh trai này, em hỏi chút được không?”

“… Từ nãy anh đã để ý rồi, sao em cứ gọi anh là anh trai vậy?”

“Em phải phân biệt anh với em gái anh mà. Nếu anh muốn, em gọi tên anh cũng được.”

“Ài… Thôi được rồi. Em muốn hỏi gì?”

“Đây là chùm chìa khóa của Asajima đúng không anh? Chìa này là chìa phòng phát thanh ạ?”

“Ừ.”

“Chìa khóa phòng phát thanh trong nhà thể chất cũ cũng trong đây ạ?”

“Đúng rồi. Ừm, chắc là chìa con khỉ Không nghe đấy… Này!”

Anh trai Yuno vội vàng kêu lên. Vừa nghe câu trả lời xong, Urazome liền bọc khăn vào tay, lấy chùm chìa khóa từ trong túi ra.

“Em làm gì thế hả? Em không được tự tiện động chạm vào vật chứng. Em bỏ nó lại chỗ cũ đi!”

“Em có để lại dấu vân tay đâu.”

“Vấn đề không nằm ở chỗ đó… Này, em định đi đâu?”

Trông Urazome chẳng có vẻ gì là mờ ám, lén lút. Cậu đi thẳng qua trước mặt anh trai Yuno, đặt tay lên cánh cửa. Ngay trước khi Urazome bước ra hành lang, anh Hakamada đã giữ lấy vai cậu.

“Em không được tự ý mang vật chứng ra ngoài! Em làm gì thế hả?”

“Em không được tự ý cầm thì anh cho phép em đi. Còn nữa, anh trai đi cùng không ạ?”

“Đi đâu mới được chứ…”

“Đi đâu ấy ạ? Em cầm chìa khóa phòng phát thanh, rõ ràng là đi phòng phát thanh rồi. Ở trong nhà thể chất cũ ấy.”

“Phòng phát thanh? Đến đấy làm gì?”

“Đi thôi chứ?”

“Hả?”

Urazome buông lời đáp cực kỳ mơ hồ rồi tách vai, thoát khỏi bàn tay đang giữ và bước ra khỏi phòng. Không còn cách nào khác, anh trai Yuno vừa nói lời vô ích “Này, chờ đã!” vừa đuổi theo sau.

“Urazome đỉnh thật đấy! Đối mặt với cảnh sát mà chẳng sợ sệt gì.”

Đội trưởng Sagawa vừa ngưỡng mộ nhìn theo vừa nói nhỏ. “Vâng ạ,” Yuno khẽ đáp.

“Thế, thế nào nhỉ… Đúng là anh ấy rất đỉnh.”

Cô vừa có cảm giác Urazome đáng kính trọng lại vừa không phải. Chà, nhưng chẳng mấy chốc, Urazome sẽ chẳng ngại ngần gì mà phá vỡ hình tượng hiệp sĩ cứu đội trưởng nên giờ cô cứ im lặng đã.

“A, em cũng đi. Em đi cùng sẽ dễ xử lý anh trai em hơn.”

“Ừ, đúng vậy. Nhờ em đấy! Mọi người cùng giải quyết vụ án này nhé!”

“A… vâng ạ.”

Yuno đáp lại đội trưởng với khuôn mặt tươi cười, tràn ngập niềm tin rồi cũng chạy khỏi phòng.

Thực tế sẽ thế nào đây?

Anh Urazome… cả anh trai cô nữa, liệu có giải quyết được vụ án thật không đây?

← Tên gọi tắt của bộ anime Mahou Shoujo Madoka☆Magica (魔法少女まどか☆マギカ), tạm dịch: Thiếu nữ phép thuật Madoka Magica sáng tác bởi nhóm Magica Quartet.

← Viết tắt của Comic Market, hội chợ Doujinshi lớn được tổ chức một năm hai lần tại Tokyo, Nhật Bản. Staff Book là sách, truyện của các họa sĩ, nhà sản xuất anime…, thường được bán với số lượng giới bạn tại Comiket.

← Cencoroll (センコロール, Senkorōru). Một bộ anime khoa học viễn tưởng của tác giả Atsuya Uki.

← Time of Eve (イヴの時間, Ivu no Jikan). Một bộ anime khoa học viễn tưởng của tác giả Yasuhiro Yoshiura.