❀ 5 ❀ Điều tra phòng phát thanh
Yuno mạnh mẽ bước ra hành lang, chưa cần chạy đã đuổi kịp anh trai và Urazome. Phòng học trống ngay bên cạnh… Urazome và anh trai Yuno đang đứng trước căn phòng mà lúc nãy cô được yêu cầu chờ bên trong.
Thấy em gái chạy tới, vẻ mặt anh cảnh sát hơi khó chịu. Nhưng anh trai cô thở dài tránh rồi qua một bên, xem chừng đã bỏ cuộc. Yuno chen vào khoảng trống. Nhìn thấy cô làm thế, anh cảnh sát chẳng nói gì. Có thể vì anh là anh trai cô, cũng có thể vì cậu nam sinh cấp ba vô lý đã làm anh khó chịu hết nổi rồi.
Nam sinh cấp ba vô lý Urazome đang quan sát căn phòng của mở toang bằng cặp mắt hệt như lúc xem xét vật chứng. Những người có mặt trong phòng hầu như không thay đổi so với lúc Yuno ở đây.
Đầu tiên là Masumura – giáo viên duy nhất trong số các nhân chứng liên quan. Sanae mặc đồng phục luyện tập. Hai nam sinh câu lạc bộ Cầu lông. Bốn thành viên câu lạc bộ Kịch, trong đó có Kajiwara, đang ngồi thành vòng tròn. Nữ sinh tóc vàng mà đội trưởng Sagawa gọi là Harimiya đang ngồi chán nản trong góc phòng. Bên cạnh hội trưởng Hội học sinh Masaki xuất hiện một gương mặt mới. Đó là Yatsuhashi Chizuru, người ban nãy vữa động viên Yuno. Chắc cô được chỉ dẫn tới đây để làm chứng cho Masaki.
Thấy Urazome đột nhiên xuất hiện và Yuno đi một lúc lâu mới quay lại, mọi người đều có vẻ bất ngờ. Chỉ riêng Chizuru đã biết sự tình nên bình thản. Ánh mắt hội phó bắt gặp ánh mắt Yuno. Đoán rằng họ đã thành công cứu được đội trưởng cậu lạc bộ Bóng bàn nữ nên cô nở một nụ cười nhẹ nhàng.
“Hakamada, em đã đi đâu? Còn em nữa, em là Urazome lớp mười một đúng không?”
“Yuno, cậu về muộn thế! Làm tớ lo quá!”
“Urazome, cậu làm gì ở đây vậy?”
“Urazome đấy à? Cậu cũng là nhân chứng hả?”
Masumura, Sanae, hội trưởng Hội học sinh và Kajiwara cùng lên tiếng. Urazome chẳng trả lời ai mà tự mình hỏi:
“Trong số mọi người, ai biết rõ phòng phát thanh trong nhà thể chất cũ?”
Trước câu hỏi khó hiểu của Urazome, cả phòng thoáng im lặng.
Sau đó, sáu người rụt rè giơ tay. Bốn người câu lạc bộ Kịch, Masaki Akihiro và Yatsuhashi Chizuru.
“Hội học sinh và câu lạc bộ Kịch à? Đúng là mọi người thường sử dụng phòng đó thật.”
“Đúng vậy. Lúc mọi người tập hợp trong nhà thể chất cũ, tớ hay dùng phòng đó. Có lúc phải điều chỉnh âm lượng micro mà.”
“Bọn tớ thì phải chính hiệu ứng âm thanh cho sân khấu nên dùng thường xuyên.”
Tuy vẻ mặt Masaki và Kajiwara không hiểu tại sao Urazome lại hỏi câu đó nhưng vẫn trả lời.
“Ngoài ra còn xem được video, DVD nữa…”
“Hả?”
Thông tin Kajiwara vừa cung cấp khiến Urazome chú ý.
“Phòng phát thanh trong nhà thể chất xem được cả băng đĩa ấy hả?”
“Ừ, có tivi với đầu đọc băng đĩa mà. Hôm qua, sau khi tập trên sân khấu xong, bọn tớ đã xem băng buổi diễn của đàn anh… A!”
“Sao thế?”
“Không, nhắc đến chuyện đó tớ mới nhớ, hình như bọn tớ bỏ quên băng video trong đầu đọc rồi.”
“… Hóa ra là thế.”
Urazome nhăn mặt vì lỡ lo lắng thừa.
“Thế Kajiwara là được rồi. Cậu đi với tớ chút… A, chờ đã!”
Urazome tự nói tự dừng rồi quay về phía anh trai Yuno. Hai người nhỏ giọng trao đổi gì đó. Anh ấy có vẻ bất mãn mở sổ tay, xong lại nói hai, ba câu. Yuno đứng ngay bên cạnh cũng không nghe thấy hai người nói gì.
Quay về phía mọi người trong phòng, lần này, Urazome chỉ đích danh Kajiwara.
“Cậu đi cùng tớ chút. Tớ có nhiều chuyện muốn hỏi cậu đây.”
“Ơ, đi đâu cơ?”
“Đi hàng bán rau được không? Tất nhiên là đi phòng phát thanh rồi.”
“… Thôi, cậu bảo đi thì tớ đi.”
“Chờ chút đã.”
Kajiwara vừa đứng dậy lại bị bảo dừng. Lần này là hội trưởng Hội học sinh Masaki.
“Anh thám tử… Anh Hakamada phải không ạ? Em không hiểu tình hình lúc này ra sao nữa. Tại sao Urazome lại đến đây, lại còn làm việc cùng thám tử nữa? Nếu không phiền thì anh có thể giải thích cho em được không ạ?”
Câu hỏi này là đương nhiên. Vị trí vốn thuộc về thám tử Sendou có ánh mắt sắc sảo chẳng biết từ khi nào đã chuyển qua cho một học sinh cùng khối. Thậm chí chưa nhắc đến việc này, riêng chuyện Yuno đứng bên ngoài căn phòng này đã đủ kỳ lạ rồi.
“A, chuyện đó thì…”
“Urazome do tớ gọi đến đấy.”
Yatsuhashi Chizuru điềm đạm trả lời thay cho anh Hakamada đang ngắc ngứ.
“Cậu ấy là thám tử tư mà.”
“Thám tử tư á?”
“Đúng vậy. Cậu ấy sẽ giải quyết vụ án này. Đúng không Urazome?”
“Tớ muốn có sinh hoạt phí.”
Thám tử đáp chẳng liên quan.
“Chuyện là thế đấy. Kajiwara, cậu sang đây.”
Urazome nhanh nhảu gọi Kajiwara rồi đóng cửa để tránh bị hỏi han thêm. Đằng sau cánh cửa vừa đóng, Masaki ngơ ngác không hiểu, còn Chizuru ngồi bên cạnh cười khúc khích.
“Được rồi, chúng ta đến nhà thể chất… A, đúng rồi!”
Urazome lại bảo dừng lần nữa rồi quay về phòng hướng nghiệp, xong lại trở ra rất nhanh. Tay phải cậu cầm hộp đĩa DVD mỏng, mới tinh.
“A, đấy là đồ của nạn nhân… Sao em còn lấy cả cái này nữa hả!”
“Thì em nghe nói là xem được băng đĩa mà.”
“Đấy đâu phải câu trả lời.”
“Urazome, cậu là thám tử tư thật hả? Ngầu thế!”
Đám người vừa ồn ào vừa đi đến nhà thể chất cũ. Ba trong số bốn người chẳng hiểu họ đến đó vì lý do gì.”
“Anh ơi, lúc nãy anh Urazome nói gì với anh thế?”
Yuno hỏi nhỏ anh trai khi đang đi trên hành lang.
“Chà, cậu ta nói một chút thôi nhưng quan trọng đấy. Cậu ta có ý đồ gì vậy nhỉ…”
“Liên quan đến phòng phát thanh ạ?”
“Không phải vậy, nhưng…”
Nhìn theo Kajiwara đang mải thám tử tư với không thám tử tư và thám tử công Urazome, Hakamada hạ giọng:
“Cậu ta hỏi, đội trưởng câu lạc bộ Kịch… Kajiwara có chứng cứ ngoại phạm không.”
Ra đến bên ngoài, mặt trời đã lặn. Sau cơn mưa, trời có gió se se, đôi tay lộ ra dưới ống tay áo đồng phục luyện tập thấy lành lạnh. Giữa khung cảnh mờ tối, nhà thể chất cũ kỹ, nặng nề đổ bóng, tạo cảm giác bức bối hơn so với bình thường. Tất nhiên, vụ án mạng càng làm tăng thêm sự ảm đạm.
Cửa mở. Trên sân khấu vẫn còn vài điều tra viên, chắc để bảo vệ hiện trường. Mấy điều tra viên nhìn nhóm người mới vào nhà thể chất đầy vẻ nghi ngờ, nhưng thấy anh trai Yuno, họ liền mặc nhiên coi nhóm cô như những người có liên quan đến điều tra rồi quay lại với công việc đang làm.
Urazome chẳng để tâm đến mấy điều tra viên mà đi thẳng tới của thông vào cánh gà bên shimote. Nhóm Yuno theo sau. Vào trong cánh gà, Urazome leo cầu thang dẫn lên tầng hai.
Bốn người cùng leo lên cầu thang kim loại tạo thành tiếng động lanh lảnh ồn ào. Lên đến nơi, phòng phát thanh ngay bên trái. Tuy biết căn phòng này nằm ở đó nhưng đây là lần đầu Yuno đặt chân vào.
“Nào.”
Trên hành lang vừa hẹp vừa tối mờ mờ, Urazome quay lại nhìn cậu bạn cùng khối.
“Kajiwara hay dùng phòng này, cậu có mang theo chìa khóa không?
“Ấy, tớ hay dùng nhưng chỉ trước lúc có vở diễn mới dùng. Bình thường mang chìa khóa theo làm gì. Lúc dùng thì mượn ở văn phòng giáo viên được mà.”
“Hừm. Hội học sinh cũng thế à?”
“Đúng rồi… Giờ làm sao đây?”
“Không sao đâu. Không có chìa khác, mình đành dùng chìa này vậy.”
Urazome cắm chìa khóa của Asajima vào ổ, mở cửa.
Đèn chiếu rọi căn phòng nhỏ, diện tích sàn khoảng bốn chiếu tatami⦾.
Đối diện cửa ra vào có hai chiếc bàn áp vào tường, đặt dàn chỉnh hiệu ứng âm thanh. Xung quanh có mấy chiếc tai nghe và cáp RCA, cả loa và đầu đọc CD cỡ lớn đặt khắp bàn khiến căn phòng nom càng chật chội.
Tường hướng đối diện và bên phải có cửa sổ nhỏ hình vuông. Cửa sổ hướng chính diện nhìn ra sân khấu, cửa sổ bên phải trông ra nhà thể chất, hiện giờ hai cửa đều kéo rèm.
Trung tâm căn phòng kê một chiếc bàn dài, đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến không gian thêm tù túng. Mặt bàn để các loại thiết bị cỡ nhỏ như micro và chân giá, máy ghi âm bằng băng kiểu cũ, một mớ băng cát-sét, đèn chiếu sáng phủ bụi,…
Ở tường bên trái đặt một giá cao đã rỉ sét. Trên giá tầng cao nhất có một chiếc tivi CRT⦾. Tầng dưới có đầu đọc DVD đã cũ, dưới nữa là đầu đọc băng video cũng cổ không kém.
“Toàn đồ khảo cổ.”
Nhìn chiếc tivi và hai đầu đọc, Urazome lẩm bẩm. “Đúng thế đấy,” Kajiwara đồng tình.
“Mấy thứ này hồi trước đều đặt trong phòng phát thanh ở tòa nhà chính. Nhưng năm nay nhà trường mua thiết bị mới thay rồi. Đồ cũ vứt thì phí nên chuyển hết vào đây.”
“Năm nay… Thế trước đó ở đây không có thiết bị gì hết sao?”
“Ừ. Mới chuyển đồ vào cách đây độ hai tháng thôi. Nhưng mấy thứ này có ích lắm. Bọn tớ xem được đoạn phim quay trên sân khấu ngay, cả các vở diễn của anh chị khóa trên… A, đúng rồi, băng video!”
“Cái đó để sau đi. Việc này cần làm trước.”
Urazome nhẹ nhàng lách qua đội trưởng câu lạc bộ Kịch, tiến lên một bước lại gần giá thép.
Đầu tiên cậu bật điện tivi. Góc màn hình tối om hiện lên dòng chữ Thay đổi cổng cắm 1. Rồi cậu đưa tay xuống đầu đọc DVD.
“Này, em đừng tay không sở đủ thứ thế.”
Anh trai Yuno mắng.
“Các anh lấy dấu vân tay xong rồi mà?”
“Đúng vậy… nhưng em định làm gì ở đây?”
“Đợt trước có giải phim phải không?”
Urazome đưa ra một câu hỏi hoàn toàn không liên quan rồi nhấn bút bật đầu DVD.
Nhưng đầu DVD không khởi động.
“… Hửm?”
“Hay tại không cắm điện?”
Kajiwara chỉ xuống chân Yuno. Giắc cắm và dây cáp nối dài đang buộc thành một bó bên tường.
“Máy móc mới chuyển tới gần đây nên ổ cắm dùng được ít lắm. Đầu đọc băng video và đầu DVD phải dùng chung.”
“A, đây phải không ạ?”
Yuno ngồi xổm xuống tìm ổ chia liền trông thấy giắc cắm dán chữ DVD và giắc cắm dán chữ Băng video. Thảo nào, giắc Băng video đang cắm vào ổ. Yuno rút giắc đó ra và thay bằng giắc DVD.
Urazome bấm nút lần nữa, đầu đọc DVD phát ra âm thanh rì rì khe khẽ, báo hiệu điện vào, máy khởi động.
“Tốt rồi tốt rồi.”
Cảm ơn Yuno nhanh mắt nhanh tay nhưng Urazome chẳng buồn nhìn cô, tiếp tục thao tác. Cậu lấy đĩa CD vật chứng ra khỏi túi đựng rồi cho nó vào đầu đọc, sau đó nhấn chút chạy… Nhưng lại gặp vấn đề.
“Này, lại tới nút chạy đĩa không hoạt động.”
“A, đúng rồi đúng rồi. Nút chạy và nút tạm dừng dở hơi lắm. Phải dùng điều khiển mới được.”
“Chán thế. Điều khiển… ở đâu? Này em gái Hakamada, điều khiển đâu?”
“Anh hỏi em cũng có biết ở đâu đâu…”
Yuno chưa cần di chuyển thì Kajiwara đã lấy ra một chiếc hộp chữ nhật từ đống đồ chất đống như ngọn núi nhỏ trên bàn. Mặt hộp màu xanh lục đậm đẹp đẽ, in dòng chữ Đồ ngọt cao cấp – Yokan⦾ hoa anh đào. Mở nắp hộp, bên trong không có bánh yokan mà là bốn chiếc điều khiển to nhỏ khác nhau.
“Đồ đạc ở đây rơi rụng lung tung lắm, không giống bên nhà thể chất mới đâu. Bọn tớ đã gom hết điều khiển máy móc để trong cái hộp này.”
Nói đoạn, Fujiwara lấy một chiếc điều khiển trong hộp quăng cho Urazome. Urazome đáp thank you rồi bấm nút trên điều khiển.
Rốt cuộc đầu đĩa cũng chạy.
Tèn ten ten ten ten~ Tèn ten ten~
Giới thiệu về trường Trung học phổ thông công lập tỉnh Kazegaoka.
“Xin chào mọi người! Cảm ơn mọi người đã ghé qua buổi giới thiệu về trường Trung học phổ thông Kazegaoka hôm nay. Mình là Morinaga, đội phó câu lạc bộ Phát thanh. Bây giờ mình sẽ giới thiệu về ngôi trường này nhé!”
Trên màn hình xuất hiện một thiếu nữ tươi cười, tóc mái dùng bờm cài gọn, để lộ vầng trán, khung cảnh phía sau là khu vườn trước trường và tòa nhà học.
Theo lời video vừa phát, đội phó câu lạc bộ Phát thanh Morinaga Yuuko tự giới thiệu. Đội phó đóng vai chính, vậy chắc đội trưởng Asajima đảm nhận quay phim.
“Trường Trung học phổ thông Kazegaoka là ngôi trường vừa có lịch sử lâu đời, vừa có đầy tinh thần tự do. Lịch sử của trường bắt đầu cách đây một trăm mười năm…”
Morinaga nói một tràng. Đoạn giới thiệu về trường bắt đầu, video liền chạy sang cảnh tiếp theo. Bức ảnh đen trắng cổ xưa, ảnh trường hiện nay, khung cảnh nhà trường trong tiết học bình thường. Trong phần giới thiệu về hoạt động các câu lạc bộ có hình ảnh câu lạc bộ Điền kinh và câu lạc bộ Nhạc cụ hơi, lễ hội văn hóa, chuyến tham quan ngoại khóa của khối mười một. Chắc đoạn phỏng vấn học sinh của trường mới được quay gần đây. Yuno thấy có một học sinh lớp mười mà cô biết mặt, tươi cười bảo “Trường này thú vị lắm, toàn người kỳ quặc,” chẳng hiểu mục đích để quảng cáo cho trường hay gì.
“Đoạn phim này dùng cho buổi giới thiệu về trường phải không ạ?”
“Đúng rồi. Trong kỳ nghỉ hè, nhà trường sẽ tổ chức buổi giới thiệu cho các em học sinh muốn thi vào trường mình mà.”
Nghe Yuno hỏi nhỏ, Kajiwara liền đáp.
“Thì ra câu lạc bộ Phát thanh làm mấy việc kiểu này.”
Urazome – kẻ hoàn toàn không liên quan đến hoạt động câu lạc bộ, khoanh tay, tỏ vẻ bất ngờ.
“Thay vì nói câu lạc bộ Phát thanh thì bảo Asajima lo liệu hết còn đúng hơn. Anh ấy siêu dữ dội. Nghe đâu anh ấy còn đang tham gia cuộc thi làm phim nữa đấy!”
“Bây giờ thành đã tham gia rồi.”
“.........”
“Chị… chị Morinaga nói chuyện trơn tru thật đấy ạ! Cứ như phát thanh viên ấy.”
Yuno miễn cưỡng thay đổi chủ đề, cố gắng xoa dịu bầu không khí chợt trở nên căng thẳng.
“Ừ, đúng thế. Câu lạc bộ của anh cũng mong được chị ấy tham gia. Giọng chị ấy hay lắm.”
“Đúng là hay thật. Nghe giống Matsuoka Yuki.”
“… Đấy là ai ạ?”
“Người lồng tiếng cho Senoo Aiko⦾.”
Nghe Urazome trả lời nhưng Yuno vẫn chẳng biết là ai.
Trên nền bài hát của trường do câu lạc bộ Hợp xướng thể hiện, Morinaga Yuuko vẫy tay, đoạn phim dừng.
“… Rồi sao?”
Một câu của anh Hakamada đã tóm gọn lại tình hình.
Bọn họ đi đến phòng phát thanh. Xem đoạn phim. Để làm gì?
“Việc này liên quan gì đến vụ án hả?”
“Chẳng liên quan gì cả anh ạ.”
Urazome lấy đĩa ra khỏi đầu đọc rồi tuyên bố thẳng thừng. Yuno và anh trai, kẻ tám lạng người nửa cân, hệt như vừa bị người ta biến thành đồ ngốc.
“Thế… thế thì tại sao lại làm mấy việc này…”
“Anh đừng hiểu lầm. Không phải hoàn toàn không liên quan gì mà là có liên quan kiểu không liên quan. Đây là manh mối rất quan trọng đấy.”
“Cậu nói cái gì?”
“Thôi thôi. Chúng ta tìm hiểu mấy thứ khác đi nào.”
Urazome nói một câu mơ hồ không rõ nghĩa rồi rời khỏi tivi, bắt đầu thực sự xem xét phòng phát thanh.
Thò mặt ra sau mấy loại máy móc, phủi phủi bụi, kéo rèm che ô cửa sổ nhỏ, nhìn chằm chằm sân khấu, quan sát kỹ càng đồ đạc trên mặt bàn. Cuối cùng, cậu còn gõ cồng cộc lên mặt tường cách âm, vẻ như kiểm tra xem có cửa ẩn hay không. Ba người Yuno ngơ ngác nhìn Urazome.
“A, băng video… Urazome, bây giờ tớ lấy băng được chưa?”
Một lúc lâu sau, Kajiwara sực nhớ ra và cất tiếng hỏi. Urazome đang tựa lưng vào tường ngẫm nghĩ gì đó rồi gật đầu dứt khoát.
Kajiwara cúi xuống bên Yuno, đổi giắc cắm đầu DVD bằng giắc Băng video rồi bấm nút đầu đọc băng để điện vào. Cậu cầm chiếc điều khiển lúc nãy Urazome sử dụng, quen thuộc nhấn nút hai lần. Đầu đọc nhả ra băng video dán nhãn Vở kịch mùa hè Khóa 98.
“Trời ạ, lại bị Matsue mắng mất…”
Đội trưởng câu lạc bộ Kịch cầm lấy băng, tỏ vẻ sợ sệt trước đàn em lớp mười đầy uy lực. Đúng lúc đó…
“Chờ chút.”
Urazome lên tiếng.
Giọng cậu sắc bén. Kajiwara giật nảy, co rúm người lại.
“Gì… gì đấy? Cái băng này á? Không có gì đáng ngờ đâu. Bây giờ tớ bật cho cậu xem…”
“Không, không phải việc đó. Cái điều khiển. Điều khiển này dùng chung cho cả đầu băng video và đầu DVD à?”
“Hở?”
Kajiwara nhìn xuống tay phải đang cầm điều khiển.
“Ừ. Hai loại đầu khác nhau nhưng cùng nhà sản xuất. Bấm nút thay đổi chế độ là được thôi.”
“Chế độ á…”
“Bấm nút chế độ DVD thì điều khiển được đầu DVD, bấm nút chế độ video thì điều khiển được đầu video. Tsudanuma ở câu lạc bộ Phát thanh bảo ngày xưa mỗi đầu có điều khiển riêng nhưng cả hai cái đều hỏng, nút bấm trên đầu cũng không dùng được nên cậu ấy tới tiệm đồ cũ tìm mua điều khiển dùng được cho cả hai đầu.”
“Hừm.”
Urazome nghĩ ngợi một chút rồi khóe miệng cậu giãn ra.
Lần đầu tiên từ khi đặt chân vào phòng phát thanh, cậu mỉm cười.
“Tớ hỏi một câu nữa được không? Hôm qua, sau khi tập kịch xong, các cậu đã xem băng ở đây phải không?”
“Đúng, đúng thế.”
“Rồi các cậu ra về mà quên lấy băng ra. Tại sao các cậu lại quên?”
“Tại sao à… Vì sắp đến giờ phải rời trường rồi. Cổng trường sắp khóa nên bọn tớ vội vàng rút quân, thế là quên mất.”
“Ra thế. Cảm ơn cậu.”
“.........?”
Kajiwara có cảm giác đang bị điều tra thông tin nên đề cao cảnh giác, còn Urazome thì ngược lại, cười rạng rỡ. Cậu rời lưng khỏi bức tường, cặp mắt buồn ngủ híp vào. Lần này, Urazome quay sang anh thám tử Hakamada.
“Anh trai ơi, đương nhiên cảnh sát phải kiểm tra căn phòng này rồi phải không ạ?”
“Ừ. Mà anh đã bảo rồi, em gọi thế…”
“Cảnh sát kiểm tra đến mức nào ạ? Có kiểm tra kỹ càng từng ngóc ngách không ạ?”
“Chà, chuyện đó thì anh phải hỏi chú Shirato…”
“A, tôi tới rồi đây. Chúng tôi tìm kỹ lắm đấy!”
Một giọng nói khàn khàn vọng tới. Người ló mặt vào rất đúng lúc chính là thám tử của sở Cảnh sát Hodogaya vừa được nhắc tới.
“Chú Shirato…”
“Cậu Hakamada, cậu đang làm gì đấy? Đội trưởng cáu rồi đấy nhé! Cậu dám tự ý mang nhân chứng đi.”
“Ơ, đâu ạ, cháu đâu có mang nhân chứng đi…”
“Chú Shirato. Chú là chú Shirato ạ?”
Urazome tiến về phía thám tử, thái độ vững vàng chẳng hề suy suyển.
“Ơ kìa? Cháu là Urazome đấy à?”
“Chú biết cháu ạ? Cháu là Urazome Tenma. Mong chú giúp đỡ ạ.”
“Ừ, đúng rồi. Cháu đã chứng minh người bị tình nghi vô tội phải không. Chà, thằng nhóc này thú vị đấy! Ha ha ha!”
Shirato có vẻ là một cảnh sát hiếu kỳ. Chú vừa cười vui vẻ vừa vỗ vai Urazome bồm bộp.
“Chú Shirato này, cháu có chút chuyện muốn hỏi chú được không ạ?”
“Được chứ, xin mời cháu.”
“Chú còn nói xin mời nữa hả chú Shirato…”
“Cháu chắc là các chú đã kiểm tra phòng phát thanh rồi. Các chú kiểm tra đến mức độ nào ạ?”
Urazome không nhìn anh trai Yuno đang ôm đầu mà cứ đặt câu hỏi. Khuôn mặt tròn trịa của Shirato nghiêng nghiêng.
“Bọn chú chỉ tập trung xác định có người có thể nấp trong này được hay không nên không kiểm tra chi tiết lắm. Tuy nhiên có thu được dấu vân tay ở một số chỗ.”
“Các chú có động đến tivi và đầu đọc băng đĩa không ạ?”
“Tivi á? Không, bọn chú không động vào. DVD vật chứng bọn chú cũng xem ở phòng học khác.”
“Đĩa này đúng không ạ?”
“A, đúng nó đấy! Sao cháu lại mang theo thế? Chú chịu cháu rồi đây!”
Urazome chìa chiếc đĩa ra, Shirato càng cười hơn. Bên cạnh Yuno, anh trai cô thở dài thườn thượt..
“Chúng ta quay lại thôi ạ.”
Urazome nói với anh Yuno.
“Ơ, đã quay lại rồi á?”
“Anh không muốn thì mình ở đây cũng được.”
“Không không, quay lại đi. Nhất định phải quay lại. Nhưng… tóm lại, em đã hiểu ra gì chưa?”
“Thật ra em đã hiểu được một chuyện rất quan trọng rồi anh ạ.”
Urazome vừa nói một câu hàm ý sâu xa vừa lách qua Shirato, bước ra khỏi phòng với tâm trạng phơi phới.
“Hở~? Thằng nhóc đó phát hiện ra gì mới thế?”
Đội trưởng đội Tuần tra mắt sáng rỡ hỏi anh trai Yuno, chưa biết sự tình ra sao.
Hakamada chỉ có thể nhún vai, mặt nhăn nhó như vừa phải ăn thuốc đắng.
Sendou đã chờ sẵn ở của nhà thể chất. Chú bực dọc phẩy lên phầy xuống điếu thuốc đang ngậm trên môi. Là thành viên đội Bóng bàn nữ, Yuno phân vân không biết có nên nhắc chú ấy trong nhà thể chất cấm hút thuốc hay không nhưng thấy người ta đang gườm gườm nhìn qua phía này nên cô từ bỏ luôn ý định.
“Hakamada! Cậu làm cái gì thế hả!”
Đội trưởng Hình sự quát ầm lên, vang vọng khắp nhà thể chất rộng lớn.
“Cậu không được tự ý đưa học sinh đi như thế! Cậu đùa tôi hả! Hử?”
“Em… em xin lỗi ạ, em muốn ngăn cậu ấy lại nhưng…”
Chàng thám tử trẻ cúi đầu thật thấp. Thấy người nhà bị mắng ngay trước mắt, tâm trạng Yuno không tốt chút nào. Nhưng rất nhanh sau đó, một người khác đã thu hút sự chú ý của Sendou.
“Urazome – Tenma!”
Yuno thoáng nghĩ Sendou đâu cần quát tháo to tiếng như thế nhưng cô hiểu ra nguyên nhân ngay. Urazome không đứng bên cạnh Yuno. Cô quay đầu tìm xem thì thấy cậu ta đã leo lên sân khấu từ lúc nào.
“Cậu thôi ngay cho tôi! Cậu xuống đây ngay! Tôi sẽ bắt cậu vì tội cản trở điều traaa!!!”
“Có gì mà chú giận ghê thế chú thám tử!”
Từ trên sân khấu, Urazome cũng lớn tiếng đáp lại. Xem ra cậu chẳng hề có ý định đi xuống.
“Chú quát thành âm ngân dài rồi đấy ạ! Ấy không đúng! Sau âm ngân không có dấu chấm than đâu. Chú biết không ạ?”
“Cậu nói cái gì vậy hả?”
“Không có gì đâu ạ. Nhân tiện, thi thể nghiêng về bên trái chú nhỉ!”
“… A?”
Sendou hỏi ngược lại. Nghe vậy, rốt cuộc Urazome cũng chịu xuống khỏi sân khấu.
“Băng dính chỉ vị trí thi thể ấy ạ. Phần thân trên tiếp xúc với kệ hơi nghiêng về bên trái. Trước khi thi thể bị kéo đi, nạn nhân bị đâm rồi ngã về bên trái. Vì vậy, máu chỉ chảy xuống nửa trái thi thể.”
“Thế thì sao?”
“Thế thì sao ấy ạ? Chú nói hay nhỉ. Đây là điểm khởi đầu cho mọi suy luận đấy ạ. Cụ thể hơn, việc này giải thích điều đã xảy ra với di vật của anh Asajima.”
Nói mỗi một từ, Urazome lại tiến đến gần Sendou một bước. Khi Urazome đến bên cạnh Yuno, khí thế của đội trưởng Hình sự đã tụt hẳn như thể sự tự tin của chú đã bị Urazome áp đảo.
“… Dừng diễn trò đóng vai thám tử tư đi. Cậu không liên quan gì đến vụ án hết.”
“Cháu chẳng phải thám tử tư gì cả chú ạ. Cháu chỉ đang kiếm tiền trang trải chi phí sinh hoạt thôi.”
“Im đi! Cậu về nhà ngay cho tôi. Nào, cả hai cô cậu này nữa. Hôm nay thế là đủ lắm rồi!”
Sendou dí đầu mẩu thuốc vào cánh cửa sắt rồi thúc giục ba người Yuno. Được giải phóng bọn cháu chẳng quá hoan nghênh ấy chứ. Ba học sinh chào hỏi nhẹ nhàng chúng cháu xin phép rồi ra khỏi nhà thể chất. Nói đúng hơn là bị đuổi ra.
Cứ thế đi về là được rồi nhưng Urazome còn ngoan cố đứng giữa lối thông, ngó lại hai thám tử.
“Thế các chú điều tra nhà anh Asajima chưa ạ?”
“… Tôi không cần trả lời cậu.”
Sendou gằn giọng đáp, ánh mắt như nhìn kẻ thù. Nhưng đội trưởng đội Tuần tra tò mò bên cạnh lại đáp:
“Chưa đâu cháu. Sao thế?”
“Này này, anh Shirato!”
“Anh Asajima rất thích phim ảnh. Chắc trong phòng anh ấy có nhiều DVD lắm. Các chú hãy chú ý kiểm tra xem trong số đó có đĩa nào bị mất không ạ.”
“Cái gì?
Lời của Urazome khiến Sendou không thể không phản ứng lại.
“Tại sao?”
“Vì chắc thủ phạm đã lấy cắp một cái đĩa của anh ấy ạ.”
“Tại sao cậu biết chuyện đó?”
“Kết quả việc diễn trò đóng vai thám tử tư đấy ạ!”
Urazome nhếch mép cười mỉa mai.
Hai thám tử im lặng. Urazome kết thúc câu chuyện tại đó và tiếp tục bước đi. Cậu vào tòa nhà học sau Yuno và Kajiwara một chút.
Rồi như sực nhớ ra gì đó, cậu lại quay mặt về phía nhà thể chất.
“A, chú thám tử, cháu quên không nói với chú.”
“… Lại gì nữa?”
“Nhà thể chất cấm hút thuốc ạ. Lần sau chú để ý nhé. Hẹn mai gặp lại chú!”
← Tương đương khoảng 7,3m 2
← Một loại tivi sử dụng công nghệ màn hình tivi lâu đời, hoạt động theo nguyên lý ống phóng chùm điện tử.
← Một loại đồ ngọt dạng thạch làm từ bột thạch aga. Bánh Yokan truyền thống thường có vị đậu đỏ, hiện nay có thêm nhiều vị khác như trà xanh, hạt dẻ,…
← Nhân vật trong manga/anime Ojamajo Doremi (おジャ魔女どれみ, Bothersome Witch Doremi), tạm dịch: Phù thủy tập sự.