Chương 3 Xác định đối tượng tình nghi ❀ 1 ❀ Em gái bất công, khổ quá
Hakamada Yuusaku bị kéo tuột khỏi thế giới trong mơ bởi âm thanh điện tử phiền nhiễu liên miên không dứt.
“Ưm…”
Anh xem đồng hồ, đã 6 giờ 30 sáng rồi. Lê lết về đến nhà, ngã xuống giường lúc 3 giờ đêm. Anh còn chưa ngủ nổi bốn tiếng đồng hồ. Sức lực cạn kiệt, mới đứng dậy mà chân đã lảo đảo.
Tuy hay ủ rũ nhưng anh vẫn là thám tử đội Hình sự số một. Mắt lờ đờ thay áo sơ-mi trắng, tình tiết điều tra hôm qua cứ quay mòng mòng trong đầu anh.
Sau khi học sinh tên Urazome Tenma với thái độ nham hiểm ra về (dù bị Sendou quát không được tự tiện làm bừa), nhóm Hakamada vẫn đến nhà Asajima Tomoki.
Sau khi giải thích cho gia đình nạn nhân đang phải chịu cú sốc và được họ chấp thuận, đội của anh kiểm tra một lượt căn phòng của Asajima nhưng không tìm ra manh mối gì đặc biệt. Thư tuyệt mệnh đương nhiên không có, cũng không thấy có chi tiết gì gợi ý Asajima đang mâu thuẫn với ai. Đúng như lời khai của em gái anh và mấy học sinh, Asajima là một học sinh nghiêm túc, gương mẫu.
Vừa giữ chức đội trưởng câu lạc bộ Phát thanh, niềm đam mê của Asajima với phim ảnh cũng khá cuồng nhiệt. Tủ trong phòng không chứa sách mà để vài trăm đĩa DVD, khoảng hai phần ba trong số đó là phim lẻ và phim bộ bán trên thị trường, một phần ba còn lại là phim cậu tự quay. Gia đình kể đi đâu cậu cũng mang theo máy quay video, thấy thứ gì thú vị đều quay lại. Trên thực tế, trong đồ đạc Asajima để tại phòng học, ngoài vật dụng như ô còn có một chiếc camera loại dành cho dân nghiệp dư nhưng tính năng, chất lượng đều chuẩn chỉnh. Camera nằm trong hộp đựng màu đen, được bảo dưỡng rất chu đáo.
Không biết có nên làm theo lời khuyên của Urazome không nhưng rốt cuộc, đội Hình sự vẫn tập trung vào số đĩa DVD trên tủ. Rất may cho họ, tính tình Asajima cẩn thận, có ghi danh sách toàn bộ DVD đã mua và các tác phẩm tự quay nên nhóm điều tra kiểm tra rất dễ dàng, chỉ cần chút thời gian. Sendou vừa lật cuốn sổ ghi chép vừa đưa ra thông báo không vui vẻ gì “Làm điều tra viên, phải thức nguyên đêm là bình thường.”
Thời điểm đó, việc điều tra hầu như không tiến triển gì. Chưa nói đến thủ phạm và động cơ, lý do Asajima có mặt trong nhà thể chất cũ, bí ẩn về hiện trường phòng kín, tất cả đều mờ mịt.
Đến khi quay lại sở Cảnh sát Hodogaya, họ mới phát hiện ra chứng cứ cực kỳ quan trọng.
Hakamada nhăn nhó mặt mày, mặc áo vest rồi lấy cuốn sổ tay trong túi áo ngực ra. Anh mở trang mới nhất, đọc thành tiếng những ghi chép đêm qua.
Ngày hai mươi bảy, 3 giờ 10 phút, nhà thể chất cũ. Về việc rèm sân khấu hạ, khóa cửa cánh gà bên kamite mở…
Sau khi quay về trụ sở.
Nhóm của Sendou nghỉ giải lao chút xíu rồi tập hợp tổ pháp y và thám tử địa phương, họp về tiến độ điều tra. Mọi người vây quanh bàn, báo cáo tình hình sơ bộ.
“Chúng ta lấy được số lượng lớn dấu vân tay trong nhà thể chất nhưng khu vực này luôn có học sinh nên điều này là đương nhiên. Rất khó xác định dấu vân tay của thủ phạm trong số này.”
“Trên con dao không có dấu vân tay, khả năng cao là hung thủ đeo găng tay.”
Cấp dưới của Shirato nhanh nhẹn báo cáo với giọng điệu cứng ngắc, phong cách hoàn toàn khác ông sếp tưng tửng của mình.
“Mẫu máu thì sao?”
“Máu trên hiện trường và máu dính vào vật chứng chắc chắn đều là máu của nạn nhân Asajima. Ngoài ra không phát hiện dấu vết máu bị lau đi trong hiện trường.”
“Xuất xứ của hung khí thế nào?”
“Chưa rõ con dao được mua từ cửa hàng nào. Chúng tôi cũng chưa tìm được manh mối gì về sợi ruy băng ở cánh gà. Cả chiếc ô cũng vậy.”
Nghe lời này, lông mày Sendou nhíu chặt. Chắc chú nhớ đến ký ức không hay nào đó.
“Nhắc đến ô, ghi chép trong sổ điểm danh thế nào?”
“Hôm nay, trường Kazegaoka không có học sinh nào về sớm. Có một số học sinh đi muộn nhưng đều đến trường trong buổi sáng.”
Thông tin này trùng khớp với suy luận của Urazome.
“Camera giám sát thế nào? Có quay được hình ảnh chủ nhân chiếc ô không?”
“Thời điểm học sinh đến trường có mấy người che ô màu đen giống vật chứng. Toàn bộ đều là nam. Nhưng hình ảnh từ camera không rõ nét lắm nên chúng tôi không thể xác định chắc chắn đâu là chiếc ô ở hiện trường. Thêm vào đó, mặt các học sinh đều bị ô che khuất…”
“… Thôi, chúng ta vốn cũng không hy vọng gì nhiều.”
Ngay đến đội trưởng Hình sự kiên cường cũng rũ vai vì thất vọng.
“Còn ai báo cáo gì khác không? Camera giám sát có tin gì tốt không?”
“Nguyên ngày camera không quay được nhân vật khả nghi nào đi vào trường. Về ô tô, xe máy, ngoài phương tiện cá nhân của giáo viên, nhân viên trong trường và xe tuần tra của chúng tôi thì không có xe nào đi vào trong trường.”
“Thế thôi à?”
“… Chúng tôi xin lỗi ạ.”
“Không phải lỗi của các anh. Tôi hiểu rồi. Tiếp theo thì sao?”
Sendou xúc tiến cuộc họp, các điều tra viên thuộc tổ pháp y bắt đầu báo cáo về những đồ vật mà Asajima mang theo.
Trong ví có khoảng tám ngàn yên tiền mặt, vé tháng, vài tấm thẻ tích điểm, không có dấu hiệu cho thấy đã bị lấy mất thứ gì. Trong điện thoại không phát hiện tin nhắn nào đáng ngờ, chùm chìa khóa và gói khăn giấy chỉ có dấu vân tay của Asajima. Ngoài ra…
“Chúng tôi đã thử tẩy bớt máu dính trên cuốn sổ tay học sinh trong túi áo ngực nạn nhân…”
Nói rồi, tổ pháp y đưa cuốn sổ tay của Asajima ra. Do hóa chất mà màu đỏ đã nhạt đi không ít. Trong cuốn sổ có viết một dòng bằng bút bi, nét chữ ngay ngắn.
Ngày hai mươi bảy, 3 giờ 10 phút. Nhà thể chất cũ. Hạ rèm. Mở khóa cửa cánh gà bên kamite.
Ngày hai mươi bảy là hôm nay, chính là ngày xảy ra vụ án. 3 giờ 10 phút rõ ràng là giờ buổi chiều. Và nhà thể chất cũ…
“Asajima đến đó là có dự định từ trước.”
Sendou rền rĩ nói. Điều tra viên mang cuốn sổ tới cũng gật đầu đáp phải.
“Ngoài dòng chữ này, không còn ghi ghép nào khác về ngày hôm nay. Thêm vào đó, chữ viết chắc chắn là của nạn nhân.”
“Dòng này được viết…”
“Xét từ ghi chép sau và trước dòng này, chúng tôi suy đoán cách đây khoảng năm hôm.”
“… Hừm.”
“Thứ tôi chú ý là phần mở khóa cánh gà bên kamite.”
“Cửa bị khóa ở cánh gà bên kamite tất nhiên là cánh cửa dẫn ra bên ngoài, khu vực không có nhà vệ sinh. Asajima đã tự mở cánh cửa đó ra, như vậy…”
“Với thông tin này, chúng ta đã giải được một nửa câu đố hiện trường phòng kín rồi.”
Sendou nhìn xuống cuốn sổ tay và tiếp tục:
“Asajima đã mở khóa cửa khu vực cánh gà từ bên trong. Đằng trước sân khấu có rất nhiều nhân chứng quan sát, kẻ giết người có thể đã vào từ cửa sau… Tuy nhiên, chúng ta chưa hiểu kẻ đó rời khỏi khu vực bị khóa bằng cách nào.”
Với phát hiện này, đúng như lời Sendou, họ đã giải được một nửa bí ẩn về hiện trường phòng kín và bắt đầu hiểu ra bối cảnh vụ án mạng của Asajima.
Nam sinh đã hẹn gặp một người tại vị trí này. Việc rèm bị hạ nhiều khả năng để tránh bị người khác nhìn thấy. Kết quả, nam sinh đã bị giết hại.
Vấn đề ở chỗ người nào.
Hệ quả của phát hiện mới là phần lớn những người không có chứng cứ ngoại phạm trong khoảng thời gian từ 3 giờ 03 phút tới 3 giờ 15 phút đều trở thành kẻ bị tình nghi. Vì bất cứ ai đều có thể vào nhà thể chất từ khu vực cánh gà.
Trong nhóm không có chứng cứ ngoại phạm rõ ràng, người duy nhất được loại khỏi diện tình nghi là Sagawa Nao đã được Urazome minh oan triệt để.
“… Chết tiệt.”
Sendou bực dọc, tặc lưỡi vì rơi vào tình cảnh mâu thuẫn hệt như bị Urazome gài bẫy.
Sau khi cạo râu, rửa mặt xong xuôi, Hakamada vào bếp. Em gái anh đã ngồi bên bàn ăn. Cô đang ăn bánh mì nướng, trên người vẫn mặc nguyên pyjama.
“Chào anh.”
“Chào em. Em dậy sớm thật đấy. Em đi tập buổi sáng… không có buổi tập nhỉ, nhà thể chất vẫn đang bị niêm phong mà. Có chuyện gì à?”
“Không ạ, không có gì đâu anh. Em nướng bánh mì rồi đấy. Anh ăn nhé?”
“Ừ…”
Bình thường, em gái luôn ngủ dậy muộn đến sát giờ. Hakamada vừa ngồi xuống ghế vừa nghĩ hôm nay em mình dậy sớm lạ thế. Bố mẹ chưa dậy nên bữa sáng chỉ có hai anh em.
“Chắc hôm qua bị sốc nên em không ngủ được phải không?”
“Không phải vậy đâu anh. Thỉnh thoảng em bị tỉnh sớm ấy mà.”
“Thế thì tốt… Hôm nay em đi học bình thường à?”
“ình ường ạ. Ỉ uổi áng ôi.”
“Đừng vừa nhai vừa nói thế.”
Yuno nuốt ực miếng bánh mì xuống…
“Em đi học ạ, nhưng chỉ đi buổi sáng thôi. Trường tổ chức buổi gặp mặt khẩn cấp. Chắc là định giải thích về vụ việc.”
“Ừm, vì nhiều học sinh vẫn chưa biết tình hình thế nào mà. Nhà trường làm vậy là đương nhiên. Có nhà trường, cảnh sát đỡ việc.
“Tại sao thế ạ?”
“Học sinh tập trung cả một chỗ sẽ dễ truyền đạt hơn.”
“A, đúng thế thật nhỉ.”
Yuno im lặng nhai một lát rồi lại hỏi Hakamada:
“Thế hôm nay anh cũng đến trường em ạ?”
“Đương nhiên rồi. Anh còn cả núi việc phải làm đây. Tại cuốn sổ tay học sinh nên số người bị tình nghi… A, không, không có gì.”
Hakamada lập tức ngậm chặt miệng. Hôm qua cũng tại anh cứ nói thông tin ra ào ào nên sự thể mới thành ra như thế. Từ đầu, anh nói về vụ án giết người với em gái bên bàn ăn đã đủ ngốc lắm rồi.
May mắn cho anh, Yuno có vẻ đang chăm chú ăn sáng nên không để tâm nghe anh nói. Chà, tuy em gái như thế khiến anh hơi bị tổn thương nhưng còn tốt hơn. Hakamada ăn bánh mì nướng phết bơ, uống sữa rồi vội vàng đứng dậy.
“Em không cần quan tâm đến vụ án nữa đâu. Cứ để đó anh lo.”
“Em hiểu rồi.”
“…?”
Yuno tỉnh bơ trả lời, thái độ thay đổi 180 độ so với hôm qua.
“Thế, được rồi… Em bảo cả cái cậu Urazome nữa nhé. Dặn cậu ấy đừng can dự vào vụ án này thêm nữa… Nhắc đến chuyện đó, cậu ấy là thế nào? Sao lại đột nhiên xuất hiện?”
“Thế nào là thế nào ạ?”
“Cái cậu trong Hội học sinh bảo Urazome là thám tử tư, là đùa phải không?”
“Ừm, thế nào nhỉ…”
Yuno nghiêng đầu nghĩ ngợi một thoáng rồi đáp. Câu trả lời khiến Hakamada không hề lường trước.
“Anh ấy không phải thám tử tư đâu ạ, anh ấy là Otaku nghiện anime vô dụng suốt ngày ru rú trong phòng mới đúng ấy.”
“Em gái Hakamada làm tốt lắm.”
Otaku nghiện anime vô dụng suốt ngày ru rú trong phòng hài lòng gật đầu.
“Anh không nghĩ em làm được thật đâu.”
“Thế a, cảm ơn anh!”
“Thực ra, tỉ lệ thành công khá thấp đấy. Phải đặt cược việc anh trai em sẽ về nhà thay vì ép mình làm việc, đánh cược việc em tìm được cuốn sổ tay hay không, rồi đánh cược thời điểm lẻn vào phòng em không bị phát hiện, nguy cơ hỏng việc cao lắm.”
Thái độ Urazome vẫn dửng dưng lãnh đạm nên Yuno chẳng có cảm giác mình đang được khen ngợi gì hết.
“Tìm cuốn sổ tay khá vất vả đấy ạ. Em không nghĩ anh ấy bỏ cuốn sổ trong túi áo vest nên cứ tìm mấy chỗ như ngăn kéo bàn…”
“Tại suy nghĩ của em nông cạn quá đấy. Thứ thường xuyên sử dụng đương nhiên người ta sẽ không di chuyển nó khỏi vị trí cố định rồi. Đã vậy, anh ấy rất khuya mới về nhà, sau đó đi ngủ ngay nên em phải biết ngay anh ấy không có thời gian bỏ cuốn sổ ra, nó vẫn nằm trong túi áo khoác treo trên mắc mới đúng.”
“Anh đã đoán được đến mức đó rồi thì sao không nói trước cho em biết.”
“Anh đâu đoán nổi em suy nghĩ nông toèn toẹt thế.”
Quả nhiên, Urazome đâu có khen ngợi gì cô.
Cộc, cộc cộc cộc, tiếng gõ cửa đầy nhịp điệu vang lên như thể đó là tín hiệu chuyên dụng nào đó, Urazome đáp “Cậu vào được rồi đấy.” Ngay lập tức, cánh cửa mở toang. Mới sáng bảnh mắt chưa đến 8 giờ, giọng nói lảnh lót của đội trưởng câu lạc bộ Báo chí đã vang vọng.
“Chào buổi sáng hô hô~!”
“… Cậu nói kiểu KochiKame⦾ đấy à? Chẳng ai hiểu đâu.”
“Làm gì có kiểu nói đấy, tớ đang chào hỏi theo kiểu nhà cung cấp Murakami Ryuu⦾. Thế vụ kia sao rồi?”
Ánh mắt đảo qua đảo lại của Kaori dừng lại ở chiếc máy ảnh kỹ thuật số trên bàn trà.
“Ô, thành công rồi à! Siêu vậy!”
Kaori vỗ tay ầm ĩ. Cuối cùng, Yuno cũng cảm thấy nỗ lực của mình được báo đáp.
“Ghi chép về vụ án ở trong này hả? Ư~, phấn khích quá đi mất! Nếu được đăng hết lên báo thì…”
“Có chết cậu cũng phải giữ kín chuyện này, nghe chưa. Với lại, đừng phấn khích quá nữa đi.”
“Đúng, đúng thế đấy ạ, chị Kaori. Anh em sẽ bắt giam em mất.”
“Tớ hiểu mà. Nhưng vụ này hay thật đấy. Chúng mình như kiểu nhóm thám tử thiếu niên ấy nhỉ.”
“Lợi dụng em gái thám tử làm gián điệp, nghe giống việc mà kẻ xấu hay làm hơn đấy.”
Urazome ngáp dài, lần nữa chối bỏ vai trò của mình.
“… Cuốn sổ tay của anh trai em chắc chắn ghi chép các thông tin về quá trình điều tra. Ban đêm, em hãy chụp ảnh lại hết rồi mang tới đây.”
Đây là nhiệm vụ mà Urazome đã giao cho Yuno khi hai người rời trường hôm qua.
Ăn trộm thông tin từ cảnh sát rõ ràng là hành vi phạm pháp. Yuno không muốn làm nhưng để giải quyết vụ án này, quả thật họ cần làm cách nào đó để lấy được manh mối mà cảnh sát đã thu thập được. Yuno từng thực hiện hành vi tương tự trên lối thông với nhà thể chất nên lần này cô chần chừ, do dự rồi mới đồng ý.
5 giờ sáng cô dậy, rón rén vào phòng anh trai, dùng máy ảnh kỹ thuật số chụp từng trang trong cuốn sổ tay, rốt cuộc đã hoàn thành nhiệm vụ một cách xuất sắc. Anh trai cô về đến nhà đã mệt lử, ngủ say như chết nên không hề phát hiện ra… chắc vậy. Sau đó, hai người gặp nhau trong phòng ăn, anh ấy cũng không nói gì cô cả.
Tuy cảm thấy mình hơi bất công với anh trai nhưng nếu Yuno trực tiếp nhờ vả thì chắc chắn anh sẽ không đồng ý. Thế nên cô chẳng còn cách nào.
“… Vậy chúng ta in ảnh này ở đâu ạ? Phòng này hình như không có máy in.”
Yuno nhìn quanh phòng Urazome. Hai cái máy tính, một cái tivi, có cả tủ lạnh cỡ nhỏ nhưng chẳng thấy bóng dáng máy in đâu. Hay nó đang bị chôn vùi trong núi tạp chí?
“Chị biết phòng in, để chị in cho. Chị sửa ảnh giỏi lắm, cứ giao cho chị.”
Kaori giơ tay.
“Phòng in ở ngay cạnh văn phòng giáo viên phải không ạ? Có ổn không chị?”
“Không sao, không lộ đâu không lộ đâu. Lúc cả trường tập hợp thì chị sẽ lén vào.”
“Ơ, chị không dự buổi gặp mặt ạ?”
“Dự để làm gì?”
Urazome lấy bánh mì kẹp thịt nguội từ tủ lạnh ra và hỏi. Đây là bữa sáng của cậu ta à?
“Anh bảo dự làm gì ấy ạ, thì học sinh nghe nhà trường nói chuyện…”
“Chuyện nhà trường nói chắc chắn là về vụ án. Kaori, in xong cậu mang tới đây nhé. Còn tớ đi ngủ.”
“Trời đất thiên địa ơi!”
“Cậu cổ lỗ sĩ quá đấy!”
“Thế anh Urazome cũng không dự gặp mặt luôn ạ?”
Yuno ngơ ngác lên tiếng. Cô cũng để ý, dù sống ngay trong trường nhưng Urazome thường hay bỏ tiết và né tránh các hoạt động.
“Anh biết hết nội dung câu chuyện rồi. Với lại, nghe thông báo về vụ án, bầu không khí sẽ trở nên kỳ dị lắm. Anh không muốn thấy. Nhất là anh đang rất buồn ngủ. Ai cũng không được ngáng đường anh đi ngủ.”
“Anh buồn ngủ ạ?”
“Hôm qua anh thức suốt.”
Nghe Urazome nói vậy, Yuno mới để ý thấy cặp mắt hai mí của cậu nom có vẻ lờ đờ hơn hôm qua.
“A, chẳng lẽ cả đêm qua anh suy nghĩ về vụ án ạ?”
“Không, anh thức trắng đêm xem lại OVA của IS và mùa hai DTB⦾.”
“… Anh nói tiếng Nhật được không ạ?”
“Toàn cầu hóa mới là xu thế thời đại.”
Urazome phồng mồm ăn bữa sáng… Không đúng, cậu không ngủ nên đây là bữa khuya mới đúng. Yuno không hiểu Urazome nói gì nhưng trông cậu chẳng có vẻ gì là đã suy nghĩ về vụ án cả. Yuno thở dài.
“Anh thế này có ổn không ạ? Nếu anh không giải quyết được vụ án thì bọn em không trả năm mươi ngàn yên đâu nhé.”
“Ông ao âu.”
“Anh đừng vừa ăn vừa nói thế… Ơ, câu này nghe quen quen.”
Urazome nuốt ực miếng bánh sandwich.
“Anh bảo không sao đâu. Thôi, buổi gặp mặt kết thúc thì em lại đến đây đi. Thế nhé, ngủ ngon.”
Ăn bữa khuya xong, Urazome nhanh chóng nằm vật xuống giường. Yuno và Kaori sắp sửa ra đến cửa đã nghe thấy tiếng ngáy từ dưới chăn vọng đến.
“Đúng là đồ vô dụng…”
Kaori khóa cửa, Yuno bên cạnh khẽ lẩm bẩm một mình.
← Tên gọi tắt của bộ truyện tranh hài Kochira Katsushika-ku Kameari Kōen Mae Hashutsujo (こちら葛飾区亀有公園前派出所, This Is the Kōban in Front of Kameari Park in Katsushika Ward), tạm dịch: Đây là đồn cảnh sát trước công viên Kameari quận Katsushika của tác giả Akimoto Osamu.
← Nhà văn, nhà làm phim nổi tiếng người Nhật.
← Original Video Animation: phim hoạt hình được phát hành thẳng dưới dạng DVD, không trình chiếu trước trên tivi boặc rạp chiếu phim. IS: tên gọi tắt của bộ lightnovel Infinitto Sutoratosu (インフィニット・ストラトス, Infinite Stratos) của tác giả Izuru Yumizuru, họa sĩ minh họa Okiura, đã được chuyển thể thành truyện tranh và phim hoạt hình. DTB: tên gọi tắt của bộ anime Darker than Black (黒の契約者, Dākā Zan Burakku).