❀ 2 ❀ Câu lạc bộ Kịch hai mươi tiếng trước
Đúng như dự đoán, trong buổi gặp mặt, nhà trường giải thích về vụ việc. Đám học sinh thích nghe ngóng tin tức đã đồn nhau nhà thể chất cũ có án mạng, hình như người bị giết là Asajima Tomoki nhưng khi nghe thông báo chính thức, ai cũng không khỏi bàng hoàng. Đúng như Urazome đã nói, nhà thể chất mới chìm trong bầu không khí kỳ dị.
Mồ hôi lấm tấm trên vầng trán rộng của thầy hiệu trưởng, cứ nói mấy từ là thầy lại ờm, à. Phải mất mười phút thầy mới trúc trắc giải thích xong. Người tiếp theo lên thế chỗ của ông là một nhân vật bất ngờ.
Một người đàn ông trung niên mặc bộ vest đen, dáng vóc cao lớn, ánh mắt sắc bén. “Tôi là Sendou công tác tại đội Hình sự số một thuộc cục Cảnh sát tỉnh.”
Đội trưởng Hình sự lấy chiếc micro khỏi giá đỡ và tự giới thiệu. Ngay lập tức, tiếng xì xầm trong đám học sinh râm ran hẳn lên.
“Đúng như thầy hiệu trưởng vừa giải thích. Ngày hôm qua, tại nhà thể chất cũ của ngôi trường này đã xảy ra một sự việc đau lòng. Chúng tôi nhận định đây là một vụ giết người và đang tiến hành điều tra.”
Rì rầm rì rầm.
“Chúng tôi chưa có đủ chứng cứ để bắt thủ phạm. Sự việc xảy ra trong khuôn viên trường, vào thời điểm giờ học vừa kết thúc. Tất nhiên, chúng tôi cần nói chuyện chi tiết với tất cả các cháu, những người đã có mặt tại trường vào thời điểm đó.”
Lao xao lao xao lao xao.
“Các cháu đừng hiểu lầm. Việc này không có nghĩa là chúng tôi đang nghi ngờ các cháu. Chúng tôi chỉ muốn thu thập thông tin để tìm ra hung thủ. Vì vậy, sau đây, nhờ các cháu…”
Láo nháo láo nháo láo nháo.
“Trật tự!!!”
Tất cả im re.
“… Vì vậy, sau đây, nhờ các cháu chờ ở phòng câu lạc bộ của mình. Chúng tôi nghĩ thời điểm xảy ra vụ án, phần đông các cháu đang sinh hoạt ngoại khóa với câu lạc bộ. Các học sinh không sinh hoạt câu lạc bộ mà về nhà thì đợi ở phòng họp lớn. Điều tra viên sẽ lần lượt tới hỏi chuyện với các cháu. Lúc đó, dù chi tiết nhỏ nhặt đến mức nào cũng tốt, nhớ được gì các cháu hãy nói ra… Phải nói sự thật nhé.”
Sendou dừng lại ở đó và nói “Tôi xin hết.” Chú làm như không nhìn thấy đám đông đang xôn xao mà nhanh nhẹn bước xuống khỏi sân khấu.
Chiếc micro không được đặt lại lên giá đỡ mà nằm lăn lóc trên bục phát biểu.
Yuno cảm thấy may mắn vì nhà trường chỉ gọi học sinh tới gặp mặt rồi cho giải tán. Nếu bây giờ mà đi về phòng học, hai người có liên quan đến vụ án là cô và Sanae sẽ bị mọi người xúm vào hỏi han mất.
Sanae rủ cô cùng đi đến phòng sinh hoạt của câu lạc bộ Bóng bàn nữ. Yuno bịa lý do dở tệ “Nhớ lại việc đấy làm tớ thấy trong người không khỏe.” để từ chối, ra vẻ đi đến phòng y tế rồi chuyển hướng tới dãy nhà câu lạc bộ văn hóa.
Thành viên các câu lạc bộ được yêu cầu di chuyển cùng lúc nên khu vực này tập trung rất đông người. Yuno lo bị ai đó trông thấy mình vào phòng Hội nghiên cứu Hyakunin Isshu thì phiền phức to nên đành đứng chờ trong chỗ khuất. Đến lúc vãn người, cô đi đến căn phòng cuối dãy và gõ cửa. Cô báo “Em Hakamada đây ạ,” Kaori liền mở cửa.
“Em về rồi à? Buổi gặp mặt thế nào?”
“Khá kích thích đấy. Thám tử ra mặt, phát biểu các thứ.”
“Oa, thế cơ á? Giá mà mình cũng đi. Thế thám tử nói gì?”
“Chắc kiểu ‘Các cháu về phòng câu lạc bộ của mình chờ’ chứ gì.”
Urazome đang ngồi khoanh chân trước bàn trà, chăm chú xem mấy tờ giấy. Nếu đó là lịch chiếu anime hay mấy thứ tương tự thì chắc Yuno sẽ đánh cậu ta mất. May mà thứ cậu ta đang xem là ảnh chụp sổ tay của anh trai cô mà Kaori đã in ra. Kaori tuyên bố mình sửa ảnh rất giỏi. Đúng thế thật, ảnh rất rõ nét, đọc được chữ một cách dễ dàng.
“Anh hiểu những việc các thám tử nói rồi phải không? Anh đã suy nghĩ mạch điều tra chưa ạ?”
“Xung quanh ồn ào quá. Bình thường, khi hoạt động câu lạc bộ bị dừng hết thì làm gì có ai đến dãy nhà này.”
“A, đúng vậy…”
“Nhưng không ngờ anh trai em giỏi vậy đấy!”
Chẳng biết đã đọc xong hết chưa mà Urazome ném tập ảnh xuống mặt bàn và lên tiếng.
“Anh ấy viết cực kỳ chi tiết mọi thông tin đã tìm hiểu được, kể cả tình trạng hiện trường, các câu trả lời của nhân chứng khi lấy lời khai. Nhờ vậy, anh đã hiểu kha khá nội dung điều tra rồi.”
“Anh có phát hiện gì mới không ạ?”
“Nhiều lắm. Thông tin cuối cùng đặc biệt thú vị.”
“Cuối cùng ấy ạ?”
Yuno và Kaori cùng nhìn tấm ảnh. Lúc chụp ảnh, Yuno không để ý đọc nội dung nên không phát hiện ra. Dòng cuối cùng đó là về cuộc hẹn mà Asajima viết trong cuốn sổ tay học sinh.
“Sau khi vào cánh gà, Asajima đã hạ rèm sân khấu và mở khóa cửa ở cánh gà bên kamite. Thế này là có căn cứ rồi.”
“Anh bảo căn cứ là căn cứ cho cái gì ạ?”
“Nhiều thứ lắm, động cơ khiến Asajima bị giết chẳng hạn. Anh ấy đã hẹn gặp một người ở đó. Có khả năng người này là thủ phạm, đã vào khu vực sau sân khấu từ cánh gà bên kamite sau khi cửa được mở khóa. Hôm qua anh nói rồi, giả thuyết nữ sinh mà Sagawa trông thấy là thủ phạm đã được loại bỏ. Tuy nhiên, có lẽ nữ sinh đó cũng ra ngoài từ cánh gà bên kamite rồi sau đó thủ phạm đã khóa cửa lại.”
“Hả? Hả?”
Yuno còn chưa kịp hiểu thì Urazome đã lồm cồm đứng dậy, bộ dạng như một ông bố uể oải.
“Đi thôi.”
“… Đi đâu ạ?”
“Câu lạc bộ Kịch chứ đâu nữa. A, nhưng trước đấy phải mặc đồng phục đã.
Urazome vừa ngủ dậy, vẫn đang mặc áo phông, quần ngắn. Cậu chẳng hề e ngại trước hai cô gái mà cứ ở đó thay đồ luôn. Bảo thôi thì chắc Urazome cũng chẳng dừng nên Yuno đành nhìn sang chỗ khác.
“Chúng ta đến câu lạc bộ Kịch làm gì ạ?”
“Điều tra chứng cứ ngoại phạm. Phiền phức thật, nhưng phải đi.”
“Chứng cứ ngoại phạm…”
Càng lúc Urazome càng giống thám tử hơn.
“Điều tra chứng cứ ngoại phạm à~ Thú vị thật thú vị thật! A a, máu trong người tớ sôi sục cả lên đây này!”
Lần này Kaori cũng đi cùng. Hai tay cô nắm chặt cuốn sổ, miệng nở nụ cười mãn nguyện, cả người run run vì sung sướng.
Phòng sinh hoạt câu lạc bộ Kịch nằm ở tầng một khu câu lạc bộ văn hóa. Rất gần căn cứ của Urazome. Chính xác là cách ba căn phòng.
Ba người gõ rồi mở cửa. Chắc tưởng thám tử tới nên đội trưởng Kajiwara ngạc nhiên tròn mắt.
“Ố, Urazome à? Hôm nay cậu thế nào? Vẫn làm thám tử tư hả?”
“Làm thêm kiếm năm mươi ngàn yên đây.”
Urazome trả lời một cách lạnh lẽo rồi bước vào phòng. Yuno và Kaori theo sau, cúi đầu nói “Làm phiền mọi người nhé.” thay cho Urazome.
Căn phòng đầy cảm giác không hài hòa.
Rất nhiều tấm phông nền dùng trong các vở kịch dựng áp vào tường. Xung quanh là đủ loại đạo cụ. Không chỉ có hộp đựng dụng cụ cỡ nhỏ, bàn, ghế bành mà còn thấy bình phong, hai tấm fusama⦾ đặt nằm ngang. Bảng điều khiển phong cách khoa học viễn tưởng giống như được chế tạo từ bảng mạch linh kiện bỏ đi, bàn kiểu công sở, ba cái ghế xoay. Nhìn qua cửa sổ lớn có thể thấy chiếc xe kéo dùng để chuyển đạo cụ tới sân khấu. Bên cạnh xe, tấm bạt nhựa màu xanh dương chắc hôm qua đã dùng để che chắn đồ đạc dưới cơn mưa đang được mắc lên thanh phơi để hong khô.
Trang phục cực kỳ nhiều, nhỡ câu lạc bộ gặp khó khăn về kinh phí thì chắc mở dịch vụ cho thuê quần áo để kiếm tiền cũng được. Thành viên đội Kịch ngồi lọt thỏm giữa bao nhiêu đồ đạc, mỗi người một vẻ, không ai giống ai.
Kajiwara mặc sơ-mi trắng rất đỗi bình thường. Vấn đề nằm ở ba người còn lại. Sanjou Manami mặc bộ đồ bó sát toàn thân màu xanh dương như thợ lặn. Shiga Keisuke mặc bộ kimono ống tay áo dài, đội bộ tóc giả cắt kiểu đầu bob Nhật. Mastue Tsubaki trong chiếc váy màu đỏ son nhún bèo.
“Chà chà, chào bạn Kaji. Chào bạn Mana. Shiga, Matsue, khỏe không hai đứa?”
Đội trưởng câu lạc bộ Báo chí quen nhiều biết rộng, lần lượt chào hỏi từng người không hề gượng gạo. Từ bốn người trở thành bảy người khiến không gian trong phòng càng chật chội hơn.
“Hở, hôm nay có cả Sakisaka nữa à?”
“Ừ. Tớ sẽ ghi chép thông tin thật xuất sắc.”
“Xuất sắc là thừa rồi. Tớ không cần nhờ đến mức đấy đâu.”
Kaori giơ cuốn sổ tay ra, Urazome nhìn không có chút hào hứng nào.
“Phong cách của mọi người kỳ khôi thật đấy.
“Không phải cosplay đâu, bọn tớ mặc thử trang phục cho vở hài kịch Hôm nay cũng rơi từ trên trời xuống. Chắc chắn nó sẽ khiến khán giả cười như nắc nẻ. Cốt truyện kể về một ma vương, một người đến từ tương lai, một tọa phu đồng tử⦾ rơi xuống nhà tác giả tiểu thuyết trinh thám ế ẩm…”
“Bỏ qua đi, tớ có mấy câu muốn hỏi các cậu đây.”
Urazome đột ngột thay đổi chủ đề để cắt ngang câu chuyện.
“Đầu tiên, về hai ngày trước, tất cả các cậu diễn tập trong nhà thể chất cũ. Sau đó, các cậu đi đến phòng phát thanh trong cánh gà, xem băng ghi hình buổi diễn của các anh chị OB⦾. Không sai chứ?”
“À, ừ. Không sai gì đâu. Hôm qua tớ cũng bảo cậu rồi mà. Phải không mọi người?”
Đội trưởng lên tiếng, mấy thành viên trong trang phục kỳ quái đều gật gù.
“Các cậu chỉ xem mỗi băng hôm qua cậu đi lấy thôi à?”
“Đúng thế.”
“Được rồi, tốt lắm.”
Chẳng hiểu cái gì tốt lắm nhưng Urazome có vẻ hài lòng.
“Rồi, tiếp theo. Câu hỏi về hai mươi tiếng trước. Đầu tiên, khoảng 3 giờ 03 phút, Kajiwara và học sinh tên Matsue Tsubaki đến đây. Matsue là ai?”
“… Em ạ.”
Tsubaki đang mặc váy giơ tay lên. Gương mặt bình thường đem đến cảm giác lãnh đạm của cô hơi nhăn lại như đang đặt câu hỏi về việc Urazome đột nhiên xuất hiện đây.
“Em đến cùng Kajiwara là tình cờ à?”
“Vâng ạ. Bình thường, lúc nào em cũng đến vào giờ đó. Hôm qua hiếm lắm mới thấy đội trưởng đến sớm. Em gặp anh ấy ở hành lang tầng một rồi cùng đi.”
“Rồi hai người ở đây tới khi thành viên khác đến à?”
“Vâng ạ.”
“Được rồi. Hai người tạm thời được loại ra.”
“Loại ra?”
Kajiwara hỏi lại.
“Urazome, hình như cậu đang tìm hiểu chứng cứ ngoại phạm của bọn tớ đấy à?”
“Hình như đúng thế đấy.”
Urazome xác nhận với thái độ thế thì đã sao. “Hả hả hả,” tiếng phản đối vang lên.
“Bỏ qua cho bọn tớ đi. Bọn tớ không làm chuyện đó đâu.”
“Tớ cũng muốn nhờ cậu bỏ qua cho đây. Thế, tiếp theo đến Shiga Keisuke.”
Bằng thái độ lạnh lùng đến Sendou cũng phải chào thua… nói đúng hơn là bằng sự dửng dưng khiến người khác chào thua… Urazome tiếp tục đặt câu hỏi. Bị gọi tên, Shiga Keisuke – nam sinh mặt lốm đốm tàn nhang, giật giọng đáp “A, vâng ạ.”
“Khoảng 3 giờ 05 phút, em đến phòng câu lạc bộ đúng không?”
“Đúng thế ạ?”
“Không sai đâu.”
Kajiwara thêm vào.
“Nhưng từ phòng học đến đây không tốn đến năm phút. Em làm việc gì khác à?”
“Việc gì ấy ạ, không có gì… em chỉ nói chuyện với bạn trong lớp một tẹo.”
“Nói chuyện với bạn hả?”
“Tầm hai, ba người ạ.”
“Anh hiểu rồi. Em cũng loại.”
Urazome kết luận gọn gàng. Đến lúc này, ngay cả Yuno cũng hiểu ý đồ các câu hỏi của cậu ta…
Điều tra chứng cứ ngoại phạm… Asajima Tomoki bị giết vào khoảng từ 3 giờ 03 phút đến hơn 3 giờ 15 phút. Urazome đang tìm kiếm người không thể chứng minh bản thân không có mặt tại hiện trường vào thời điểm đó.
Kajiwara và Matsue Tsubaki vào phòng này lúc 3 giờ 03 phút nên được loại trừ. Shiga đến lúc 3 giờ 05 phút, hai phút đủ thời gian giết Asajima nhưng không đủ để giết người rồi đi từ nhà thể chất sang đây, cậu ta còn nói chuyện với mấy người trong lớp nên cũng được loại trừ. Tạm thời như vậy.
“Nào, tiếp theo đến Sanjou Manami… Cậu đấy.”
Mũi giáo của Urazome chỉ sang đội phó – nhân vật cuối cùng còn lại.
“Cậu đến phòng câu lạc bộ lúc 3 giờ 10 phút. Không sai chứ?”
“… Đúng vậy.”
Rơi vào tình thế chịu áp lực, Manami nắm đuôi lọn tóc dài thẳng, ngập ngừng đáp.
“Trước khi đến phòng câu lạc bộ, cậu đã làm gì?”
“Tớ vào nhà vệ sinh…”
“Cậu có thể chứng minh chuyện đó không?”
“Không… Tớ không nói chuyện với ai cả.”
“Thế à? Thế thì, Kajiwara.”
“Ơ, cái gì?”
“Khoảng 3 giờ 15 phút, các cậu kéo xe tới nhà thể chất cũ. Rồi Sanjou rời khỏi nhóm, đi về phía sân khấu. Sau đó cậu đi theo. Không sai chứ?”
“Ừ.”
“Sau khi xác nhận rèm sân khấu đang hạ xuống, cậu ló mặt ra khỏi cánh gà, gặp mấy thành viên câu lạc bộ thể thao, rồi cậu nói chuyện với Sagawa.”
“Ừ… Cậu biết rõ thế.”
“Ôi dào. Tiếp theo đến câu hỏi cực kỳ quan trọng đây.”
Urazome nhìn Manami và Kajiwara và nói:
“Cậu ló mặt ra khỏi khu vực cánh gà trong chính xác mấy giây?”
“Hả? Ừm…”
Câu hỏi yêu cầu độ chính xác khiến Kajiwara ngẫm nghĩ một lát.
“Hình như tầm mười giây.”
“Thế à? Trong khoảng thời gian đó, Sanjou đứng bên cạnh cậu, hai em lớp mười ở cửa ra vào cánh gà bên shimote đúng không?”
“… Ừ.”
“Được rồi, tớ đã hỏi xong. Cảm ơn nhé.”
Kết thúc bất ngờ hệt như lúc bắt đầu. Urazome quay ra. Kaori đang ghi chép và Yuno vội vàng theo sau.
Sanjou Manami bị treo lơ lửng rồi bỏ lại nên khi Urazome vừa đặt chân ra khỏi phòng, cô liền gọi giật lại “Cậu chờ chút.” Ngón tay cô vẫn cuộn xoắn chân tóc, lọn tóc dài rối bời.
“Thì, Urazome này… Hình như cậu xem tớ là kẻ tình nghi thì phải?”
“Hình như cậu là kẻ tình nghi, hơn nữa…”
Urazome đáp trả hệt như lúc nãy.
“Có thể còn là thủ phạm nữa đấy.”
Urazome thẳng thừng nói, biểu cảm không nhìn ra là đang đùa hay thật.
Cậu liếc một cái về phía các thành viên câu lạc bộ Kịch đang ngồi cứng ngắc giữa đống đạo cụ rồi đóng cửa phòng.
← Tấm chữ nhật, khung gỗ, hai mặt dán giấy boặc vải, sử dụng làm của trượt ngang trong phòng truyền thống của Nhật.
← Thực thể siêu nhiên yêu quái (yokai) trong văn hóa Nhật Bản, mang hình dạng bé trai boặc bé gái, thường xuất hiện trong nhà kho, hay bày trò nghịch ngợm và đem lại điềm lành cho chủ nhà.
← Viết tắt của từ Old Boy, cbi đàn anh đàn chị đã tốt nghiệp.