❀ 4 ❀ Tiếp tục điều tra phòng phát thanh
Bỏ văn phòng Hội học sinh lại phía sau, Urazome đưa tay cào cào tóc mái.
“Anh bực chuyện gì ạ?”
“Không có gì… Nhưng Hội học sinh khó thật đấy. Mấy tên đó, đứa nào cũng mang bộ mặt tôi đây chẳng liên quan gì hết. Khó chịu thế không biết!”
“Thế này không phải là đang bực bội ạ?”
“Anh vừa bảo khó chịu còn gì.”
Khác biệt chỗ nào?
“Đặc biệt là Masaki và Yatsuhashi đều đáng nghi. Lúc đầu, anh nghĩ vụ này do một thủ phạm đơn độc gây án nhưng nếu là hai tên đó thì có thể đã bắt tay cùng nhau cũng nên.”
“Ừ, hai người đó thân thiết lắm. Từ hồi bầu cử, giành được chức vụ xong là lúc nào cũng như hình với bóng. Có câu gì ấy nhỉ, kẻ thù hôm qua là bạn hôm nay thì phải.”
“Ấy, chỉ vì họ thân nhau mà bảo là đồng phạm thì…”
Yuno chỉ trích Kaori. Hội phó bị nghi ngờ khiến Yuno cảm giác mọi chuyện bị đảo lộn cả. Chính chị ấy đã động viên cô đi hỏi Urazome mà.
“Chưa biết được. Ví dụ, cú điện thoại của Masaki. Có thể Masaki không nói gì, còn Yatsuhashi thấy có điện thoại rồi nhận vậy thôi.”
“Nhưng chuyện đó… Người đáng nghi nhất không phải chị Sanjou ạ?”
Urazome lập tức xác nhận “Ừ, đúng thế.”
“Thực ra, anh thấy Masaki khó là thủ phạm lắm. Thủ phạm để lại chiếc ô trong nhà vệ sinh để tạo chứng cứ giả. Chiếc ô của nam nên khả năng cao thủ phạm thật sự là nữ. Như thế, Yatsuhashi đáng nghi hơn. Nhưng anh không nghĩ ra làm sao cậu ấy tạo được hiện trường phòng kín trong nhà thể chất.”
“Thế cả hai anh chị đó đều không phải thủ phạm không đúng ạ? Sao anh còn nghi ngờ người ta?”
“Anh không thích thái độ của hai đứa nó nên nghi ngờ cho bõ ghét.”
“Anh là học sinh tiểu học ạ…”
“Rồi, tiếp theo làm sao đây?”
Sau khi đọc lại cuốn sổ tay xong, Kaori đóng sổ lại và hỏi Urazome.
Đúng vậy, họ chưa kết thúc ở đây được. Họ cần tiếp tục điều tra chứng cứ ngoại phạm… nhưng điều tra đến bao giờ? Cứ mất công đến từng phòng sinh hoạt câu lạc bộ để hỏi từng người một thế thì phải hỏi đến lúc trời tối mất.
“Chẳng lẽ anh định đi quanh tất cả các câu lạc bộ để hỏi thế này ạ?”
Yuno thử hỏi. Urazome lắc đầu.
“Làm gì có chuyện đó. Chỗ tiếp theo nữa là hết.”
“Ơ, tiếp theo ấy ạ? Đi hỏi hết em cũng ngại lắm nhưng khoảng ba chỗ nữa cũng không sao đâu ạ…”
“Được rồi, chỉ cần thế thôi.”
Urazome nói, vẻ khó chịu vì bị làm phiền. Thôi, anh ấy đã nói được thì chắc là được.
“Thế tóm lại mình đi đâu a?”
“Em đang trông thấy chỗ đó rồi đấy. Ở đằng đó… Trời ạ!”
Urazome đang chỉ về hướng đằng trước thì cả người chợt hóa đá.
Ở đó có tấm biển Phòng phát thanh. Ra vậy, phòng sinh hoạt của câu lạc bộ Phát thanh, địa điểm mà Asajima Tomoki rất quen thuộc. Đúng là họ cần điều tra chỗ này.
Tuy nhiên, lý do khiến Urazome hóa đá không phải căn phòng đó.
Đối diện họ, hai người đàn ông vừa rẽ vào hành lang, đang định nhanh chóng đi vào phòng phát thanh. Một người quay mặt ra và trông thấy nhóm Yuno.
Hệt như hôm qua, anh Hakamada đau khổ kêu:
“Yu… Yuno, em, em lại làm cái gì thế hả?”
“Chào hai chú thám tử, một ngày không gặp hai người rồi ạ. Tình hình hai người thế nào ạ?”
“Tồi tệ. Tại cậu đấy.”
Trái ngược với Urazome nhởn nhơ, đội trưởng lập tức bật tình trạng báo động.
“Tôi đã nói toàn bộ học sinh chờ trong phòng câu lạc bộ mình rồi cơ mà. Tại sao cô cậu lại đi ra đây?”
“Chờ ấy ạ? À đúng thế, cháu quên khuấy mất. Nhưng bọn cháu đều có chứng cứ ngoại phạm rõ ràng vào thời điểm xảy ra vụ án, thông tin có thể báo cáo cho chú thám tử đều nói hết hôm qua rồi. Có nghĩa là việc điều tra bọn cháu là không cần thiết nữa. Vì vậy, bọn cháu có đi ra ngoài cũng không sao mà?”
“Vấn đề không phải thế. Tôi bảo toàn bộ tức là toàn bộ.”
“Viên chức quan liêu.”
“Im đi!”
Sendou lườm Urazome. Yuno để ý thấy Sendou đang cầm chiếc ô đen mà cô từng trông thấy.
“Ơ, chiếc ô đó…”
“Hả? À, bọn chú đang tìm chủ nhân của chiếc ô này.”
“Cháu nghĩ chủ nhân của nó sẽ không xuất hiện đâu ạ. Vì nó là vật mà thủ phạm để lại. Hôm qua cháu nói với chú rồi còn gì.”
“Thì chúng tôi đang kiểm tra việc đó đây.”
Sendou nghiến răng nghiến lợi nói rồi quay sang Yuno.
“Nhưng em gái của Hakamada đang làm gì ở đây… Còn cháu nữa, hôm qua cháu đã gây phiền phức lớn cho cảnh sát bảo vệ hiện trường phải không…”
“Cháu là Sakisaka Kaori, đội trưởng câu lạc bộ Báo chí, lớp A khối mười một ạ!”
Hệt như lúc vừa mới gặp Yuno, Kaori nở nụ cười vô tư và đưa danh thiếp. Hết Urazome lại đến chị này, họ chẳng biết sợ cảnh sát hay sao ấy.
“A, nhân tiện, bạn ấy là người làm chứng cho chứng cứ ngoại phạm hôm qua của cháu.”
“Vâng vâng, cháu làm chứng cho bạn này ạ. Hôm qua, từ khi hết tiết học tới khoảng 3 giờ 15 phút, cháu và cậu ấy ngồi trong lớp nói chuyện về turn pick được kỵ sĩ áo giáp Votoms sử dụng khi roller dash. Tenma bảo cái đó là bộ phận mang tính cách mạng nhưng cháu không thấy thế, quan điểm hai đứa khác nhau…”
“Thôi đủ rồi.”
Sendou ngăn Kaori lại. Mà danh thiếp chú cũng không nhận.
“Tóm lại, ba đứa ngoan ngoãn quay về vị trí mình nên ở đi. Bây giờ, nếu mấy đứa đi ngay thì chú sẽ bỏ qua cho.”
“Bọn cháu không đi được đâu ạ. Bây giờ, bọn cháu phải điều tra chứng cứ ngoại phạm của các thành viên câu lạc bộ Phát thanh.”
“Hô, trùng hợp nhỉ. Bọn chú cũng thế đấy!”
Sendou nói với vẻ khôi hài nhưng trán chú đã nảy nảy gân xanh.
“Hay cháu đi cùng bọn chú nhé? Thế nào?”
“Chú thám tử mà cũng đưa ra được phương án mang tính xây dựng thế này á? Chúng ta nhất định phải đi cùng nhau nhé!”
“Đừng đùa!”
Cơn giận của Sendou đã vượt quá giới hạn có thể nín nhịn được. Ngay cả anh trai Yuno đứng đằng sau cũng run lên.
“Tôi bảo cậu về, cậu phải về! Đây là mệnh lệnh!”
Nhưng nếu thằng nhóc này chịu nghe lời thì Sendou đã không phải khổ. Urazome nhìn qua cửa vào câu lạc bộ Phát thanh.
“Vào trong phòng này rồi, bọn cháu sẽ vui vẻ đi về ngay. Nhưng trước đó thì không thể. Kiểu gì cháu cũng phải hỏi chuyện trực tiếp từng người trong câu lạc bộ Phát thanh. Việc điều tra câu lạc bộ này quan hệ rất lớn tới việc có phá được vụ án hay không đấy chú ạ.”
“Cậu nói đúng. Đây là câu lạc bộ của nạn nhân. Nhưng điều tra là công việc của chúng tôi.”
“Phá án thành công được thù lao năm mươi ngàn, đây cũng là công việc của cháu.”
“Liên quan gì đến tôi?”
“Thế ạ? Đáng tiếc thật, nếu được nói chuyện với câu lạc bộ Phát thanh thì cháu sẽ có thể thu hẹp số kẻ bị tình nghi xuống nhiều nhất năm người đấy chứ.”
“… Cái gì?”
Sendou nổi hứng thú nhưng đồng thời lại nổi giận với chính bản thân mình vì không thể không thấy hứng thú. Miệng chú méo xẹo.
“Cậu nói nhăng nói cuội.”
“Cháu nói sự thật mà.”
“… Nhưng cậu sai rồi. Không chỉ những người có liên quan hôm qua thuộc về diện tình nghi. Chắc cậu không biết đêm hôm qua chúng tôi đã phát hiện việc gì.”
“Nếu là việc trong cuốn sổ tay của anh Asajima có dòng chữ thú vị thì cháu biết rồi.”
“Tại sao cậu biết!!!”
Sendou gầm rú. Anh trai Yuno cũng ngớ người. Cảm giác mình đang bị anh trai soi bằng ánh mắt kết tội “Do em phải không?” nên Yuno vô thức lảng tránh, nhìn sang chỗ khác.
“Chú ơi, tại sao cháu biết là vấn đề nhỏ nhặt thôi. Không được ạ, chú cảnh sát? Dựa vào dòng chữ đó, cháu có thể thu hẹp phạm vi tình nghi xuống vài cái tên. Cháu không bới lông tìm vết tỉ mẩn được như các chú nhưng cũng thu được vài lời khai ạ.”
“Nhưng… nhưng… Tại sao lại thế?”
“Cháu mà đứng đây giải thích thì hết ngày mất chú ạ. Để phát huy hết hiệu quả phương pháp điều tra của cháu và phương pháp điều tra của hai thám tử, chúng ta cùng vào câu lạc bộ Phát thanh là tốt nhất đấy ạ.”
Urazome miệng lưỡi trơn tru. Có vẻ đội trưởng Hình sự đang lung lay.
Nhưng ý chí của chú rất cứng rắn. Sendou điều chỉnh khóe miệng méo xệch mím thành một đường thẳng như cũ.
“Không được. Từ đầu đã chẳng có căn cứ gì cho thấy cậu luôn đúng hết… Nhắc đến chuyện này, hôm qua cậu bảo chúng tôi kiểm tra DVD của Asajima. Cậu còn bảo chắc có một đĩa bị mất cắp. Điều tra viên đã so sánh số ghi danh sách với toàn bộ số đĩa thực tế nhưng không thiếu cái nào hết. Đáng tiếc thật.”
“Thế ạ, đấy là tin tốt mà.”
“Tốt… Hả, cái gì?”
“Tin tốt đấy chú. DVD bị đánh cắp không được ghi vào danh sách. Điều này có nghĩa, chiếc đĩa đó là vật mà Asajima không muốn ghi lại. Hơn nữa, anh ấy còn bí mật hẹn gặp một người chưa rõ danh tính. Chiếc đĩa bí mật, cuộc hẹn bí mật. Đấy, liên kết với nhau mà chú.”
“.........”
Hai mắt Sendou mở to một lát, dường như chưa hề nghĩ tới chuyện đó.
“Không không, nhưng… chưa thể khẳng định DVD đó bị đánh cắp được.”
“Nó bị đánh cắp đấy ạ. Cháu chắc chắn 100% ạ. Căn cứ cho kết luận này, chờ điều tra phòng phát thanh xong cháu sẽ nói cho chú nhé. Nào, chúng ta vào thôi chứ nhỉ!”
“Chờ… chờ, chờ đã!”
Sendou cố gắng ngăn Urazome đang định gõ cửa lại nhưng không biết làm thế nào nên quay sang cầu cứu cấp dưới. “Làm thế nào bây giờ?” Chú hỏi nhỏ.
Bỗng dưng được trao quyền quyết định, anh Hakamada thoáng bối rối. Nhưng lần nữa ngẩng mặt lên và bắt gặp ánh mắt của Yuno, anh thở dài, chấp nhận bỏ cuộc.
“Thôi, cậu ấy không có ý định náo loạn hiện trường như hôm qua, chỉ đi điều tra cùng thôi chắc không sao đâu… Hơn nữa, dù chúng ta có đuổi thì lát nữa thể nào chúng nó cũng tự tiện quay lại. Chắc chắn mấy đứa này sẽ làm thế đấy ạ.”
“… Đúng là cho chúng theo cùng thì hơn.”
Sau một hồi đấu tranh tư tưởng, rốt cuộc, Sendou đã chịu thua. Tuy cách thức khiến chú chịu thua không vẻ vang gì.
Chú hất cằm ý bảo nhóm Yuno đi theo.
“Nhưng cấm mấy đứa làm chuyện dư thừa đấy nhé!”
“Cháu có làm chuyện dư thừa bao giờ đâu chú. Lúc nào cháu cũng làm chuyện có ý nghĩa hết.”
Urazome trả lời như không rồi hướng về phía chú thám tử và mỉm cười.
Phòng phát thanh trong tòa nhà học chính rộng gấp đội phòng trong nhà thể chất cũ.
Máy móc, máy móc, rồi lại máy móc xếp chồng chất lấp kín bức tường. Dây cáp các màu bò ngoằn ngoèo trên sàn; đủ loại dụng cụ nhỏ như tai nghe chồng chất như núi trên mặt bàn. Tuy nhiên, do sử dụng hàng ngày nên các thứ được sắp xếp gọn gàng hơn ở nhà thể chất cũ. Góc phòng có một tấm bình phong, đằng sau là không gian như studio, có camera chuyên dụng cỡ lớn, micro cán dài. Trên giá xếp băng video, DVD, CD dùng trong buổi phát thanh trưa,… Có mấy chiếc máy tính xách tay, khung cảnh giông giống phòng Urazome.
Bốn học sinh đang ngồi ghế gấp quanh bàn. Hai nữ, hai nam.
Biểu cảm cả bốn người đều u ám.
“Các cháu là thành viên câu lạc bộ Phát thanh phải không?
Vào trong phòng, Sendou giơ phù hiệu cảnh sát của mình lên.
“Chú là Sendou, đội Hình sự số một thuộc cục Cảnh sát tỉnh. Đây là anh Hakamada, nhân viên của chú. Và thêm mấy người nữa… nhưng thôi, các cháu đừng để ý.”
“Sakisaka à? Cậu làm gì ở đây?”
Nữ sinh đeo kính với mái tóc xoăn xù nhìn Kaori, lên tiếng hỏi.
“Xin chào~, bạn China.”
“Hai đứa biết nhau à?”
“Vâng. Bạn này là Makita Chinatsu lớp D khối mười một. Đồng bọn đeo kính với cháu.”
“A, dạ… Cháu là Makita ạ.”
Tiếp lời Kaori, nữ sinh tự giới thiệu bản thân.
“Cậu làm gì ở đây thế? Cậu lấy tin cho câu lạc bộ Báo chí à?”
“Không không. Tớ đi theo Tenma thôi.”
“Tenma… A, Urazome ấy hả?”
Lúc đó, Chinatsu mới để ý thấy Urazome đứng dựa vào tường, bị che khuất sau lưng thám tử.
“Thế lời đồn đó là thật rồi…”
“Lời đồn nào?”
“A, không ạ, không có gì đâu ạ!”
Nhìn thấy Sendou nhíu mày, Chinatsu vội vàng né tránh câu hỏi. Yuno đoán được đôi chút rồi.
Chinatsu học lớp D, khối mười một. Cùng lớp với đội trưởng Sagawa. Chắc đội trưởng đã kể việc nhờ Urazome phá án với vài người bạn thân thiết.
“… Được rồi. Các cháu còn lại cho chú biết tên được không?”
Lo lại bị Urazome lấn lướt nên Sendou thúc đẩy câu chuyện ngay…
Nghe Sendou nói vậy, nữ sinh còn lại đứng dậy. Yuno biết cô gái này. Cô đã diễn xuất trong VTR⦾ giới thiệu trường hôm qua mà Yuno xem. Thiếu nữ cài bờm màu xanh tím than cho gọn tóc, để lộ vầng trán.
“Cháu là Morinaga Yuuko, đội phó ạ. Cháu học lớp A, khối mười hai.”
Thiếu nữ nói bằng chất giọng rõ ràng, rành rọt như phát thanh viên, giống hệt trong đoạn phim mà Yuno xem.
“Lớp mười hai à? Asajima cũng học lớp mười hai nhỉ. Các cháu chưa nghỉ hoạt động câu lạc bộ à?”
“Vâng ạ. Đội trưởng bảo muốn chúng cháu cố gắng hoạt động với câu lạc bộ tới lúc nghỉ hè…”
Giờ đội trưởng đã không còn.
Bầu không khí lại trầm xuống. Lần này đến lượt Sendou vội vàng nói:
“Thế à thế à, cảm ơn cháu. Đến bạn tiếp theo đi. Cháu tên gì?”
“Cháu ạ? Cháu là Tsudanuma Kanji, lớp B khối mười một ạ.”
Nam sinh dong dỏng cao ngồi bên cạnh Morinaga Yuuko trả lời. Yuno nhớ đã nghe thấy cái tên Tsudanuma rồi. Hình như Kajiwara câu lạc bộ Kịch từng nhắc tới thì phải.
“… Cháu là Sugamo Kouhei, lớp F khối mười ạ.”
Đến lượt thành viên cuối cùng của câu lạc bộ Phát thanh tự giới thiệu. Tóc dài, mắt hẹp, cảm giác khá u ám.
Cậu ta học khối mười nhưng Yuno không biết người này.
Sau khi nắm được hết danh tính các thành viên, Sendou lấy tập giấy đóng ghim từ chiếc túi rộng ra, đọc qua một chút rồi hỏi Morinaga Yuuko:
“Theo danh sách thành viên câu lạc bộ, trừ Asajima thì vẫn thiếu một người nhỉ. Học sinh tên Akizuki Miho, lớp C khối mười một. Bạn ấy đâu rồi cháu?”
“A, em ấy bị cảm nên hôm nay nghỉ học ạ. Hôm qua em ấy cũng không đến sinh hoạt câu lạc bộ.”
“Bạn này bị ốm từ hôm qua à?”
“Dạ, hôm qua em ấy không đến câu lạc bộ mà cũng không xin phép, bọn cháu nhắn tin, em ấy cũng không trả lời. Hôm nay cháu hỏi lớp trưởng lớp C thì nghe bảo em ấy bị cảm nên chắc bị từ hôm qua rồi ạ.”
“Vậy à. Vậy thì không làm sao được.”
Tuy nói vậy nhưng mắt đội trưởng Hình sự lóe lên. Chắc chú đang định điều tra ở trường xong sẽ tới nhà nữ sinh đó.
Chú cất danh sách vào túi rồi bắt đầu chính thức lấy lời khai.
“Các cháu biết vụ việc hôm qua rồi phải không. Đội trưởng của các cháu đã bị ai đó sát hại.”
“Vâng ạ.”
“Chú thấy Asajima có vẻ không mắc vấn đề gì đặc biệt cả ở trường và ở nhà. Bạn ấy ở câu lạc bộ thế nào?”
“Ở đây bạn ấy cũng không có vấn đề gì đâu ạ. Asajima làm đội trưởng rất tốt. Vừa đầy tinh thần trách nhiệm, vừa hiền lành lại làm phim rất giỏi nữa… Mọi người đều yêu mến cậu ấy.”
Morinaga Yuuko đáp, các thành viên còn lại đều đồng tình.
Sendou đáp “Vậy à.” vẻ đồng ý. Nhưng dù Asajima có vấn đề gì thì những thành viên có mặt ở đây cũng không dễ nói ra. Chú đã hỏi các câu lạc bộ khác về câu lạc bộ Phát thanh và biết Asajima không có vấn đề gì nên mới chấp nhận câu trả lời đó.
“Trước khi bị giết, cậu ấy có hành vi gì bất thường không? Gì cũng được.”
“Chà… không có ạ. Cậu ấy vẫn sinh hoạt câu lạc bộ như bình thường.”
“Việc Asajima tới nhà thể chất cũ hôm qua, các cháu không biết à?”
“Vâng ạ. Cháu cứ tưởng cậu ấy sẽ tới đây như bình thường nhưng mãi không thấy đâu nên cháu rất lo không biết cậu ấy có bị sao không. Sau đó, các thầy cô vào đây, đọc loa thông báo toàn trường về việc nhà thể chất cũ có chuyện… Tưởng Asajima không liên quan gì nên chúng cháu về nhà luôn nhưng…”
“Thì ra thế. Vậy các cháu cho chú biết, hôm qua, sau khi hết giờ học, các cháu đã làm gì và ở đâu được không?”
“Chú hỏi chứng cứ ngoại phạm ạ?”
Đương nhiên, sắc mặt Yuuko không tươi sáng gì.
“Chú đã giải thích trong buổi gặp mặt rồi, chú chỉ hỏi cho chắc thôi. Morinaga, cháu đã ở đâu?”
“Hôm qua… giờ học vừa kết thúc là cháu tới đây luôn. Cháu định check lần cuối DVD giới thiệu trường Asajima mang tới.”
“Cháu nói tới đây ngay là lúc mấy giờ?”
“Khoảng 3 giờ 03 phút ạ. Cháu gặp Tsudanuma trên hành lang rồi cùng đến đây, chắc em ấy cũng nhớ đấy ạ.”
Đội trưởng Hình sự hỏi Tsudanuma có phải vậy không, cậu đáp không sai. Sau đó, Yuuko và Tsudanuma luôn ở trong phòng phát thanh. Giống cặp Kajiwara – Tsubaki câu lạc bộ Kịch.
“Thế cháu có nhớ mấy giờ các thành viên khác đến không?”
“Có ạ. Sau 3 giờ 15, khoảng 3 giờ 17 phút thì Sugamo tới, Makita muộn hơn, khoảng 3 giờ 20 phút. Ngay sau đó là các thầy cô vào ạ.”
Yuuko lưu loát trả lời. Yuno nhận ra không phải Yuuko không biết thời điểm Asajima bị giết. Chắc đây cũng là ý đồ của chú đội trưởng Hình sự.
“Sugamo này, trước 3 giờ 10 phút cháu đã làm gì?”
“Sau khi hết tiết, cháu tới cửa hàng gần trường mua bánh ngọt vì cháu đói. Rồi cháu quay về trường và đến phòng phát thanh.”
“Cửa hàng à? Cửa hàng tên gì vậy cháu?”
“Cửa hàng Kasugaya ạ. Đi từ cổng phía bắc ra là thấy ngay.”
“Bánh mua ở nhà ăn trong trường cũng được mà. Sao cháu phải ra ngoài?”
“Mỗi cửa hàng đó là có loại cháu thích thôi ạ.”
“Mưa to như thế, cháu ra tận đó mua bánh à?”
“… Vâng ạ.”
Sugamo khẳng định mình nói thật, cậu nhất định phải đi mua bánh. Các câu hỏi tiếp tục. Khi đến phòng câu lạc bộ, Sugamo cầm theo bánh thật nhưng cậu nói đã vứt hóa đơn đi.
Sendou nói sẽ kiểm tra với cửa hàng sau nhưng Kasugaya là cửa hàng của tư nhân, bà cụ thu ngân ở đó quên khuấy rồi cũng nên. Yuno thầm nghĩ vụ này khó chứng minh đây.
“Cuối cùng là Makita. Cháu đến đây lúc 3 giờ 20 phút phải không? Cháu học lớp D, khối mười một, được tan học sớm. Vậy trong ba mươi phút cháu đã làm gì?”
“… Cháu đến phòng y tế một lát ạ.”
“Phòng y tế à. Tại sao thế?”
“Cháu bị đau bụng đến kỳ… Cháu nằm nghỉ trên giường ạ.”
Chinatsu giải thích mà mặt đỏ bừng. Ưu tiên hiệu quả công việc hơn là để ý những chi tiết nhỏ nên chú đội trưởng nhàn nhạt xin lỗi.
“Theo những gì bọn chú điều tra được hôm qua thì vào thời gian đó, giáo viên phụ trách phòng y tế đang ở trong văn phòng giáo viên.”
“Vâng ạ. Trong phòng y tế không có ai hết nhưng cửa không khóa. Cháu uống thuốc giảm đau rồi tự nằm nghỉ. Nằm khoảng hai mươi phút sau, thấy đỡ đỡ nên cháu tới phòng câu lạc bộ ạ.”
“Vậy rất khó chứng minh chứng cứ ngoại phạm của cháu.”
“Tại không có ai tới đó cả nên…”
“Vậy à? Thôi không sao đâu cháu. Thông tin chỉ để tham khảo thôi mà.”
Anh trai Yuno đứng đằng sau Sendou ghi chép cẩn thận. Vừa viết lại lời khai, cây bút của anh lại chuyển động như thể đang khoanh tròn vài chỗ.
Trong bốn người, hai người không có chứng cứ ngoại phạm. Hơn nữa, thời điểm còn rơi trúng khoảng từ 3 giờ 03 phút tới 3 giờ 15 phút.
“Thì ra thế…”
Tiếp theo, Sendou một tay cầm chiếc ô, tay còn lại đưa dải ruy băng ra.
“Bọn chú tìm thấy hai thứ này trong khu vực cánh gà của nhà thể chất cũ. Có ai nhận ra không?”
Chú cho từng học sinh xem hai vật chúng, nhưng tất cả đều lắc đầu.
“Hừm.”
Sendou đút dải ruy băng vào túi, rời mắt khỏi các thành viên câu lạc bộ Phát thanh. Ánh mắt chú lướt qua Urazome đang ngoan ngoãn đứng tựa vào tường, dừng lại trên chiếc tủ DVD và băng video.
“Asajima rất thích làm phim phải không?”
“Vâng ạ. Bạn ấy là đội trưởng câu lạc bộ Phát thanh mà.”
“Lúc nào cậu ấy cũng mang camera theo, cái gì cũng quay chụp lại phải không?”
“Đúng vậy ạ. Lúc chúng cháu ở cùng nhau, thời gian bạn ấy nhìn qua ống kính còn nhiều hơn nhìn trực tiếp bằng mắt ấy.”
“Về chuyện đó, cháu không nghe cậu ấy nhắc tới vấn đề gì à?”
“… Chú hỏi vậy là sao ạ?”
Yuuko vẻ mờ mịt không hiểu.
“À, thông tin này chưa được xác minh nhưng có khả năng DVD mà Asajima mang theo đã bị lấy ra khỏi hiện truờng…”
“DVD? DVD giới thiệu trường ạ?”
“Không, DVD đó còn. Nhưng bọn chú nghĩ vẫn còn một chiếc đĩa khác…”
Chú dần trở nên ngắc ngứ. Sendou ngoảnh cổ, nhìn Urazome một cách oán hận vì cung cấp thông tin linh tinh. Nhưng cậu lại tỏ vẻ ngây thơ không biết gì và nghịch cuộn băng dính trên bàn.
Tuy nhiên, đúng lúc đó, Tsudanuma lẩm bẩm.
“Chẳng lẽ là cái đó.”
“Ơ, Tsudanuma biết gì à?”
“À, chuyện năm ngoái ấy ạ. Của bạn Akizuki.”
“À…”
Có vẻ đội phó cũng nhớ ra gì đó. Sendou lập tức hỏi ngay.
“Năm ngoái có việc gì?”
“Dạ, thì… có chút…”
Câu chuyện có vẻ khó nói nên Yuuko ấp úng và nhìn xuống đất.
Dù vậy, dưới áp lực từ thám tử đứng trước mặt, cô ngập ngừng kể:
“Năm ngoái, khoảng tầm tháng Chín… Akizuki ở câu lạc bộ chúng cháu bị bắt nạt.”
“Bị bắt nạt à?”
“Cháu không biết nên nói Akizuki bị bắt nạt hay bị đe dọa nữa… Hình như cứ đến một khoảng thời gian, em ấy lại bị bạn cùng lớp gọi ra đòi nộp tiền.”
Sendou thở dài một tiếng. Yuno cũng mang tâm trạng tương tự. Dù cấp ba là môi trường tương đối yên bình những nơi đó vẫn tập trung gần một ngàn con người với những tính cách và suy nghĩ khác biệt, đương nhiên sẽ xảy ra những trường hợp như vậy.
“Rồi một hôm, em ấy không chịu đựng nổi nữa nên đã tâm sự với bọn cháu. Đầu tiên, bọn cháu nghĩ em ấy nên báo với thầy cô hoặc cảnh sát nhưng Asajima nói không được, làm thế không thể giải quyết triệt để vấn đề. Cậu ấy bảo người lớn chỉ giúp yên chuyện được một thời gian thôi. Cậu ấy còn nói đã từng trải qua trường hợp kiểu này ở đâu đó rồi.”
“Anh ấy kể hồi cấp hai từng có chuyện tương tự nên anh ấy biết ạ.”
Chinatsu bổ sung.
“Thật tiếc vì các cháu không nhờ cậy cảnh sát bọn chú. Nhưng thôi không sao. Thế cậu ấy làm thế nào? Đi đánh nhau với kẻ đe dọa Akizuki sao?”
“Không ạ. Asajima không giỏi vận động. Dù đối phương là con gái nhưng chưa chắc cậu ấy đã thắng nổi. Vì thế, thay vì đánh nhau, cậu ấy dùng vũ khí của riêng mình.”
“Camera à?”
Lần đầu tiên từ khi vào trong phòng, Urazome mở miệng.
“Đúng vậy, là camera. Lần nào Akizuki cũng bị gọi đến cùng một chỗ nên Asajima nấp vào chỗ kín, quay lại cảnh em ấy bị đe dọa. Rồi hôm sau, cậu ấy gặp thủ phạm, nói đã ghi hình vào DVD, nếu còn tiếp tục dọa nạt Akizuki thì cậu ấy sẽ gửi đĩa cho cảnh sát…”
“Thì ra thế. Một khi đĩa DVD đó đã lộ ra, chắc chắn cảnh sát các chú sẽ có biện pháp xử lý ngay. Trường hợp xấu là học sinh đó có thể bị ghi tiền án, không thì cũng bị đình chỉ học.”
“Vâng ạ. Có vẻ bạn đó cũng biết thế nên từ đó về sau, Akizuki không còn bị đe dọa nữa.”
Nói xong, Morinaga Yuuko lại cụp mắt xuống. Cảm giác không thoải mái khi bí mật bị lộ lan tỏa, lẳng lặng tan ra, ngấm vào bức tường cách âm.
Tuy nhiên, đó là cách xử trí rất chủ động. Nam sinh Asajima Tomoki không chỉ nghiêm túc đúng đắn mà còn có tinh thần chính nghĩa mạnh mẽ, làm cho ra làm. Biết cách sử dụng triệt để loại vũ khí mình có.
Yuno thầm nghĩ.
Asajima đã quay cảnh Akizuki bị đe dọa vào đĩa DVD nhưng theo những gì chú đội trưởng Hình sự nói, trong phòng anh ấy không có đoạn phim nào đáng ngờ cả. Câu chuyện xảy ra từ gần một năm trước, chẳng lẽ anh ấy đã hủy đĩa rồi? Hay là…
“Các cháu có biết kẻ đe dọa Akizuki là ai không?”
Sendou nói như khuyên nhủ.
Có lẽ cảm thấy tội lỗi khi chỉ điểm người khác nên các thành viên trong câu lạc bộ đều im lìm như thể đang kiềm chế lẫn nhau dù đối tượng là kẻ bắt nạt.
“… Đấy là bạn Harimiya, cùng học lớp với cháu.”
Makita Chinatsu khai.
Harimiya. Nữ sinh đứng đợi bạn cạnh nhà thể chất giữa cơn mưa lớn. Cô gái mặc đồng phục không chỉn chu, tóc nhuộm vàng, trông có vẻ bất hảo.
“A, thế…”
Anh trai Yuno lên tiếng như thể nắm bắt được chi tiết nào hữu ích.
“Chuyện gì vậy anh?”
“Chà, hôm qua, trong khi lấy lời khai, nữ sinh tên Harimiya nói đã quen biết Asajima từ xưa. Anh cứ thấy là lạ.”
“Chắc hai đứa biết nhau từ xưa thật đấy. Từ góc nhìn của cô gái này, Asajima chính là nguyên nhân của rắc rối mà.”
Sendou khoanh tay nói giống như khi nghi ngờ đội trưởng Sagawa. Mắt chú đầy vẻ mạnh mẽ, quyết liệt như thú dữ tóm được con mồi.
“Cảm ơn các cháu. Đây là thông tin cực kỳ quan trọng, có thể giúp ích cho bọn chú bắt được thủ phạm.”
“Vâng ạ, chúng cháu cảm ơn chú…”
“Được rồi, bọn chú đi trước đây. Các cháu về được rồi. Chắc chú không cần nói nhưng các cháu phải tuyệt đối giữ bí mật chuyện ở đây…”
“Chú đợi chút được không ạ?”
Một giọng nói vọng tới từ sau lưng đội trưởng.
Là Urazome. Cậu đã rời lưng khỏi bức tường, tiến vài bước lên trước. Đầu ngón tay còn đang vướng mảnh băng dính xé ra lúc nãy.
“Cháu có vài câu hỏi ạ.”
“Này, tôi đã bảo cậu không được làm chuyện dư thừa cơ mà…”
“Chuyện này cần thiết ạ.”
“.........”
Thái độ cương quyết của Urazome khiến Sendou lùi bước. Có lẽ là do cậu ngoan ngoãn nãy giờ nên tiêu chuẩn cho phép của chú đã giảm nhẹ đi.
“Phòng đẹp thật đấy.”
“… Cảm ơn.”
Yuuko ỉu xìu đáp.
“Ước gì phòng em cũng có nhiều thiết bị thế này. Không chỉ phần cứng mà cả phần mềm cũng đầy đủ luôn, chuẩn thật. Lần sau cho em mượn đồ nhé. Cả tivi cũng mới tinh. Chắc mới đổi hai tháng trước ạ?”
“Đúng vậy. Tivi cũ hỏng hóc quá rồi.”
“Tivi với đầu đọc mà câu lạc bộ chị dùng ngày xưa, giờ chuyển sang nhà thể chất cũ rồi nhỉ.”
“Em biết rõ đấy.”
“Em nghe đội trưởng câu lạc bộ Kịch bảo thế.”
“A, Kajiwara phải không? Đúng rồi, mấy bạn câu lạc bộ Kịch đã giúp bọn chị chuyển đồ.”
“Câu lạc bộ Kịch cũng hay dùng phòng phát thanh ạ?”
“Đúng thế.”
“Đúng vậy nhỉ.”
Urazome vui vẻ, nhưng các thành viên câu lạc bộ Phát thanh và hai thám tử lại đang lúng túng bởi những câu hỏi chẳng liên quan gì.
“Ngoài ra còn hội nhóm nào hay dùng phòng phát thanh trong nhà thể chất cũ không chị?”
“Hở? Ừm… có bọn chị, câu lạc bộ Kịch với Hội học sinh thôi.”
“Ừ. Nếu câu lạc bộ Hợp xướng, câu lạc bộ Nhạc cụ hơi hay chỗ nào khác cần phát thông báo thì đều dùng phòng phát thanh bên nhà thể chất mới cả.”
“Giáo viên trong trường thì sao ạ? Có thầy cô nào hay dùng phòng phát thanh ở nhà thể chất cũ không ạ?”
“… Chị nghĩ chỉ có giáo viên cố vấn cho câu lạc bộ chị hoặc Hội học sinh thôi.”
“Thế ngoài những đối tượng đó ra, liệu còn ai dùng phòng phát thanh trong nhà thể chất cũ không chị?”
“Chị nghĩ là không. Vì phòng đó lúc nào cũng khóa. Chắc chìa khóa trong văn phòng giáo viên cũng không có ai mượn ngoài câu lạc bộ Kịch, Hội học sinh và câu lạc bộ chị đâu.”
Đội phó hỏi gì đáp nấy. Mỗi lần nhận được câu trả lời, Urazome lại vui vẻ gật đầu.
“Nhắc đến chìa khóa, anh Asajima có ba chìa ở các phòng phát thanh đấy. Phòng này, phòng trong nhà thể chất cũ và nhà thể chất mới.”
“Đúng vậy. Bọn chị chỉ có bản sao chìa khóa của phòng này thôi, nhưng đội trưởng có cả ba chìa.”
“Như vậy nghĩa là mọi người không có chìa khóa phòng phát thanh trong nhà thể chất cũ. Thật đáng tiếc.”
“Ơ, tại sao lại thế?”
“Không có gì. Thế mọi người có biết anh Asajima mang theo chìa khóa như nào không?”
“Như nào à… Chắc cậu ấy bỏ vào túi quần thôi.”
“Túi quần bên phải ạ? Hay bên trái?”
“Chà, chuyện đó thì…”
“A, lại đáng tiếc nữa. Thôi được rồi. Vậy DVD thì sao? Bình thường, tất nhiên là anh ấy để đĩa trong cặp rồi. Ví dụ lúc đi quay phim ngoài trời, phải bỏ đĩa ra để cầm theo, anh ấy cất vào đâu ạ?”
“A, cái đó chị nhớ. Cậu ấy để trong túi quần sau. Túi bên phải. Nhỉ?”
Có lẽ các thành viên đều có ấn tượng sâu sắc với hình ảnh vỏ đĩa lộ ra từ túi mông quần đội trưởng đang miệt mài quay phim nên khi Yuuko vừa hỏi, mọi người đều gật đầu thật mạnh.
“Lúc nào cậu ấy cũng để ở túi đó hết. Chị hỏi không thấy vướng à thì cậu ấy bảo quen rồi. DVD đang làm dở cậu ấy hay để vào túi quần hơn là trong cặp.”
“Thế ạ? Thế chị có biết đĩa nào là DVD giới thiệu trường không ạ? Phân biệt theo màu sắc vỏ đĩa chẳng hạn.”
“Không, chị không biết đâu. Đội trưởng tự biên tập nội dung và làm đĩa. Vốn hôm qua cậu ấy định cho bọn chị xem nhưng…”
“Ý định đó không thể thực hiện được rồi. Thì ra là thế, thì ra là thế.”
“… Chuyện này có liên quan gì à?”
“Tất nhiên rồi. Còn liên quan hơn chuyện đe dọa lấy tiền lúc nãy đấy ạ.”
Urazome mỉm cười rồi cúi đầu cảm ơn. Đối phương học khối mười hai nên cậu rất lịch sự từ nãy đến giờ.
“Chú cảnh sát ơi, chúng ta đi thôi ạ.”
Urazome thúc giục hai vị cảnh sát như thể chính cậu mới là người nắm quyền chủ động từ đầu. Dù có rất nhiều điều muốn nói nhưng vốn cũng đã định đi nên Sendou và Hakamada đành chấp nhận. Nhóm Yuno theo ra hành lang.
Sau khi bị những câu hỏi đánh trúng trọng tâm của Sendou và không rõ mục đích của Urazome làm cho quay cuồng, các thành viên câu lạc bộ Phát thanh đều nhẹ nhõm cả người.
“A, đúng rồi. Hôm qua em xem VTR giới thiệu trường, mọi người làm tốt lắm! Em cảm động luôn đấy ạ!”
Urazome bỏ lại câu cuối cùng rồi đóng cửa.
Cậu chàng này không biết nịnh nọt người khác nên đây hẳn là lời thật lòng.
← Video tape recorder: băng ghi hình.