❀ 5 ❀ Căn phòng khóa chặt không ngừng phát ra âm thanh
“Harimiya Rieko từng có mâu thuẫn với Asajima.”
Sau khi ra khỏi phòng, Sendou tổng kết nội dung điều tra được.
“Hành vi đe dọa cướp tiền của cô ta đã bị Asajima quay phim lại. Đối với cô ta, đĩa DVD đó là vấn đề mang tính sống còn.”
“Vì vậy, nữ sinh này đã hẹn Asajima ạ? Cô ta gọi Asajima đến nhà thể chất, sát hại, cướp đĩa DVD rồi bỏ trốn…”
“Đúng vậy. Động cơ rất rõ ràng. Chúng ta khẳng định được rồi.”
Sendou đấm nắm tay trái vào lòng bàn tay phải. Tiếng chát vang vọng giữa hành lang dài.
“Nhưng Harimiya Rieko đã bị nhiều người đi vào nhà thể chất trông thấy. Masaki ngồi trong phòng đồ dùng cũng nhìn được chỗ cô gái này đứng. Liệu cô ta có thời gian giết người không ạ…”
“Không phải lúc nào cô ta cũng bị người khác quan sát. Chỉ cần khoảng ba phút là đủ để cô ta vào nhà thể chất từ cửa ở cánh gà bên kamite, giết người rồi quay ra.”
“Bí ẩn hiện trường phòng kín thì sao ạ?”
“Tôi chưa giải thích được điểm đó…”
Hakamada đưa ra vấn đề khó nhằn nhất khiến sự hưng phấn của đội trưởng Hình sự sụt hẳn.
“Tuy nhiên, chắc chắn cô ta là đối tượng tình nghi quan trọng. Việc cô ta đứng ở vị trí đó đã rất đáng ngờ rồi.”
“Chính xác ạ. Chiếc đĩa lưu lại hành vi đe dọa chiếm tiền của cô gái này không có trong đồ đạc của Asajima. Nhất định là nó đã bị lấy đi.”
Cuối cùng, lại một lần nữa, Urazome suy luận chính xác. Không hiểu cậu điều tra thông tin bằng cách nào mà biết cả việc Asajima mang DVD đi, xác định…
Nghĩ tới đó, Hakamada chợt để ý đến tình hình bên cạnh.
“Ấy? Mấy đứa Urazome đâu rồi…”
“Hửm?”
Sendou cũng quay về thế giới thực sau một hồi suy nghĩ miên man và nhìn xung quanh.
Nhóm Urazome đã biến mất.
“Gì chứ đám nhóc này, đã hẹn ra khỏi phòng phát thanh sẽ nói chuyện…”
“Này Hakamada, cậu bị dính gì kìa!”
“Dạ?”
Hakamada cảm giác Sendou chạm vào lưng mình. Tiếng roẹt nhỏ vang lên. Sendou vừa giật thứ gì đang dán vào lưng Hakamada ra.
Đó là một tờ trong cuốn sổ tay mà đội trưởng câu lạc bộ Báo chí Sakisaka mang theo.
“Cậu bị dán tờ này từ khi nào?”
“Chà… Em không để ý ạ.”
“Hừm… Mấy đứa này đúng là…”
Lời nhắn gửi hệt như từ một đứa nhóc nghịch ngợm. Đọc xong, ngay đến đội trưởng cũng chẳng tức giận nổi mà chỉ có thể cười khổ.
Trên tờ giấy viết ngắn ngọn vài dòng.
Bạn Harimiya không phải thủ phạm. Các anh chú ý. Suy nghĩ miên man quá là sinh bệnh đấy ạ.
“Tại sao Harimiya không phải hung thủ? Có một số lý do như sau.”
Cùng lúc đó, Urazome vừa nhanh chân bước về dãy phòng câu lạc bộ văn hóa vừa bắt đầu giải thích nội dung lời nhắn. Không phải với hai thám tử mà với Yuno và Kaori.
“Một là, đã có nhiều người trông thấy Harimiya đứng bên ngoài nhà thể chất, kết nối lại thì chứng cứ ngoại phạm gần như hoàn hảo.”
Masaki nhìn thấy, đội trưởng Sagawa nhìn thấy, Masumura chạy về văn phòng giáo viên nhìn thấy, Yuno và Sanae nhìn thấy, mấy nam sinh câu lạc bộ Cầu lông nhìn thấy, đội Kịch nhìn thấy… Quả thực, Harimiya Rieko khó có thể di chuyển tới vị trí khác.
“Nhưng bạn ấy đứng ngay cạnh nhà thể chất, hai, ba phút là đủ gây án rồi mà?”
Kaori phản biện.
“Ba phút không thể gây án được. Ít nhất cần năm, sáu phút.”
“Tại sao?”
“Phiền phức lắm, không nói đâu.”
Urazome né tránh câu hỏi mà chẳng để tâm đến người khác.
“Thứ hai, Harimiya không thể tạo ra hiện trường phòng kín được. Có một căn cứ mang tính quyết định nhưng thôi, cho qua đi.”
“Ấy, anh nói cho bọn em đi ạ.”
“Phiền phức lắm, không nói đâu.”
Urazome lặp lại.
Yuno thất vọng rũ vai. Vì phiền phức nên không giải thích, vậy anh đóng vai người giải đáp bí ẩn làm gì? Ít nhất cũng nên nói “Chưa đủ thông tin.” hoặc “Gợi ý là thế này thế kia, tự nghĩ đi.” hoặc mấy câu kiểu như mang tính kiến thức một chút chứ.
Ba người đến trước phòng Hội nghiên cứu Hyakunin Isshu. Mở khóa xong, trước khi vào phòng, Urazome còn duỗi người một cái.
“Mệt quá. Một ngày nói chuyện hết người này đến người khác, thật chịu không nổi. Ba người là quá lắm rồi!”
“Anh lại nói chuyện kỳ cục…”
Tuy nhiên, đúng như Urazome nói thì mệt thật. Đi quanh ba phòng sinh hoạt câu lạc bộ, Yuno chỉ đứng xem thôi nhưng việc điều tra chứng cứ ngoại phạm khiến tinh thần người ta thật mệt nhọc.
Về phòng, mỗi người ngồi vào chỗ của mình. Kaori lấy chai nhựa từ trong tủ lạnh ra, rót trà lúa mạch cho hai người. Yuno cảm kích nhận lấy. Hương vị bình thường nhưng nước lạnh khiến cổ họng như được hồi sinh.
“Thế kết luận lại là có bao nhiêu kẻ tình nghi vậy ạ?”
“À thì…”
Kaori lật giở sổ tay rồi nói thay cho Urazome đang vừa uống trà lúa mạch vừa suy nghĩ mông lung.
“Trong số các học sinh mà chúng ta điều tra hôm nay, những người không có chứng cứ ngoại phạm là Mana câu lạc bộ Kịch, Masaki, Yatsuhashi và Shiina Hội học sinh, China và em Sugamo câu lạc bộ Phát thanh… thế là sáu người nhỉ. Thêm Shiga câu lạc bộ Kịch nữa thành bảy.”
“Còn một người nữa đấy.”
Urazome rời cốc khỏi miệng rồi lên tiếng.
“Thành viên câu lạc bộ Phát thanh tên Akizuki. Cả hôm qua và hôm nay đều không đến sinh hoạt câu lạc bộ.”
“A, đúng. Thế là tám người.”
Tuy không giảm xuống còn chưa tới năm người như khi ăn to nói lớn với cảnh sát những con số còn lại đã khá ít.
Nếu hung thủ thật sự là một trong những người hôm nay họ điều tra thì đúng là thế.
“Ừm, nhưng Miho chắc chẳng liên quan gì đâu. Cậu ấy tốt tính lắm.”
“Chị Kaori ơi, chị biết người tên Akizuki ạ?”
“Tất nhiên chỉ biết chứ, chị biết mặt hết bạn cùng khối đó.”
Đúng là đội trưởng câu lạc bộ Báo chí có khác, hiểu nhiều biết rộng.
“Miho hiền lành, nhã nhặn cực kỳ, dễ thương như búp bê ấy.”
“Đúng là kiểu người như thế dễ thành đối tượng bị đe dọa cướp tiền.”
“Thì đó, cậu ấy không thể giết người được đâu. Hơn nữa, anh Asajima có ơn với Miho. Tại sao cậu ấy lại giết người đã giúp đỡ mình chứ.”
“Tớ không nói Akizuki là thủ phạm. Tớ chỉ nói cậu ấy không có chứng cứ ngoại phạm.”
Urazome vừa nhìn Kaori vừa làu bàu.
“Thủ phạm là Sanjou Manami. Khá chắc chắn đấy.”
“Ơ, thế hả?”
“Thật ạ!?”
Hai nữ sinh cùng kêu lên. Urazome đặt cốc lên bàn trà rồi nằm lăn ra giường.
“Nhưng… nhưng lúc nãy cậu bảo đó chỉ là nhận định tạm thời, sẽ còn có chi tiết khác.”
“Chưa có chi tiết gì khác nên chắc là đúng rồi.”
“A…”
“Hỏi chuyện câu lạc bộ Phát thanh xong là rõ. Người hội tụ đầy đủ các điều kiện chỉ có cậu ấy. Tuy chưa rõ cậu ấy và Asajima có mâu thuẫn gì.”
“Anh xác định bằng cách nào thế? Do hiện trường phòng kín ạ?”
“Đúng chỗ đó đấy.”
Lần này, Urazome không kêu phiền phức để né tránh nữa mà bắt đầu giải thích…
“Theo dòng ghi chú trong cuốn sổ tay học sinh, Asajima đã mở khóa cửa ở cánh gà bên kamite của nhà thể chất ra từ trước, hung thủ có thể vào bằng lối đó. Cửa ở cánh gà bên shimote có Harimiya, ở hướng chính diện sân khấu có mấy người Sagawa, cánh gà bên kamite lại không có ai quan sát. Nói cách khác, chỉ cần có thể khóa cánh cửa cánh gà bên kamite là có thể tạo ra hiện trường phòng kín ở khu vực sau sân khấu.”
“Đúng vậy thật.”
“Nhưng chìa khóa đều đang ở trong tay người khác, không thể dùng được. Như vậy chỉ còn cách khóa từ bên trong. Trường hợp trên cánh cửa có khe hở để luồn kim chỉ qua lại là chuyện khác. Nhưng chắc không có khả năng này. Nếu có, anh trai em với mấy ông đồng nghiệp dù ngốc nghếch cỡ nào cũng phải phát hiện ra rồi.”
“… Anh có thể ngừng nói xấu anh của em được không ạ?”
“Vầng vầng. Để khóa cửa từ bên trong thì phải vào trong. Sau khi Asajima bị giết, người vào khu vực cánh gà của nhà thể chất là…”
“Chỉ có câu lạc bộ Kịch thôi nhỉ. Nhưng kể cả thế thì tại sao lại là Manami?”
Kaori vẫn còn bất mãn.
“Vì chỉ mình Sanjou có thể hành động mà không bị ai nhìn thấy. Được chưa. Đầu tiên, vừa vào nhà thể chất, Sanjou liền tách khỏi nhóm ba người đang mắc kẹt ở cửa ra vào cánh gà bên shimote. Thời điểm này là một cơ hội. Sau đó, Kajiwara đi đến chỗ Sanjou nhưng cậu ấy đã ló mặt ra khỏi cánh gà, nhìn về phía hai câu lạc bộ thể thao và nói chuyện hai ba câu với Sagawa. Trong khoảng thời gian đó, không ai quan sát Sanjou. Đây là cơ hội thứ hai.”
“A…”
“Đương nhiên là không thể đi qua sân khấu để khóa cửa cánh gà bên kamite rồi quay lại trong khoảng thời gian ngắn như vậy. Nhưng như lúc nãy tớ nói, trên đời có một loại vật dụng vừa nguyên thủy vừa cổ xưa, có thể sử dụng vào đủ loại mục đích, tiện lợi vô cùng gọi là sợi chỉ. Có thể cậu ấy đã buộc chỉ vào núm chốt cửa ở cánh gà bên trái từ trước, kéo sợi chỉ tới cánh gà bên phải, thao tác chốt khóa cửa trong khoảnh khắc không ai quan sát, thu hồi sợi chỉ gập đôi, vo tròn lại rồi bỏ vào túi. Tiêu hủy chứng cứ. Thế là tạo thành hiện trường phòng kín.”
“.........”
Cả Yuno và Kaori đều sững sờ.
Câu đố về hiện trường phòng kín vốn tưởng khó khăn, phức tạp đã được lý giải một cách đơn giản như thế.
Sau khi uống trà lúa mạch làm nguội cái đầu, Yuno thử tự mình ngẫm nghĩ. Thủ phạm có thể ra vào cánh gà bên kamite. Cửa cánh gà bên kamite chỉ có thể khóa từ bên trong. Có cơ hội làm việc đó chỉ có mình Sanjou Manami – người đã đơn độc đi vào khu vực sau sân khấu… Sau khi nghe người khác giải thích, quả thật rất dễ hiểu.
“Thì… thì ra là thế! Đúng thật đấy! Tớ được mở mang tầm mắt rồi!”
Chẳng hiểu sự dịu dàng quan tâm mới nãy khi bảo vệ Manami biến đâu mất mà giờ, Kaori bừng bừng ngọn lửa nhiệt huyết của một nhà báo, cầm bút viết xoành xoạch vào sổ tay với tốc độ kinh hoàng.
Thủ phạm là Sanjou Manami.
Yuno mới nói chuyện cùng nữ sinh này hai, ba lần nhưng đúng như Kaori đã nói, ấn tượng lưu lại trong cô là một cô gái có tính cách trong sáng, vô tư, không phải kiểu người hai mặt. Sanjou Manami là một đàn chị mà Yuno có cảm tình giống như với đội trưởng Sagawa và anh Asajima Tomoki.
Cô gái đó chính là kẻ đã giết Asajima Tomoki…
“Em không thể tin được!”
“Em nghĩ sao thì tùy. Đó là sự thật.”
Giống như hồi sáng, Urazome vừa ngáp vừa nói.
“Thôi, hôm nay chúng mình giải tán đi. Mai khoảng 7 giờ 30 tập hợp để kiểm tra xem trong nhà thể chất có dàn dựng được thủ thuật nào không. Nhờ Kaori chuẩn bị chỉ nhé. Nếu thành công, vụ án kết thúc.”
“Nhà thể chất cũ đang bị phong tỏa mà?”
“Ô thế à! Thế em gái Hakamada, em gọi ông anh của em đi cùng đi. Em cứ bảo biết ai là thủ phạm rồi, thể nào ông ấy cũng chạy như bay tới.”
“Vâng. Em sẽ cố hết sức ạ.”
“Nhờ em đấy. Được rồi, đi đi đi đi. Anh mệt rồi, ngủ… đây…”
Yuno không nghe rõ câu cuối. Tiếng ngáy đã vang lên. Có vẻ Urazome thật sự rất mệt.
Chủ nhân căn phòng đã ngủ gục. Không còn cách nào khác nên Yuno và Kaori ra ngoài.
Chắc phần lớn học sinh vẫn đang chờ thám tử qua hỏi chuyện nên vườn hoa trước trường không có bóng dáng ai. Trời quang đãng, không mưa như hôm qua, cơn gió dễ chịu, lao xao lùa qua hàng cây.
Khi đi qua tòa nhà học số một, Yuno nhìn cửa ra vào liền trông thấy bảng thông báo bên tủ giày. Kết quả đợt thi giữa kỳ vẫn đang dán ở đó.
“Anh Urazome lúc nào cũng đạt thành tích như thế ạ?”
“Bình thường không cao ngất ngưởng đến thế đâu.”
Yuno bâng quơ hỏi Kaori nhưng lại nhận được một câu trả lời bất ngờ.
“Cậu ấy chỉ vào tốp mười người đứng đầu thôi. Nhưng chắc giấu tài chứ Urazome mà muốn là được điểm tuyệt đối ngay. Lần này cũng chẳng thấy cậu ấy học hành gì.”
“Nghĩa là lần này anh ấy muốn thi được điểm cao ạ?”
“Có mấy nguyên nhân thế này này. Em có biết thầy Okabiki dạy Toán không?”
“Em chỉ biết tên thầy thôi ạ. Mọi người đồn thầy nghiêm khắc lắm.”
“Chuẩn đấy chuẩn đấy. Thầy ấy phụ trách dạy toán bậc II⦾ cho bọn chị. Tenma chuyên môn ngủ gật trong lớp nên có một hôm thầy nổi điên lên. Thầy mắng cậu ấy một trận tơi tả giữa lớp, còn dọa ‘Thi không được điểm tuyệt đối thì không cho qua môn’ nữa.”
“… Thế nên anh ấy mới giành điểm tuyệt đối ạ?”
“Không phải mỗi môn toán thôi đâu, cậu ta còn bày đặt đạt điểm tuyệt đối tất cả các môn nữa. Có kết quả rồi, cậu ấy còn bảo ‘Thế này tha hồ ngủ được rồi.’ nữa cơ!”
… Yuno đừng hỏi thì tốt hơn.
“Bản thân cậu ấy lại chẳng muốn thi điểm cao thế đâu.”
“Chị nói vậy nghe như kiểu anh ấy không thích được điểm cao…”
“Urazome ghét bị người khác chú ý.”
“Anh ấy khiêm tốn ạ?”
“Cậu ta trầm tính ấy. Với lại, bị nhiều người để ý quá sẽ lộ chuyện cậu ấy sống trong phòng câu lạc bộ mất.”
… Đúng vậy, đừng hỏi thì tốt hơn.
“Nhắc đến chuyện đó, tại sao anh ấy lại sống ở đó ạ?”
“Nhiều lý do lắm em.”
Câu trả lời giống như khi Yuno hỏi Urazome. Nhiều lý do, là lý do gì?
Yuno đi theo con dốc xuống cổng chính rồi ngoái lại, nhìn về phía dãy phòng các câu lạc bộ. Dù không thể trông thấy khu nhà đó nhưng cô vẫn dễ dàng hình dung ra bóng dáng con người vô dụng kia đang ngáy khò khò trong căn phòng xa nhất dãy.
Một anh chàng khó hiểu. Hết ngủ lại ngủ, không chịu giải thích, chỉ làm theo ý mình, sống trong phòng câu lạc bộ. Trông cậy vào cậu ta có ổn không đây…
“Ổn mà.”
Kaori lên tiếng như thể nhìn thấy nỗi lo của Yuno.
“Tenma là đồ vô dụng nhưng đầu óc thông minh lắm. Thông minh đến phát ngố lên ấy.”
“Thông minh đến phát ngố, em không hiểu thế nghĩa là tốt hay không chị ạ.”
“… Em đừng để tâm đến mấy chuyện nhỏ nhặt làm gì. Tóm lại, Tenma đã nói thì tuyệt đối không sai đâu. Sẽ ổn cả thôi. Chị quen cậu ấy mười năm rồi, chị làm chứng cho.”
“Đúng là vậy nhỉ. Ổn thật nhi…”
Yuno nhớ lại chuyện hôm qua.
Chỉ nhìn đôi giày mà Urazome đã hiểu hết tình huống. Cậu ta suy luận từ một chiếc ô để minh oan cho đội trưởng một cách thần kỳ.
Hôm nay cũng vậy. Urazome đã phá giải phương pháp tạo nên hiện trường phòng kín một cách đơn giản. Tuy rất sốc vì Sanjou Manami là thủ phạm nhưng Yuno đã hiểu nguyên nhân dẫn đến kết luận này.
Dù là đồ vô dụng hay cái gì đi chăng nữa nhưng hết lần này đến lần khác, suy luận của Urazome đều chính xác tuyệt đối.
“Em lo thừa rồi.”
Nói rồi, Yuno mỉm cười.
Chia tay Kaori ở bảng hiệu trạm tàu, nỗi lo lắng của cô chuyển sang việc làm thế nào để kiếm đủ một trăm năm mươi ngàn yên trả thù lao phá án.
Hôm sau.
8 giờ 30 phút sáng. Tại nhà thể chất cũ.
Sau sân khấu, ở cánh gà bên phải.
Yuno, Kaori, Hakamada Yuusaku miễn cưỡng đi theo, làm nhiệm vụ mở khóa và bảo vệ, còn Urazome vẻ mặt tuyệt vọng thì thầm:
“Đùa hả!”
← Trường cấp ba tại Nhật chia môn toán thành bậc I, II, III.