Chương 4 Toàn bộ manh mối tập hợp ❀ 1 ❀ Thay đổi như chong chóng
“Ơ kìa anh trai, sao mặt anh tái xanh tái xám thế!”
Một tiếng đồng hồ trước, khoảng 7 giờ 30 phút sáng, trước cổng rường cấp ba Kazegaoka.
Trông thấy anh trai đang bị Yuno kéo tới, Urazome là người đầu tiên mở miệng.
“Em để ý lắm thứ thế nhỉ!”
Mặt anh trai Yuno tái xanh tái xám thật. Điều tra tới tận khuya, về đến nhà đã gần sáng. Vừa tắm rửa xong, sắp sửa ngã xuống giường thì bị cưỡng ép bắt đi cùng tới đây.
“Điều tra không tiến triển lắm phải không anh?”
“Không những không tiến triển lắm mà phải nói là đi ba lùi bốn mới đúng… Mà em bảo đã phá giải được bí mật hiện trường phòng kín là thật hả? Nghĩa là em biết ai là thủ phạm rồi à?”
“Đương nhiên rồi ạ.”
Urazome gật đầu thật mạnh. Vào thời điểm này, sự tự tin của cậu đang cực kỳ kiên cố, không gì lay chuyển được.
“Giờ em sẽ làm một thử nghiệm nhỏ. Nếu thử nghiệm này chứng minh có thể thực hiện thủ thuật tạo thành hiện trường phòng kín thì mọi việc sẽ chắc chắn.”
“Anh cầu mong em chứng minh được đấy. Nếu sai, anh Sendou nhai đầu anh mất.”
“Anh cứ yên tâm. Em chắc thử nghiệm sẽ thành công mà.”
Urazome nói “Chúng ta đi thôi.” rồi dẫn đầu, bước dọc hành lang.
Trên đường, Urazome đưa dây mà Kaori đã chuẩn bị ra cho mọi người xem. Nào dây thả diều, dây nhựa, dây bện từ sợi gai, từ dây câu tới sợi kim loại, đủ mọi chủng loại.
“Không biết thủ phạm sử dụng loại nào nên tớ đã mua tất ở trung tâm đồ gia dụng.”
“Cậu cẩn thận thật đấy.”
“Tớ giỏi thu thập các thứ mà.”
Đội trưởng câu lạc bộ Báo chí tự hào nâng mắt kính.
Giữa đường, cả nhóm rẽ qua văn phòng giáo viên mượn chìa khóa nhà thể chất cũ. Mới có vài thầy cô đến. Yuno trông thấy thầy Masumura bước vào từ cánh cửa thông với phòng in. Thầy có liên quan đến vụ án, chắc sẽ hiểu cho bọn họ nên cô tới nhờ thầy việc mượn chìa.
“Chìa khóa nhà thể chất cũ hả em? Nhưng chỗ đó vẫn niêm phong mà…”
“Như thầy đang thấy, cảnh sát cho phép bọn em rồi ạ. Thầy giúp bọn em đi thầy.”
“Ừm, nếu vậy thì…”
Nhờ có ông anh trai mà vấn đề khó khăn nhất đã được hóa giải. Mọi công đoạn chuẩn bị đều đã hoàn thành.
“Nhanh thôi mọi người. Xong nhanh còn ngủ.”
Hôm nay, Urazome cũng đầy vẻ lờ đờ thiếu ngủ nên thúc giục tiến độ.
“Em cũng không ngủ à?”
“Vâng.”
“Hơ, học sinh cấp ba kiêm thám tử tư cũng không nhàn nhã nhỉ. Ban đêm em ngẫm nghĩ suy luận à?”
“Không ạ, hôm qua em tìm Sách cấm SS⦾ trên mạng rồi đọc xuyên đêm anh ạ.”
“Hå?”
“Anh à, nghĩ ngợi về mỗi điều người này nói chỉ tổ phí sức mình thôi.”
Yuno khuyên đúng đắn.
“Anh trai này, hôm qua các anh đã tìm chủ nhân của chiếc ô phải không? Đã tìm ra chưa ạ?”
“… Chưa. Bọn anh đã hỏi toàn bộ giáo viên, nhân viên và các học sinh nghỉ học nhưng chưa tìm được.”
Anh trai Yuno lầm bầm, dường như cơn mệt mỏi đã quay trở lại.
“Không những không tìm được mà chẳng có ai khai đã nhìn thấy người nào sử dụng chiếc ô đó nữa kìa.”
“Chà, nhìn qua nó chỉ là một chiếc ô đen bình thường. Dù thấy ai đó sử dụng thì khả năng cao cũng không lưu lại ấn tượng gì. Các anh đưa cái ô cho nhân viên dọn vệ sinh xem chưa ạ? Chắc chú ấy biết rõ những đồ bị bỏ quên hoặc đánh mất trong trường đấy.”
“Bọn anh hỏi rồi. Chú ấy nói ‘Không nhớ từng thấy cái ô này.’”
“Như vậy, suy luận chiếc ô đó do thủ phạm để lại là không sai rồi.”
“Anh không muốn công nhận đâu nhưng có vẻ thế thật.”
Cuộc hội thoại không có gì sôi nổi tiếp tục trong khi cả nhóm vội vã đi nhanh trên hành lang cuối trường rất quen thuộc với thành viên câu lạc bộ Bóng bàn.
Khi nhóm Yuno đi qua trước phòng đồ dùng Hội học sinh thì cánh cửa mở ra.
Một thiếu nữ xinh đẹp, thanh tú kiểu cổ điển và một thiếu niên mặt mũi hồng hào trông như binh lính bước ra. Yatsuhashi Chizuru và Shiina Ryoutarou. Mỗi người đều ôm một thùng các-tông chất đầy giấy tờ.
“Chào buổi sáng. Mọi người đến sớm thế!”
Chizuru nhẹ nhàng chào hỏi. Urazome đáp một cách nhạt nhẽo.
“Mọi người có việc gì ở nhà thể chất cũ à?”
“Tái hiện thủ thuật tạo thành hiện trường phòng kín.”
“Ơ, tốt quá. Vậy cậu sắp phá được vụ án rồi phải không?”
“Sắp.”
“Cậu biết ai là thủ phạm rồi à?”
“Biết.”
“Thế thì tốt quá!”
Mọi người đều dễ dàng hình dung được thủ phạm là một học sinh… Nghe Urazome nói đã biết là ai, mặt Shiina cứng nhắc nhưng biểu cảm của Chizuru lại không thay đổi gì. Theo cách nói chuyện của Chizuru, dường như dù không thể hiện bằng lời nhưng trong lòng cô đã nghĩ nếu là Urazome thì nhất định sẽ giải quyết được.
“Chị Yatsuhashi bận việc Hội học sinh ạ?”
Yuno hỏi.
“Ừ. Để khi soạn tài liệu đỡ mất công, bọn chị định sắp xếp lại giấy tờ một chút. Các thứ phủ bụi cả rồi, chị muốn sáng nay dọn cho xong. Ấy, trời mưa thì không mở cửa sổ ra được mất.”
“Ơ, hôm nay mưa ạ?”
“Chắc vậy. Mây đen đầy trời mà.”
Nói rồi, Chizuru nhìn vào trong phòng đồ dùng. Có một chiếc bàn nhỏ và tủ tài liệu chắc trước đây từng đặt trong văn phòng Hội học sinh, phần còn lại của căn phòng phần lớn bị đống bàn ghế đủ kích thước, chổi, găng tay, sách giáo khoa cũ, giày thể thao dự phòng, ô nhựa và rất nhiều thùng các-tông để lộn xộn chiếm cứ. Cửa sổ ở góc phòng có thể nhìn được cả nhà thể chất và khoảng trời.
Bầu trời quả thật đang u ám nặng nề. Yuno chỉ mải lôi kéo anh trai đi cùng nên không xem dự báo thời tiết hôm nay.
“Chắc trưa nay trời sẽ bắt đầu mưa nên bọn chị mới phải dọn dẹp nhanh nhanh.”
“Hai cậu đến sớm thế này để dọn dẹp à. Vất vả thật đấy!”
Urazome nhận xét kiểu không liên quan. Chizuru cười khúc khích.
“Cậu mới đang làm việc vất vả ấy. Mới sáng sớm đã cất công tới nhà thể chất để phá giải thủ thuật phòng kín còn gì.”
Bỏ câu nói lại đó, mắt cô chuyển tới nhà thể chất cũ đằng sau ô cửa sổ phòng đồ dùng.
“… Nhưng thú vị thật đấy. Án mạng phòng kín lại xảy ra ở nơi đó.”
“Dạ?”
Yuno bối rối trước lời nhận xét không hợp hoàn cảnh nên hỏi lại.
“Nếu đặt tên thì đây là Án mạng trong nhà thể chất đấy nhỉ. Hihi, cứ như đùa ấy.”
Hội phó Hội học sinh cười cười, bỏ lại một câu kỳ quặc rồi giục Shiina, hai người cùng chuyển thùng tới tòa nhà học số một.
Urazome nhìn theo bóng dáng hai người rồi nói thay cho tiếng lòng của Yuno.
“Đây có phải chuyện đáng cười đâu.”
Án mạng trong nhà thể chất.
Câu chuyện nghe như đùa.
Nhà thể chất cũ trong trường Trung học phổ thông Kazegaoka công lập của tỉnh Kanagawa. Nhà thể chất hoàn toàn không có bất kỳ điểm dị thường, điên cuồng, quái gở hoặc hung tợn nào có thể gây liên tưởng tới một vụ giết người. Bố trí phòng ốc và dụng cụ, trang bị cho căn nhà này hoàn toàn không có gì đặc biệt, cực kỳ mộc mạc, giản đơn.
Dù có sự việc gì xảy ra ở nơi này thì cũng không thể là một vụ án mạng bí ẩn được. Trên thực tế, ngay giờ phút này, bí ẩn của vụ án sắp được phá giải.
… Chắc vậy.
“Đùa hả?”
Urazome lại lẩm bẩm.
Trong vòng năm mươi phút sau khi bước vào nhà thể chất cũ, Urazome đã dùng toàn bộ các loại dây Kaori chuẩn bị, thử tất cả các phương pháp có thể nghĩ ra để khóa cửa cánh gà bên kamite từ cánh gà bên shimote.
Nào là cuộn dây thành vòng, mắc vào núm chốt, ròng qua đằng sau sân khấu, tạo thành góc để kéo; nào là mắc dây theo đường vải của tấm rèm, điều khiển động cơ nâng rèm để đồng thời kéo chốt cửa.
Nhưng mọi cách đều thất bại.
Kết luận, do nhà thể chất quá rộng. Vượt qua sân khấu, khoảng cách từ cửa bên kamite đến cánh gà bên shimote hơn mười mét. Giăng dây qua khoảng cách rất dài đó, khéo léo tỉ mẩn xếp đặt làm sao để chốt khóa được cửa. Dù tốn bao nhiêu thời gian thì việc này vẫn bất khả thi. Lực kéo không truyền qua trơn tru được. Hơn nữa, nút khóa cũ kỹ khá cứng, nếu không trực tiếp chạm vào thì rất khó để khóa cửa thành công.
Hiện trường phòng kín chưa được phá giải.
Vẫn chưa rõ hung thủ là ai.
Nhà thể chất – sân khấu của vụ án mạng, nhe nanh với thám tử tư.
“Nói thế nào nhỉ… ngạc nhiên thật đấy!”
Nhìn quanh phòng Hội nghiên cứu Hyakunin Isshu, anh trai Yuno ngớ người.
“Em sống trong đây thật à? Gia đình em sao? Nhà trường có cho phép không? Còn nữa, mấy tấm poster này là cái gì?”
Đúng là anh nào em nấy, anh cảnh sát Hakamada hỏi liên hồi giống hệt em gái. Nhưng chủ nhân căn phòng chẳng có vẻ gì là muốn trả lời. Cậu nằm ườn ra giường, chẳng biết đã ngủ hay còn thức.
Nhưng chỉ riêng việc để một thám tử bước vào căn phòng top secret này cũng đủ cho thấy Urazome đang bàng hoàng dữ dội đến mức nào.
Tiếng chuông vọng tới từ phía tòa nhà học. Hôm nay, các tiết học diễn ra bình thường, tiết một sắp bắt đầu. Tuy nhiên, nhóm Yuno không ai đến lớp mà đều ngồi trong phòng Urazome.
Mọi người đang suy ngẫm về thử nghiệm tái hiện thủ thuật trong bầu không khí ảm đạm.
“Làm thế nào bây giờ nhi…”
Kaori vừa pha cà phê cho mọi người vừa nghiêng đầu.
“Tưởng phải đúng rồi chứ. Lời Tenma nói hoàn toàn không sai mà? Cách duy nhất là phải khóa cửa cánh gà phía kamite từ bên trong, chỉ mình Manami có thể thực hiện việc đó thôi.”
“Nhưng trên thực tế, việc đó không thể làm được…”
“Đấy, Manami làm sao dàn dựng hiện trường phòng kín được. Nhưng nếu thế thì chẳng ai làm được…”
“Không nổi rồi.”
Urazome nghèn nghẹn nói, mặt vẫn vùi vào gối. Hình như nãy giờ cậu vẫn thức.
“Không nổi rồi. Chắc chắn không nổi rồi. Không nổi nữa rồi. Tớ chết đây.”
“Chuyện… chuyện đó… anh tỉnh táo lại đi. Nếu đầu óc anh mà không ổn nữa thì anh sẽ thành kẻ vô dụng thật đấy ạ.”
“A a, muốn chết quá! Muốn được một đoàn em gái thay nhau vả mặt đến chết…”
Yuno và Kaori nhìn nhau.
Cách chết thật đáng xấu hổ nhưng đúng là không ổn. Bệnh nặng lắm rồi.
“Thôi, những chuyện thế này hay xảy ra mà. Em không cần suy sụp đến mức đó đâu.”
Anh trai Yuno uống một ngụm cà phê đen không cho thêm gì rồi động viên Urazome.
“Nghĩ ra được thủ thuật đã là một thành công lớn rồi. Anh với anh Sendou nghĩ mãi còn chẳng ra cái gì đây này.”
“Nhưng em đoán có đúng đâu anh. Điều tra vòng vèo lại quay về điểm xuất phát. Không nổi nữa rồi anh ạ.”
“Ấy, việc đó…”
Anh trai Yuno thở dài.
“Điều tra bên bọn anh cũng đang bế tắc mà.”
“Lúc nãy anh có nói, tình hình kiểu tiến ba bước lùi bốn bước.”
“Chà… Em nghe anh lải nhải chút được không.”
Anh Hakamada uể oải lắc lắc chiếc cốc sứ rồi ngập ngừng nói:
“Hôm qua, sau khi ra khỏi phòng phát thanh, anh Sendou và anh liền đến chỗ Harimiya. Bọn anh định thẩm vấn cô bé về việc đe dọa cướp tiền của bạn học.”
“Ơ, Tenma đã giải thích rồi, các anh lại vẫn nghi ngờ bạn ấy ạ?”
“Dù cậu ấy giải thích rồi nhưng động cơ của cô bé Harimiya này rất rõ ràng. Dù bọn anh không nghi ngờ nhưng vẫn cần xác minh lời khai. Cô bé không thuộc câu lạc bộ nào nên bọn anh đến phòng họp lớn, gọi riêng cô bé ra để hỏi. Harimiya thừa nhận đã đe dọa chiếm tiền, cũng thừa nhận đã bị Asajima ngăn cản. Tuy vậy, cô bé nói mình không giết người.”
“Đấy, em đã bảo mà!”
“Nhưng chị Kaori ơi, bình thường, thủ phạm đều phủ nhận mình phạm tội mà…”
“Tất nhiên, lúc đầu anh Sendou nghi Harimiya nói dối. Vì vậy, sau đó anh ấy đã hỏi về đĩa DVD có vấn đề: ‘Bọn chú không tìm thấy đoạn phim ghi lại hiện trường cháu dọa nạt bạn học ở xung quanh hay trên người Asajima. Cháu không trộm cái đĩa rồi giấu đi đấy chứ?’ Mắt anh ấy sáng quắc lên. Thế là Harimiya…”
“Đương nhiên cậu ấy không nhận phải không anh?”
“Em ấy nhận rồi. Em ấy nói ‘Cháu đang cầm chiếc đĩa đó. Nó ở trong phòng cháu.’ Khai nhận một cách rất đơn giản.”
Cả Yuno và Kaori đều suýt phun cà phê trong miệng ra.
“Nhận… nhận rồi ấy ạ? Nghĩa là chị Harimiya đang giữ đoạn phim đó ạ?”
“Đúng thế. Nhưng không phải Harimiya đánh cắp mà Asajima đã đưa cho cô bé. Khi bọn anh hỏi cụ thể đã có chuyện gì thì Harimiya kể thế này:
“Sau khi bị Asajima ngăn chặn hành vi đe dọa cướp tiền của người khác, Harimiya Rieko chợt nhận ra hành động của mình ngốc nghếch đến mức nào. Asajima sử dụng cách mà mình có thể để bảo vệ đàn em lớp dưới trong khi Harimiya lại dọa dẫm, chiếm tiền từ bạn cùng lớp. Nghĩ vậy, cô bé cảm thấy xấu hổ, không muốn lặp lại hành vi dọa nạt cướp tiền nữa. Về cơ bản là cô đã hối cải.
“Rồi một hôm, Harimiya gọi Asajima và Akizuki ra, trả lại tiền và nói cho họ biết mình đã hối hận. Cô bé xin lỗi, hứa sẽ không làm thế nữa. Hôm sau, Asajima liền đem DVD chứng cứ tới, đưa cho Harimiya và bảo thế này ‘Em đã cho anh thấy thành ý của em, vậy anh cũng thể hiện thành ý của anh. Ngoài đĩa gốc này, anh không lưu bản sao nào khác. Em muốn vứt nó đi hay làm gì tùy ý.’”
“Ơ, thế chẳng phải anh ấy cho cái đĩa mà mình vất vả lắm mới quay được hay sao? Ôi trời, chẳng biết nên nói anh này là người chính trực hay…”
“Nghe quá giống nói dối nhưng ngược lại cũng không giống nói dối…”
“Đúng thế. Anh Sendou cũng lúng túng. Nhưng khi bọn anh cử điều tra viên tới nhà Harimiya kiểm tra thì đã phát hiện ra DVD đó thật. Nếu chỉ vậy thì có thể đoán Harimiya lấy chiếc đĩa rồi nói dối. Nhưng vấn đề nằm ở chỗ vị trí của DVD. Chiếc đĩa nằm trên giá sách, phủ một lớp bụi dày. Chắc chắn ít cũng phải tầm mấy tháng không ai đụng chạm tới nó rồi.”
“Vậy là cậu ấy nói thật rồi.”
“Ừ. Có vẻ việc cô bé đã hối lỗi cũng là sự thật. Hành động giữ lại chiếc đĩa mà không vứt đi chính là chứng cứ. Có lẽ cô bé đó đứng đắn hơn vẻ bề ngoài… Vì vậy, tuy chưa thể khẳng định chắc chắn cô bé không phải thủ phạm nhưng động cơ đã không còn.”
Anh trai Yuno uống nốt chỗ cà phê còn lại trong cốc với vẻ rũ rượi như đang nốc rượu.
“Ơ? Thế chị ấy khai đứng chờ bạn trước nhà thể chất cũng là sự thật ạ?”
Yuno hỏi vì chợt nhớ ra.
“Chính xác thì không phải. Harimiya đang bí mật hẹn hò với nam sinh lớp mười Saotome. Vì không muốn bị các học sinh khác phát hiện ra nên đã hẹn gặp nhau ở nhà thể chất cũ vắng người.”
“Chị ấy bảo vắng người nhưng bọn em thường xuyên qua lại chỗ đó mà.”
“Chà, vì Harimiya không tham gia câu lạc bộ nào mà. Chắc là cô bé không ngờ nhà thể chất cũ lại có nhiều người ra vào thế. Bọn anh đã xác nhận với cậu bạn trai và đúng là hai đứa hẹn gặp nhau ở đó.”
Một cuộc hẹn bí mật với bạn trai. Khi đã hiểu chuyện thì đây quả là lý do đơn thuần đúng kiểu học sinh cấp ba.
“Vì vậy, Harimiya được loại khỏi danh sách đặc biệt tình nghi. Ngoài ra còn nhiều học sinh không có chứng cứ ngoại phạm nhưng không người nào đặc biệt đáng nghi ngờ. Ngoài thầy Masumura đang ở trong vùng xám, các giáo viên, nhân viên còn lại đều có chứng cứ ngoại phạm. Bọn anh chưa có thêm lời khai mới từ nhân chứng… Việc điều tra vẫn đang giậm chân tại chỗ như tờ giấy trắng.”
Nguyên một ngày làm việc vất vả của anh trai Yuno và sếp hóa ra công cốc nên thở ngắn than dài cũng không có gì khó hiểu.
Kể xong câu chuyện, anh trai Yuno quay sang Urazome đang nằm thõng thượt trên giường.
“Tên hung thủ này khôn ngoan đấy. Hắn giết người trong nhà thể chất của trường học nhưng tìm kiếm bao nhiêu cũng không thấy manh mối gì. Thế nên, Urazome này, đừng chán nản, rồi em sẽ nghĩ ra gì đó thôi. Về hiện trường phòng kín, cả anh và anh Sendou đều đầu hàng rồi…”
“Chứng cứ ngoại phạm của Sugamo thì sao anh?”
“Hả?”
“Sugamo, học sinh lớp mười trông có vẻ âm trầm ở câu lạc bộ Phát thanh ấy. Khai đi mua bánh mì của cửa hàng ngoài trường nên đến câu lạc bộ muộn. Các anh đã kiểm tra chưa ạ?”
“À…”
Dù bối rối trước câu hỏi bất ngờ nhưng anh trai Yuno vẫn nói kết quả điều tra. Câu trả lời giống với dự đoán của Yuno.
“Chủ cửa hàng Kasugaya hơi đãng trí một chút, khai rằng không nhớ rõ.”
“Vậy ạ? Cảm ơn anh.”
“Sugamo thì sao?”
“Không sao ạ, em chỉ muốn xác nhận thôi.”
“A, thế à… Nói về câu lạc bộ Phát thanh, học sinh tên Akizuki còn đáng nghi hơn đấy.”
“Chị Akizuki ấy ạ?”
Yuno nhíu mày. Tuy Akizuki Miho không đến sinh hoạt câu lạc bộ, cũng không có chứng cứ ngoại phạm nhưng Asajima là người có ơn rất lớn với cô. Nếu Harimiya Rieko có động cơ lớn nhất thì Akizuki – người bị hại, phải được đặt ở vị trí ngược lại mới đúng.
“Sau khi lấy lời khai ở trường xong, bọn anh đã đến nhà Akizuki. Theo lời khai của mẹ cô bé, Akizuki bị cảm phải nghỉ học là thật. Từ hôm qua, lúc tan học về nhà đến giờ, cô bé vẫn bị cảm nhưng không đến nỗi không thể nói chuyện được nên bọn anh xin gặp… Tuy nhiên, cô bé nói không biết gì hết và từ chối. Kết cục, bọn anh không thể trực tiếp gặp mặt cô bé. Bọn anh hỏi về dải ruy băng và chiếc ô qua điện thoại nội bộ trong nhà, cô bé vẫn khăng khăng không biết.”
“Hả?”
Nếu Yuno rơi vào trường hợp đó, đàn anh hoặc đàn chị trong câu lạc bộ bị sát hại thì dù bị cảm lạnh hay không biết gì hết, cô cũng phải nói chuyện với cảnh sát, hỏi cho rõ sự tình. Có thể do tính tình Akizuki hiền lành nhút nhát như Kaori đã nói nhưng kể cả vậy…
“A, mưa rồi.”
Kaori chợt nhỏ giọng nói.
Yuno nhìn ra cửa sổ, đúng là mặt kính vương nước. Nước chảy thành nhiều dòng mỏng mảnh, có tiếng mưa yên ả vọng vào. Không phải trận mưa như trút nước giống hôm qua mà mưa rả rích, chắc phải một lúc lâu mới tạnh.
“Gì thế~, sớm hơn dự báo thời tiết bao nhiêu.”
“Không ổn rồi, em không mang ô… Anh ơi, lúc về anh cho em đi nhờ ô tô với.”
“Làm sao được, anh phải về sở đây. Không mang ô thì em mượn ai đó đi.”
“Ơ, nhưng thế không hay…”
“Ô!”
Cuộc hội thoại giữa hai anh em bị cắt ngang bởi một tiếng đột ngột từ Urazome.
“Cái ô… Mưa…”
“Anh Urazome? Anh sao thế ạ?”
“Cái ô… Mưa… Cái ô…”
“… Anh Urazome?”
“U a a a a a a !!!”
Urazome hét thất thanh rồi dựng người dậy đến bay cả gối. Cặp mắt hai mí mở lớn đến cực hạn.
“Anh… anh Urazome? Anh có sao không?”
“Mình là đồ ngốc.”
“Dạ?”
“Cái ô! Chính cái ô!”
“Cái ô? Nó bị bỏ lại trong nhà vệ sinh nam…”
Anh trai Yuno đang nói dở thì chợt túi áo rung rung. Anh rút điện thoại di động ra kiểm tra. Có cuộc gọi đến.
“Oa, anh Sendou gọi. Anh xin lỗi chút nhé!”
Anh vội vàng mở cửa và bước ra ngoài. Trong lúc đó, Urazome vẫn đang kêu toáng lên những từ rời rạc.
“Cái ô! Cái ô! Ô ô ô! Mình ngốc quá! Siêu ngốc! Ngốc như cô con gái thứ hai nhà Minami⦾ vậy! Ngốc nghếch hệt Toudai Tooru⦾! Mình đã bị hiểu lầm! Đúng là hoa trong gương, trăng trong nước! Aaa trời ạ, aaa trời ạ!”
“Te… Tenma, cậu bình tĩnh lại chút đi. Cậu làm sao đấy?”
Cô bạn từ nhỏ tóm lấy vai anh chàng đang vừa vò đầu bứt tóc vừa quáng quàng đi vòng quanh phòng và cố ngăn cậu lại. Tuy vẫn đang thở hổn hển nhưng Urazome đã ngừng la hét.
“Cậu hiểu ra việc gì à?”
“Không hiểu ra gì cả. Tớ nhận ra một việc khủng khiếp.”
“Việc thế… thế nào…?”
“Chờ chút để tớ tổng hợp suy nghĩ lại đã.”
Urazome vừa giơ bàn tay ra trước mặt Kaori vừa cúi đầu, lẩm bà lẩm bẩm.
Lát sau, như thể bị giật mình nên cậu ngẩng đầu lên.
Trong đôi mắt ánh lên những tia mãnh liệt.
Cậu nhảy tới bên cửa sổ, mặc trời mưa mà mở cửa, thò mặt ra ngoài. Rồi cậu gào tướng lên:
“Đúng rồi!!!”
“Giờ… giờ lại chuyện gì thế ạ?”
“Phòng kín!”
“Phòng kín?”
“Đúng vậy! Tại sao đơn giản thế mà tới giờ này vẫn không hiểu ra chứ! Không được rồi, chờ đã, có mấy việc phải xác minh ngay lập tức. Hai thứ có thể không khiến người ta chú ý nhưng cũng không thể bỏ qua khả năng khác nếu không kiểm tra chỗ đó ngay…”
“Chị Ka… Kaori ơi~”
Một mình không sao xử lý được nên Yuno gọi Kaori cứu viện. Kaori khuyên nhủ nhẹ nhàng để Urazome bình tĩnh lại. Đúng lúc đó, anh trai Yuno hấp tấp chạy vào khiến tình hình trong phòng càng thêm hỗn loạn…
“Chuyện lớn quá Urazome ơi!”
“Đúng như anh nói, chuyện lớn thật rồi anh trai ơi! Chúng ta đúng là có mắt như mù phải đeo kính hết cả! Phải chọn mấy cặp đít chai dày cộp như bé Arale⦾ hay Himemiya Anthy⦾ mới xong!”
“Hả? Ấy, anh không hiểu em nói gì nhưng em nghe anh nói đã!”
Hakamada nói mà không hề suy suyển trước một Urazome đang nói loằng ngoằng tràng giang đại hải.
“Nhân chứng xuất hiện! Nhân chứng khai đã trông thấy Akizuki Miho đi ra từ cửa cánh gà bên trái nhà thể chất cũ sau giờ học ngày hôm đó!”
← Tên viết tắt của bộ lightnovel Toaru Majutsu no Indekkusu SS (とある魔術の禁書目録 SS, A Certain Magical Index SS), tạm dịch: Sách cấm về loại ma thuật nọ của tác giả Kamachi Kazuma.
← Nhân vật trong bộ truyện tranh Minami-ke (みなみけ, lit. The Minami Family), tạm dịch: Gia đình Minami của tác giả Sakuhara Koharu. Nội dung kể về cuộc sống thường ngày của ba chị em Minami Haruka, Minami Kana và Minami Chiaki.
← Nhân vật chính trong bộ truyện tranh hài Tōdai Itchokusen (東大一直線, Beeline to Tokyo U), tạm dịch: Một đường tới Đại học Tokyo của tác giả Kobayashi Yoshinori.
← Nhân vật chính trong bộ truyện tranh Dr. Slump (Dr. スランプ, Dokutā Suranpu) của tác giả Toriyama Akira.
← Nhân vật chính trong bộ truyện tranh Revolutionary Girl Utena (少女革命ウテナ, Shōjo Kakumei Utena), tạm dịch: Thiếu nữ cách mạng Utena của tác giả Saito Chiho.