- 3 - Bài học đầu tiên
TRỜI VỪA TẢNG SÁNG KIẾN Bố đã đánh thức các con dậy:
- Dậy đi các con, ngủ trưa không hay ho gì đâu, Dậy mau!
Anh em Kiến Vàng ngáp dài:
- Dậy chi sớm vậy bố, để con ngủ thêm chút đã, Chà buồn ngủ quá trời đất!
Nói rồi Kiến Anh Kiến Em lại tiếp tục ngủ vùi khiến Kiến Bố tức giận hét lên:
- Cái thứ lười biếng! Có dậy mau không, hay đợi ăn đòn hở… hở?
Vừa nói Kiến Bố vừa dựng hai đứa trẻ dậy, một trong hai đứa chưa kịp đứng vững, đã bị ông bố đá cho một đá ngã lăn cu đơ.
- Lười biếng! Lười biếng! Lớn lên chỉ có nước đi ăn mày.
Cả hai anh em đều khóc bù lu bù loa ồn ào buổi sáng trong nhà. Kiến Mẹ lên tiếng:
- Ông cứ từ từ dạy các con, nóng nảy quá có ích chi?
Sẵn cơn nóng, Kiến Chồng quay sang gây sự cả với vợ:
- Bà còn đem giọng bênh cái thứ lười biếng ấy hở, bà có biết sáng nay chúng phải dậy sớm để đi học không?
- Vẫn biết vậy, giọng Kiến Vợ ôn tồn, ông cứ để tôi dạy chúng.
Kiến Mẹ đổi giọng:
- Hai đứa đâu!
Anh em Kiến Vàng quệt nước mắt vâng dạ cuống quýt.
- Đứng dậy lo sửa soạn đi học mau lên.
Đi học, đi học, hai tiếng đó vang lên lần đầu tiên trong đầu hai đứa trẻ, Kiến Anh thắc mắc hỏi:
- Đi học là làm sao hở mẹ?
Kiến Em cũng hỏi:
- Đi học là đi chơi hở mẹ?
Kiến Mẹ không biết trả lời sao bèn mắng át con cái:
- Không hỏi lôi thôi, cứ đi rồi biết.
Kiến Anh và Kiến Em xem chừng thích thú. Bất kỳ đi đâu, nghe thấy đi là thú rồi, ở mãi trong hang chán thấy mồ.
- Đi học chắc sướng ghê lắm há anh?
- Ừa, sướng phải biết.
Kiến Mẹ lãnh nhiệm vụ dẫn hai đứa trẻ đi học. Kiến Bố dặn dò:
- Bà phải khéo léo đó nhá, thày Mối Già khó tính lắm đấy. Biệt thự của thày ở dưới gốc cổ thụ bà biết chưa?
- Tôi biết rồi Kiến Bố dặn các con cái:
- Các con nhớ ngoan ngoãn nghe lời thày dạy. Bố mà nghe thày giáo than trách gì các con là về bố cho ăn đòn đấy nhé.
Hai đứa trẻ tung tăng theo mẹ ra khỏi hang. Chà, trời đất đẹp đẽ quá. Trong lòng hai đứa trẻ hân hoan phơi phới, nhưng khi nghe mẹ nó bảo:
- Kìa, sắp tới trường rồi Chúng bắt đầu thấy hoang mang, lo lắng. Thày giáo? Mối Già? Đi học? Thế nghĩa là gì?
- Kiến Em ơi, tự nhiên tao thấy lo lắng quá.
- Anh lo gì?
- Đêm qua tao nằm mơ thấy bọn mình bị đánh một trận tơi bời.
- Thế là hên rồi, sự thật hay trái ngược với nằm mơ lắm. Bọn mình sẽ đánh cho bọn nào đó tơi bời hoa lá cành một phen.
Nắng sáng thức dậy nhảy múa trên lưng bác cổ thụ già nua đến nỗi chả còn một cánh lá xanh nào, trơ trụi những cành khô gầy guộc. Thày giáo Mối Già đang đứng trước cửa trường, hình như ông cố ý ra đợi đám học trò mới. Kiến Mẹ gục đầu chào ông rồi quay lại nói với các con:
- Chào thày giáo đi các con.
Bọn trẻ nhìn thấy Mối Già liền sợ hãi nép cả về phía sau mẹ.
- Cúi đầu chào thày, ngoan đi các con.
Kiến Mẹ chũi vào lưng hai đứa trẻ, nhưng chúng vẫn không nhúc nhích. Thày giáo Mối Già bước tới dùng đôi ngàm vĩ đại của ông gõ vào trán hai học trò mới:
- Các con bà đây hả, cái trán bướu thế này là bướng lắm đấy.
Kiến Mẹ lại hối các con:
- Chào thày đi hai con.
Anh em Kiến Vàng vẫn cắm chân xuống đất không chịu nhúc nhích. Không nói không rằng. Mối Già cơ chừng tức giận lắm, ông ta đi quanh quanh hai đứa học trò mới và bất thình lình ông dùng hai chiếc ngàm hất chúng ngã lăn đi ba bốn vòng. Kiến Mẹ thất sắc, hoảng sợ van lạy Mối Già rối rít:
- Thưa thày các con tôi nó dại đột, xin thày tha thứ, lỗi tại tôi không biết dạy dỗ nó!
Mối Già giọng giận dữ:
- Láo lếu! láo lếu! Tiên học lễ, hậu học văn. Những quân láo lếu dù có học cả chục bồ chữ cũng là quân vô học.
Anh em Kiến Vàng bị đá lăn đi ba bốn vòng vẫn bò dậy tỉnh bơ. Kiến Em ghé sát tai anh nói khẽ:
- Ông này đá mạnh thật, nhưng vẫn còn thua bố mình ở nhà há anh.
- Đó là cái chắc.
- Ổng có vẻ... chịu chơi, mình kể như thua keo đầu đi.
- Hơi ê cái mông đấy.
Hai anh em Kiến Vàng phủi hết bụi trên mình, rồi cùng tiến tới phục đầu một lượt trước mặt Mối Già đồng thanh:
- Chúng con kính chào thày ạ.
Mối Già đang giận dữ bỗng há hốc miệng:
- Ủa! được quá chứ.
Ông ra hiệu chúng ngẩng lên và dùng râu xoa lên đầu hai đứa học trò mới ra vẻ hoan hỉ:
- Tiến bộ lắm, như thế này tương lai ta sẽ phải đá chúng mi đều đều.
Kiến Em nháy mắt với anh:
- Em biết mà, ổng chịu chơi số dách.
Kiến Anh trừng mắt:
- Xuỵt! Khẽ chứ.
Mối Già có vẻ đã thành công trong bài học đầu, ông vui vẻ nói với Kiến Mẹ (hình như bà vừa ráo nước mắt):
- Bà cứ về đi, tôi sẽ dạy hai đứa trẻ này tới nơi tới chốn, chúng phải khéo dạy mới được.
Kiến mẹ cúi đầu:
- Trăm sự trông cậy nơi thày, vợ chồng chúng tôi đầu tắt mặt tối suốt ngày không răn dạy được các cháu, nên chúng có dại dột chi xin thày tha thứ cho. Muôn vạn lần đội ơn thày.
Mối Già vuốt râu:
- Cỡ này phải tôi mới trị được chúng.
Kiến Mẹ lại dặn dò các con:
- Các con ở lại học với thày, các con có phước lắm mới được thày đây nhận các con.
Kiến Anh nép bên mẹ:
- Bây giờ mẹ về à?
- Ừ, mẹ phải về đi làm.
- Cho con về với nhá.
- Đâu được, con phải ở lại đây học chứ. Nhớ bảo thằng em, hai thằng nghịch vừa vừa chứ, về bố cho ăn đòn nát mông đấy các con ạ.
Kiến Anh nói với Kiến Em:
- Mẹ về mày ạ!
- Thế hả?
- Bọn mình ở đây một mình.
- Thích quá.
- Thích cái nỗi gì. Tao buồn làm sao ấy. Mày tính xem có nên khóc không?
- Ới giời, thế mà cũng khóc à!
Khi Kiến Mẹ dặn “các con ở lại học với thày, chiều mẹ sẽ tới đón các con” thì mắt Kiến Anh đỏ hoe chực khóc. Thằng em phải huých vào sườn nó:
- Cứ để mẹ về, bố mẹ không bỏ mình đâu mà sợ!
Kiến Anh mếu máo:
- Nhỡ bố mẹ bỏ mình thật thì sao?
- Anh nhát gan quá. Bọn mình đi học mờ. Em thấy “khoái” cái ông thày chịu chơi này quá.
Tiễn Kiến Mẹ ra về rồi, thày Mối Già quay lại ra hiệu cho hai học trò mới:
- Vào lớp đi các con, các bạn đang đợi nãy giờ đó.