← Quay lại trang sách

- 5 - Anh em Kiến Đen

TRONG LỚP ÍT ĐỨA NÀO DÁM đụng tới anh em Kiến Đen. Đơn giản một lẽ là anh em Kiến Đen bị nhiều lần thày mắng là du côn, mất dạy. Thày nói ắt đúng, trong lớp ai cũng nhận ra thế, cái mã đen đủi xấu xí của hai anh em Kiến Đen đã khó coi, lại còn thêm cái tính phách lối hay làm tàng chuyên bắt nạt những kẻ yếu chả ai ưa nổi. Đụng tới chúng như đụng tới hủi, không chửi tục nói phét thì cũng đánh lộn sưng mặt sưng mày. Tưởng không ai nói chuyện với mình là họ sợ mình, anh em Kiến Đen tự nhận là sếp sòng của cả lớp. Thỉnh thoảng chúng lại đứng ra giữa sân nhe hàm dương oai với cả bọn:

- Thằng nào ngon thì ra đấu với tao thử sức coi.

Lời thách thức ấy đã một lần làm sôi máu nóng của Kiến Nâu. Kiến Nâu bước ra sân nhận đấu tay đôi với Kiến Đen. Cuộc đụng độ rất gay go vì Kiến Đen- Kiến Nâu cùng cân cùng lượng. Sau cùng, Kiến Đen Em ở ngoài chơi xấu, nó phun nước miếng vào mắt Kiến Nâu để cho anh nó được địp “dích” địch thủ tới tấp. Kiến Nâu thua trận bị ăn đòn no nê. Nhưng sau cuộc thử sức ấy, cả lớp biết rõ mặt đểu cáng của anh em Kiến Đen hơn, và bảo nhau ‘‘cạch’’ cái bản mặt chúng ra không thèm chơi với nữa.

Anh em Kiến Đen là thứ anh hùng của cái sân trống trơn không bạn bè, không đối thủ, buồn thiu. Lâu lâu chúng cảm thấy ngứa chân, ngứa ngàm không biết làm gì bèn lôi anh em nhà Kiến Gió ra hành hạ. Bốn anh em Kiến Gió rất hiền lành và nhút nhát, yếu đuối tự bản tính trời sinh ra cái thân hình bé nhỏ nhất trong dân tộc tí hon, không bao giờ hại ai mà trái lại chỉ sợ sệt. Lợi dụng những yếu điểm đó, anh em Kiến Đen lâu lâu lại đem cả bốn anh em Kiến Gió ra hành hạ.

- Cả bốn đứa ra sân xếp hàng làm nhà binh cho tao coi. Lớn đứng trước, nhỏ đứng sau, xếp hàng cho thẳng. Một hai, một hai, đi cho đều. Thằng nào phản đối ông bẻ gãy cổ bây giờ.

Anh em Kiến Đen bày ra nhiều trò chơi thích thú khác, như bắt bốn anh em Kiến Gió bò ngửa giữa sân coi chơi, hay bắt cả bốn leo lên một ngọn cây, rồi buông chân rơi xuống đất chơi trò chơi làm lính nhảy đù.

Những lần đầu anh em Kiến Gió mách thày, anh em Kiến Đen bị phạt đứng ngoài cát nóng suốt một buổi.

Đứng phơi nắng trên cát là cả một cực hình đối với bọn học trò. Cát vào những giờ từ 11, 12 giờ tới 3, 4 giờ trưa nóng muốn rụng rời chân thiếu điều muốn... cháy cả râu. Nhưng anh em Kiến Đen bị phạt đau đớn chừng nào, thì chúng trả thù cho anh em Kiến Gió phải chịu đau đớn chừng đó. Anh em Kiến Gió chỉ có một cách là luôn tránh mặt anh em Kiến Đen là hơn.

Càng ngày anh em Kiến Đen càng lộng hành, chúng chả sợ ai. Hình phạt ghê gớm nhất của thày Mối Già là đứng ngoài cát nóng chúng cũng coi như không. Đứng ngoài cát nóng mãi thành ra quen, anh em Kiến Đen lại được dịp khoác lác:

- Chân anh em chúng tao là những cặp chân sắt, lửa đốt không cháy, đá ai nhẹ một cái cũng có thể vỡ mặt, lủng bụng.

Xẩy ra chuyện anh em Kiến Vàng xuất hiện trong thế giới nhỏ bé của anh em Kiến Đen tung hoành, lại trông anh em Kiến Vàng có vẻ “đá” nữa, bèn có một sự “chiếu tướng” giữa cặp Kiến Đen và Kiến Vàng.

Mới nhìn thấy lần đầu, thằng Kiến Vàng Em đã ra vẻ “không đội trời chung” với anh em Kiến Đen rồi. Kiến Em bảo:

- Anh này, sao cũng có lần em phải “đinh” cho bọn Kiến Đen một trận mới được.

Kiến anh vốn hiền lành, gạt ý định của em đi:

- Mày chỉ ưa gây sự.

- Nhưng khốn nỗi nhìn cái mặt chúng em khó chịu quá.

- Ai khiến nhìn làm chi. Đừng tự nhiên vô cớ gây sự với kẻ khác bao giờ, như thế mình có lỗi trước. Hãy chờ có dịp, anh hùng là kẻ biết hành động đúng lúc.

Kiến Em nghe lời anh. Và nó chờ có dịp để ló mặt anh hùng. Cả lớp đang oán ghét và khinh khi cái tính ngang tàng của anh em Kiến Đen mà không ai tính tới chuyện tiêu diệt, bây giờ có kẻ dám ra tay hạ chúng, ắt nhiên cảm tình các bạn trong lớp sẽ dành tất cả cho kẻ đó. Anh hùng phải là kẻ dám làm những điều mà kẻ khác không làm được.

Hôm sau vừa tan học xong, bọn trẻ còn túm năm tụm ba chơi ở sân, con nhà Kiến Đen Em lên tiếng thách thức:

- Tao ngứa chân quá, không biết có thằng nào dám thi chạy đua với những cặp chân sắt của tao không nhỉ?

Kiến Vàng Em bị chạm tự ái tập thể, liền bước tới bên Kiến Đen dõng dạc:

- Có ta đây.

Con nhà Kiến Đen Em cười đểu:

- Mi hả, lính mới tò te mà cũng bày đặt. Chân mày đứng chừng được mấy phút ngoài cát nóng.

- Điều đó không cần biết.

- Ngon lành dữ. Mi đã biết ta là ai chưa?

- Điều đó không cần biết.

- Ha ha, điệu nghệ đó chứ, nên thử sức với ta một phen cho biết. Nhưng trước khi nhập cuộc mi cũng nên chuẩn bị tư tưởng. Ta đây, Kiến Đen vỗ vào ngực mình, đã từng đạp lên đầu, cưỡi lên lưng và móc mắt ăn hàng trăm đứa như mày. Mi nghe rõ chứ?

Kiến Vàng Em hét lên:

- Điều đó không cần biết!

Kiến Anh khuyên Kiến Em:

- Mày đừng hung hăng quá như thế.

Kiến Em nghiến hàm:

- Anh cứ để mặc em, cái mã nó mà cứ đòi làm tàng hoài sao được.

Kiến Vàng Em hung hăng bước tới, giao hẹn với Kiến Đen Em:

- Trong cuộc chạy đua này ai làm trọng tài?

- Tùy mày.

- Tao chọn anh tao.

- Không được, như thế tao cũng chọn anh tao.

- Đồng ý, để hai ông anh đứng ngoài làm trọng tài.

Các bạn trong lớp thấy cuộc chạy đua có vẻ hào hứng bèn bu tới xem.

- Tao cá trăm phần trăm Kiến Vàng thắng cuộc!

- Tao cũng mong thế cho con nhà Kiến Đen bẽ mặt một phen, hết làm tàng..

Hai trọng tài đôi bên là Kiến Vàng Anh và Kiến Đen Anh đứng ra đặt điều kiện:

- Khỏở hành từ gò đất này, và mức đến là gốc cây sao đằng kia.

- Đồng ý.

- Kẻ thắng cuộc sẽ ăn cái giải gì?

- Sẽ được kẻ thua cuộc cõng ba vòng quanh gốc cây sao.

- Đồng ý. Thế còn trộng tài đôi bên ăn giải gì?

- Em thằng nào thắng thì thằng đó cũng thắng và được cõng như vậy.

Trọng tài đôi bên đã thỏa thuận các điều kiện cho gà nhà mình dự cuộc. Cuộc chạy đua bắt đầu với tiếng hò hét cổ võ của các bạn:

- Rán lên Kiến Vàng, rán cưỡi lên đầu thằng Kiến Đen phách lối.

- Hãy coi chừng Kiến Đen chơi bẩn.

-Kiến Vàng thắng là chuyện dĩ nhiên.

Chưa dự cuộc mà phần thắng tinh thần anh em Kiến Vàng đã nắm chắc. Kiến Vàng Em vênh cái mặt lên và đưa râu vẫy các bạn.

- Cám ơn các bạn, tôi sẽ cưỡi lên đầu thằng Kiến Đen dễ ợt.

Trọng tài Kiến Đen và Kiến Vàng lên tiếng giữ trật tự để cuộc chạy đua bắt đầu.

- Các tay đua chú ý để nghe tiếng đếm. Đếm đến tiếng thứ ba thì bắt đầu vọt. Các tay đua sẵn sàng chưa?

- Sẵn sàng.

- 1…2..3, chạy!

Hai tay đua như hai mũi tên cùng bắn đi từ một cây cung bay vụt đi một lượt. Song song được một lát, Kiến Đen liền bỏ Kiến Vàng một quãng xa, xa nữa... Có tiếng la hoảng trong đám đông:

- Kiến Vàng sao thế?

- Hình như con nhà Kiến Đen chơi bẩn, nó nhổ nước bọt vào mắt Kiến Vàng.

- Trời ơi, Kiến Vàng khập khiễng chân!

Mỗi lúc Kiến Đen một bỏ xa Kiến Vàng, đám đông cổ võ cho Kiến Vàng đều thở dài khi thấy Kiến Vàng khập khiễng chân, vừa chạy vừa lết ở phía sau.

- Đúng là thằng Kiến Đen chơi bẩn, có thể là nó đã đá vào cẳng Kiến Vàng một cái.

- Rõ ràng thế, chân sắt của nó đá thì sao chịu nổi.

- Ới giời ơi, Kiến Vàng gãy chân mất rồi.

Kiến Vàng Anh đứng làm trọng tài ở mức đến tối tăm mặt mày. Kiến Đen đã vọt tới mức mà Kiến Vàng mới còn đang lê lết nửa quãng đường. Thua cuộc rồi, nhục nhã quá.

Kiến Đen Anh vừa reo vừa chạy tới chỗ gốc cây sao, nơi em nó thắng cuộc:

- Anh em tao thắng cuộc, anh em tao thắng cuộc. Ha! ha! Ha!

Các bạn hết reo hò cổ võ cho Kiến Vàng, ai nấy đều bậm môi hậm hực nhìn anh em Kiến Đen được thêm dịp lên mặt phách lối. Chúng đều tin chắc là Kiến Đen đã chơi bẩn, đá vào chân Kiến Vàng nên phản đối.

-Thằng Kiến Đen chơi xấu.

- Kiến Đen đã đá vào chân Kiến Vàng khi cả hai chạy song song.

Kiến Đen một mực cãi:

- Tao không đá

- Mày nói láo.

- Tao thề là tao không đá.

- Thằng nói láo thì cũng có thể thề láo được, Không ai tin anh em chúng mày.

Không tin Kiến Đen, chững kẻ dự cuộc quay lại hỏi Kiến Vàng:

- Có phải Kiến Đen đã đá vào chân mày một cái thật đau để mày khập khiễng không?

Ai nấy đều thất vọng khi thấy Kiến Vàng lắc đầu buồn bã trả lời: “Không”.

Kiến Đen đắc chí:

- Hãy gục mặt xuống gặm đất đi anh em Kiến Vàng. Nếu sợ không cõng nổi thì ta tha cho làm phúc.

Kiến Vàng Anh nghiến ngàm:

- Đét cần làm phúc, cứ thực hành như lời đã giao!

Anh em Kiến Vàng gục mặt xuống cho anh em Kiến Đen cưỡi lên lưng, đi vòng quanh gốc sao to lớn đúng ba vòng. Ba vòng vinh dự của kẻ thắng và ba vòng nhục nhã của kẻ thua cuộc.

Đám đông, trong một lát sau, đã tản mác ai về nhà nấy, còn anh em Kiến Vàng lủi thủi một mình một đường. Kiến Em sụt sịt khóc làm anh nó cáu:

- Câm cái miệng mày đi cho tao nhờ. Mày làm tao nhục nhã quá sức.

Kiến Em vẫn khóc:

- Xui cho em...

- Xui cái con khỉ mốc gì mà xui, mới chạy được một quãng đã đau chân.

Kiến Em gạt nước mắt:

- Xui thiệt anh ạ, hồi chiều em mới bị trượt chân ngã một cái đau điếng phải đi khập khiễng.

Kiến Anh giận dữ:

- Thế sao mày còn hung hăng nhận lời chạy đua với nó?

- Tại nó làm tàng khiến em ức quá quên mất mình đang đau chân.

Kiến Anh chỉ còn biết “hỡi ơi” ngửa mặt lên trời mà than.

- Đó là bài học đắt giá cho mày đó, thằng ưa gây sự ạ. Chuyện gì nóng nảy cũng hư cả. Tao biết mày bình thường chạy cũng khá lắm chứ. Xui cho mày, xui cho cả tao. Thua cuộc thì chỉ có nước ngậm miệng nhục nhã, chẳng ai ưa phân bua gì đâu.

Kiến Em đã khô nước mắt:

- Chờ dịp khác anh ạ.