← Quay lại trang sách

- 6 - Bốn anh em nhà Kiến Gió

BÀI HỌC HÔM NAY THÀY dạy các trò là bài học nói về sự vĩ đại và văn minh của loài người. Trong lớp này có trò nào đã nhìn thấy loài người rồi?

Kiến Vống đưa râu lên:

- Thưa thày con ạ.

- Trò hãy tả cho các bạn trò nghe.

Kiến Vống giơ chân múa râu:

- Loài người thật là vĩ đại, thật là ghê gớm, thật là kinh khủng không lời nào tả cho đủ…

Thày Mối Già ngắt lời Kiến Vống:

- Thày biết trò có gặp người chắc cũng chỉ nhìn thoáng qua, vì dòng giống Kiến Vống của các trò thường cuộn lá làm tổ sống trên các cây trái ngoài vườn, ít có dịp gặp loài người. Riêng thày với bao năm sống trong cột nhà, thuở còn trẻ, thày đã biết tường tận về loài người vĩ đại. Trời sinh họ ra để làm chủ trái đất, thống trị sông ngòi, núi rừng và biển cả. Đối với loài vật, bao giờ cũng phải kính nể, tôn sùng họ. Riêng dân tộc tí hon chúng ta nhiều khi ở liền bên với loài người, sống nhờ kiếm ăn những thực phẫm dư thừa của họ. Ta phải luôn sống ôn hòa, đừng khi nào dại dột mà đụng tới sự tức giận của loài người. Thực là thảm thương sau khi đã làm họ phật lòng, xác dân tộc tí hon cỏ thể phơi đen mặt đất trong chốc lát giận dữ ấy!

Trò Kiến Cam hỏi:

- Thưa thày, chúng ta phải làm sao để tránh làm cho loài người tức giận ạ?

- Đừng bén mảng tới nơi mà họ cấm, như tủ đựng thức ăn, đồ ăn đang để trên bàn. Ngoài ra cũng không nên tới lui những nơi mà họ năng qua như ngưỡng cửa, dưới gầm bàn, chúng ta có thể bị họ giẫm chết một cách vô tình.

- Thưa thày, như thế chúng ta có nên tìm cách thân thiện với loài người không ạ?

- Thế nào gọi là thân thiện?

- Thí dụ như ta bò lên mình họ chơi.

- Điều đó kỵ nhất, đừng dại dột bò tới gần họ mà mất mạng.

Anh Em Kiến Gió đua nhau hỏi:

- Thưa thày có trường hợp nào ta tấn công loài người không ạ?

- Có chứ, chẳng hạn như khi chúng ta đang yên ổn làm ăn mà có một người giẫm chân đúng ngay tổ của ta, làm chết dân tộc ta, vì tự vệ ta phải ra tay cảnh cáo họ. Dân tí hon đông có thể tấn công họ bỏ cả giày dép mà chạy là chuyện thường. Tóm tắt là chúng ta chỉ nên tấn côag người để tự vệ.

- Loài người quả là vĩ đại, thưa thày, dân tộc tí hon ta có được thiện cảm của người chăng?

Gương mặt thày Mối Già rầu rầu đáp:

- Loài người không hề có thiện cảm với dân tộc tí hon ta mà trái lại, còn để tâm thù ghét chúng ta nữa.

Kiến Vàng hỏi:

- Phải chăng ta đã làm nhiều điều có hại cho người?

- Điều đó cũng đúng một phần. Nhưng số phận của dân tộc tí hon trời sinh ra, chỉ tha những vụn thức ăn dư thừa của loài ngtrời vô tình rơi rắc mội nơi, để lâu những vụn thức ăn nầy có thể bị hư thối, làm khó chịu cho người. Đời sống của chúng ta bé mọn thế không phải là đã giúp ích cho loài người một chút đó sao. Loài người đâu thèm biết tới. Đôi khi chúng ta đói quá, có xâm phạm tới phần sống của người thì sẽ bị họ tiêu diệt thẳng tay.

Kiến Vàng lại hỏi?

- Như thế chúng ta là kẻ thù của loài người phải không thầy?

- Đúng như thế, loài người đã tìm nhiều cách để sát hại chúng ta.

Từ những năm gần đây họ đã phát minh ra một thứ khí giới lợi hại, đó là bom nguyên tử DDT.

Kiến Vàng muốn hỏi ngay điều gì, song con nhà Kiến Đen gạt đi:

- Hỏi gì mà hỏi lắm thế, sắp tới giờ ra chơi rồi, im cái miệng mày lại.

Từ lần thắng cuộc, con nhà Kiến Đen lại càng phách lối, ngang tàng hơn. Anh em Kiến Vàng ức lắm nhưng cũng chỉ ngậm miệng, chờ có dịp để trả thù cho lần nhục nhã trước, nên khi bị Kiến Đen nạt, Kiến Vàng chỉ cúi gằm mặt.

Trên bục cao, thày giáo tiếp tục nói về thứ bom nguyên tử DDT:

- DDT là một chất bột màu trắng mà loài người thường rắc trên các lối đi quen thuộc của dân tộc tí hon để ngăn cản ta tới lui qua lối đó. Đáng lẽ phần này, tôi dành cho loạt bài học nói về tất cả những vũ khí lợi hại của loài người, nhưng tiện đây tôi nói luôn tới thứ bom nguyên tử DDT. Bây giờ các trò hãy theo thày sang phòng thí nghiệm để biết qua về thứ bom vô cùng nguy hiểm ấy.

Đáng lẽ là tới giờ ra chơi, như mọi ngày, nhưng hôm nay bỗng hứng thày giáo Mối Già bắt học trò học luôn. Kiến Đen ra điều bực bội lắm. Tại con nhà Kiến Vàng ham hỏi lôi thôi nên thày quên ra chơi đây mà. Chúng gườm gườm như muốn nuốt sống ăn tươi anh em Kiến Vàng, và khi cả lớp chen chúc theo thày sang phòng thí nghiệm, lợi dụng lúc mất trật tự đó Kiến Đen Anh “dích” Kiến Vàng Anh một cái. Bị “dích” một cái đau điếng, nhưng Kiến Vàng Anh không nói năng gì, làm như một kẻ rất khiếp sợ anh em Kiến Đen vậy.

- Các trò hãy đứng xa cửa phòng một chút, vì dù là một quả bom nguyên tử để lâu ngày, nhưng chất “phóng xạ’’ của nó vẫn còn đủ làm hại sức khỏe chúng ta.

Một quả “bom nguyên tử” trắng, to bằng nửa hạt gạo, được đưa về phòng thí nghiệm của Mối Già từ nhiều năm nay cho học trò biết một thứ khí giới nguy hiểm mà đề phòng. Tuy chất DDT để đã lâu đời, nhưng vừa mở cửa phòng thí nghiệm, chất hơi của nó cũng làm đám học trò hắt hơi lia lịa.

- Chất phóng xạ của bom các trò thấy đây loài người gọi là chất DDT. Chất DDT này nếu ta mới chỉ ngửi tới thôi cũng đủ làm chúng ta nghẹt thở mà chết. Để đề phòng, chúng ta ở xa mà nhìn thấy những khu vực nào trắng xóa thì đừng có ham lại gần. Tuy rằng với hai cái râu đánh hơi rất xa của dân tộc tí hon, nhưng đôi lúc đói quá, khứu giác của chúng ta rất dễ bị lầm lẫn. Khi nhận ra được hơi độc DDT thì đã muộn vì ta đã ngửi quá nhiều.

Kết luận bài học, thày giáo hỏi:

- Các trò đã được ngửi chất phóng xạ ĐDT để các trò biết trước mà đề phòng loài người sát hại. Bài học về loài người vĩ đại và văn minh đã chấm dứt, có trò nào thắc mắc điều gì không?

Cả lớp đồng thanh đáp “không’’, và tiếng của anh em Kiến Đen là to nhất.

- Nếu không thì các trò được tự do ra sân chơi.

Học trò rời phòng thí nghiệm ùa tất cả ra sân, hò hét um sùm. Anh em Kiến Đen lúc nào cũng muốn làm bá chủ sân chơi nên bị trưởng lớp Kiến Càng cảnh cáo:

- Hai anh em Kiến Đen ồn ào cái miệng vừa chứ, đừng làm phiền thày la cả lớp bây giờ.

Kiến Đen Em vênh váo:

- Tôi có miệng tôi nói, giờ chơi tôi chơi, anh mắc mớ chi mà cấm đoán tôi.

Kiến Càng nhỏ nhẹ:

- Đó là bổn phận của tôi.

Kiến Đen Anh làm tới:

- Bổn phận trưởng lớp của anh là ở trong lớp. Ngoài ra tôi vẫn là sếp sòng, tôi muốn làm gì tôi làm.

Kiến Càng lắc đầu quay sang phân bua với Kiến Nâu:

- Cái thằng phách lối quá xá cỡ.

Kiến Nâu từ lâu vẫn để tâm thù ghét anh em Kiến Đen nên khinh miệt:

- Ối chào, cái thứ du côn du đãng ấy anh nói tới nó chỉ bẩn miệng.

Kiến Đen Anh đứng giữa sân gọi:

- Anh em thằng Kiến Gió đâu rồi?

Kiến Đen Em hung hăng:

- Để em đi tìm chúng.

- Bắt chúng ra trình diện ta gấp.

Bốn anh em Kiến Gió đang nô đùa dưới gốc cây, liền bị Kiến Đen Em dẫn ra giữa sân cho anh nó hài tội. Bọn Kiến Gió luôn luôn bị anh em Kiến Đen bắt nạt như thế mà không một lần dám chống cự.

Kiến Đen Anh hô:

- Thằng anh cả làm chuẩn, xếp một hàng ngang, mỗi thằng cách xa nhau một bước, thi hành.

Anh em Kiến Gió líu ríu làm theo y lời. Kiến Đen Anh tiếp tục ra lệnh:

- Bây giờ tất cả chúng mày là ban hợp ca, tao là nhạc trưởng. Ban hợp ca hát theo nhạc trưởng.

Rồi quay sang phía các bạn và Kiến Càng đang đứng gần đấy, Kiến Đen lên giọng xướng ngôn viên:

- Kính thưa quý dị, sau đây ban hợp ca chúng tôi xin đồng ca một bản “Tàng Tàng” để tặng anh trưởng lớp Kiến Càng.

Quay trở về vị trí nhạc trưởng, Kiến Đen đưa râu làm nhịp:

- Ban hợp ca hãy hát theo ta từng câu một. Một, hai, ba.. Kiến Càng!

Bốn anh em Kiến Gió đồng thanh lặp lại:

- Kiến Càng.

- Làm tàng.

- Làm tàng.

- Rơi xuống sàn.

- Rơi xuống sàn.

- Hết làm tàng.

- Hết làm tàng.

- Được lắm, hát lại cả bài hát từ đầu. Một, hai, ba...

Và bốn anh em Kiến Gió đồng thanh ca vang bản ca ‘‘Tàng Tàng” của nhạc trưởng Kiến Đen sáng tác ba bốn lần

“Kiến Càng, làm tàng, rơi xuống sàn, hết làm tàng.’’

Hát dứt, cả nhạc trưởng lẫn ban hợp ca cùng vỗ tay vỗ chân hoan hô mình một cách khoái chí tử. Kể ra trò đó cũng vui vui, nhưng chưa hết giờ chơi, anh em Kiến Đen lại tổ chức trò chơi khác.

Kiến Đen Em đi đi lại lại như tướng duyệt hàng quân trước mặt anh em Kiến Gió, nó hạch hỏi từng đứa một:

- Ai là sếp sòng toàn lớp?

- Kiến Đen.

- Nói to lên, ai là sếp sòng?

- Kiến Đen.

- Nói to nữa!

- Kiến Đen.

Tiếng anh em Kiến Gió nhỏ, chúng phải gào rát cả cổ họng để làm vừa lòng anh em Kiến Đen.

- Kiến Đen, chỉ có Kiến Đen oai hùng mới xứng đáng làm sếp sòng toàn lóp, ngoài ra chúng mày không được nghe lời ai hết. Nhớ chưa!

Bọn Kiến Gió đáp ran:

- Nhớ.

- Nhớ gì?

- Kiến Đen sếp sòng.

- Được lắm.

Kiến Đen Em thích diễn trò dã man hơn, nó hỏi ý kiến anh:

- Em cho chúng bò ngửa tập thể chơi nhé.

Anh nó đáp:

- Cứ tự do, cần phải dùng chúng mà dạy cho cả lớp bài học về sự phản bội!

Được anh chấp thuận, Kiến Đen Em hùng hồ tiến tới dùng ngàm cặp lấy râu thằng anh cả Kiến Gió lôi ra khỏi hàng:

- Thằng ngu xuẫn này, mày có nhớ cái tội của mày không?

Kiến Gió ngơ ngác:

- Không, em có tội gì đâu?

Kiến Đen húc Kiến Gió tung đi ba vòng:

- Láo lếu, mày dám cãi lời anh hai mày hôm bầu trưởng lớp nhớ chưa?

Kiến Gió vừa lồm cồm bò dậy lại bị đá ngã lăn ra xa.

- Chính mày đã cầm đầu xúi các em mày không bầu cho anh tao. Có chối cãi gì không?

Kiến Gió im thin thít. Thằng Kiến Đen Em hét lên ra lệnh cho cả bọn:

- Để đền tội, chúng mày sẽ phải bò ngửa từ đây cho tới gò đất cao đằng kia. Thi hành I

Anh em Kiến Gió chưa kịp thi hành đã bị anh em Kiến Đen xô ngã ngửa một lượt. Thằng anh cả Kiến Gió mếu máo gục mặt xuống trước Kiến Đen nài nỉ:

- Xin đàn anh thương tình cho đứa em út của em, chân nó còn yếu ớt không thể bò ngửa được.

Kiến Đen hét lên:

- Lệnh phải thi hành, không có ý kiến!

Nhưng Kiến Gió Anh vẫn năn nỉ khóc lóc:

- Em xin bò ngửa thế bằng quãng đường gấp đôi từ đây tới gò đất kia.

Kiến Đen Em tức giận hất tung Kiến Gió đi:

- Mày ham cãi lời, ông vặt râu chúng mày bây giờ.

Đã đến giờ phút gọi anh em Kiến Vàng phải xuất hiện. Nãy giờ đứng trong bóng mát của bụi cây, anh em Kiến Vàng đã quan sát đầy đủ những trò chơi trêu chọc và dã man của anh em thằng Kiến Đen. Mấy lần Kiến Vàng Em định ra tay, nhưng anh nó cản.

- Hãy xem chúng dở trò ra sao.

Đến lúc thấy những hành động của anh em thằng Kiến Đen đã đi quá lố, Kiến Vàng Anh ngoắc râu bảo em:

- Mày ra trị thằng em trước đi, hễ anh nó xía vô đã có tao.

- Vâng, em phải dạy dỗ chúng cẩn thận mới được.

Nhìn Kiến Vàng Em bước ra giữa sân tiến tới gần anh em Kiến Đen, cả sân chơi không khỏi lo lắng, hồi hộp. Vì mới đây anh em Kiến Vàng đã thua cuộc anh em Kiến Đen một cách nhục nhã Kiến Vàng Em lẳng lặng bước tới đỡ anh em Kiến Gió đứng dậy:

- Các bạn đứng dậy và đi vào chỗ mát mà nằm.

Kiến Đen Em trừng mắt “chiếu tướng” Kiến Vàng Em

- À, lại anh em Kiến Vàng chúng mày, mới gặm đất hôm nào ngon lành mà chưa cám ơn hai anh, bây giờ muốn gì nữa đây?

Kiến Vàng Em dằn giọng:

- Tao muốn hỏi tội cái thằng ưa bắt nạt con nít, mày hèn hạ lắm mày biết không?

Kiến Đen Em nhe ngàm:

- An nói ngon dữ, trong lớp này tao chưa thấy thằng nào cả gan như mày, mày mới tới đây cũng nên cho mày nếm mùi đòn anh em Kiến Đen sếp sòng một chút cho biết. Nè, thằng ngu ngốc, sẵn sàng chưa con?

Kiến Vàng Em nhe ngàm ra nghinh chiến:

- Nhào tới đi!

Kiến Đen Em vừa nhào tới thì liền bị Kiến Vàng Em dùng đầu hất một cái ngã ngửa văng ra xa.

- Đề quá!

- Kiến Vàng đề quá.

Học trò quanh sân đã bu đông tới cổ võ cho Kiến Vàng.

- Uýnh bỏ mạng thằng du đãng Kiến Đen đi.

Kiến Đen Em mới lóp ngóp bò dậy lại bị Kiến Vàng Em “dích” tới tấp ngã lăn lộn trên đất, không kịp tấn công mà chỉ lo đỡ đòn liên tiếp cũng đủ mệt phờ.

- Húc vào bụng nó! Húc vào bụng nó!

Kiến Đen Anh ở ngoài nóng máu định xông vào cứu nguy cho em nó thì lập tức Kiến Vàng Anh cũng bước ra.

- Đừng chơi bẩn thế Kiến Đen ơi, có ta đây nè em.

Kiến Đen Anh vừa nhìn thấy Kiến Vàng Anh liền tung mình tới. Cuộc đụng độ đang đến hồi gay go thì có tiếng trong đám đông hô lên:

- Thày tới tụi bay ơi!

Thày Mối Già trong lớp nổi giận đùng đùng tiến ra sân:

- Mất dạy hết! Mất dạy hết! Kiến Càng đâu, trói tất cả chúng lại cho ta.