← Quay lại trang sách

- 7 - Trong văn phòng của thày Mối Già

ANH EM KIẾN VÀNG VÀ ANH EM Kiến Đen bị cột chân lại với nhau để chịu hình phạt phơi nắng ròng rã sáu tiếng đồng hồ ngoài sân cát. Hình phạt này đối với anh em Kiến Đen đã quá quen, nhưng riêng với anh em Kiến Vàng vì là lần đầu nên vô cùng đau đớn. Tuy nhiên, chúng cũng ngậm chặt hàm chịu mà không hề than khóc.

Trưởng lớp Kiến Càng được thày Mối Già gọi tới để tường thuật đầu đuôi câu chuyện đã xảy ra ngoài sân. Thoạt tiên thày trách móc Kiến Càng:

- Trò là trưởng lớp mà thấy bạn bè gây gổ với nhau như vậy sao không cho thày hay ngay?

Kiến Càng yên lặng không đáp. Thày bảo:

- Trò có bổn phận phải kể cho tôi nghe tất cả đầu đuôi câu chuyện gây gổ giữa anh em Kiến Đen và anh em Kiến Vàng. Anh em Kiến Đen thì từ trước tới nay vốn ngang tàng phá phách đã đành, nhưng còn anh em Kiến Vàng, tôi thấy chúng cũng không đến nỗi rắn mày rắn mặt lắm, bảo còn biết nghe, mắng nhiếc còn biết nhục nhã. Chuyện gì đã xảy ra giữa chúng nó vậy?

Kiến Càng rành rẽ kể từ đầu câu chuyện, từ lúc anh em Kiến Đen đưa bốn anh em Kiến Gió ra sân hành hạ tàn nhẫn ra sao, đến lúc anh em Kiến Vàng ở ngoài nhảy vào can thiệp hào hiệp như thế nào, đều được Kiến Càng tường thuật đầy đủ. Nhưng dù có tường thuật trung thực như thể nào, trưởng lớp Kiến Càng cũng không quên thêm mắm muối cố y bênh vực cho hành động kể như anh hùng hào hiệp của anh em Kiến Vàng. Kiến Càng kết luận:

- Từ trước tới nay, cả lớp đều rất sợ có chuyện gì đụng chạm tới anh em thằng Kiến Đen ngang tàng, nay chỉ thấy có anh em nhà Kiến Vàng, con thấy chúng có vẻ đối địch được với anh em thằng Kiến Đen lắm.

Thày Mối Già trầm giọng:

- Thày không bao giờ ưa những vụ xích mích như thế. Họ hàng nhà Kiến Đen xưa nay vẫn có tiếng là ngang ngược nhất trong dân tộc tí hon, khi nhận anh em Kiến Đen vào học ta cũng lo lắng điều đó. Nhưng ta nghĩ là có thể dạy dỗ chúng hiền lành hơn được khi chúng còn nhỏ tuổi.

Suy nghĩ một lúc lâu, thày Mối Già vẫy râu ra hiệu cho Kiến Càng:

- Trò hãy đi tìm anh em Kiến Vàng vào gặp thày gấp.

Nghe trưởng lớp Kiến Càng nói vào gặp thày gấp, anh em Kiến Vàng run sợ.

- Có lẽ nào thày lại phạt anh em mình một lần nữa chăng?

Mới bước vào cửa văn phòng, thày Mối Già dằn mặt anh em Kiến Vàng, hỏi ngay:

- Liệu chân các trò có thể đứng phơi nắng thêm một buổi nữa không?

Hai đứa im thin thít, cúi gằm xuống. Thày Mối Già lại hỏi:

- Tại sao các trò lại sinh chuyện với anh em Kiến Đen?

Kiến Vàng Anh đáp:

- Thưa thày, chúng con thấy anh em nhà Kiến Đen ngang tàng quá, bắt nạt hết mọi bạn bè.

- Trò bênh anh em nhà Kiến Gió hả?

- Con bênh kẻ yếu.

Thày Mối Già hỏi tiếp:

- Trong hai anh em, trò nào nghinh chiến với Kiến Đen trước?

Kiến Vàng Em đáp nhanh:

- Con.

Thày Mối Già vẫy Kiến Vàng Em bước tới gần:

- Lại đây thử ngàm xem có khỏe không nào.

Kiến Em run sợ nhìn thầy. Kiến Anh vội đỡ lời cho em:

- Thưa thày chúng con không dám.

Thày Mối Già cười vui vẻ:

- Thày cho phép mà, cứ mạnh dạn coi thày như Kiến Đen, “dích” ngàm thử cho thày xem nào.

Kiến Em thầm nghĩ “ông thày già mà chịu chơi quá”, nhưng nó vẫn không tin thày nói thật. Thày Mối Già phải nghiêm giọng như ra lệnh, Kiến Em mới có cái can đảm trò dùng ngàm “dích” thày. Kiến Đen dùng hết sức lực “dích” thày Mối Già một cái, làm ông ngã quay đơ. Sau cái “dích” ấy Kiến Em nhìn Kiến Anh, cả hai đứa cũng hồi hộp chờ sự trừng phạt của thày. Chúng chẳng hiểu gì cả, chỉ biết thi hành theo lệnh.

Thày Mối Già lồm cồm bò dậy, vuốt râu cười:

- Kể ra anh em Kiến Vàng các trò cũng khỏe lắm. Nè, các trò hãy nói thật, các trò có sợ anh em Kiến Đen không?

Kiến Em lanh miệng đáp:

- Thưa thày không.

Thày lại hỏi:

- Các trò liệu có địch lại chúng không?

Kiến Anh đáp quả quyết:

- Thưa thày chúng con dư sức!

Lúc bấy giờ thày Mối Già mới ngầm tỏ ý muốn của mình:

- Bao lâu nay thày đã khổ sở với anh em thằng Kiến Đen, chúng hết gây sự với bạn này lại bắt nạt bạn khác, cũng vì cái tính ngang tàng của chúng. Trong lớp ai cũng sợ, xóm làng ai cũng kêu ca, thày buồn với anh em Kiến Đen lắm. Thày không ưa những cái thứ ngang tàng, phách lối bậy bạ như thế, mà thày chỉ ưa những ai hào hiệp, biết bênh vực kẻ yếu. Thày mong cho có ngày anh em nhà Kiến Đen bị nhục nhã một phen để chúng biết sợ sệt, biết cúi mặt trước lẽ phải và tự bỏ mọi tính nết ngang ngược cũ.

Thày Mối Già nhìn anh em Kiến Vàng đầy trìu mến và trước khi cho phép anh em Kiến Vàng ra về, ông không quên khuyên chúng cố siêng học để làm vừa lòng bố mẹ.

Dời văn phòng thày Mối Già, Kiến Em không khỏi thắc mắc những điều thày vừa nói. Nhưng Kiến Anh khôn hơn, nó hiểu ẩn ý những lời thày răn dạy.

Kiến Em hỏi anh:

- Không biết thày có ghét an hem mình nhiều không anh nhỉ?

Kiến Anh đáp:

- Không đâu, anh để ý thấy thày còn thương bọn mình là khác.

- Sao anh biết vậy?

- Này nhé, thày bảo thày ưa những ai dám bênh vực kẻ yếu.

- Chắc thày ghét anh em thằng Kiến Đen anh nhỉ.

- Thày ghét cái tính ngang tang của chúng, Em không nhận ra ý muốn thày của thày nói thế là thày còn khuyến khích anh em mình có dịp “dợt” anh em nhà Kiến Đen một phen cho chúng hết cái phách lối ngang tang đi.

Kiến Em ngạc nhiên:

- Thật thế hả anh?

Kiến Anh gật… râu:

- Anh hiểu ý của thày như thế.

- Như thế thì ông thày già của mình “chịu chơi” quá hén anh. Em nói có sai đâu, hôm nhập học nhìn thấy thày là em biết liền.

Kiến Anh đá nhẹ vào hông em nó một cái:

- Mày đừng vội ham, thấy thày nói vậy mà ưa gây sự xằng. Mày là vua gây sự, Kiến Em ạ. Mày nhớ hôm què chân mà đi thách chạy đua với con nhà Kiến Đen Em không? Mày nhảm hết chỗ nói.

- Em vẫn còn ức.

- Nhục thì có.

- Em nhớ rồi, đừng bao giơ nắm chắc phần thắng về mình, đừng bao giờ khinh thường địch thủ.

- Tao thì tao vẫn ớn cái sân cát nóng tới tận cổ.

Anh em Kiến Vàng vui vẻ chuyện trò trên đường về nhà, quên cả đường xa.