- 8 - Vặt râu anh em Kiến Đen
BUỔI SÁNG, ANH EM KIẾN VÀNG dắt nhau đi học như thường lệ, lần nào mẹ chúng cũng dặn dò: “Các con nhớ nghe lời thày, học hành ngoan ngoãn, đừng ham đánh nhau theo bọn du đãng hư thân”.
Anh em Kiến Vàng vâng dạ lia lịa.
Vừa ra khỏi hang đi được chục bước, bất chợt anh em nhà Kiến Đen ở trong bụi rậm bước ra chặn đường anh em Kiến Vàng.
Kiến Đen Anh hét lớn!
- Đứng lại!
Kiến Vàng Em cũng hét không vừa:
- Chúng ông cóc đứng thì sao?
Kiến Đen Em sừng sộ:
- Lệnh cấp trên, không nghe thì ăn đòn con ạ.
Kiến Vàng Anh dịu giọng:
- Các bạn có thấy nắng đã lên cao rồi không, sắp tới giờ học, chúng ta phải đi học chứ.
- Không ai bạn bè với bọn mày đâu mà ham. Nè, ta nói là không học hành gì cả nghe rõ chưa.
- Các bạn không đi học thì phải để chúng tôi đi học chứ.
Nói rồi anh em Kiến Vàng cứ xăm xăm bước đi, làm anh em nhà Kiến Đen phải rượt theo:
- Đứng lại!
- Không đứng.
- Không đứng à...
Kiến Đen Anh xô Kiến Vàng Em một cái ngã lăn cù.
- Chúng mày bướng ông vặn cổ bây giờ.
Kiến Vàng Em nghiến chặt ngàm nói nhỏ với anh:
- Còn chớ dịp nào khác nữa hở anh, em ức quá.
Kiến Vàng Anh gạt đi:
- Thủng thẳng để tao dàn xếp, sắp tới giờ học rồi mà.
Kiến Vàng Anh nói với anh em Kiến Đen:
- Các bạn muốn chuyện gì, hãy đợi chiều nay khi tan học chúng ta sẽ có dư giờ để nói chuyện kỹ với nhau. Rất tiếc là bây giờ chúng tôi phải đi học.
- Không “oong đơ” gì hết. Tao nói thẳng cho mà nghe, là bây giờ trước khi tới trường chúng mi phải trả nợ anh em ta đã.
- Chúng tôi nợ gì đâu?
- Nợ máu!
Kiến Vàng Em huých chân vào sườn anh, nóng nảy:
- Hết nói chuyện lành được rồi anh à.
Không thấy anh nói gì, Kiến Em nhảy vọt tới trước, giáp mặt anh em Kiến Đen:
- Chúng bay muốn gây sự thì đừng trách. Thực ra cái lần thử sức sơ sơ ở sân trường bữa nào chưa phân thắng bại. Nhưng trước sau thì chúng bay cũng chỉ là những đứa hèn hạ.
Bị chạm tự ái nặng nề, Kiến Đen Em xông tới đá phốc Kiến Vàng Em một cái, nhưng lanh lẹ Kiến Vàng Em đã né kịp, khiến Kiến Đen Em ngã chúi về phía trước. Kiến Vàng Em chê liền:
- Yếu quá, cỡ mi chỉ bắt nạt nổi anh em Kiến Gió là cùng.
Không ngờ con nhà Kiến Đen Anh ở phía sau “dích” tới, Kiến Vàng Em không đề phòng, té nhào. Đến giờ hành động, không chậm trễ hơn, Kiến Vàng Anh liền cản đầu Kiến Đen Anh:
- Quân tiểu tốt chơi bẩn, đánh lén sau lưng hèn lắm con ạ, nhìn tao đây nè!
Kiến Đen Anh gầm lên:
- Tao muốn nuốt tươi hai con mắt mày lập tức!
Hai Kiến anh nhào tới cạ ngàm vào nhau nẩy lửa. Cạnh đó, hai Kiến em cũng đang nghinh nhau dữ dằn không kém.
Trận võ miệng diễn ra ồn ào:
- Anh em mi chỉ cần ta thở mạnh cũng bay đi cả dặm. Gục mặt xuống đất lạy ta đi rồi ta tha.
Cái lối ăn nói xấc xược ấy là của anh em thằng Kiến Đen. Kiến Vàng Em làm ra vẻ sợ sệt gục đầu xuống đất rên rỉ:
- Em trót dại, lạy anh, xin anh tha cho em làm phước.
Kiến Đen Em ttrởng bở lên mặt quát tháo:
- Gục sâu đầu xuống lạy đủ mười lạy ta tha cho.
Kiến Vàng Em vẫn đóng kịch, lạy lia lịa:
- Xin đàn anh thương cho, nhìn gần thấy đàn anh em khiếp sợ quá.
Kiến Đen Em đắc chí cười tít cả mắt. Đợi có thế, Kiến Vàng Em nhào tới bất thần húc đầu vào ngang mình đối thủ, Kiến Đen Em ngã lăn đi ba bốn vòng.
Kiến Vàng Em lớn tiếng khinh bỉ:
- Nghèo mà ham, đáng đời chưa con!
Kiến Đen Em bị lừa một vố đau, nhưng không thấm thía vào đâu. Vừa đứng vững, nó liền nhe ngàm phóng tới “dích” luôn Kiến Vàng Em một cái
- Nhào!
Kiến Vàng Em ngã lăn. Lập tức không để lỡ cơ hội, Kiến Đen Em chồm cả sáu chân tới định leo lên mình đối thủ:
- Ta phải cưỡi lên đầu mi.
Nói chưa dứt lời, Kiến Đen Em bị đối thủ hất tung lên cao rồi nằm vật xuống đất, chưa kịp bò dậy đã bị Kiến Vàng Em nhào tới dùng ngàm cặp lấy râu lôi đi. Đau đớn nhất là cái râu, nó mà bị thương thì chóng cả mặt mày không còn biết gì cả. Kiến Đen Em bị Kiến Vàng Em lôi lết đi một quãng xa, mới vận dụng hết sức bình sinh, cong mình thoát nổi đôi ngàm sắt của địch thủ. Bị thương khá đau, hình như Kiến Đen Em lại càng hăng máu hơn.
- Đứt râu chưa con?
- Còn khuya!
Kiến Đen nhào tới cùng một lượt với Kiến Vàng, hai đứa mười hai chân ôm cứng lấy nhau. Nói về hai Kiến anh, trận đấu diễn ra cũng vô cùng sôi nổi ngay từ màn đầu. Bây giờ hai đối thủ đang nhe ngàm và đụng trán vào nhau, chân của chúng bám ghì trên đất.
- Ta chưa hề thua ai, kẻ dám đối đầu với ta thường là kẻ sẽ bị vặt trụi cả hai râu.
Kiến Đen Anh hung hăng liền được Kiến Vàng Anh đáp lễ:
- Dân mọi đen chúng bay chỉ ăn nói khoác lác cái miệng. Cứ thử rồi biết.
Kiến Đen Anh tiến một bước thì Kiến Vàng Anh lùi một bước và ngược lại, hai bên cụng đầu vào nhau, chọi nhau rất gay go. Những cặp chân của chúng gồng lên để giữ cho khỏi bị đẩy lùi, Thỉnh thoảng lại có anh bị đối thủ “dích” cho một cái ngã ngửa.
- Hãy mở mắt lớn mà nhìn ta này Kiến Đen.
Kiến Vàng nói và múa hai cái râu, rồi bất thần dùng râu đập vào mắt địch thủ khiến hắn tối tăm mặt mày. Sau đó là Kiến Đen bị hất tung ra xa. Cứ như thế Kiến Đen bị hất tung cả chục lần. Một lúc sau là Kiến Vàng đã thành công trong kế hoạch làm tiêu hao lần mòn sức lực địch thủ.
“Làm sao để cho anh em Kiến Đen tởn mình thì mới diệt được cái tính ngang tàng của chúng’’, Kiện Vàng Anh nhìn thấy một vũng nước gần đấy liền nẫy ra sáng kiến: cho anh em nhà Kiến Đen uống nước chơi.
Trong khi đó Kiến Vàng Em cũng đã làm chủ được tình thế, nó cắn râu Kiến Đen em lôi đi và gây cho đối thủ vô cùng điêu đứng.
- Hãy coi chừng vũng nước.
Kiến Vàng Anh hô to lên để ra dấu cho em hãy kéo địch thủ tới gần vũng nước. Con nhà Kiến Đen Em choáng váng cả mình, bị lôi đi mà không còn đủ sức để cưỡng lại. Kiến Vàng Em đã lôi địch thủ tới sát mé vũng nước. Cùng lúc Kiến Vàng Anh đã “dích” cho Kiến Đen Anh mệt lử thân xác, và cũng dùng ngàm cặp lấy râu đối thủ kéo lê đi. Đau tái tê, bọn Kiến Đen như không còn biết gì nữa.
Đến kề bên mé nước, Kiến Vàng Anh hét lớn:
- Hãy mở mắt to mà nhìn, mọi đen!
Nhìn thấy nước ở sát bên, anh em Kiến Đen hoảng sợ rú lên!
- Ta sẽ đẩy anh em bay xuống nước cho tha hồ mà vùng vẫy, thỏa chí... ngang tàng.
Kiến Đen Anh van lạy rối rít:
- Đừng bạn ơi, chết tôi mất.
Kiến Vàng Anh cười khẩy:
- Ai bạn bè với anh em chúng mi nhỉ. Nè, hãy đẩy cả thằng em nó xuống nước đi.
Đến lượt Kiến Đen Em run sợ:
- Em lạy các anh, hãy giết chết chúng em đi, đừng đẩy chúng em xuống nước chết đuối tội nghiệp.
Kiến Vàng Em giựt mạnh râu kẻ chiến bại:
- Mọi ngày anh em mày ăn nói hách lắm cơ mà, sao bây giờ lại yếu vậy?
- Em van lạy các anh, em cắn cỏ xin chừa.
- Sếp sòng mà phải van lạy ai nhì!
- Chúng em không dám.
- Thế ai là sếp sòng?
- Các anh.
- Anh em tao cóc ham chức đó, Kiến Vàng Anh dằn giọng, nhưng từ nay anh em chúng mày phải bỏ cái tính ngang tàng nghe chưa.
Kiến Vàng Anh ấn đầu Kiến Đen Anh xuống nước:
- Nói đi.
- Em xin bỏ.
- Cấm triệt để không được bắt nạt các bạn trong lớp, nhất là anh em nhà Kiến Gió nhớ chưa?
- Em nhớ.
- Trong lớp ai là sếp?
- Các anh
- Cóc phải. Mày phải sợ anh Kiến Càng. Kiến Càng là trưởng lớp nghe chưa?
Anh Em Kiến Đen vâng dạ rối rít. Đã mệt phờ râu, chúng chỉ sợ bị đẩy xuống nước là chết đuối hết một đời.
- Lần này ta tha cho làm phúc, lần sau mà ta thấy còn chứng nào tật ấy thì đừng có trách.
- Chúng em thề xin chừa. Các anh tha cho để chúng em đi học.
- Làm bộ chăm học dữ! Chưa hết đâu, bây giờ để mà nhớ, ta xin anh em mi mỗi đứa một đoạn râu ngắn để làm kỷ niệm.
Anh Em Kiến Đen khóc lóc than van thảm thiết, nhưng vẫn bị hai anh em Kiến Vàng nghiến đứt hai đoạn râu ngắn.
- Cho chúng mi một cặp râu cái dài cái ngắn để thiên hạ cười, để chúng mi nhớ suốt đời tội của mình!
Bị đau điếng, hai anh em Kiến Đen ôm nhau khóc ròng!