- 9 - Từ giã mái trường thân yêu
KHẨU HIỆU CHUNG CỦA DÂN tộc tí hon ta là Siêng Năng và Kiên Nhẫn. Chúng ta rất hãnh diện là chính loài người vĩ đại đã lấy ta làm gương mà bảo nhau noi theo: “Kiến tha lâu cũng đầy tổ”. Chỉ những kẻ lười biếng mới ngu dốt chết đói và...
Tiếng thày Mối Già đều đều làm anh em Kiến Vàng buồn ngủ trĩu cả mắt, Kiến Em nhìn Kiến Anh chán nản:
- Anh à, sao em thấy chán học quá.
Học gì mà cứ học mãi. Ngày nào cũng phải đi học, vẫn ông thày già lẩm cẩm, vẫn đám bạn bè quen thuộc, chán thí mồ.
Từ khi anh em Kiến Đen bị anh em Kiến Vàng vặt râu làm kỷ niệm, sân trường bớt ồn ào hẳn đi. Có hai đứa ngang tàng ưa gây lộn thì gặp ai cũng cúi mặt xấu hổ. Anh em Kiến Vàng đâm buồn!
Kiến Em nói:
- Kìa, anh em nhà Kiến Đen cúi gằm mặt mỗi khi thấy anh em mình.
- Bọn Kiến Gió hết sợ chúng rồi mà ngược lại đi sợ bọn mình.
- Cả các bạn khác cũng vậy, có vẻ nể nang chúng ta lắm. Anh nè.
- Mày muốn nói gì?
- Em chán cái lớp học này rồi.
-Đầu óc mày lại tính chuyện?
- Ở mãi trong hang cũng chán.
Và nhìn trời cao đất rộng anh em nhà Kiến Vàng bỗng nổi hứng phiêu lưu.
- Thiên nhiên bao la quá, ta có đi mòn cả chân có lẽ cũng không biết mỏi, đi suốt một đời cũng không thấy chán.
Đầu óc anh em Kiến Vàng đã xếp đặt sẵn một chuyến khăn gói quả mướp ra đi giang hồ, phiêu lưu khắp đây đó!
Hôm nay là buổi học chót, anh em Kiến Vàng không ngỏ lời với thày, với bạn nhưng trong đầu cả hai đã dự tính trước một lần chia tay bạn bè, từ biệt thày, từ biệt mái trường thân yêu. Bao nhiêu chuyện nợ nần, xích mích với đám Kiến Vống, Kiến Cánh đều được thông cảm, bỏ qua. Anh em Kiến Vàng có nhiều đồ ăn lại mang chia cho cả lớp. Cụng râu với Kiến Càng trưởng lớp, Kiến Anh bùi ngùi:
- Trong lớp có anh em nhà Kiến Đen ngổ ngáo nhất nay đã bị vặt cụt râu, chắc anh mừng lắm nhỉ.
- Kẻ mừng nhất phải nói là thày, vì anh em nhà Kiến Đen đến thày cũng không bảo được. Anh em đằng í quả là đáng cho bạn bè khâm phục. Lần bầu trưởng lớp niên học tới, tôi sẽ đề nghị cho Kiến Vàng Anh làm trưởng lớp.
Kiến Anh lúc lắc hai cái râu:
- Không, anh Kiến Càng cứ làm trưởng lớp như anh đã được thày tin và bạn mến.
Thực ra trong thâm tâm Kiến Vàng muốn nói rằng, tôi chẳng ham cái chức trưởng lớp của anh tí nào. Anh em tôi sẽ dời bỏ cái sân trường quá nhỏ hẹp này (cái sân trường buồn hiu, có mỗi anh em nhà Kiến Đen ngang ngược thì đã bị anh em ta vặt mất râu”) Anh em ta sẽ làm quen với trời mây, sông nước, phiêu lưu rày đây mai đó. Ôi, cuộc đời tuổi trẻ, ta không thể chôn chân trong cái hang tối tăm, nhỏ hẹp, không thể quanh quẩn mãi trên cái mảnh đất khô cằn, buồn tẻ này. Ta phải đi, đi cho dài bằng hết tuổi trẻ.
Buổi học kết thúc bằng bài học chót về phép xã giao của dân tộc tí hon với các dân tộc khác. Thày Mối Già kết luận:
- Dân tộc ta trời sinh bản tính vốn hiền lành, chăm chỉ làm ăn. Chỉ cùng lắm, để tự vệ bản thân và để gìn giữ tổ, chúng ta mới phải chiến đấu, chiến đấu bằng khí giới yếu đuối của chúng ta. Vì thế, không lợi gì cho những kẻ ưa gây sự, chúng chỉ chuốc họa vào thân, Trong thiên hạ, muôn loài sống chung, không gây thân thiện được với nhau thì cũng không bao giờ nên gây thù gây oán cho nhau. Chẳng hạn như khi gặp bác Cào Cào ta có thể vẫy râu xã giao, hay khi gặp chú Nhện Vườn giăng tơ, ta cũng không nên tới gần làm phiền hà công việc của chú. Mọi loài, ai cũng vậy, mong được sáng về phần mình, không thích ai quấy phá. Điều mà các trò phải nhớ nằm lòng là, “nụ cười trên môi, đôi mắt dịu dàng” và tâm hồn thân ái với tất cả mọi loài.
Kiến Em còn ngủ gục lúc thày Mối Già gõ đầu vào thanh gỗ mục báo hiệu tan học. Kiến Anh đá chân sau vào sườn em:
- Dậy thôi, tan học rồi.
Mừng rơn, Kiến Anh Kiến Em dắt nhau chạy vụt ra khỏi lớp học!
Từ giã mái trường thân yêu. Cái đầu của thày Mối Già rất to lớn, chứa đựng bao nhiêu là khôn ngoan. Nhưng cái sân trường thì nhỏ hẹp quá, không đủ cho những bước chân của anh em Kiến Vàng tung tăng.
Trên đường về, anh em Kiến Vàng thơ thới hân hoan. Trong đầu óc chúng đã vẽ đầy những bước đường thênh thang.
Kiến Anh nói:
- Bố mẹ mà biết thì làm sao anh em mình dám đi.
Kiến Em góp ý:
- Nhưng mình đâu dại gì nói với bố mẹ thế.
- Anh sợ làm bố mẹ buồn.
- Điều đó chắc chắn không thể tránh khỏi được. Em có ý kiến là anh em mình trước khi đi nên viết thư để lại cho bố mẹ.
- Ý kiến cũng hay đấy, nhưng tao chỉ sợ làm mẹ buồn, Mẹ buồn nhiều sẽ sinh bệnh tật.
- Oái giời, anh em mình cũng lớn rồi mà.
- Vẫn biết thế, nhưng bố mẹ từ xưa tới nay vẫn hằng lo lắng cho anh em mình.
Cả hai anh em cùng yên lặng nhìn nhau. Khi bàn chuyện đi đây đi đó thì hăng say ghê lắm, nhưng nhắc tới bố mẹ, chúng không khỏi băn khoăn lo lắng.
Làm sao để cho bố mẹ khỏi buồn vì tưởng rằng con cái mình ham chơi, lêu lổng? Anh em Kiến Vàng vốn tính tinh nghịch, nhưng xưa nay ít khi làm chuyện gì khiến bố mẹ phải buồn lòng.
Kiến Anh nói:
- Thế nào chăng nữa thì anh em mình cũng phải thử phiêu lưu một chuyến, chứ chả lẽ sống buồn tẻ như thế này phí cả tuổi thanh xuân. Có thể ta chỉ đi một thời gian rồi lại quay trở về thăm bố mẹ, em nghĩ sao?
- Em đồng ý cả... hai râu sáu chân. Em thèm được đi đây đi đó mà người ta thường gọi là... là gì anh nhỉ?
- Du lịch.
- Không, em không thích du lịch. Vì du lịch ta phải mang theo thức ăn phiền phức. Ta đi, nơi nào cũng có thể là nhà, chỗ nào cũng có thể đi tìm lấy mà ăn.
- Đời sống của những kẻ giang hồ vô định.
- Đúng đấy. Chúng ta khởi sự ngay ngày mai nha anh?
- Bây giờ phải làm gì?
- Viết thư cho bố mẹ.
- Tao dốt về cái mục đó, mày viết đi nhé, tao góp ý thì được. Nhớ viết dài dài cho bố mẹ mủi lòng thương anh em mình, nhưng cũng phải làm sao cho bố mẹ không phải buồn rầu lo lắng gì mới được.
Kiến Anh và Kiến Em liền đi ngắt một chiếc lá non và dùng hai ngàm răng khỏe mạnh viết thư cho bố mẹ.
Bức thư của anh em Kiến Vàng gửi cho bố mẹ trước khi bỏ nhà ra đi giang hồ như thế này:
Bố mẹ kính yêu của chúng con.
Khi bố mẹ đọc được thư này thì anh em con đã nghe theo tiếng gọi của sông hồ lên đường xa rồi. Chúng con biết bố mẹ thương chúng con, lo lắng cho chúng con lắm, nhưng bố mẹ cũng đừng buồn lòng nhiều mà sinh đau ốm. Vì dù sao chúng con cũng đã lớn, có thể đi kiếm ăn một mình được. Chúng con rất thương bố mẹ, xin bố mẹ biết cho chúng con như thế, mà đừng quở trách gì về sự ra đi đột ngột này của chúng con. Phải chăng cũng chỉ vì tâm hồn tuổi trẻ muốn đáp lại tiếng gọi của sông hồ.
Chúng con sẽ trở về thăm bố mẹ một ngày gần đây, và chắc sẽ có thật nhiều chuyện để kể cho bố mẹ nghe.
Anh em con đồng cúi đầu tạ lỗi.
(Hai chữ ký vòng vèo đan lấy nhau)