- 10 - Ra đi lạc tới đất người
BUỔI MAI HÔM ẤY, KHI MẶT ĐẤT còn ẫm ướt sương đêm, anh em Kiến Vàng đã bỏ nhà ra đi, sau khi để lại một lá thư dài dòng tâm sự cùng tạ lỗi với bố mẹ.
Bố mẹ ơi, chúng con đi đây.
Kiến Anh có vẻ bùi ngùi lúc ra khỏi nhà, nhưng Kiến Em trái lại rất hớn hở vui thích!
- Anh kìa, mặt trời ngủ dậy rồi. Đẹp biết bao đời giang hồ của chúng ta. Kiến Em hát ngêu ngao những bài ca không cung điệu do cao hứng nó tự sáng tác. Rồi anh nó cũng vui lây mà quên cả nỗi bùi ngùi lúc xa nhà. Máu giang hồ chảy dào dạt trong chúng và hai đứa hát ca vang lừng cả khúc đường.
Ta ra đi lòng không vấn vương gì.
Ta ra đi lòng chẳng nhớ nhung chi
Ta ra đi dù đường xa ta quyết đi
Ta cứ đi, đi đi đi và ta đi mãi …
Bài ca bất cần cung điệu của anh em Kiến Vàng, làm ồn giấc ngủ của chị Sên trong hốc đá.
Chị Sên bực mình nói vọng ra:
- Mới buổi sáng mà đã ồn ào. Chỉ những đứa vô giáo dục mới ưa đi phá giấc ngủ của kẻ khác như thế.
Kiến Em còn nói to hơn giọng hát ồn ào của nó:
- Giàu đâu những kẻ ngủ trưa, chị Sên lười biếng ơi. Dậy mau mà làm việc thôi.
Bị mắng là lười biếng chị Sên ức lắm, định bụng sẽ cho anh em nhà Kiến Vàng vài câu dạy dỗ cho bõ ghét, nhưng chị ta đủng đỉnh bò ra được khỏi hang thì anh em Kiến Vàng đã đi biệt dạng.
Kiến Anh trách em:
- Mày cứ ưa gây chuyện, hay ho gì đâu. Không nhớ lời thày dạy à?
- Chữ nghĩa là của thày, đường ta ta cứ đi.
Kiến Anh lấy râu gõ vào đầu em mắng:
- Tao không ưa nói thế
Kiến Em cãi:
- Đời giang hồ mà anh, đừng làm ra cái vẻ đạo mạo vậy, chán như gỗ mục.
- Mày lại dám khinh cả thày nữa à?
- Ồ, đời một kẻ chỉ gặm gỗ mục thì cao quý cái nỗi gì.
Giận với em mới đi xa có vài ba bước mà đã láo lếu, Kiến Anh đá tung em ngã lăn ba bốn vòng:
- Quân vô ơn bạc nghĩa, có ai dạy mày điều ấy bao giờ?
Kiến Em ôm đầu mếu máo:
- Em … em… nói đùa vậy mà.
Chưa nguôi cơn giận, Kiến Anh xông tới đá vào ngang mình Kiến Em một cái nữa:
- Tao không ưa cái lối đùa cợt như vậy. Mày mà thả ra thì cũng không kém gì anh em thằng Kiến Đen du đãng đâu.
Phải nhận rõ rằng Kiến Anh hiền song rất nóng nảy. Kiến Em phải van nài mãi mớí làm nguôi được cơn nóng giận của anh:
- Em xin lỗi anh, từ nay em chừa.
Kiến Anh dạy dỗ em bằng những lời lẽ khôn ngoan, như của một người đã lớn, sành sỏi:
- Đừng tưởng lầm đi ra khỏi nhà là muốn làm gì thì làm muốn nói gì thì nói. Nếu mày ưa cái lối ngang tàng như thế thì thôi ta trở về. Sự ra đi của chúng ta không phải như những bọn du đãng!
Nghe những lời dạy dỗ của anh với những vết đòn đau, Kiến Em thấm thía. Nó là một đứa trẻ ngỗ nghịch song cũng dễ dạy. Hai anh em yên lặng đi bên nhau. Một lúc lâu sau, khi những hạt lửa nóng nảy đã bị cơn gió làm tan mất, Kiến Anh hỏi em:
- Em nè.
Kiến Em lễ phép:
- Dạ.
- Đau lắm không?
- Cũng khá.
- Bên trái hay bên phải?
- Cả hai bên.
- Cái đầu ta đá bằng chân sau, cái thứ hai ta đá bằng chân trước, cái nào khỏe hơn?
- Cả hai bằng nhau.
Kiến Anh nhìn em, Kiến Em nhìn anh rồi hai đứa cùng cười toe. Kiến Em trách anh:
- Anh đá mạnh thí mồ.
Mặt trời đã lên cao làm khô ngọn cỏ, ấm mặt đất. Cơ chừng hai anh em Kiến Vàng đã đi khỏi nhà xa lắm. Cảnh vật xung quanh chúng mỗi lúc một rộng, một lạ.
- Đây là đâu anh nhỉ?
- Làm sao biết được. Nhưng có lẽ chúng ta đang đi tới gần đất của loài người vĩ đại.
- Đúng thế rồi, anh nhìn phía trước mặt kìa, có phải nhà của người ta đó không?
- Phải đấy, chúng ta sắp tới khu vực của loài người vĩ đại rồi!
- Anh đã nhìn thấy người ta bao giờ chưa?
- Chưa.
- Anh có biết họ ra sao không?
- Họ rất vĩ đại.
- Tại sao lại gọi là loài người vĩ đại?
- Mày không nhớ lời thày dạy à, loài người rất to lớn và khôn ngoan trời sinh ra họ để làm chủ muôn loài trong trời đất.
- Trong đó có mình không?
- Hẳn rồi, nhưng dân tộc tí hon ta thì chẳng đáng gì để họ chú ý tới.
Kiến Em tỏ vẻ không bằng lòng, những câu hỏi viết hoa trong đầu óc nó:
- Tại sao ta biết họ mà họ không thèm biết tới ta?
- Họ khinh miệt ta?
- Ta bé nhỏ không đáng gì?
- Tại sao trời lại sinh ra ta yếu đuối như thế?
Kiến Em thắc mắc, hậm hực:
- Em muốn biết loài người vĩ đại cỡ nào quá anh ạ.
- Anh cũng thế.
Hai anh em Kiến Vàng khi tới gần khu loài người ở trong lòng rất hồi hộp. Mỗi nơi mỗi chỗ đều khác lạ, không phải chỉ có cây cỏ, chỉ có đất đá, mà những gì nữa, anh em chúng chưa hề thấy. Và, kìa...
Một đứa con nít đang ngồi lê la trên đất, nó bò, nó quờ quạng tay để lượm lấy cái lá khô gần đấy và bỏ vào miệng.
- Loài người!
Anh em Kiến Vàng đứng xa xa quan sát, râu chúng không lúc nào thôi cử động để đề phòng những bất trắc có thể xảy ra.
- Có phải loài người đấy không anh?
- Đúng là loài người vĩ đại như thày đã kể
- Em muốn lại gần sát bên họ xem sao.
Kiến Anh ngăn em:
-Đừng dại. Thày đã dạy là đừng quấy rầy họ.
- Em chỉ tới gần thôi mà.
- Cũng không nên.
- Chả nhẽ loài người lại khủng khiếp đến thế, tới gần họ mà cũng không được!
Kiến Anh moi hết trí nhớ ôn lại bài thày đã dạy về loài người vĩ đạị để nhắc nhở em, nhưng Kiến Em một mực muốn lại gần loài người, anh nó bảo sao cũng không nghe.
- Anh nhát lắm.
- Tùy mày, có giỏi thì cứ cãi lời thày đi, mất mạng đừng có oán.
- Hệ gì anh, chuyến đi của ta đã một sự phiêu lưu, có liều lĩnh thêm vài bước cũng là điều lý thú. Em không sợ nguy hiểm.
- Nói như thế hay lắm. Nhưng kẻ khôn vẫn là kẻ đứng và quan sát.
- Phần đó nhường anh, anh đứng lại đây để quan sát, mặc em tiến lại gần xem sao.
Kiến Em dời anh tiến lại gần chỗ đứa trẻ đang ngồi nô đùa một mình trên đất với chiếc lá khô. Quả là vĩ đại, Kiến Em đi vòng hai ba lần rồi cuối cùng nó đánh bạo thử leo lên người đứa trẻ. Thoạt tiên nó bò lên chân rồi bò qua tay, qua mình leo lên cổ, rồi từ trên cổ lại bò xuống tay xuống chân. Mấy lượt như thế mà đứa bé vẫn không hề biết gì, vẫn ngồi chơi đùa với chiếc lá. Họ không thèm biết tới ta, khinh miệt ta nhỏ bé không đáng gì. Trời sinh ra dòng giống ta yếu đuối có cũng như không. Nghĩ thế rồi Kiến Em dùng ngàm cắn vào da thịt đứa bé lia lịa.
- Thử xem sức ta có đáng gì với loài người không.
Bị cắn đau, tức thì đứa bé khóc thé lên, vo chân vo tay cuống quýt.
Kiến Em gan thật. Anh nó đứng ngoài không khỏi sợ hãi khi thấy đứa trẻ con người khóc lăn lộn trên đất. Một lát sau lại thấy xuất hiện một người lớn hơn. Anh đứa trẻ từ trong nhà chạy ra bế đứa trẻ lên vỗ về, dỗ dành:
- Chắc kiến cắn em chứ gì, để lát anh lấy lửa đốt sạch bọn nó.
Trong khi ấy thì Kiến Em đã tụt vội xuống đất và ba chân bốn cẳng chạy mau lại chỗ Kiến Anh.
Kiến Em đắc chí:
- Anh thấy gì không, em cắn cho loài người mấy cái liền, chắc đau lắm nên nó phải kêu thêm một người nữa đển rồi cả hai cùng chạy.
Kiến Anh khen em:
- Mày can đảm lắm!
Kiến Em vuổt râu tự mãn:
- Ta bé nhỏ thế nhưng đâu phải không đáng kể. Loài người vĩ đại còn sợ ta mà bỏ chạy nữa thì hẳn là ta phải hơn họ rồi.
Sau trận đầu, Kiến Em đã chiến thắng, anh em Kiến Vàng hăng hái tiến vào đất người, Thằng Em cứ luôn miệng tự đắc:
- Anh thấy không, bọn mình cũng có thớ lắm đấy chứ. Loài người vĩ đại gì đâu mà chả thấy, thấy chạy dài. Em bắt đầu nghi ngờ ông thày Mối Già lẩm cẩm rồi.
Kiến Anh nạt em:
- Mày lại dở cáì giọng vô ơn. Ông lại đá cho một cái nữa bi giờ.
Kiến Em nín thinh, được một chặp, nó lại tiếp tục huênh hoang:
- Chuyến này mà về kể cho bọn Kiến Nâu với Kiến Vống nghe chắc chúng bái phục mình sát đất anh nhỉ.
(Chẳng bái phục ai thì mình các anh cũng đã sát đất rồi. Ăn nói thế).
Anh em đang chuyện trò thì bỗng người xuất hiện, thằng anh của đứa bé hồi nãy từ ngoài đi vào, khiến cả hai anh em cùng phải vội vã nép sát vào khe cửa.
- Chúng ta đã đi vào nhà ở của người rồi, phải cẩn thận không mất mạng.
Kiến Anh nói thế và Kiến Em khuỳnh sáu chân với đôi ngàm ra:
- Sợ chi anh, ta mới vừa tấn công người bỏ chỗ mà chạy.
- Đồng ý thế, nhưng thày Mối Già thông thái không chỉ vẽ cho ta những điều thừa.
Kiến Em định nói gì nhưng rồi lại kịp thời che lấy miệng, có lẽ nó vẫn ngán những cú đá ê ẩm cả mông của anh.
Anh em tiến sâu vào nội địa nhà người một quãng xa nữa, hình như chúng vừa đi vừa bàn bạc với nhau một kế hoạch gì lý thú.
Và một chuyện động trời xảy xa: Loài Kiến đi săn loài người. Anh em Kiến Vàng hung hăng đi khắp nhà lùng kiếm người để tấn công:
- Hắn đâu rồi!
Kiến Em reo lên khi thấy anh đứa bé mới bị nó cho khóc thét hồi nãy. Anh đứa bé đang ngồi làm gì, hình như đang học bài.
- Hồi nãy cả hai đã chạy dài mà chỉ một mình em, bây giờ hai anh em mình, ha ha, loài người vĩ đại ơi, mi tới số rồi.
Kiến Anh cũng hứng chí:
- Nghe đồn người tinh khôn ghê lắm, ta phải thử xem sao.
- Thử chi nữa, chúng ta sắp tiêu diệt loài người tới nơi!
Đúng như kế hoạch Kiến Anh đã định: Kiến Em bò theo chân ghế trái và Kiến Anh bò theo chân ghế phải, rồi cả hai cùng đột nhập tấn công người. Cắn cho khoẻ, di chuyển cho nhanh. Cả ba yếu tố bất ngờ, tàn bạo, lanh lẹ đã được Kiến Anh tính toán kỹ cho cuộc tấn công người. Nhưng Thày Mối Già đã dạy, có loài nào vĩ đại và tinh khôn bằng loài người. Thằng bé đang học bài vội buông sách:
- Lại cái bọn Kiến ranh rồi, không diệt chúng không được, bực mình quá đi mất!
Dứt lời, thằng bé liền cởi phăng áo ra và đập xuống ghế lia lịa. Anh em Kiến Vàng dại dột, khi ấy mới vừa đốt loài người được vài phát, thấy động hoảng quá vội bám đại vào vải áo.
Số phận của chúng thảm thương thay. Anh em Kiến Vàng lạc nhau một ngày một đêm mới gặp lại được nhau.
Kiến Em khóc sướt mướt:
- Em tưởng chết rồi anh ạ. Em nằm chễt dí ở chân ghế không biết từ bao giờ, khi tỉnh dậy cố bò lết đi mà không sao nổi. Anh xem, chân tay em bị thương hết trơn, hai cái râu nhức nhối vô cùng Kiến Anh diện mạo cũng thảm não không kém, than thở:
- Lúc anh biết là không ổn bèn vội vã buông chân “nhảy dù” xuống đất, nhưng sau đó lại bị vật gì nặng lắm đè lên mình, hình như là chân người. Bị thương song anh cũng phải cố gắng mà bò lên núp vào gầm ghế; vì nghĩ rằng nếu nằm trên đất mãi thế nào cũng bị giết chết. Anh nằm nép trong gầm ghế tối tăm một ngày và một đêm, bò ra tìm em cũng không thấy. May thay Trời còn thương xót anh em mình.
Nói rồi anh em ôm nhau khóc thút thít, mừng mừng tủi tủi.