- 11 - Diễn thuyết trên trần nhà chống loài người
ANH ƠI, BÂY GIỜ PHẢI LÀM sao để càng mau thoát ra khỏi khu vực này càng tốt. Em thấy không hạp với phong thổ ở đây rồi!
- Thày Mối Già có dạy dòng giống ta có thể sống chung với loài người được, miễn là ta không làm gì phiền hà họ, nhưng anh thấy cơ sự này chăng nên.
Mới bị loài người khẽ cảnh cáo mà anh em Kiến Vàng đã tỏ ra yếm thế.
Có lẽ tại một phần vì vết thương hãy còn ê ẩm, và một phần vì đói khát đã ròng rã một ngày một đêm. Chứ chả nhẽ đời giang hồ mới bị ngã keo đầu đã vội kéo cờ quay trở về thì hèn quá.
Anh em Kiến Vàng nép sát vào chân tường dắt díu nhau đi, nhưng cứ đi được một quãng chúng lại phải đổi hướng vì cả hai đều hắt hơi lia lịa. Dù đang đau, đang đói, nhưng Kiến Anh cũng còn tỉnh trí để nhớ được bài học của thày:
- Anh nhớ rồi, cái mùi này giống hệt như cái mùi ta đã ngửi được trong phòng thí nghiệm của thày dạo nào!
- Nguy hiểm quá hở anh, bom nguyên tử đã bủa vây chúng ta khắp nơi
Thằng bé người sau khi bị Kiến đốt, sùng quá bèn đi lấy bột DDT rắc cùng hết các xó nhà, gây cho các bày Kiến từ lâu sống quanh quẩn bên người chết la liệt như cát. Chúng bị chết oan uổng cũng chỉ tại anh em Kiến Vàng.
Hối hận? ôi! cái tiếng ấy chỉ đến khi ta đã kiệt sức để ăn năn rồi. Bài học thày dạy trong lớp đâu có phần nào dành cho những kẻ dại dột, ngu ngốc như ta sau khi đã làm điều xằng bậy phải cư xử ra sao. Chỉ có lương tri ta, khi còn tỉnh táo giúp được ta biết phải làm gì.
Anh em Kiến Vàng than thở. Nhìn thấy cảnh tượng đồng loại chết ngổn ngang khắp lối, lòng chúng cầm chắc số phận mình. Chỉ còn độc nhất một chỗ bé mọn là hai anh em ôm nhau mà chết dần, trong hơi thở yếu ớt lẫn khí nồng phóng xạ của bom nguyên tử DDT đang tỏa ra khắp nơi.
Trong khi đuối sức chờ chết ấy bỗng có một tiếng rơi ngay cạnh anh em Kiến Vàng làm cả hai đứa giật mình choàng dậy:
- Chi vậy anh?
- Hình như… hình như...
Những đôi râu của anh em Kiến Vàng cử động lia lịa để đánh hơi. Kiến Em reo lên:
- Mùi thơm quá!
- Chắc là có thứ gì ăn được.
Hai anh em cố lết đi vài bước và nhờ những đôi râu đã khiến chúng đánh hơi tìm ra được chỗ hạt đường mà người ta vừa đánh rơi. Đang đói cồn cào đến kiệt lực, được của ăn thơm ngon, cả hai anh em cùng nhào tới ôm lấy hạt đường nhấm tới tấp. Chỉ một lát sau hạt đường bị nhấm còn nhỏ chừng bằng hạt cát. Anh em Kiến Vàng lạ thay khỏe mạnh trở lại và các vết thương cũng biến mất. Chúng thấy sung sức và hăng hái như lúc đầu bước vào đất người.
Thân xác khỏe mạnh, tinh thần minh mẫn. Bây giờ anh em Kiến Vàng mới nghĩ tới chuyện thoát thân.
-Chung quanh ta bom nguyên tử DDT đã thả trắng phớ.
-Chỉ còn một lối độc nhất là chúng ta bò ngược lên phía trần nhà.
- Ý kiến của em hay đấy, ta khởi sự mau kẻo lỡ gặp tai họa thì khốn.
Anh em Kiến Vàng liền nhắm hướng trần nhà leo ngược lên. Phong tục tập quán của dân tí hon là, hễ khi nào trời mưa mới dắt díu nhau leo lên các cột nhà, xà nhà để nương náu đề phòng ngập lụt. Nhưng khi khốn cùng như anh em Kiến Vàng bây giờ cũng chỉ còn một đường lối duy nhất đó để thoát thân.
Trên đường thoát thân, anh em Kiến Vàng đã chuyện trò với nhau và bỗng nhiên chúng tìm ra được một triết lý để chống lại với loài người, một cách tiêu cực.
Kiến Anh xoa hai râu vào nhau ra vẻ đã nghĩ lung lắm:
- Tại sao? Tại sao? Đó là mệt dấu hỏi lớn.
Kiến Em hùa theo:
- Một dấu hỏi vĩ đại như một đòn nặng đe đọa loài người bần tiện.
- Loài người dữ dằn, tàn nhẫn.
- Loài người xấu xa, tàn bạo.
- Loài người là kẻ thù của muôn loài!
- Đúng thế, ta không thể đội trời chung với họ.
Hận đời, anh em Kiến Vàng hăng say với triết lý của mình.
- Cho đến một lúc nào đó, trên trái đất này nếu không còn một bóng người nào nữa, thì muôn loài chúng ta mới được sống yên vui.
- Hay quá! Hay quá!
Anh em Kiến Vàng vỗ... râu khen nhau lấy làm tương đắc ghê lắm. Và chúng tự nhiên thấy mình mang nặng tâm não vĩ đại của một triết gia có bổn phận đối với muôn loài.
- Tư tưởng của chúng ta hay sứ mạng của chúng ta cao quý, ta phải truyền bá cho mọi loài cùng biết.
- Có nghĩa là chúng ta phải diễn thuyết.
- Đúng!
- Chúng ta phải diễn thuyết để truyền bá tin tưởng của chúng ta.
Thế rồi trên đường từ dưới đất lên tới trần nhà, gặp ai anh em Kiến Vàng cũng phổ biến tin tức diễn thuyết.
- Có phải bác Mọt đang đào hầm trong đó không? Ăn làm chi cái thứ gỗ dai như giẻ rách đó bác, lát nữa mời bác lên trần nhà nghe một vĩ nhân đại tài diễn thuyết hay lắm cơ.
Gặp chị Nhện đang giăng tơ ở xó nhà. Anh em Kiến Vàng ngỏ lời, vừa khen vừa mời:
- Chị giăng lưới khéo quá, mười mắt như một, lát nữa chị nghỉ tay lên trần nhà nói chuyện với anh em chúng tôi nhé.
Gặp chú Muỗi ngày bay qua:
- Bay đâu vội thế chú ơi, trần nhà chú nhớ ghé chơi kẻo buồn.
Chàng Gián đang ngủ trong kẽ cột:
- Chẳng dám quấy rầy giấc ngủ của anh, nhưng lát nữa nếu anh thấy khoan khoái trong mình thì xin mời anh lên trần nhà chơi, hôm nay có đại hội vui lắm.
Và khi lên tới trần nhà, đó là khu vực làm ăn của bác Thạch Sùng, anh em Kiến Vàng ý tứ thưa:
- Chào bác, chúc bác săn được nhiều mồi ngon. Lát nữa đây tôi có mời tất cả những bạn hữu muôn loài sống trong nhà hộp mặt ở đây, vậy cảm phiền bác cho chúng tôi mượn tạm khu vực này, vì tôi biết bác cầm quyền sinh sát của muôn loài bé nhỏ trong nhà, tôi phải xin phép bác để phổ biến cho họ nghe một điều hệ trọng. Một điều mà trong chúng ta chưa ai lần nào nhắc tới, Tiện đây nếu bác không bận rộn gì, anh em chúng tôi cũng xin mời bác bớt chút thời giờ quý báu đến dự buổi diễn thuyết của chúng tôi.
Tuy đứng tuổi nhưng bị bọn trẻ “phỉnh”, bác Thạch Sùng vẫn cảm thấy khoái như thường. Bác đồng ý ngay cho anh em Kiến Vàng mượn khu vực làm ăn của mình để diễn thuyết. Lời nói chẳng mất tiền mua, nhờ anh em Kiến Vàng khéo nói nên đã mua được lòng người. Bác Mọt đang đào hang, chị Nhện đang giăng tơ, chú Muỗi ngày đang đói, chàng Gián đang ngủ, đều bỏ dở việc làm của mình bò lên trần nhà xem anh em Kiến Vàng tổ chức gì mà coi bộ xôm trò thế.
- Anh em mình thành công rồi, tất cả đều nghe lời mời của ta. Nhất định nghe ta diễn thuyết họ đều phải mê tơi với tư tưởng vĩ đại của ta.
Trần nhà đã đông đủ các sinh vật, anh em Kiến Vàng khởi sự sứ mạng:
Kiến Em dõng dạc:
- Kính thưa quý vịt, tôi xin giới thiệu thuyết trình viên Kiến Vàng tức Kiến Anh, nghĩa là anh của tôi. Kiến Vàng, Tiến sĩ ngoại hạng Tư tưởng học, tốt nghiệp Viện Đại Học của Mối Già tức Mối Thông Thái, tức Mối Độc Thân. Kiến Vàng sẽ cống hiến quý vị một đề tài thật lạ lùng:
“Loài người hà tiện, hung ác, tàn bạo, dã man, chúng ta có nên sống chung với loài người không?” Kính thưa quý vị, đây, thuyết trình viên Kiến Vàng tức Kiến Anh nghĩa là anh của tôi...
Trần nhà ran tiếng vỗ… râu khi Kiến Anh trịnh trọng bước ra. Tiếng ồn ào vừa dứt, thuyết trình viên Kiến Anh nhào vô đề tài liền:
- Kính thưa quý vị, thật là một vinh hạnh lớn lao cho tôi hôm nay được trình bày trước quý vị một vấn đề hệ trọng đến sự tồn vong của muôn loài chúng ta... Thưa quý vị, hẳn quý vị cũng đều thừa hiểu rằng từ đời xửa đời xưa, cha ông chúng ta vẫn sống quanh quẩn chung với loài người và bị loài người cậy lớn bắt nạt, ức hiếp. Đã bao thế hệ qua đi, ngày tháng qua đi, trôi theo dòng nước, rơi theo lá rụng lả tả mùa thu. Ôi mùa thu đến bao lần...
Kiến Em vỗ râu lia lịa ngắt lời:
- Hay quá, văn chương tuyệt điệu!
Kiến Anh hăng say tiếp lời:
- Vâng, mùa thu đến đã bao lần, cho đến thế hệ chúng ta, hôm nay chúng ta đứng đây, sống chung với loài người bần tiện, hung ác, tàn bạo, dã man, chúng ta vẫn bị loài người ức hiếp bắt nạt. Tại sao thế?
Kiến Em phụ họa:
- Tại sao thế?
Thuyết trình viên tiếp tục:
- Tại sao chúng ta lại cứ để cho loài người tiếp tục bắt nạt và sát hại chúng ta, Không!
Kiến Em phụ họa:
- Trăm lần không I
- Vạn lần không, chúng ta cương quyết đứng lên không thể để cho tình trạng nhục nhã này kéo dài mãi được. Chúng ta phải một lòng chung sức chống lại loài người bần tiện dã man hung bạo tàn ác gian manh xảo quyệt côn đồ du đãng mất dạy vô giáo dục...
Kiến Anh đang say sưa phỉ bang loài người thì bị hụt hơi ngã xỉu. Kiện Em phải vội vã nhảy lên diễn đàn tiếp lời anh:
- Loài người xấu xa như thế không xứng đáng sống với loài vật thì tại sao chúng ta lại nhục nhã sống với họ mãi. Thời cơ đã tới, một là chúng ta phải đứng lên tiêu diệt loài người, hai là chúng ta bỏ đất người mà đi. Vì ngày nào chúng ta còn sống chung với loài người thì ngày
đó chúng ta không có hòa bình yên vui hạnh phúc no ấm an lành thịnh vượng...
Rồi cũng vì hăng say quá mà hụt hơi, Kiến Em ngã xỉu xuống bên anh.
Các công dân có tinh thần hưởng ứng nghe lắm, nhưng cả hai thuyết trình viên đều ngã xỉu rớt xuống đất nên họ tản mát ai về nhà nấy.
- Chán như đất bùn mấy cái anh chàng ba hoa khoác lác ấy.
- Nghe mấy chả thì tịch đời.
- Chắc là chúng bị người rượt bắt một phen chí tử nên hận quá chứ gì.
-An phận là phúc, trời sinh ra ta đã đặt định tất cả, ồn ào làm chi cho khổ đời, phải không bác?
-Đúng thế.