← Quay lại trang sách

- 12 - Bày Kiên Nhẫn

HƠI NỒNG NẶC CỦA BOM NGUYÊN tử DDT đã khiến anh em Kiến Vàng tỉnh đậy, thấy tự nhiên mình nằm trên đất, cả hai hoảng quá vội lên tường tìm kẽ hở mà chui ra ngoài.

Giã từ đất người, anh em ta đã phải một phen khiếp vía, tởn tới già. Giã từ bác Thạch Sùng, chị Nhện, chàng Gián, chú Muỗi ngày và bác Mọt, bạc nhược, an phận, chỉ bằng lòng sống hèn mọn trong các xó xỉnh tối tăm của đất người. Chúc các bạn săn được mồi ngon và không làm phiền hà gì tới người để được sống yên phận. Anh em ta phải đi, tiếp tục con đường giang hồ đây đó. Dù ta có phải nắng gió, đói khát nhưng có lẽ còn thú vị hơn là sống quanh quẩn nhặt những đồ ăn thừa thãi của người, (Vâng, dù sao cũng phải nhớ cám ơn cả hạt đường vương vãi đã cứu sống anh em ta trong cơn nguy khốn, tưởng chết được, một miếng mồi ngon nhất đời ta nhưng cũng là miếng ăn nhục nhã, ghi nhớ ngàn đời trên đất người).

Cuộc diễn thuyết chống loài người không thành, anh em Kiến Vàng bỏ đất người mà đi, trong lòng chúng buồn rầu chán nản xen lẫn với hối hận và oán thù loài agười.

- Ta thề sẽ không thèm lai vãng tôi khu vực loài người sống thêm một lần nữa.

Kiến Em hối hận:

- Em xin lỗi, cũng tại em dại dột nên chúng ta mới phải một phen chí tử.

Kiến Anh gạt đi:

- Hệ chi, trên đường phiêu lưu nhờ thế chúng ta mới học đượcnhiều điều.

Loài người vĩ đại thật tinh khôn và xứng đáng làm chủ muôn loài. Thày ta dạy điều gì cũng đúng. Nhưng bản tính ưa phiêu lưu của chúng ta không hạp nên chúng ta còn đi đó thôi.

Dời khu vực người ở được một quãng xa, anh em Kiến Vàng đi về hướng Đông định giang hồ tới cánh đồng rộng để hưởng mùa thu, nhưng vừa đi tới một gốc cây, anh em Kiến Vàng gặp một công dân Tí Hon đồng chủng đang hì hục tha một mẩu bánh mì vụn. Chúng chưa bao giờ thấy có kẻ làm việc cực nhọc đến thế.

Kiến Anh lên tiếng:

- Nè anh bạn, ăn chi hết mẩu bánh đó mà tha cho mệt?

Công dân Tí Hon vừa thở vừa đáp:

- Đó là làm việc.

Kiến Em hỏi:

- Làm việc để ích chi vậy?

- Hỏi kỳ cục, có làm mới có ăn chứ!

- Vẫn biết phải làm việc mới có ăn, nhưng vừa phải thôi, để thời giờ nhàn rỗi mà đi chơi chứ.

-Lại kỳ cục nữa, gì mà đi chơi, ta sinh ra đời là để làm việc.

- Rồi ăn. Ăn rồi lại để làm việc. Cuộc đời thật... lãng nhách!

Công dân Tí Hon nhắm tịt mắt sợ hãi:

-Đừng ăn nói xàm thế, Kiến Chúa mà nghe được không xứng đáng ở trong bày đâu.

Kiến Em vồ lấy chuyện:

- Kiến Chúa nào?

Công dân Tí Hon trố mắt:

- Chứ không phải các bạn ở trong bày Kiên Nhẫn sao?

- Không. Chúng tôi là khách du lịch.

- À ra thế.

Anh em Kiến Vàng chưa kịp hỏi gì thêm nữa thì công dân Tí Hon đã vội vã cúi đầu xuống tiếp tục công việc. Hai đứa đứng ngẩn ngơ nhìn nhau và chẳng hiểu tại sao có kẻ lại phải cực nhọc đời quá thế. Kiến Chúa là ai? Bày Kiên Nhẫn ra sao? Nghe lạ đấy, chúng mình thử tìm biết xem thế nào.

Kiến Anh và Kiến Em tiếp tục đi sâu vào nội địa của quốc gia Kiên Nhẫn, nơi nào hai đứa cũng thấy dân chúng Tí Hon cần cù làm việc. Kìa, cả một đoàn đang lũ lượt kéo nhau đi tải đồ ăn. Và một đoàn khác đang đi ngược lại cụng râu vào nhau trao tin tức cùng chuyện trò mà anh em Kiến Vàng nghe được tựa một bài vè như sau:

Trời đã lập Thu

Vâng, trời đã lập Thu

Mỗi mùa ba tháng

Vâng, mỗi mùa ba tháng

Ba tháng làm việc

Làm việc ba tháng

Mùa Thu rồi tới mùa Đông

Vâng, mùa Thu rồi tới mùa Đông

Mỗi mùa ba tháng

Ba tháng làm việc

Một năm có bốn mùa

Vâng, một năm có bốn mùa

Mùa Xuân

Mùa Hạ

Tới mùa Thu

Bây già trời đã lập Thu

Mùa Thu có ba tháng

Ba tháng làm việc

Mùa Thu rồi tới mùa Đông

Vâng, mùa Thu rồi tới mùa Đông

Ta làm việc mùa Xuân

Ta làm việc mùa Hạ

Ta làm việc mùa Thu

Và, mùa Đông để ta nghỉ ngơi

Vâng, và mùa Đông để ta nghỉ ngơi.

Với từng ấy câu chuyện, dân Tí Hon vừa làm việc vừa trao đổi, nhắc nhở nhau. Hình ảnh tập thể làm việc siêng năng diễn ra trước mắt, anh em Kiến Vàng lấy làm lạ lùng.

- Dại dột chi mà làm việc nặng nhọc cho mệt xác, như ta giang hồ đây đó có sướng thân hơn không!

Chúng muốn tìm đến một công dân Tí Hon khác để hỏi han, nhưng ai nấy đều làm việc bận tối tăm mặt mũi, chẳng ai thèm chuyện trò với anh em Kiến Vàng.

- Bọn vô công rỗi nghề đi chỗ khác chơi, chỗ đang làm việc.

May thay anh em Kiến Vàng gặp được một công dân Kiến gần đấy, có vẻ thảnh thơi lắm, chẳng thấy làm việc chi cả. A, hình như anh ta đang dựa vào ngọn cỏ ngủ thì phải.

- Ê, bạn...

Kiến Anh lấy râu đánh thức Kiến Lười dậy. Kiến Lười tức Kiến Du Đãng không bao giờ chịu làm việc, tuy ở trong bày Kiên Nhẫn nhưng không bao giờ chịu tùng phục, nghe lời dạy dỗ của Kiến Chúa, Ngày ngày các công dân Tí Hon cần cù làm ăn thì Kiến Lười đi lang thang đây đó, có khi tìm bóng mát đánh một giấc ngủ, không thì đi trêu chọc và phá đám công việc của kẻ khác. Lúc đói cũng còn lười cả chuyên đi kiếm ăn, Kiến Lười thường tổ chức cướp giật mồi ngon của các công dân đi lẻ và gây lầm than cho những gia đình sống tự lập.

Vừa bị đánh thức dậy, Kiến Lười tức Kiến Du Đãng nhe ngàm ra:

- Kẻ nào đám phá giấc ngủ của ta vậy?

- Ta đây.

Kiến Anh vừa bước tới đã bị Kiến Lười hất cho một cái. Bất thần không chống đỡ kịp, Kiến Anh ngã lộn đi ba vòng. Kiến Em liền tung mình tới nhưng anh nó đã gạt đi:

- Khoan đã, ta thử nói chuyện hòa bình trước đã.

Kiến Anh làm quen:

- Này thân hữu!

Nhưng chưa dứt lời Kiến Anh đã bị Kiến Lười nhào tới định bồi tiếp một cú đá, lần nầy Kiến Anh đã đề phòng nên Kiện Lười đá hụt, té nhào. Sẵn cơ hội, Kiến Em “dích” Kiến Lười tới tấp.

Kiến Lười đưa hai râu lên:

- Ta chịu thua.

Kiến Anh tiến tới bắt …râu Kiến Lười:

- Chúng tôi không định gây sự với bạn, chỉ muốn hỏi thăm bạn đôi điều.

- Luật giang hồ, ta bỏ qua với nhau chuyện rồi, chẳng hay anh bạn muốn hỏi điều chi?

Kiến Anh tự giới thiệu:

- Anh em tôi là khách giang hồ chúng tôi vừa qua xứ loài người vĩ đại và định tiếp tục gót lãng du tới cánh đồng phía Đông để hưởng mùa thu; nhưng ngang đây thấy dân chúng làm ăn cần cù, siêng năng quá, riêng anh bạn sao có vẻ thảnh thơi thế?

Kiến Lười xoa râu vào nhau đáp:

- Cần chi làm việc cho mệt.

Kiến Em vỗ râu tán đồng:

- Đúng thế, sự làm việc không thích thú chút nào hết.

Kiến Lười gặp được bạn đồng chí hướng liền; hớn hở bày tỏ lập trường lười của hắn và chê bai những công dân ngu si:

- Họ ngu si đần độn hết sức, tối ngày chỉ biết chúi đầu làm việc.

- Tôi có nghe nói tới Kiến Chúa, chẳng hay Kiến Chúa ra sao?

- Thật là khổng lồ, Kiến Lười giang hai râu ra, một tên bạo chúa khủng khiếp. Chính Kiến Chúa đã điều khiển một bày dân tôi mọi hàng ngày đi kiếm thực phẩm về chất đầy kho cho kiến Chúa ăn.

- Ghê thế cơ à, chắc là Kiến Chúa phải ăn khoẻ lắm nhỉ.

- Còn phải nói, cái kho chứa lương thực vĩ đại của bày Kiên Nhẫn có mà ăn cả đời cũng chưa hết, Kiến Chúa bắt dân chúng làm việc vất vả cực nhọc thế để nuôi mình. Một tên bạo chúa khủng khiếp không sai.

Hình ảnh Kiến Chúa được tên Kiến Lười vẽ vời tô điểm trở thành một tên bạo chúa khủng khiếp trong trí tưởng của anh em Kiến Vàng. Óc tò mò của hai đứa muốn biết mặt mũi Kiến Chúa ra sao mà dân chúng Tí Hon lại khiếp sợ phục tòng đến thế. Kiến Anh thắc mắc:

- Tại sao dân chúng đồng đảo thế lại không hợp lực lại mà tiêu diệt bạo chúa Kiến đi?

- Thế mới hèn nhát chứ, Tôi nói cho các bạn biết, Kiến Lười tức Kiến Du Đãng ba hoa, mấy năm nay tôi cô đơn ở xó xỉnh này cũng chỉ vì không muốn lẫn lộn với đám dân chúng mọi rợ ấy. Tôi đang tính làm cách mạng đấy các bạn ạ.

- Cách mạng à, Kiến Em sáng mắt lên, có đánh nhau phải không?

Kiến Anh ra chiều suy nghĩ hơn, hay là nó vừa ôn lại những bài học về cách tổ chức một quốc gia mà có lần thày Mối Già đã dạy. Kiến Anh đề nghị với Kiến Lười:

- Bạn dẫn chúng tôi tới xem mặt Kiến Chúa được không?

Kiến Lười quắc mắt:

- Chi vậy?

- Để tôi diện kiến ngài.

- Đừng nói rỡn, gặp được Kiến Chúa không phải là chuyện tầm thường đâu. Nhưng mà bạn gặp mặt Kiến Chúa để làm gì?

- Tôi muốn hỏi Kiến Chúa rằng, tại sao lại bắt dân chúng làm việc cực khổ vậy?

Kiến Lười cười to:

- Bạn thật ngây thơ, Kiến Chúa sẽ bỏ tù bạn mười kiếp.

- Tôi không tin.

Kiến Lười phịa chuyện:

- Thoạt tiên chính tôi cũng không tin chuyện đó, nhưng đến khi biết được cả hầm xương khô thì bất mãn cũng đã muộn.

Kiến Lười thở dài yếm thế:

- Tôi chán cái xã hội cơ cực, suốt ngày chỉ làm việc như thế này. Bạn biết tôi đang làm gì dưới gốc cỏ khô này không?

- Không.

- Từ khi tôi hiểu được sự đời xấu xa đáng chán như thế, tôi bỏ đi tìm một nơi tĩnh mịch như thế này để tu thân!

Kiến Anh, sau vài phút chuyện trò với một công dân Kiên Nhẫn, nó biết rằng anh ta chỉ là một thứ lười biếng, ba hoa, cộng thêm với cái ngang ngược hạng bét, ngớ ngẩn, ăn nói chẳng đâu vào đâu: Thấy anh em Kiến Vàng không nói gì, Kiến Lười ba hoa thêm:

- Xa thế tục, ta tĩnh tâm để cầu nguyện cho hòa bình sớm trở lại, dân chúng an lạc, thái bình, thịnh vượng.

Ngán ngẩm cái anh chàng dở khùng, dở khôn, lười biếng, anh em Kiến Vàng dời gốc cỏ khô!

- Ta thử nhập bọn trong đám dân chúng đang làm việc kia xem. Làm việc coi bộ mệt lắm đấy, nhưng sống tập thể cũng có vẻ vui vui.

Anh em Kiến Vàng đi lẫn vào với các công dân tí hon của bày Kiên Nhẫn, chúng cũng chuyện trò, đọc khẩu lệnh và trao đổi tin tức cùng làm việc như các Kiến khác.

Trời đã lập Thu. Vâng, trời đã lập Thu. Mùa Thu có ba tháng. Ba tháng làm việc. Mùa Thu rồi tới mùa Đông. Mùa Đông có ba tháng. Ba tháng làm việc. Ta làm việc mùa Xuân, ta làm việc mùa Hạ, ta làm việc mùa Thu, để rồi mùa Đông ta nghỉ ngơi...

Anh em Kiến Vàng è cổ khênh một hạt gạo to lớn cùng với ba công dân tí hon khác. Thực ra đây không phải là công việc đi kiếm thực phẩm về kho tích trữ, mà chỉ là một cuộc di chuyển thực phẩm từ kho này tới kho khác. Vì theo các Kiến thiên văn, tức Kiến Quan, tức Kiến Đực, là một giai cấp quý tộc, thiểu số được ưu đãi sống bên cạnh Kiến Chúa để trước là hầu hạ, sau là giúp Kiến Chúa trong việc lãnh đạo quốc gia Kiên Nhẫn. Theo các Kiến cố vấn thiên văn này thì nội trong tuần ít nữa sẽ có một trận phong ba bão táp, mưa ròng rã mấy ngày liền và ngập lụt khắp nơi. Bởi thế nên các lương thực hiện đang chứa trong kho có thể sẽ bị hư thối hoặc trôi đi. Kiến Chúa ra lệnh phải lập tức dời các lương thực ấy tới một kho khác, kho này ở một khu đất cao hơn và phải mất nửa ngày đường cách kho cũ, mới được các Kiến Công Binh ra công đào mấy bữa nay!

Nhờ đi làm dân công được vài tuần anh em Kiến Vàng đã học hỏi, thành thạo được các đường lối trong quốc gia Kiên Nhẫn với các lối quanh co dẫn tới kho lương thực vĩ đại. Nhưng mục đích chính của anh em Kiến Vàng không phải chỉ để tìm hiểu bày Kiên Nhẫn tổ chức ra sao, mà chúng còn có ý định táo bạo là làm sao gặp được Kiến Chúa, tức quốc vương của quốc gia Kiên Nhẫn.

Kiến Anh hỏi thăm một lính gác cửa kho:

- Anh làm ơn chỉ cho chúng tôi biết muốn gặp Quốc Vương phải đi lối nào?.

Kiến gác cửa kho trừng mắt:

- Chúng bay muốn giỡn mặt hả?

Kiến Anh thản nhiên đáp:

- Không, chúng tôi hỏi thật.

Nhưng Kiến gác cửa kho không thèm để ý tới lời thành thật của anh em Kiến Vàng, anh ta nạt:

- Thằng khùng, đi chỗ khác chơi.

Buồn tình anh em Kiến Vàng lang thang đi khắp nơi trong hang, nơi nào chúng cũng thấy tổ chức ngăn nắp, thứ tự và canh gác cẩn mật. Chúng lại hỏi thăm một lính gác khác, lần này là một lính gác cửa của Dinh Quốc Vương. Tên gác cửa dữ dằn định tấn công anh em nhà Kiến Vàng, may thay chúng nhanh chân chạy kịp, không thì được một phen ốm đòn!

Thôi, tìm biết Kiến Chúa làm gì, những sự kiện vừa rồi ta cũng đủ biết là Quốc Vương của nước Kiên Nhẫn vĩ đại đến bực nào rồi. Chỉ có mỗi điều thắc mắc, tại sao dân chúng làm ăn khổ cực đem tích trữ đầy kho lương thực như thế để làm gì. Chưa ai trả lời cho ta biết cả.

Nghĩ thế, rồi anh em Kiến Vàng bỏ quốc gia Kiên Nhẫn mà đi, tiếp tục con đường phiêu lưu của chúng.