Chương 7
Tôi cho Fyalar biết là tôi, chỉ tôi thôi, đang như thế nào khi trên con đường dài trên các dãy núi.
- Mày có biết cuộc phiêu lưu như thế này đối với tao có ý nghĩa gì không? Phải nhớ rằng tao từ trước đến nay chưa làm gì khác ngoài việc nằm trên một chiếc xô-pha giường gần như cả đời! Mày không được nghĩ rằng có giây phút nào tao quên Jonathan. Nếu không, thì tao sẽ gào thật to, vang khắp các ngọn núi, vì thật tuyệt vời biết bao được như thế này.
Đúng thế, thật tuyệt vời. Jonathan hẳn cũng hiểu như vậy. Núi ra núi; cứ hình dung ra mà xem, có những ngọn núi cao đến thế trên đồi, rồi có biết bao nhiêu hồ nước nhỏ trong vắt, rồi những dòng suối chảy xiết, lại những dòng thác, những đồng cỏ đầy hoa mùa xuân, ngay trên núi cao ấy. Và tôi, Qui Ròn, trên mình ngựa, được chứng kiến tất cả! Tôi đâu có biết rằng trên đời này lại có gì đẹp đến thế, nên thoạt đầu tôi thật choáng ngợp.
Nhưng cảnh vật dần thay đổi. Tôi thấy một con đường nhỏ gồ ghề, có lẽ là con đường mà Jonathan đã kể cho tôi nghe. Đường luợn ngoằn ngoèo, rồi những chỗ rẽ ngoặt, đường tới Thung lũng Bông hồng Dại là như thế, anh bảo vậy. Đường lượn ngoằn ngoèo thật. Chẳng mấy chốc, tôi rẽ từ những đồng cỏ vào theo những con đường lượn ngoằn ngoèo, quanh co. Núi non trở nên hoang dã hơn, khủng khiếp hơn, đường càng đi càng nguy hiểm hơn. Đôi khi dốc lên dựng đứng, đôi khi dốc xuống sâu hút, đôi khi vòng vèo lượn quanh những vách đá cheo leo, và tôi đã nghĩ chắc mình không qua nổi. Nhưng chắc hẳn Fyalar đã quen đi những con đường núi nguy hiểm rồi thì phải giỏi, Fyalar giỏi thật.
Đến tối, chúng tôi đều mỏi, cả tôi lẫn ngựa của tôi, nên tôi làm lán qua đêm trên một mảng cỏ xanh ngay bên bờ suối để chúng tôi có thể cùng uống nước.
Rồi tôi đốt lửa trại. Suốt cuộc đời mình, tôi những ước mong được ngồi bên ngọn lửa trại, vì Jonathan đã kể cho tôi nghe chuyện ấy kì thú như thế nào; và cuối cùng thì bây giờ tôi đang ngồi đây.
- Thế nào, Qui Ròn, cuối cùng thì nhà ngươi được huởng cảm giác ấy rồi đấy chứ, - tôi nói to với chính mình.
Tôi nhặt mấy cành cây khô, gom lại được một đống to, rồi đốt thành một ngọn lửa lớn, cháy nổ tanh tách, bật ra những tia sáng, còn tôi ngồi bên đống lửa của mình và cảm thấy đúng như Jonathan đã nói. Tôi cảm thấy tuyệt vời khi ngồi đó, mắt nhìn ngọn lửa, miệng nhai bánh mì, nhâm nhi miếng thịt hun khói, ngon ơi là ngon, chỉ ước gì người cho miếng thịt ấy không phải là Hubert.
Tôi cao hứng, mình hát cho mình nghe. "Bánh mì của ta ơi, ngọn lửa của ta ơi, và chú ngựa của ta ơi! Bánh mì của ta ơi, ngọn lửa của ta ơi và chú ngựa của ta ơi!" - Tôi đâu có nghĩ được gì hơn thế.
Tôi cứ ngồi như thế lâu lắm và nghĩ tới tất cả những đống lửa trại từng cháy trong hoang dã khắp thế gian từ thuở xa xưa và từng tắt ngấm hết từ bao lâu nay. Riêng của tôi vẫn đang cháy đây, tại đây, vào lúc này!
Trời trở tối quanh tôi. Núi non đã chuyển sang thành màu đen, lạ thế, thành màu thật tối như mực và nhanh làm sao! Tôi không thích quay lưng lại cái bóng tối như mực ấy. Cứ có cảm giác như có ai đó xô đến chỗ mình. Nhưng dù sao, cũng tới giờ đi ngủ rồi, nên tôi ủ đống lửa lại, chào Fyalar rồi chui vào chăn, lăn sát đống lửa. Rồi tôi thầm ước ngủ được ngay trước khi tự tôi làm cho tôi sợ hãi.
Thật đấy, tôi có thể tự làm cho tôi sợ hãi, nhanh lắm cơ. Tôi không biết có ai làm được việc đó nhanh bằng tôi không. Những ý nghĩ đã bắt đầu nhảy nhót trong đầu tôi - Chắc chắn đang có kẻ nào đó rình rập trong bóng tối, và chắc chắn bọn lính và gián điệp của Tengil đang sùng sục khắp những núi đồi này, còn Jonathan chắc chắn đã chết từ lâu rồi; đó là những ý nghĩ nhảy nhót cùa tôi, và tôi không sao ngủ nổi.
Đúng lúc ấy, mặt trăng nhô lên khỏi ngọn núi; ừ mà chưa chắc đã phải là mặt trăng bình thường, tôi đoán vậy, nhưng trông thì giống nhau, còn ánh trăng thì tôi chưa từng thấy bao giờ. Nhưng cũng có thể do tôi chưa bao giờ được thấy ánh trăng dọi trên các ngọn núi cao.
Mọi vật trở nên là lạ; mình bị rơi vào một tbế giới trong đó không có gì khác ngoài những bóng hình bàng bạc và đen sì. Quả là đẹp, có đượm chút buồn theo một kiểu đáng yêu, là lạ mà lại thấy gai gai người, vì mặc dù chỗ nào có ánh trăng chiếu thì sáng, biết đâu trong những chỗ tối lại có biết bao hiểm họa đang ẩn náu.
Tôi kéo chăn che kín đầu, vì tôi không muốn nhìn nữa. Nhưng tôi lại nghe, đúng, tôi nghe có tiếng gì kêu: một tiếng tru vang từ mãi xa trong núi tới, và rồi mấy tiếng tru gần hơn một chút. Fyalar cất tiếng hí; nó đang sợ, rồi tôi nhận ra đó là gì rồi. Chó sói tru.
Nguời nhút nhát như tôi có thể dễ dàng chết vì sợ hãi. nhưng khi tôi thấy Fyalar đang lo như thế nào, thì tôi cố lên mặt can đảm.
- Fyalar, chó sói sợ lửa, chú mày có biết thế không? - Tôi hỏi. Nhưng chính tôi cũng không thật tin, và bọn sói này cũng chưa bao giờ nghe thấy điều đó. Vì bây giờ đây tôi đã có thể trông thấy chúng; chúng đang đến gần hơn, những cái bóng hình màu xám đáng sợ lừng lững thành hàng duới ánh trăng, tru lên vì đói.
Khi đó, tôi cũng tru. Tôi gào lên trời cao. Chưa bao giờ tôi bật ra tiếng gào như thế, và tiếng gào ấy làm cho bọn chúng có sợ một chút, tôi nghĩ.
Nhưng chẳng được lâu. Chỉ một lát, chúng lại trở lại, còn tiến đến gần hơn. Tiếng tru của chúng làm cho Fyalar phát rồ dại lên. Cả tôi cũng vậy. Tôi biết rằng hai chúng tôi sắp chết đến nơi, cả hai. Tôi cần phải quen với chuyện đó, vì tôi đã từng chết một lần. Nhưng lần đó tôi muốn chết, lần đó tôi mong được chết, còn bây giờ thì không. Bây giờ tôi muốn đuợc sống và sống cùng Jonathan; ôi, Jonathan, giá như anh có thể tới đây cứu em.
Bọn chúng đã tới gần rồi, bọn chó sói ấy. Một con to hơn những con khác, và hung dữ hơn, có lẽ là sói đầu đàn. Đó sẽ là con nhảy vào vồ tôi trước, tôi biết vậy. Nó vòng quanh tôi và cất tiếng tru, tru đến nỗi làm cho máu trong người tôi đông cứng lại. Tôi lao một cành củi đang cháy vào nó và hét to lên, nhưng nó chẳng bận tâm. Tôi thấy hàm nó bạnh ra, rồi những chiếc răng ghê người của nó đang thèm khát được ngoạm lấy cổ họng tôi. Kìa, anh Jonathan, cứu em với! Kìa, nó nhảy lên rồi kìa!
Nhưng ngay lúc ấy! Có chuyện gì thế này? Gìữa lúc nó chồm lên, nó rú lên rồi gục xuống chân tôi. Chết, chết cứng, và một mũi tên xuyên giữa đầu nó.
Mũi tên từ đâu bắn tới? Ai là người đã cứu mạng tôi? Có người nào đó từ bóng tối phía sau một tảng đá nhảy ra. Còn ai ngoài Hubert? Ông ta đấy, trông vẫn hơi khinh khỉnh như thường lệ - thế mà tôi lại muốn lao tới ôm chầm lấy ông ta, tôi quá mừng được thấy ông ta. Lúc đầu. Nhưng đó chỉ là lúc đầu thôi.
- Hình như ta đến đúng lúc phải không? Ông ta hỏi.
- Vâng, đúng là như thế, - tôi trả lời.
- Tại sao cậu không ở nhà trong Trang trại Các Hiệp sĩ? - Ông ta hỏi tiếp.
Thế còn ông? Tôi nghĩ, vì nay tôi nhớ ra ông ta là ai. Có âm mưu phản trắc cáo già gì sắp xảy ra trong vùng núi rừng này đêm nay? Trời ơi, tại sao lại là một kẻ phản bội cứu sống mình thế này? Tại sao mình lại phải chịu ơn Hubert, so với tất cả mọi ngưòi, không phải chỉ vì đã cho mình thịt, mà còn vì đã cứu cả cuộc sống thân thiết cho mình?
- Thế bác đang một mình làm gì ở đây giữa đêm hôm khuya khoắt thế này? - Tôi hỏi cụt lủn.
- Bắn sói, như cậu thấy đấy, - Hubert đáp. - Nói thật, tôi trông thấy cậu phóng đi sáng nay, và tôi nghĩ tôi không muốn có gì nguy hiểm xảy ra với cậu. Nên tôi đi theo.
Phải. cái đồ, cứ nói dối đi, tôi nghĩ bụng. Sớm muộn gì cô Sofia cũng sẽ thanh toán với nhà ngươi, và rồi tôi thấy lấy làm tiếc cho Hubert.
- Jonathan đâu? - Hubert hỏi. - Chàng ta, nghe nói đi săn chó sói, đáng ra phải có mặt ở đây mà bắn cả đàn sói chứ?
Tôi nhìn quanh. Lũ sói đã biến mất, biến sạch. Chắc chúng hoảng sợ khi sói đầu đàn gục chết, mà cũng có thể chúng đang đau khổ, vì tôi nghe những tiếng tru nhỏ thảm thiết xa xa trong núi.
- Thế nào, Jonathan đâu? - Huberl gặng hỏi, và tôi cũng phải nói dối.
- Anh ấy đến đây ngay bây giờ ấy mà, - tôi đáp. - Anh ấy đang đuổi theo một đàn sói về phía kia kìa - tôi nói, tay chỉ lên phía núi.
Hubert cười vang. Ông ta không tin tôi, tôi thấy rõ như vậy.
- Lẽ nào cậu lại không nên cùng tôi quay về nhà trong Thung lũng Hoa Anh đào, hả? - Ông ta hỏi.
- Không, cháu phải đợi anh Jonathan, - tôi trả lời. - Anh ấy sẽ về đây ngay bây giờ ấy mà.
- Thôi được, - Hubert nói. - Thôi được - ông ta nói, nhìn tôi một cách lạ lùng. Rồi, rồi ông ta rút từ thắt lưng ra con dao, và tôi thốt ra một tiếng kêu. Hắn ta định làm gì tôi? Khi hắn đứng đó, dưới ánh trăng, tay lăm lăm con dao, hắn làm tôi sợ hơn tất cả đàn sói trong vùng núi rừng này gộp lại.
Hắn muốn giết mình, ý nghĩ ấy vụt qua trong đầu tôi. Hắn ta hiểu rằng tôi biết hắn là kẻ phản bội, cho nên hắn bám theo tôi, và bây giờ hắn muốn giết tôi.
Tôi bắt đầu run, tôi can đảm đến mức ấy đấy,
- Đừng làm thế, - tôi kêu lên. - Đừng làm thế!
- Đừng làm cái gì? - Hubert hỏi.
- Đừng giết cháu, - tôi kêu.
Mặt Hubert trắng bệch vì tức giận, và hắn ta lao vào tôi, vào sát đến mức tôi gần như ngã ngửa ra sau, tôi kinh hoàng.
- Thằng ôn con, mày nói cái gì thế?
Hắn túm tóc tôi và lắc mạnh.
- Đồ ngu như lợn, - hắn nói. - Nếu tao muốn thấy mày chết, thì tao đã để mặc mày cho lũ sói rồi.
Hắn dứ con dao ngay dưới mũi tôi, dao này sắc lắm đây, tôi có thể thấy như vậy.
- Tao dùng dao này để lột da chó sói, - hắn nói. - Chứ không phải để giết bọn nhóc ngu ngốc.
Tòi bị ăn một cú đá vào đít đến nỗi ngã sấp xuống đất, và khi đó ông ta bắt tay lột da chó sói, vừa làm vừa luôn miệng chửi thề.
Tôi chạy vội ra nhảy lên Fyalar, vì tôi muốn thoát khỏi nơi này; ôi, tôi muốn thoát khỏi biết chừng nào.
- Mày chuồn đi đâu thế? - Hubert hét ầm lên.
- Tôi đi gặp Jonathan, - tôi đáp, và tôi có thể nghe thấy minh nói một cách hoảng sợ và yếu ớt đến mức nào.
- Đuợc, cứ việc đi đi, đồ ngu xuẩn, - Hubert gào theo. - Cứ việc đi và tự giết mày đi. Tao sẽ không ngăn mày lại nữa đâu.
Nhưng tới lúc đó, tôi đã phóng đi như bay và có thể quên Hubert đi rồi.
Trước mặt tôi, dưới ánh trăng, con đưòng lượn vòng lên dốc, ánh trăng dịu hiền, gần như giữa ban ngày, làm cho mình nhìn rõ mọi thứ. May làm sao! Nếu không, chắc tôi đã bị lạc. Cứ như phi ngựa trong mơ, những vách đá dựng đứng cheo leo, những vực sâu thăm thẳm đến chóng mặt: vừa kinh hoàng vừa đẹp làm sao! Đúng là như phi ngựa trong mơ: cảnh vật dưới ánh trăng này chỉ có thể tồn tại trong một giấc mơ man dại đáng yêu nào đó, tôi nghĩ, và tôi nói với Fyalar:
- Mày nghĩ là ai đang mơ? Không phải là tao rồi. Phải có một ai đó có khả năng mơ ra được cái kinh hoàng và đẹp đến khác thường như thế này; phải chăng là Chúa?
Nhưng tôi mệt mỏi và buồn ngủ quá, không thể ngồi tìếp trên yên ngựa được nữa. Tôi phải kiếm chỗ nghỉ qua đêm.
- Tốt nhất là chỗ nào không có chó sói, - tôi nói với Fyalar, và nghĩ rằng nó cũng đồng ý với tôi.
Vậy ai là người đã đặt chân trên những con đường núi giữa các thung lũng của Nangiyala từ thuở đầu tiên? Ai là người đã nghĩ ra rằng con đường này tới Thung lũng Bông hồng Dại phải đi như thế nào? Liệu có cần phải để cho nó chạy ngoằn ngoèo qua những mỏm đá chon von đáng thương như thế này hay không, đó là chưa kể những vách đá cheo leo kinh người? Tôi biết rằng nếu Fyalar chỉ cần sai một bước chân, thì hai chúng tôi sẽ lao xuống vực, cả hai, và rồi chẳng có ai trên cõi vĩnh hằng của những cõi vĩnh hằng biết được điều gì xẩy ra với Karl Tim Sư tử cùng chú ngựa của cậu ta.
Tình hình càng ngày càng xấu hơn, về sau, tôi không dám mở mắt nhìn nữa, vì nếu chúng tôi bị lao xuống vực thẳm, thì tôi không muốn chứng kiến cảnh ấy.
Nhung Fyalar không sai một bước chân nào. Nó rất khéo, và khi cuối cùng tôi dám mở mắt lại, thì chúng tôi đã tới một trảng cỏ không lớn; một trảng cỏ đẹp, xanh rờn có những trái núi cao, cao lắm ở một bên, còn bên kia là một bờ vực rắt dốc.
- Chỗ ấy đây rồi, Fyalar ạ, - tôi nói. - Tại đây, chúng mình thoát bọn sói rồi.
Đúng vậy. Chẳng có sói nào từ trên núi xuống được đây, vì núi quá cao, mà cũng chẳng có sói nào từ dưới vực lên được đây, vì thành vực quá dốc. Nếu nó có tới, con sói ấy mà, thì nó phải lần theo con đường kinh tởm dọc theo những bờ vực mà chúng tôi vừa đi qua. Nhưng chúng đâu có cáo già thế đuợc, tôi nghĩ chắc như vậy.
Tôi thấy một thứ thật là tốt. Đó là một chiếc động ăn sâu vào bên sườn núi. Các bạn hẳn sẽ gọi đó ià một chiếc hang, vì nó có những tảng đá lớn che phía trên. Trong hang đó, chúng tôi có thể an toàn làm một giấc ngủ, mà trên đầu có mái che hẳn hoi.
Có ai đó đã từng nghỉ ngơi trên trảng cỏ này trước tôi, vì vẫn còn tro của một đống lửa trại. Tôi suýt nữa đã muốn đốt một đống lửa như vậy. nhưng tôi thấy không còn sức. Lúc này, tôi chỉ thèm ngủ. Vì thế tôi cầm cương Fyalar, dắt nó vào trong hang. Hang thật sâu, và tôi bảo Fyalar:
- Có mười lăm ngựa như mày vào đây cũng đủ chỗ.
Nó hí nhè nhẹ. Chắc nó đang nhớ chuồng của nó. Tôi xin nó tha thứ cho tôi vì đã lôi nó vào cái trò gian truân này, tôi cho nó ít kiều mạch, và chúc nó ngủ ngon. Sau đó, tôi cuộn mình trong chăn ở góc hang xa nhất, tối nhất và lăn ra ngủ như chết, không kịp tự dọa dẫm mình một chút nào.
Tôi không biết minh đã ngủ bao lâu, nhưng đột nhiên tôi ngồi dậy và tỉnh như sáo. Tôi nghe có tiếng nói, và tôi cũng nghe tiếng ngựa hí ngoài hang.
Thế cũng quá đủ. Lại nỗi kinh hoàng hết sức điên dại lan khắp người tôi. Ai biết đâu được, có khi lũ người đang nói chuyện ngoài hang kia lại chẳng xấu xa hơn bất kì con chó sói nào?
- Đưa ngựa vào hang đi, trong đó tụi mình sẽ tha hồ rộng rãi. - tôi nghe một giọng nói, rồi hai con ngựa lộp cộp đi vào. Chúng hí lên khi trông thấy Fyala, và Faylar hí đáp lại, nhưng sau đó chúng yên lặng, chắc chúng đã làm bạn với nhau trong bóng tối. Bọn người bên ngoài chắc chưa nhận ra tiếng ngựa lạ, vì họ vẫn điềm nhiên vừa đi vừa nói chuyện với nhau.
Tại sao họ tới đây? Họ là ai? Đêm hôm thế này, họ làm gì trong núi? Tôi sẽ phải tìm hiểu xem sao. Tôi đang sợ hãi tới mức hai hàm răng va vào nhau lập cập, và tôi ước gì tôi đang ở cách đây vạn dặm. Nhưng tôi đang ở đây, còn rất gần tôi là mấy người, có thể là bạn bè, nhưng cũng có thể là kẻ thù, và tôi sẽ phải tìm hiểu xem họ là ai, cho dù tôi có sợ hãi đến thế nào đi nữa. Nghĩ vậy, tôi nằm rạp xuống đất, rồi bắt đầu trườn về phía có tiếng nói. Mặt trăng đang chiếu ngay cửa hang, và một tia sáng soi trúng nơi ẩn náu của tôi, nhưng tôi nép về phía có bóng tối, và từ từ nhoài mình đến gần chỗ có tiếng nói hơn.
Họ đang ngồi dưới ánh trăng và đang nhóm lửa, hai người đàn ông với nét mặt thô, đầu đội mũ sắt đen sì. Đây là lần đầu tiên tôi trông thấy bọn lính của Tengil, và tôi tin rằng tôi đang trông thấy cái gì, chắc chắn là như thế. Tôi biết rằng trước mặt tôi là hai trong số những kẻ độc ác, đã đi lính cho Tengil để tàn phá những thung lũng xanh của Nangiyala. Tôi không rnuốn rơi vào tay bọn chúng; chẳng thà bị chó sói thịt còn hơn.
Chúng đang ngồi, lặng lẽ chuyện trò với nhau, nhưng trong bóng tối, tôi ở gần chúng tới nỗi tôi nghe được từng lời của chúng. Chúng hình như đang tức giận với ai đó, vì một tên nói:
- Tao sẽ xẻo hai tai nó đi, nếu lần này nó lại không đến nữa.
Rồi tên kia nói:
- Phải, nó còn phải học nhiều. Tụi mình thì cứ phải ngồi đây, đêm này qua đêm khác, để chờ đợi vô ích. Thế mà nó là cái thá gì cơ chứ? Bắn mấy con chim đưa thư, cũng được đấy, nhưng Tengii muốn nó phải làm gì hơn thế cơ. Ông ấy muốn bắt được Sofia nhốt vào Hang Katla, và nếu thằng cha này không làm nổi, thì nó liệu hồn.
Đến đây thì tôi đã nhận ra cái thằng cha mà hai tên lính đang nói tới là ai, rồi cái thằng cha mà chúng đợi là ai, chính là Hubert.
Cứ bình tĩnh nào, tôi nghĩ. Chờ cho hắn ta lột da con sói xong, rồi hắn sẽ tới, cứ tin tao đi! Hắn sẽ xuất hiện ở chỗ đường kia kìa, cái thằng cha có thể bắt đuợc Sofia cho bọn mày đấy!
Tôi thấy xấu hổ đến cháy người. Tôi thấy xấu hổ là chúng tôi có một kẻ phản bội ở Thung lũng Hoa Anh Đào. Nhưng tôi lại cũng muốn trông thấy hắn ta tới, vì cuối cùng thì tôi đã có bằng chứng. Đó là điều nghi cho ai đó, nhưng bây giờ thi tôi biết chắc chắn rồi, để tôi có thể nói với cô Sofia:
- Lão Hubert đó, thanh toán lão ấy đi! Nếu không chẳng mấy chốc, cả cô lẫn toàn bộ Thung lũng Hoa Anh Đào sẽ bị kết liễu.
Thật kinh khủng khi phải chờ đợi, mà lại chờ đợi điều kinh khủng. Tên phản bội là một điều kinh khủng; tôi cảm thấy như thế, nên cảm giác ấy lan khắp nguời tôi khi tôi nằm đó, vì cái điều ghê tởm ấy mà tôi hết cả sợ hai tên lính bên đống lửa - tôi sẽ sớm nhìn thấy tên phản bội đi ngựa tới, đúng theo con đưòng vòng bên mỏm đá kia. Nghĩ vậy mà tôi sợ, nhưng tôi vẫn căng mắt ra, hướng tới nơi tôi biết hắn sẽ xuất hiện.
Hai tên lính ngoài kia bên đống lửa cũng đang chăm chăm nhìn về cùng hướng. Chúng cũng biết hắn sẽ tới theo đường nào. Nhưng cả ba chúng tôi đều không biết là khi nào.
Chúng tôi cùng chờ. Chúng chờ bên đống lửa, còn tôi nằm úp mặt xuống đất trong hang của tôi. Mặt trăng đã chuyển khỏi cửa hang, nhưng thời gian thì vẫn dừng một chỗ. Không thấy gì; chúng tôi cứ đợi; đợi mãi đến khi tôi muốn nhảy tung lên và hét rằng kết thúc chuyện đó đi. Y như là cái gì cũng đang chờ, mặt trăng, núi non xung quanh, y như là toàn bộ ánh trăng kinh người cũng đang nín thở, chờ tên phản bội.
Cuối cùng, hắn ta đã tới. Từ mãi xa, trên đường, ngay giữa ánh trăng, hắn đang phi ngựa tới; đúng, tôi đã biết chính xác là hắn sẽ đến từ phía nào, và tôi rùng mình khi tôi trông thấy hắn ta - Hubert, lẽ nào nhà ngươi lại như vậy? Tôi nghĩ.
Mắt tôi nhìn căng quá nên tôi phải nhắm lại. Hay tôi phải nhắm lại để tôi khỏi phải nhìn. Tôi đã phải chờ đợi thằng khốn kiếp này quá lâu, rồi đến bây giờ khi hắn tới thật, thì tôi dường như không chịu đựng nổi việc phải trông thấy bộ mặt của hắn. Vì thế, tôi nhắm mắt lại và chỉ còn nghe thấy tiếng vó ngựa của hắn lộp cộp phi tới.
Cuối cùng, hắn đã tới, gò dây cương, và rồi tôi mở mắt ra, vì tôi phải nhìn xem tên phản bội như thế nào khi hắn đã phản bội đồng loại của mình; phải, tôi muốn nhìn Hubert, khi hắn ta tới đây để phản lại Thung lũng Hoa Anh Đào cùng tất thảy mọi người đang sống ở đó.
Nhưng đó lại không phải là Hubert. Đó la Jossi! Con Gà Trống vàng.