← Quay lại trang sách

Chương 8

Chính là Jossi chứ không ai khác!

Tôi phải mất một lúc để tin là thật, Jossi, người đã từng tốt bụng đến thế, vui vẻ đến thế, người có gò má hồng hào, người từng cho tôi bánh, từng an ủi tôi khi tôi buồn - hoá ra là tên phản bội.

Kìa, hắn kia kìa, đang ngồi bên đống lửa, cách tôi có một quãng, đang ngồi cùng hai tên lính của Tengil - Veder và Kader, hắn gọi bọn chúng như vậy - và đang giải thích vì sao trước đây hắn không đến được.

- Hubert đang đi săn chó sói trong núi, mà tôi thì phải giấu mặt, các ông hiểu cho.

Cả Veder lẫn Kader đều mặt mày sưng xỉa, và Jossi nói tiếp.

- Chắc các ông chưa quên Hubert? Đáng lẽ các ông cũng phải bắt hắn nhốt vào Hang Katla, vì ông ta cũng căm thù Tengil.

- Thế thì anh phải làm cái gì đi chứ, - Veder nói.

- Vì anh là người của chúng ta trong Thung lũng Hoa Anh đào, không phải vậy sao? - Kader hỏi.

- Tất nhiên, tất nhiên là thế rồi, - Jossi trả lời.

Hắn ta khúm na khúm núm, nhưng Veder và Kader không ưa hắn ta, tôi có thể thấy như vậy. Tôi đoán không ai ưa đồ phản bội, cho dù hắn ta cũng được một số việc.

Nhưng hắn ta vẫn được phép có tai; hai tên lính không xẻo tai hắn. Nhưng chúng có trò khác; chúng in hình Katla lên người hắn.

- Tất cả người của Tengil đều mang theo hình của Katla, ngay cả một người phản bội như anh cũng vậy, - Veder nói. - Để anh còn cho họ biết anh là ai, nếu có gián điệp nào được phái tới Thung lũng Hoa Anh đào mà chưa biết anh.

- Dạ, đúng thế ạ, tất nhiên là như thế ạ. - Jossi đáp.

Chúng ra lệnh cho hắn ta cởi áo khoác, áo sơ-mi, và bằng một thỏi sắt làm con dấu chúng đã nung trong lửa, chúng in hình Katla lên ngực hắn ta.

Jossi kêu khóc khi thỏi sắt nung đỏ dí vào người hắn.

- Chịu khó chút nhé! - Kader nói. - Nay thì anh biết vĩnh viễn rằng anh là một người trong bọn ta, dù anh là người phản bội.

Trong tất cả những đêm trong đời tôi, đây là đêm dài nhất và gian truân nhất, ít nhất là từ khi tôi tới Nangiyala, và điều gần như tồi tệ nhất là phải nằm đó, lắng nghe Jossi huyên thuyên về dự tính của hắn ta trong việc phá hoại Thung lũng Hoa Anh đào.

Hắn sẽ sớm giăng bẫy bắt cho được Sofia và Hubert, hắn nói, bắt cả hai người đó.

- Nhưng việc đó phải diễn ra sao cho không ai nhận thấy được ai đứng đằng sau việc đó. Nếu không làm sao tôi có thể tiếp tục làm tay chân bí mật của Tengil trong Thung lũng Hoa Anh đào được?

Mày không còn bí mật như vậy được nữa rồi, tôi nghĩ, vì ở đây đang có một người sẽ vạch mặt ngươi, để rồi ngươi sẽ xanh xám mặt mày, đồ khốn kiếp gò má hồng ạ, chính ngươi đấy!

Nhưng sau đó hắn nói sang chuyện khác, Jossi ấy mà, sang một chuyện làm cho tim tôi như ngừng đập.

- Các ông bắt được Jonathan Tim Sư tử chưa? Hay nó vẫn được tự do trong Thung lũng Bông hồng Dại?

Veder và Kader không thích câu hỏi ấy, tôi thấy rõ như vậy.

- Bọn ta đang lần theo dấu vết của nó, - Veder nói. - Một trăm quân đang suốt ngày đêm lùng sục tìm nó.

- Và bọn ta sẽ tìm ra nó cho dù có phải lục soát từng ngôi nhà trong Thung lũng Bông hồng Dại. - Kader nói tiếp. - Tengil đang chờ nó.

- Tôi hiểu - Jossi nói - Thằng nhãi Tim Sư tử ấy nguy hiểm hơn bất kì ai khác, tôi đã nói với các ông rồi đãy. Nó thật sự là một con sư tử.

Tôi nằm đó lòng thấy thật kiêu hãnh, rằng Jonathan là một con sư tử như thế, và thật nhẹ người biết bao khi bíết rằng anh vẫn còn sống. Nhưng tôi căm giận đến chảy nước mắt khi tôi biết những việc Jossi đã làm. Hắn đã phản bội Jonathan. Chỉ có Jossi mới lần ra được chuyến đi bí mật của Jonathan tớí Thung lũng Bông hồng Dại và báo tin đó cho Tengil. Chính Jossi có tội trong việc một trăm tên lính đang ngày đêm tìm kiếm anh tôi và sẽ trao anh ấy cho Tengil nếu chúng tìm thấy anh.

Nhưng muốn gì thì muốn, anh ấy vẫn đang còn sống; cứ tưởng tượng mà xem, anh ấy vẫn đang còn sống! Và anh ấy còn đang được tự do nữa, nhưng như vậy vì sao anh ấy lại phải gọi tôi trong mơ? Tôi nằm đó, băn khoăn tự hỏi, không hiểu liệu mình có bao giờ biết được vì sao không.

Dẫu sao, chỉ nằm đó nghe Jossi nói, tôi đã học được bao nhiêu điều.

- Lão Hubert ấy mà, lão ta ghen tức với Sofia, vì chúng tôi đã chọn Sofia làm lãnh tụ của chúng tôi trong Thung lũng Hoa Anh đào, - Jossi nói. - Vì Hubert tưởng rằng lão ta chúa lắm.

Ôi, thì ra thế! Tôi lại nhớ giọng nói bực tức của Hubert khi bác ta hỏi: "Thế Sofia có gì đặc biệt?”

Ôi, thì té ra là bác ta ghen tức chứ không phải vì lí do gì khác. Người ta có thể ghen tức nhưng đồng thời vẫn là người tốt được chứ. Nhưng chỉ vì ngay từ ban đầu tôi đã nhét vào trong đầu tôi ý nghĩ rằng Hubert là kẻ phản bội Thung lũng Hoa Anh đào, nên mọi cái bác ấy làm và nói từ đó trở đi tôi đều tim cách lắp cho khớp với ý nghĩ đó. Thử nghĩ mà xem: tưởng tượng ra những điều không phải về ngưòi khác thật dễ biết chừng nào. Bác Hubert tội nghiệp, bác đã chú ý đến tôi, cứu mạng sống cho tôi, lại còn cho tôi thịt hun khói nữa, thế mà để tỏ lòng biết ơn, tôi chỉ gào lên: "Đừng giết tôi’' Trách gì mà bác ấy phát khùng lên. Bác Hubert ơi, tha thứ cho cháu nhé, tôi thầm nghĩ, bác hãy tha thứ cho cháu, nếu còn gặp lại bác ấy, tôi sẽ nói với bác như vậy.

Lúc này, Jossi đã yên tâm hơn, tỏ ra rất mãn nguyện khi ngồi đó, nhưng tôi chắc con dấu có hình Katla thỉnh thoảng lại làm cho hắn nhói đau, vì hắn vẫn rên rỉ, và cứ mỗi lần như thế, Kader lại bảo:

- Chịu khó đi, chịu khó chút nào!

Ước gì tôi được thấy hình dấu Katla như thế nào, mặc dù tôi hình dung ra có thể ghê gớm lắm, nhưng như vậy có khi không thấy lại hoá ra hay.

Jossí vẫn đang huyên thuyên về những việc hắn ta đã làm và những điều hắn ta sắp làm, và đột nhiên hắn nói:

- Tim sư tử có một thằng em trai mà nó yêu nhất đời.

Tôi khóc thầm và lại mong Jonathan.

- Chúng ta có thể dùng thằng lỏi con làm mồi nhử Sofia vào bẫy, - Jossi nói.

- Ông đúng là thằng đần, tại sao không nói với bọn ta từ trước? - Kader nạt - nếu bọn ta vớ được thằng em, thì bọn ta có thể dùng nó để buộc Tim Sư tử phải bò ra khỏi chỗ ẩn náu. Vì nó có trốn ở đâu, thì nó cũng có cách bí mật để biết rằng bọn ta đã bắt được em nó.

- Và như thế, nó sẽ phải chui ra, - Veder tiếp lời. - Chắc chắn nó sẽ yêu cầu: "Thả em tôi ra, bắt tôi đây này" nếu nó thực sự quan tâm tới em nó và muốn bảo vệ em nó khỏi mọi tai ương.

Tôi nghe vậy sợ quá hết cả khóc, nhưng Jossi đang huênh hoang khoác lác:

- Khi về, tôi sẽ thu xếp việc đó, - hắn nói. - Tôi có thể lừa thằng oắt Karl Tim Sư tử đến chỗ phục kích. Khó gì đâu. Chỉ vài chiếc bánh là xong ngay. Rồi sau đó, chúng ta có thể đánh lừa làm cho Sofia tìm cách cứu nó.

- Sofia không quá thông minh đối với ông đấy chứ? - Kader hỏi. - Ông nghĩ rằng ông có thể lừa được cô ta sao?

- Đuợc, được chứ, - Jossi trả lời. - Và cô ta sẽ không biết ai làm chuyện này đâu. Cô ta tin tôi mà.

Lúc này, hắn ta khoái chí đến mức hắn khúc khích cười:

- Rồì các ông sẽ có cả cô ta lẫn thằng nhóc Tim Sư tử, Tengil sẽ thuởng cho tôi bao nhiêu vì công lao ấy, khi ngài đến Thung lũng Hoa Anh đào?

Lại còn chuyện ấy nữa, tôi nghĩ. Này, Jossi, thế ngươi sẽ về nhà lừa Karl Tim Sư tử vào ổ phục kích chứ? Nhưng nó có còn ở Thung lũng Hoa Anh đào đâu, thế nhà ngươi sẽ làm gì?

Giữa lúc xảy ra tất cả những chuyện bẩn thỉu này, ý nghĩ về việc Jossi sẽ sững sờ buồn thiu như thế nào khi phát hiện ra rằng tôi đã biến mất làm cho tôi vui hẳn lên.

Nhưng Jossi nói:

- Thằng oắt Karl Tim Sư tử hay sợ lắm, và chắc chắn nó không phải là sư tử đâu. Động một tí là thằng nhỏ sợ ngay. Lẽ ra phải đặt tên cho nó là Tim Thỏ mới phảì.

Ừ, tôi vốn biết tôi chưa từng dũng cảm, tôi cũng biết mọi người không nên gọi tôi là Tim Sư tử như Jonnathan. Nhưng đồng thời, thật kinh khủng khi nghe thấy Jossi nói như vậy. Tôi nằm đó mà thấy xấu hổ và tôi nghĩ mình phải, phải cố dũng cảm hơn một chút, nhưng bây giờ thì chưa được, vì tôi còn đang sợ quá đỗi.

Cuối cùng, Jossi cũng phải kết thúc. Hắn không còn chuyện đểu giả gì để huyên thuyên nữa, cho nên hắn đứng dậy.

- Tôi phải trở về trước khi trời sáng, - hắn nói.

Chúng tiếp tục động viên hắn cho đến tận phút chót.

- Cố làm một cái gi đó với Sofia và thằng oắt nhé, - Veder nói.

- Hãy tin ở tôi, - Jossi trả lời. - Nhưng các ông không được làm hại gì tới thằng bé đấy nhé. Vì tôi cũng hơi quan tâm đến nó.

Cám ơn, tao thấy rồi, tôi thầm nói.

- Và không được quên mật khẩu đấy, khi ông đem tin tới Thung lũng Bông hồng Dại, - Kader dặn. - Nếu ông muốn còn sống mà vào đó!

-"Mọi quyền lực về tay Tengil, đấng cứu vớt chúng ta", - Jossi đáp. - Làm sao tôi quên được câu đó, ngày cũng như đêm. Còn Tengil, ngài sẽ không quên lời hứa với tôi đấy chứ?

Hắn ta đã lên ngựa, sẵn sàng lên đường.

- Jossi, ông trùm của Thung lũng Hoa Anh đào, - Jossi còn nói, - Tengil đã hứa cho tôi chức đó; ngài sẽ không quên chứ?

- Tengil không quên gì bao giờ, - Kader đáp.

Rồi Jossi phi đi, biến mất vẫn bằng con đường hắn ta đã tới, còn Veder và Kader ngồi đó dõi theo.

- Thằng cha này, - Veder nói. - Rồi cũng đến chỗ Katla thôi, khi quân ta chiếm được Thung lũng Hoa Anh đào.

Hắn ta nói thế đủ để mình hiểu rơi vào tay Katla nghĩa là gì. Tôi mới biết quá ít về Katla, nhưng tôi rùng mình và gần như thấy thương hại cho Jossi, mặc dù hắn ta là một kẻ khốn nạn như vậy.

Ngọn lửa trên trảng cỏ đã tàn dần, và tôi bắt đầu hi vọng rằng Veder và Kader sẽ biến đi. Tôi mong mỏi tới mức thấy đau cả người, chỉ muốn thấy chúng biến đi. Như một con chuột rơi vào bẫy, tôi mong được tự do. Chỉ cần làm sao cho ngựa của chúng đi ra khỏi hang trước khi có người vào dắt ngựa ra, thì có lẽ sẽ được việc, tôi cho là như thế, và khi đó Veder và Kader sẽ phóng đi mà không biết rằng lẽ ra chúng đã có thể tóm được thằng em của Jonathan Tim Sư tử một cách dễ dàng đến như thế nào.

Nhưng khi ấy tôi nghe thấy Kader nói:

- Tụi mình vào trong hang ngủ một lát đi.

Ôi, thế là hết, tôi nghĩ. Mà thế thì cũng như tôi không thể đi tiếp được nữa. Hãy bắt ta đi; dù sao thì cũng cứ kết thúc mọi sự đi.

Nhưng Veder nói:

- Sao lại ngủ? Sáng đến nơi rồi, và tao chán núi non này lắm rồi. Tao muốn về Thung lũng Bông hồng Dại ngay bây giờ đây.

Kader nghe theo.

- Thôi được, - hắn nói. - Thế thì lấy ngựa ra.

Đôi khi có chuyện thật sự nguy hiểm, mình thấy dường như mình có thể tự cứu mình mà không suy nghĩ gì. Tôi co mình lại, bò trở về góc tối nhất trong hang, như một con vật nhỏ bé. Tôi thấy Veder qua cửa hang bước vào, nhưng chỉ tích tắc sau hắn ta đã lẫn vào trong bóng tối đen kịt của hang nên tôi không còn thấy hắn đâu nữa, mà chỉ nghe thấy hắn, và như thế thật quá dở. Hắn cũng không trông thấy tôi, nhưng hẳn hắn nghe thấy tim tôi đập. Tôi nằm đó, chờ xem chuyện gì sẽ xảy ra khi Veder phát hiện thấy ba con ngựa chứ không phải hai, mà tim đập thật dữ.

Mấy con ngựa khẽ hí lên khi Veder vào. Cả ba con, cả Fyalar cùng hí. Giá Fyalar có đứng giữa cả ngàn con ngựa mà hí thì tôi cũng nhận ra tiếng hí của nó ngay. Nhưng Veder, cái thằng ngu ấy, thì chẳng nghe thấy gì khác; cứ tưởng tượng ra xem, hắn thậm chí không nhận ra rằng trong hang có ba con ngựa. Hắn lôi hai con gần cửa hang nhất ra - đúng hai con của chúng - rồi theo hai con ngựa ấy đi ra.

Ngay khi chỉ còn lại mình tôi với Fyalar, tôi chạy tới, áp tay lên mũi nó. Fyalar thân yêu, yên lặng nhé, tôi thầm cầu nguyện, vì tôi biết nếu nó hí bây giờ, bọn chúng ở ngoài kia sẽ nghe thấy và biết có chuyện không ổn. Còn Fyalar, nó thật thông minh, và hiểu hết. Hai con ngựa kia hí ở bên ngoài, như muốn nói lời tạm biệt với nó. Nhưng Fyalar vẫn đứng yên và không trả lời.

Tôi đã thấy Veder và Kader lên ngựa, và tôi không thể tả xiết được cảm giác kì diệu ấy như thế nào. Cuối cùng thì tôi cũng đã được tự do và thoát khỏi cái bẫy chuột. Tôi nghĩ vậy.

Nhưng đúng lúc ấy, Veder nói:

- Tao quên bao diêm.

Rồi hắn nhảy từ trên ngựa xuống và bắt đầu tìm kiếm quanh đống lửa.

Sau đó, hắn nói:

- Không thấy ở đây. Chắc tao làm rơi trong hang.

Chiếc bẫy chuột đã sập lại với tôi rụp một cái như vậy, và tôi bị bắt. Veder vào hang tìm cái bao diêm chết tiệt đó, và hắn ta bước thẳng đến chỗ Fyalar.

Tôi biết rằng mình không nên nói dối, nhưng nếu đó là chuyện sinh tử, thì cũng đành vậy.

Tay Veder rắn chắc thật; từ trước tới nay, chưa có ai giữ tôi chặt đến thế. Tay thì đau, mà tôi thì cáu, gần như cáu hơn sợ, thật là lạ. Có lẽ vì thế mà tôi nói dối được như cuội.

- Mày nằm đây nghe trộm bao lâu rồi? - Veder quát hỏi trong lúc lôi tôi ra khỏi hang.

- Từ đêm qua, - tôi đáp. - Nhưng cháu chỉ ngủ thôi - tôi nói, mắt chớp chớp trong ánh nắng sớm mai như thể vừa ngủ dậy.

- Ngủ à, - Veder hỏi. - Mày có định nói với tao rằng mày không hề nghe thấy chúng tao reo hò hát hỏng bên đống lửa này không thế hả? Cấm nói dối đấy.

Hắn ta tưởng rằng đã khôn ngoan lắm, vì chúng có hát bao giờ đâu. Nhưng tôi còn khôn ngoan hơn.

- Dạ, hình như cháu có nghe thấy các ông hát hỏng mấy câu - tôi làu bàu, như thể tôi đang nói dối cho hắn vừa lòng.

Khi đó, Veder và Kađer nhìn nhau: giờ thì chúng biết chắc rằng tôi đã ngủ say sưa và chẳng nghe thấy gì.

Nhưng như vậy vẫn chưa ăn thua.

- Mày có biết mày đi như thế này là đáng tội chết không - Veder hỏi.

Tôi cố làm ra vẻ chẳng biết mô tê gì: chẳng biết gì về tội chết, cũng chẳng biết gì khác nữa.

- Đêm qua cháu chỉ định đi xem trăng thôi, - tôi nói lí nhí.

- Và mày muốn liều mạng để xem trăng hả thằng cáo con? - Veder nói. - Nhà mày ở đâu trong Thung lũng Hoa Anh đào hay Thung lũng Bông hồng Dại?

- Trong Thung lũng Bông hồng Dại, - tôi đáp.

Vì các Tim Sư tử sống ở Thung lũng Hoa Anh đào, nên chẳng thà tôi chết còn hơn là khai cho chúng biết tôi là ai.

- Bố mẹ mày là ai? - Veder hỏi.

- Cháu sống với...với ông - tôi trả lời.

- Thế ông mày tên là gì? - Veder hỏi tiếp.

- Cháu chỉ biết gọi ông là Ông thôi - tôi đáp, càng chứng tỏ mình là thằng ngớ ngẩn hơn.

- Ông mày sống ở đâu trong Thung lũng Bông hồng Dại? - Veder lại hỏi.

- Trong một...ngôi nhà nhỏ màu trắng, - tôi nói, vì tôi nghĩ nhà cửa ở Thung lũng Bông hồng Dại chắc đều màu trắng, cũng như ở Thung lũng Hoa Anh đào.

- Được rồi, mày sẽ chỉ cho chúng tao cái người là ông mày và cái nhà màu trắng ấy chứ, - Veder nói. - Lên ngựa kia đi.

Thế là cả đám lên đường, cũng vừa lúc mặt trời nhô lên từ phía sau những ngọn núi của Nangiyala. Bầu trời như rực lửa, các ngọn núi bừng sáng. Trong suốt đời mình, tôi chưa bao giờ được thấy bất kì cái gì đẹp đẽ hơn thế, hùng vĩ hơn thế, và giá như không có Kader và cái đuôi đen sì của con ngựa của hắn ở trước mặt, thì hẳn tôi đã sung sướng vô cùng. Nhưng tôi không vui, không, thật sự không vui.

Con đường tiếp tục khúc khuỷu, ngoằn ngoèo như trước, nhưng chỉ một lúc sau, nó chạy thoai thoải xuống sườn đồi và tôi nhận ra mình đang đến Thung lũng Bông hồng Dại. Thế nhưng tôi vẫn thấy thật khó tin vào điều ấy khi tôi đột ngột thấy nó hiện ra ngay phía dưới mình; ôi, nó cũng đẹp như Thung Iũng Hoa Anh đào, khi nằm dưới ánh nắng sớm mai, với những ngôi nhà nhỏ, những trang trại, những sườn dốc xanh rờn, rồi những bụi hồng dại đang nở hoa; cả những mảng hồng dại. Nhìn từ trên cao xuống thật lạ mắt, gần như cả một đại dương sủi bọt tim tím trên những làn sóng xanh màu lá cây; đúng, gọi thung lũng thế này là Thung lũng Bông hồng Dại thì thật là đúng.

Nhưng nếu không có Veder và Kader thì chẳng bao giờ tôi lọt vào được thung lũng đó, vì bao quanh nó là một bức tường cao do Tengil bắt nhân dân xây, vì hắn ta muốn dân phải làm nô lệ cho hắn, và bị giam cầm vĩnh viễn. Jonathan đã kể cho tôi như vậy, nên tôi mới biết.

Veder và Kader hẳn đã quên không hỏi tôi bằng cách nào mà ra được khỏi cái thung lũng bị khóa chặt này, và tôi cầu trời cho chúng đừng bao giờ nhớ ra. Vì tôi sẽ trả lời thế nào? Làm sao có nguời vượt qua được bức tường đó, lại cùng một con ngựa nữa chứ?

Lính Tengil đầu đội mũ sắt đen, tay cầm gươm, cầm giáo, đứng gác trên đỉnh tường thành, nhìn đến hết tầm mắt vẫn thấy, và cổng thành cũng được canh gác rất chặt; đúng vậy, có một cái cổng thành, đúng chỗ kết thúc con đường chạy từ Thung lũng Hoa Anh đào sang.

Nơi đây, mọi người đã từng tự do đi lại giữa hai thung lũng trong bao nhiêu thế kỉ, nhưng nay không còn gì ngoài một chiếc cổng đóng chặt và chỉ có lính Tengil mới được qua cổng thành.

Veder dùng gươm nện ầm ầm vào cổng thành. Một ô cửa mở ra, và một người to như người khổng lồ thò đầu ra.

- Mật khẩu! - hắn ta kêu to.

Veder và Kader thì thào mật khẩu vào tai hắn, rõ ràng để tôi khỏi nghe thấy. Nhưng đâu có cần thế, vi tôi đã biết rồi - Mọi quyền lực về tay Tengil, đấng cứu vớt chúng ta.

Tên lính đứng phía sau ô cửa nhìn tôi và hỏi:

- Còn thằng này là ai?

- Một thằng ngốc chúng tớ nhặt được ngoài núi, - Kader đáp. - Mà nó cũng chẳng ngốc lắm đâu, vì dù sao thì đêm qua nó cũng lẻn được qua cổng của cậu ra ngoài, cậu nói thế nào về việc đó, hả Đội trưởng vệ binh? Tớ nghĩ là cậu cần phải hỏi lính của cậu xem chúng nó gác sách đêm hôm thế nào.

Tên lính phía sau ô cửa rất tức giận. Hắn mở cửa, nhưng hắn càu nhàu, chửi bới và không muốn cho tôi vào, mà chỉ cho Veder và Kader.

- Nhốt nó vào hang Katla ấy. - hắn nói. - Chỗ của nó là ở đó.

Nhưng Veder và Katler ngang ngạnh - phải cho tôi vào, chúng nói, vì tôi phải chứng minh rằng tôi không nói dối chúng. Chúng bảo rằng chúng có trách nhiệm trước Tengil là phải tìm ra điều đó.

Thế là có Veder và Kader hộ tống, tôi cưỡi ngựa qua cổng.

Lúc đó tôi nghĩ rằng nếu tôi còn gặp lại Jonathan, thế nào tôi cũng kể cho anh nghe Veder và Kader đã giúp tôi vào được Thung lũng Bông hồng Dại như thế nào. Anh hẳn sẽ phải cười ra trò.

Còn tôi thì không cười, vì tôi biết những điều tồi tệ như thế nào đang chờ đợi tôi. Tôi phải tìm ra một ngôi nhà trắng, trong đó có một người ông; nếu không, tôi kết cục sẽ phải vào Hang Katla.

- Phi lên trước để chỉ đường cho chúng tao mau, - Veder ra Iệnh - Rồi chúng tao sẽ phải nói chuyện nghiêm chỉnh với ông mày.

Có rất nhiều nhà trắng, y như ở Thung lũng Hoa Anh đào vậy, nhưng tôi không thấy nhà nào mà tôi có thể chỉ cho chúng được, vì tôi có biết có ai sống ở trong đó đâu. Tôi không dám nói " Ông sống trong đó", vì biết đâu Veder và Kader sẽ vào, còn trong đó thậm chí không có một ông già nào, chứ đừng nói là có ông già nhưng ông ấy không muốn làm ông của tôi.

Bây giờ, tôi quả đang vô cùng kinh sợ, vừa đi mồ hôi vừa đổ ròng ròng. Bịa ra một người ông? thật là dễ. nhưng bây giờ tôi cho rằng đấy thật là tối kiến chứ không phải sáng kiến.

Tôi thấy mọi người làm việc ngoài nhà, nhưng chẳng ở đâu có người giông giống ông, và tôi càng ngày càng trở nên thảm hại. Cũng thật kinh hoàng khi thấy những gì xảy ra với mọi người ở Thung lũng Bông hồng Dại, thấy họ xanh xao, đói khát và buồn khổ như thế nào, ít nhất là những người tôi trông thấy trên đường đi, khác hẳn với người dân ở Thung lũng Hoa Anh đào. Do chúng tôi không có Tengil ở thung lũng của chúng tôi, nô dịch chúng tôi, tước đoạt tất cả những gì chúng tôi cần có để sống.

Tôi cứ đi, đi mãi, còn Veder và Kader bắt đầu hết kiên nhẫn, mà tôi cứ đi tiếp dường như đang trên đường đến nơi tận cùng thế giới.

- Còn xa lắm nữa không? - Veder hỏi.

- Không ạ, không xa nữa đâu ạ, - tôi trả lời, mà không hề biết mình đang nói gì hoặc đang làm gì. Tôi đang kinh hoảng, chỉ còn nước chờ bị quẳng vào Hang Katla.

Nhưng khi ấy, một điều kì diệu xảy ra. Các bạn có tin không chứ, bên ngoài một ngôi nhà trắng nhỏ, một ông già đang ngồi trên một chiếc ghế dài kê sát tường, đang cho chim bồ câu ăn. Có lẽ tôi sẽ chẳng bao giờ dám làm cái chuyện ấy nếu trong tất cả đàn chim bồ câu xám ấy không có một con bồ câu trắng như tuyết. Có đúng một con!

Nước mắt tôi giàn dụa; tôi chỉ trông thấy bồ câu như vậy ở nhà cô Sofia và có một lần trên bậu cửa nhà tôi từ ngày xưa, nơi thế giới khác.

Khi đó, tôi làm một chuyện chưa từng ai nghe thấy. Tôi nhảy từ trên mình Fyalar xuống, và chỉ hai sải chân, tôi đã đến bên cụ già. Tôi lao vào lòng cụ, hai tay ôm choàng lấy cụ, miệng nói thì thào một cách tuyệt vọng:

- Giúp cháu với! Cứu cháu với! Hãy nói rằng ông là ông của cháu!

Tôi sợ quá, và chắc rằng cụ sẽ đẩy tôi ra khi cụ trông thấy Veder và Kader đầu đội mũ sắt đen sì phía sau tôi. Tại sao cụ lại phải nói dối vì tôi cơ chứ để rồi cuối cùng sẽ bị tống vào Hang Katla?

Nhưng cụ không đẩy tôi ra. Cụ ôm chặt lấy tôi và tôi cảm thấy cánh tay nhân hậu, tốt lành của cụ bao bọc lấy tôi, che chở cho tôi khỏi mọi điều dữ.

- Cậu bé của ta, - ông nói to cho Veder và Kader nghe thấy - Cháu biến đi đâu suốt thế hả? Mà cháu đã làm gì, thằng cháu bất hạnh, khi về nhà cùng với mấy ông lính thế này?

Ông tội nghiệp của cháu, khổ thân ông đã phải nghe những lời mắng mỏ nặng lời biết bao của Veder và Kader! Chúng cứ mắng đi mắng lại, rồi nói rằng nếu ông không trông lũ cháu cẩn thận, cứ để chúng lang thang vào trong vùng núi non của Nangiyala, thì rồi ông sẽ không còn đứa cháu nào nữa, cho ông biết tay, để rồi ông không bao giờ quên. Nhưng lần này thì chúng tha cho, cuối cùng chúng nói, rồi phóng ngựa đi. Hai chiếc mũ sắt của chúng chẳng mấy chốc chỉ còn là những dấu chấm đen nhỏ xíu trên sườn đồi phía dưới chúng tôi.

Sau đấy, tôi bắt đầu khóc. Tôi vẫn trong vòng tay ông tôi, và tôi khóc, chỉ khóc thôi, vì đêm ấy dài đến thế, gian khổ đến thế, và bây giờ thì xong rồi. Còn ông tôi, ông cứ để cho tôi khóc, đung đưa người tôi một chút, và tôi ước ao, ôi, ước sao ông là ông thật của tôi. Tôi cố gắng nói với ông điều đó cho dù tôi còn đang khóc.

- Chà, biết đâu ta có thể là ông của cháu thì sao, - ông nói. - Thôi, dù sao, tên ông là Mathias. Còn tên cháu?

- Karl Sư t... - tôi mở miệng. Nhưng tôi ngừng lại. Tại sao tôi lại ngớ ngẩn đi nói cái tên ấy ở Thung lũng Bông hồng Dại này?

- Ông ơi, tên cháu phải giữ bí mật, - tôi đáp.

- Ông cứ gọi cháu là Qui Ròn.

- Gì cơ? Qui Ròn à? - Ông Mathias hỏi, hơi cười cười - Cháu vào bếp đi, Qui Ròn, và chờ ông ở đó. - Ông nói tiếp. - Để ông nhốt con ngựa của cháu vào trong chuồng đã.

Tôi bước vào, trong gian bếp nhỏ nghèo nàn chẳng có gì ngoài một chiếc bàn, một chiếc xô-pha gỗ, vài cái ghế và một cái bếp lò. Cũng còn có một cái tủ tường lớn kê dọc theo một bên tường.

Chỉ một lát, ông Mathias quay lại, và tôi nói:

- Bọn cháu cũng có một chiếc tủ tường to như thế này trong bếp nhà bọn cháu, ở bên Hoa An...

Tôi ngừng lại.

- Bên Thung lũng Hoa Anh đào chứ gì, - ông Mathias nói tiếp, và tôi lo lắng nhìn ông, lại một lần nữa tôi nói ra điều không được nói.

Nhưng ông Mathias không nói gì thêm. Ông tới bên cửa sổ, nhìn ra ngoài, đứng đó một lúc lâu, cứ nhìn ra dường như để biết chắc không có ai xung quanh. Rồi ông quay về chỗ tôi và nói nhỏ:

- Cái tủ tường đó có chuyện đặc biệt đấy. Chờ một phút, rồi cháu sẽ thấy.

Ông tì vai vào bên tủ tường, hích nó sang một bên. Phía sau tủ, có một ô cửa trên tường. Ông mở ra, và trong đó là một gian buồng, một gian buồng rất nhỏ. Có ai đó đang nằm ngủ dưới sàn nhà.

Đó là Jonathan.

Nguồn: http://hsvforum.vn/f105/anh-em-tim-su-tu-full-594-2.html#ixzz1sq75fDJc