Chương 10
Tôi chưa bao giờ trông thấy một người thật tàn ác cho tới khi tôi thấy Tengil ở Karmanyaka.
Hắn qua dòng sông của Những Dòng sông Cổ xưa trên chiếc thuyền vàng của hắn, còn tôi đứng đó cùng ông Mathias chờ hắn tới.
Chính Jonathan cử tôi đi. Anh muốn tôi nhìn thấy Tengil.
- Vì khi đó em sẽ hiểu rõ hơn vì sao người dân ở thung lũng này phải quần quật vất vả, đói khát, rồi chết chóc, mà chỉ có một ý nghĩ và một mơ ước: được thấy thung lũng của mình lại được tự do.
Mãi trên những ngọn núi của Những Ngọn núi Cổ xưa, Tengil sống trong lâu đài của hắn. Hắn sống ở đó, thỉnh thoảng sang sông để đem nỗi kinh hoàng đến cho dân, để không ai quên rằng hắn là ai hoặc dám mơ mộng quá nhiều về tự do, anh Jonafhan bảo thế.
Lúc đầu, tôi gần như chẳng nhìn thấy gì, vì trước mặt tôi có quá nhiều lính Tengil đứng thành nhiều hàng, để bảo vệ Tengil khi hắn tới Thung lũng Bông hồng Dại. Hắn sợ rằng, tôi đoán thế, trong lúc hắn đang ở Thung lũng Bông hồng Dại, một mũi tên có thể từ một góc bí mật nào đó bay tới. Bọn độc tài chuyên chế lúc nào cũng sợ, Jonathan bảo thế, mà Tengil lại là tên xấu xa nhất trong số tất cả bọn độc tài chuyên chế.
Không thấy gì, lúc đầu, cả ông Mathias lẫn tôi đều không trông thấy gì, nhưng tôi nghĩ ra một cách. Bọn lính Tengil đứng đó, hai chân dạng ra, nên nếu tôi nằm sấp xuống phía sau thằng nào dạng chân rộng nhất, thì tôi có thể nhìn qua được.
Nhưng tôi không thể để ông Mathias làm như thế được.
- Cái chính là cháu phải thấy, - ông nói. - Và cháu sẽ không bao giờ quên những gì cháu nhìn thấy hôm nay.
Và tôi đã thấy; một chiếc thuyền lớn mạ vàng thật đẹp trên sông đang hướng tới chúng tôi, những người mặc giáp đen đang chèo thuvền. Có rất nhiều mái chèo, tôi không đếm xuể, và mỗi khi nhô lên khỏi mặt nước, những bản chèo đó lại loang loáng dưới ánh mặt trời. Những người chèo thuyền trông thật vất vả, vì nhiều luồng nước xiết như lôi thuyền đi. Có lẽ đó là do sức hút của con thác phía cuối dòng sông, vì tôi có thể nghe thấy tiếng gào thét của dòng nước hung dữ từ xa xa.
- Cháu đang nghe thấy thác Karma đấy, - ông Mathias nói, khi tôi hỏi ông. - Bài ca Thác Karma; đó là bài ca chúng ta được nghe từ trong nôi ở Thung lũng Bông hồng Dại này, trẻ nhỏ thường nằm nghe trước khi ngủ.
Tôi lại nghĩ tới trẻ con ở Thung lũng Bông hồng Dại. Hẳn trước đây, chúng cũng vẫn được chạy nhảy, nô đùa, té nước vào nhau, nghịch ngợm thoải mái ở bên sông này. Nay thì hết rồi, vì bức tường thành, cái bức tường thành đáng sợ đã khép kín mọi thứ lại kia. Suốt dọc theo bức tường thành ấy, chỉ có hai cái cổng; cái cổng mà tôi đã đi qua gọi là cổng chính, còn một cổng nữa là ở đây, bên dòng sông, phía bên ngoài là bến sông, nơi đậu thuyền của Tengil lúc này. Cổng đã được mở ra để cho Tengil vào, và qua vòm cổng, giữa hai chân một thằng lính, tôi trông thấy bến sông và con ngựa ô của Tengil đang đứng chờ, một con ngựa rất đẹp, bộ yên vàng sáng rực, bộ dây cương cũng vàng sáng rực. Rồi tôi thấy Tengil bước lên, tung người lên yên, và phi qua cổng. Tự nhiên, hắn ta đến rất gần tôi, nên tôi trông thấy bộ mặt tàn ác của hắn cùng đôi mắt tàn bạo của hắn. Tàn bạo như đồ rắn độc, Jonathan bảo thế, mà trông hắn đúng như thế thật, tàn bạo vô cùng tận, lại khát máu nữa. Chiếc áo choàng của hắn đỏ như máu và chiếc ngù trên mũ hắn cũng đỏ, cứ như đã bị hắn nhúng vào trong máu vậy. Mắt hắn nhìn trừng trừng ra phía trước; hắn có nhìn mọi người đâu, như thể trên đời không có gì khác ngoài Tengil ở Karmanyak; phải, hắn thật kinh khủng.
Tất cả dân trong Thung lũng Bông hồng Dại được lệnh ra sân làng để nghe Tengil nói. Tất nhiên, cả ông Mathias và tôi đều cũng ra đó.
Đó là một cái sân tương đối nhỏ và đẹp, xung quanh có những ngôi nhà cũ xinh xắn, và bây giờ tại đấy, Tengil đã bắt mọi người, tất cả mọi người của Thung lũng Bông hồng Dại, đứng nghe hắn ra lệnh. Họ đang đứng lặng lẽ, chờ đợi, thế nhưng, tôi có thể cảm thấy rõ vô cùng nỗi niềm cay đắng và sự đau khổ của họ. Tại đây, trong sân này, hẳn trước đây họ đã được vui hưởng cuộc sống, có thể nhảy múa, hát ca trong trong những đêm hè, hay chỉ cần ngồi trên chiếc ghế dài ngoài ngôi quán, chuyện trò với nhau dưới những rặng cây chanh tây.
Có hai cây chanh tây lâu năm ở đó, và Tengil đã phóng ngựa tới, dừng lại giữa hai cây. Hắn vẫn ngồi trên ngựa, và lừ mắt nhìn khắp sân và mọi người, nhưng tôi chắc rằng hắn chẳng trông thấy ai. Bên cạnh hắn là tên quan đại thần của hắn, một gã kiêu ngạo, tên là Pyuke, ông Mathias cho tôi biết như vậy. Pyuke có một con ngựa trắng, gần đẹp bằng con ngựa đen của Tengil, và hai tên ấy ngồi như hai ông chúa trên ngựa, mắt trừng trừng nhìn ra phía trước. Chúng ngồi như vậy một lúc lâu. Bọn lính đứng xung quanh để bảo vệ, cái lũ lính Tengil ấy đội mũ đen và mặc áo giáp đen, gươm giáo tuốt trần. Ai cũng thấy mồ hôi chúng chảy ròng ròng, vì mặt trời đã lên cao, và hôm ấy trời lại nóng.
- Tengil sẽ nói gì hả ông? - Tôi hỏi ông Mathias.
- Sẽ nói rằng hắn ta không hài lòng với chúng ta, - ông đáp. - Hắn chưa bao giờ nói điều gì khác.
Thực ra, Tengil không đích thân nói. Hắn không muốn nói với nô lệ của hắn. Hắn nói với Pyuke rồi sau đó Pyuke tuyên bố là Tengil không hài lòng như thế nào với dân làng trong Thung lũng Bông hồng Dại. Họ chưa làm việc cần mẫn, và họ đang che chở cho kẻ thù của Tengil.
- Vẫn chưa tìm thấy thằng Tim Sư tử, - Pyuke nói. - Vị lãnh chúa cao cả của chúng ta không hài lòng về điều đó.
- Đúng, tao thấy rồi, tao thấy đúng như vậy, - tôi nghe có tiếng ai lẩm bẩm bên cạnh tôi. Đó là một người nghèo, ăn mặc rách rưới, một ông già nhỏ bé, đầu tóc rối bù và bộ râu xám cũng rối bù.
- Sự kiên nhẫn của vị lãnh chúa cao cả của chúng ta đã gần như hết, - Pyuke nói. - và ngài,sẽ nghiêm trị Thung lũng Bông hồng Dại, không thương xót.
- Phải, hắn ta đấy, hắn ta đang ở đấy đấy, - ông già bên cạnh tôi lại rít lên, và tôi nghĩ rằng ông cụ này hẳn phải là một người lẩn thẩn, thần kinh có điều gì đó không ổn.
- Tuy nhiên, - Pyuke nói tiếp - do lòng nhân từ vĩ đại của ngài, vị chúa cao cả của chúng ta sẽ chờ thêm một thời gian nữa trước khi ra lệnh trừng trị, và ngài thậm chí treo một giải thưởng. Ai bắt được thằng Tim Sư tử cho ngài thì sẽ được thưởng hai mươi ngựa trắng.
- Thì tao sẽ kiếm được thằng cáo con đó, - ông già lại nói, khuỷu tay huých vào sườn tôi. - Tao sẽ được vị chúa cao cả của chúng ta thưởng hai mươi ngựa trắng; ôi, phần thưởng cho một thằng cáo con như vậy là đáng giá đấy chứ hả.
Tôi bực quá, chỉ muốn nện cho ông già một cái; dù cho ông ta có là một người ngớ ngẩn, thì ông ta ăn nói vẫn ngu ngốc làm sao.
- Ông không có chút ý thức nào hết à? - Tôi thì thào, còn ông ta thì cựời.
- Không, không có nhiều lắm, - ông ta đáp. Sau đó, ông ta nhìn thẳng vào tôi và tôi trông thấy đôi mắt ông ta; trên đời này chỉ có Jonathan là có đôi mắt sáng đẹp như vậy.
Nhưng mà đúng là anh ấy chẳng hề có chút ý thức nào cả. Làm sao mà anh ấy lại có gan ra tận đây, trước mũi Tengil như thế này! Tất nhiên, cho không ai nhận ra anh ấy. Ngay cả ông Mathias cũng không nhận ra, đến tận khi anh ấy vỗ vào lưng ông và hỏi:
- Ông bạn, mình đã gặp nhau trước đây bao giờ chưa nhỉ?
Jonathan thích hoá trang. Tôi muốn nói là khi chúng tôi còn sống dưới trần gian, anh ấy thường đóng kịch cho tôi xem trong gian bếp vào các buổi tối. Anh có thể đóng những vai trông thật khủng khiếp và vui nhộn đến nỗi nhiều khi tôi cười, cười tới mức đau cả bụng.
Nhưng còn bây giờ, tại đây, trước mặt Tengil, thì quả thật là liều lĩnh.
- Anh cũng phải xem chuyện gì xảy ra chứ - anh thầm thì, và anh không còn cười nữa, cũng vì chẳng còn gì để cười nữa.
Vì Tengil đang ra lệnh cho tất cả đàn ông ở Thung lũng Bông hồng Dại đứng ra thành một hàng trước mặt hắn, và bằng ngón tay trỏ độc ác của hắn, hắn chỉ vào người nào mà hắn muốn đưa sang bên kia sông, về Karmanyaka. Jonathan đã giải thích cho tôi ý nghĩa của việc đó. Trong số những người bị Tengil chỉ tay ấy, không ai còn sống sót mà quay lại. Họ phải làm việc quần quật ở Karmanyaka, khuân đá lên xây pháo đài cho Tengil trên đỉnh ngọn núi của Những Ngọn Núi Cổ xưa. Một pháo đài không kẻ thù nào đánh chiếm nổi, sẽ không ai chiếm nổi, và trong đó, Tengil trị vì trong sự tàn ác của hắn, năm này qua năm khác, mà vẫn cảm thấy an toàn.
Nhưng biết bao nhiêu nô lệ đã phải đi xây pháo đài đó, và họ phải làm việc quần quật cho đến khi gục ngã.
- Lúc đó, Katla sẽ ăn thịt họ - Jonathan đã nói như vậy. Khi tôi nhớ tới điều ấy, tôi thấy rùng mình giữa ánh nắng mặt trời. Tới lúc đó, Katla vẫn chỉ là một cái tên khủng khiếp đối với tôi, không hơn không kém.
Khắp sân làng đều yên lặng như tờ khi Tengil chỉ tay, chỉ có một con chim nhỏ đậu mãi trên cao phía sau hắn là đang hót véo von, chẳng hề biết những gì Tengil đang làm phía dưới này, bên những hàng cây chanh tây.
Rồi còn có tiếng khóc nữa. Thật xót xa khi phải nghe họ khóc, những ngưòi vợ mất chồng và những đứa con sẽ không còn bao giờ nhìn thấy cha nữa. Mọi người đều khóc; tôi cũng khóc.
Tengil không nghe thấy tiếng khóc; hắn vẫn ngồi trên ngựa, tay cứ chỉ, chỉ tiếp, và viên kim cương trên ngón tay trỏ của hắn cứ loang loáng mỗi khi hắn giáng cái án tử hình xuống một người nào đó. Thật hãi hùng; chỉ cần bằng một ngón tay, hắn cũng đủ bắt người ta phải chết.
Nhưng trong số những người bị hắn chỉ tay, có một người hẳn đã phát điên khi bác ấy nghe thấy con khóc, vì đột nhiên bác tách ra khỏi hàng, và trước khi bọn lính kịp giữ bác lại, bác đã lao tới chỗ Tengil.
- Đồ bạo ngược! - Bác quát to. - Sẽ có ngày mày cũng phải chết, mày đã nghĩ đến điều đó chưa hả!
Và bác tát Tengil.
Không một thớ thịt nào trên người Tengil nhúc nhích. Hắn chỉ ra hiệu bằng tay và tên lính gần nhất vung gươm. Tôi nhìn thấy nó loang loáng dưới ánh mặt trời, nhưng đúng lúc đó, Jonathan túm lấy gáy tôi, ép tôi vào ngực anh, che mặt tôi đi, nên tôi không còn thấy gì nữa. Nhưng tôi cảm thấy, có lẽ tôi nghe thấy, tiếng nức lên trong lồng ngực Jonathan, và khi chúng tôi đi về, anh đã khóc - điều hiếm khi xảy ra.
Đó là ngày đau buồn trong Thung lũng Bông hồng Dại. Ai ai cũng đau buồn. Tất cả, trừ bọn lính của Tengil. Ngược lại, chúng rất thích thú mỗi khi Tengii đến Thung lũng Bông hồng Dại, vì khi đó hắn thường cho chúng ăn tiệc. Máu của con người khốn khổ bị giết trên sân làng còn chưa kịp khô, chúng đã đem đến đó một thùng bia khổng lồ, quay lợn trên những chiếc xiên cho mùi thịt lợn bay khắp Thung lũng Bông hồng Dại, rồi tất cả đám lính Tengil ăn uống, nhậu nhẹt, khoác lác về Tengil, kẻ đã cho chúng biết bao nhiêu thứ.
- Những cái lũ ăn cướp ấy, chúng ăn thịt lợn của Thung lũng Bông hồng Dại đấy chứ và chúng uống bia của Thung lũng Bông hồng Dại đấy chứ. - ông Mathias nói.
Bản thân Tengil không dự tiệc. Khi hắn làm xong cái việc chỉ ngón tay, hắn ta sang sông quay về.
- Lúc này, chắc hắn ta đang ngồi mãn nguyện trong lâu đài, nghĩ rằng hắn đã làm cho cả Thung lũng Bông hồng Dại kinh hoàng, - Jonathan nói trên đường về nhà. - Chắc hắn ta cho rằng ở đây không còn gì khác ngoài những người nô lệ hoảng sợ.
- Nhưng hắn ta đã nhầm, - ông Mathias nói tiếp. - Điều mà thằng Tengii đó không hiểu, đó là nó không bao giờ khuất phục được những người đang chiến đấu vì tự do và sát cánh với nhau, như chúng ta hiện nay.
Chúng tôi đi ngang qua một ngôi nhà nhỏ có những cây táo bao quanh, và ông Mathias nói:
- Đây là nhà của người bị giết hồi nãy.
Một người phụ nữ đang ngồi trên bậc cửa. Tôi nhận ra bác ấy từ ngoài sân làng, và còn nhớ bác ấy đã hét lên như thế nào khi Tengil chỉ tay vào chồng bác. Bây giờ, bác đang ngồi đó, tay cầm chiếc kéo đang cắt đi mớ tóc dài của bác.
- Cô làm gì thế, Antonia? - Ông Mathias hỏi. - Rồi cô làm gì với món tóc ấy?
- Làm dây cung, - bác trả lời.
Bác không nói gì thêm nữa, nhưng tôi không bao giờ quên ánh mắt bác khi bác nói câu đó.
Có nhiều thứ bị phạt tội chết trong Thung lũng Bông hồng Dại, Jonathan cho tôi biết, nhưng tội nặng nhất là đem theo vũ khí; việc đó bị nghiêm cấm hơn bất kì thứ gì khác. Bọn lính của Tengil lùng sục mọi nơi trong mọi nhà, mọi sân vườn, tìm kiếm những bộ cung tên giấu, những gươm giáo giấu ấy thế mà không nhà nào, không sân vườn nào lại không giấu vũ khí được rèn đúc sẵn sàng cho trận chiến đấu cuối cùng ắt sẽ xảy ra, Jonathan bảo thế.
Tengil cũng hứa thưởng ngựa trắng cho ai khai ra nơi giấu vũ khí bí mật.
- Thật ngu xuẩn, - ông Mathias nói. - Không lẽ nó tưởng rằng trong Thung lũng Bông hồng Dại này lại có kẻ nào phản bội chăng?
- Không có đâu, chỉ trong Thung lũng Hoa Anh đào là có một tên thôi, - Jonathan buồn bã đáp. Phải, tôi biết rằng chính Jonathan đang đi bên tôi, nhưng thật khó mà nhớ bên ngoài của anh khi anh đeo râu và ăn mặc rách rưới.
- Jossi chưa bao giờ trông thấy những cảnh tàn bạo và đàn áp như chúng mình mới thấy, - ông Mathias nói. - Nếu không, hắn sẽ không bao giờ làm những việc hắn đang làm.
- Cháu không biết giờ đây cô Sofia đang làm gì? - Jonathan băn khoăn, - và cháu cũng muốn biết liệu Bianca có về tới nơi an toàn không.
- Mình phải hi vọng rằng Bianca đã về an toàn, - ông Mathias trả lời. - Và rằng đến lúc này Sofia đã chặn được tay Jossi.
Khi chúng tôi về tới nhà ông Mathias, chúng tôi thấy thằng Dodik phệ đang nằm trên cỏ, chơi xúc xắc với ba thằng lính Tengil khác. Chắc chúng đã hết nhiệm vụ, tôi nghĩ, vì thấy chúng nằm đó, giữa những bụi hồng dại suốt cả buổi chiều. Qua cửa sổ nhà bếp, chúng tôi có thể trông thấy bọn chúng. Chúng chơi xúc xắc, ăn thịt và uống bia mà chúng đem từ sân làng về đây, cả mấy xô đầy. Dần dần, chúng thôi chơi xúc xắc. Rồi chúng ăn thịt, uống bia. Rồi chúng chỉ uống bia. Và rồi chúng không làm gì nữa, mà chỉ bò quanh như mấy con ong trong bụi cây. Cuối cùng, cả bốn thằng lăn ra ngủ. Mũ sắt và áo khoác của chúng nằm phơi trên cỏ, đúng chỗ chúng cởi ra, vì có ai lại đi uống bia khi mặc bộ áo khoác len dày bịch giữa một ngày nóng ấm như vậy?
- Nhưng nếu Tengil biết chuyện, thì chúng nhừ đòn, - Jonathan nói.
Sau đó, anh biến mất qua khung cửa, và truớc khi tôi kịp sợ, anh đã quay lại, tay ôm một chiếc áo khoác và một chiếc mũ sắt.
- Cháu lấy những thứ ghê tởm này làm gì? Ông Mathias hỏi.
- Cháu cũng chưa biết, - Jonathan trả lời. - Nhưng biết đâu có lúc cháu cần đến.
- Cũng biết đâu có lúc cháu sẽ bị bắt, - ông Mathias nói tiếp.
Nhưng Jonathan rứt bộ râu giả và bộ áo quần rách nát ra, đội mũ và mặc áo khoác vào, trông kìa, giống y như một tên lính Tengil; thật ghê người. Ông Mathias rùng mình và bảo anh vì Chúa hãy cất giấu những của nợ ấy vào trong nơi ẩn náu.
Jonathan làm như vậy.
Rồi chúng tôi nằm xuống, ngủ cho hết ngày, vì thế tôi không biết điều gì xảy ra khi thằng Dodik phệ và đồng bọn thức dậy và truy xem chiếc mũ và áo khoác của thằng nào bị mất.
Ông Mathias cũng ngủ, nhưng ông đã dậy một lúc, về sau ông kể như vậy, do tiếng quát tháo và chửi bới ầm ĩ ngoài những bụi hồng dại.
Đêm đó, chúng tôi làm tiếp con đường ngầm.
- Ba đêm nữa thôi, không hơn nữa đâu - Jonathan cho biết.
- Rồi sau đó thì sao? - Tôi hỏi.
- Sau đó, lí do anh được cử tới đây sẽ xảy ra, - Jonathan trả lời. - Chưa chắc đã thành công, nhưng dù sao anh cùng phải cố. Giải thoát cho Orvar.
- Không thể không có em - Anh không thể bỏ em lại một lần nữa đâu. Anh đi đâu, em sẽ đi đó - tôi nói.
Anh nhìn tôi một lúc lâu, rồi mỉm cười.
- Thôi được, nếu em thật sự muốn thế, thì đó cũng là điều anh muốn, - anh nói.