← Quay lại trang sách

Chương 11

Bọn lính Tengil được bao nhiêu thịt và bia như vậy làm cho sống lại, và tên nào hẳn cũng muốn được thưởng hai chục con ngựa trắng, vì chúng bắt đầu lùng kiếm Jonathan một cách rồ dại. Chúng sùng sục từ sáng tới khuya, lục lọi từng ngôi nhà, từng xó xỉnh trong thung lũng. Jonathan phải ở trong nơi ẩn náu của anh cho tới khi gần như chết ngạt.

Veder và Kader cứ rong ngựa khắp nơi, đọc bản thông cáo về anh tôi. Còn tôi cũng nhân dịp này được nghe về "kẻ thù của Tengil, Jonathan Tim Sư tử, đã vượt tường thành một cách bất hợp pháp, hiện vẫn chưa rõ tung tích trong Thung lũng Bông hồng Dại." Chúng còn miêu tả anh: "Một gã thanh niên rất đẹp trai, tóc hung, mắt xanh sẫm, người mảnh mai," hẳn theo lời tả lại của Jossi, tôi chắc thế. Và một lần nữa, tôi lại nghe thấy nói đến tội chết nếu che dấu Tim Sư tử và phần thưởng cho ai khai ra anh.

Trong lúc Veder và Kader phi ngựa vòng quanh, rêu rao về tất cả những thứ đó, thì mọi người đến nhà ông Mathias để tạm biệt Jonathan, cám ơn anh về tất cả những việc anh đã làm cho họ, chắc là còn nhiều hơn những điều tôi đã biết.

- Chúng tôi sẽ không bao giờ quên cậu - mọi người nói, nước mắt lưng tròng; họ đem theo bánh mì cho anh, mặc dù bản thân họ gần như chẳng có gì ăn.

- Cậu sẽ cần, vì chuyến đi này khó khăn và nguy hiểm lắm - mọi người nói, rồi sau đó lại vội vã chạy ra nghe lại thông cáo do Veder và Kader đọc, cho vui tai thôi mà.

Bọn lính cũng đến nhà ông Mathias. Tôi ngồi trên một chiếc ghế trong bếp, sợ hãi hết hồn khi bọn chúng vào, không dám nhúc nhích, nhưng ông Mathias thì thật táo bạo.

- Các anh kiếm cái gì? - Ông hỏi. - Tôi thậm chí chẳng tin có thằng nào là Tim Sư tử. Chẳng qua đó là chuyện các anh phịa ra để có thể sục tung nhà cửa của mọi người lên.

Mà chúng sục tung lên thật. Chúng bắt đầu từ buồng ngủ con, trong đó chúng quẳng bừa bãi hết quần áo ngủ xuống sàn nhà. Rồi chúng lục lọi cả chiếc tủ li, có gì ở trong đó cũng ném ra hết, thật là ngu xuẩn. Lẽ nào chúng nghĩ thật là Jonathan trốn trong tủ li?

- Các anh có định xem bên trong ngăn đựng nồi niêu không? - Ông Mathias hỏi. Nhưng như vậy chỉ tổ làm cho chúng cáu kỉnh.

Rồi chúng vào bếp, bắt tay lục chiếc tủ tường, còn tôi ngồi trên ghế mà thấy cơn căm thù đang dâng lên. Chính tối hôm đó chúng tôi, Jonathan và tôi, dự định rời thung lũng, và tôi nghĩ nếu chúng tìm thấy anh ấy, thì không hiểu tôi sẽ làm gì. Không thể có chuyện dã man tới mức chúng bắt được Jonathan đúng vào những giờ phút cuối cùng sống trong thung lũng.

Ông Mathias đã nhồi vào tủ tường đầy những quần áo cũ, lông cừu và đồ đạc, để làm cho âm thanh từ trong nơi ẩn náu đỡ vang ra ngoài, và bọn lính lôi hết đồ ra, ném xuống sàn bếp.

Rồi kìa! Tôi muốn gào thật to cho ngôi nhà sụp xuống; đúng thế, vì một tên lính đang ghé vai ẩy tủ tuờng sang một bên. Nhưng tôi không bật ra được tiếng kêu nào. Tôi ngồi tê liệt trên ghế và chỉ biết căm thù hắn, căm thù mọi thứ trên con người hắn, đôi bàn tay thô nhám, cái cổ to bự, rồi vết bớt trên trán hắn. Tôi căm thù hắn, vì tôi biết rằng hắn sắp trông thấy ô cửa vào nơi ẩn náu, và như thế là hết đời Jonathan.

Đột nhiên, có tiếng ông Mathias kêu:

- Chết rồi, lửa cháy kìa! - Ông hét ầm lên. - Tengil có ra lệnh cho các anh đốt nhà chúng tôi không đấy?

Tôi không biết đầu cua tai nheo thế nào, nhưng đúng thế thật. Đám lông cừu trên sàn nhà đang cháy đùng đùng, và bọn lính phải vội vàng đi dập lửa. Chúng nhảy lên, dận xuống, chửi bới, văng tục, và cuối cùng quẳng cả bình nước lên đó, nên lửa tắt ngay khi vừa mới bén.

Nhưng ông Mathias cứ lầu bầu cáu kỉnh với chúng.

- Nhà các anh không có ý thức gì hết hay sao? - ông nói. - Tại sao lại ném lông cừu ngay bên bếp, vừa lửa, vừa than hồng thế này!

Tên lính có cái bớt đang khùng.

- Im cái mồm đi, lão già! - Hắn quát. - Không thì ta có cách khoá miệng lão vào bây giờ.

Nhưng ông Mathias đâu có để chúng doạ dẫm.

- Hi vọng rồi các anh sẽ quét dọn sạch sẽ chứ, - ông nói. - Thử nhìn xem các anh vừa làm cái gì! Nhà với cửa, trông như chuồng lợn thế này bao giờ.

Đấy đúng là cách đuổi chúng đi.

- Đi mà quét dọn cái chuồng lợn của lão đi, lão già ạ - thằng lính có cái bớt nói, và hắn bước ra đầu tiên, những thằng khác theo sau, để lại cánh cửa mở toang hoang phía sau.

- Rõ là bọn chẳng có ý thức gì, - ông Mathias nói.

- Dù sao cũng may phúc là ngọn lửa bùng lên, - tôi nói. - May cho Jonathan thế chứ.

Ông Mathias búng ngón tay.

- Phải, những ngọn lửa nhỏ có khi được việc ra phết, - ông nhận xét. - Mặc dù phải chịu bỏng tay khi dùng tay để bẻ một mẩu than hồng từ trong bếp lửa ra.

Nhưng chúng tôi vẫn chưa hết chuyện lo buồn, dù tôi có nghĩ gì chăng nữa.

Chúng ra cả chuồng ngựa để tìm Jonathan, rồi sau đó tên lính có cái bớt quay lại bảo ông Mathias:

- Lão già này, lão có những hai con ngựa! Lão biết chứ, trong Thung lũng Bông hồng Dại không ai được phép có quá một con ngựa. Đêm nay, bọn ta sẽ cử người từ bên kia tới để bắt con ngựa có vạt lông trắng. Lão sẽ phải nộp con đó cho Tengil.

- Nhưng đó là con ngựa của thằng cháu lão mà, - ông Mathias nói.

- Thế à? Nhưng dẫu sao, bây giờ thì nó là của Tengil rồi.

Tên lính nói vậy, và tôi oà lên khóc. Đêm đó, Jonathan và tôi sẽ phải rời Thung lũng Bông hồng Dại. Con đường ngầm bí mật của chúng tôi đã xong. Cho tới tận lúc đó, tôi vẫn chưa hề nghĩ về điều ấy - có cách gì trên đời này đưa được Grim và Fyalar đi cùng chúng tôi? Chúng không thể bò toài theo đường hầm ngầm được. Tại sao tôi lại ngu ngốc đến mức không nghĩ ra chuyện này trước đây cơ chứ, rằng chúng tôi sẽ phải để ngựa lại cho ông Mathias. Thế đã tồi tệ, nhưng sao lại có chuyện còn tồi tệ hơn thế nữa? Tengil sẽ bắt mất con Fyalar; Tôi không hiểu vì sao tim tôi còn chưa vỡ khi tôi nghe thấy tin đó.

Tên lính có cái bớt lôi trong túi ra một miếng gỗ và dí vào sát mũi ông Mathias.

- Đây, - hắn ra lệnh. - Ghi số nhà lão vào đây.

- Lảm thế để làm gì? - Ông Mathias hỏi.

- Để thể hiện rằng lão hân hạnh được dâng một con ngựa cho Tengil.

- Tôi không cảm thấy có cái hân hạnh ấy.

Thấy vậy, tên lính rút gươm ra.

- Lão phải làm, - hắn nói. - Lão phải rất hân hạnh và viết số nhà vào chỗ này. Rồi lão đưa miếng gỗ này cho người từ Karmanyaka sang lấy ngựa, vì Tengil cần có bằng chứng về việc lão tự nguyện cho ngựa, có hiểu không, hả lão già? - Hắn vừa nói, vừa dúi ông Mathias, đến mức ông suýt thì ngã.

Ông Mathias còn làm gì khác được nữa? Ông viết số nhà, và bọn lính lại lên đường đi tìm kiếm Jonathan.

Đó là tối cuối cùng chúng tôi được ở bên ông Mathias. Lần cuối cùng, chúng tôi cùng ngồi chung bàn, và lần cuối cùng ông nấu xúp cho chúng tôi. Chúng tôi đều buồn, cả ba người, nhưng tôi buồn nhất. Tôi khóc. Vì Fyalar. Vì Mathias. Ông đã gần thành ông thật của tôi, và bây giờ tôi sắp phải xa ông. Tôi khóc, còn vì tôi nhỏ bé, sợ hãi và không làm được gì đối với bọn lính tới theo kiểu đó để xô đẩy ông tôi.

Jonathan ngồi yên lặng, suy nghĩ, rồi tự nhiên anh lẩm bẩm: - Giá mà mình biết mật mã.

- Mật mã gì? - Tôi hỏi.

- Mật mã mình phải nói khi mình đi vào hoặc đi ra qua cổng chính, em không biết sao? - Anh hỏi lại.

- Thế thì em biết, - tôi nói. - Em biết mật mã ấy rồi. Mọi quyền lực về tay Tengil, đấng cứu vớt chúng ta. Em đã nghe thấy Jossi nói câu đó. Em chưa kể với anh à?

Jonathan nhìn tôi chằm chằm; anh nhìn tôi chằm chằm như vậy một lúc lâu, rồi anh phá lên cười.

- Qui Ròn, anh quả là rất thích em, - anh nói. - Em có biết không?

Tôi không hiểu vì sao anh có vẻ khoái trá như vậy về câu mật mã, vì anh ấy đâu có đi ra theo đường cổng chính. Tuy thế, tôi cũng thấy vui lên một chút giữa lúc đang buồn, tôi đã làm cho anh phấn chấn hơn chỉ vì một chuyện cỏn con như vậy.

Ông Mathias vào buồng dọn dẹp nốt và Jonathan chạy vào theo ông. Họ hạ thấp giọng nói chuyện với nhau trong đó nên tôi không nghe được mấy, chỉ trừ khi Jonathan nói:

- Nếu việc của cháu thất bại, óng chăm sóc em cháu hộ cháu nhé.

Rồi anh quay lại chỗ tôi.

- Qui Ròn, nghe anh nói đây, - anh nói. - Anh sẽ mang đồ đạc đi trước, em ở lại đây với ông Mathias chờ anh, cho tới khi nào nghe thấy tín hiệu của anh. Cũng phải khá lâu đấy, vì anh cũng có một số việc phải thu xếp trước đã.

Ôi, nghe mà ghét thế. Tôi chưa bao giờ có khả năng chịu đựng cảnh chờ đợi Jonathan, nhất là khi tôi luôn lo sợ, mà bâv giờ tôi đang lo sợ, vì có ai biết điều gì sẽ xảy ra với Jonathan phía bên kia tường thành, rồi điều gì sẽ xảy ra khi anh ấy nói rằng có thể thất bại?

- Em không được sợ như vậy, - Jonathan nói. - Những ngày này, em là Các Tim Sư tử. Không được quên điều đó.

Sau đó, anh vội vã chào tạm biệt ông Mathias và tôi, chui vào nơi ẩn náu, rồi tôi thấy anh biến mất vào đưòng hầm bí mật. Anh vẫy vẫy; điều cuối cùng chúng tôi thấy là bàn tay vẫy vẫy của anh chào chúng tôi.

Và bây giờ, chỉ còn lại hai chúng tôi, ông Mathias và tôi.

- Cái thằng Dodik phệ, nó không biết rằng lúc này có một con xuyên sơn đang đào xuyên qua tường thành của nó, - ông Mathias nói.

- Không, nhưng biết đâu nó lại chẳng trông thấy khi con xuyên sơn đó chui đầu lên khỏi mặt đất. Và khi đó, hắn sẽ phóng một mũi giáo đến! - tôi nói.

Tôi buồn bã, bò ra chuồng ngựa với Fyalar, để được nó an ủi lần cuối cùng. Nhưng nó cũng chẳng an ủi được tôi, vì tôi biết rằng sau tối nay, tôi sẽ không bao giờ còn được gặp lại nó nữa.

Trong chuồng ngựa, ánh sáng lờ mờ; cửa sổ nhỏ, nên chẳng có mấy ánh sáng lọt vào, nhưng tôi thấy Fyalar quay đầu phấn khởi đến thế nào khi tôi bước qua cửa. Tôi đi thẳng đến chỗ tàu ngựa, vòng tay choàng quanh cổ nó. Tôi muốn cho nó hiểu rằng những điều sắp xảy ra không phải do lỗi của tôi.

- Thế nhưng có khi vẫn là lỗi của tớ, - tôi vừa nói vừa khóc. - Giá như tớ cứ ở lại Thung lũng Hoa Anh đào thì Tengil chẳng bao giờ bắt được cậu. Tha lỗi cho tớ, Fyalar nhé, tha lỗi cho tớ. Tớ chẳng làm gì khác được nữa rồi.

Tôi nghĩ rằng nó hiểu tôi đang buồn. Nó dụi dụi cái mũi mềm mại của nó vào tai tôi như thể không muốn tôi khóc.

Nhưng tôi vẫn khóc. Tôi đứng đó với nó, cứ khóc, khóc mãi, đến khi cạn cả nước mắt. Khi đó, tôi chải lông cho nó, cho nó ăn nốt chỗ kiều mạch còn lại; mà tất nhiên là nó cùng chia với Grim.

Tôi vừa chải lông cho Fyalar vừa nghĩ đến những điều khủng khiếp.

Cầu cho hắn ta tự nhiên chết, cái thằng sắp đến đây bắt ngựa ấy, tôi nghĩ, cầu cho hắn chết trước khi sang được sông. Thật khủng khiếp khi mình phải cầu, phải ước những điều như vậy, thật đấy, mà có cầu thì cũng chẳng có ích gì đâu.

Vào giờ này, chắc chắn là hắn ta đang trên phà qua sông rồi, tôi nghĩ, trên chiếc phà bọn chúng vẫn chở những đồ chúng lấy của mọi người. Chưa biết chừng hắn đã cập bến? Chưa biết chừng hắn đang qua cổng thành và có thể tới đây bất kì khoảnh khắc nào? Ôi, Fyalar, ước gì chúng mình, cả cậu và tớ, cùng trốn đi được với nhau.

Đúng lúc tôi đang nghĩ như vậy, thì có ai đó mở cửa chuồng ngựa, và tôi hét lên, vì tôi quá sợ hãi. Nhưng đó chỉ là ông Mathias. Ông bắt đầu thấy lo không hiểu tôi làm gì lâu như vậy. Tôi mừng, vì ánh sáng lờ mờ trong chuồng ngựa, nên ông không biết là tôi lại khóc. Nhưng có thể là ông cũng biết, vì ông nói:

- Thằng bé của ông, giá mà ông làm gì được cho cháu. Nhưng chẳng người ông nào làm nổi việc gì trong chuyện này. Nên cháu cứ khóc đi.

Rồi tôi trông thấy qua cửa sổ phía sau ông có bóng ngưòi, đang đi về phía nhà ông Mathias. Một tên lính Tengil! Tên này đến bắt Fyalar đi!

- Nó đến rồi! - Tôi kêu lên. - ông ơi, nó đến rồi!

Fyalar cất tiếng hí, lo lắng khi thấy tôi kêu lên tuyệt vọng như vậy.

Một loáng sau, cửa chuồng ngựa bật mở, và hắn ta đã đứng đó, đầu đội mũ sắt đen, người mặc áo khoác đen.

- Không! - Tôi hét lên - Không! Không được! Nhưng hắn đã đến sát tôi và dang rộng cánh tay ôm choàng lấy tôi.

Jonathan, chính là anh ấy!

- Em không nhận ra được anh trai mình nữa sao? - Anh hỏi, trong lúc tôi đang giãy giụa vùng ra. Anh lôi tôi ra sát cửa sổ để tôi trông rõ anh, thế mà tôi vẫn không tin rằng đó là Jonathan. Không thể nhận ra anh ấy. Vì trông anh ấy xấu xí quá. Thậm chí xấu hơn cả tôi, còn chắc chắn không phải là một "gã thanh niên rất đẹp trai". Tóc anh ướt bết thành từng mảng chứ không rực lên như vàng, và anh lại nhồi vào trong môi trên một nắm thuốc lá. Tôi chưa từng biết có ai chỉ thay đổi có một chút mà đã trở nên xấu xí như vậy. Trông anh rất buồn cười. Giá như có thời gian, chắc tôi còn cười nhiều, nhưng rõ ràng là Jonathan không có thời gian để làm bất kì việc gì khác nữa.

- Nhanh, nhanh lên! - Anh giục. - Anh phải đi ngay lập tức. Thằng lính từ Karmanyaka có thể tới đây bây giờ.

Anh chìa tay về phía ông Mathias.

- Ông đưa cháu mảnh gỗ - anh nói. - Vì cháu chắc ông sẽ vui lòng biếu Tengil cả hai con ngựa chứ?

- Tất nhiên, cháu nghĩ thế nào? - Ông trả lời, dúi vào tay anh mảnh gỗ.

Jonathan cho ngay vào túi.

- Cháu sẽ phải xuất trình mảnh gỗ này tại cổng chính - Để Đội trưỏng cảnh vệ biết rằng cháu không nói dối. - anh nói.

Toàn bộ sự việc diễn ra quá nhanh. Chưa bao giờ chúng tôi thắng yên cương ngựa mau đến thế, trong lúc ấy, Jonathan kể cho chúng tôi nghe anh đã vào qua cổng chính như thế nào, vì ông Mathias muốn biết.

- Thật đơn giản, - Jonathan kể. - Cháu nói câu mật khẩu mà Qui Ròn dạy cháu: Mọi quyền lực về tay Tengil, đấng cứu vớt chúng ta. Sau đó Đội trưởng Cảnh vệ hỏi: "Anh từ đâu tới? Đi đâu? Có nhiệm vụ gì?" Cháu đáp: 'Từ Karman-yaka tới Trang trại của Mathias để bắt hai con ngựa cho Tengil.' 'Thế thì qua đi," hắn nói. Cháu trả lời: "Cám ơn". Và thế là cháu vào. Nhưng cháu phải qua khỏi cổng trước khi tên lính nữa của Tengil tới đòi vào, kẻo lại sinh sự lôi thôi.

Chúng tôi kéo hai con ngựa ra khỏi chuồng nhanh không tưởng tượng nổi, và Jonathan tung mình lên yên Grim, nắm dây cương Fyalar phía sau.

- Hãy giữ mình, ông Mathias nhé, - anh nói.

- Hẹn gặp lại.

Rồi anh phi đi với hai con ngựa như vậy.

- Còn em thì sao? - Tôi gọi với theo. - Em sẽ làm gì?

Jonathan vẫy tay với tôi.

- Ông Mathias sẽ nói, - anh nói lại.

Và tôi đứng đó, đăm đăm nhìn theo anh, thuỗn cả người ra. Nhưng ông Mathias giải thích.

- Cháu phải hiểu rằng cháu không thể qua cổng chính được, - ông nói. Khi trời vừa tối, cháu phải chui theo đường hầm ngầm. Jonathan sẽ chờ cháu ở phía bên kia.

- Ông có chắc thế không? - Tôi hỏi. - Có thể có chuyện xảy ra vào phút chót với anh ấy chứ.

Ông thở dài.

- Chẳng có gì chắc chắn trong cái thế giới có mặt Tengil này đâu, - ông đáp. - Nhưng nếu có gi trục trặc, cháu sẽ phải quay lại đây và sống với ông.

Tôi thử cố hình dung ra mọi chuyện: Trưóc hết, tự mình bò cho hết con đường ngầm. Riêng chuyện ấy đã đủ kinh hồn, sau đó chui ra một cánh rừng phía bên kia tường thành, chờ, cứ chờ, để rồi cuối cùng thấy rằng mọi chuyện bị trục trặc. Rồi lại bò trở lại, và sống mà không có Jonathan!

Hai ông cháu chúng tôi cùng đứng đó, bên ngoài chuồng ngựa lúc này đã trống không, và tôi lại tự nhiên nghĩ đến một chuyện khác nữa.

- Ông ơi, thế chuyện gì sẽ xảy ra với ông khi hắn tới, cái thằng lính từ Karmanyaka ấy, mà không còn ngựa trong chuồng?

- Ấy, có một con ngựa, có một con chứ. - ông Mathias nói. -Vì ông sẽ đi lấy con ngựa của ông về đây ngay bây giờ. Ông để nó ở một trang trại bên cạnh trong khi Grim nhốt ở chuồng của ông.

- Nhưng hắn sẽ lấy mất ngựa của ông, - tôi băn khoăn.

- Hắn cứ thử xem! - Ông nói.

Ông Mathias đưa con ngựa của ông về thật đúng lúc, vì chỉ ít phút sau, tên lính có nhiệm vụ bắt Fyalar đã xuất hiện. Đầu tiên, hắn quát tháo, nổi khùng, rồi chửi bới như tất cả bọn lính Tengil khác, vì chỉ còn có mỗi một con ngựa trong chuồng và vì ông Mathias nhất định không chịu giao cho hắn con ngựa đó.

- Chớ có đụng đến con ngựa đó của ta, - ông Mathias nói. - Chúng ta được phép có một con ngựa, anh biết rồi đó. Mà các anh đã lấy đi con kia rồi, đã cầm mảnh gỗ có số nhà của ta đi rồi. Ta chẳng hiểu sao các anh làm ăn lộn tụng bậy như thế, thằng này không biết thằng kia làm gì là thế nào.

Có những thằng lính Tengil nổi giận khi ông Mathias lên mặt với chúng như vậy, nhưng cũng có những thằng thì tiu nghỉu xuống giọng; cái thằng đến bắt Fyalar lập tức chịu nhún.

- Chắc là có nhầm lẫn gì đó, - hắn nói và thất thểu đi ra ngoài đường như chó cụp đuôi.

- Ông Mathias ơi, ông không bao giờ biết sợ à? - Tôi hỏi, khi tên lính đã đi khuất.

- Có chứ, tất nhiên là có chứ, ông sợ chứ, - ông trả lời. - Thấy tim ông đập thình thịch đây này - ông nói tiếp, cầm tay tôi đặt lên ngực ông.

- Tất cả chúng ta đều sợ - Nhưng nhiều khi mình không được để lộ ra ngoài.

Rồi trời tối, bóng tối bao trùm, đã đến lúc tôi rời khỏi Thung lũng Bông hồng Dại và chia tay ông Mathias.

- Tạm biệt cậu bé, - ông nói. - Đừng quên ông của cháu nhé.

- Không, không bao giờ, - tôi đáp. - Cháu sẽ không bao giờ quên ông đâu!

Sau đó, tôi một mình trong đường ngầm. Tôi bò dọc theo đường ngầm vừa dài vừa tối đen, cứ tự nói chuyện với mình để tự trấn an và để cho đỡ sợ quá.

- Có việc gì đâu, tối mịt như thế này cũng có chuyện gì đâu...Không, tất nhiên là mình sẽ không bị chết ngạt đâu mà... Đúng là có mấy mẩu đất lăn theo cổ mình, nhưng như thế đâu có nghĩa là cả đường hầm này sắp sụp xuống, đồ ngốc ạ! Không sao đâu, Dodik sẽ không thể trông thấy mình chui lên đâu; hắn ta có phải là mèo đâu mà nhìn được trong bóng tối, đúng chưa nào? Còn tất nhiên anh Jonathan đang đứng đợi mình rồi; anh ấy đang ở đó, anh có nghe thấy em nói gì không? Anh ấy đang đợi, đang đợi thật mà!

Và anh ấy đang đợi thật. Anh đang ngồi trên một tảng đá trong bóng tối, còn cách anh một quãng, Grim và Fyalar đang đứng bên một thân cây.

- Hay lắm, Karl Tim Sư tử, - anh nói. - Thế là cuối cùng em đã tới nơi rồi.