← Quay lại trang sách

Chương 4 Thiên Huyền

Phía Bắc Thần Châu núi xanh trùng điệp,nước biếc chảy dài. Giữa một vùng lững lờ mây trôi khói tỏa, thấp thoáng có thể nhìn thấy nóc vàng mái ngọc, chính là một tòa kiến trúc hùng vĩ tọa lạc trên đỉnh núi hiểm trở cheo leo. Gió núi nhẹ thổi, mây bay tà tà, khi sương khói mờ mịt tan đi hết, ánh dương rạng rỡ chiếu xuống, chỉ thấy tòa kiến trúc kia tầng tầng lớp lớp, óng ánh lưu ly, lưng tựa núi xanh, mặt nhìn sông biếc, các hình điêu khắc trên kèo cột như hòa với mây trôi, đẹp không tả xiết, chẳng khác nào chốn Thiên Đình.

Giữa khung cảnh đẹp như tranh vẽ ấy bỗng có một luồng sánh lóe lên, thì ra có một nam tử vóc người cao lớn, mình mặc đạo bào màu tím, tóc búi cao, chân đạp trên một thanh phi kiếm màu bạc, ngự kiếm bay xuyên qua mây mù, hạ xuống ngay giữa quảng trường rộng lớn. Quảng trường này ba mặt là những tòa lầu, nền được lát đá xanh, bên trên lại có bốn bức hình thánh thú Thanh Long, Bạch Hổ, Huyền Vũ, Chu Tước được ghép thành từ những viên đá cuội ngũ sắc. Nơi chính giữa quảng trường có mấy chục kiếm khách xếp thành hàng ngũ, đang tu luyện các chiêu thức kiếm pháp theo sự hướng dẫn của một vị kiếp khách áo xanh. Động tác của bọn họ chỉnh tề như một, không hề rối loạn, kiếm quang lóe lên không ngớt.

Mắt thấy nam tử vận đồ tím kia ngự kiếm hạ xuống, kiếm khách áo xanh dẫn đầu tức thì xoay tròn thân hình, thu kiếm chiêu lại, đoạn ôm quyền hành lễ với đối phương, cất giọng sang sảng chào: “Đại sư huynh.”

Hóa ra nơi này chính là Thiên Huyền môn. Vốn là môn phái đứng đầu trong Tru Yêu tứ phái, Thiên Huyền môn hiện giờ cũng đang là cột trụ của võ lâm chính đạo. Tương truyền Thiên Huyền môn kiếm pháp vô song, kiếm trận lại càng tinh diệu tuyệt vời, cao nhân trong môn phái có thể ngự kiếm phi hành, ngày đi nghìn dặm. Trong mắt trăm họ, kiếm khách của Thiên Huyền môn chẳng khác nào thần tiên, có thể trảm yêu trừ ma dễ như lấy đồ trong túi.

Còn nam tử áo tím này không phải ai khác, chính là đại đệ tử đời thứ bảy của Thiên Huyền môn- Mộ Tử Chân. Chỉ thấy dung mạo hắn tuấn tú phi phàm, mặt đầy chính khí, tuy thoạt nhìn như chỉ mới qua tuổi ba mươi nhưng tu vi đã đạt tới thượng thừa, chỉ thua kém bảy vị trưởng lão trong môn phái một chút, chính là tấm gương cho hàng ngũ các đệ tử trẻ tuổi.

Còn kiếm khách áo xanh kia có gương mặt trẻ con, bộ dạng như mới ngoài hai mươi tuổi. Khóe miệng y trời sinh đã hơi nhếch lên, lúc nào cũng như đang mỉm cười, hết sức thân thiện. Y tên gọi Cư Trần, là người nhỏ tuổi nhất trong hàng ngũ các đệ tử đời thứ bảy. Mười năm trước, trên núi Thanh Xuyên, chính Cư Trần là người từng cầu xin Mộ Tử Chân tha cho Quy Hải Minh một mạng.

Nghe Cư Trần gọi mình, Mộ Tử Chân khẽ gật đầu, rồi phất tay áo một cái, thanh phi kiếm kia tức thì bay lên không trung, chui luôn vào tráp kiếm y đeo sau lưng. Thấy Mộ Tử Chân nhíu chặt đôi mày, mặt lạnh tựa băng sương, có vẻ cực kỳ nghiêm túc, Cư Trần không kìm được nghi hoặc hỏi: “Đại sư huynh, đã xảy ra chuyện lớn gì rồi ư?”

Mộ Tử Chân đưa mắt liếc nhìn tiểu sư đệ của mình, đoạn trầm giọng nói: “Thất Ấn Tinh trận bị phá, Ứng Long đã thoát khỏi Đông Hải rồi.”

“Cái gì?” Cư Trần cả kinh, nụ cười lập tức cứng đờ. Các đệ tử đang ở đó cũng đều biến sắc, nhất thời những câu hỏi như: “Đã xảy ra chuyện gì”, “Sao lại như vậy” vang lên không ngớt. Mộ Tử Chân không hề trả lời, chỉ lạnh lùng đưa mắt nhìn khắp các đệ tử một lượt, đoạn phất mạnh tay trái một cái, rảo bước đi vào trong chính điện nằm ở phía bắc của quảng trường.

Trong đại điện, có bảy chiếc ghế bằng đá xanh, xếp thành hình cánh quạt. Loại đá xanh này không phải tầm thường, vốn được mang về từ vùng cực bắc rét lạnh, lúc này được để trong đại điện vẫn tỏa ra hơi lạnh như sương khói. Ngồi trên ghế đá là bảy vị trưởng lão đức cao vọng trọng của Thiên Huyền môn, ngồi chính giữa là người đứng đầu trong bảy vị trưởng lão, đồng thời cũng là chưởng môn nhân của Thiên Huyền môn- Huyền Kỳ chân nhân. Giữa những làn khí lạnh, khuôn mặt của ông ta thấp thoáng lộ ra, chỉ thấy ông lão này râu tóc bạc phơ nhưng khuôn mặt chỉ như một thanh niên mới ngoài ba mươi, mắt sáng như sao, hết sức tuấn tú.

Mộ Tử chân bước vào chính điện, hai tay ôm quyền, cung kính hành lễ với Huyền Kỳ chân nhân và những người đang có mặt tại đây, rồi mới trầm giọng nói: “Kính bẩm chưởng môn cùng các vị sư bá, sư thúc, Thất Ấn Tinh trận bên bờ Đông Hải hiện đã bị phá hủy hoàn toàn, Ứng Long và bốn gã tôn giả dưới trướng đã rời khỏi Đông Hải, hiện nay không rõ tung tích.”

Nghe thấy câu này của y, các trưởng lão liền thở dài. Người đứng hàng thứ sáu là Thiên Dận chân nhân thoạt nhìn như mới đang tuổi tứ tuần, để râu quai nón, tính tình nóng nảy vô cùng, lập tức vỗ bàn đứng dậy, cất giọng vang như chuông đồng: “Ta đã nói rồi mà, đây là tà đạo! Ngày đó, lão già Chính Đức cứ nhất định nói luyện hóa nội đan của yêu linh, lại kết hợp với Thất Ấn Tinh trận của Huyền môn chúng ta thì sẽ không thể trở mình. Nhưng giờ thì sao đây? Phong ấn ngày càng yếu đi, để rồi bây giờ Ứng Long vẫn thoát ra ngoài! Hừ!”

Nói đến câu cuối cùng, Thiên Dận chân nhân phỉ phui một tiếng, đoạn hậm hực ngồi xuống. Mười năm trước, khi Thiên Huyền môn tham gia vào liên minh Tru Yêu, tàn sát yêu linh đoạt lấy nội đan để chế tạo phong ấn bên bờ Đông Hải, ông ta rất không tán thành, ra sức phản bác. Nhưng cuối cùng, thấy tình hình ở Đông Hải ngày càng một nguy ngập, sức mạnh của Ứng Long và Tương Liễu hủy diệt cả đất trời, gây họa cho nội địa Thần Châu, sáu vị trưởng lão còn lại đều tán thành biện pháp luyện nội đan thành phong ấn, riêng Thiên Dận cũng chỉ đành lựa chọn cách im lặng.

Nguyên Hư chân nhân- người đứng hàng thứ hai trong bảy vị trưởng lão, có bộ dạng như một ông lão già nua- cất tiếng thở dài, nói: “Lấy giết chóc để ngăn giết chóc, ấy vốn là một điều bất đắc dĩ. Theo sự tính toán trước đó của bản tọa, phong ấn này tối thiểu cũng giam giữ được Ứng Long và Tương Liễu ở nơi Đông Hải được chín trăm năm. Bây giờ xảy ra biến cố thế này, ắt hẳn là có nguyên do khác.”

“Nguyên Hư sư bá minh giám.” Mộ Tử Chân trầm giọng nói. “Theo như đệ tử điều tra, trong số Ứng Long tứ tôn giả có một người là dư nghiệt Minh Xà ở núi Thanh Xuyên năm xưa, khi phong ấn bị phá hắn cũng có mặt. Chuyện yêu lực thất thoát, phong ấn suy yếu ắt là có mối liên quan chặt chẽ tới hắn.”

Thiên Dận chân nhân hừ lạnh một tiếng, nói: “Bây giờ ai có liên can cũng không quan trọng, điểm mấu chốt là phong ấn bị phá, Ứng Long đã thoát ra ngoài, còn Tương Liễu thì vẫn bị giam cầm. So với lúc xưa, khi hai thần ma đối chọi với nhau, tình hình lúc này còn tồi tệ hơn cả trăm lần. Với tính cách có thù tất báo của Ứng Long, hắn ắt sẽ gây ra mối tai họa to lớn tột cùng. Các vị còn có chiêu gì nữa không? Lẽ nào lại tìm thêm trăm ngàn yêu quái nữa để giết?”

“Thiên Dận!” Một tiếng quát lớn vang lên cắt ngang lời Thiên Dận chân nhân, người lên tiếng chính là Tử Thuật chân nhân đứng hàng thứ ba trong bảy vị trưởng lão. Ông ta tóc mai điểm bạc, mặt lộ rõ nét phong sương, sắc mặt nghiêm túc, gằn giọng nói: “Ngày đó, nếu như không hạ quyết tâm, Thần Châu chỉ e sớm đã trở thành chiến trường cho Ứng Long và Tương Liễu tranh đấu rồi. Chúng ta tuy đã tạo sát nghiệp, nhưng cũng nhờ thế mà giúp Thần Châu yên bình được mười năm. Hai cái hại đặt lên bàn cân mà so sánh thì phải chọn bên nào nhẹ hơn, đạo lý này đã quá rõ ràng, bây giờ tự trách thì có ích gì, lẽ nào đệ còn có cách giải quyết khác hay sao?”

Nghe Tử Thuật chân nhân hỏi như vậy, Thiên Dận chân nhân hơi hé miệng, nhưng rốt cuộc chẳng thể nói được câu nào, đành nhíu chặt đôi mày, hoàn toàn im lặng. Nguyên Hư chân nhân thấy thế bèn vuốt chòm râu dài, phẩy phất trần một cái, cất giọng sang sảng nói: “Ứng Long đã thoát ra ngoài, chuyện cấp bách bây giờ là đi tìm kiếm Vân Sinh kính, phong ấn thượng cổ ma thần trở lại. Tử Chân, con hãy dẫn các đệ tử bản môn ra ngoài thực thi nhiệm vụ này đi! Nếu có gặp được địa tiên Mặc Bạch thì chớ nên lấy cứng chọi cứng, hãy dùng phi kiếm đưa tin về, bọn ta tự khắc sẽ ngự kếm đến nơi.”

“Dạ, Nguyên Hư sư bá.” Mộ Tử Chân ôm quyền vâng lệnh.

Chính vào lúc này, chưởng môn Huyền Kỳ vốn vẫn luôn im lặng đột nhiên tung mình nhảy vọt lên, hóa thành một cái bóng màu trắng lao ra ngoài điện. Mộ Tử Chân cả kinh, gọi to một tiếng “sư phụ” rồi vội vã đuổi theo. Chỉ thấy vị kiếm khách tóc trắng đó lúc này đang đạp phi kiếm đứng giữa không trung, quần áo tung bay, phong thái hết sức phi phàm.

Một làn gió mắt thổi lại, hai bên tóc mai bạc trắng của Huyền Kỳ chân nhân nhẹ nhàng đung đưa theo gió. Nhưng sắc mặt vị kiếm khách mặt đẹp như ngọc ấy lại hết sức nặng nề, đôi mắt sáng như sao dõi về chân trời phía đông. Chính vào lúc này, tráp kiếm sau lưng ông ta đột nhiên rung lên bần bật, ngân vang không ngừng. Một luồng sáng màu xanh bỗng xé rách không trung, đâm lên tận trời, thì ra bội kiếm của ông ta- Trảm Yêu kiếm- đã tự động bay ra khỏi tráp kiếm. Huyền Kỳ chân nhân nhướng mày, hé bờ môi mỏng, cất giọng lạnh băng: “Bày trận!”

Hai chữ ấy âm lượng không lớn, song lại mang theo khí thế không thể nghi ngờ. Nghe vậy, sáu vị trưởng lão còn lại đều bay ra ngoài điện. Thiên Dận chân nhân động tác nhanh nhất, quát vang một tiếng, tráp kiếm sau lưng tức khắc mở ra, từ bên trong bay ra một thanh kiếm cao bằng nửa thân người, đứng thẳng giữa không trung, tỏa ra những luồng khí màu xanh. Mấy người Nguyên Hư, Tử Thuật, Ngọc Nghi cũng mỗi người giữ một hướng, bảy người đứng theo hình chòm sao Bắc Đẩu, đều ngự kiếm bay lên. Tức thì kiếm khí tỏa ra ngợp trời, kiếm quang chớp chớp, bảy thanh kiếm dựa theo trận pháp tạo thành một đồ hình khổng lồ giữa bầu trời.

Cư Trần và các đệ tử trên quảng trường đều kinh ngạc trước động tác của các trưởng lão, duy có Mộ Tử Chân là dõi theo ánh mắt của Huyền Kỳ chân nhân, nhìn về hướng đông: Bầu trời vốn trong xanh lúc này bỗng có mây đen cuồn cuộn tràn đến, đi kèm với cuồng phong dữ dội vô song. Đứng trước ngọn gió dữ dội, những cây cổ thụ trên núi lung lay không ngừng, lá cây rơi lả tả, các đệ tử đều bị ngọn gió này làm cho không mở nổi mắt, đành đưa tay che mắt, gắng gượng đứng vững.

Giữa cơn gió giục mây vần, yêu khí tràn đến. Từ nơi chân trời bỗng vang lên tiếng trẻ con khóc, tiếng mãnh thú rít gào, vô cùng kì dị. Chốc lát sau, mảng màu đen kia đã tới gần, nhưng nào phải mây đen, hóa ra là muôn vạn con yêu quái hình dạng khác nhau, nào là Cổ Điêu hình thù kì dị, kêu như trẻ con khóc, thích ăn thịt người, nào là Phì Di một đầu hai thân, sáu chân bốn cánh, rồi còn có Tam Túc Ô toàn thân đen ngóm, Cửu Anh chín đầu một thân, giỏi phun lửa…

Kèm theo tiếng kêu của lũ yêu quái, những làn yêu khí kinh người liên tục tràn đến. Trên lưng Cổ Điêu dẫn đầu đứng sừng sững một bóng người cao lớn, mình mặc chiến giáp có hoa văn hình rồng, mày rậm mắt to, trên má phải có một vết sẹo đáng sợ kéo dài từ khóe mắt tới tận cằm. Còn trên lưng Tam Túc Ô ngay bên cạnh thì có một nam tử người gầy guộc đang ngồi, mình mặc áo lụa ngũ sắc, mặt trắng môi đỏ, trông có vẻ tà dị tột cùng.

“Ha ha ha ha…”

Một tràng cười điên cuồng vang lên, vọng khắp trời, chính là do hán tử mặt mũi dữ dằn, vóc người cao lớn kia phát ra. Hắn khoanh tròn hai tay, đứng từ trên cao nhìn xuống mọi người, quát lớn: “Ứng Long tôn giả Cửu Hoàng hôm nay sẽ huyết tẩy Thiên Huyền môn để báo mối thù mười năm trước!”

Lời này vừa phát ra, tất cả đều chấn động. Các đệ tử của Thiên Huyền môn có nằm mơ cũng không ngờ được, họ chỉ vừa nhận được tin Ứng Long tái xuất thôi, thế mà giờ đã gặp vây cánh của Ứng Long tới tầm thù rồi. Hơn nữa, lúc này Cửu Hoàng còn dẫn theo cả trăm ngàn yêu quái, thanh thế dữ dội như vậy các đệ tử trẻ tuổi nào đã từng nhìn thấy bao giờ, tất cả đều vô cùng kinh hãi, ngẩn người tại chỗ. Chỉ có Mộ Tử Chân là rút bội kiếm ra, quát vang một tiếng: “Còn ngây ra đó làm gì? Nhị Thập Bát Tinh Tú trận, khởi!”

Nghe thấy tiếng quát ấy, Cư Trần vốn đang ngẩn ra tức thì tỉnh táo trở lại, vung kiếm bày trận, các đệ tử khác cũng vội vã làm theo. Chỉ thấy mọi người chia ra đứng ở bốn phía đông, tây, nam, bắc, hơn trăm đệ tử cùng ngự kiếm bay cao, xếp thành một kiếm trận khổng lồ. Lúc này, mỗi thanh kiếm đều lấp lánh phát sáng, bổ trợ cho nhau, thế rồi sau một tiếng hạ lệnh của Mộ Tử Chân, hơn trăm thanh kiếm cũng lao vút lên trời, tỏa kiếm quang sáng rực, đâm thẳng về phía con Cổ Điêu đang chở Cửu Hoàng Huyền Dực trên lưng.

“Chà chà, cái trò trẻ con này mà cũng dám lấy ra khoe mẽ, nô gia thực không thể xem tiếp được nữa.”

Chợt nghe một tràng cười yêu kiều vang lên, nam tử mặt trắng ngồi trên Tam Túc Ô bỗng vung mạnh tay áo một cái, bộ đồ lụa lất phất tung bay. Tức thì, muôn ngàn cây kim bạc cùng bay xuống như mưa, trúng ngay vào những thanh trường kiếm. Chỉ nghe vô số âm thanh “đinh đinh” vang lên không ngớt, đòn tấn công của các đệ tử Thiên Huyền môn bị nắm kim bạc này chặn lại hoàn toàn. Nam tử quỷ dị đó đưa tay che miệng, cười khanh khách, cố ý làm bộ thẹn thùng nói: “Cái gì mà Thiên Huyền môn cơ nghiệp trăm năm, chẳng qua cũng chỉ có chút bản lĩnh thế này, vậy mà dám xưng là trận pháp tinh diệu, kiếm thuật vô song, thật khiến nô gia cười đến rụng cả răng.”

Nghe hắn nói ra những lười khinh miệt như thế, Mộ Tử Chân bèn nhíu chặt đôi mày, lớn tiếng quát: “Yêu nghiệt, câm miệng lại cho ta!”

“Úi chà chà, nô gia sợ quá đi mất.” Nam tử đó cố ý làm bộ đưa tay ôm tim, liên tục vỗ mấy cái.

Huyền Dực đứng bên cạnh dường như không vừa mắt cái trò làm bộ làm tịch đó của hắn, liền cau mày bảo: “Hồn Sát, đừng dây dưa với lũ kiến hôi này nữa, cứ giết sạch là được rồi!”

Hắn vừa mới dứt lời, con Cổ Điêu kia đã kêu lên một tiếng chói tai. Tức thì, muôn nghìn con yêu quái đồng thời lao xuống, tựa như một đám mây đen phủ kín cả bầu trời. Mắt thấy lũ yêu ma sắp đánh giết tới nơi, đột nhiên giữa bầu trời bừng lên những tia sáng rực, đám yêu ma dường như đã va phải một chiếc lồng vô hình ở giữa không trung, liền kêu lên thê thảm.

Hóa ra, vừa rồi chưởng môn Huyền Kỳ chân nhân đã cùng với các vị trưởng lão còn lại bố trí Thất Ấn Tinh trận bí truyền của Thiên Huyền môn. Năm xưa, phong ấn bên bờ Đông Hải đã được dựng lên theo phép này, đây cũng là nguyên nhân Ứng Long tôn giả chọn Thiên Huyền môn là nơi báo thù đầu tiên. Mắt thấy tình hình nguy ngập, bảy vị trưởng lão vung kiếm bày trận, bảy thanh kiếm tượng trưng cho bảy vì sao, tạo thành một chiếc lồng vô hình bao bọc sơn môn và các đệ tử vào giữa.

Mắt thấy lũ yêu quái không làm nên tích sự gì, Hồn Sát Đế Nô phẩy nhẹ chiếc khăn lụa trong tay, hậm hực nói: “Hừ, dùng đi dùng lại cũng chỉ có mỗi chiêu này! Trận pháp này tuy cũng khá nhưng không có nội đan của yêu linh, chỉ dựa vào pháp lực của mấy gã người thường thì liệu có thể cầm cự được mấy chốc? Xông lên!”

Dứt lời, Đế Nô rít lên một tiếng, hơn trăm con Cửu Anh liền bay ra khỏi đội ngũ. Loại yêu quái này vừa có thể phun nước, lại vừa có thể phun lửa, lấy thịt người làm thức ăn, sức ăn rất khỏe. Bọn chúng nhìn những người trên mặt đất bằng ánh mắt thèm khát, chín cái đầu đồng thời há to cái miệng rộng như chậu máu, nước lạnh và lửa nóng đồng thời phun ra. Hơn trăm con Cửu Anh, gần nghìn luồng nước và lửa đồng thời phun lên trận pháp hộ sơn của Thiên Huyền môn, khiến cho ánh sáng lập tức bừng lên rực rỡ.

“Ha ha ha ha, nhóc con, các ngươi phải cố gắng lên một chút.” Đế Nô trở mặt như lật sách, lúc này lại đổi sang nụ cười yêu kiều. Hắn để một tay lên môi, làm bộ hôn gió, hướng về phía Huyền Kỳ chân nhân mà liếc mắt đưa tình.

Huyền Kỳ chân nhân mặt đẹp như ngọc, tuấn tú phi phàm, lúc này vẫn cầm kiếm đứng đó, sống lưng thẳng tắp, mái tóc bạc cùng quần áo lất phất bay, tựa như một bức tượng thần. Đối mặt với động tác khiêu khích từ Hồn Sát Đế Nô, ông vẫn chẳng hề dao động, chỉ dõi mắt nhìn về phía lũ yêu ma đen kịt nơi chân trời, lại nhìn thứ yêu pháp kết hợp từ nước và lửa kia. Ông vung tay phải điều khiển Trảm Yêu kiếm để duy trì trận pháp, tay trái đột nhiên lật mạnh, tráp kiếm sau lưng lại mở ra, một luồng sáng màu tím rực rỡ đột ngột bừng lên, rạch qua hư không, đâm thấu qua Thất Ấn Tinh trận, đồng loạt chém rụng chín cái đầu của một con Cửu Anh.

“Chà chà, đúng là thứ tốt đấy!” Đế Nô vỗ tay cười nói, đoạn phất mạnh tay áo về phía thanh kiếm màu tím đó. Thanh kiếm màu tím dường như có linh tính, bỗng bay vút trở về trong trận, dừng lại bên cạnh Huyền Kỳ chân nhân, xoay tròn không ngớt.

Thanh kiếm này chính là chí bảo của Thiên Huyền môn- Tử Tiêu kiếm. Tương truyền từng có một thần tướng dùng thiên thạch từ trên trời rơi xuống làm nguyên liệu, lại kết hợp với Tam Muội chân hỏa và Thiên Hà hàn thủy, đúc ra thanh thần binh lời khí chuyên dùng để trảm yêu trừ ma này. Tuy không biết vì duyên cớ gì mà nó lại thành bảo vật trấn phái của Thiên Huyền môn, nhưng mấy trăm năm nay, Tử Tiêu kiếm đã được Thiên Huyền môn bảo quản cẩn thận, đời đời lưu truyền.

“Nhiều lời!” Huyền Dực không còn kiên nhẫn nữa đột ngột lật hai bàn tay, bầu trời tức khắc sáng bừng, từ bên trên giáng xuống hai tia sét lớn, tựa như một cặp sừng trâu chổng ngược. Hai tia sét đó vừa khéo đánh vào hai tay của Huyền Dực, lập tức hóa thành một cặp kim giản rất lớn. Cặp kim giản đó không ngừng lập lòe những tia sét, dài khoảng hơn một thước, vừa to vừa nặng. Huyền Dực gõ mạnh hai cây kim giản vào nhau, chỉ nghe “choang” một tiếng dữ dội, chẳng khác nào sấm nổ. Rồi hắn cười vang, ngông cuồng hô to: “Bớt dây dưa đi! Mau cùng ta san phẳng Thiên Huyền môn này!”

Dứt lời, Huyền Dực tung người nhảy vọt lên khỏi lưng Cổ Điêu, sau đó múa may cặp kim giản, nện thẳng xuống dưới trận pháp phòng ngự của Thiên Huyền môn. Tức thì ánh sét sáng lên rực rỡ, chừng như làm chói lóa cả bầu trời.

Trong số bảy vị trưởng lão, ngoại trừ Huyền Kỳ chân nhân mặt không đổi sắc, những người còn lại ít nhiều đều lộ vẻ chấn động. Hai người lần lượt đứng hàng thứ sáu và thứ bảy là Thiên Dận chân nhân và Ngọc Nghi chân nhân thậm chí còn mặt mày tái nhợt, trán lấm tấm mồ hôi. Thiên Dận chân nhân vốn là một hán tử ngay thẳng bộc trực, lập tức gầm vang một tiếng, sau đó cầm kiếm bằng cả hai tay, dồn hết pháp lực toàn thân vào đó, cố gắng duy trì sức mạnh cho Thất Ấn Tinh trận.

“Trò trẻ con!” Huyền Dực cười lạnh một tiếng, hai tay giơ cao, một tia sét dữ dội lại từ trên trời giáng xuống.

Cặp kim giản không ngừng sáng bừng ánh điện, cứ thế đánh mạnh vào trận pháp. Chỉ nghe mấy tiếng “rắc rắc”, chiếc lồng do trận pháp tạo thành đã bị nứt ra một khe nhỏ. Nhìn xuống dưới đất, hai người Nguyên Hư chân nhân và Tử Thuật chân nhân cầm kiềm đứng đó, cố gắng cầm cự, nhưng hai chân của họ đều đã lún xuống dưới đất ba phân rồi. Lực đạo của Huyền Dực quả thực kinh người chỉ từ việc này cũng phần nào thấy được.

Cửu Hoàng và Hồn Sát không cho mọi người của Thiên Huyền môn có cơ hội nghỉ ngơi, kim giản của Huyền Dực đánh ra liên tục, Đế Nô thì khống chế Cửu Anh phun nước và lửa, còn lũ yêu còn lại nhắm vào khe nứt trên Thất Ấn tinh trận, hết lần này tới lần khác xông tới. Cuối cùng, Ngọc Nghi chân nhân xếp hàng cuối cùng cạn hết pháp lực, bị nội thương nghiêm trọng, phun ra một ngụm máu, thanh trường kiếm trong tay rơi xuống đất.

Sau nháy mắt, chiếc lồng phòng ngự đã mất đi tác dụng, mấy trăm con yêu quái nhất loạt tràn vào trong Thiên Huyền môn. Cổ Điêu cứ thấy người là quắp, các đệ tử liên tục bị kéo lên không trung rồi thả xuống đất, không còn động đậy được nữa. Cửu Anh háu ăn, chín cái miệng rộng cùng há to mà cắn về phía các đệ tử, những tiếng kêu thảm không ngớt vang lên. Phì Di và Tam Túc Ô đi tới nơi nào, lửa liền bùng lên ở đó, đình đài lầu các bị thiêu hủy, lửa nóng chừng như muốn nuốt chửng cả môn phái chẳng khác nào tiên cảnh.

Mắt thấy tình hình nguy cấp, hai người Mộ Tử Chân và Cư Trần vội vã lao tới bên cạnh Ngọc Nghi chân nhân, đồng thời giơ cao trường kiếm trong tay mình, ngưng thần tĩnh khí, vận công trám vào vị trí sao Dao Quang. Sau nháy mắt, kiếm quang đã lại bừng lên, Thất Ấn Tinh trận tái lập, chiếc lồng phòng ngự bảo vệ Thiên Huyền môn ở giữa, đồng thời ngăn cản lũ yêu quái chưa kịp xông vào cùng với hai người Huyền Dực và Đế Nô ở ngoài.

Thế nhưng lúc này, trong Thiên Huyền môn vẫn có mấy trăm con yêu quái đang hoành hành ngang ngược. Nhất thời, Thiên Huyền môn lửa cháy ngợp trời, các đệ tử kêu vang thảm thiết. Huyền Kỳ chân nhân một mặt điều khiển Tử Tiêu kiếm chém giết yêu tà, một mặt trầm giọng hạ lệnh: “Chiến!”

Chỉ có một chữ duy nhất ấy thôi nhưng lại trầm thấp và kiên định. Các đệ tử Thiên Huyền môn nhất tề múa may trường kiếm, gắng sức phản kháng, kiếm quang không ngừng chém về phía lũ yêu ma. Mấy trăm con yêu quái tuy hung tàn nhưng tu vi của đệ tử Thiên Huyền môn cũng không kém, thêm vào đó là có Huyền Kỳ chân nhân điều khiển Tử Tiêu kiếm trảm yêu, do đó tình hình bên trong trận pháp đã dần có chuyển biến tốt, các đệ tử bắt đầu chiếm được thế thượng phong.

Nhưng có một điều khiến Mộ Tử Chân cảm thấy hết sức bất an, đó là sau khi Thất Ấn Tinh trận tái lập, hai người Cửu Hoàng và Hồn Sát đều không phát động tấn công nữa, chỉ khoanh tay đứng đó nhìn các đệ tử Thiên Huyền môn ngoan cường phản kháng, cứ như đang xem kịch. Đặc biệt là Hồn Sát, hắn chớp chớp mắt, bên khóe môi treo một nụ cười vừa âm u vừa quỷ dị, dườn như đang chờ đợi điều gì đó xảy ra…

Đột nhiên, khóe mắt Mộ Tử Chân liếc thấy một bóng đen đang lao thẳng về phía mình. Y lúc này đang đứng ở vị trí sao Dao Quang, phải cố gắng lắm mới có thể duy trì trận pháp, vừa không có sức vùng kiếm ngăn cản vừa không thể nhích người né tránh. Mắt thấy cái đầu dữ dằn của con Cổ Điêu đó càng lúc càng gần, cặp vuốt sắc sắp chụp xuống người Mộ Tử Chân, đột nhiên, một bóng người lao vọt tới, dùng thân thể mình chặn giữa Mộ Tử Chân và con Cổ Điêu kia…

“Cạch.”

Sau một tiếng vang lớn, vuốt sắc của con Cổ Điêu đánh gãy bội kiếm của Cư Trần, đâm thấm vào lồng ngực y. Người thanh niên ấy vẫn luôn tươi cười rạng rỡ, nhưng lúc này đây, bên khóe miệng đã rỉ máu. Thân hình y hơi lảo đảo, chừng như sắp gãy, tay trái thì nắm chặt vuốt sắc của con Cổ Điêu, không chịu buông ra, tay phải vung tàn kiếm chém tới, cứa đứt cổ con yêu vật.

Tiếng rít chói tai đột ngột dừng lại, con yêu vật đáng sợ rốt cuộc đã rơi xuống đất, chẳng thể động đậy, còn Cư Trần sau khi dùng hết chút sức lực cuối cùng cũng gục xuống. Y quỳ một chân trên mặt đất, dùng thanh kiếm gãy đỡ lấy thân thể, không để mình ngã vào vũng máu đen của yêu ma. Người kiếm khách tâm địa lương thiện, lúc nào cũng tươi cười hòa nhã ấy cố gắng ngước mắt lên, nhìn vị sư huynh hơn mười năm qua vẫn luôn hết lòng dạy dỗ mình, trong mắt thấp thoáng vẻ lưu luyến.

“Đại… đại sư huynh…” Cư Trần chậm rãi mở miệng, mỗi khi nói một từ, lồng ngực y lại khẽ phập phồng, dòng máu tươi từ vết thương giữa ngực không ngớt chảy ra. Y cố gắng nhếch khóe môi, nở nụ cười gượng gạo, nói: “Xin… xin lỗi… Cư Trần vô dụng, không thể cùng huynh kề vai… kề vai chiến đấu được nữa rồi…”

Nghe thấy câu nói này, Mộ Tử Chân lòng như dao cắt. Cư Trần năm tuổi nhập môn, có thể nói là do y một tay nuôi lớn. Hồi nhỏ, Cư Trần thích nhất là đi theo y, thường xuyên cầm thanh kiếm gỗ nhỏ dùng để tập luyện, giơ cánh tay cao quá đầu, cười híp mắt, nói: “Đại sư huynh, sau này Cư Trần sẽ cao như huynh, sau đó cùng huynh kề vai chiến đấu, trảm yêu trừ ma!”

Thời gian thấm thoắt trôi đi, giờ đây Cư Trần đã không còn là đứa bé năm xưa nữa rồi, vóc dáng của vị tiểu sư đệ này trên thực tế còn cao hơn Mộ Tử Chân một chút. Nhưng Một Tử Chân ngàn vạn lần không ngờ được hóa ra Cư Trần vẫn luôn nhớ kĩ lời hứa năm xưa. Mãi tới lúc này, Mộ Tử Chân mới ý thức được, bất luận là trong trận chiến ở núi Thanh Xuyên mười năm trước hay là trong những lần nam chinh bắc chiến trong suốt thời gian qua, kể cả lúc môn phái đang lâm nguy hiện tại, ở bên cạnh y luôn có bóng dáng của người tiểu sư đệ thường xuyên tươi cười như gió xuân này.

“Sư… đệ…”

Mộ Tử Chân hé miệng, nhưng cổ họng dường như bị mắc thứ gì đó, hai chữ “sư đệ” trở nên nặng tựa ngàn cân. Người kiếm khách thiết diện vô tư, một lòng muốn trừ ma vệ đạo này bỗng cảm thấy lòng đau như cắt, tầm nhìn bị hơi nước mông lung làm nhòe đi. Y mở mắt ra, khẽ nở nụ cười với Cư Trần, nhìn sư đệ từ từ cúi thấp đầu xuống, duy trì tư thế chống kiếm mà quỳ, hoàn toàn bất động…

Cơn đau xót dâng trào, hai hàng nước mắt tuôn rơi, làm bỏng rát cả bờ má. Thế nhưng Mộ Tử Chân không thể buông thanh trường kiếm trong tay xuống. Vì bảo vệ Thiên Huyền môn, y thậm chí còn không thể rời vị trí của mình để khom người xuống đỡ sư đệ dậy, giúp y chữa trị vết thương. Y chỉ có thể nắm chặt bàn tay trái, khiến cho móng tay cắm cả vào da thịt, khàn giọng nói: “Sư đệ… A Trần, đại sư huynh nợ đệ một tính mạng, ta…”

Lời của y còn chưa dứt, giọng nói đã trở nên khản đặc. Mộ Tử Chân cắn chặt răng, đột nhiên quát vang một tiếng, dồn hết pháp lực toàn thân vào Thất Ấn Tinh trận. Thanh trường kiếm trong tay y tỏa kiếm quang sáng rực, một luồng sáng màu xanh lục đâm thấu lên tận trờ xanh, chiếc lồng phòng ngự theo đó mà mở rộng ra mấy phần, lũ yêu quái đang bay lòng quanh đó nhất thời không thể chống đỡ, vừa kêu thảm vừa liên tục lùi về phía sau.

Thế nhưng Cửu Hoàng Huyền Dực và Hồn Sát Đế Nô lại chẳng hề bận lòng về việc đám yêu binh mà mình thống lĩnh chùn bước. Hai kẻ này, một đứng lững lờ giữa không trung, ung dung khoanh tròn hai tay trước ngực, một thì cười âm hiểm, khuôn mặt trắng nhợt ngày càng trở nên quỷ dị, trong cặp mắt đen ánh lên những tia độc ác, đang nhìn chằm chằm vào sau lưng Mộ Tử Chân…

Mộ Tử Chân liều mạng chiến đấu, chỉ hận không thể tiêu diệt hết yêu ma, nhưng y không hề biết, lúc này đây, người tiểu sư đệ đã bị trọng thương của y đang chống tàn kiếm xuống đất, chậm rãi đứng dậy. Có điều, bên khóe môi Cư Trần hoàn toàn chẳng còn nụ cười thường ngày, đôi mắt cũng không có vẻ rạng rỡ như xưa, thay vào đó là một thứ màu xám ảm đạm, máu của y cũng không còn đỏ tươi nữa, trở nên đen kịt như than, đồng thời xung quanh thân thể còn tỏa ra những làn khói đen tanh hôi nồng đậm. Lúc này, với ánh mắt đờ đẫn vô thần, y cầm thanh tàn kiếm trong tay, bước từng bước đến sau lưng Mộ Tử Chân…

“Tử Chân!”

Huyền Kỳ chân nhân phát hiện ra sự lạ thường, lập tức lên tiếng cảnh báo. Mộ Tử Chân nghe thế liền lật bàn tay trái, vận đủ mười thành nội lực, sau đó xoay người lại, định giáng cho yêu vật một đòn trí mạng. Nhưng khi nhìn về phía sau, y lại thấy đối phương là Cư Trần trong bộ dạng dửng dưng hờ hững. Mộ Tử Chân bất giác ngây người, nhát chưởng không thể nào đánh ra tiếp được nữa. Thế nhưng lúc này, Cư Trần đã đâm thẳng thanh kiếm vào vai trái của y.

Mộ Tử Chân rú lên một tiếng, đau đớn vô cùng, nhưng lại không hề phản kích, chỉ đổi trưởng thành trảo, nắm chặt cổ tay đang cầm kiếm của Cư Trần, hét lên: “A Trần, chớ để yêu khí khống chế thần trí, mau tỉnh lại đi!”

Mặc cho Mộ Tử Chân lớn tiếng kêu gọi, Cư Trần vẫn nguyên vẻ đờ đẫn, hai mắt xám xịt, cố gắng đâm thanh kiếm gãy trong tay vào sâu hơn.

Không riêng Cư Trần, quá nửa số đệ tử trên quảng trường đều nhiễm phải yêu khí, trở thành những xác chết biết đi, xách kiếm tấn công đồng môn của mình. Các đệ tử Thiên Huyền môn thần trí vẫn còn tỉnh táo nhất thời không biết nên làm sao cho phải, bọn họ tuy không thể không xuất kiếm chống trả để tự vệ, song lại không muốn đả thương đồng môn. Có điều, Cổ Điêu và đám yêu quái không ngừng phun khói đen, càng ngày càng nhiều đệ tử bị yêu khí khống chế, mấy chục người còn lại tính mạng cũng đã nguy ngập vô cùng, đành liên tục lùi lại phía sau, lớn tiếng kêu lên:

“Sư phụ, phải làm sao đây?”

“Chưởng môn, các sư huynh, sư đệ đều đã biến thành yêu ma rồi, có giết hay không?”

Những tiếng kêu đầy vẻ bất lực không ngừng vang lên, Hồn Sát Đế Nô thấy thế bèn cười khanh khách, nói: “Nô gia đã nói rồi mà, thế này mới thú vị chứ! Thiên Huyền môn các người không phải là rất thích trảm yêu trừ ma ư? Bây giờ khắp nơi đều là yêu ma, người của mình cũng biến thành yêu ma hết rồi, ta phải xem xem các người định làm sao. Giết đi, các ngươi có giỏi thì mau giết đi!”

Hóa ra, khác với Cửu Hoàng Huyền Dực muốn dùng thủ đoạn bạo lực để san phẳng Thiên Huyền môn, Hồn Sát Đế Nô cho rằng đã gọi là trả thù thì phải đánh thẳng vào chỗ đau của đối phương mới hay. Bấy lâu nay, Thiên Huyền môn vẫn luôn coi trảm yêu trừ ma là trách nhiệm của mình, khi đối mặt với yêu linh ma quái chưa từng nương tay. Cho nên, hắn đã cố ý tập hợp các loại yêu quái như Cổ Điêu, Phì Di, Cửu Anh lại một chỗ, thừa lúc đại trận phòng ngự của Thiên Huyền môn bị phá vỡ thì tràn vào trong Thiên Huyền môn, tất cả các đệ tử đối kháng với chúng và thụ thương đều bị khói độc phun vào, từ đó nhiễm phải yêu khí, cuối cùng hóa thân thành yêu ma.

Nghe Hồn Sát khiêu khích như vậy, Mộ Tử Chân bất giác cảm thấy lồng ngực sôi trào, nộ khí xung thiên. Y lớn tiếng hô vang: “A Trần”, nhưng lại không thể khiến ý thức của đối phương quay trở lại, còn làm cho sự phản kháng dữ dội hơn. Ở phía bên kia quảng trường, mấy trăm đệ tử đã bị nhiễm yêu khí, trở thành giống yêu vật không còn cảm giác đau, chỉ biết nghe lệnh giết chóc. Các đệ tử đã yêu hóa ấy không ngừng tiến sát, cuối cùng hình thành một vòng vây, vây chặt mấy chục môn nhân còn lại của Thiên Huyền môn vào giữa. Cuối cùng, nỗi sợ hãi đã vượt quá tình nghĩa đồng môn, những người này bắt đầu vung kiếm ra chiêu sắt hại đối thủ.

“Đủ rồi!” Chợt nghe một tiếng gầm lớn vang lên, người đứng ở vị trí sao Khai Dương là Thiên Dận chân nhân không ngờ lại triệt kiếm phá trận. Ông ta giận dữ điên cuồng, hai mắt đỏ ngầu, gằn giọng nói: “Đệ tử đã trở thành yêu quái mà tàn sát lẫn nhau, chúng ta còn thủ giữ Thiên Huyền môn làm gì nữa? Chẳng lẽ chỉ để bảo vệ những tòa lầu điện cũ nát này ư?”

Ông ta trợn trừng đôi mắt, dõi nhìn Ứng Long tôn giả và lũ yêu ma trên bầu trời, giận dữ quát lớn: “Yêu nghiệt, ta liều mạng với các ngươi!”

Dứt lời, Thiên Dận chân nhân tung mình ngự kiếm bay vút lên không, tay phải nắm chặt Trảm Yêu kiếm, gặp yêu giết yêu, gặp ma giết ma, mở ra một con đường máu giữa đám yêu ma đen kịt, xông thẳng về phía Hồn Sát! Hồn Sát thấy thế thì cười khẩy, đoạn phất tay áo một cái, lại một nắm kim bạc bay ra như mưa, chừng như sắp khiến cho Thiên Dận chân nhân thủng lỗ chỗ thành cái sàng.

Nói thì chậm nhưng việc xảy ra rất nhanh, chợt thấy có một luồng sáng màu xanh lục bay tới. Hóa ra đó là một sợi dây màu xanh, linh động vô cùng, sau nháy mắt đã cuốn bay hết những mũi kim bạc đi.

Chốc lát sau đó, những chiếc cánh bạc che kín cả bầu trời, một con Minh Xà khổng lồ bất thình lình xuất hiện. Ngồi trên lưng Minh Xà là một thiếu nữ bận đồ màu lục, hai tay bắt quyết, sau một tiếng hô vang: “Trường Phong Vạn Lý”, giữa những ngọn lửa dữ dội dưới đất tức thì xao động, đám yêu ma bị cuốn bay đi tứ tán. Kế đó, nàng thiếu nữ tung mình nhảy vọt lên khỏi lưng Minh Xà, đứng trên ngọn gió, để ngọn gió đỡ mình bay tới đứng đối diện với Hồn Sát Đế Nô.

Gần như cùng lúc, ánh bạc bừng lên chói lòa, Minh Xà tức thì biến thành hình người giữa không trung, chính là Quy Hải Minh tóc bạc mắt lạnh, vóc người cao gầy, tay cầm Bàn Long thương hiên ngang tột bậc. Y quát vang một tiếng, trường thương lao đi như điện, ngọn lửa Minh Tiêu Chi Viêm bùng lên tràn thẳng về phía mặt Huyền Dực.

Vị thư sinh tuấn tú vốn được quấn ở đuôi cũng từ từ hạ xuống mặt đất theo một cơn gió nhẹ. Chỉ thấy y kẹp một tấm bùa ở giữa hai ngón tay, đoạn ném bùa ra, cất giọng sang sảng hô: “Thiên Tuyết Hàn Sương!” Lập tức khí lạnh tỏa ra, những bông tuyết dày đặc xuất hiện khắp trời, lả tả buông xuống nhân gian. Đồng thời, trên mặt đất xuất hiện một làn băng mỏng, sau đó nhanh chóng tụ về một mối, dựng lên một bức tường băng giam giữ các đệ tử đã bị yêu hóa vào giữa, không cho họ đả thương người khác.

Ba người này vừa tham gia vào vòng chiến, tình hình lập tức đổi khác. Cửu Hoàng và Hồn Sát đã bị Quy Hải Minh và Tiểu Trúc kiềm chế, các đệ tử yêu hóa thì bị Tất Phi giam cầm, các vị trưởng lão của Thiên Huyền môn có cơ hội đổi hơi hoán khí, sau nháy mắt đã bắt đầu ngự kiếm giết địch, đám yêu ma ở xung quanh chẳng bao lâu đã bị trảm sát gần hết. Còn Mộ Tử Chân không còn phải bận tâm về trận pháp nữa, khẽ nói một câu: “A Trần, xin lỗi!” Sau đó bèn khóa chặt đôi tay của Cư Trần, đoạn với lấy một sợi dây xích trói chặt y lại, bất chấp việc y vẫn đang không ngừng giãy giụa.

Thấy tình thế đột ngột xoay chuyển, Huyền Dực giận dữ vô cùng. Hắn múa may cặp kim giản, gọi sấm sét từ trên trời giáng xuống. Sấm sét cùng ngọn lửa Minh Tiêu Chi Viêm đối chọi với nhau, tỏa ra những tia sáng chói lòa. Bản lĩnh của Quy Hải Minh tất nhiên không kém, Huyền Dực chẳng dám xem nhẹ, một mặt đều khiển sấm sét, một mặt giận dữ quát vang: “Lão tam, ngươi điên rồi!”

Quy Hải Minh không nói năng gì, chỉ lạnh lùng nhìn Huyền Dực và Đế Nô. Đế Nô là một kẻ lắm mưu ma chước quỷ, lập tức dịu giọng khuyên nhủ: “Minh ca, tôn thần quả thực có lỗi với huynh, nhưng huynh hãy nhìn kỹ lại đi, Thiên Huyền môn này chính là kẻ thù giết hại song thân của huynh đấy, sao huynh lại đi giúp đỡ bọn chúng như thế?”

Khi nói những lời này, Đế Nô ngấm ngầm quan sát sắc mặt của Quy Hải Minh. Hắn biết rõ trong Ứng Long tứ tôn giả, mỗi người có một sở trường riêng, tuy có sắp xếp vị trí trên dưới nhưng xét về bản lĩnh khi giao tranh thì khó có thể phân rõ cao thấp. Hiện giờ, Quy Hải Minh đã ghìm chân Huyền Dực, còn nha đầu trước mặt hắn cũng khác hẳn lần mới gặp ở bên bờ Đông Hải, linh khí tràn đầy, tuyệt đối không phải hạng dễ đối phó. Thêm vào đó, còn có gã đạo sĩ thối của Xích Vân lâu kia nữa, người của Thiên Huyền môn cũng chẳng phải ngọn đèn cạn dầu, một khi không còn điều kiêng dè mà phản kích ắt sẽ vô cùng hung hãn. Cuộc chiến này bọn hắn vốn đã nắm chắc phần thắng, nhưng vì sự can thiệp của mấy người Quy Hải Minh mà rất có khả năng xoay chuyển. Nghĩ tới đây, Hồn Sát Đế Nô lại càng cố gắng thuyết phục, cất giọng yêu kiều nói: “Minh ca, nô gia cũng biết là huynh oán giận với tôn thần, nhưng huynh cũng không thể vì đối phó với tôn thần mà đi giúp kẻ thù giết hại song thân của mình được. Hay là huynh hãy khoanh tay đứng nhìn, nô gia sẽ tìm cho huynh một vị trí thật tốt để huynh có thể ung dung xem kịch.”

Nghe hắn nói vậy, không chỉ Mộ Tử Chân và người của Thiên Huyền môn lo lắng, ngay cả Tất Phi cũng không kìm được mở lời: “Quy Hải Minh, hành vi của Thiên Huyền môn quả thực có chỗ không phải, nhưng nếu huynh trơ mắt nhìn Ứng Long làm càn, đất trời ắt sẽ biến sắc, sinh linh lầm than. Huynh phải lấy đại cục làm trọng!”

“Chà chà, đại cục ư?” Đế Nô cười khẩy, nói: “Năm xưa, vì muốn phong ấn tôn thần, các người giết sạch yêu linh trong thiên hạ để lấy nội đan cũng là vị đại cục phải không?”

Lời của hắn vô cùng hiểm độc, câu nào của hắn cũng nhắm thẳng vào những chỗ thương tâm của Quy Hải Minh. Trong khi mọi người kẻ kinh người nghi, kẻ lo người sợ, chỉ có Tiểu Trúc là vẫn bình thản vô cùng, dường như hết sức tự tin. Quả nhiên, Quy Hải Minh lạnh lùng nói: “Thù tất báo, ơn tất trả. Thù giết song thân không đội trời chung, Quy Hải Minh ta tất sẽ tự tay tru diệt kẻ thù. Nhưng đệ tử Thiên Huyền môn từng có ơn cứu mạng ta, hôm nay ta coi như trả lại mối ân tình này, ngày sau sẽ tính đến thù oán. Còn Ứng Long mới thực là đầu sỏ gây tội, trước tiên là lừa gạt lợi dụng ta, sau đó lại nuốt yêu lực của cha mẹ ta, còn giết Mặc Bạch tiên quân có ơn cứu mạng ta nữa, thù này không báo, Quy Hải Minh ta thật chẳng xứng sống trên cõi đời này!”

Giọng y lạnh tựa băng sương, chất đầy thù hận. Những người đang có mặt tại dây, dù là người của Thiên Huyền môn có mối thù giết hại song thân với y hay là hai gã Ứng Long tôn giả, không ai là không kinh sợ. Duy có Tiểu Trúc là vỗ tay, cười nói: “Nói hay lắm! Thù tất báo, ơn tất trả! Có câu: “Oan có đầu, nợ có chủ”, rắn con ca ca, muội ủng hộ huynh!”

Bảy vị trưởng lão của Thiên Huyền môn nghe thấy Quy Hải Minh nói vậy thì phần lớn đều tỏ vẻ phức tạp. Huyền Kỳ mặt lạnh tựa như băng, hai người Nguyên Hư, Tử Thuật thì lắc đầu thở dài, còn Thiên Dận chân nhân trước đó vẫn luôn phản đối việc tàn sát yêu linh thì cất giọng hào sảng nói: “Tiểu tử được lắm! Tàn sát yêu linh, lấy nội đan làm phong ấn, việc này là lỗi ở Thiên Huyền môn bọn ta! Quy Hải Minh, chờ sau khi đánh lui kẻ thù, giải được mối nguy cho Thiên Huyền môn, Thiên Dận ta xin đền tính mạng này cho ngươi!”

Thấy ông ta khẳng khái, coi thường chuyện sống chết, Quy Hải Minh lạnh lùng đưa mắt liếc nhìn, im lặng không nói gì. Chỉ thấy y bước lên trước một bước, ngọn lửa trong tay bỗng dài ra mấy thước, không chỉ vượt quá mũi thương mà còn biến thành một con rắn lửa xông về phía đàn yêu quái. Mấy con Phì Di và Tam Túc Ô không kịp né tránh, bị dính phải ngọn lửa Minh Tiêu Chi Viêm, tức thì cháy khét cả cánh, thê thảm rơi xuống đất.

Cùng lúc đó, Tiểu Trúc lấy từ bên hông ra một cây gậy trúc, giơ lên và lẩm nhẩm niệm: “Phong Quyển Tàn Vân!” Tức thì gió dữ nổi mạnh, kết hợp với ngọn lửa của Quy Hải Minh hình thành nên một vòi rồng lửa giữa không trung, tiến về phía đàn yêu quái đen kịt. Lũ yêu quái vội tỏa đi tứ tán, bầu trời âm u xuất hiện ánh sáng trở lại.

Nhìn thấy cảnh này, Huyền Dực giơ cao đôi kim giản, quát lớn một tiếng rồi đánh về phía Quy Hải Minh. Những tia sấm sét nổi lên giữa trời, đối chọi với con rắn lửa, còn kim giản của Huyền Dực thì va chạm với Bàn Long thương của Quy Hải Minh, phát ra những âm thanh dữ dội, đồng thời bắn ra vô số tia lửa chói lòa. Sau nháy mắt, núi non rung chuyển, những tòa lầu các của Thiên Huyền môn lắc lư không ngừng, vô số viên ngói lưu ly rơi từ trên mái xuống.

Mắt thấy Thiên Huyền môn lung lay sắp đổ, Huyền Kỳ chân nhân giơ hai ngón tay lên, vận khí vào đầu ngón tay, chỉ lên thanh trường kiếm ở giữa không trung. Dưới sự điều khiển của ông ta, Tử Tiêu kiếm như một con rồng tím bay vọt lên tận mây xanh. Uy lực của thứ vũ khí này ngay đến Hồn Sát cũng phải kiêng dè ba phần, hắn lập tức phất mạnh tay áo, từ bên trong bay ra chín mũi kim bạc, nhưng không hề cự địch mà lại cắm vào chín cái đầu của một con Cửu Anh ở gần đó. Chỉ thấy hắn phẩy nhẹ bàn tay, con Cửu Anh tức thì bị kéo ra trước mặt, chặn đòn tấn công của Tử Tiêu kiếm. Cửu Anh thậm chí còn chưa kịp kêu thảm thì cả chín cái đầu đã cùng rụng xuống, máu độc rải khắp xung quanh. Mắt thấy Tử Tiêu kiếm bay đi rồi quay lại, Đế Nô hơi cau mày, yêu kiều quát: “Huyền Dực, chúng ta đi thôi!”

Huyền Dực vốn đang đánh nhau hăng tiết với Quy Hải Minh, nghe thấy thế liền quay đầu lại, hậm hực nói một câu: “Mất hứng”, sau đó vung mạnh cặp kim giản, những luồng sấm sét liền tỏa ra tứ phía. Quy Hải Minh lướt nhanh thân hình, chỉ thấy ánh bạc lóe lên, sau nháy mắt đã tới bên cạnh Tiểu Trúc. Y đưa ngang cây Bàn Long thương lên, vận khí vào đầu mũi thương, lập tức rồng lửa bay ra tạo thành một bức tường phòng ngự, giúp Tiểu Trúc chặn đòn tấn công của Huyền Dực. Tranh thủ dịp này, Huyền Dực và Đế Nô hóa thành hai luồng ánh sáng nhanh chóng rời đi. Lũ yêu ma mất đi chỉ huy, lo bị mọi người hạ sát, bèn tranh nhau vỗ cánh bỏ trốn, chỉ sau nháy mắt đã tản đi hết sạch, không còn một mống.

Bầu trời trong xanh trở lại, ánh dương rạng rỡ rọi xuống Thiên Huyền môn. Môn phái vốn đẹp như tiên cảnh nhân gian này giờ đây đã hóa thành một chốn tu la địa phủ với lầu các đổ sụp, ánh lửa ngợp trời, mấy trăm đệ tử bị yêu hóa vẫn bị giam trong bức tường băng. Những người này ai nấy đều hai mắt đờ đẫn, toàn thân tỏa khói đen, động tác cứng đờ, chỉ biết không ngừng đập tay vào bức tường băng, muốn thoát ra ngoài tấn công các đồng môn của mình.

Thấy tình cảnh này, ngày đến Tiểu Trúc xưa nay vốn chẳng có chút hảo cảm nào với Thiên Huyền môn cũng phải thầm buồn bã: Nếu người chí thân của nàng cũng hóa thành yêu ma, trở nên mất hết tính người, chỉ biết giết chóc, vậy thì nàng ắt sẽ thương tâm tột bậc, cho dù có phải đi khắp chân trời góc bể cũng quyết tìm ra cách giúp người đó hồi phục lại như thường.

Không chỉ riêng nàng, cả Tất Phi cũng lắc đầu thở dài. Sau một phen ác chiến, các đệ tử của Thiên Huyền môn còn chưa hết kinh hồn, nhưng họ không vội chữa trị vết thương cho mình, đa phần đều chạy tới trước bức tường băng để xem xét tình hình của các đồng môn. Khi phát hiện các sư huynh sư đệ đồng môn, các hảo hữu chí giao của mình thật sự đã trở thành giống yêu vật không hề có chút tình cảm nào, có mấy đệ tử lập tức đỏ hoe mắt, ngoảnh đầu lại nhìn bảy vị trưởng lão, xót xa nói: “Sư phụ, các sư huynh, sư đệ… bọn họ… bọn họ…”

Nói tới đây, không ai có thể nói tiếp được nữa, bởi vì bọn họ nhìn thấy mấy người Nguyên Hư chân nhân, Tử Thuật chân nhân đều khẽ lắc đầu, im lặng không nói gì.

Nam nhi có lệ chẳng dễ rơi, ấy là bởi thời khắc thương tâm còn chưa tới. Không biết là ai bật tiếng thút thít đầu tiên, ngay sau đó, trên quảng trường vang lên rất nhiều tiếng khóc thê lương tột bậc. Mộ Tử Chân xưa nay vẫn luôn mặt sắc vô tư, lúc này cũng không tỏ vẻ gì, song lại nắm chặt sợi xích sắt trong tay, đầu bên kia của sợi xích sắt chính là Cư Trần đang bị trói. Người tiểu sư đệ bấy lâu nay vẫn luôn tươi cười gọi y là “đại sư huynh” đó lúc này đã trở thành một yêu vật mặt mũi tái xanh, toàn thân đều tỏa khói đen, đang không ngừng giãy giụa, chỉ muốn nhào tới nuốt chửng y, dồn y vào chỗ chết…

Mộ Tử Chân lẳng lặng co năm ngón tay lại, những mũi gai nhọn nhô ra trên sợi xích sắt cắm sâu vào lòng bàn tay, máu chảy ròng ròng, sau đó xuôi theo sợi xích sắt nhỏ xuống nền đá xanh. Ngửi thấy mùi máu, thân thể Cư Trần hơi run rẩy, lại định nhào lên phía trước, hiềm rằng bị xích sắt trói chặt nên không thể tiến lên được, nhưng rồi y bỗng bò rạp xuống đất, thè lưỡi liếm những vệt máu một cách tham lam. Nhìn bộ dạng đó, rõ ràng không hề giống người bình thường.

Mộ Tử Chân có cảm giác tim mình bị ai đó nện mạnh một quyền, lại như bị đâm thấu một đao, đau đớn không lời nào tả xiết. Dù bàn tay đã đầm đìa máu, y vẫn không hề cảm thấy đau đớn, chỉ có cảm giác lồng ngực mình chừng như đã bị thủng một lỗ lớn, chỉ có thể trơ mắt nhìn cử chỉ chẳng giống con người của Cư Trần, không thể nào ngăn cản. Mãi đến khi Quy Hải Minh và Tiểu Trúc cưỡi gió hạ xuống mặt đất, đứng trên quảng trường, Mộ Tử Chân mới ngoảnh đầu đi, không nhìn Cư Trần nữa. Y nắm chặt sợi xích sắt trong tay, chậm rãi bước từng bước kiên định tới trước mặt Thiên Dận chân nhân, đưa sợi xích về phía ông ta. Sau khi khom người hành lễ thật sâu, y mới cất giọng khàn khàn nói: “Thiên Dận sư thúc, xin nhờ người trông lo cho A Trần giúp con.”

Không chờ Thiên Dận chân nhân trả lời. Mộ Tử Chân đã nhét sợi xích sắt vào trong tay ông ta, sau đó xoay người lại, lần lượt ôm quyền hành lễ với các vị trưởng lão khác, cuối cùng đi tới trước mặt Quy Hải Minh, cúi cái đầu bấy lâu nay vẫn luôn cao ngạo xuống, trầm giọng nói: “Quy Hải Minh, đa tạ các hạ ra tay tương trợ, giúp Thiên Huyền môn ta giải mối nguy nan. Mười năm trước, chính ta đã sát hại song thân của các hạ, nay ta xin lấy cái chết của mình để đền tội nghiệt này.”

Dứt lời, Mộ Tử Chân khuỵu cả hai chân, quỳ xuống trước mặt Quy Hải Minh. Trong cặp mắt lạnh băng, thoáng qua một tia ảm đạm. Quy Hải Minh nâng Bàn Long thương lên, mũi thương sắc bén chỉ thẳng vào yết hầu của Mộ Tử Chân…

“Loảng xoảng… Loảng xoảng…”

Chợt nghe một tràng tiếng động lạ vang lên, mọi người ngước mắt nhìn thấy Cư Trần vốn đang im lặng bỗng giãy giụa không ngừng, khiến cho sợi xích sắt rung lên và phát ra tiếng động. Y tỏ ra vô cùng nôn nóng, cố gắng giằng xé sợi xích, hai chân đá loạn xạ, cặp mắt xám xịt đờ đẫn chìn chằm chằm về phía Mộ Tử Chân, sau đó lại nghiến răng nghiến lợi với Quy Hải Minh, từ trong cổ họng phát ra những tiếng gầm gừ trầm thấp.

Tiểu Trúc kêu “a” lên một tiếng, thở dài nghĩ thầm: Cho dù đã biến thành yêu vật, mất hết thần trí, nhưng khi nhìn thấy Mộ Tử Chân lâm nguy, Cư Trần vẫn muốn bảo vệ sư huynh của mình. Có điều giây lát sau đó, nàng lại cố ép mình phải vứt bỏ thứ tâm trạng này sang một bên: Nếu ngay đến nàng cũng thông cảm cho tình nghĩa sư huynh đệ của Cư Trần và Mộ Tử Chân, vậy thì ai thông cảm cho rắn con ca ca với cảnh nhà cửa tan nát đây?

“Ha ha ha ha!” Sau một tràng cười hào sảng, vị Thiên Dận chân nhân râu ria lởm chởm chợt rảo bước đi tới. Ông ta đưa ta nắm lấy cánh tay của Mộ Tử Chân, kéo y từ trên mặt đất dậy, sau đó lại đưa sợi xích sắt đang trói Cư Trần vào trong tay y. Khẽ vỗ vai Mộ Tử Chân mấy cái, Thiên Dận chân nhân cười rộ bảo: “Tiểu tử ngốc, người cũng có người tốt người xấu, yêu quái lẽ nào lại không như vậy hay sao? Ta biết cha mẹ và em gái của ngươi đều bị yêu quái ăn thịt, thế nên ngươi mới căm hận yêu quái tột cùng, cứ suốt ngày hô hào cái gì mà “trảm yêu trừ ma, trảm yêu trừ ma”, chẳng khác gì niệm kinh. Hầy, nếu cứ để sự việc xảy ra thế này thì rõ là trúng kế của cái tên nửa đực nửa cái kia rồi. Gã sư đệ yêu quái này của ngươi ta trông nom chẳng nổi đâu, ngươi muốn làm gì với y thì làm!”

Thiên Dận chân nhân vung tay một cái, khẽ đẩy Mộ Tử Chân qua một bên, mình thì đứng trước Quy Hải Minh. Ông ta đưa tay vuốt cằm, tỏ vẻ khó xử nói: “Hầy, Minh Xà tiểu ca này, ta biết là tên tiểu tử thối kia đã giết cha mẹ ngươi, món nợ này quả thực phải tính toán cho rõ ràng. Chi bằng thế này đi, ta đền tính mạng này cho ngươi, ngươi hãy nể tình Cư Trần từng cứu ngươi một mạng mà tha cho tên tiểu tử thối kia, vậy có được chăng?”

Lời vừa dứt, Thiên Dận chân nhân đã lật tay rút kiếm to bản của mình ra, không chút do dự đưa lên cứa cổ. Đúng vào khoảnh khắc ông ta sắp mất mạng, bỗng có một cái bóng màu tím vụt xẹt ngang qua giữa không trung, đánh trúng ngay vào cánh tay phải đang cầm kiếm của Thiên Dận chân nhân, khiến động tác của ông ta bị chệch đi. Tức thì lưỡi kiếm của Thiên Dận chân nhân chệch đi nửa tấc nên chỉ cứa rách cổ chứ không làm bị thương tới khí quản.

Ánh tím lại lóe lên, Tử Tiêu kiếm đã quay trở về trong tráp kiếm. Chỉ thấy Huyền Kỳ chân nhân quần áo phất phơ, tóc bạc tung bay trong gió, dáng vẻ tiêu sái tựa thần tiên. Ông ta nhìn chằm chằm vào Quy Hải Minh, hờ hững nói: “Thân là chưởng môn, nếu cần đền mạng thì phải lấy mạng của ta mới đúng. Mười năm trước, chính ta đã quyết định gia nhập liên minh Tru Yêu, dùng nội đang yêu linh để làm phong ấn. Đệ Tử Thiên Huyền môn chính vì nhận lệnh của ta nên mới đi tàn sát yêu linh. Suy cho cùng, món nợ máu này phải tính lên người ta.”

Giọng ông ta rất lạnh lùng, chẳng xao động chút nào, dường như không hề có ý hối cải. Tiểu Trúc nghe thế thì lấy làm bất bình thay cho Quy Hải Minh, bèn nói: “Này, sao ông lại như vậy? Rắn con ca ca đã bị ông hại cho nhà cửa tan nát, thế mà ông lại chẳng nói được một câu “xin lỗi” nào cả.”

Huyền Kỳ chân nhân vẫn nguyên vẻ hờ hững, chẳng hề đáp lời. Song ông lão râu tóc bạch phơ đứng cạnh đó là Nguyên Hư chân nhân thì lại rảo bước đi lên, nghiêm giọng quát lớn: “Đủ rồi.”

Nguyên Hư chân nhân đứng bên cạnh Huyền Kỳ chân nhân, đột nhiên đưa tay kéo vạt trước của Huyền Kỳ chân nhân ra. Cảnh tượng nhìn thấy khiến thất cả mọi người hít vào một hơi khí lạnh: Chỉ thấy lồng ngực của Huyền Kỳ chân nhân đã biến thành một mảng đen thui, da bị thối rữa, bên dưới làn da còn có thứ gì đó màu đỏ đang lay động, hoàn toàn không giống người bình thường.

Mọi người đều cả kinh nhìn Huyền Kỳ chân nhân, nhưng ông ta vẫn hờ hững kéo vạt áo lại, che chố da thịt không hề giống của loài người ấy. Rồi ông ta lạnh lùng nhìn qua phía Nguyên Hư chân nhân, hờ hững nói: “Đừng nói nữa!”

Nhưng Nguyên Hư chân nhân lại chẳng chịu tuân lời. Ông lão già nua ấy thay đổi hẳn thái độ thường ngày, kích động gằn giọng nói: “Sư huynh, chuyện đã đến nước này, Nguyên Hư thực sự không thể nhịn thêm được nữa! Các phái trong liên minh Tru yêu đều cho rằng huynh ra mặt trừ yêu là vì nhòm ngó ngôi vị minh chủ, có ý nắm lấy đại quyền. Đám yêu ma như Quy Hải Minh chỉ nghĩ huynh độc địa vô tình, đi tàn sát yêu linh trong thiên hạ. Nhưng bọn họ đâu có biết, thực ra. Sự hy sinh của huynh to lớn hơn bất cứ ai…”

Nói tới đây, Nguyên Hư chân nhân xoay người lại, dõi nhìn những người đang có mặt, lớn tiếng tuyên bố: “Huyền Kỳ chân nhân thực ra không phải là người phàm, mà vốn là thần thú Thủy Kỳ Lân. Vì là chỗ bằng hữu chí giao với sư tổ của Thiên Huyền môn là Huyền Thiên thượng nhân, thế nên sau khi Huyền Thiên sư tổ qua đời, ông ấy mới trở thành chưởng môn của Thiên Huyền môn, một lòng bảo vệ nơi này. Mười năm trước, Ứng Long và Tương Liễu giao tranh, gây họa cho Thần Châu, cướp đoạt nội đan yêu linh để tạo phong ấn cũng là việc bất đắc dĩ. Bề ngoài, sư huynh thống lĩnh liên minh Tru Yêu, giết chết vô số yêu linh trong thiên hạ để đoạt lấy nội đan, nhưng trên thực tế, chính bản thân sư huynh cũng đã dâng hiến yêu lực của mình cho Thất Ấn Tinh trận, khiến nội đan của các yêu linh tuy bị giam cầm trong Thất Ấn Tinh trụ song chân nguyên