Chương 5 Giao ước
Trăng tỏ sao mờ, đêm khuya tịch mịch. Giữa chốn núi rừng trùng điệp, mây mù lẩn khuất, gió muộn nhẹ đưa. Nếu là ban ngày, đứng ở nơi đây sẽ có thể nhìn thấy cảnh mây đỏ đầy trời, kề bên non nước, hệt như những mảng phấn son đỏ rực. Có điều hiện tại chỉ có thể nhìn thấy vầng trăng sáng treo cao giữa trời, những đám mây khi tụ khi tan, để lộ đình đài lầu các được ẩn giấu bên trong. Gió đêm mát rượi thổi tới làm cành lá đung đưa, như sóng biển giữa núi rừng. Dưới gốc cây, hoa nở tưng bừng, khoe sắc khắp núi, tựa như gấm thêu. Bốn phía xung quanh đều lan tỏa mùi thuốc nồng đậm, cứ như đến từ cỏ cây, lại như đến từ chốn đình đài lầu các tinh xảo kia vậy.
Nơi này chính là núi Xích Vân, nằm ở phía nam Thần Châu, là một vùng linh mạch giữa đất trời, linh khí ngợp đầy, rất thuận lợi cho việc tu hành. Một trong những môn phái nổi tiếng nhất về thuật pháp ở đất Thần Châu là Xích Vân lâu tọa lạc tại chính nơi đây. Xích Vân Lâu nổi danh với Đan Chu thiết bút, bản lĩnh phi phàm. Những tấm bùa mà môn phái này vẽ ra đều có công năng đặc biệt, có thể bảo vệ sự bình an cho dân lành, cho nên rất nhiều người muốn có mà chẳng được.
Lúc này đang là đêm khuya, vạn vật đều tĩnh lặng, mọi người đều đã ngủ say. Trong Xích Vân Lâu, chỉ có vài chỗ còn ánh đèn heo hắt, các nơi khác thì đa phần đã đóng chặt cả cửa chính lẫn cửa sổ, ẩn mình giữa màn đêm tịch mịch. Thi thoảng lại có một nhóm nhỏ sáu người đi tuần ngang qua, ai nấy đều vận áo đỏ, giơ cao ngọn đuốc, vừa đi vừa ngáp dài. Đột nhiên, có một bóng đen lướt ngang qua giữa bầu trời với tốc độ rất nhanh, để lại trên mặt đất một cái bóng lớn, nhưng thoáng cái đã lại biến mất.
“Cái gì vậy?” Một gã đệ tử kinh hãi kêu lên. Hắn hoang mang ngẩng đầu nhìn quanh bốn phía, nhưng lại chẳng phát hiện điều gì, chỉ có vầng trăng sáng là vẫn treo cao.
“Nhìn ngươi kìa, căng thẳng cái gì chứ?” Một gã đệ tử khác bật cười giễu cợt. “Chắc là có con chim nào đó bay ngang qua thôi mà, có thế mà cũng phải sợ hãi.”
Gã đệ tử đó không hề biết rằng “con chim” vừa mới bay lướt qua bên trên đỉnh đầu bọn họ lúc này đã hạ xuống Đỉnh tháp- nơi cao nhất ở Xích Vân lâu.
Đỉnh tháp là một tòa bảo tháp bảy tầng, cũng là nơi cất giữ chí bảo của Xích Vân lâu – Càn Khôn đỉnh. Tương truyền, kim đan được luyện chế ra từ loại đỉnh này có công hiệu hết sức thần kỳ, ăn vào thì người bình thường có thể diên niên ích thọ, người tu hành công lực tăng vọt, sớm ngày đắc đạo phi thăng. Chính vì uy lực vô biên của Càn Khôn đỉnh nên các đời chưởng môn của Xích Vân lâu đều coi nó như thánh vật, không chỉ cho các đệ tử canh gác xung quanh Đỉnh tháp rất nghiêm ngặt mà còn bày ra vô số cơ quan và trận pháp bên trong để đề phòng kẻ gian tà. Thế nhưng, mười mấy đệ tử Xích Vân lâu đang canh chừng Đỉnh tháp không hề ý thức được rằng vừa có một cái bóng màu bạc bay lướt qua đỉnh đầu bọn họ với tốc độ nhanh như xẹt điện, sau đó liền hạ xuống tầng cao nhất của Đỉnh tháp.
Thì ra đó là một con Minh Xà bốn cánh màu bạc, nó cuộn tròn quanh viên bảo châu ở trên đỉnh tháp, những chiếc vảy lóng lánh phản chiếu vô số tia sáng bàng bạc dưới ánh trăng, thoạt nhìn tựa muôn vàn vì sao. Chỉ thấy nó thu đôi cánh lại, quẫy đuôi một cái, đặt vị thư sinh áo đỏ xuống đỉnh tháp, sau đó hơi hạ thấp thân thể, để cho người thiếu nữ ngồi trên lưng mình nhảy xuống. Giây lát sau, người Minh Xà lóe lên những tia sáng màu bạc rực rỡ, thế rồi tấm thân to lớn liền biến thành một bóng người màu bạc cao gầy, chính là Quy Hải Minh với mái tóc bạc và cặp mắt đen, khuôn mặt đầy vẻ lạnh lùng.
Hóa ra, sau khi gặp thần tướng Thương Minh bên bờ sông băng, biết được cách cứu chữa cho Mặc Bạch, Tiểu Trúc liền cùng Quy Hải Minh lập tức tới núi Đoạn Vân hội họp với Tất Phi. Ba người bọn họ bàn bạc với nhau, cho rằng Ngôn Nhược Thi sắp lâm bồn, không nên quấy nhiễu, Định Hồn châu không cần phải mượn về vội, cứ đi tìm ba món pháp khí còn lại trước đã. Vì Quy Hải Minh có mối thù sát hại song thân với Thiên Huyền môn, ba người quyết định đến Thiên Huyền môn trước, nào ngờ lại gặp đúng lúc Cửu Hoàng Huyền Dực và Hồn Sát Đế Nô dẫn theo các yêu quái tới tấn công Thiên Huyền môn. Tuy Quy Hải Minh có thù oán với cả hai phe, nhưng Tiểu Trúc và Tất Phi đều biết Thiên Huyền Môn tàn sát yêu quái là vì bất đắc dĩ, xét kĩ căn nguyên thì đầu sỏ gây tội vẫn là Ứng Long, cuối cùng ba người quyết định ra tay tương trợ, sau khi đuổi được Ứng Long tôn giả sẽ tính tiếp ân oán với Thiên Huyền môn.
Thế nhưng, sau đó, ba người bất ngờ phát hiện chưởng môn Thiên Huyền môn là Huyền Kỳ chân nhân chính là do thần thú Thủy Kỳ Lân hóa thành, trong chuyện tàn sát yêu linh khi xưa cũng có nội tình khác, ông ta kỳ thực không hề muốn dồn các yêu linh vào chỗ chết mà chỉ giam nội đan yêu linh vào trong Thất Ấn Tinh trụ, dựa vào đó phong ấn Ứng Long và Tương Liễu bên bờ Đông Hải. Theo tính toán của ông ta, chờ sau này tìm được Vân Sinh kính thì sẽ dùng món thần khí này tạo nên một phong ấn mới, vĩnh viễn giam cầm Ứng Long và Tương Liễu, tới khi đó thì có thể thả nội đan của các yêu linh ra ngoài. Nào ngờ người tính chẳng bằng trời tính, mười năm trước, Quy Hải Minh vì nôn nóng muốn cứu cha mẹ nên đã húc mình vào cột, vô tình đánh thức Ứng Long. Những năm nay, Ứng Long lén lút hấp thu các nội đan trong Tinh trụ, dựa vào đó làm tăng thực lực của bản thân, cuối cùng đã dựa vào bốn món linh vật để phá tan Thất Ấn tinh trận, một lần nữa quay trở lại chốn nhân gian.
Sau khi biết các mối nhân quả bên trong, Quy Hải Minh muôn phần tự trách, đồng thời hóa giải được ân oán với Thiên Huyền môn và Mộ Tử Chân. Ba người bọn họ đã thề phải cứu được Mặc Bạch tiên quân, tìm ra Vân Sinh kính để phong ấn Ứng Long, trả mối thù sâu nặng. Song khi nói tới một trong bốn món pháp khí là Tử Tiêu kiếm thì lại gặp chút vấn đề, Huyền Kỳ chân nhân vì pháp lực suy kiệt, đại hạn sắp tới, mà Ứng Long tôn giả có thể tấn công Thiên Huyền môn lần nữa vào bất cứ lúc nào, cho nên ông ta nhất định giữ Tử Tiêu kiếm lại để trợ trận. Nhưng Huyền Kỳ chân nhân cũng đã có lời hứa: Chờ sau khi ba người Tiểu Trúc tìm đủ ba món pháp khí còn lại, ông ta nhất định sẽ cho bọn họ mượn Tử Tiêu kiếm để cứu Mặc Bạch tiên quân.
Có được lời hứa ấy, ba người liền nói lời từ biệt, sau đó rời khỏi Thiên Huyền môn. Tất Phi đã từng là đệ tử Xích Vân lâu, có biết một chút về Càn Khôn đỉnh, thế là dưới sự thuyết phục của y, ba người quyết định tới Xích Vân lâu vào ban đêm để lấy trộm Càn Khôn đỉnh. Dù sao Tất Phi cũng vì chuyện cứu Tiểu Trúc và Quy Hải Minh mà sớm đã bị trục xuất khỏi Xích Vân lâu, trở thành “Xích Vân phản đồ sa vào ma đạo” bị người người phỉ nhổ, cho nên đừng nói là mượn Càn Khôn đỉnh, dù y chỉ xuất hiện bên ngoài Xích Vân lâu thôi thì cũng sẽ bị các đồng môn ngày xưa xô lại tấn công. Đương nhiên, với thực lực của ba người bọn họ thì cũng chẳng sợ Xích Vân lâu, có điều Tất Phi lòng dạ nhân hậu, lại nghĩ tới tình nghĩa ngày xưa, cho nên không hề muốn gây ra thương vong.
Hiện tại, ba người bọn họ đứng trên Đỉnh tháp, Tất Phi cúi người cạy một viên ngói lưu ly, chỉ tay vào cái lỗ nhỏ bên dưới, giải thích với hai người hảo hữu đồng sinh cộng tử của mình: “Càn Khôn đỉnh là chí bảo của bản môn, Đỉnh tháp được xây dựng chủ yếu là để bảo vệ nó, tháp tổng cộng có bảy tầng, mỗi tầng đều có rất nhiều cơ quan và ám khí, ai xâm nhập ắt sẽ bị tấn công. Có điều, Càn Khôn đỉnh rốt cuộc được giấu ở nơi nào trong tháp thì chỉ có các đời chưởng môn mới biết…”
Nói tới đây, Tất Phi thoáng ngẩn ngơ, nhớ về chưởng môn tiền nhiệm của Xích Vân lâu, cũng là ân sư thụ nghiệp của mình – Chính Đức chân nhân. Có ai ngờ một ông lão lúc nào cũng đường đường chính chính, thân thiện hòa ái như thế lại bị Ứng Long tôn giả xúi giục, cuối cùng dần đánh mất bản tâm, ngấm ngầm chế tạo Luyện Hồn Huyết trận tà ác đến tột cùng? Y nhớ đến đường hầm âm u dưới lòng đất, nhớ đến khuôn mặt bi thương chảy lệ máu của Thích sư thúc, nhớ đến những lời nhân nghĩa đầy miệng của sư phụ, nhớ đến cảnh khuôn mặt ông ta trở nên hung ác dữ dằn, chẳng khác nào ác quỷ tu la…
Hảo hữu sinh lòng cảm khái, Tiểu Trúc và Quy Hải Minh lẽ nào lại không biết? Hai người đưa mắt nhìn nhau, đều thấu hiểu cả. Bọn họ cũng không thúc giục, chỉ đứng một bên, lặng lẽ chờ đợi. Không lâu sau, Tất Phi đã tỉnh táo trở lại, nở nụ cười áy náy với hai người, sau đó nói: “Chúng ta vừa nói tới đâu rồi nhỉ? À, phải rồi, tuy ta không biết Càn Khôn đỉnh được giấu ở đâu nhưng lại biết cách hợp lý nhất để tiến vào Đỉnh tháp. Nếu chúng ta xâm nhập vào nơi này từ trên nóc tháp, lục soát từng tầng, lại cẩn thận hết mức, chắc hẳn sẽ có thể tìm ra Càn Khôn đỉnh mà không làm kinh động đến những người canh giữ ở phía dưới kia.”
Lời y vừa dứt, Quy Hải Minh đã lật cổ tay một cái, Bàn Long thương liền quay đầu chĩa xuống mái ngói lưu ly, sau đó mang theo lực mạnh vạn cân đâm thẳng xuống. Vốn phải có tiếng ngói vỡ vang lên, nhưng khi mái ngói bị đâm thủng, ngọn lửa Minh Tiêu Chi Viêm bao bọc quanh mũi thương đã nhanh chóng thiêu cháy mọi thứ xung quanh, khiến trên mái ngói xuất hiện một lỗ thủng to ngang thân người. Quy Hải Minh không nói gì, tung người nhảy xuống, Tiểu Trúc và Tất Phi cũng vội vàng bám theo.
Đúng như lời Tất Phi nói, bên trong Đỉnh tháp cơ quan trùng trùng, chỗ nào cũng ẩn giấu sát cơ. Quy Hải Minh vừa mới đặt chân xuống sàn tầng bảy thì đột nhiên cảm thấy dưới chân nặng trĩu, sàn đá lún xuống, cơ quan phát động, từ trên tường lộ ra mấy cây nỏ cứng. Chỉ nghe mấy tiếng “chíu chíu” vang lên, vô số mũi tên sắc bén đồng loạt bắn về phía ba người. Nếu là những người bình thường xông vào đây, lúc này chỉ e đã bị bắn cho thành con nhím…
“Cẩn…”
Tất Phi còn chưa kịp nói nốt chữ “thận” thì đã thấy Quy Hải Minh lạnh lùng đưa mắt liếc quanh, lại phất tay áo một cái, xung quanh ba người lập tức xuất hiện một vòng tròn lửa, những mũi tên bắn tới sau nháy mắt đã bị thiêu cháy thành tro. Tất Phi mím chặt môi, nuốt lời còn chưa nói xong vào trong bụng, đồng thời lắc đầu gượng cười một tiếng, cùng các hảo hữu bước lên phía trước.
Bảo tháp có bảy tầng, mỗi tầng lại có những huyền cơ riêng. Có lúc vô số mũi tên bắn tới như mưa, nhưng bị Tất Phi dùng thuật Thiên Vũ Hàn Sương tạo ra một bức tường băng ngăn cản; có lúc mặt sàn lún xuống, nhưng bị Tiểu Trúc dùng Trì Phong quyết nâng thân thể mọi người lên, dễ dàng hóa giải; có lúc vô số lưỡi dao sắc bén bay xuống, nhưng bị Quy Hải Minh dùng ngọn lửa Minh Chi Tiêu Viêm thiêu cháy thành tro. Ba người ai cũng có tuyệt kỹ, đều không phải hạng tầm thường, do đó những thứ cơ quan phòng vệ trong Đỉnh tháp này căn bản chẳng có chút tác dụng với họ.
Thế nhưng, có một điều phiền phức là không chỉ Tiểu Trúc và Quy Hải Minh, ngay đến Tất Phi cũng chưa từng nhìn thấy Càn Khôn đỉnh bao giờ, không biết nó to hay bé, tròn hay vuông. Còn Đỉnh tháp này thì cao tới mấy chục trượng, cực kỳ hùng vĩ, bốn bức vách xung quanh lại khắc đầy các bức hình sống động như rồng bay phượng múa, thần thú mây lành, mỗi tầng còn thờ một bức tượng thần, muốn tìm kiếm vật gì ở đây quả thực là quá mức khó khăn.
“Lạ thật, về lý mà nói thì Càn Khôn đỉnh là một trong bốn món pháp khí thượng đẳng, lẽ ra phải tràn đầy linh khí, giống như Tử Tiêu kiếm vậy.” Tiểu Trúc nghi hoặc nói, đồng thời tay phải bắt quyết, dùng linh lực của bản thân để cảm nhận hướng đi của các dòng linh khí trong tòa tháp. “Nhưng vừa rồi ta đã tìm kiếm hồi lâu, vẫn chẳng cảm nhận được sự tồn tại của loại bảo khí nào.”
Quy Hải Minh hơi cau mày, lạnh lùng nói: “Lẽ nào nó không nằm trong tháp?”
“Rắn con ca ca, ý huynh là tòa Đỉnh tháp này chỉ là một thủ thuật để che mắt người ta thôi ư?” Tiểu Trúc chớp chớp mắt, vỗ tay tỏ vẻ giật mình bừng tỉnh. “Nói vậy tức là những người có ý nhòm ngó bảo đỉnh đều đã bị mắc bẫy của Xích Vân lâu rồi, xem ra cái trò giương đông kích tây này quả là một biện pháp không tệ.”
Tất Phi trầm ngâm một lát, rồi chậm rãi lắc đầu, nói: “Nguyệt cô nương, Quy Hải huynh, Tất mỗ cảm thấy chưa chắc đã là như vậy. Nếu Càn Khôn đỉnh được giấu ở nơi khác, ắt phải có người trông coi, nơi cất giấu cũng cần có trận pháp để bảo vệ. Nhưng theo như ta biết, trong Xích Vân lâu này, ngoại trừ Đỉnh tháp ra thì không có nơi nào được canh phòng cẩn mật như vậy cả.”
Tiểu Trúc vỗ tay nghe “bộp” một tiếng, nói: “Nói vậy tức là có thứ gì đó đã bao bọc Càn Khôn đỉnh, ngăn không cho linh khí của nó tiết ra ngoài.”
Nói tới đây, nàng liền dõi mắt nhìn về phía bức tượng thần được đặt chính giữa tháp, lại tiếp: “Liệu có phải nó nằm trong bức tượng thần kia không nhỉ?”
“Cứ thử xem là biết ngay thôi.” Quy Hải Minh lạnh lùng nói, đoạn giơ trường thương lên, đánh thẳng về phía bức tượng thần. Đó là một bức tượng đúc bằng đồng, bên ngoài mạ vàng, vốn vô cùng cứng rắn, song dưới nhát thương của Quy Hải Minh thì lại chẳng khác gì củi mục, sau nháy mắt đã vỡ ra làm hai nửa và đổ xuống đất, có điều bên trong lại chẳng có gì. Trong đôi mắt lạnh băng thoáng qua một tia ảm đạm, Quy Hải Minh lạnh lùng nói: “Lại nào!”
Dứt lời, y chống tay vào hàng lan can gỗ, tung người nhảy thẳng xuống tầng ba của bảo tháp, nhanh chóng đứng vững. Đúng lúc y vung tay phải, chuẩn bị đánh ngọn trường thương về phía bức tượng thần ở tầng này, chợt nghe Tiểu Trúc khẽ gọi: “Chờ đã, có linh khí!”
Lời của nàng vừa dứt, từ tầng dưới cùng của tòa tháp đã vang lên một tiếng động khe khẽ, dường như có người đẩy cửa bước vào. Tiểu Trúc bước lên trước một bước, bám tay vào hàng lan can của cầu thang hình xoắn ốc, thò đầu nhìn xuống dưới, thấy từ chỗ cửa lớn của tầng một có hai người áo đen xông vào. Người dẫn đầu đeo một chiếc mặt nạ màu đen, bộ dạng lén la lén lút, liên tục ngó trái ngó phải, chờ sau khi người đi theo phía sau cũng đã bước vào mới đóng cửa, cài then lại. Người đó gỡ chiếc mặt nạ màu đen che mặt xuống, lấy bùi nhùi ra châm lửa lên, sau đó cười nói: “Thật không nhìn ra thứ thuốc Trầm Miên Nịch Mộng này của ngươi lại hữu dụng như thế, mười mấy người mà sau một thoáng đã ngủ gục hết rồi. Này, Tiểu Bạch, ngươi kiếm đâu ra thứ thuốc này vậy?”
Dưới ánh lửa lập lòe, khuôn mặt tươi cười của người đó lộ ra, vừa hào sảng vừa không thiếu vẻ quyến rũ, không ngờ lại rất quen mắt – chính là đại đệ tử của Độ Tội cốc – Lục Linh. Bộ đồ dạ hành màu đen bao bọc lấy tấm thân thướt tha uốn lượn của cô ta, mái tóc được cô ta buộc theo hình đuôi ngựa, trong tay cầm một cây bán nguyệt kích, ăn vận theo lối võ sĩ, hết sức gọn gàng và khí khái.
Còn người áo đen được gọi là Tiểu Bạch ở bên cạnh Lục Linh kia là một thanh niên vóc người cao lớn, không hề đeo mặt nạ, khuôn mặt anh tuấn vô cùng, khóe môi lúc nào cũng hơi nhếch lên như đang cười mỉm. Song có một điều khiến người ta cảm thấy rất khó hiểu là trước trán người này có đeo một chiếc vòng màu bạc, chỉ to bằng nửa ngón tay, kiểu dáng bình thường, không có hoa văn trang trí, không giống như đồ trang sức. Mái tóc y đen nhánh, bị chiếc vòng bạc đó thít lại, buông xõa ra phía sau tai, dài đến tận hông. Tay phải y cầm một chiếc quạt xếp, lúc này đang liên tục đập nhẹ cán quạt vào lòng bàn tay trái, chậm rãi nói: “Cái này ấy à, mỗ cũng không nhớ rõ là xem được từ quyển sách cổ nào. Úi chà chà, đầu óc mỗ đúng là tệ quá!” Dứt lời, y lại cầm chiếc quạt khẽ gõ vào đầu mình, nở một nụ cười vẻ bất lực. “Lục cô nương, cô cũng biết đấy, trí nhớ của mỗ không được tốt lắm, thôi đừng làm khó mỗ nữa.”
Lục Linh đưa tay đoạt lấy chiếc quạt xếp từ trong tay đối phương, tức giận trừng mắt nói: “Đồ mọt sách, đã biết là mình trí nhớ không tốt mà còn gõ suốt ngày, nhỡ trở nên ngốc hơn thì phải làm sao? Còn nữa, đừng có mà suốt ngày mỗ nọ mỗ kia, nghe thật kỳ cục, xưng là ta chẳng lẽ lại khó đến thế sao?”
Bị đoạt mất cây quạt, người thanh niên xòe bàn tay ra vẻ hết cách, nói: “Được rồi, được rồi, ta nghe cô là được chứ gì. Nhưng mà lạ thật, các vị đại tiểu thư trong hí kịch không phải đều thích những thư sinh văn tài xuất chúng, phong độ phi phàm ư? Tại sao ta lại gặp phải một con hổ cái vừa hung dữ vừa ít học thế này nhỉ?”
“Muốn chết đấy à? Ngươi bảo ai là hổ cái vậy?” Lục Linh trừng mắt nhìn, đồng thời giơ chiếc quạt xếp trong tay lên gõ nhẹ vào đầu người thanh niên, làm bộ giận dữ nói: “Không có việc gì thì ít xem mấy thứ hí kịch bát nháo đó đi, chỉ học được toàn thứ quái dị thôi! Được rồi, được rồi, chỉ còn không đầy nửa canh giờ nữa là người của Xích Vân lâu sẽ đổi ca, chúng ta phải tranh thủ thời gian này trộm lấy Càn Khôn đỉnh mang ra ngoài mới được!”
Hóa ra Lục Linh và vị thư sinh Tiểu Bạch này cũng đến đây vì Càn Khôn đỉnh. Tiểu Trúc tỏ vẻ nghi hoặc, thầm nhủ: Thứ nhất, Độ Tội cốc và Xích Vân lâu cùng là thành viên trong liên minh Tru Yêu, mà Lục Linh lại là đại đệ tử của Độ Tội cốc, nếu Độ Tội cốc cần dùng đến Càn Khôn đỉnh thì hoàn toàn có thể phái cô ta đường đường chính chính đến mượn, việc gì phải trộm cắp thế này? Thứ hai, dung mạo của vị thư sinh Tiểu Bạch kia khiến nàng cảm thấy khác thường, dường như có chỗ nào đó quái dị…
Không chờ Tiểu Trúc suy nghĩ kĩ, Quy Hải Minh vốn đang đứng bên cạnh nàng đã cầm thương bước lên phía trước, hiển nhiên không định để cho người khác ra tay trước mình. Thế nhưng Tất Phi lại đưa tay tới ngăn y lại, hạ thấp giọng nói: “Quy Hải huynh, đừng nên nôn nóng. Lục cô nương đến đây cũng là vì trộm đỉnh, chúng ta cứ lặng im quan sát tình hình xem sao, chưa biết chừng cô ta lại có manh mối để tìm được Càn Khôn đỉnh mà chúng ta chưa biết.”
Nghe thấy câu này, Quy Hải Minh tạm thời kìm nén chiến ý, ba người cùng ẩn mình vào bóng tối trên cầu thang, lặng lẽ quan sát từng động tác của Lục Linh và vị thư sinh Tiểu Bạch kia. Chỉ thấy cơ quan ở tầng dưới cùng của Đỉnh tháp quả nhiên dày đặc và lợi hại hơn bên trên rất nhiều, Lục Linh vừa mới bước được một bước thì mặt đất đã lún xuống, không chỉ có những mũi tên bay ra mà còn kèm theo ngọn lửa ngợp trời. Lục Linh lập tức vận hết sức lực toàn thân, múa may cây trường kích trong tay đến nỗi mưa gió không lọt qua được, những mũi tên và ngọn lửa đều bị chặn lại bên ngoài. Chờ sau khi đợt tấn công kết thúc, cô ta tranh thủ cơ hội vung tay phải tới kéo thư sinh Tiểu Bạch ra sau lưng mình, cất giọng sang sảng nói: “Này Tiểu Bạch, ngươi cứ đứng ở cửa thôi, đừng bước vào trong này, biết chưa? Nơi này có nhiều cơ quan lắm, ta chỉ có thể tự bảo vệ mình thôi, không để mắt tới ngươi được.”
Nghe thấy lời dặn dò của Lục Linh, người thanh niên đó khẽ cười một tiếng, lùi ra sau một bước, đút hai bàn tay vào trong tay áo, mỉm cười, nói: “Lục cô nương, nếu cô có một món bảo bối muốn giấu đi không cho người khác nhìn thấy, cô sẽ làm thế nào?”
“Tất nhiên là khóa vào trong hòm rồi chôn xuống đất…” Cô ta còn chưa nói xong, đã lại có một trận mưa tên bắn tới khiến cô ta phải vội vàng vung trường kích lên ngăn cản. Chỉ thấy cô ta hơi trề môi ra, làu bàu bất mãn: “Hừ! Sao lại nhiều thế chứ, đánh mãi mà vẫn không hết!”
Thư sinh Tiểu Bạch chắp tay đứng đó, khẽ cười nói: “Đây cũng là một biện pháp, có điều chưa thể coi là cách vẹn toàn. Cô làm sao biết được người ta chưa từng ra tay, thần bất tri quỷ bất giác lấy trộm cái hòm đựng bảo bối của cô? Nếu là ta, ta nhất định sẽ giấu món bảo bối đó ở ngay trước mắt mình, như vậy mới có thể yên tâm được.”
“Này, đừng có mà lằng nhằng chơi trò đánh đố với ta, có gì thì mau nói ra đi, chớ dây dưa lôi thôi nữa!” Lục Linh hậm hực nói.
Thư sinh Tiểu Bạch hơi nhếch khóe môi, ung dung cười nói: “Cô đoán xem, nếu Càn Khôn đỉnh được giấu nơi này, tại sao trong tháp không có đệ tử canh gác, mà bên ngoài tháp thì lại có rất nhiều người?”
Câu hỏi này của y khiến Lục Linh bất giác sững người. Có điều đúng vào lúc này, cơ quan lại một lần nữa phát động, rất nhiều ngọn lửa bay tới khiến cô ta phải vội vã ứng phó, không có thời gian để suy nghĩ. Nhưng trong đầu Tiểu Trúc đang nấp ở tầng ba đã lóe hiện ánh linh quang: Phải rồi! Tuy trong Đỉnh tháp có rất nhiều cơ quan nhưng nếu Càn Khôn đỉnh được giấu ở đây thì tại sao Xích Vân lâu không phái thêm vài đệ tử vào trong tháp canh chừng? Còn nữa, vừa rồi sau khi vào trong tháp, nàng đã phóng ra linh lực, muốn tìm kiếm vị trí của Càn Khôn đỉnh, nhưng chẳng có thu hoạch gì. Lẽ nào bảo đỉnh thật sự không ở trong tháp, mà ở…
“Bảo châu!”
“Nóc tháp!”
Tiểu Trúc giật mình bừng tỉnh, thế rồi nàng và Tất Phi cùng đồng thanh nói ra đáp án. Câu nói buột miệng ấy của hai người cũng đã lọt vào tai Lục Linh, cô ta lập tức ngẩng đầu nhìn lên phía trên, múa may cây bán nguyệt kích, cau mày giận dữ quát: “Là ai? Ai đang nấp trên đó?”
Nghe thấy lời quát hỏi của cô ta, Quy Hải Minh chẳng nói năng gì, chỉ lạnh lùng liếc mắt nhìn, đoạn biến trở về nguyên hình. Chỉ thấy trên mặt y lóe hiện những chiếc vảy màu bạc, hai đôi cánh sau lưng vươn ra, sau nháy mắt đã biến thành một con Minh Xà khổng lồ vỗ cánh bay lên không. Con Minh Xà đó vươn đuôi cuốn lấy Tiểu Trúc và Tất Phi, lao thẳng lên phía trên cùng của tòa bảo tháp, không để tâm tới mọi sự trở ngại.
Sau động tác thô bạo ấy của Minh Xà, lớp sàn của tầng bên trên đã bị xuyên thủng, cầu thang cùng hàng lan can gỗ cũng vỡ nát, hóa thành vô số mảnh gỗ vụn rơi xuống đất. Phía bên trong Đỉnh tháp bị Minh Xà mở ra một con đường rộng rãi, ánh trăng trong sáng chiếu xuống qua lỗ thủng mà ba người tạo ra trên nóc tháp lúc ban đầu, phần nào xua bớt sự âm u. Minh Xà toàn thân lấp lánh ánh bạc, tựa như đang tắm dưới ánh trăng, bay vọt lên trên đó. Đồng thời, vì hành động phá hoại không chút kiêng dè của Minh Xà, các cơ quan trong tháp nhất tề phát động. Nào là lửa nóng, băng lạnh, tên sắc, lao bén, tất cả tràn tới như mưa, chừng như muốn xé Minh Xà ra làm muôn mảnh. Nếu là người bình thường, phải đối mặt với sự công kích đáng sợ thế này thì dù có chết vạn lần cũng chẳng đủ, nhưng Quy Hải Minh há lại thèm để ý đến những đòn gãi ngứa này? Chỉ thấy cái miệng rắn há ra, ngọn lửa Minh Tiêu Chi Viêm phun ra dữ dội, thế là bất kể băng hay lửa, tên nhọn hay dao sắc, tất cả đều bị thiêu đốt thành tro bụi, chẳng thể gây cho y chút tổn hại nào.
“Sao vẫn là con yêu nghiệt này vậy?” Lục Linh hậm hực nói. Mắt thấy Minh Xà đã sắp bay tới nóc tháp đến nơi, cô ta chẳng kịp nghĩ nhiều, lập tức giơ tay phải lên, ấn vào cơ quan. Trong tay áo của cô ta có giấu một chiếc thiết trảo nối liền với dây thừng, dưới sự tác động của cơ quan, thiết trảo liền mang theo dây thừng bắn vọt đi, cắm vào một bên vách của tòa tháp, sau đó dây thừng liền thu lại, kéo Lục Linh bay lên không.
Chính vào lúc này, những mảnh gỗ vụn mang theo ngọn lửa còn chưa tắt hẳn không ngừng rơi xuống tầng một của Đỉnh tháp. Chỉ sau nháy mắt, phần cầu thang gỗ ở tầng một của tòa bảo tháp đã bắt lửa, ngọn lửa bốc lên dữ dội. Lục Linh vốn định một mình truy kích, cướp lấy Càn Khôn đỉnh, nhưng thấy thư sinh Tiểu Bạch đang đứng giữa biển lửa, bèn lật bàn tay trái một cái, ôm lấy eo y, cùng y bay lên nóc tháp.
Vầng trăng treo cao giữa trời, chiếu sáng mặt đất bao la. Chỉ thấy tòa bảo tháp bảy tầng sừng sững dưới ánh trăng bị một con Minh Xà phá tan nóc tháp, bay lên giữa bầu trời đêm. Con Minh Xà vỗ cánh không ngừng, dừng lại giữa không trung, sau đó quẫy nhẹ cái đuôi dài, thả Tiểu Trúc và Tất Phi xuống cạnh viên bảo châu trên nóc tháp. Hai người đứng trên mái ngói lưu ly, nàng thiếu nữ đưa bàn tay tới vuốt ve viên bảo châu tròn xoe cao ngang thân người…
“Trường Phong Vạn Lý.”
Theo sau tiếng ngâm khe khẽ ấy của nàng, giữa không trung nổi lên một cơn gió xoáy, rất nhanh đã cuốn về phía nóc tháp như một lưỡi dao sắc bén. Chỉ nghe “rắc”một tiếng, viên bảo châu màu vàng đã bị nứt một khe nhỏ. Gần như cùng lúc, Tiểu Trúc phát hiện từ trong khe nứt đó truyền ra linh khí dào dạt, bèn mừng rỡ kêu lên: “Quả nhiên là được giấu ở đây.”
“Dừng tay!” Một tiếng quát yêu kiều vang lên, Lục Linh tung người nhảy lên nóc tháp. Cô ta đẩy thư sinh Tiểu Bạch ra, hai tay cầm bán nguyệt kích, bổ thẳng về phía Tiểu Trúc.
Nóc tháp nhỏ bé vô cùng, chỉ đủ cho bốn người đứng, lúc thanh bán nguyệt kích chém tới, Tiểu Trúc không có chỗ nào để né tránh, lập tức xoay cổ tay phải, bắt quyết tạo gió chống trả đòn tấn công. Một cơn gió xoáy nổi lên, cuốn theo những mảnh ngói vụn vù vù bay tới. Lục Linh tuy đã luyện võ nhiều năm, võ nghệ kinh người, nhưng ở một nơi nhỏ hẹp thế này thực sự khó mà thi triển được, chỉ đành chuyển công thành thủ, thu kích về bảo vệ bản thân. Thấy cô ta đã dừng việc công kích, Tiểu Trúc cũng thôi niệm chú, lạnh lùng nói: “Bọn ta không muốn đả thương người, cô chớ có càn quấy bậy bạ!”
“Ta càn quấy bậy bạ ư?” Lục Linh giận dữ quát lớn. “Các ngươi câu kết với tên yêu nghiệt này, đả thương vô số người, bây giờ còn muốn lấy trộm bảo vật của Xích Vân lâu, thực là phường đại gian đại ác, thế mà lại dám vu cáo ta như vậy, rõ là nực cười!”
“Hừ, cô nói nghe có vẻ quang minh chính đại ghê.” Tiểu Trúc hơi nhếch khóe môi, cất lời giễu cợt. “Nhưng cô đến đây không phải cũng vì Càn Khôn đỉnh đấy ư?”
“Ta…” Lục Linh nhíu chặt đôi mày liễu, định cất lời giải thích, nhưng mới nói được một chữ “ta” thì đã dừng lại, quay qua mắng mỏ: “Bản cô nương làm việc đương nhiên không thẹn với trời, với đất, với lương tâm, việc gì phải nói rõ với ngươi? Con ranh không biết phân biệt phải trái kia, mau giao ra Càn Khôn đỉnh, bằng không chớ trách ta không khách sáo!”
Thấy đối phương nói năng đanh thép, còn giơ cao thanh bán nguyệt kích trong tay, làm bộ định đánh nhau, Tiểu Trúc thực dở khóc dở cười. Nàng nói: “Này, đồ hung dữ kia, cô vẫn còn chưa rõ tình hình hiện tại đấy à? Mấy lần giao phong, các cô đều thua thảm hại, rốt cuộc đều là bọn ta tốt bụng buông tha. Cô không biết mang ơn thì thôi, sao lại còn liên tục tìm đến gây rắc rối cho bọn ta như thế? Không thấy phiền phức sao?”
Tất Phi cũng ôn tồn khuyên nhủ: “Lục cô nương, cô hãy nghe ta giải thích, bọn ta quả thực có nỗi khổ riêng…”
“Lũ ác đồ không phân đen trắng các ngươi không ngờ lại ngả giáo theo yêu nghiệt, ai cần mang ơn các ngươi?” Lục Linh bất chấp phân bua, vung kích lao lên phía trước. “Bớt nói lời thừa đi, tiếp chiêu!”
Thấy cô ta lại ra tay, Tiểu Trúc không thể không thi triển pháp thuật chống trả. Cơn gió xoáy rít lên dữ dội, những mảnh ngói vụn bị cuốn lên va vào nhau không ngừng, phát ra những âm thanh trong trẻo. Lần này, Lục Linh đã thay đổi chiến thuật, không phòng ngự nữa, muốn dựa vào tu vi của bản thân để lao xuyên qua ngọn gió xoáy kia, giành lấy Càn Khôn đỉnh. Gió dữ thổi tới khiến quần áo cô ta bay lất phất, mái tóc đuôi ngựa cũng theo gió đung đưa không ngừng, vậy mà Lục Linh vẫn cắn chặt răng, tiến lên phía trước. Chính trong khoảnh khắc này, một mảnh ngói bị gió cuốn lên, quệt sát qua mắt Lục Linh. Cô ta hoang mang lùi lại mấy bước mới thoát khỏi nguy hiểm, không biến thành một người mù. Nhưng cô ta đã quên mất rằng nóc tháp vốn rất nhỏ, cô ta lùi như thế đương nhiên đã ra khỏi phạm vi mái tháp, liền bị hụt chân…
“Lục cô nương!” Tất Phi kinh hãi kêu lên, vội vàng đưa tay ra chụp.
“Cẩn thận!” Tiểu Trúc cũng giật mình nhắc nhở, đồng thời thu pháp thuật về và đưa tay lên phía trước.
Chỉ nghe “xoạt” một tiếng, chính là tiếng vải bị xé rách. Tiểu Trúc chỉ chụp được nửa ống tay áo của Lục Linh, còn cô ta thì đã rơi xuống phía dưới, vừa rơi vừa kêu lên kinh hãi.
Tòa tháp này cao bảy tầng, rơi xuống đất e khó toàn mạng. Trong khi Tiểu Trúc đang ngơ ngẩn mở to hai mắt nhìn ra giữa hư không, đột nhiên, một cái bóng màu bạc lóe lên. Sau chốc lát, một con Minh Xà vỗ cánh bay lên từ phía dưới, Lục Linh lúc này đang bị quấn chặt ở đuôi.
“Phù… Sợ quá đi mất…” Tiểu Trúc thở phào một hơi, đưa tay vỗ ngực vẻ sợ hãi, đồng thời tươi cười nhìn Quy Hải Minh. “Rắn con ca ca, cảm ơn huynh nhé! Muội suýt chút nữa thì ngỡ rằng mình đã giết người, như thế thì cả đời này không thể nào ngủ ngon được!”
Lục Linh cũng sợ đến nỗi mặt mày tái nhợt, còn chưa hết kinh hồn. Có điều, chỉ một lát sau, cô ta đã lại giãy giụa, liên tục đánh vào cái đuôi Minh Xà lúc này đang quấn quanh eo mình, hậm hực nói: “Ai cần các ngươi giả vờ tốt bụng? Mau thả ta xuống!”
Thấy Lục Linh đổi chỉ thành trảo, ra sức xé vảy trên đuôi Minh Xà, Tiểu Trúc giận dữ mắng: “Này, rốt cuộc là ai không biết phân biệt phải trái? Rắn con ca ca đã năm lần bảy lượt tha cho ngươi, ngươi không những không cảm kích, còn lấy oán trả ơn, thế mà cũng dám tự xưng là người hiệp nghĩa ư?”
“Đối với lũ tà ma ngoại đạo như các ngươi, còn phải nói gì tới hai chữ “hiệp nghĩa” nữa?” Lời của Lục Linh vừa dứt, chợt có một giọng nam sang sảng vang lên, mang theo ý cười: “Ha ha, hai vị cô nương, ta quả thực không muốn quấy rầy nhã hứng của hai vị. Có điều, lúc này có lẽ không phải là thời cơ thích hợp cho việc cãi nhau đâu.”
Tiểu Trúc nghiêng đầu nhìn qua, chỉ thấy vầng trăng bàng bạc chiếu những tia sáng như sương xuống mái tóc đen nhánh buông dài của thư sinh Tiểu Bạch, thoạt nhìn tựa như có tuyết đậu bên trên. Đột nhiên, Tiểu Trúc thấy lòng run rẩy, cảm thấy có chỗ nào đó quái dị lạ thường. Nàng chăm chú nhìn kĩ, thấy vị thư sinh Tiểu Bạch đó hơi nhếch khóe môi, nở một nụ cười mỉm, càng nhìn nàng lại càng cảm thấy không bình thường.
“Chà chà, ta biết là ta dung mạo tuấn tú, nhưng cô nương ơi, cô mà cứ nhìn tiếp thế này, dù tuấn tú như ta cũng phải cảm thấy xấu hổ đấy.” Thư sinh Tiểu Bạch cất lời trêu chọc, đồng thời đưa tay phải lên chỉ về phía không xa.
Theo hướng chỉ của y, chỉ thấy trên mặt đất có những đốm sáng lập lòe, thì ra các đệ tử Xích Vân lâu đi tuần nghe thấy tiếng động lạ, bèn chạy tới Đỉnh tháp tra xét tình hình. Cùng lúc đó, các đệ tử Xích Vân lâu canh gác xung quanh cũng đã dần dần tỉnh lại sau cơn mê bởi Trầm Miên Nịch Mộng. Một đệ tử áo đỏ mơ màng lắc đầu, lẩm bẩm nói: “Sao mình lại ngủ gật thế nhỉ?” Nhưng khi y nhìn thấy các đồng môn xung quanh đều đang ngủ gục dưới đất, liền lập tức mở to mắt, lớn tiếng kêu lên: “Có ai không, mau tới đây…”
Tiếng kêu ấy xé toạc cả bầu trời, vang đi xa tít giữa màn đêm. Còn gã đệ tử kia thì hoang mang vô cùng, nhìn quanh bốn phía, khi thấy những mảnh ngói lưu ly vụn rơi bừa bãi trên mặt đất, y đột nhiên ý thức được điều gì, bèn ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm về phía nóc tòa bảo tháp. Dưới vầng trăng sáng, thân hình Minh Xà hiện ra hết sức rõ ràng. Y kêu to một tiếng: “Yêu quái”, đồng thời ném bùa tấn công. Các đệ tử Xích Vân lâu từ xung quanh tới đều học theo đó, nhất thời, Sí Hỏa phù, Hàn băng phù không ngừng xé gió bay đi, những ngọn lửa nóng cùng băng tuyết xuất hiện khắp trời, khung cảnh vô cùng tráng lệ.
Những người trên nóc tháp nếu nhất quyết giao tranh thì với yêu lực của Quy Hải Minh, linh lực của Tiểu Trúc, lại cộng thêm pháp thuật của Tất Phi, căn bản không phải sợ các đệ tử kia của Xích Vân lâu. Song Tất Phi còn nghĩ đến tình nghĩa ngày xưa, không muốn gây ra thương vong, mà tâm tư của y thì hai người Tiểu Trúc và Quy Hải Minh đều hiểu cả. Thế là ba người đều không muốn lấy cứng chọi cứng, Minh Xà ngửa đầu lên trời rít một tiếng dài, làm các đệ tử Xích Vân lâu kinh sợ, đồng thời hạ hai cánh phía bên trái xuống. Tiểu Trúc và Tất Phi hiểu ý, đồng loạt nhảy lên lưng y, giữ chặt lấy chiếc cánh màu bạc của y. Vị thư sinh Tiểu Bạch kia làm y như vậy, không ngờ cũng theo được lên. Quy Hải Minh quẫy đuôi một cái, muốn vứt Lục Linh xuống nóc tháp, sau đó quấn lấy bảo châu mang đi. Lục Linh dường như phát giác ra ý đồ của y, lập tức cảm thấy không hay, liền dang hai tay ra ôm chặt đuôi rắn, kinh hãi kêu lên: “Đừng! Đừng bỏ ta lại! Nếu để bị Xích Vân lâu bắt được, ta thật sự không biết phải ăn nói với sư môn thế nào!”
Nghe Lục Linh khẩn cầu, Quy Hải Minh lạnh lùng đưa mắt liếc qua, rốt cuộc không vứt cô ta xuống mà dùng đuôi quấn lấy cô ta. Trong khi chuẩn bị vỗ cánh bay đi, y há to cái miệng rắn của mình ngoạm lấy viên bảo châu trên đỉnh tháp, sau nháy mắt đã bay vút lên giữa không trung.
Thế nhưng, người tính chẳng bằng trời tính, đúng vào khoảnh khắc Minh Xà mang theo mọi người rời đi, viên bảo châu kia vốn đã bị pháp thuật của Tiểu Trúc đánh nứt, bây giờ lại bị miệng rắn ngoạm vào, bất ngờ vỡ vụn. Càn Khôn đỉnh được giấu bên trong sau nháy mắt đã rơi từ trên mây xuống đất. Nếu Quy Hải Minh quyết ý muốn tranh cướp, ắt sẽ phải giao tranh với các đệ tử Xích Vân lâu dưới kia, gây ra vô số thương vong. Y hơi đờ người ra, cuối cùng hóa thành một luồng sáng bay đi, rời khỏi vùng đất thị phi này, rất nhanh đã bỏ lại các đệ tử của Xích Vân lâu ở lại tít đằng sau.
***
Giữa chốn núi sâu rừng thẳm, khung cảnh vô cùng tịch mịch. Phía đằng đông, mặt trời vừa ló hiện, trên nhành cây ngọn cỏ vẫn còn đậu những hạt sương. Bỗng có tiếng gió rít lên, một cái bóng màu bạc lao vào trong rừng, cỏ cây đung đưa không ngớt, sương sớm rơi xuống lả tả, ngấm vào trong đất.
Ánh bạc dần dần tan đi, để lộ năm bóng người. Nữ võ sĩ trẻ tuổi thân hình cao ráo, buộc tóc đuôi ngựa vội vàng nhảy tránh ra một bên, dường như muốn giữ khoảng cách với những người còn lại. Động tác này của cô ta khiến nàng thiếu nữ xinh đẹp vận đồ màu xanh bất mãn nói: “Này, cô đúng là đồ qua cầu rút ván, vừa rồi còn cầu xin rắn con ca ca giúp đỡ, mang cô rời khỏi Xích Vân lâu, thế mà bây giờ đã phô ra cái vẻ chê ghét đáng khinh kia rồi. Trên giang hồ, người ta bảo cô là hạng nữ anh hùng dám yêu dám hận, dám làm dám chịu, nhưng theo cô ta thấy, cô chỉ là thứ nhát gan sợ chuyện, dám làm nhưng không dám chịu mà thôi.”
Nghe Tiểu Trúc nói vậy, Lục Linh lập tức đỏ bừng mặt. Cô ta há miệng ra, dường như muốn cất lời phản bác, nhưng sau đó lại dừng lời, chuyển qua giậm chân, hậm hực nói: “Con ranh ngươi thì biết cái gì? Ta có nỗi khổ bất đắc dĩ, vì thế mới phải tới Xích Vân lâu! Đâu có giống như lũ tiểu tặc các ngươi, tới đây chỉ để trộm báu vật!”
“Phải rồi, phải rồi, bọn ta là tiểu tặc trộm báu vật.” Tiểu Trúc vừa nói vừa làm mặt quỷ với cô ta. “Chẳng lẽ cô mặc đồ dạ hành, lẻn vào Xích Vân lâu lúc nửa đêm là để làm khách chứ không phải để đi ăn trộm hay sao?”
Tiểu Trúc thường ngày luôn cư xử thân thiện với mọi người, nói năng cũng lễ độ, chưa bao giờ dùng lời lẽ sắc bén như thế với người khác. Xét kĩ nguyên do, ấy là bởi nàng vốn mang lòng bất mãn với Lục Linh cùng các đệ tử của Độ Tội cốc từ lâu: Ngày đó, trên núi Thanh Xuyên, Tru Yêu tứ phái bức ép Mặc Bạch sư phụ của nàng phải giao ra Vân Sinh kính, trong đó người của Độ Tội cốc là đáng ghét nhất, bọn họ nói năng vô lễ, bức ép không ngừng, không chỉ khiến cho sư phụ nàng bị biến về nguyên hình gấu trúc, còn luôn miệng mắng “tiểu súc sinh” và đả thương sư phụ nàng. Tiểu Trúc không phải loại người tâm địa hẹp hòi, nhưng chuyện có liên quan tới sư phụ, cơn giận này nàng không cách nào nuốt trôi! Ngoài ra, trong mấy lần giao phong sau đó, chuyện Độ Tội cốc vây công vợ chồng Tiêu Hành Chi lại càng khiến nàng căm ghét, những kẻ này luôn miệng nhân nghĩa, thoạt nhìn thì đường hoàng lẫm liệt, nhưng trên thực tế lại ra tay với cả Ngôn Nhược Thi đang mang thai, thực đáng phỉ nhổ. Do đó, hôm nay gặp lại Lục Linh, Tiểu Trúc đương nhiên chẳng đời nào lại lễ độ, nhẹ nhàng với đối phương.
Quả nhiên, câu nói đó của Tiểu Trúc khiến cho Lục Linh mặt mũi đỏ bừng, mãi hồi lâu sau chẳng nói được lời nào. Thấy bộ dạng vừa căm phẫn vừa xấu hổ của cô ta, Tất Phi vội vàng đứng ra dàn hòa: “Được rồi, được rồi, hai vị cô nương, xin bớt nóng giận, có gì thì từ từ nói, đừng làm tổn thương hòa khí. Nguyệt cô nương, tại hạ với Lục cô nương quen nhau nhiều năm, biết cô ấy là một vị nữ hiệp có tình có nghĩa, anh dũng quả cảm. Lục cô nương, tại hạ và Nguyệt cô nương tuy quen biết chưa lâu, nhưng cũng từng cùng chung hoạn nạn, đồng sinh cộng tử, tính tình cô áy thế nào tại hạ là người hiểu rõ nhất…”
“Vấn đề là, người ta cũng phải coi huynh là người tốt thì sự đảm bảo này của huynh mới có tác dụng.” Tiểu Trúc nói xen vào. “Cái liên minh hồ đồ chết tiệt đó đã coi huynh là phản đồ câu kết với yêu ma rồi, huynh có nói gì thì vị “đại nữ hiệp”, “đại anh hùng” kia cũng chẳng thèm tin đâu!”
Nghe nàng nói vậy, Tất Phi thở dài buồn bã, không nói gì thêm, chỉ nhìn qua phía Lục Linh bằng vẻ muốn nói lại thôi, dường như đang hy vọng được hảo hữu ngày xưa chấp nhận. Phát hiện ra ánh mắt của y, Lục Linh ngoảnh đầu qua hướng khác, hừ lạnh một tiếng, nói: “Ngươi câu kết với lũ gian tà, ta với ngươi còn giao tình gì nữa mà nói. Hai chúng ta chẳng chung đường, không thể bàn việc với nhau được.”
Thấy trong mắt Tất Phi thoáng qua một tia ảm đạm, Tiểu Trúc vừa định phát tác, chợt nghe một giọng nam trong trẻo mang nét cười vang lên: “Ha ha, có người đúng là tuổi vịt, bị luộc chín rồi mà miệng vẫn còn cứng. Khi đó, chẳng biết là ai ấy nhỉ, nước mắt lưng tròng nói: “Ngôn muội muội gặp được bọn họ, thật là tốt quá rồi!”“
“Ngươi câm miệng cho ta!” Lục Linh lớn tiếng quát, lúc này đừng nói là hai má, ngay cả tai cô ta cũng đã trở nên đỏ bừng. Nghe thấy tiếng quát đó, vị thư sinh Tiểu Bạch kia chẳng hề để bụng, vẫn cười híp mắt, nói tiếp:
“Có một số người ấy à, ngoài mặt thì ra vẻ hung dữ lắm, nhưng thực ra miệng cứng lòng mềm. Vì chuyện của Ngôn Nhược Thi, ai đó đã trở mặt với đồng môn, thiếu chút nữa mất đi tính mạng.”
“Ngôn tỷ tỷ?” Tiểu Trúc cất giọng nghi hoặc: “Trong trận chiến ở Kỳ Sơn ngày đó, chẳng phải các ngươi đã đuổi riết không buông, ép Ngôn tỷ tỷ phải bỏ đứa bé và chia tay với Tiêu công tử sao? Ngôn tỷ tỷ tình sâu ý nặng, không muốn rời xa phu quân, chính các ngươi đã ra tay tàn độc, muốn lấy tính mạng vợ chồng bọn họ. Chẳng lẽ trong chuyện này còn có nội tình gì?”
Lục Linh đỏ mặt tía tai, ngậm miệng không nói gì, nhưng Tất Phi đã phần nào đoán được nguồn cơn, liền lộ vẻ giật mình bừng tỉnh, vỗ tay nói: “Trước đó, ta đa cảm thấy chuyện trên Kỳ Sơn có vấn đề rồi. Với tính tình của Lục cô nương, dù biết rõ không địch lại cũng sẽ huyết chiến tới cùng, quyết chẳng chùn chân. Nhưng ngày đó, cô ấy lại chủ động rút lui, vì thế nên các đệ tử của Độ Tội cốc mới không dây dưa nữa.”
Nghe đến đây, Tiểu Trúc cũng đã hiểu ra: Cô nàng Lục Linh này luôn miệng trảm yêu trừ ma, nhưng xem ra cũng không phải hạng ngoan cố vô tình. Về chuyện của Ngôn Nhược Thi, có lẽ cô ta cũng hết sức băn khoăn, không hề muốn đuổi tận giết tuyệt tỷ muội tốt của mình ngày trước. Cho nên, khi nhìn thấy bọn họ, nữ tử vốn không biết sợ là gì này đã chủ động rút lui, kỳ thực chỉ là tìm cớ, muốn cho vợ chồng Tiêu Hành Chi và Ngôn Nhược Thi một con đường sống.
Sau khi suy nghĩ thông suốt những điều mấu chốt bên trong, cái nhìn của Tiểu Trúc với Lục Linh đã thay đổi rất nhiều, giọng nói cũng trở nên hòa hoãn hơn. “Xem ra cô cũng không phải loại người quá cố chấp, cổ hủ. Còn chuyện “trở mặt với đồng môn” là sao vậy? Lẽ nào cô cũng bị đuổi khỏi sư môn giống Tất công tử à?”
“Ta nhổ vào! Có ngươi mới bị đuổi khỏi sư môn ấy!” Lục Linh nôn nóng nói, đoạn nện mạnh cây bán nguyệt kích của mình xuống đất, tay phải chỉ về phía Tiểu Trúc. “Bớt lằng nhằng đi! Ta với lũ tà ma ngoại đạo các ngươi chẳng có gì để nói cả! Tóm lại, Càn Khôn đỉnh này hôm nay ta phải mang đi, kẻ nào dám cản đường, ta nhất định sẽ giết không tha!”
Lục Linh ra vẻ hung hãn vô cùng, nhưng vừa rồi Tiểu Trúc đã được nghe sự phân tích của vị thư sinh Tiểu Bạch kia và Tất Phi, do đó ít nhiều cũng nhìn ra được vấn đề, hiểu rằng đối phương lòng dạ lương thiện, nhưng ăn nói lại chẳng dễ nghe chút nào. Thế là nàng không tiếp tục giễu cợt nữa, chỉ nhếch môi cười nói:
“Vậy thì hay lắm, bọn ta cũng nhất định phải lấy được Càn Khôn đỉnh về tay. Bây giờ Càn Khôn đỉnh đã rơi trở về Xích Vân lâu rồi, chi bằng chúng ta hãy đánh cược một phen. Nếu cô lấy được Càn Khôn đỉnh trước, bọn ta sẽ nói thực cho cô biết nguyên do phải lấy trộm đỉnh. Còn nếu bọn ta lấy được Càn Khôn đỉnh trước, cô cũng nhất định phải thành thực với bọn ta.”
“Ta với lũ gian tà các ngươi không đội trời chung, ai thèm đánh cược với các ngươi chứ?” Lục Linh hừ lạnh một tiếng, ngoảnh đầu sang một bên.
“Sao thế? Cô không dám à?” Tiểu Trúc đảo mắt một cái, nở nụ cười giảo hoạt. “Điều này cũng khó trách, thực lực cách biệt xa quá mà, cô căn bản không có phần thắng.”
Nghe nàng nói vậy, lửa giận của Lục Linh lập tức bùng lên, cô ta há lại là hạng người không đánh mà lui? Và rồi không chút nghĩ ngợi, Lục Linh lại cầm bán nguyệt kích lên, nện mạnh xuống đất lần nữa, ưỡn ngực, lớn tiếng nói: “Chớ có nói bừa! Đánh cược thì đánh cược, để xem đến cuối cùng ai mới là người phải cúi đầu xưng thần!”
Rõ ràng chỉ là phép khích tướng hết sức lộ liễu, vậy mà vẫn đánh trúng vào tử huyệt của Lục Linh, khiến cô ta tức giận ứng chiến. Nhìn thấy cảnh này, Quy Hải Minh im lặng không nói gì, chỉ đưa mắt liếc qua thiếu nữ thông minh xinh đẹp kia. Còn Tất Phi thì khẽ lắc đầu vẻ hết cách, đồng thời cười thầm trong bụng. Riêng vị thư sinh Tiểu Bạch thì khẽ gõ quạt vào lòng bàn tay, cười híp mắt, vui vẻ nói: “Chà chà, vậy là sắp có kịch hay để xem rồi.”
Nghe thấy những lời này, Lục Linh bèn trừng mắt nhìn tới, nhưng thư sinh Tiểu Bạch vẫn thản nhiên như không, còn lấy từ trong tay áo ra một túi hạ dưa, bốc một nắm lên đưa cho Tất Phi ở bên cạnh, nhiệt tình mời mọc: “Nào, cùng xem kịch thôi, ta thích nhất là xem kịch đấy.”
Trước sự nhiệt tình của thư sinh Tiểu Bạch, Tất Phi nhận lấy cũng dở, mà không nhận cũng dở, đành gượng cười nhăn nhó. Hai người này đứng sánh vai nhau, đều ăn mặc theo lối văn sĩ: Tất Phi vận đồ đỏ, tóc búi cao, bên hông đeo đan chu thiết bút, dung mạo tuấn tú ôn hòa. Còn vị thư sinh Tiểu Bạch kia thì khoác áo đơn, trên trán đeo một chiếc vòng bạc, rõ ràng cũng tuấn tú phi phàm nhưng ăn mặc lại lôi thôi lếch thếch. Điều khiến Tiểu Trúc càng nghi hoặc hơn là người này tuy lúc nào cũng hơi nhếch khóe môi, vẻ như mỉm cười, nhưng nét cười lại chỉ treo bên khóe miệng, chẳng hề tồn tại trong mắt…
“Chà chà, vị cô nương kia ơi, cô mà nhìn tiếp như thế, cho dù ta có tuấn tú phi phàm cũng phải đỏ mặt đấy.” Thư sinh Tiểu Bạch cất lời trêu chọc. “Lẽ nào cô cũng muốn ăn chút hạt dưa hay sao?”
“Ngươi ăn đi, đừng có lắm lời nữa!” Lục Linh nhíu chặt đôi mày liễu, đưa tay chụp lấy cổ áo của thư sinh Tiểu Bạch, kéo y đi thẳng vào trong khu rừng rậm rạp. Nhưng dù bị kéo đi như thé, y vẫn chẳng hề tỏ ra tức giận, còn cười híp mắt, vẫy tay chào mấy người Tiểu Trúc, rồi dần dần mất dạng trong khu rừng, chẳng còn thấy bóng dáng đâu nữa.
Tất Phi dõi nhìn hai người đó rời đi rồi lại cúi đầu nhìn nắm hạt dưa vừa bị thư sinh Tiểu Bạch nhét vào tay, dở khóc dở cười, nói: “Vị công tử này đúng là quái dị. Phải rồi, Nguyệt cô nương, tại sao cô lại muốn đánh cược với Lục cô nương vậy?”
Tiểu Trúc khẽ mỉm cười, chậm rãi nói: “Lục Linh che mặt đi lấy trộm Càn Khôn đỉnh, lại sợ bị Xích Vân lâu bắt được thì không cách nào ăn nói với sư môn, điều này chứng tỏ Độ Tội cốc có tám phần mười là không biết gì về chuyện này. Mà nghe những lời vừa rồi của vị thư sinh Tiểu Bạch kia, theo ta thấy, chuyện Lục Linh trộm đỉnh có lẽ có liên quan tới Ngôn tỷ tỷ. Nhưng cô ta lại có địch ý với chúng ta, nếu hỏi trực tiếp ắt cô ta chẳng chịu trả lời, cho nên ta mới nghĩ ra cách đánh cược. Với tính cách của cô ta, nếu thua ắt sẽ chịu nhận, cho dù không bằng lòng thì cũng sẽ tuân thủ lời hứa, nói cho chúng ta biết chân tướng sự việc.”
Thế nhưng, lúc này đây, Tiểu Trúc thông minh xinh đẹp, Quy Hải Minh lạnh lùng ít nói, Tất Phi ôn hòa chính trực, Lục Linh bướng bỉnh giữ lời, thư sinh Tiểu Bạch suốt ngày tươi cười, tất cả bọn họ đều không ý thức được rằng vở kịch này, phen đánh cược này, lại phải trả một cái giá đau đớn đến tột cùng, đó chính là tính mạng của hảo hữu…