Chương 6 Mật cảnh
Vầng trăng sáng treo cao giữa trời, ánh lửa bập bùng dưới đất. Xích Vân lâu suýt bị lấy trộm mất chí bảo Càn Khôn đỉnh, hiện giờ đang phòng bị nghiêm ngặt, canh gác trùng trùng. Rất nhiều đệ tử được chia ra thành các nhóm nhỏ, sáu người một nhóm, cùng đi tuần tra. Trong tay bọn họ cầm đuốc nhựa thông, khi cháy làm phát ra những tiếng nổ lép bép, ánh lửa rọi đến nơi nào, bóng tối ở nơi đó hoàn toàn tan biến.
Thế nhưng, các đệ tử đang đi tuần tra đều không thể nào ngờ được, lúc này ở ngay dưới nơi mà bọn họ đang đứng, một thân hình mau lẹ đang khom người đi theo đường nước ngầm âm u.
Đó là một đường nước ngầm dưới lòng đất, hết sức tối tăm tịch mịch, gió lạnh thổi tới không ngừng, tiếng nước rì rào chảy mãi. Người nữ võ sĩ vận bộ đồ bó màu đen đang đi mau lẹ giữa con đường tối tăm nhỏ hẹp, chẳng hề sợ hãi. Dòng nước chảy qua kẽ tay cô ta, nơi bàn tay chạm vào toàn là rong rêu lạnh băng ẩm ướt. Thỉnh thoảng có mấy con chuột chạy ngang qua bên người, nhưng cô ta vẫn chẳng buồn né tránh, cũng chẳng sợ hãi, bình thản vung tay đánh bay chúng đi.
Người này chính là Lục Linh. Cô ta từ nhỏ đã được Độ Tội cốc nhận nuôi, lớn lên ở một môn phái lấy võ công làm đầu, có nỗi khổ nào mà chưa từng chịu, há lại e dè đường nước ngầm nhỏ bé này? Cô ta nghe tiếng để xác định vị trí, men theo dòng nước lần mò tiến đi, muốn tìm kiếm chỗ tọa lạc của giếng nước trong Xích Vân lâu. Hóa ra, sau trận chiến với Minh Xà ở Đỉnh tháp, các đệ tử của Xích Vân lâu đã tăng cường phòng bị, Lục Linh hiểu rằng muốn thần bất tri quỷ bất giác lẻn vào trong tháp như lần trước ắt vô cùng khó khăn. Để có thể lấy trộm được Càn Khôn đỉnh, thắng được phen đánh cược với Tiểu Trúc, sau khi suy đi nghĩ lại, cô ta quyết định sẽ lẻn vào Xích Vân lâu theo đường nước ngầm. Nghĩ đến sự nguy hiểm trong chuyến đi này, cô ta không dẫn theo thư sinh Tiểu Bạch, chỉ đi một mình.
Chẳng biết đã bò đi được bao lâu, Lục Linh đột nhiên cảm thấy trong không khí có mùi tanh hôi, dòng nước chảy qua đầu ngón tay cũng có vẻ lạ thường, trở nên nhầy nhụa. Cô ta hơi nhíu đôi mày liễu, đưa tay mò vào trong chiếc túi nhỏ đeo bên hông, lấy ra một viên dạ minh châu to bằng hạt đậu. Dựa vào làn ánh sáng lờ mờ tỏa ra từ đó, cô ta thấy năm ngón tay mình đều dính máu, bất giác cả kinh, vội mở to mắt nhìn dòng nước phía dưới... Chỉ thấy trong dòng chảy rì rào không chỉ có nước ngầm trong veo lạnh giá, bên trong còn xen lẫn một dòng màu đỏ.
“Lẽ nào bọn họ đã huyết tẩy Xích Vân lâu rồi?” Lục Linh kinh hãi kêu lên một tiếng, nhưng ngay sau đó lại lắc đầu, đưa ra một đáp án phủ định: Tuy cô ta vẫn luôn rủa xả mấy người Quy Hải Minh, Nguyệt Tiểu Trúc là tà ma ngoại đạo, nhưng sau mấy lần tiếp xúc, cô ta cũng hiểu rằng bọn họ không đến nỗi vì lấy trộm báu vật mà lạm sát người vô tội. Huống chi đi cùng bọn họ còn có Tất Phi, theo như tính cách của y thì tuyệt đối không bao giờ ra tay với đồng môn thuở trước.
Nghĩ như vậy, Lục Linh càng cảm thấy nghi hoặc: Nếu không phải là Minh Xà ra tay tàn sát, vậy là ai đã tới Xích Vân lâu để gây ra cảnh máu chảy thành sông như thế này? Càng nghĩ càng nôn nóng, Lục Linh liền bước nhanh hơn về phía trước, muốn sớm rời khỏi nơi này để xem có giúp gì được cho Xích Vân lâu không.
Cô ta càng đi càng nhanh, mùi máu tanh càng lúc càng nồng. Đúng vào lúc Lục Linh lo lắng muôn phần, sợ có điều bất trắc xảy ra với các đệ tử của Xích Vân lâu, cô ta bỗng nghe thấy những tiếng kêu thảm thiết từ trong bóng tối vang lại...
“Áu...”
Tiếng kêu ấy thê lương và chói tai tột bậc, cứ vang vọng mãi trong đường nước ngầm. Ngay sau đó, rất nhiều tiếng gào thét vang lên, có một số nghe như sói tru báo rống, có một số lại như tiếng trẻ con khóc, có một số thì tựa như tiếng rên xiết kỳ dị.
Có yêu ma!
Suy nghĩ này khiến Lục Linh nảy lòng cảnh giác. Cô ta lật tay lấy cây bán nguyệt kích sau lưng ra, lập tức vận công tụ khí, chuẩn bị phá đất lao lên, liều một phen ngươi chết ta sống với lũ yêu ma quỷ quái để cứu các đệ tử của Xích Vân lâu! Nhưng đúng vào lúc này, cô ta chợt nghe một giọng nam dữ dằn vang lên:
“Kêu gào cái gì, ồn ào quá! Câm miệng lại hết cho ta, còn muốn ăn đòn nữa hay sao?”
Lục Linh toàn thân chấn động, ngừng việc tụ khí. Cô ta cảm thấy tình hình có vẻ quỷ dị lạ thường, sau một thoáng sững sờ liền chống hai khuỷu tay xuống đất, tiến nhanh về hướng phát ra âm thanh. Sau thời gian chừng một tuần trà, phía không xa có ánh sáng lờ mờ truyền lại, còn thứ mùi máu tanh kia đã trở nên nồng nặc đến khó mà chịu nổi. Lục Linh vội đưa tay lên bịt chặt mũi miệng, hai mắt nhìn vào cái lỗ nhỏ phát ra ánh sáng...
Cảnh tượng trước mắt khiến cô ta sững người!
Đó là một địa lao, trên bức tường đá xanh có cắm mấy cây đuốc, khiến tình cảnh bên trong được soi rọi hết sức rõ ràng. Chỉ thấy bên trong địa lao ngang dọc đan xen vô số thanh thép rất to, tạo thành mười mấy chiếc lồng rất lớn. Trong mỗi chiếc lồng đều giam giữ một con yêu linh dị thú, chẳng hạn như Quỳ Ngưu, Hải Trãi, Đương Khang, Diệt Mông, tất cả đều bị khóa chặt tứ chi, thân thể bị các thanh sắt đè sát xuống đất, không thể động đậy. Trên người bọn chúng dày đặc các vết thương, còn bị thủng mấy cái lỗ lớn, máu từ bên trong chảy ra không ngừng, trôi đi theo nền đá xanh, cuối cùng hòa vào dòng nước chảy giữa đường nước ngầm mà Lục Linh đang náu mình.
Điều khiến cô ta kinh hãi hơn là trong địa lao này còn có chín gã đệ tử của Xích Vân lâu, ai nấy đều cầm roi da, côn sắt hoặc đao thép. Một người trong số đó đang dùng thanh đao nhọn hoắt đâm thẳng vào bụng của một con Giác Đoan bị nhốt trong lồng. Trên bụng con Giác Đoan đó vốn đã có một vết thương, thế mà hắn ta vẫn đâm đao vào vết thương đó, tay trái thì cầm một chiếc bình sứ. Không lâu sau, từ chỗ vết thương chảy ra một thứ dịch thể màu xanh lục, gã đệ tử đó vội vàng đưa chiếc bình sứ tới, cẩn thận hứng lấy.
Lục Linh lập tức hiểu ra: Gã đệ tử Xích Vân lâu này đang lấy dịch mật của Giác Đoan. Cô ta càng kinh hãi hơn khi nhìn vào vết thương đan xen chằng chéo trên bụng Giác Đoan, có thể nhận ra trên đó vừa có vết thương mới, vừa có vết thương cũ, chứng tỏ đệ tử Xích Vân lâu không phải chỉ lấy dịch mật lần đầu, mà giam giữ Giác Đoan ở đây lâu dài để thỉnh thoảng lấy mật.
Theo dòng dịch mật chảy ra, Giác Đoan kêu lên thảm thiết, những tiếng kêu thê lương ban nãy chính là do nó phát ra. Lục Linh nghiêng tai lắng nghe, loáng thoáng có thể nhận ra được mấy lời mà nó đang nói:
“Giết… Giết ta đi…”
Con Giác Đoan đang kêu gào thảm thiết không ngờ lại một lòng muốn tìm đến cái chết. Lục Linh bất giác sững người, trong lòng dâng lên cảm xúc vô cùng phức tạp: Cô ta từ nhỏ đã được sư môn dạy dỗ, căm hận yêu ma quỷ quái tột cùng, nhưng cảnh tượng trước mắt lại khiến cô ta bất giác sinh lòng nghi hoặc. Cho dù yêu ma đáng chết thì cũng chỉ cần giết chúng đi là được, còn giam cầm để lấy dịch mật thế này rõ là tàn nhẫn tột cùng, trái với đạo nghĩa.
Đúng vào lúc Lục Linh thầm sinh lòng bất nhẫn, những con yêu linh khác nhìn thấy thảm trạng của Giác Đoan đều lớn tiếng rên xiết, hết sức thê lương. Điều này khiến đám đệ tử của Xích Vân lâu buồn bực, một kẻ đang cầm roi da lập tức giơ cao cánh tay, quất mạnh vào sống lưng một con Cửu Vĩ Hồ. Trên cây roi da ấy có đầy ngạnh sắc, lập tức xé toạc da lông của Cửu Vĩ Hồ.
“Ồn ào cái gì? Tất cả câm miệng hết cho ta, cẩn thận kẻo ta cắt lưỡi các ngươi đó!”
Gã đệ tử đó lớn tiếng uy hiếp một cách trắng trợn, khiến cho các yêu linh đã tu hành cả trăm năm kia sợ hãi im lặng, chẳng dám kêu rên gì thêm. Lục Linh tỉ mỉ quan sát, phát hiện trên mỗi thanh sắt đều có dán bùa phong ấn, chắc hẳn người của Xích Vân lâu đã dùng cách này để giam cầm các yêu linh.
Không lâu sau, dịch mật chảy hết, gã đệ tử kia vội vàng dùng nút gỗ đậy chiếc bình sứ lại, bỏ nó vào trong một chiếc rương gỗ nhỏ. Sau đó, hắn chẳng buồn nhìn Giác Đoan thêm nữa, tùy tiện rút thanh đao đang cắm sâu vào người nó ra. Đao sắc lại một lần nữa cứa vào thịt, vết thương lập tức nặng thêm. Giác Đoan đau đớn rên lên một tiếng, dường như ngay cả sức lực để nói lời tìm đến cái chết cũng đã cạn hết, nó chỉ có thể bò rạp dưới đất, thở dốc. Đôi mắt của nó đen láy như bảo thạch, nhìn trừng trừng vào gã đệ tử của Xích Vân lâu với vẻ oán hận, từ trong miệng phát ra những tiếng “xè xè”.
Lục Linh nghiêng tai lắng nghe, phát hiện đó không phải là những âm thanh phát ra do rên xiết vì đau đớn, mà là lời nguyền rủa oán độc nhất của yêu linh:
“Chết… Đi chết đi…”
Ánh mắt đó, lời nguyền rủa đó khiến Lục Linh không rét mà run. Song điều khiến cô ta càng kinh sợ hơn là đám đệ tử của Xích Vân lâu cũng là thành viên trong liên minh Tru Yêu, vậy nhưng khi nghe thấy lời nguyền rủa của yêu linh thì chẳng để tâm, còn tươi cười bình thản. Tên đệ tử lấy dịch mật rốt cuộc cũng quay đầu lại nhìn Giác Đoan, rồi hắn há miệng ra, nhổ phì một bãi nước bọt lên mặt nó.
“Muốn giết tiểu gia ta ư, cứ nằm mơ đi! Còn dám ồn ào nữa, ngày mai ta sẽ moi gan ngươi ra rồi cắt thành từng mảnh nhỏ mang cho chó ăn.”
“Thế không phải là lãng phí quá sao?” Một tên đệ tử khác tiếp lời, cười rộ nói: “Giác Đoan là linh thú, gan của nó không tầm thường chút nào, ít ra cũng có thể làm tăng mười năm tu vi đấy! Chi bằng chúng ta mang hầm lên ăn là tốt nhất.”
Cả đám người cùng cười rộ, đồng thời đưa mắt nhìn Giác Đoan đã bị trọng thương bằng ánh mắt xấu xa. Thứ ánh mắt đó cứ như đang nhìn một khối thịt kho đã được nấu sẵn vậy. Một kẻ trong số đó còn ra vẻ tiếc nuối nói: “Đáng tiếc, chúng ta chỉ có thể nghĩ vậy mà thôi, chứ nếu thật sự giết chết nó thì chẳng biết có thể bắt được con thứ hai về đây không. Đến lúc đó, các trưởng lão mà trách tội, chúng ta đều không gánh nổi trách nhiệm.”
Câu nói ấy lập tức khiến cho Giác Đoan nổi điên, nó cố gắng dùng tứ chi tấn công kẻ địch, nhưng cả tứ chi đều đã bị xích sắt trói chặt, chỉ có thể phát ra những tiếng loảng xoảng chứ không di chuyển được chút nào. Dưới ánh lửa bập bùng, bóng dáng tả tơi thê thảm của con linh thú một sừng in lên bức vách, chỉ thấy đầm đìa máu tươi và trơ trọi, rõ ràng là đã bị người ta cắt hết móng vuốt rồi.
Muốn sống không được, muốn chết chẳng xong.
Tám chữ ấy bỗng nhiên lóe hiện trong đầu Lục Linh, khiến cô ta cảm thấy khí huyết sôi trào, cảm giác giận dữ ngùn ngụt dâng cao. Khi nhìn thấy một gã đệ tử Xích Vân lâu lại đưa lưỡi đao về phía một con Diệt Mông Điểu, định cắt một miếng thịt từ trên cái cánh tả tơi tàn tạ của nó, cô ta thực sự không sao nhịn nổi nữa, bèn cầm bán nguyệt kích chém mạnh về phía trước, phá tường xông ra ngoài, quát to:
“Dừng tay!”
Sau tiếng quát ấy, nền đá xanh bị cây bán nguyệt kích chém vỡ tan, khói bụi bay lên mù mịt, một thân hình ngạo nghễ tựa thiên binh trên trời xuất hiện. Thấy cảnh này, đám đệ tử Xích Vân lâu đều ngây người, rồi một kẻ trừng mắt giận dữ, lớn tiếng chất vấn: “Con đàn bà từ đâu đến, lại dám gây chuyện ở Xích Vân lâu ta ư?”
“Suỵt suỵt!” Gã đệ tử cầm cây roi dài kia đưa tay ra dấu im lặng với đồng môn, kế đó bước lên phía trước, cười giả tạo nói: “Hóa ra là Lục nữ hiệp của Độ Tội cốc đại giá quang lâm, bọn tại hạ không nghênh đón từ xa, thực có lỗi.”
Nghe hắn nói thế, đám đệ tử còn lại đều câm bặt: Lục Linh võ nghệ cao cường, tính tình mạnh mẽ, đây là việc mà trong Tru Yêu tứ phái gần như không ai không biết. Con hổ cái này không dây được, đó có thể coi là nhận thức chung của rất nhiều nam đệ tử trong các môn phái.
Gã đệ tử cầm roi kia lại nói tiếp: “Tuy rằng Tru Yêu tứ phái chúng ta tình như thủ túc, nhưng mỗi phái đều có bí mật riêng, hôm nay Lục sư tỷ tùy tiện xông vào cấm địa của Xích Vân lâu, chẳng hay có điều gì chỉ giáo?”
Ngoài miệng hắn gọi “Lục sư tỷ”, nhưng ý tứ rất rõ ràng, đó là chỉ trích Lục Linh tùy tiện xông vào phái khác. Lục Linh tự biết mình có lỗi, nếu để Cốc chủ và các vị tiền bối trong Độ Tội cốc biết chuyện, họ ắt sẽ truy cứu trách nhiệm, nói không chừng còn làm nảy sinh tranh chấp giữa hai phái. Nhưng nhìn thấy các yêu linh bị giày vò tới mức này, cô ta thực sự không thể kiềm chế được lửa giận. Cô ta cố ý không để tâm đến câu hỏi của gã đệ tử kia, quay sang chỉ vào các con linh thú trong lồng sắt, gằn giọng chất vấn:
“Tại sao các ngươi lại làm như vậy? Nếu là hạng yêu nghiệt tàn ác thì cứ giết đi là xong! Giày vò chúng thế này, há có thể coi là anh hùng hảo hán!”
Cô ta dựng ngược đôi mày liễu, cặp mắt hạnh trợn tròn, bộ dạng vô cùng căm phẫn, mang đầy vẻ uy nghiêm. Mấy gã đệ tử Xích Vân lâu bị khí thế của cô ta làm chấn động, nhất thời chẳng biết đối đáp thế nào.Còn các yêu linh đang bị giam cầm kia vốn đã phải chịu đủ sự giày vò, nghe thấy câu này của cô ta thì đều xao động. Nhất thời, tiếng xích sắt va chạm, tiếng kêu rên thảm thiết không ngớt vang lên, xen lẫn còn có tiếng nói:
“Giết… Giết ta đi…”
“Giết, giết, giết, giết chết bọn chúng…”
Trong gian địa lao nhỏ bé, tiếng rên xiết vang vọng không ngừng. Lục Linh có thể cảm nhận được sự tuyệt vọng đến thấu xương, cũng có thể cảm nhận được sự oán hận ngợp trời. Trong đám linh thú, con thì một lòng muốn chết, con lại chỉ muốn trả thù, sự oán hận ngấm sâu vào tận trong xương tủy đó khiến cô ta toàn thân giá lạnh. Cô ta nắm chặt cây bán nguyệt kích trong tay, ưỡn thẳng sống lưng, không để lộ ra chút vẻ sợ hãi nào, sau đó lại lên tiếng:
“Muốn giết thì cứ giết, ra tay gọn ghẽ một chút là được! Còn giày vò hành hạ đối phương thế này thì thực là hung tàn hơn cả lũ yêu ma, chẳng bằng cầm thú!”
Nghe cô ta rủa xả, gã đệ tử cầm roi kia hơi nhếch khóe môi, tươi cười giả lả, buông lời lấy lòng: “Phải rồi, chuyện này bọn ta quả thực có chỗ không đúng, nhưng cũng chỉ là vâng theo mệnh lệnh của chưởng môn mà thôi. Mong Lục sư tỷ hãy bẩm rõ việc này với minh chủ, sau đó dẫn cả Cốc chủ Độ Tội cốc tới đây làm chủ việc này cho bọn ta, bằng không bọn ta cũng khó mà làm trái mệnh lệnh của sư môn.”
Thấy đối phương đã chịu nhún, sắc mặt Lục linh hòa hoãn đi nhiều, nói: “Đã như vậy, chờ sau khi quay về Độ Tội cốc, ta sẽ bẩm rõ việc này với sư phụ…”
“Ha ha ha!” Lời cô ta còn chưa dứt, một tràng cười ngông cuồng đã cắt ngang, thì ra là gã đệ tử cầm roi kia ngẩng đầu cười lớn, sau đó nghênh ngang nói tiếp: “Quả nhiên là một ả đàn bà ngu xuẩn! Nói như vậy, việc ngươi tới Xích Vân lâu ta hôm nay Độ Tội cốc không hề hay biết, vậy thì bọn ta không thể thả hổ về rừng được.”
Lục Linh nghe thế thì bất giác ngây người, sau đó mới hiểu ra những lời của đối phương vừa rồi chỉ là quỷ kế, mục đích là thăm dò hư thực. Cô ta không khỏi hối hận, nhưng ngoài mặt vẫn bình thản như thường, không hề tỏ ra sợ hãi. Cô ta đưa ngang thanh bán nguyệt kích lên, làm ra tư thế tấn công, cao giọng nói: “Muốn bắt ta ư, vậy thì phải xem các ngươi có bản lĩnh này không!”
“Chà, đúng là một con hổ cái!” Một gã đệ tử cầm đao nói, rồi quan sát Lục Linh từ trên xuống dưới, đoạn liếm môi nói tiếp: “Sư huynh, con hổ cái này vừa mới nói chúng ta không bằng cầm thú, vậy chi bằng chúng ta hãy làm chút chuyện không bằng cầm thú cho ả xem đi, hà hà…”
Hắn vừa nói vừa cười bỉ ổi, đám đệ tử còn lại lập tức hiểu ý, cũng cười theo, đồng thời nhìn chằm chằm vào Lục Linh bằng ánh mắt trơ trẽn nhất. Lục Linh nào đã từng bị làm nhục như vậy bao giờ, lập tức quát vang một tiếng, múa kích chém thẳng về phía tên đệ tử hèn hạ kia. Chỉ thấy ánh bạc lóe lên, lưỡi kích lấp lánh những tia sắc lạnh, sau nháy mắt đã chém tới chỗ hắn. Động tác của cô ta rất nhanh, công lực cũng thu phát tự do, mắt thấy bán nguyệt kích sắp chém đứt đầu đối phương liền thu bớt lực đạo về, cây trường kích liền dừng lại ở chỗ cách cổ tên đệ tử đó không đầy nửa tấc.
“Cái thứ vô sỉ, thực chẳng xứng làm người! Hôm nay ta nể tình thủ túc của Tru Yêu tứ phái, tạm thời tha cho cái mạng chó này của ngươi. Ngày sau, nếu còn dám chòng ghẹo nữ tử, cẩn thận kẻo không giữ nổi cái đầu trên cổ!”
Những lời này của Lục Linh rành rọt rõ ràng, khiến cho gã đệ tử đó sợ đến nỗi hai chân run rẩy. Nhìn thấy bộ dạng kinh hãi của hắn, Lục Linh thu kích về, lạnh lùng nhìn lướt qua đám người. “Còn ai muốn thử sức với bán nguyệt kích của ta nữa không?”
Đám đệ tử Xích Vân lâu ngơ ngác nhìn nhau, không dám đáp lời. Giữa ánh lửa bập bùng, bóng hình oai vệ của Lục Linh in xuống nền đá xanh. Địa lao tĩnh lặng trong chốc lát, bỗng có tiếng gọi khẽ vang lên: “Lục sư tỷ!”
Lục Linh nhìn về phía phát ra âm thanh, nhưng vừa mới quay đầu thì đã thấy có một thứ bột đen thui được ném về phía mặt mình. Cô ta vội vàng ngưng thần nín thở, đồng thời quạt mạnh tay trái, muốn xua thứ bột chẳng rõ tên gọi đó đi. Nhưng chỉ sau nháy mắt, chân tay cô ta đã trở nên mềm nhũn, chẳng còn chút sức lực, bán nguyệt kích cũng rơi xuống đất. Lục Linh nằm ngã sõng soài, cạn kiệt sức lực, chỉ có thể trừng mắt nhìn đối phương – chính là tên đệ tử mang rương thuốc vừa rồi đã lấy dịch mật của Giác Đoan.
“Thế nào? Hiệu quả của Thiên Hồ phấn này không tệ đấy chứ?” Người đó lắc nhẹ một chiếc túi gấm nhỏ trong tay, lại cất nó vào trong rương thuốc, đoạn cười gằn đi về phía Lục Linh, cúi đầu nhìn cô ta. “Đến nước này rồi, ta phải xem xem ngươi còn có thể kiêu căng được nữa không!”
Nhìn thấy đối phương cười gằn tiến lại gần Lục Linh, đám đệ tử Xích Vân lâu xung quanh đều cười vang bỉ ổi. Lục Linh lúc này đã mất hết khí lực, chỉ có thể nhắm chặt hai mắt, tránh tiếp xúc với những ánh nhìn xấu xa kia…