← Quay lại trang sách

Chương 7 Mệnh mạch

Trăng sáng như gương, len qua song cửa sổ rọi vào phòng, chiếu lên các cuốn sách cổ được bày trên những hàng giá gỗ trổ hoa tinh tế. Một thanh niên gầy guộc đang đứng trước giá sách, tay cầm một cuốn sách dày, thỉnh thoảng lại dùng ngón trỏ lật trang, cặp mắt sáng như sao lướt nhanh qua từng hàng chữ trên trang sách. Càng nhìn, sắc mặt y lại càng nặng nề, đôi mày kiếm cũng hơi cau lại. Sau chốc lát, y đột nhiên gấp cuốn sách lại, giận dữ đi ra khỏi Tàng Kinh các. Nếu dựa vào ánh trăng mà quan sát kĩ, có thể nhận ra chân phải của y hơi có tật, thành ra khi đi lại có hơi khập khiễng.

Người này chính là Tất Phi. Y một mình tới Xích Vân lâu vào lúc nửa đêm không phải là để lấy trộm Càn Khôn đỉnh mà vì Tàng Kinh các này. Xích Vân lâu nổi danh về pháp thuật, trong Tàng Kinh các có tới hàng vạn cuốn sách thuộc nhiều chủng loại, ghi chép vô số các môn pháp thuật trên đời. Trong trận chiến ở Thiên Huyền môn, có tới mấy trăm đệ tử bị trúng kế của Cửu Hoàng và Hồn Sát, dính phải yêu độc, hóa thành yêu nhân. Tất Phi vẫn luôn bận lòng về chuyện này, liền quyết định một mình tới Tàng Kinh các để tìm kiếm xem trong điển tịch có cách nào bài trừ yêu khí, cứu chữa cho các đệ tử của Thiên Huyền môn không.

Tuy đã bị trục xuất khỏi sư môn nhưng Tất Phi vẫn luôn vận trang phục của môn phái, chẳng ngờ hành động mang tính hoài niệm là chính này tới hôm nay lại có thể phát huy tác dụng. Xích Vân lâu tuy đã tăng cường phòng bị, nhưng giữa màn đêm, Tất Phi mặc trang phục của môn phái, lại chỉ đi một mình, những người canh gác đều chẳng mấy để tâm. Tất Phi cẩn thận lẻn vào trong Tàng Kinh các, xem hết các điển tịch về yêu khí, nhưng vẫn chẳng tìm được biện pháp nào. Y đang thầm cảm thấy không cam tâm, bắt đầu tìm kiếm các loại pháp thuật trừ tà, đột nhiên phát hiện trên giá sách có chỗ dị thường. Y cong ngón tay lại khẽ gõ, thấy giá sách này dường như có một ô rỗng. Tất Phi hơi nhướng mày, lập tức gỡ bỏ tấm ván gỗ, lấy từ bên trong ra một cuốn sách.

Trên trang bìa của cuốn sách không hề ghi tiêu đề, Tất Phi thầm cảm thấy nghi hoặc, liền mở ra xem, chỉ thấy bên trong dày đặc những chữ, ghi lại ngày tháng cùng tên của các yêu linh như Giác Đoan, Quỳ Ngưu, Hải Trãi, Đương Khang, Diệt Mông Điểu, Cửu Vĩ Hồ…

Tất Phi càng nhìn càng kinh hãi: Đây rõ ràng là một cuốn sổ sách! Không ngờ lại có người ngấm ngầm đi bắt các loài yêu linh dị thú đem về nhốt trong Xích Vân lâu, ngày đêm lấy máu thịt cùng ngũ tạng của chúng để vẽ bùa, chế thuốc. Cái gì mà dịch mật, cái gì mà thịt cánh, cái gì mà đầu lâu, ẩn đằng sau những con chữ lạnh băng này dường như là vô số máu tươi đầm đìa.

Trong lồng ngực trào dâng cơn phẫn nộ, còn trái tim thì lại trầm hẳn xuống. Tất Phi gấp cuốn sách lại, lao ra khỏi Tàng Kinh các, xông về hướng địa lao mà vị trí đã được ghi lại trên sổ sách.

Vì hôm trước vừa xảy ra chuyện Minh Xà trộm đỉnh, phần lớn các đệ tử đã được phái đi bảo vệ Càn Khôn đỉnh rồi, do đó trên đường tới địa lao chẳng hề có ai canh gác. Tất Phi cứ thế lao đi một mạch, khi đến bên ngoài địa lao, vừa mới bước xuống bậc thang thì đã nghe thấy từ bên dưới vang lên những tiếng cười nói dâm dật:

“Con hổ cái này nhìn có vẻ hung dữ lắm, chẳng biết là ai sẽ hàng phục được trước nhất đây.”

“Sợ cái gì chứ, trúng phải Thiên Hồ phấn rồi, dù ả có bản lĩnh lớn bằng trời cũng chẳng khác gì một con hổ chết.”

Tất Phi cả kinh, không kịp suy nghĩ gì nhiều, vội vàng rảo bước lao xuống dưới dãy bậc thang, tung chưởng đánh bay tấm cửa sắt. Chỉ thấy lúc này Lục Linh nằm sõng soài trên đất, mấy gã đệ tử Xích Vân lâu vây quanh chỉ trỏ, muốn làm chuyện phi lễ. Tất Phi cảm thấy trong đầu nổ uỳnh một tiếng, huyết khí dâng cao, lập tức vung tay lấy ra mấy tấm bùa, lớn tiếng quát vang:

“Thiên Huyết Hàn Sương!”

Sau nháy mắt đã có mấy mũi dùi băng từ trong lòng bàn tay y bay ra, đánh về phía mấy gã đệ tử. Một người trong số đó ở gần Lục Linh nhất, bị Tất Phi ra tay nặng nhất. Chỉ thấy mũi dùi băng lao vọt tới như tên, đâm xuyên qua lòng bàn tay kẻ đó, khiến hắn đau đớn lùi về phía sau mấy bước, ôm chặt bàn tay, kêu toáng lên không ngừng.

“Hành hạ yêu linh, chòng ghẹo phụ nữ, từ lúc nào mà Xích Vân lâu ta lại có hạng đệ tử đê hèn như vậy?”

Tất Phi nghiêm túc trách cứ, đoạn rảo bước đi lên phía trước, khẽ nói một tiếng: “Lục cô nương, xin đắc tội.” Rồi y bèn đỡ Lục Linh dậy, thấy đối phương toàn thân mềm nhũn, không thể đứng vững, y liền cõng cô ta lên lưng. Y nhìn quanh bốn phía, lướt mắt qua những chiếc lồng giam giữ yêu linh dị thú bên trong, trái tim bất giác trầm hẳn xuống, dù luôn cư xử hòa nhã, thân thiện với người khác nhưng y không kìm nén được lửa giận dâng trào, lớn tiếng quát vang:

“Xích Vân lâu luôn chú trọng tới những chữ thiện, thành, nghĩa, kể cả tu luyện pháp thuật, học vẽ bùa niệm chú thì cũng là để hành thiện giúp người, bảo vệ cho trăm họ được bình an. Nhưng giờ đây, cái thiện của các ngươi ở đâu? Cái thành, cái nghĩa của các ngươi ở đâu? Các ngươi làm thế này thực là vô sỉ hèn hạ, mất hết tính người!”

Y căm phẫn tột cùng, lời lẽ cũng rất kịch liệt. Gã đệ tử cầm roi kia nghe vậy bèn cười lạnh một tiếng, nói: “Ta còn tưởng là ai, hóa ra là tên phản đồ ngươi. Tất Phi, uổng cho bọn ta lúc trước còn gọi ngươi một tiếng “đại sư huynh”, ngươi được lắm, câu kết với yêu ma, bị một con tiểu nha đầu dụ dỗ, bảo vệ cho yêu xà và con súc sinh gấu trúc kia. Sao, chơi chán tiểu nha đầu đó rồi, bây giờ chuyển qua dan díu với con hổ cái này à?”

“Ngươi!” Tất Phi giận đến cực điểm, nhất thời chẳng nói được gì. Y nắm chặt hai tay, cố ép cho mình bình tĩnh, lại hít sâu một hơi, trầm giọng nói: “Triệu Minh, ngươi có biết mình đang nói cái gì không? Ngươi ở Xích Vân lâu tu hành mười mấy năm, thế mà chỉ tu được những lời lẽ bẩn thỉu này thôi sao?”

“Ha ha, không ngờ ngươi vẫn còn nhớ ta cơ đấy.” Triệu Minh quất mạnh cây roi dài một cái, trong mắt đầy vẻ hằn học, nhìn trừng trừng vào Tất Phi. “Xem ra trí nhớ của ngươi không tệ. Không biết ngươi có còn nhớ Triệu Thông – người ca ca đáng thương của ta không?”

Tất Phi thầm run lên, im lặng không nói gì. Cái chết của Triệu Thông là một gút thắt trong lòng y. Ngày đó, ở Bạch Hà trấn, mấy chục đệ tử của hai phái Xích Vân lâu và Thập Phương điện lấy Nguyệt Tiểu Trúc làm mồi nhử, dụ Quy Hải Minh xuất hiện, sau đó dùng Thiên Anh Huyết đả thương Quy Hải Minh. Y thấy Nguyệt Tiểu Trúc lòng dạ lương thiện, Quy Hải Minh có tình có nghĩa, do đó sinh lòng bất nhẫn, liền cứu hai người bọn họ. Hành động này đã trở thành tội chứng cho việc câu kết với yêu ma, Triệu Thông liền dẫn người truy kích, thề phải thanh lý môn hộ. Khi đó, y vì bảo vệ Nguyệt Tiểu Trúc và Quy Hải Minh mà bị trọng thương, thiếu chút nữa chết dưới tay đồng môn. Đúng vào lúc ngàn cân treo sợi tóc, Chung Vô Gia đã dẫn theo Hóa Xà xuất hiện, ra tay ứng cứu. Có điều ả ta hành sự tàn độc, vừa ra tay đã hạ sát tất thảy đám người của Xích Vân lâu, Triệu Thông cũng nằm trong số đó. Về sau. Chung Vô Gia ung dung rời đi, món nợ máu này liền được tính luôn lên đầu Tất Phi, khiến y dù có trăm cái miệng cũng khó mà biện bạch nổi.

“Thế nào, không nói được gì nữa phải không?” Triệu Minh gằn giọng nói. “Luôn miệng nhân nghĩa đạo đức, lại còn lương thiện thành tín, rõ là quang minh chính đại! Khi ngươi giết huynh trưởng của ta, tại sao không để ý gì tới tình nghĩa đồng môn? Tất Phi ngươi được lắm, bây giờ còn dám xông vào Xích Vân lâu, kêu than thay cho lũ yêu ma này! Được rồi, không phải ngươi thương xót bọn chúng sao? Vậy thì hãy xem đây!”

Dứt lời, Triệu Minh bước lên trước một bước, đoạt lấy một thanh đao từ trong tay đồng môn, lật tay đâm mạnh một cái vào trong lồng sắt, trúng ngay vào vết thương cũ đã thối rữa của Giác Đoan, còn dùng sức xoay mạnh một vòng. Giác Đoan kêu lên đau đớn, âm thanh vang tới tận trời. Nghe thấy tiếng kêu thê thảm ấy, Tất Phi cảm thấy mũi đao kia như đâm vào trái tim mình, liền nôn nóng nói:

“Ngươi có điều gì bất mãn thì cứ nhắm vào ta là được! Yêu linh dị thú chẳng khác gì con người, có loại yêu ma tàn bạo ăn thịt người, cũng có loại yêu thiện hiền lành tốt tính, còn có cả loại yêu ẩn dật rời xa chốn hồng trần. Ngươi chớ nên vơ đũa cả nắm, lạm sát vô độ!”

Câu nói này của y khiến các yêu linh đã phải chịu đủ sự giày vò trong địa lao cùng lên tiếng rên xiết. Bọn chúng cựa quậy thân thể, làm xích sắt rung lên không ngừng, nhưng rốt cuộc vẫn chẳng thể thoát khỏi sự trói buộc. Con Giác Đoan đáng thương kia dùng chiếc sừng trước trán mài vào lồng sắt, lại húc liên tục, nhưng rốt cuộc chỉ khiến cho thương thế càng lúc càng nặng hơn. Tất Phi liếc nhìn qua vết thương đáng sợ trên người nó, không đành lòng nhìn thêm, chỉ tay về phía những chiếc lồng, bi phẫn nói lớn:

“Giác Đoan, sinh ra ở núi Ngõa Ốc, không hại người, chỉ ăn hổ báo.”

“Hải Trãi, mình như kỳ lân, biết nói tiếng người, có thể phân biệt đúng sai phải trái, người ngay kẻ gian.”

“Quỳ Ngưu, như bò mà chỉ có một chân, vào nước thì gây dông bão. Trong trận đánh Viêm Hoàng, Hoàng Đế bắt Quỳ Ngưu làm trống, âm thanh vang xa năm trăm dặm, trấn nhiếp Xi Vưu.”

“Đương Khang, loài thú may mắn báo mùa bội thu, hình thù như lợn nhưng có răng nanh, tiếng kêu hệt như tự gọi tên mình.”

“Diệt Mông, mình xanh mà đuôi đỏ, còn gọi là Mạnh Điểu.”

“Thiên Hồ, có thể biết việc ở xa ngàn dặm, giỏi mê hoặc cám dỗ. Tu hành năm mươi năm có thể biến thành phụ nữ, tu hành trăm năm sẽ biến thành mỹ nữ, đến ngàn năm thì bản lĩnh ngang trời…”

Mỗi khi nói một câu, y lại chỉ tay vào yêu linh tương ứng. Những loài yêu linh trong truyền thuyết ấy lúc này đều đã mình đầy thương tích, thê thảm vô cùng. Nói đến câu cuối, giọng Tất Phi đã hơi run, chỉ nghe y gằn giọng nói tiếp: “Những lời ấy đều đã được ghi chép rõ ràng trong Sơn hải kinh, trong Đồ nam chí dị! Các ngươi thân là đệ tử của Xích Vân lâu, ngày đêm tu luyện pháp thuật, tìm hiểu về các giống yêu linh, lẽ ra phải biết rất rõ ràng, cớ sao còn ra tay tàn độc như vậy?”

Tất Phi lớn tiếng chất vấn, chẳng thể đánh động đám đệ tử Xích Vân lâu đang có mặt, vậy nhưng lại khiến Lục Linh mà y đang cõng trên lưng sững sờ: Cô ta từ nhỏ đã lớn lên ở Độ Tội cốc, chỉ biết luyện tập võ nghệ, còn về yêu linh dị thú thì chẳng hề nghiên cứu, chỉ biết rằng các loài yêu quái như Cùng Kỳ, Thao Thiết, Cổ Điểu chuyên ăn thịt người, gây tội ác lớn lao, nào hay trong thiên hạ còn rất nhiều loài dị thú báo điềm lành. Khi nhìn thấy Ngôn Nhược Thi vì Cùng Kỳ mà nhà tan cửa nát, cô ta lại càng căm hận yêu ma, thề phải giết sạch yêu linh trong thiên hạ để Thần Châu được yên bình. Ngày đó, thấy Ngôn Nhược Thi bỏ đi theo Phi Liêm, cô ta còn mắng Ngôn Nhược Thi là đồ mất gốc, không ngờ lại quên việc cha mẹ bị yêu ma hãm hại mà đi ngầm định chuyện chung thân với yêu linh. Bây giờ xem ra chính cô ta mới là người bụng dạ hẹp hòi. Cứ nghĩ theo cách của cô ta khi đó, nếu một người bị quân thổ phỉ sát hại, lẽ nào người nhà của người bị hại đó phải căm hận tất cả người trong thiên hạ ư?

Đang khi Lục Linh tự hỏi lòng mình, gã đệ tử đeo rương thuốc kia lớn tiếng biện bạch: “Cho dù là linh thú báo điềm lành thì đã sao? Vẫn là yêu quái cả thôi. Mười năm trước, liên minh Tru Yêu tạo phong ấn ở Đông Hải, giết yêu linh lẽ nào còn ít ư?”

Tất Phi bước lên trước một bước, nôn nóng nói: “Mười năm trước, chế tạo phong ấn, đó là vì bất đắc dĩ mà ra! Căn nguyên là bởi Ứng Long và Tương Liễu gây họa cho nhân gian, thiên hạ nguy trong chốc lát, vậy nên mới phải đưa ra hạ sách này. Ngươi cho rằng chưởng môn và các vị trưởng lão đều muốn như vậy sao?”

“Bọn họ bất đắc dĩ, thế bọn ta thì không bất đắc dĩ à?” Gã đệ tử đó biện bạch. “Đừng nhắc tới chưởng môn nữa. Chưởng môn vô cớ mất tích, các vị trưởng lão vì tranh chấp vị trí ấy mà đánh nhau loạn xạ. Bọn ta cũng vì nhận được mệnh lệnh của đại trưởng lão, thế nên mới bắt yêu chế thuốc hòng làm tăng tu vi, chứ ai mà thèm quan tâm yêu quái là tốt hay xấu, chỉ cần bọn ta dùng được, những chuyện khác dều không đáng nhắc tới!”

Tất Phi nghe thế thì giận quá mà cười. “Hay, hay cho câu “chỉ cần bọn ta dùng được”, nếu thịt người có thể giúp cường thân kiện thể, chắc các ngươi cũng sẽ giết người để ăn thịt đúng không? Hành động này của ngươi thì có khác gì yêu quái? Không, ta sai rồi, yêu quái ăn thịt người chỉ là để cho no bụng, còn hành vi của các ngươi thì hoàn toàn là vì tư lợi cá nhân, so với yêu quái còn tệ hơn nhiều.”

Gã đệ tử đó nhất thời nghẹn họng, một tên đệ tử cầm đao khác bước lên, chỉ thẳng mũi đao về phía Tất Phi, mắng lớn: “Đồ quân tử dỏm! Nói năng thì ra vẻ đường hoàng lắm, cứ như thể ngươi chưa giết yêu quái bao giờ vậy! Trước đây trảm yêu trừ ma, số yêu ma ngươi giết là nhiều nhất, bây giờ đi theo yêu quái rồi thì lại đổi tính, chuyển qua nói giúp cho chúng, thực là vô sỉ tột cùng!”

Nghe đối phương chỉ trích, trong đôi mắt vốn luôn ôn hòa của Tất Phi ánh lên những tia bất khuất, kiên cường, chỉ nghe y trầm giọng nói: “Đúng thế, ta quả thực đã từng giết yêu ma. Nhưng ta tu luyện pháp thuật, giết yêu trảm ma, mục đích xét cho cùng vẫn là bảo vệ người khác, không hề vì tư lợi mà sát sinh, chẳng hề thấy thẹn với lòng.”

Nói tới đây, y hơi dừng lại, đưa tay lần lượt chỉ vào đám đệ tử Xích Vân lâu đang có mặt. “Còn như các ngươi, kẻ nào cũng đã tu luyện pháp thuật mười mấy năm, thế mà lại chẳng học được chút đức hạnh nào cả, chỉ biết ức hiếp kẻ yếu, rõ là đã sa đọa vào tà đạo, chẳng xứng làm đệ tử của Xích Vân lâu!”

Khác hẳn với vẻ ôn hòa, nhã nhặn thường ngày, lúc này Tất Phi nói năng khi trầm khi bổng, hết sức rành rọt. Gã đệ tử cầm đao kia bị khí thế của y làm chấn động, không kìm được lùi ra sau một bước. Triệu Minh thấy thế liền vung roi, giận dữ nói: “Với một tên phản đồ đã phản bội sư môn thì còn có gì để nói? Hãy cùng ta xông lên giết hắn, coi như là thanh lý môn hộ!”

Dứt lời, Triệu Minh múa may cây roi dài có ngạnh sắc trong tay, đồng thời dùng tay phải móc ra mấy tấm Sí Hỏa phù, ném thẳng về phía mặt Tất Phi. Tất Phi đang cõng Lục Linh, không tiện né tránh, lập tức vung tay áo lên, nhanh chóng bắt quyết thi triển pháp thuật, cất tiếng hô to: “Hàn Lam Băng Lẫm!”

Chỉ thấy băng sương nổi lên, tuyết bay đầy trời, giữa hư không đột nhiên xuất hiện một bức tường băng kiên cố, chặn cây roi và mấy tấm bùa lửa lại. “Bụp, bụp”mấy tiếng, Sí Hỏa phù của đám đệ tử đánh lên tường băng, âm thanh vọng ra khá lớn. Thế nhưng, sau những tiếng nổ, tường băng vẫn còn nguyên, chẳng suy suyển gì, thậm chí cả một khe nứt nhỏ cũng không có. Bọn Triệu Minh thấy vậy thì đều biến sắc, gã đệ tử mang rương thuốc kia nhỏ giọng nói:

“Cứ thế này thì không ổn, các ngươi cũng biết đấy, đại sư… tên Tất Phi kia tu vi ghê gớm vô cùng, trong Xích Vân lâu chẳng có mấy ai lợi hại hơn…”

“Câm miệng!” Triệu Minh giận dữ quát lớn, khiến cho tên kia sợ quá không dám nói gì thêm.

Tất Phi đứng phía sau bức tường băng, không hề ra tay thêm nữa, chỉ lớn tiếng nói: “Ta không hề muốn đả thương ai, chỉ cần các ngươi chịu mở lồng giam, thả các yêu linh kia ra, ta ắt sẽ không làm khó gì nữa. Còn về đại trưởng lão, ta tự khắc sẽ đối chất trực tiếp với ông ấy, các ngươi khỏi cần phải sợ.”

Nghe thấy lời hứa hẹn của y, Triệu Minh hơi nhếch khóe môi, cười khẩy nói: “Thật không ngờ đại sư huynh lại là người coi trọng tình xưa nghĩa cũ như thế đấy. Được rồi, dù sao đây cũng là nhiệm vụ do đại trưởng lão giao xuống, oan có đầu, nợ có chủ, có điều gì bất mãn thì sư huynh cứ đi tìm ông ấy, bọn ta cũng chẳng muốn chịu tội vạ thay. Các sư đệ, chúng ta động thủ thôi, đại sư huynh muốn chúng ta thả lũ yêu linh này ra, vậy chúng ta cứ thả là được rồi.”

Nói rồi, Triệu Minh nháy mắt ra hiệu với đám người xung quanh. Cả bọn lập tức hiểu ý, liền khệnh khạng đi tới xung quanh những chiếc lồng giam, khom người xuống, giả bộ như chuẩn bị mở lồng ra…

Không đúng! Trong đầu lóe lên ánh linh quang, Tất Phi ngó nhìn gã đệ tử cầm đao đang giả bộ mở khóa, thấy hắn thực ra đang ngầm lần mò lên vách tường, ấn vào một viên gạch xanh. Tất Phi biết là không hay, lập tức đề khí tung người nhảy vọt lên cao. Quả nhiên, chỉ sau nháy mắt, lớp sàn dưới chân y đã sụt xuống, để lộ một cái hố đen thui bên dưới. Nếu vừa rồi y không kịp nhảy lên, lúc này chỉ e đã rơi xuống hố rồi.

“Bỉ ổi!” Tất Phi giận dữ quát vang, đoạn vung tay áo một cái, thi triển thuật Thiên Tuyết Hàn Sương, một luồng Hàn Băng chân khí tức thì vọt tới, đánh bay gã đệ tử cầm đao kia ra xa khỏi vị trí cơ quan. Thế nhưng chẳng đợi Tất Phi cõng Lục Linh hạ xuống đất, đám đệ tử xung quanh đã ào lên tấn công. Triệu Minh một mặt quất cây roi dài, một mặt lớn tiếng hô vang:

“Đánh ả đàn bà!”

Lời của hắn còn chưa dứt, chỉ nghe mấy tiếng “xoẹt xoẹt” vang lên, thì ra ngọn roi da kia đã xé gió đánh về phía Lục Linh rồi. Tất Phi vội vàng xoay người né tránh, dùng thân thể mình đỡ đòn tấn công này thay cho Lục Linh. Nhưng ngay sau đó, rất nhiều ngọn lửa dữ dội đã tràn đến. Đám đệ tử quây thành một vòng, liên tục ném Sí Hỏa phù về phía Lục Linh. Tất Phi múa may tay áo, giúp cô ta chặn lại mấy tấm bùa, đồng thời rút từ bên hông ra Đan Chu thiết bút, lật tay vung mạnh. Cây bút đó giống như có linh tính, xoay tròn một vòng, tấn công đám đệ tử xung quanh, ép chúng phải lùi lại mấy bước.

Có điều, Tất Phi tuy pháp thuật cao cường nhưng lúc này còn phải để mắt tới Lục Linh đã mất hết khí lực, bản lĩnh cũng theo đó suy giảm đi nhiều. Đúng vào lúc y dùng bút sắt trợ công, tìm được cơ hội để thở lấy hơi, chỉ nghe tên Triệu Minh kia hô lớn: “Sí Hỏa phù đánh vào ả đàn bà! Dùng đao chém cái chân thọt của hắn!”

Cùng lúc đó, chiếc roi da xé gió bay tới, đột ngột quấn lấy chân phải của Tất Phi, những chiếc ngạnh sắc lập tức găm vào da thịt. Ngay sau đó, Triệu Minh dùng sức giật tay về, Tất Phi liền bị hắn lôi đi một bước, những chiếc ngạnh lại càng găm sâu vào thịt, máu lập tức tuôn ra xối xả, nhuộm đỏ cả chiếc quần dài.

Nhìn thấy tình cảnh này, Lục Linh chỉ hận mình không còn chút sức lực nào, trở thành gánh nặng. Cô ta dùng hết khí lực toàn thân, khó khăn lắm mới nói được một câu: “Mặc… mặc kệ ta đi!”

Nhưng Tất Phi vẫn chẳng hề xao động. Y cắn chặt răng, lặng lẽ chịu đựng cơn đau ở chân, đồng thời vung mạnh tay áo, một luồng Hàn Băng chân khí liền đánh bay một gã đệ tử ở bên cạnh – chính là kẻ vừa rồi không ngừng ném ra Sí Hỏa phù, chiêu nào cũng đều nhắm vào Lục Linh.

Vì bảo vệ Lục Linh, Tất Phi càng bị thương nặng hơn. Một tên đệ tử dùng đao thừa lúc hỗn loạn chém tới lưng Lục Linh, Tất Phi nghe thấy tiếng gió liền vội xoay người ứng phó, vung Đan Chu thiết bút lên chặn lưỡi đao của kẻ đó lại. Đúng lúc này, Triệu Minh thừa cơ sấn tới, đá thẳng vào cái chân phải vốn đã có tật, nay còn đang bị thương chảy máu đầm đìa của Tất Phi…

“Rắc…”

Chỉ nghe một âm thanh rùng rợn xung quanh vang lên, xương chân phải của Tất Phi đã bị Triệu Minh đá gãy. Cơn đau xé tim gan truyền tới, nhưng Tất Phi vẫn chẳng kêu lên thành tiếng. Y cố gắng cầm cự, đồng thời xoay tròn bút sắt, dùng chiêu Thiên Tuyết Hàn Sương ngăn chặn đòn tấn công từ Sí Hỏa phù.

“Để xem ngươi còn có thể chống cự được tới bao giờ!” Triệu Minh một mặt mắng lớn, một mặt vung chân đá tiếp vào phần xương chân đã gãy của Tất Phi.

Dưới đòn tấn công nặng nề này, thân thể Tất Phi rốt cuộc mất cân bằng, ngả hẳn sang một bên, xem chừng sắp ngã xuống cái hố đen thui kia đến nơi. Đúng vào lúc này, Tất Phi hoang mang kéo Lục Linh lại, đổi cõng thành bế, dùng hai tay bảo vệ đầu cô ta, lại dùng sống lưng bảo vệ thân thể cô ta, rồi cả hai cùng rơi xuống phía dưới.

Cái hang này đen thui sâu thẳm, Tất Phi chỉ cảm thấy lưng mình đập phải một mặt sàn rất cứng, cơn đau từ nơi sống lưng truyền vào trong đầu, lục phủ ngũ tạng đều như bị lệch khỏi vị trí, khiến y khẽ rên lên một tiếng. Thế nhưng y chẳng kịp để tâm tới thương thế của mình, thấp giọng cất tiếng hỏi: “Lục cô nương, cô nương không sao chứ?”

“Không sao.” Giữa bóng đen vô tận, giọng nói yếu ớt của Lục Linh vang lên. “Còn huynh?”

Tất Phi thở dài một hơi, khẽ nói một tiếng “không sao”, sau đó vội vàng buông hai tay ra, đỡ Lục Linh qua bên cạnh, nhỏ giọng xin lỗi: “Vừa rồi tình hình khẩn cấp, không phải là ta cố ý khinh bạc, mong cô nương thứ lỗi!”

Nếu không vì toàn thân cạn sức, muốn nói vài lời cũng khó, Lục Linh thật sự muốn lớn tiếng mắng mỏ y một phen: Đầu óc người này đúng là cổ hủ quá chừng! Nhi nữ giang hồ không câu nệ tiểu tiết, vì chút chuyện nhỏ thế này mà còn phải xin lỗi, y nghĩ y là một gã tú tài hủ lậu hay sao? Y vừa rồi đã cứu mạng cô ta, nếu cô ta trách y khinh bạc thì có còn là người nữa không? Mà từ từ đã, cô ta quả thực chẳng xứng làm một con người. Cô ta với Tất Phi tuy không phải đồng môn nhưng đều là người của liên minh Tru Yêu, khi trảm yêu trừ ma cũng thường cùng nhau hành động. Cô ta biết rõ người này chính trực lương thiện, thế mà vẫn tin vào lời đồn, cho rằng y phản bội sư môn, kết giao với yêu quái, còn từng trực tiếp mắng y “câu kết với lũ gian tà”, lại nói “ta với ngươi còn giao tình gì nữa mà nói”. Đã thế, người này chẳng hề tức giận, chỉ lẳng lặng nghe những lời mắng đó. Bây giờ, vào lúc sống chết chỉ cách nhau một lằn ranh, y còn không để tâm tới hiềm khích cũ, liều mạng ra tay cứu cô ta…

Nghĩ tới đây, Lục Linh cố gắng mở miệng, nói ra những lời tự đáy lòng: “Xin… xin lỗi…”

Cô ta còn chưa nói xong, Tất Phi đột nhiên đưa tay bịt chặt mũi miệng của cô ta lại, không để cô ta phát ra tiếng động nào. Lục Linh đang cảm thấy nghi hoặc, bỗng phát hiện trong cái hang tối tăm tĩnh lặng này có một luồng khí tanh hôi thổi tới. Cô ta nhíu chặt đôi mày, vội vàng nín thở, ngoảnh đầu nhìn về phía mùi tanh hôi bay lại…

Một đôi mắt đỏ ngầu đột ngột mở to!

Giữa bóng tối, đôi mắt đó tựa như máu tươi, tham lam nhìn chằm chằm vào hai người. Sau chốc lát, chỉ nghe tiếng bước chân nặng nề vang lại, con yêu quái không ngừng bước đến gần. Tất Phi vội vàng kéo Lục Linh ra sau lưng, chân phải y đã bị thương nặng, khó khăn lắm mới đứng lên được. Y cầm chặt Đan Chu thiết bút trong tay, cảnh giác vạn phần.

“Ha ha ha ha!” Tứ phía trên hang động vang xuống những tiếng cười điên cuồng, chính là do tên Triệu Minh kia khoái chí phát ra. “Tên họ Tất kia, không phải là ngươi thích yêu ma sao? Vậy ta sẽ để cho ngươi chơi đùa với yêu ma thật sự một phen, rồi xem Đào Ngột có chịu tha cho cái mạng chó này của ngươi không!”

Lời của Triệu Minh khiến Tất Phi hít vào một hơi khí lạnh. Đào Ngột là một giống chí hung giữa nhân gian, trong Thần dị kinh có ghi lại: Đào Ngột mình như mình hổ nhưng lớn hơn, lông dài hai thước, mặt người chân hổ, răng như răng heo, đuôi dài một trượng tám thước, là loài yêu ma xếp chung hàng với Thao Thiết, Cùng Kỳ và Hỗn Độn trong tứ đại hung thú. Tất Phi dù có nằm mơ cũng không ngờ được Xích Vân lâu lại nuôi nhốt một con hung vật ở dưới lòng đất như thế!

Dường như đã ngửi thấy hơi người, con hung vật đó đưa chân bước đi, cặp mắt đỏ ngầu như máu càng lúc càng tiến lại gần. Đột nhiên, phía trên cái hang có ánh sáng lóe lên, thì ra là Triệu minh giơ cao ngọn đuốc cố tình soi sáng cảnh tượng trong hang. “Gã họ Tất kia, ta phải xem xem ngươi chết như thế nào!”

Kèm theo lời nguyền rủa độc địa ấy, ánh lửa bập bùng soi tỏ diện mạo của Đào Ngột: Con yêu quái còn đáng sợ hơn mãnh hổ gấp cả trăm lần ấy đang mở to cái miệng rộng như chậu máu, để lộ hàm răng sắc bén, cặp mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào hai người. Lúc này, chân Tất Phi đang bị thương rất nặng, máu thịt bầy nhầy, thứ mùi tanh tưởi ấy khiến cho Đào Ngột hưng phấn gầm lên một tiếng. Sau đó, nó đột ngột nhảy vọt lên, cái vuốt sắc như dao chụp thẳng về phía Tất Phi…

“Băng Lẫm U Hoàng!”

Tất Phi cất giọng sang sảng hô to, sau nháy mắt, Đan Chu thiết bút trong tay y đã bay lên giữa không trung, xoay tròn không nghỉ. Sương tuyết từ trên trời bay xuống, rất nhanh đã ngưng tụ lại thành một bức tường băng. Gần như cùng lúc, mũi cây bút sắt vẩy ra một tia mực màu đen, tựa như giao long rời khỏi mặt nước, lao thẳng về phía bức tường băng. Sau nháy mắt, trên bức tường băng bùng lên một ngọn lửa màu xanh lam, tựa như rồng xanh múa lượn, kéo dài ra mấy chục thước. Con rồng đi tới nơi nào, mặt băng nơi đó liền vỡ vụn, sau đó xoay tròn thành một cơn gió xoáy dữ dội lao vọt đi.

Những mảnh băng vụn cùng lửa nóng đồng thời đánh thẳng về phía Đào Ngột, khiến nó không kịp né tránh, bị mảnh băng cứa rách da lông, bị lửa nóng thiêu đốt vuốt sắc, liền gầm vang giận dữ. Chiêu Băng Lẫm U Hoàng này là một tuyệt kỹ mà phải đả thông kỳ kinh bát mạch, băng hỏa song tu thì mới có thể luyện thành, nhưng tiêu hao rất nhiều tinh lực. Tất Phi biết rõ sức mạnh của Đào Ngột, thuở trước, khi trảm yêu trừ ma, nếu gặp phải loại hung thú cỡ này thì cần Thiên Huyền môn dùng kiếm trận giam cầm, Xích Vân lâu sử pháp thuật công kích, có lẽ còn phải phụ trợ bằng dược vật của Thập Phương điện mới hạ được nó. Còn lúc này đây, đừng nói là Lục Linh đã mất hết khí lực, cho dù cô ta có khỏe mạnh như thường thì chỉ dựa vào sức hai người cũng tuyệt đối không địch lại được Đào Ngột. Hiểu được điều này, Tất Phi ngay từ đầu đã sử ra tuyệt kỹ mạnh nhất để đánh phủ đầu đối phương. Con hung thú đó không ngờ người phàm trước mặt lại có bản lĩnh nhường này, lập tức trúng chiêu, vô cùng giận dữ.

Trong cơn cuồng nộ, Đào Ngột nhe răng ra với Tất Phi, thân hình vốn đã hung dữ tột cùng, sau khi trúng phải Băng Lẫm U Hoàng thì da lông cháy đen thui, trông lại càng dữ tợn. Nó giơ cái vuốt hổ lên, phát ra một tiếng gầm tức tối, lại cong cái lưng hổ lại, chuẩn bị tấn công lần nữa. Nhưng động tác của Tất Phi còn nhanh hơn, chỉ thấy y vung tay múa bút, dùng linh lực điều khiển Đan Chu thiết bút vẽ ra một ấn ký hình con rồng giữa không trung. Vị thư sinh này thường ngày vẫn luôn ôn tồn nho nhã, nhưng lúc này lại ưỡn thẳng lưng, đứng trước mặt Đào Ngột, thể hiện rõ vẻ trầm ổn uy nghiêm, gằn giọng quát lớn:

“Nghiệt súc, còn muốn chịu nổi khỗ băng hỏa nữa ư?”

Tiếng quát ấy của y khiến Đào Ngột sững ra, nó đưa vuốt về phía trước nhưng không dám tiến lên mà lộ vẻ do dự. Hóa ra Đào Ngột tuy là hung thú có sức mạnh phi thường nhưng lại không phải loại sẵn lòng liều chết, tránh hại tìm lợi vốn là bản năng của nó. Tất Phi biết rõ điều này, cho nên ngay từ đầu đã dùng chiêu thức lợi hại nhất, lại tỏ ra khí thế phi phàm, vì vậy mới làm cho Đào Ngột sợ sệt. Nhưng trên thực tế, lúc này Tất Phi có thể nói là ngoài mạnh trong yếu, không chỉ bị trọng thương, chảy máu không ngừng mà pháp lực cũng tiêu hao quá nửa, phải nhờ vào ý chí kiên cường mới có thể miễn cưỡng đứng vững.

Triệu Minh đứng ở phía trên, thấy Đào Ngột do dự không dám tiến lên thì nghiến răng trèo trẹo, tức giận vô cùng. Hắn lấy từ trong vạt áo trước ngực ra mấy tấm Sí Hỏa phù, vung tay vứt xuống dưới hang, giận dữ quát: “Tên họ Tất kia, để ta xem xem ngươi có thể cầm cự được tới bao giờ!”

Ánh lửa bùng lên, tràn xuống phía dưới. Tất Phi biết rõ Sí Hỏa phù được ném vào mình, nhưng cũng biết nếu lúc này mình né tránh ắt sẽ để lộ sơ hở, tới khi ấy Đào Ngột sẽ không còn kinh sợ nữa mà lao tới tấn công. Nghĩ tới đây, Tất Phi không hề né tránh, vẫn đứng sừng sững tựa như một ngọn núi!

“Uỳnh!”

Mấy tấm Sí Hỏa phù bay trúng người Tất Phi và nổ tung, lập tức khiến y biến thành người máu, trên trán, trên mặt, trên vai đều đầy rẫy vết thương, cứ như thể vừa mới được vớt ra từ trong bể máu ở dưới địa ngục vậy. Nhưng dù như thế, Tất Phi vẫn đứng sừng sững hiên ngang, cặp mắt màu nâu nhạt nhìn chằm chằm vào con hung thú trước mặt, thần sắc tỏ rõ vẻ nghiêm túc, không hề e sợ đối phương.

Đang được y bảo vệ sau lưng, Lục Linh chưa bao giờ căm hận bản thân như thế: Nếu không vì trúng kế của đệ tử Xích Vân lâu, nếu không vì bản thân chẳng còn chút khí lực nào, cô ta ắt sẽ không để Tất Phi một mình ứng phó với cục diện hiện tại! Cô ta hận mình xuẩn ngốc vô tri, hận mình đã đổ oan cho người tốt, bèn nắm chặt năm ngón tay lại, muốn chụp lấy cây bán nguyệt kích, nhưng rốt cuộc vẫn không cự lại được công hiệu của Thiên Hồ phấn, chỉ có thể giữ cơn phẫn nộ ngợp trời ở trong lồng ngực mà không làm được gì hơn.

Còn Triệu Minh lúc này đang đứng trên cửa hang, nhìn thấy Tất Phi cố chịu Sí Hỏa phù, khiến cho Đào Ngột sợ hãi không dám tiến lên, thế là lại càng giận dữ. Hắn quay đầu chạy như bay tới trước lồng giam giữ Giác Đoan, vung đao đâm vào bụng nó rồi cầm lấy một chiếc chậu đồng hứng máu, sau đó bèn chạy tới cửa hang, đổ thẳng chậu máu ấy xuống phía dưới.

“Gã họ Tất kia, ta phải xem xem ngươi còn có bản lĩnh gì nữa! Lần này ngươi đừng hòng toàn mạng!”

Sau nháy mắt, mùi máu tanh đã lan tỏa khắp hang, hung thú Đào Ngột bị mùi máu kích thích, khẽ gầm lên một tiếng, tròng mắt càng trở nên đỏ ngầu dữ tợn. Tất Phi biết rõ trong tình cảnh hiện giờ, con Đào Ngột đó đã bị mùi máu kích thích, ắt sẽ điên cuồng muốn ăn thịt người, cách dọa nạt chẳng còn hữu hiệu. Sau chốc lát, y ngầm đưa ra quyết định, bèn hơi ngoảnh đầu qua, chậm rãi nói với Lục Linh lúc này đang nằm bẹp dưới đất:

“Lục cô nương, phiền cô giúp ta nói một tiếng xin lỗi với Nguyệt cô nương và Quy Hải huynh, Tất Phi này không thể cùng bọn họ đi cứu giúp Mặc Bạch tiên quân nữa rồi.”

Nói xong, chẳng đợi Lục Linh trả lời, Tất Phi đã lê cái chân phải bị thương, bước từng bước về phía Đào Ngột. Chỉ nghe y quát vang một tiếng, sau đó cất giọng sang sảng hô to:

“Vạn Linh Quy Tẫn!”

Không ngờ y lại sử ra cấm chiêu của Xích Vân lâu – Vạn Linh Quy Tẫn! Chiêu này đúng như tên gọi, chính là để liều chết với đối phương, một khi dùng rồi ắt ngọc đá cùng tan nát!

Cùng với tiếng hô đó, y bước đi kiên định, từ trong hai lòng bàn tay phun ra hai ngọn lửa dữ dội tột cùng. Lục Linh trơ mắt nhìn bóng lưng mỏng manh ấy dứt khoát bước về phía Đào Ngột, chữ “không” như bị nghẹn lại trong cổ họng, hai hàng nước mắt làm nhòe đi cả tầm nhìn, khiến cho bóng hình văn sĩ thanh tao kia trở nên méo mó.

Đương khi Tất Phi sắp liều mạng với Đào Ngột, đột nhiên phía bên trên hang động vang lên một tiếng nổ lớn. Sau chốc lát, đá vụn rơi xuống lả tả, bụi đất tỏa mịt mù, hang động bỗng sáng bừng lên, cùng với đó, một luồng gió xoáy từ trên cao tràn tới, cuốn thân hình của Tất Phi về phía sau…

“Tất đại ca, bằng hữu là để giúp nhau phân ưu giải nạn, không phải là để nghe lời xin lỗi đâu.”

Theo sau giọng nói trong trẻo êm tai ấy, ba bóng người nhảy xuống dưới hang động. Nam tử vóc người cao gầy, tóc bạc như sương kia chính là Quy Hải Minh. Chỉ thấy y ưỡn lưng thẳng tắp, hai tay cầm Bàn Long thương, trầm giọng quát một tiếng: “Minh Tiêu Chi Viêm!” Tức thì trên cán thương bừng lên một ngọn lửa màu xanh lam, sau đó rít to một tiếng, tựa như một con rồng xanh lao thẳng về phía hung thú Đào Ngột ở trước mặt.

Thiếu nữ vận xiêm y màu xanh lục, thân hình nhỏ nhắn linh động kia thì thu song kiếm về bên hông, lại giơ hai ngón tay lên, khẽ cất tiếng ngâm: “Khí Dũ chi thuật!” Giữa hư không bỗng lóe lên ánh vàng, rất nhanh đã bao bọc quanh thân thể Tất Phi, những vết thương vốn đang chảy máu ròng ròng của y rất nhanh đã liền lại, cái chân phải máu thịt bầy nhầy cũng từ từ bình phục. Nguyệt Tiểu Trúc quay sang làm mặt xấu với Tất Phi, như muốn nói: “Huynh ấy à, huynh ấy à!” Sau đó xoay người lại, hai tay cầm hai thanh kiếm, cùng Quy Hải Minh tham gia vào cuộc chiến.

Fan – page – eb00k – ngôn – tình – miễn – phí

Còn vị thư sinh trẻ tuổi mặc áo đen, tóc buông xõa, trên trán đeo vòng bạc thì chỉ dùng cây quạt xếp gõ nhẹ vào trán, để lộ vẻ “hao tâm tổn trí”. Người này chính là Tiểu Bạch, sau khi ôm quyền hành lễ với Tất Phi liền đi tới bên cạnh Lục Linh, nhẹ nhàng đỡ cô ta dậy, lại móc từ trong vạt áo ra một bình thuốc, lấy ra một viên thuốc màu đen bảo cô ta uống.

Lục Linh y lời làm theo. Sau chốc lát, thân thể vốn đang mềm nhũn của cô ta quả nhiên đã từ từ khôi phục sức lực, kinh mạch cũng trở nên thông suốt, nội kinh chạy khắp toàn thân mà không gặp trở ngại gì. Vừa lấy lại được khí lực, cô ta vội vàng đứng dậy, chạy như bay đến bên cạnh Tất Phi, nôn nóng hỏi: “Huynh không sao chứ?”

“Không sao.” Tất Phi chậm rãi lắc đầu, hé môi cười nói. “Đã làm phiền Lục cô nương quan tâm rồi.”

“Cái gì mà “Lục cô nương” chứ?” Lục Linh đưa tay lên lau khóe mắt, ra vẻ hào sảng nói. “Lục Linh ta đã từng gọi huynh một tiếng “sư huynh”, cả đời này sẽ là sư muội của huynh!”

Hóa ra, trước khi Tất Phi bị trục xuất khỏi môn phái, Tru Yêu tứ phái có quan hệ vô cùng mật thiết, đệ tử các phái thường xưng hô với nhau là sư huynh, sư đệ. Trước đây, Lục Linh cũng từng gọi Tất Phi là “sư huynh”, về sau thấy Tất Phi câu kết với yêu ma, cô ta liền gọi thẳng tên họ, không còn coi y là bằng hữu nữa. Hiện giờ, Lục Linh đột nhiên nói như vậy, rõ ràng là đã gạt bỏ hiềm khích cũ, chấp nhận Tất Phi.

Nghe thấy những lời này, Tất Phi hơi hé môi nở nụ cười ôn tồn, vừa định nói lời cảm ơn thì đã thấy Lục Linh nhíu chặt đôi mày, cầm cây bán nguyệt kích bên cạnh lên, đứng dậy quát lớn:

“Hãy để ta!”

Lời của cô ta còn chưa dứt thì người đã như một mũi tên vừa rời khỏi dây cung, lao vọt về phía trước. Chỉ thấy thân hình cô ta nhanh như điện xẹt, đòn tấn công cũng mạnh mẽ vô song, cái lưỡi sắc của bán nguyệt kích xẹt qua giữa hư không, tựa như một vầng trăng bạc chém về phía đầu Đào Ngột. Thấy Lục Linh khí thế ngút trời, Nguyệt Tiểu Trúc khẽ cười một tiếng, nhảy về phía sau, nhường vị trí cho Lục Linh thi triển bản lĩnh.

Ánh bạc lóe lên trùng trùng, khiến người ta nhìn mà hoa cả mắt. Bàn Long thương cùng Minh Tiêu Chi Viêm tựa như rồng xanh nhảy múa, vây quanh Đào Ngột, khiến nó bị thương kêu thảm liên hồi. Bán nguyệt kích tựa vầng trăng bạc treo giữa trời cao, lại tựa như rồng bạc giáng thế, không ngừng uốn lượn, chiêu nào cũng đánh vào đầu Đào Ngột. Lối đánh bất chấp tính mạng đó của cô ta khiến Quy Hải Minh hơi nhíu đôi mày kiếm, cuối cùng liền thu thương đứng đó, trao cho Lục Linh cơ hội tung ra đòn cuối cùng.

“Hây!” Sau một tiếng quát vang của Lục Linh, bán nguyệt kích lóe lên ánh bạc, lưỡi kích chém ngập vào trán của con hung thú. Sau một tiếng kêu thảm thiết, Đào Ngột rốt cuộc cũng đã ngã gục xuống đất, không còn hơi thở. Lục Linh vẫn chưa hết giận, liền nắm chặt thanh trường kích, dội mạnh cán kích xuống đất, gằn giọng nói: “Nguyệt cô nương, cảm phiền đưa ta lên trên, ta phải làm thịt mấy gã súc sinh ở trên đó!”

“Ồ?” Tiểu Trúc kinh ngạc thốt lên. “Nguyệt cô nương? Cảm phiền? Chà chà, sao cô tự nhiên lại khách sáo thế, rốt cuộc đã biết bọn ta là người tốt rồi phải không?”

Lục Linh chống kích đứng đó, nghiêm túc nói: “Ta tin những người mà Tất huynh chọn làm bạn ắt không phải người xấu.”

Tiểu Trúc nghe vậy liền khẽ cười một tiếng, sau đó hô lên: “Trì Phong quyết!” Tức thì một cơn gió nổi lên, nâng mọi người ra khỏi hang động, đứng vững vàng trên mặt sàn của địa lao. Nhìn quanh bốn phía, chỉ thấy đám đệ tử Xích Vân lâu đều đã liểng xiểng nằm dưới đất. Hóa ra vừa rồi, khi mấy người Quy Hải Minh, Tiểu Trúc và Tiểu Bạch xông vào địa lao thì đã cho bọn họ một trận nên thân, có điều không đả thương đến chỗ yếu hại, chỉ ra tay khiến bọn họ mất đi năng lực chiến đấu mà thôi.

Lục Linh đưa mắt lướt quanh, thoáng cái đã tìm ra được Triệu Minh đang cố gắng trốn vào sau một chiếc lồng sắt. Cô ta rảo bước đi tới, lật tay rút bán nguyệt kích ra, kề lưỡi kích sắc bén vào cổ đối phương, gằn giọng nói: “Lạm sát vô tội, bỉ ổi vô sỉ, hạng súc sinh như ngươi không xứng sống trên thế gian này!”

Gã Triệu Minh đó sợ đến nỗi hai chân run lẩy bẩy, ra sức xua tay biện bạch: “Lục nữ hiệp, Lục sư tỷ, bọn ta cũng chỉ bị bức ép thôi, chính đại trưởng lão bảo bọn ta làm như vậy…”

“Câm miệng! Ngươi không xứng gọi ta là sư tỷ!” Lục Linh cả giận, cánh tay đưa về phía trước một phân, lưỡi của bán nguyệt kích tức thì càng kề sát cổ Triệu Minh, cứa ra trên cổ hắn một vệt máu.

Cảm nhận được sự đau đớn, Triệu Minh hoang mang dời ánh mắt qua phía Tất Phi, khổ sở van nài: “Đại sư huynh, xin hãy cứu đệ với, cứu đệ với!”

“Câm miệng!” Lục Linh giận dữ quát. “Lúc này ngươi lại chuyển sang gọi huynh ấy là “đại sư huynh” rồi ư? Vừa rồi khi luôn miệng đòi dồn huynh ấy vào chỗ chết, sao ngươi không nghĩ gì tới tình nghĩa đồng môn?”

Trên mặt thoáng qua một tia ảm đạm, Tất Phi chậm rãi bước lên phía trước, nắm lấy thân kích của bán nguyệt kích, nhẹ nhàng gạt nó qua một bên. Chỉ nghe y khẽ thở dài một tiếng, buồn bã nói: “Bỏ đi! Anh ruột Triệu Minh là Triệu Thông tuy không phải do ta giết nhưng quả thực đã chết vì ta. Món nợ mạng người này là ta nợ hắn…”

Nói tới đây, Tất Phi dừng lại một chút, nhìn quanh bốn phía, lẳng lặng quan sát những chiếc lồng sắt cùng đám yêu linh bị nhốt bên trong, nói tiếp: “Ta thật sự không hiểu nổi, từ lúc nào mà Xích Vân lâu lại rơi vào tình cảnh thế này? Giam giữ yêu linh, hành hạ tàn nhẫn, nuôi dưỡng hung thú, ngầm dùng tư hình. Vốn phải là một chốn thánh địa bảo vệ sự bình yên cho trăm họ, sao Xích Vân lâu lại trở nên tàn bạo như thế?”

Gã đệ tử vừa rồi lấy dịch mật của Giác Đoan vội vàng giải thích: “Đại sư huynh ơi, vừa rồi bọn đệ thật sự không gạt huynh đâu. Sau khi lâu chủ đột nhiên mất tích, mấy vị trưởng lão vì tranh đoạt ngôi vị chưởng môn mà tranh đấu không thôi. Chính đại trưởng lão đã dặn dò bọn đệ giam cầm đám yêu linh này ở đây, lấy máu thịt và ngũ tạng để làm thuốc, nói rằng có thể nâng cao tu vi, gia tăng tuổi thọ. Ngay cả con Đào Ngột đó cũng là do đại trưởng lão sai người nhốt ở đây, nói là có thể canh giữ địa lao, phòng khi cần thiết.”

“Hay cho câu “phòng khi cần thiết”!” Tiểu Trúc bĩu môi cười lạnh, nói: “Cái gì mà danh môn chính phái chứ, không ngờ lại là một đám ô hợp như vậy! Vì tranh quyền đoạt vị mà nội đấu không thôi, còn làm ra việc bỉ ổi cỡ này, ta thấy Xích Vân lâu chẳng xứng tồn tại trên đời thêm nữa.”

Tất Phi lại thở dài thêm tiếng nữa, suốt hồi lâu chẳng nói năng gì. Từ sau khi phát hiện lâu chủ Xích Vân lâu là Chính Đức chân nhân ngấm ngầm bày ra Luyện Hồn Huyết trận ở trong mật đạo, y đã đầy lòng bất an đối với Xích Vân lâu rồi. Y vốn cứ ngỡ sau khi sư tôn hối hận qua đời, các thứ tà pháp ngầm ẩn giấu trong Xích Vân lâu cũng sẽ theo đó tan biến. Ngờ đâu trong phái lại nảy sinh những cuộc tranh đấu vì quyền lực, lũ gian tà không ngớt nổi lên, càng ngày càng quá quắt, thực giống như bát nước hắt đi khó có thể thu về…

“Tất sư huynh, xin đừng nguội lòng!” Lục Linh cất giọng sang sảng nói. “Sau khi quay về Độ Tội cốc, ta sẽ bẩm rõ việc này với sư tôn, sau đó chúng ta cùng tới tìm Thiên Huyền môn và Thập Phương điện để minh chủ liên minh Tru Yêu đứng ra chủ trì công đạo, trừng trị cái tên đại trưởng lão gì đó kia!”

Tất Phi nghe thế liền cười gượng một tiếng, không nói gì. Thư sinh Tiểu Bạch thì phe phẩy quạt, cười nói: “Chà chà, ta nói này Lục cô nương, cô tính toán như thế có phần ngây thơ quá rồi thì phải. Ta thấy sau phen náo nhiệt này, chỉ e cô chẳng về Độ Tội cốc được nữa đâu.”

“Tại sao?” Lục Linh nhướng máy hỏi.

Thư sinh Tiểu Bạch gấp chiếc quạt lại, gõ nhẹ vào lòng bàn tay, ung dung nói: “Theo kinh nghiệm xem kịch nhiều năm của ta, sau khi chúng ta rời khỏi nơi này, lũ người kia ắt sẽ đi bẩm rõ sự việc với tên đại trưởng lão gì đó. Ta thấy lão đó không phải kẻ ngốc, tất nhiên hiểu được đạo lý tiên hạ thủ vi cường, khi cô còn chưa về môn phái, lão chắc chắn đã phái người tới Độ Tội cốc tố cáo cô câu kết với yêu ma tà đạo, muốn lấy trộm bảo vật của Xích Vân lâu. Kế đó, cô sẽ rơi vào cảnh giống như Tất sư huynh, giống như con chuột qua đường, bị người người đuổi đánh.”

Nghe thư sinh Tiểu Bạch nói vậy, Lục Linh lại càng giận dữ. Cô ta vung chân đạp lên ngực Triệu Minh, gằn giọng nói: “Súc sinh, ngươi nghe cho rõ đây! Lần này, nếu không phải là Tất sư huynh cầu xin cho ngươi, ta ắt sẽ chém ngươi thành hai nửa! Nếu các ngươi còn dám ăn nói linh tinh, tiết lộ chuyện ngày hôm nay với tên trưởng lão chết tiệt kia, Lục Linh dù có phải truy đuổi đến chân trời góc bể cũng sẽ lấy cái mạng chó của các ngươi!”

Nói rồi, cô ta tăng thêm lực đạo ở chân, khiến Triệu Minh đau đến nỗi phải nhe răng há miệng, mắt mũi rúm ró, miệng không ngớt nói: “Dạ, dạ, tiểu nhân biết rồi.”

Nhìn thấy bộ dạng đê hèn đó của hắn, Lục Linh giận lắm mà chẳng biết phải phát tiết vào đâu, bèn xoay cổ tay một cái, thu bán nguyệt kích về đeo sau lưng, sau đó xoay người lại, không thèm nhìn Triệu Minh thêm lần nào nữa. Tất Phi thấy vậy, bèn khẽ nói một tiếng “đa tạ” với cô ta, sau đó lại quay sang nhìn Triệu Minh, trầm giọng hỏi: “Các ngươi có biết Càn Khôn đỉnh đang được giấu ở đâu không?”

“Vẫn ở trong Đỉnh tháp.” Lúc này, Triệu Minh biết gì nói nấy, không dám giấu giếm chút nào, vội vàng thành thực khai báo. “Đại trưởng lão nói rồi, quân trộm cướp… à không, là các vị trộm đỉnh không thành, ắt sẽ còn quay lại. Lần này các vị nhất định sẽ nghĩ Càn Khôn đỉnh được giấu ở chỗ khác, không ngờ được rằng nó vẫn nằm nguyên chỗ cũ.”

“Cái tên đại trưởng lão này đúng là gian trá xảo quyệt.” Tiểu Trúc thở dài, nói. “Có điều, đúng như sư phụ ta hay nói, thông minh thường bị thông minh hại, làm người đôi lúc vẫn nên hồ đồ một chút là hơn. Loại người này chính là vì thông minh quá, thế nên mới dễ nảy sinh tà niệm, biến thành một lão khốn khiếp.”

Thư sinh Tiểu Bạch cười nói: “Lời của lệnh sư quả là thú vị. Không biết tại hạ có vinh hạnh được gặp mặt trò chuyện với ông ấy một phen không?”

Tiểu Trúc cụp mắt xuống, nắm chặt hai bàn tay, cất giọng kiên định nói: “Được chứ! Nhất định sẽ có ngày đó!”

Những người đang có mặt, chỉ duy có Quy Hải Minh và Tất Phi là hiểu được hàm ý trong những lời của Tiểu Trúc. Quy Hải Minh im lặng không nói gì, chỉ đặt tay lên vai nàng tỏ ý an ủi. Còn Tất Phi thì chuyển sang chủ đề khác: “Càn Khôn đỉnh vẫn đang được giấu trong tháp, chi bằng chúng ta hãy chia binh ra làm hai đường. Quy Hải huynh, Đỉnh tháp tuy cơ quan trùng trùng nhưng ắt chẳng làm gì được huynh, phiền huynh cùng Nguyệt cô nương đi lấy Càn Khôn đỉnh. Còn ta sẽ ở lại nơi này tháo bỏ sự trói buộc cho các yêu linh. Mọi người thấy thế nào?”

“Ta cũng ở lại.” Tiểu Trúc cười nói. “Khí Dũ thuật của ta tuy không so được với sư phụ, nhưng chữa trị các vết thương ngoài da thì ắt là không có vấn đề gì.”

Lục Linh hơi nhíu mày, ưỡn ngực nói: “Vậy ta cũng đến Đỉnh tháp! Phen đánh cược giữa chúng ta còn chưa kết thúc, Lục Linh ta há lại là loại người dễ dàng chấp nhận thất bại? Quy Hải Minh, chúng ta hãy so tài xem ai lấy được Càn Khôn đỉnh trước đi!”

Lời của Lục Linh nghe vẫn mạnh mẽ như xưa, nhưng mọi người làm gì mà chẳng nhận ra sự khác biệt trong đó? Đây là lần đầu tiên cô ta gọi thẳng tên của Quy Hải Minh, còn trước đây chỉ gọi là yêu nghiệt mà thôi. Quy Hải Minh lạnh lùng đưa mắt liếc qua phía cô ta một chút, chẳng nói năng gì, rảo bước đi ra khỏi đại lao. Lục Linh bị làm ngơ thì hậm hực giậm chân một cái, rồi không cam lòng chịu kém, vội vàng đuổi theo sau. Bộ dạng đó của cô nàng khiến mấy người Tiểu Trúc, Tất Phi và Tiểu Bạch đều bất giác hé môi cười mỉm.

Sau đó, ba người quay sang giải cứu cho các yêu linh đang bị giam giữ trong lồng sắt. Tất Phi tìm được chìa khóa trên người Triệu Minh, sau đó đi mở từng chiếc lồng ra. Tiểu Trúc giơ hai ngón tay lên, không ngừng thi triển Khí Dũ thuật, phủ ánh sáng màu vàng lên những tấm thân đầy rẫy vết thương của các yêu linh, giúp chúng chữa lành thương tích. Thư sinh Tiểu Bạch cũng là một kỳ nhân, chẳng biết lấy từ đâu ra một bình linh dược, thơm tho vô cùng, ngửi vào là tinh thần sảng khoái, uống vào thì giúp hồi phục sinh lực. Tất Phi hỏi y đó là thuốc gì, y chỉ mỉm cười không nói, lặng lẽ đem cho các yêu linh uống.

Các loài yêu linh dị thú như Quỳ Ngưu, Hải Trãi, Đương Khang, Diệt Mông vốn bị hành hạ thê thảm vô cùng, nhưng nhờ sự cứu chữa của ba người đã dần dần khôi phục sức sống. Duy có con Giác Đoan kia là bị hành hạ nhiều nhất, ngũ tạng suy kiệt, xem chừng không thể cầm cự được nữa.

Tiểu Trúc không muốn bỏ cuộc giữa chừng, dùng hết linh lực toàn thân, liên tục thi triển Khí Dũ thuật, ánh sáng màu vàng phủ xuống bao bọc thân thể Giác Đoan, nhưng tiếc rằng chẳng thể nào khiến vết thương của nó lành lại. Thư sinh Tiểu Bạch vạch miệng Giác Đoan ra, đổ linh dược vào, song vẫn chẳng hề có tác dụng. Vị thư sinh trẻ tuổi vẫn luôn tươi cười ấy rốt cuộc cũng đã thu lại nụ cười, mím chặt môi vẻ kìm nén, quay sang nhìn Tiểu Trúc và Tất Phi, chậm rãi lắc đầu.

Tất Phi lòng sáng như gương, biết rằng Giác Đoan bây giờ đã như ngọn đèn cạn dầu. Y không đành lòng nhìn những vết thương đáng sợ trên người nó nữa, chỉ chậm rãi vuốt ve cái sừng duy nhất của con linh thú, lẩm bẩm nói: “Xin lỗi…”

“Tất đại ca, huynh đừng tự trách làm gì.” Tiểu Trúc ôn tồn khuyên nhủ. “Những hành vi bỉ ổi này huynh có biết đến đâu, vả lại bây giờ huynh cũng không còn là thành viên của Xích Vân lâu nữa, việc gì phải nói lời xin lỗi thay bọn họ?”

Lời của nàng còn chưa dứt, con Giác Đoan đó đột nhiên run rẩy. Trước lúc chết, nó dường như rơi vào trạng thái hồi quang phản chiếu, đột ngột mở bừng mắt. Vốn là loài thú báo điềm lành, chỉ ăn hổ báo, không bao giờ làm hại con người, vậy mà giờ đây trông sắc mặt nó vô cùng dữ tợn, từ trong cổ họng phát ra những tiếng gầm gừ: “Chết… chết…”

Âm thanh đó ban đầu trầm thấp, về sau lớn dần, cuối cùng biến thành tiếng gầm xé gan xé ruột, câu nào cũng chỉ có duy nhất một chữ “chết”. Kèm theo những tiếng gầm đó, Giác Đoan vốn đã trọng thương tới mức không chữa trị nổi bỗng từ từ đứng thẳng dậy. Từ trên thân thể nó chợt tỏa ra một làn khói đen nồng đậm, lan rộng không ngừng, sau nháy mắt đã bao trùm cả địa lao.

“Không hay rồi! Nó biết là mình không sống nổi nữa, liền hóa khí huyết thành chất độc, định cho nổ tung bản thân để tất cả mọi người phải chết cùng! Mau lùi lại!”

Thư sinh Tiểu Bạch nôn nóng nói, sau đó vội kéo cánh tay Tiểu Trúc đi ra phía ngoài địa lao, đồng thời lên tiếng nhắc nhở Tất Phi. Nhưng Tất Phi nghe xong lại lộ vẻ chần chừ, không hề xoay đầu bỏ chạy, còn đi vào bên trong làn khói dày đặc. Tiểu Bạch bất giác ngẩn người, vội vàng hét lớn: “Đừng ngốc như thế, huynh không ngăn nổi nó đâu!”

Bóng lưng Tất Phi dần dần biến mất trong làn khói đen, không thể nhìn thấy nữa, chỉ có giọng nói ôn hòa của y là chậm rãi vang lên: “Dù không ngăn cản được thì ta cũng phải thử một phen. Xích Vân lâu có ơn dưỡng dục với ta, Nguyệt cô nương và Quy Hải huynh đối với ta cũng từng có ơn cứu mạng, Tất Phi này không có gì để báo đáp, chỉ đành gắng sức một phen này thì mới không thẹn với lòng.”

Chính vào lúc này, làn khói độc đột nhiên dâng cao mấy thước, Tiểu Trúc thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng xương kêu “răng rắc” phát ra từ trên người Giác Đoan, đó chính là điềm báo trước của việc nó hóa máu thành độc, chuẩn bị tự cho bản thân nổ tung. Nàng vội đưa tay về phía trước, muốn đuổi theo vào trong làn khói độc, kéo bằng hữu ra khỏi nơi nguy hiểm, nhưng thư sinh Tiểu Bạch sớm đã nhìn ra ý đồ của nàng, vội kéo tay nàng lại, không cho nàng bước lên trước.

“Tất đại ca!” Tiểu Trúc ra sức giãy giụa nhưng vẫn không thể thoát khỏi sự níu giữ của Tiểu Bạch, nôn nóng đến nỗi hai mắt đỏ hoe, chỉ biết cất tiếng gọi lớn.

Thế nhưng, đáp lại nàng chỉ có tiếng kêu thảm thiết của Giác Đoan, âm thanh như vang đến tận chín tầng trời:

“Xích Vân lâu, chết!”

Lập tức, một tiếng nổ lớn vang lên, thân thể Giác Đoan vỡ tung thành nhiều mảnh vụn, nước độc bắn khắp trời, tỏa ra bốn phía xung quanh. Sức mạnh của vụ nổ hất tung cả phần mái của địa lao, làm lộ ra vầng trăng vằng vặc treo cao giữa trời. Nước độc cuộn đi mù mịt, bay lên giữa bầu không, che kín cả mặt trăng, sau đó rào rào tuôn xuống, bao phủ cả mấy trăm dặm xung quanh. Dưới sự ăn mòn của nước độc, những tòa lầu cao vút sau nháy mắt đã hóa thành khói xanh mịt mù.

Khi nước độc nuốt chửng vạn vật, sắp rưới lên thân thể các đệ tử Xích Vân lâu và mấy người Tiểu Trúc, đột nhiên, một giọng nói quen thuộc mà kiên định vang lên giữa màn đêm: “Thủy Long Ngâm!”

Sau tiếng hô lớn của Tất Phi, chỉ thấy y giơ cao bàn tay phải, Đan Chu thiết bút xoay tròn cực nhanh. Dưới sự khống chế của y, màn nước độc đầy trời kia không tiếp tục lan ra tứ phía nữa mà dần dần ngưng tụ lại, cuối cùng hóa thành một dòng xoáy màu đen giữa đất trời, hệt như giao long múa lượn. Sau một tiếng rít thật dài, con giao long đó cuộn tròn giữa không trung, chỉ còn dài chừng mấy trượng.

“Thu!”

Tất Phi quát vang một tiếng, dòng nước độc hạ xuống thấp dần, sau đó chui thẳng vào trong lồng ngực của y!

Hóa ra, trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, vì cứu đồng môn khi xưa cùng hảo hữu hiện giờ, Tất Phi đã lựa chọn lấy thân mình làm vật chứa, thu hết chất độc của Giác Đoan vào trong cơ thể.

Mưa tạnh, gió dừng.

Trăng sáng treo cao, đêm đen nặng trĩu, dường như mọi việc vừa rồi chưa t