Chương 8 Thiện duyên
Bầu không trải dài vạn dặm, màn đêm không bến không bờ. Một vầng trăng sáng tựa như ngọc bích lặng lẽ treo cao giữa màn đêm, rải xuống ánh sáng như sương bàng bạc. Sau tiếng nổ vang dữ dội ấy, tất thảy đều chìm vào tĩnh lặng, ngay cả tiếng côn trùng kêu cũng chẳng còn, chỉ có đôi làn gió đêm nhè nhẹ thổi qua. Mãi đến khi Tiểu Trúc giãy thoát khỏi sự níu kéo, chạy đến bên cạnh người thanh niên, vừa khóc vừa đỡ tấm thân mềm nhũn của y, sự tĩnh lặng mới bị phá vỡ.
“Tất đại ca, huynh tỉnh lại đi, tỉnh lại đi mà!”
Thiếu nữ gọi bằng giọng run run, những giọt nước mắt lăn dài trên gò má, rơi xuống khuôn mặt tái nhợt của Tất Phi, được mặt trăng rọi vào liền giống như pha (pic thiếu)
Tiểu Trúc nắm chặt lấy cánh tay y, không ngừng lay nhẹ, nhưng dù thế nào cũng chẳng thể khiến người thanh niên ấy tỉnh dậy.
Thư sinh Tiểu Bạch mím chặt đôi môi, bỏ hẳn vẻ tươi cười thường ngày, sắc mặt trở nên nặng nề vô hạn. Y đi tới bên cạnh Tiểu Trúc, ngồi xổm xuống, đặt ngón tay thon dài lên cổ tay của Tất Phi, sau khi ngưng thần bắt mạch một lúc liền chậm rãi lắc đầu, khẽ nói: “Mạch đập quá nhẹ, hơi thở yếu ớt, Nguyệt cô nương, ta thấy Tất công tử e là…”
“Sẽ không đâu, sẽ không đâu!” Tiểu Trúc ra sức lắc đầu, đột ngột đứng thẳng dậy, giơ hai ngón tay lên, dốc hết linh lực toàn thân thi triển Khí Dũ thuật. Giữa không trung bừng lên những ánh sáng màu vàng, tựa như có vô vàn con đom đóm múa lượn, bao bọc lấy thân thể Tất Phi, nhưng rốt cuộc vẫn chẳng thể khiến y mở mắt ra, cũng chẳng thể khiến đôi môi đen thẫm vì trúng độc của y nhạt màu đi chút nào.
“Khí Dũ chi thuật, Khí Dũ chi thuật, Khí Dũ chi thuật…” Tiểu Trúc tụng niệm không ngừng, hết lần này tới lần khác, mãi đến khi linh lực hao kiệt, trán túa mồ hôi, sắc mặt trắng bệch, nàng vẫn không muốn bỏ cuộc, cất giọng run run gọi đối phương: “Tất đại ca, huynh đã nói sẽ giúp bọn ta tìm bốn món pháp khí cơ mà, huynh đã nói sẽ giúp bọn ta cứu sư phụ cơ mà, huynh còn nói chúng ta là bằng hữu, có giao tình đồng sinh cộng tử… Một người tốt như huynh, đã hứa với người khác điều gì rồi thì nhất định sẽ làm được, tuyệt đối không đi lừa gạt bằng hữu, đúng vậy không nào?”
Cuối cùng, Tiểu Trúc khóc không thành tiếng, nghẹn ngào cụp hai mắt xuống, vùi đầu vào lồng ngực Tất Phi, thê lương cười: “Đừng chết… Ta không muốn có ai chết nữa… Huynh cũng thế, sư phụ cũng vậy, hai người đều nói lời mà chẳng giữ lời… Hai người đều lừa gạt ta…”
Khi nghe thấy tiếng nổ lớn, Quy Hải Minh lập tức hóa thành một luồng ánh sáng bay trở về bên cạnh Tiểu Trúc, và đã nhìn thấy cảnh tượng này…
Tất Phi hai mắt nhắm chặt, bờ môi đen thẫm, hiển nhiên đã trúng độc tới mức không chữa trị nổi. Còn Tiểu Trúc thì đang quỳ bên cạnh y, ôm mặt khóc lóc thương tâm. Đây là lần đầu tiên Quy Hải Minh nhìn thấy Tiểu Trúc rơi lệ. Trong ký ức của y, cô bé nhỏ nhắn xinh đẹp này từ nhỏ đã hay cười, cho dù phải trải qua sóng to gió lớn, cho dù là khi sống chết chỉ cách nhau một lằn ranh, nàng cũng chưa từng để lộ bộ dạng yếu đuối như vậy. Ngày đó, Mặc Bạch tiên quân bị Ứng Long giết chết, hóa thành tro bụi nơi Đông Hải, khi y từ trong cơn hôn mê tỉnh dậy đã tự trách bản thân muôn phần, chính Tiểu Trúc là người ôn tồn cất lời khuyên nhủ y. Nhưng lúc này đây, người thiếu nữ dù gặp khó khăn cũng vẫn tươi cười ấy một lần nữa phải đối mặt với việc người thân đang dần dần rời xa, rốt cuộc đã gỡ bỏ lớp mặt nạ kiên cường, cất tiếng khóc than…
Quy Hải Minh xưa nay vẫn luôn trầm lặng ít nói, mặt lạnh tựa băng sương, cũng chẳng biết nói lời an ủi ai bao giờ. Y chỉ có thể đứng lặng lẽ bên cạnh Tiểu Trúc, đôi mắt lạnh băng chăm chú nhìn người thiếu nữ đang tột độ bi thương cùng người thanh niên đã hoàn toàn mất đi tri giác. Sau đó, y chậm rãi đưa bàn tay phải gầy guộc của mình tới, đặt lên bờ vai mỏng manh của Tiểu Trúc, nhẹ nhàng vuốt ve, truyền cho nàng một chút ấm áp.
Đúng vào lúc mọi người đều bi thương đến không nói được gì, chợt có một giọng nói trầm thấp từ phía sau vang lại:
“Ta có một cách, có thể kéo dài tính mạng cho y.”
Nghe thấy lời này, mọi người đều cả kinh. Tiểu Trúc đột ngột ngẩng đầu lên, nhìn về phía phát ra âm thanh. Chỉ thấy con yêu linh mình như kỳ lân, toàn thân xanh lam kia đang đưa chân cất bước, chậm rãi đi về phía mọi người – chính là Hải Trãi có thể phân biệt đúng sai phải trái, người ngay kẻ gian. Con linh thú uy nghiêm đó trước tiên khẽ gật đầu với Tiểu Trúc, nói một câu: “Đa tạ ơn cứu mạng của cô nương!” Sau đó liền đi về phía Tất Phi, dừng lại bên người y. Thế rồi, xung quanh thân thể Hải Trãi ánh lên những đốm sáng màu xanh lam, tựa như u linh nhảy múa, lại tựa như những vì sao rơi xuống từ chín tầng trời.
Đứng giữa những đốm sáng nhảy múa, Hải Trãi từ từ mở miệng, nhả ra một viên bảo châu màu xanh thẫm. Viên bảo châu đó tròn xoe lóng lánh, chính là nội đan mà Hải Trãi đã phải tu hành mấy trăm năm mới hình thành được. Chỉ thấy bảo châu chậm rãi bay tới trước trán Tất Phi, xoay tròn quanh thân thể y mấy vòng, không lâu sau, ánh sáng tỏa ra từ bảo châu yếu dần, nhưng cùng với đó, màu đen trên đầu ngón tay cùng bờ môi Tất Phi dần dần nhạt đi.
Sau thời gian chừng một tuần trà, Hải Trãi khẽ gầm lên một tiếng, há to miệng ra, viên bảo châu xoay tròn mấy vòng, bay nhanh về trong miệng nó. Nhìn lại Tất Phi, chỉ thấy mí mắt y hơi rung, rồi y chậm rãi mở mắt ra. Khi thấy mọi người đều đang nhìn mình không chớp mắt, y thoạt tiên là ngây người, sau đó liền cười gượng, nói: “Mọi người sao vậy? Lẽ nào không nhận ra ta nữa ư?”
“Tốt quá rồi… Tốt quá rồi…” Tiểu Trúc mừng đến phát khóc, vội vàng đưa tay lên, dùng mu bàn tay lau nước mắt.
Quy Hải Minh không nói gì nhưng khuôn mặt vốn lạnh băng lúc này đã trở nên hòa hoãn hơn nhiều. Y hơi nhếch khóe môi, đồng thời đưa tay về phía hảo hữu. Tất Phi thoáng sững người, rồi lập tức hiểu ý, mỉm cười đưa tay tới, để cho Quy Hải Miinh kéo mình dậy.
Sau khi đứng thẳng người dậy, Tất Phi nhìn thấy Hải Trãi đang đứng ngay bên cạnh mình, liền đoán ra được đại khái nguồn cơn. Y vội vàng cung tay, khom người cảm tạ Hải Trãi: “Đa tạ đã giúp đỡ.”
“Không dám.” Hải Trãi khẽ gật đầu với y, trầm giọng nói. “Thứ nhất, là ta phải cảm ơn trước mới đúng, vì vừa rồi chính các hạ đã cứu trị cho ta. Thứ hai, nội đan của ta không thể trừ bỏ tận gốc độc của Giác Đoan, chỉ có thể tạm thời kiềm chế, kéo dài tính mạng cho các hạ trong vòng một tháng mà thôi. Chờ đến đêm trăng tròn lần sau, chất độc trong người các hạ sẽ lại phát tác.”
Câu này của y khiến cho mấy người Tiểu Trúc, Quy Hải Minh và Tiểu Bạch đều buồn bã chẳng nói được gì. Duy chỉ có Tất Phi là mặt không đổi sắc, tươi cười bình thản, nói: “Ha ha, có thể sống thêm một ngày cũng là hời thêm một ngày rồi, nào cần phải suy nghĩ nhiều như vậy. Đa tạ!”
Hải Trãi gật đầu đáp lễ, sau đó liền hóa thành một luồng sáng màu xanh, cùng các yêu linh như Thiên Hồ, Diệt Mông Điểu bay lên không trung, cuối cùng biến mất giữa màn đêm mờ mịt.
Chính vào lúc này, Lục Linh đã lấy trộm được Càn Khôn đỉnh, vừa mới quay trở lại. Cô ta vác chiếc bảo đỉnh cao bằng nửa thân người trên vai, dùng tay trái để giữ, đồng thời nhướng mày lên với mọi người, tỏ vẻ đắc ý nói: “Thế nào? Yêu linh thì sao chứ, cũng chỉ là bại tướng dưới tay ta mà thôi, lần này mấy người đã chịu nhận thua rồi chứ?”
Sau khi nói xong những lời này, thấy chẳng có ai đáp lại, Lục Linh bất giác cảm thấy nghi hoặc, liền đưa mắt nhìn khắp mọi người, cau mày nói: “Này, mấy người làm sao mà lại ủ rũ thế hả? Đặc biệt là cái tên liệt mặt kia, sao lại sa sầm mặt như thế, có ai nợ tiền ngươi hay sao?”
Tiểu Trúc vừa định mở lời, nói ra nguồn cơn việc Tất Phi bị trúng kịch độc, chỉ còn sống được một tháng nữa thôi, nhưng lại thấy Tất Phi khẽ lắc đầu với mình, dùng ánh mắt tỏ ý đừng nói gì cả. Tiểu Trúc đành im lặng, còn Tất Phi thì quay sang cười nói với Lục Linh: “Đã lấy được Càn Khôn đỉnh, công việc coi như xong xuôi. Nơi này không tiện ở lâu, chúng ta mau rút thôi.”
Y đang nói vậy, từ đằng xa chợt vang lại những tiếng bước chân hỗn tạp. Thì ra các đệ tử của Xích Vân lâu nghe thấy tiếng nổ lớn, vội vàng đến thăm dò. Ánh đuốc bập bùng xuất hiện xung quanh, bọn họ đã vây kín nơi này, số người thoạt trông phải lên tới hơn trăm. Tiểu Trúc rút song kiếm đeo bên hông ra, làm tư thế chuẩn bị chiến đấu. Lục Linh dùng tay trái bảo vệ Càn Khôn đỉnh, tay phải nhấc bán nguyệt kích lên, cũng sẵn sàng tham gia vào vòng chiến. Quy Hải Minh lạnh lùng nhìn lướt xung quanh, phất tay một cái, Minh Tiêu Chi Viêm liền bùng lên trên Bàn Long thương, uy thế kinh người. Tất Phi hơi cau mày lại, mặt lộ nét bi thương, chậm rãi giơ Đan Chu thiết bút lên. Thư sinh Tiểu Bạch thì khoanh tay, đút hai bàn tay vào trong ống tay áo, cười híp mắt nhìn các đệ tử của Xích Vân lâu, dường như đang nói: “Phen này có kịch hay để xem rồi!”
Mọi người đều hạ quyết tâm, chuẩn bị sẵn sàng cho một phen đại chiến. Nhưng chính vào lúc này, bỗng có một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía không xa:
“Đừng đánh nữa, để bọn họ đi đi!”
Người lên tiếng chính là Triệu Minh. Mới không lâu trước đó, hắn còn căm hận Tất Phi vô cùng, chỉ muốn dồn y vào chỗ chết, nhưng lúc này, sau khi bò dậy từ đống đổ nát, hắn nhìn Tất Phi một chút, lại nhìn các đệ tử xung quanh, nhỏ giọng nói: “Vừa rồi, nếu không có đại sư huynh ra tay, Xích Vân lâu chúng ta chỉ e đã bị hủy diệt. Để bọn họ đi đi!”
Mấy người Tiểu Trúc, Quy Hải Minh và Tiểu Bạch đều được thấy tận mắt cảnh tượng vừa rồi, hiểu rằng hành vi xả thân cứu sư môn cùng hảo hữu của Tất Phi rốt cuộc đã cảm hóa được Triệu Minh. Duy có Lục Linh là không hiểu nguyên do, kinh ngạc vô cùng, lẩm bẩm nói: “Chuyện này là sao vậy? Tên cặn bã này cớ gì lại tự dưng đổi tính như thế?”
Câu hỏi của cô không được người nào trả lời, trong khi đó, rất nhiều đệ tử của Xích Vân lâu lớn tiếng quát to: “Triệu Minh, đến ngươi cũng bị tên phản đồ đó che mờ mắt rồi ư?”
“Không.” Triệu Minh khẽ lắc đầu. “Ta không bị ai che mờ mắt cả, ta tin vào những điều ta tận mắt nhìn thấy. Ta tin là đại sư huynh không phản bội sư môn, không giết huynh trưởng của ta.”
Câu này của hắn khiến Tất Phi toàn thân run rẩy. Vị thư sinh ngày thường vẫn luôn khiêm nhường nho nhã ấy lúc này mở to hai mắt, kinh ngạc nhìn Triệu Minh. Sau chốc lát, y hơi nhếch khóe môi, nở nụ cười cảm động, run giọng nói: “Đa… đa tạ!”
Lời của Triệu Minh khiến cho các đệ tử của Xích Vân lâu nửa tin nửa ngờ, còn mấy tên đệ tử trông giữ địa lao khi nãy thì đều ngơ ngác nhìn nhau. Tên đệ tử mang rương thuốc, lấy dịch mật, khiến cho Giác Đoan căm hận nhất đó cũng chậm rãi giơ tay phải lên, ấp a ấp úng nói: “Ta… ta cũng có thể làm chứng, chính đại sư huynh đã cứu chúng ta.”
Nhìn thấy tình cảnh này, mấy tên đệ tử trông giữ địa lao còn lại cũng đều lần lượt giơ tay lên. Nhất thời, những câu nói như: “Ta cũng có thể làm chứng”, “Đại sư huynh không hề phản bội sư môn” vang lên không ngớt bên tai.
Dần dần, trong vòng bao vây, có người lùi ra sau một bước, cũng có ngươi bỏ Sí Hỏa phù trong tay xuống, có người còn ngoảnh mặt đi, coi như không nhìn thấy. Đến cuối cùng, đám đông tự giác mở ra một lối đi.
Vừa rồi, khi phải đối mặt với lằn ranh sống chết, Tất Phi vẫn chẳng hề tỏ ra sợ hãi, nhưng lúc này khóe mắt lại bất giác đỏ hoe. Y khẽ gật đầu một cái, trầm giọng nói với các đồng môn thuở trước:
“Đa tạ!”
Chỉ là hai từ ngắn ngủi nhưng lại nặng quá ngàn cân. Từ khi bị trục xuất khỏi sư môn, Tất Phi bị người ta mắng mỏ, chỉ trích rất nhiều, nào là “khi sư diệt tổ”, nào là “phản bội sư môn”, nào là “quân phản tặc bất nghĩa”, nào là “đồ câu kết với yêu ma”, mãi đến lúc này, được kẻ thù ngày trước đứng ra giúp đỡ, nói lời biện bạch, được đồng môn cũ làm chứng giúp cho, y bất giác cảm thấy nỗi bi ai u uất cùng nuối tiếc trong lòng hóa thành hư vô, tan biến hoàn toàn giữa đất trời.
Cuối cùng, các đệ tử Xích Vân lâu tuy rất đông nhưng không ai ra tay công kích. Giữa sự trầm mặc của mọi người, Quy Hải Minh hóa thành bản thể Minh Xà, cõng Tiểu Trúc và Tất Phi trên lưng, lại dùng đuôi quấn lấy Lục Linh và Tiểu Bạch, tung người bay lên không trung, mang theo Càn Khôn đỉnh rời khỏi Xích Vân lâu.
***
Bóng rắn như cung, ánh bạc như chớp, Quy Hải Minh mang theo bốn người bay đi mấy trăm dặm, hạ xuống núi Thanh Xuyên. Trên đỉnh núi xanh biêng biếc, họ đứng trước một ngôi nhà trúc nhỏ. Bên ngoài nhà không hề có hàng rào, chỉ có một mảng rừng trúc liên miên bất tuyệt, gần như bao phủ hết nửa ngọn núi. Bên ngoài rừng trúc có mấy vườn rau, chỉ là trong đó chẳng còn cây rau nào, chỉ có cỏ dại mọc đầy, xen lẫn là vài loài hoa dại không rõ tên gọi, hiển nhiên đã rất lâu rồi chưa được người ta dọn dẹp.
Minh Xà dừng lại bên ngoài rừng trúc, hơi khom người xuống. Tiểu Trúc nhảy xuống khỏi lưng rắn, ngẩn ngơ nhìn ngôi nhà trúc kia, những cảnh tượng ngày xưa như mây tựa khói dâng lên trong đầu. Hồi nhỏ, nàng thường chạy tung tăng trong khu rừng trúc này, sau lưng là sư phụ gấu trúc lúc nào cũng cười híp mắt. Sư phụ ham ngủ, mỗi ngày cứ đến lúc mặt trời gay gắt nhất là lại mặc kệ tất cả, ngồi phịch xuống đất, “bùm” một cái biến về nguyên hình gấu trúc béo núc tròn xoe, duỗi cả tứ chi ra nằm trên mặt đất cho mát. Còn nàng thì co cặp chân ngắn cũn cỡn của mình lên mà chạy tới bên cạnh sư phụ, ôm lấy cánh tay lông lá, tựa đầu vào bờ lưng rộng rãi chắc chắn của sư phụ, ngáp ngắn ngáp dài…
“Ồ? Nơi này không phải là chỗ ở của Mặc bạch tiên quân ư?” Câu hỏi của Lục Linh kéo Tiểu Trúc tỉnh lại từ trong dòng hồi ức. Nàng xoay người, khẽ mỉm cười đi tới, nhẹ nhàng đẩy cửa ngôi nhà trúc ra, đưa tay làm dấu “mời vào”.
Vì đã lâu không có người ở, trong nhà phủ đầy bụi bặm, trên bàn, trên ghế đều có một lớp bụi dày. Tiểu Trúc lặng lẽ thi triển Trì Phong quyết, lập tức một làn gió mát nổi lên, thổi bay tất cả bụi bặm chất chứa lâu ngày ra ngoài cửa sổ. Đây là môn pháp thuật đầu tiên mà sư phụ dạy nàng, cũng là môn mà nàng tu luyện đến mức thuần thục nhất, thường xuyên dùng để quét dọn, hong quần áo, giũ chăn đệm. Khi đó, nàng tuy không biết pháp thuật cao thâm gì nhưng lại vô ưu vô lo, cuộc sống vô cùng thoải mái. Còn hiện giờ, nàng đã học được các môn pháp thuật và kiếm pháp kỳ diệu mà Thương Minh truyền thụ cho, công lực tăng vọt, nhưng sư phụ gấu trúc thân thiết như thầy, như cha của nàng đã không còn nữa rồi…
“Tiểu Trúc.”Một giọng nói lạnh lùng trầm thấp vang lên, đánh thức thần trí của Tiểu Trúc. Nàng ngước mắt lên, khẽ nở nụ cười với Quy Hải Minh, nói một câu: “Muội không sao!” Sau đó lại tươi cười bảo mọi người: “Mọi người xin hãy chờ một lát, để ta đi đun nước pha trà.”
Quy Hải Minh không nói năng gì, lặng lẽ đi theo nàng tới bên cạnh giếng nước phía ngoài, xách lên một thùng nước trong veo mát rượi. Người thanh niên yêu tộc lúc nào cũng mặt lạnh như bằng ấy khẽ hô lên một tiếng: “Minh Tiêu Chi Viêm!” Tức thì một ngọn lửa nổi lên, khiến cho thùng nước nhanh chóng sôi lên ùng ục, trong khi chiếc thùng làm bằng gỗ thì vẫn nguyên vẹn, chẳng hề hấn gì. Y xách thùng nước sôi, rảo bước đi tới bên cạnh Tiểu Trúc, đổ nước vào ấm trà.
Một loạt những động tác này của y khiến cho Lục Linh nhìn mà trợn mắt há miệng. Cô ta cảm thấy hết sức khó tin, gã yêu linh Minh Xà khiến cho Tru Yêu tứ phái phải bó tay hết cách, chẳng làm gì được, tên địch thủ võ nghệ vô song, pháp thuật phi phàm đó, không ngờ cũng chính là người thanh niên mặt mũi lạnh lùng đang đun nước pha trà trước mặt kia. Cô ta ngây người hồi lâu rồi mới ấp úng nói: “Thế này… thế này thực sự là… đâu có giống yêu nghiệt chút nào, cứ như một con chó trung thành vậy.”
Lời cảm khái của cô ta khiến thư sinh Tiểu Bạch bật cười khúc khích, vội vàng phe phẩy quạt, che miệng cười khẽ. Tất Phi cũng nở nụ cười ôn tồn, hạ thấp giọng xuống nói nhỏ: “Đừng nói là đun nước pha trà, ngay cả việc nướng gà Quy Hải huynh cũng hết sức thành thạo…”
Lời của y còn chưa dứt, bỗng nghe “soạt” một tiếng, một chén trà xé gió bay tới. Tất Phi xoay tay một cái, chén trà đó liền vọt vào lòng bàn tay y, ngay đến một giọt nước cũng chẳng sánh ra ngoài. Tất Phi cúi đầu khẽ nhấp một ngụm, rồi lại ngước mắt nhìn thanh niên tuấn tú vừa ném chén trà kia, thấy đối phương mắt lạnh tựa băng, bèn cười nói: “Được rồi, được rồi, coi như ta nhiều lời, ta không nói gì nữa là được rồi. Quy Hải huynh, uống trà, uống trà thôi nào.”
Hương trà tỏa ra tứ phía, hơi nước bay mịt mờ. Năm người ngồi quanh chiếc bàn, vừa uống trà vừa bàn chuyện. Mới đêm hôm trước hãy còn thù địch, thề sống thề chết với mấy người Tiểu Trúc, vậy mà bây giờ Lục Linh đã chẳng còn chút địch ý nào nữa. Cô ta ngửa đầu uống cạn trà trong chén, sau đó hào sảng đập mạnh chén trà xuống bàn, lớn tiếng nói: “Trà ngon, thêm chén nữa đi!”
Quy Hải Minh đưa mắt nhìn qua, lạnh lùng nói: “Cô bị cụt chân hay là cụt tay?”
Trước thái độ hờ hững cùng những lời lẽ khiêu khích của y, Lục Linh không vui, nói: “Này, ngươi sao vậy, nói năng kiểu gì thế?”
“Ta nói tiếng người.”
Ý của y hiển nhiên là Lục Linh nghe không hiểu tiếng người, tuy chỉ có vài lời nhưng đã khiến Lục Linh bừng bừng nổi giận, lập tức vỗ bàn đứng dậy. Tất Phi thấy thế thì vội vàng đứng lên khuyên can: “Được rồi mà, đừng cãi nhau nữa. Kiếp người mênh mang, gặp được nhau tức là có duyên, hà tất phải tranh cãi làm gì cho mất vui? Đừng cãi nhau nữa, đừng cãi nhau nữa, nào, Quy Hải huynh, Lục sư muội, để ta kể cho mấy người nghe một câu chuyện cười!”
Quy Hải Minh lạnh lùng đưa mắt liếc qua, không chút do dự xoay người rời đi, chẳng hề nể mặt. Còn Lục Linh thì cau mày, tỏ vẻ nghi hoặc nói: “Tất sư huynh, hình như hôm nay huynh có vẻ là lạ, chẳng giống ngày thường chút nào.”
Nói tới đây, Lục Linh dừng lại một chút, chợt nhớ tới một chuyện, bèn nói: “Còn nữa, nói ra đúng là lạ thật, tên Triệu Minh đó cùng với đám môn nhân của Xích Vân lâu hình như cũng đều đổi tính hết. Rốt cuộc huynh đã cho bọn họ uống thứ thuốc mê hồn gì vậy? Tại sao kẻ nào cũng đều gọi huynh là “đại sư huynh”? Hơn nữa, nhìn thần sắc cùng thái độ của bọn họ khi đó chẳng có vẻ gì là giả bộ cả.”
Nghe thấy những câu hỏi của Lục Linh, Tiểu Trúc và thư sinh Tiểu Bạch đều cúi đầu uống trà. Lục Linh thấy mọi người không định trả lời mình, bèn tập trung ánh mắt vào Tất Phi, tỏ rõ là đang chờ y lên tiếng. Tất Phi đành nở nụ cười vẻ hết cách, khẽ nói: “Chuyện này ấy mà…”
Dưới ánh nhìn chằm chằm của Lục Linh, Tất Phi liền kể lại sơ lược những việc xảy ra sau khi hai người Lục Linh và Quy Hải Minh rời khỏi địa lao. Khi nói tới đoạn Giác Đoan biết mình trọng thương không qua khỏi, căm hận tột cùng, vì muốn báo thù đã đem máu thịt mình hóa thành kịch độc, muốn lôi tất thảy người ở Xích Vân lâu chết chung, y thoáng ngập ngừng, rồi lại kể tiếp việc mình không đành lòng nhìn đồng môn ngày xưa gặp nạn, không muốn hảo hữu bị vạ lây, bèn dẫn chất độc vào trong cơ thể…
“Vậy huynh có bị sao không? Chất độc thế nào rồi?” Lục Linh kinh hãi kêu lên thành tiếng, sau đó vội vàng kéo Tất Phi lại, quan sát đối phương từ trên xuống dưới một lượt.
“Ta chẳng phải vẫn đang sờ sờ ra đây đó ư?” Tất Phi cười nói. “May mà sau đó có Hải Trãi ra tay giúp đỡ, hóa giải được chất kịch độc trong người ta.”
Nghe y nói vậy, Lục Linh bất giác thở phào. Nhưng tâm trạng mấy người Tiểu Trúc lại rất nặng nề, bọn họ hiển nhiên biết rõ Tất Phi đã giấu những lời Hải Trãi nói, rằng nó không thể trừ bỏ tận gốc độc của Giác Đoan, chỉ có thể tạm thời kiềm chế, kéo dài tính mạng cho Tất Phi trong vòng một tháng mà thôi. Lúc này, thái độ của Tất Phi đã hơi thay đổi, so với vẻ ôn hòa chín chắn lúc trước thì cởi mở hơn mấy phần, có lẽ vì y biết đại hạn sắp tới, không muốn uổng phí kiếp người, cho nên mới định tận dụng quãng thời gian còn lại để tận hưởng cuộc sống.
Lục Linh không rõ nguyên do, cứ tưởng rằng độc trong người Tất Phi đã thật sự được giải rồi. Nghe xong lời kể của y, Lục Linh mới hay rằng khi cô ta và Quy Hải Minh vào Đỉnh tháp tìm kiếm Càn Khôn đỉnh, vừa nghe thấy tiếng nổ, Quy Hải Minh đã lập tức rời đi, hóa ra là lo nghĩ cho an nguy của bằng hữu. Còn cô ta thì tranh cường háo thắng, chỉ một lòng nghĩ đến việc đánh cược, không bận tâm đến điều gì khác nữa.
Nghĩ đến đây, Lục Linh bất giác hổ thẹn, bèn nâng Càn Khôn đỉnh vốn đặt bên chân mình lên, để vào giữa chiếc bàn gỗ, áy náy nói: “Phen đánh cược này coi như ta thua. Lục Linh tâm phục khẩu phục, Càn Khôn đỉnh coi như thuộc về các vị. Có điều, ta có một chuyện muốn thương lượng với các vị. Ta cần mượn chiếc đỉnh này một chút, tối đa nửa canh giờ, dùng xong sẽ lập tức trả lại ngay!”
“Cho mượn thì đương nhiên không có vấn đề gì, dù sao Càn Khôn đỉnh vốn không phải của bọn ta, bọn ta cũng vì vạn bất đắc dĩ nên mới phải đi lấy trộm thôi.” Tiểu Trúc chớp chớp mắt, nhìn qua phía Lục Linh, hỏi: “Có điều, ta thực sự rất tò mò, cô cần dùng chiếc đỉnh này để làm gì? Rốt cuộc vì chuyện gì mà cô không tiếc giấu giếm Độ Tội cốc, lén lút tới Xích Vân lâu trộm đỉnh?”
“Chuyện này…” Lục Linh hơi cau mày, lộ vẻ do dự.
“Đã nói trước là dám chơi dám chịu rồi, mà vừa nãy cô cũng đã nói là chịu thua tâm phục khẩu phục, chớ có giở trò ăn gian đấy nhé!” Tiểu Trúc cười nói.
Lục Linh xưa nay vốn là người đã nói là làm, nói được làm được, bị Tiểu Trúc dùng chiêu khích tướng như thế thì lập tức nhướng mày lên, cất giọng sang sảng nói: “Lục Linh ta há lại là người nuốt lời? Được rồi, nói thì nói, dù gì có nói với các vị cũng chẳng sao. Ta tự tiện rời khỏi sư môn, tới Xích Vân lâu trộm Càn Khôn đỉnh, thực ra không vì điều gì khác, chính là vì Ngôn Nhược Thi…”