← Quay lại trang sách

Chương 10 Cố hương

Thập Phương điện nằm ở mé đông Thần Châu, môn phái sở trường về chữa bệnh và luyện đan, có biệt danh là “Thập Phương thám tầm Nho Thích Đạo, Thập điện Diêm la bất cảm thu”, bọn họ tin rằng cần phải hợp nhất tam giáo Nho, Thích, Đạo thì mới có thể cứu được lê dân trăm họ khỏi cơn nước lửa.

Khác với Thiên Huyền môn và Xích Vân lâu đều nằm trên những đỉnh núi cao, Thập Phương điện tọa lạc ngay giữa vùng Giang Hải Khưu Lăn, phía sau có núi đá bao bọc, phía trước có hồ nước biếc xanh. Muốn đi vào trong điện, trước tiên phải ngồi thuyền đi qua Kính hồ, sau đó lại phải xuyên qua một con đường núi giữa rừng trúc. Lục Linh lấy thân phận đại sư tỷ của Độ Tội cốc, báo danh với đệ tử chèo thuyền của Thập Phương điện, nói dối là mình có việc cần cầu kiến. Gã đệ tử chèo thuyền vội vàng mời mọi người lên thuyền, sau đó chống cây sào trúc xuống nước, làm mặt hồ nổi lên những gợn sóng lăn tăn, bóng núi in hình xuống nước cũng theo đó mà xao động.

Lúc này, mấy người Tiểu Trúc đều mặc trang phục của đệ tử Độ Tội cốc, lại dùng các vật như phấn, son, thuốc màu để hóa trang, cho nên thoạt nhìn thì bộ dạng thay đổi rất nhiều, không thể nhìn ra được diện mạo cũ.

“Bạch công tử, may nhờ có huynh đấy, không ngờ huynh còn biết cả thuật dịch dung.” Ngồi ở đuôi thuyền, sóng nước nhẹ đưa, Tiểu Trúc mỉm cười nhìn thư sinh Tiểu Bạch.

Thư sinh Tiểu Bạch phe phẩy quạt, cười khẽ, nói: “Nguyệt cô nương quá khen rồi, ta nào biết thuật dịch dung gì đâu, đây chẳng qua là chút kỹ xảo hóa trang đơn giản mà ta xem được trên sách, chỉ có thể làm bộ dạng thay đổi phần nào, không đến nỗi vừa nhìn đã bị nhận ra ngay mà thôi.”

Gã đệ tử Thập Phương điện kia đang đứng ở đầu thuyền, mọi người thì ngồi cả ở đuôi thuyền, giọng nói lại rất nhẹ, cho nên đối phương không thể nào nghe thấy. Tất Phi đưa mắt ngó quanh bốn phía, chỉ thấy mặt hồ váng vất khói mờ, tựa như một tấm màn sa mỏng, nơi xa xa còn có một chiếc cầu vòm, thoạt nhìn cứ như cầu vồng vậy, bên bờ còn có thấp thoáng rặng liễu rủ đong đưa, phong cảnh thực là đẹp đến khó tả bằng lời. Y cất tiếng khen: “Ta mới lần đầu tiên tới Thập Phương điện, quả đúng là mỹ cảnh Giang Nam, chẳng uổng chuyến đi này. Con người ta sống trên đời, được thấy cảnh sông nước Giang Nam đã là tuyệt diệu, nếu còn được nhìn thấy tuyết trắng mênh mang, cát vàng bát ngát, vậy thì thực không còn điều gì nuối tiếc.”

Tất Phi nói ra những lời tự đáy lòng. Có điều, người nói vô tâm, người nghe lại hữu ý. Nụ cười trên mặt Tiểu Trúc lập tức trở nên cứng đờ, nàng và Quy Hải Minh quay qua nhìn nhau, không nói năng gì, vì đều nghĩ tới một sự thực là Tất Phi chỉ còn sống được một hai tháng nữa thôi. Trong mắt thoáng qua một tia ảm đạm, Quy Hải Minh trầm giọng nói: “Tuyết trắng mênh mang, cát vàng bát ngát, ta có thể đưa huynh đi xem.”

Nghe thấy câu này, Tất Phi mới ý thức được là mình vừa nói gì, bèn vội vàng xua tay, nói: “Quy Hải huynh, ta không hề có ý này, chẳng qua chỉ buông lời cảm khái mà thôi.”

“Cái gì mà ý này với cả ý kia, mọi người rốt cuộc đang nói gì vậy?” Lục Linh không biết Tất Phi sắp chết, chỉ cảm thấy nhữg lời này của bọn họ sao quá kỳ cục, khiến cô ta nghe mà chẳng hiểu ra sao, liền nhướng đôi mày liễu vẻ nghi hoặc, nói tiếp: “Hảo nam nhi chí tại bốn phương, Tất sư huynh nói đúng lắm, phải đi hết non nước Thần Châu tươi đẹp mới không uổng kiếp sống này. Thời gian còn dài lắm, chờ phong ấn được Ứng Long rồi, chúng ta muốn đi đâu thì đi, muốn ngắm cái gì thì ngắm. Chẳng qua là tuyết trắng với cát vàng thôi mà, Tất sư huynh muội sẽ đi ngắm cùng huynh!”

Thấy cô vỗ ngực đảm bảo, Tất Phi hơi hé môi, nở nụ cười ấm áp tựa gió xuân. Còn Tiểu Trúc với Quy Hải Minh đều cảm thấy lồng ngực như nghẹn lại. Phong ấn Ứng Long há lại là chuyện dễ, chẳng biết sẽ phải hao tốn mất bao nhiêu thời gian, trong khi đó, Tất Phi đã trúng kịch độc của Giác Đoan, có cầm cự được tới lúc đó hay không thực lòng khó nói trước…

Phát giác ra sự lo lắng của hảo hữu, Tất Phi vội vàng chuyển chủ đề, chỉ tay về phía ngọn bảo tháp ở đằng xa, tươi cười nói: “Thập Phương điện này quả thực không thẹn là danh môn. Mọi người xem, nằm giữa non xanh, ấy là theo lối bảo tháp của Phật giáo; xây dựng bên hồ, chính là học đường, đình viện kiểu Nho gia không sai; còn ở nơi cao trên núi thì rõ là kim điện của Đạo gia rồi, thực là đã dung hòa đặc điểm nổi bật của ba nhà Nho, Thích, Đạo vào làm một.”

Chính như lời của Tất Phi, kiến trúc của Thập Phương điện đã tập hợp các điểm mạnh của ba nhà Nho, Thích, Đạo về làm một, đồng thời còn có thể khiến chúng hòa hợp với nhau, từ đó tạo nên một khung cảnh đẹp như tranh vẽ, hết sức động lòng người ở giữa chốn non nước hữu tình. Mọi người tuy đều mang tâm sự trong lòng nhưng ở giữa một cảnh sắc đẹp đẽ thế này, lại được ngồi thuyền lướt đi trên mặt hồ sáng bóng như gương, tâm trạng mỗi người đều buông lỏng ít nhiều. Chiếc thuyền cứ thế đi chậm rãi, sau thời gian chừng ba tuần hương, nó rốt cuộc đã tới được bờ bên kia. Lục Linh đưa tay ôm quyền cảm tạ người đệ tử chèo thuyền, sau đó liền bước đi trên con đường núi lát đá xanh, cùng các bằng hữu của mình tiến về phía chính điện của Thập Phương điện.

Tuy nói đây là đường núi nhưng lại hết sức bằng phẳng, các bậc thang đều được lát đá xanh, vì quanh năm ẩm ướt nên bên trên có rất nhiều rêu bám. Hai bên đường đi là rừng trúc biếc xanh, xen lẫn còn có các loài hoa dại không rõ tên gọi, màu sắc đa dạng vô cùng, xanh đỏ tím vàng gộp đủ, hết sức đẹp mắt. Tất Phi không kìm được lời bình luận: “Người của Thập Phương điện quả là phong nhã!” Chính vào lúc này, từ phía trước bỗng vang lại tiếng bước chân dồn dập, dường như có người đang nôn nóng đi tới.

“Nhanh lên nào! Các ngươi chưa ăn sáng hay sao vậy? Đi nhanh một chút!”

Không lâu sau, chỉ thấy từ đầu bên kia con đường núi có sáu gã đệ tử của Thập Phương điện bước tới, ai nấy đều cầm một cây phất trần màu trắng xám, tóc búi cao, mặc áo xanh có ống tay áo rộng kiểu thư sinh, nhưng bên hông thì lại đeo mõ gỗ và tràng hạt của nhà Phật. Kẻ dẫn đầu mặt trắng môi đỏ, hai mắt hẹp mà dài, trên búi tóc cài một cây trâm ngọc, bên hông còn đeo một chuỗi ngọc, vừa nhìn đã biết là người chú trọng việc ăn mặc – chính là đại đệ tử của Thập Phương điện, Lận Bạch Trạch.

Nhìn thấy Lận Bạch Trạch, trong mắt Quy Hải Minh lập tức lóe lên một tia sắc lạnh. Ngày đó, ở Bạch Hà trấn, chính tên Lận Bạch Trạch này đã dùng Tiểu Trúc là mồi nhử, lại dùng chất độc Thiên Anh huyết độc địa làm vũ khí, bày ra cạm bẫy muốn dồn bọn họ vào chỗ chết. Nếu không có Tất Phi trở giáo, về sau lại có Chung Võ Gia và Mặc Bạch tiên quân xuất hiện, chỉ e Tiểu Trúc và y đều đã mất mạng. Nghĩ tới đây, Quy Hải Minh cầm lấy cán Bàn Long thương, chuẩn bị phát động tấn công bất cứ lúc nào. Tiểu Trúc đứng bên cạnh phát hiện ra động tác của Quy Hải Minh, vội vàng đưa tay níu nhẹ tay áo y, ngăn y manh động.

Chỉ sau nháy mắt, Lận Bạch Trạch đã dẫn theo đám sư đệ chạy tới nơi. Hắn ngước mắt lên, nhìn thấy mấy người Lục Linh, bất giác sững người, dừng chân lại, lắp bắp nói: “Cô… Bọn cô…”

Nghe thấy câu này của Lận Bạch Trạch, mọi người đều ngấm ngầm để phòng, ngay đến Tất Phi cũng nắm chặt bùa trong tay, chuẩn bị chiến đấu. Tiểu Bạch hóa trang tuy rằng xảo diệu nhưng cũng không phải là không có sơ hở, trong khi đó, Lận Bạch Trạch đã tiếp xúc với y nhiều lần, cũng từng mấy lần giáp mặt Tiểu Trúc và Quy Hải Minh, cho nên khó ai có thể đảm bảo làn hắn sẽ không phát hiện ra điều gì đó.

Chỉ thấy Lận Bạch Trạch dùng cặp mắt phượng hẹp dài kia nhìn lướt qua mọi người một lượt, cuối cùng dừng ánh mắt ở chỗ Lục Linh. Hắn phất nhẹ cây phất trần, khom người làm lễ, đoạn cười nói: “Chà, đây không phải là Lục sư tỷ ư, ngọn gió nào đã đưa tỷ tới đây vậy?”

“Chào Lận huynh.” Lục Linh ôm quyền, trầm giọng nói. “Ta dẫn đệ tử Độ Tội cốc tới quý phái là vì có chuyện quan trọng cần thương lượng.”

“Chuyện quan trọng?” Lận Bạch Trạch đảo mắt một cái, lại càng ân cần hơn. “Lục sư tỷ, không giấu gì tỷ, gần đây Đông Hải xảy ra chút chuyện, dường như có liên quan tới tên Ứng Long đó. Điện chủ và mấy vị sư bá, sư thúc của tiểu đệ đều đã tới bên bờ Đông Hải, cho nên tỷ có chuyện gì quan trọng thì cứ nói với tiểu đệ, chúng ta vừa đi vừa từ từ nói.”

Dứt lời, Lận Bạch Trạch liền đưa tay ra dấu “mời”, có ý bảo mọi người đi theo. Lục Linh đưa mắt liếc nhìn Tất Phi, hai người trao đổi ánh mắt với nhau, thế rồi cô ta liền đưa tay ôm quyền, chân không động đậy, lạnh lùng nói: “Lận huynh, huynh làm thế này là có ý gì? Độ Tội cốc bọn ta từ xa đến đây, ngay cả chính điện của Thập Phương điện còn chưa vào, thế mà huynh đã muốn đuổi bọn ta đi rồi sao? Tru Yêu tứ phái tình như thủ túc, từ bao giờ lại biến thành như thế này rồi?”

“Chà chà, sao thế được chứ, Lục sư tỷ đại giá quang lâm, bọn ta nghênh đón còn chẳng kịp nữa là, sao lại dám đuổi người chứ?” Lận Bạch Trạch vội vàng giải thích, rồi sau đó lại nhăn nhó nói: “Sư tỷ, chuyện này, chuyện này, thật tình không dám giấu, trong điện thật sự không còn trưởng lão nào tọa trấn nữa, còn tiểu đệ cũng đang có nhiệm vụ trên người, không thể theo hầu tỷ được, đành mời tỷ đi cùng để vừa đi vừa nói thôi… Ôi, nói ra thì đều tại lũ yêu quái đó gây rối, hoành hành ngang ngược ở tiểu thành gần đây…”

Hắn một mặt cố tình làm bộ thở vắn than dài, một mặt lén nhìn biểu cảm của Lục Linh. Trông hắn bề ngoài thì ra vẻ lo cho lê dân trăm họ, còn thực tế thì ngấm ngầm mưu tính, gian trá xảo quyệt, Tất Phi rốt cuộc cũng hiểu ra: Lận Bạch Trạch cất lời ngăn cản không phải vì nhìn thấu sự ngụy trang của bọn họ, không cho họ vào Thập Phương điện, mà vì lần này hắn phải xuống núi trừ yêu, nhân thủ không đủ, cho nên mới muốn bọn họ vừa đi vừa nói, nhân tiện giúp hắn một tay.

Trong số các đại đệ tử của Tru Yêu tứ phái, không xét tới bản thân y thì Mộ Tử Chân là người chính trực, ghét ác như thù, Lục Linh tính tình hào sảng, nói một là một, nói hai là hai, và cả hai người đều cực kỳ trọng tín nghĩa, chưa từng sử dụng âm mưu quỷ kế bao giờ. Duy có tên Lận Bạch Trạch của Thập Phương điện này là khác, bản tính tuy không xấu nhưng lại nhiều mưu mô, thấy cái gì có lợi cho mình là đâm đầu vào, Xích Vận lâu có đệ tử lén đánh giá hắn là “Kê tặc” [*] . Hiện giờ, Lận Bạch Trạch đang lo nhân thủ quá ít, khó lòng đối phó với yêu quái, tự dưng mấy người Lục Linh lại tới đây, hắn há có thể bỏ qua cho một cơ hội tốt như vậy?

[*] Tức là tên giặc trộm gà, chỉ người nhỏ mọn, ham lợi nhỏ.

Nghĩ tới đây, Tất Phi muốn kéo Lục Linh lại, nói cho cô ta biết ý đồ của Lận Bạch Trạch, nhưng lại sợ mình mà làm như vậy thì quá lộ liễu, khiến đối phương nhìn ra sự khác thường. Còn việc lên tiếng nhắc nhở thì hiển nhiên càng không được, vì Lận Bạch Trạch từng tiếp xúc với y rất nhiều, ắt nhận ra giọng y ngay. Tất Phi đang rầu rĩ, chợt có một giọng nói trong trẻo mang nét cười vang lên:

“Ha ha, ta nói này vị huynh đài kia ơi, tính toán của huynh thật là hay, vừa đi vừa nói thế này phải chăng là cần đi tới tận tiểu thành có yêu quái gây rối kia?”

Thư sinh Tiểu Bạch phe phẩy chiếc quạt xếp một cách ung dung, vừa nói vừa nhìn Lận Bạch Trạch, nhếch môi cười khẽ. Trong số mọi người, chỉ duy có y là chưa từng gặp Lận Bạch Trạch, cho nên nói năng chẳng kiêng dè gì. Bị y nói trúng ý đồ, khóe mắt Lận Bạch Trạch bất giác hơi co giật, có điều khuôn mặt trắng trẻo vốn đã được bôi một lớp phấn cho nên không thể nhìn ra sự biến hóa nào. Chỉ thấy hắn đưa tay che miệng, khẽ ho một tiếng, nói:

“Khụ! Sao lại thế được, sao lại thế được! Lục sư tỷ tới Thập Phương điện làm khách, có lý đâu lại để khách giúp mình làm việc bao giờ? Lận mỗ chỉ muốn mời sư tỷ đi cùng thôi, như thế thì mới không làm lỡ việc. Chờ sau khi nói xong, sư tỷ cứ làm việc của mình, còn tiểu đệ sẽ dẫn mấy huynh đệ vào trong thành lùng sục đám yêu quái gây họa cho trăm họ, liều mạng với bọn chúng!”

Lận Bạch Trạch nói năng thì có vẻ rất đàng hoàng nhưng hắn lại cố tình nhấn mạnh mấy chữ như “mấy huynh đệ”, “gây họa cho trăm họ”, “liều mạng”. Lục Linh cũng không phải kẻ ngốc, sau khi được Tiểu Bạch nhắc nhở thì làm gì mà chẳng nghe ra ý đồ thật sự của Lận Bạch Trạch? Nàng nhíu chặt đôi mày liễu, trầm giọng nói:

“Cần ta giúp đỡ thì cứ nói thẳng ra! Đừng có giở trò vòng vo rắc rồi! Nếu thật sự có yêu quái hoành hành trong thành, gây họa cho trăm họ, môn hạ Độ Tội cốc bọn ta há lại có thể khoanh tay đứng nhìn? Mau dẫn đường đi!”

Dứt lời, Lục Linh lập tức xoay người lại, đi ngược trở về con đường đã tới đây. Lận Bạch Trạch vỗ đùi một cái, cười hì hì cất tiếng khen ngợi: “Quả không thẹn là Lục sư tỷ, làm việc thống khoái, tính tình hào sảng, đích thực là bậc nữ trung hào kiệt, cân quắc anh hùng, Lân mỗ bội phục, bội phục! Các huynh đệ, còn không mau qua đây tạ ơn Lục sư tỷ? Giờ chúng ta sẽ cùng nhau xuống núi, trừ hại cho dân!”

Sau một tràng khen ngợi không tiếc lời của Lận Bạch trạch, năm tên sư đệ của hắn cũng lần lượt bước tới, ôm quyền nói ra những lời như: “Đa tạ Lục sư tỷ ra tay tương trợ!” Lục Linh chỉ đáp qua loa là không có gì, sau đó liền đeo bán nguyệt kích ra sau lưng, bước lên thuyền. Lận Bạch Trạch nhìn thấy vậy thì liền cười híp mắt, trông dáng vẻ cứ như một con cáo vừa mới ăn trộm được gà, vô cùng đắc chí.

Nhìn thấy dáng vẻ này của Lận Bạch Trạch, Tất Phi lắc đầu cười gượng, không bình luận gì. Tiểu Trúc kiễng mũi bàn chân lên, ghé tai Quy Hải Minh nói nhỏ: “Rắn con ca ca, với loại tiểu nhân thế này, huynh đừng tức giận làm gì. Muội cũng rất hận hắn về việc dùng Thiên Anh huyết đả thương huynh, rất muốn báo thù, nhưng cẩn thận ngẫm lại, những hành vi của kẻ này đều là vì lập trường mà ra, cũng giống như Lục cô nương ngày xưa đối địch với chúng ta vậy. Hiện giờ nguy cơ lớn nhất là Ứng Long, chúng ta cứ nên lấy đại cuộc làm trọng.”

Quy Hải Minh không nói gì, chỉ khẽ gật đầu. Thấy y tỏ ý tán đồng, Tiểu Trúc hơi hé môi, nở nụ cười rạng rỡ như gió xuân, cặp mắt màu hổ phách thì nhìn đối phương chăm chú, bên trong phản chiều hình ảnh khuôn mặt tuấn tú kia. Chờ sau khi hai người nói chuyện xong, Tiểu Trúc xoay người nhìn về phía bờ hồ, thấy Lục Linh đã cùng Lận Bạch Trạch và các đệ tử của Thập Phương điện lên chiếc thuyền thứ nhất, đi ra giữa Kính hồ. Còn chiếc thuyền thứ hai thì đang đậu ở bên bờ chờ đợi bọn họ, chỉ thấy Tiểu Bạch và Tất Phi đang cùng ngồi trên thuyền, người trước thì cười tủm tỉm nhìn bọn họ, người sau thì đưa tay áo lên che mắt.

Vì không cần phải kiêng dè Lận Bạch Trạch nữa, Tiểu Trúc không cố tình hạ thấp giọng nói mà rảo bước đi nhanh lên thuyền, hoang mang hỏi: “Tất đại ca, huynh bị sao vậy? Có phải là có chỗ nào không thoải mái không?”

“Không.” Từ phía sau tay áo vang ra giọng nói mang nét cười của Tất Phi. “Có một số người chói mắt quá, ta sợ nhìn lâu sẽ bị mù.”

Tiểu Trúc sững người, sau khi ngẩn ngơ một lát mới hiểu ra là Tất Phi đang trêu nàng và Quy Hải Minh. Nghe được cái ý đùa cợt của y, Tiểu Trúc hơi trề môi, một nửa là vì yên tâm, nửa còn lại là vì buồn bực, nàng làu bàu nói: “Tất đại ca, huynh đúng là đã trở nên xấu xa hơn rồi đấy.”

Tất Phi buông tay áo xuống, nhìn hai người hảo hữu chí cốt của mình, cất tiếng cười rộ, nói: “Nào phải thế, ta đâu có trở nên xấu xa hơn gì đâu, chỉ là đã suy nghĩ thông suốt thôi. Con người sống trên đời, quan trọng nhất là vui vẻ. Nào nào, đi thuyền nhạt nhẽo lắm, để ta kể cho mọi người nghe một câu chuyện cười: Ngày xửa ngày xưa có một con heo nhỏ…”

Kế đó, Tất Phi cười mỉm, bắt đầu kể những câu chuyện thú vị đọc được trong sách. Nghe câu chuyện cười mà y kể, ngọn núi băng vạn năm Quy Hải Minh chẳng chút nể mặt, hờ hững quay đầu qua hướng khác. Tiểu Trúc tuy vẫn cố gắng nghe cho hết nhưng nghe xong thì tỏ ra hết sức nghi hoặc, chân thành hỏi: “Tất đại ca này, cho muội hỏi điểm đáng cười trong câu chuyện này là ở đâu vậy?” Chỉ có thư sinh Tiểu Bạch là gấp chiếc quạt xếp lại, gõ một cái vào đùi mình vẻ rất khoa trương, sau đó cười vang, nói: “Ha ha, ta đã nói rồi mà, câu chuyện cười này chẳng đáng cười gì cả! Ha ha ha ha!”

Gió mát thổi tới, làm nổi lên những gợn sóng trên mặt hồ, khói biếc đung đưa. Đi thuyền trên hồ, mọi người đều như đang ở giữa biển mây trên Thiên giới, khung cảnh hết sức yên bình, thỉnh thoảng còn có tiếng cười vang lại, sau đó nhanh chóng bị gió cuốn tan đi giữa nhân gian.

***

Ra khỏi Thập Phương điện, Lận Bạch Trạch dẫn theo mọi người đi về hướng Bình thành – nơi đang có yêu quái làm loạn. Bình thành nằm về phía tây của Thập Phương điện, cách chừng một trăm dặm, nếu Quy Hải Minh hóa về bản thể rồi vỗ cánh bay đi, có lẽ chỉ mất một lúc là tới. Nhưng bây giờ, mọi người chỉ đành đi bộ theo đám người Lận Bạch Trạch. Sau chừng hơn nửa ngày, bọn họ rốt cuộc đã vào đến trong thành, nhưng trời thì đã sâm sẩm tối.

Dưới ánh chiều tà, những cái bóng bị kéo ra rất dài, từng làn khói bếp bốc lên từ những ngôi nhà cũng đều bị nhuốm thành màu đỏ ấm áp. Một làn gió thổi lại, mang theo mùi thơm của cơm và thức ăn, ngoài ra còn có tiếng nói cười văng vẳng. Vừa mới đặt chân vào thành, Tiểu Trúc đã bất giác ngẩn ra. Nàng ngước mắt lên nhìn toà thành nhỏ trước mặt, cảm thấy khung cảnh nơi đây có một sự quen thuộc, dường như đã từng nhìn thấy ở đâu rồi…

“Sao vậy?” Thấy nàng đột nhiên dừng bước, Quy Hải Minh đi tới bên cạnh, trầm giọng hỏi.

“Muội… Muội…” Tiểu Trúc mở to cặp mắt trong veo, ấp úng nói. “Muội cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.”

“Nơi này có yêu quái gây rối, đương nhiên là không thể bình thường được rồi.” Tất Phi tươi cười tiếp lời, nhỏ giọng nói. “Chúng ta đi loanh quoanh thử xem sao, có lẽ sẽ phát hiện ra manh mối gì đó, chưa biết chừng mọi chuyện chỉ là do yêu quái tốt vô tình gây ra mà thôi.”

Trong khi ba người thấp giọng trò chuyện với nhau, ở phía bên kia, Lận Bạch Trạch đã dẫn theo Lục Linh và những người khác bước vào trong thành rồi. Hắn ngoảnh đầu nhìn lại, thấy ba người còn đang lần khần, bèn lên tiếng gọi: “Mấy vị sư đệ, sư muội Độ Tội cốc ơi, nhanh lên một chút nào! Nơi này có yêu quái đang gây rối, tính mạng con người có thể gặp nguy bất cứ lúc nào, không thể chậm trễ được. Lục sư tỷ, tỷ nói xem có đúng vậy không?”

Câu cuối cùng đó hắn ngoảnh đầu qua hỏi Lục Linh. Hiển nhiên, Lận Bạch Trạch rất bất mãn với sự chậm trễ của ba người Tiểu Trúc, song bọn họ dù sao cũng không phải đệ tử Thập Phương điện, thành ra hắn không tiện quát mắng trước mặt Lục Linh, đành thúc giục đôi câu, sau đó quay sang lấy lòng Lục Linh. Có điều, Lục Linh tính tình thẳng thắn, không mấy để ý tới những trò vặt vãnh của Lận Bạch Trạch, chỉ xách theo bán nguyệt kích rảo bước đi khắp xung quanh, thăm dò xem ở nơi nào có yêu khí hoặc linh lực tồn tại.

Mọi người theo Lận Bạch Trạch bước đi trên đường lớn, lại rẽ qua đường nhỏ, đi vào một con ngõ chật hẹp. Càng đi về phía trước, Tiểu Trúc lại càng thấp thỏm bất an, không kìm được ngước mắt lên ngó nhìn xung quanh. Con hẻm này rất nhỏ, bên trong được chia tách thành mấy hộ gia đình, thoạt nhìn đều đã dược xây dựng từ khá lâu rồi. Bức tường bên ngoài loang lổ vết vôi tróc, đôi câu đối bên cánh cửa gỗ cũng bị ánh nắng chiếu cho phai màu.

“Chính là chỗ này rồi!”

Nghe Lận Bạch Trạch nói thế, mọi người đều dừng chân lại. Tiểu Trúc ngước mắt nhìn, chỉ thấy bên dưới mái hiên cũ kĩ đó có treo một chiếc đèn lồng đỏ bạc màu. Dưới ánh chiều tà, bức tường trắng loang lổ vết vôi được in lên những mảng màu vàng ấm áp, gió muộn thổi nhẹ, làm chiếc đèn lồng nhỏ đã chẳng còn đỏ tươi kia chầm chậm đung đưa, lọt vào trong mắt Tiểu Trúc, không ngờ lại mang một vẻ quen thuộc đến khó mà miêu tả bằng lời.

“Nơi này… Nơi này là…” Tiểu Trúc lẩm bẩm nói, rồi vội vã xoay người chạy về phía tây của ngôi nhà này, được mười mấy bước thì quả nhiên nhìn thấy một ngôi nhà nhỏ. Ngôi nhà này không có tường bao bên ngoài, chỉ có một hàng rào trúc xanh, còn cửa cổng thì đã cũ kĩ lắm rồi, bên trên bám đầy bụi bặm, xem chừng đã lâu lắm không có người ở.

Lòng nàng bất giác run rẩy, trước mắt dường như lại xuất hiện cảnh tượng ngày xưa: Trong đêm Nguyên Tiêu treo đèn kết hoa, các gia đình đều treo một chiếc đèn lồng ở bên ngoài nhà, soi sáng cho buổi đêm mùa đông lạnh lẽo tịch mịch. Nàng dường như nhìn thấy hai bóng người một lớn, một nhỏ đẩy cánh cửa kia ra, người nhỏ thì mặc áo bông rất dày, trong tay xách một chiếc đèn lồng hình con thỏ rất đáng yêu, người lớn thì vận áo trắng hơn tuyết, mái tóc dài đen nhánh. Y đưa tay tới, bế tiểu nha đầu lên, cung khiêng trên vai mình…

Quy Hải Minh vốn đi sát phía sau, nhìn thấy nàng ngẩn ngơ như thế bèn hơi nhướng đôi mày kiếm, trầm giọng hỏi: “Tiểu Trúc, xảy ra chuyện gì vậy?”

“Muội, muội và sư phụ, từng sống ở nơi này!” Tiểu Trúc ngước mắt lên, nhìn về phía người thanh niên lạnh lùng tuấn tú ở bên cạnh mình. Trong đôi mắt màu hổ phách của nàng thấp thoáng ánh lên dấu lệ. Khi đó, nàng chưa đầy bảy tuổi, hãy còn nhỏ quá, có rất nhiều người, rất nhiều việc không còn nhớ rõ được nữa. Nàng chỉ lờ mờ nhớ là hồi trước bảy tuổi, mình đã cùng sư phụ gấu trúc sống trong tòa thành nhỏ này. Khác với cuộc sống bình yên tịch mịch trên núi Thanh Xuyên, ở nơi này thường xuyên vang lên tiếng nói, tiếng cười, còn có những người hàng xóm nhiệt tình tốt bụng, có những vị thúc thúc, thẩm thẩm thương yêu nàng, cho đến ngày người đó xuất hiện…

“Này, hai người kia, cứ ngây ra đó làm cái gì vậy? Mau qua đây đi!”

Từ phía không xa vang lại tiếng gọi của Lận Bạch Trạch, khiến Tiểu Trúc bị kéo ra khỏi dùng hồi ức. Nàng nhẹ nhàng đưa tay tới, lưu luyến lướt nhẹ qua những chiếc lá trúc bên ngoài cửa, sau đó xoay người đi về phía Lận Bạch Trạch.

Chỉ thấy Lận Bạch Trạch đang đứng dưới ngọn đèn lồng đỏ, đưa tay lên gõ cửa. Không lâu sau, chỉ nghe “cạch” một tiếng, then cửa được người ta tháo ra, cửa cổng vốn đóng chắt hé ra một cái khe nhỏ, từ bên trong lộ ra một khuôn mặt già nua đầy nếp nhăn.

“Mẹ!” Lận Bạch Trạch cất tiếng gọi lớn, cứ như sợ bà cụ đó không nghe thấy vậy.

Bà cụ vốn tỏ vẻ vừa căng thẳng vừa đề phòng, tới lúc này mới hoàn toàn thả lỏng, vội vàng đẩy cửa ra, tươi cười nói: “Ôi, con trai mẹ, con rốt cuộc đã về rồi! Còn dẫn theo bằng hữu nữa cơ à, mau vào đây, mau vào đây đi!”

Dứt lời, bà cụ liền nhiệt tình mời mọi người vào nhà. Tất cả cùng nối đuôi nhau đi vào, cả chục người lập tức khiến cho căn nhà trở nên chật chội, ai nấy chỉ có thể đứng đó mà trơ mắt nhìn nhau. Bà cụ vội vàng chạy đi định pha trà, nhưng Lận Bạch Trạch đã đưa tay lên ngăn lại, nói: “Mẹ, mẹ cứ ngồi đi, đừng để ý đến bọn con làm gì! Những người này đều là đồng môn sư đệ của con, mẹ không cần mất công tiếp đãi đâu!”

“Vậy… vậy đâu có được!” Bà cụ trừng mắt nhìn con trai, sau đó đưa tay lên khẽ vỗ một cái vào đầu Lận Bạch Trạch, rồi quay qua nhìn mọi người, nói: “Các vị đã phải vất vả rồi. Đứa con trai bảo bối này của ta lòng dạ tốt lắm, chỉ là không biết cách ăn nói thôi, các vị đều là sư huynh sư đệ của nó, xin hãy thông cảm cho nó một chút, đừng để bụng làm gì.”

Nghe thấy những lời này của bà cụ, năm tên đệ tử của Thập Phương điện đều vội vàng cúi đầu xuống. Thường ngày, đại sư huynh vẫn hay quát mắng bọn họ, oai phong vô cùng, đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy bộ dạng này của Lận Bạch Trạch, muốn cười mà lại không dám cười. Lục Linh và Tất Phi đều là cô nhi không cha không mẹ, nhìn thấy bộ dạng hiền từ của bà cụ thì bất giác thầm sinh lòng cảm khái. Quy Hải Minh và Tiểu Bạch thì đều im lặng, chẳng biết là đang suy nghĩ điều gì. Chỉ có Tiểu Trúc là lên tiếng:

“Xin hãy yên tâm, Liễu ma…” Nói tới đây, nàng vội vàng dừng lại, khẽ ho một tiếng, cố tình hạ thấp giọng nói xuống, rồi mới lại nói tiếp: “Lão ma ma, bọn cháu đều sẽ để mắt tới Lận sư huynh.”

Nghe thấy giọng nói của Tiểu Trúc, Lận Bạch Trạch cảm thấy hơi quen tai, nhưng cũng chẳng mấy để tâm. Dù sao đệ tử của Tru Yêu tứ phái cũng hay cùng nhau đi làm nhiệm vụ, rất có thể hắn đã từng gặp vị tiểu sư muội này rồi. Thấy các sư đệ của mình đều mím chặt môi, cố gắng nhịn cười, Lận Bạch Trạch hậm hực trừng mắt nhìn bọn họ, sau đó cắt ngang lời bà cụ kia:

“Mẹ, mẹ đừng để ý tới bọn con nữa, không phải mẹ nói là trong thành xuất hiện yêu quái ư? Cụ thể là như thế nào vậy?”

Nghe thấy câu này của hắn, Tiểu Trúc bất giác giật mình tỉnh ngộ: Chẳng trách Lận Bạch Trạch lại nôn nóng rời khi Thập Phương điện như thế, ngay cả việc trong môn phái không còn cao nhân chủ trì cũng chẳng buồn quan tâm. Chẳng trách hắn lại dụ Lục Linh cùng đi bắt yêu quái, sau đó chẳng dám chậm trễ chút nào, hóa ra là lo lắng cho mẹ mình. Thật không nhìn ra tên Lận Bạch Trạch này lại hiếu thuận như vậy,cũng coi như là có chút lương tâm.

Nhắc đến chuyện này, bà cụ lập tức rùng mình, nói: “Hầy, mấy đứa không biết đâu, thời gian vừa qua, trong nhà đã xảy ra không ít chuyện lạ. Nồi chậu bát đĩa vốn được đặt ở chỗ này, nhưng đến sáng ngày hôm sau, khi ta thức dậy ngó qua thì lại thấy tất cả đều đã ở chỗ khác mất rồi!”

“Ha ha, con cứ ngỡ là chuyện lớn lắm cơ!” Lận Bạch Trạch thở phào một hơi, nói. “Mẹ này, liệu có phải mẹ nhớ nhầm không thế?”

“Mẹ con còn chưa già đến mức hồ đồ đâu, trí nhớ vẫn tốt lắm!” Bà cụ giơ tay lên, khẽ vỗ vào má hắn một cái, sau đó mới nói tiếp: “Chuyện lạ này không phải chỉ xảy ra ở nhà ta, những người hàng xóm quanh đây cũng đều gặp phải, có nhà thậm chí không chỉ là đồ đạc rời vị trí, còn biến mất luôn chẳng còn bóng dáng ấy chứ. Còn nữa, còn nữa, chiếc cối đá của nhà Lão Lý sát vách nhà ta mới thoắt đó mà đã chạy đến phòng chứa củi của nhà họ Trương rồi, con nói xem có lạ không nào? Hiện giờ trong thành ai cũng hoảng hốt, nói là có yêu quái gây rối!”

Những lời này của bà cụ khiến Lận Bạch trạch cau mày lại: Nếu chỉ có một, hai nhà xảy ra chuyện lạ thì còn dễ giải thích, nhưng nếu tất cả mọi người trong thành đều gặp phải rắc rối như vậy thì xem ra đúng là có yêu quái rồi. Hắn đưa tay tới khẽ vỗ vào lưng bà cụ tỏ ý an ủi, rồi nói: “Mẹ, mẹ đừng lo lắng! Ở đây có rất nhiều cao thủ, nếu thật sự có yêu quái gây rối, chỉ cần bọn con cùng nhau ra tay thì ắt có thể đánh cho yêu quái tơi bời hoa lá! Lục sư tỷ, tỷ nói xem có đúng như vậy không?”

Nói đến câu cuối, hắn liếc cặp mắt phượng của mình qua, tươi cười giả lả, muốn Lục Linh nói giúp mình. Lục Linh vốn cũng là người tốt bụng, lập tức đưa tay ôm quyền, nói với bà cụ: “Ma ma, xin hãy yên tâm, Độ Tội cốc được lập ra vốn là để trảm yêu trừ ma, chuyện này cứ giao cho bọn cháu là được.”

“Được, được, được.” Bà cụ cười đến nỗi không khép miệng lại được, sau đó cất tiếng khen: “Hãy nhìn vị cô nương này mà xem, xinh đẹp quá chừng, lại còn có bản lĩnh nữa, Lận tiểu tử, bao giờ thì con dẫn về cho mẹ một cô con dâu xinh đẹp như thế này đây?”

“Mẹ!” Lận Bạch Trạch vội vàng lên tiếng ngắt lời bà, lại kiếm cớ bảo bà rời đi để tránh phải nghe bà nói tiếp về chuyện con dâu. “Đã muộn lắm rồi đấy, mẹ đã làm cơm chưa vậy?”

Bà cụ kêu lên “úi chao” một tiếng, nôn nóng nói: “Con xem mẹ này, trí nhớ tệ quá, mới nói được mấy câu thì đã quên mất là có bánh còn đang hấp trong nồi! Mấy đứa chờ một chút nhé, chừng nửa canh giờ nữa là sẽ có cơm ăn thôi.”

Đúng lúc này, từ trong nhà chợt vang ra một tiếng “be” khe khẽ, sau đó, một con dê non toàn thân trắng muốt chậm rãi đi ra. Nhìn thấy con dê này, mấy gã đệ tử của Thập Phương điện đều sáng bừng hai mắt, một gã trong số đó còn nhỏ giọng làu bàu: “Sư huynh ơi sư huynh, mẹ huynh đúng là tốt thật, còn định nấu thịt dê cho bọn đệ ăn nữa hay sao vậy?”

“Thịt cái đầu ngươi ấy.” Lận Bạch Trạch phẩy phất trần một cái, đưa mắt lườm gã đệ tử vừa lên tiếng, hạ thấp giọng xuống nói: “Đó là thú cưng mẹ ta nuôi! Nói cho các ngươi biết, ai dám có ý đồ với nó, ai dám động vào một sợi lông của nó, ta sẽ làm thịt kẻ đó mang nấu canh luôn!”

Tên đệ tử đó nuốt một ngụm nước bọt, không dám ho he gì nữa, chỉ biết nhìn con dê non trắng muốt kia bằng cặp mắt ai oán. Chỉ thấy bà cụ kia khom người xuống, bế con dê nhỏ vào lòng, đưa tay tới dịu dàng vuốt ve bộ lông mềm mại của nó, lại khẽ gọi mấy tiếng “cục cưng”, sau đó liền bế nó đi vào trong nhà, bận rộn chuẩn bị bữa tối.

Nhìn thấy cảnh này, các đệ tử của Thập Phương điện đa phần đều nhỏ giọng than vãn: “Thế là mất bữa lẩu thịt dê rồi.” Tất Phi và Lục Linh thì cảm khái: “Bà cụ sống một mình chẳng dễ dàng gì, nuôi một con thú cưng cũng có thể vơi bớt nỗi cô đơn.” Quy Hải Minh và thư sinh Tiểu Bạch thì vẫn im lặng, duy có Tiểu Trúc là trợn tròn mắt, há hốc miệng, vẻ mặt cứ như nhìn thấy ma vậy. Mãi hồi lâu sau, nàng mới khàn giọng hỏi: “Lận… Lận sư huynh, ta, ta có một câu hỏi này, không biết là có nên hỏi hay không…”

Nếu là đệ tử của Thập Phương điện nói ra câu này, Lận Bạch Trạch ắt sẽ chặn lại bằng câu: “Đã biết rõ là không nên hỏi thì còn lằng nhằng làm gì nữa!” Có điều hiện giờ Tiểu Trúc lại ăn mặc theo lối đệ tử Độ Tội cốc, Lận Bạch Trạch đưa mắt nhìn Lục Linh một chút, rồi cố nặn ra một nụ cười, nói: “Tiểu sư muội đừng dè dặt quá, có câu hỏi gì thì cứ hỏi.”

“Lận sư huynh.” Tiểu Trúc do dự một lát, cuối cùng vẫn cất tiếng hỏi: “Nếu muội đoán không nhầm, huynh không phải là con ruột của đại nương đúng không?”

Lận Bạch Trạch sững người, rồi phẩy mạnh phất trần một cái, gằn giọng nói: “Tiểu sư muội, cớ sao muội lại hỏi vậy? Đừng nói là chúng ta thuộc về hai môn phái khác nhau, cho dù có là đồng môn thì cũng không nên thất lễ như thế, đi hỏi thăm chuyện riêng của người khác! Lục sư tỷ, Lận mỗ nói năng thẳng thắn với vị sư muội này, mongsư tỷ chớ nên để bụng!”

Câu này của y quả thực có lý, Lục Linh cũng không tiện đứng ra nói giúp cho Tiểu Trúc, đành quay sáng nháy mắt ra hiệu với nàng. Tiểu Trúc ôm quyền hành lễ, nói: “Xin lỗi, tiểu muội thất lễ. Lận sư huynh, nếu huynh không để bụng, tiểu muội muốn ra ngoài đi dạo một chút, nhân tiện mua ít đồ để khu tà trừ yêu.”

“Ừm, bọn ta cùng đi với muội.” Lục Linh tiếp lời, rồi liền cùng ba người Quy Hải Minh, Tất Phi và Tiểu Bạch theo Tiểu Trúc ra ngoài. Thấy bọn họ rời đi, sắc mặt Lận Bạch Trạch hòa hoãn hơn đôi chút, hắn tươi cười nói: “Lục sư tỷ nói phải lắm, làm việc gì cũng nên có sự chuẩn bị trước, xin bọn tỷ cứ tự nhiên, ta không quấy rầy. Chúng ta hẹn gặp nhau vào giờ Hợi nhé, được chăng?”

Nói cách khác, bọn họ mà đi như vậy thì coi như khỏi tốn bữa cơm tối. Đối với Lận Bạch Trạch, có thể tiết kiệm được thì tiết kiệm, có lợi thì chiếm, đây mới chính là phong cách của hắn. Mọi người sớm đã nhìn thấu điều này, nhưng chẳng buồn tính toán với hắn làm gì. Lục Linh nói ra một câu “cáo từ”, sau đó liền cùng mấy người Tiểu Trúc xoay người rời đi.

Đi ra khỏi nhà họ Lận, xác định được là không có ai đi theo, Lục Linh liền lên tiếng hỏi: “Nguyệt muội tử, rốt cuộc là sao vậy? Vừa rồi cớ gì muội lại đột nhiên hỏi ra một câu như thế? Còn nữa, ta thấy muội vừa mới vào nhà đã có vẻ ngơ ngẩn thẫn thờ, nhìn thấy con dê con đó thì cứ như gặp ma vậy, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”

Tiểu Trúc thở dài một tiếng, đưa tay chỉ về phía căn nhà cũ mọc đầy trúc xanh ở phía không xa, khẽ nói: “Chúng ta qua bên đó rồi nói tiếp.”

Lục Linh cố kìm nén nỗi nghi hoặc trong lòng, theo Tiểu Trúc đi về phía căn nhà cũ kĩ đó. Chỉ thấy Tiểu Trúc đưa tay lên, nhẹ nhàng đẩy cửa, bụi bặm tức thì lả tả rơi xuống, hiển nhiên nơi này ít ra cũng phải mấy năm chưa có ai động vào. Tiểu Trúc bước vào phía trong, chỉ thấy bóng trúc đung đưa, trên một cành trúc xanh con treo một chiếc đèn lồng đã tả tơi lắm rồi, lớp giấy dán ngoài sớm đã bị gió táp mưa sa làm cho biến mất, chỉ còn lại bộ khung trúc ở đó, miễn cưỡng có thể nhìn ra đây là một chiếc đèn lồng hình con thỏ.

Tiểu Trúc lấy chiếc đèn lồng đó xuống, đặt ở giữa lòng bàn tay, vuốt ve nhè nhẹ. Sau đó, nàng chậm rãi bước về phía cửa nhà, nhẹ nhàng đẩy cửa ra. Ánh chiều tà chiếu vào, rọi lên các đồ vật ở bên trong:  Trên giá sách bày rất nhiều sách cổ, dưới đất thì vẫn rải rác các món đồ như bóng da và chuồn chuồn tre, đều bám đầy bụi bặm, hiển nhiên là đã trải qua rất nhiều năm tháng.

“Nơi này từng là nhà của muội và sư phụ.” Tiểu Trúc xoay người lại nhìn bốn người hảo hữu của mình, khẽ nói. “Nghe sư phụ nói, khi người nhặt được muội trong núi thì muội mới ra đời chưa được mấy ngày. Sư phụ không đành lòng nhìn muội bị vứt bỏ nơi hoang dã, liền quyết định đem muội về nuôi, chỉ là người không biết chăm sóc trẻ con, cho nên đành đóng giả làm một thư sinh thi trượt, dọn vào ở trong Bình thành, thường ngày lấy việc viết lách thư từ thay cho người ta làm nghề mưu sinh, đồng thời hỏi han hàng xóm láng giềng cách nuôi trẻ con. Hàng xóm ở đây đều là người nhiệt tình, tốt bụng, thường xuyên có các vị đại thẩm tới chăm sóc cho muội.”

Nghe tới đây, Lục Linh khoanh tròn hai tay, gật đầu nói: “Hóa ra là vậy, chẳng trách vừa rồi muội mới gọi được nửa tiếng “Liễu ma ma” thì đã nén lại, thì ra muội nhận ra mẹ của Lận Bạch Trạch.”

“Đúng thế, Liễu ma ma đối xử với muội tốt lắm, năm xưa muội còn từng uống sữa của bà ấy nữa.” Tiểu Trúc khẽ nở nụ vười, nhưng chỉ thoáng qua rồi biến mất ngay. Nàng lại cụp mắt xuống, chậm rãi nói: “Nhưng đến năm sáu tuổi, muội và sư phụ đã gặp Bạch Trạch, từ đó phải rời khỏi Bình thành.”

“Bạch Trạch? Đó không phải là thần thú sao?” Lục Linh cau mày lại, trầm ngâm nói. “Phải rổi, Lận Bạch Trạch được đặt tên như vậy, lẽ nào cũng có sự liên quan tới chuyện này?”

Tiểu Trúc khẽ gật đầu, sau đó liền chậm rãi kể lại chuyện xưa: “Nói ra thì đó đã là chuyện của mười mấy năm trước rồi. Hồi đó muội còn ít tuổi, cho nên có rất nhiều ký ức đã trở nên mơ hồ, không thể nhớ rõ được nữa. Chỉ duy có chuyện về Bạch Trạch là muội suốt đời khó quên. Muội nhớ đó là một ngày mùa đông, còn đang vào dịp Tết Nguyên Tiêu, muội cùng sư phụ ra ngoài ngắm đèn, vừa khéo gặp được Liễu ma ma. Nói ra thì Liễu ma ma đúng là một người khổ mệnh, bà ấy mất chồng từ sớm, vất vả lắm mới nuôi được con trai tới bảy tuổi, nhưng trong một lần đi thăm người thân đã gặp phải yêu quái, rồi con trai bà ấy là Cương Tử ca ca đã bị Cổ Điêu ăn thịt. Từ đó về sau, muội chẳng còn thấy Liễu ma ma cười thêm lần nào nữa…”

Nói tới đây, nàng thở dài một tiếng, rồi lại tiếp: “Nhưng chính vào đêm Nguyên Tiêu đó, Liễu ma ma lại tỏ ra vui vẻ vô cùng. Hóa ra, bà ấy nhặt được một con dê nhỏ bị thương ở trong núi, còn nói là mình và nó rất hợp nhau, cho nên vừa nhìn thấy đã thích, bèn mang nó về để chữa trị. Nhưng khi đó, sư phụ muội vừa nhìn đã nhận ra ngay, con dê nhỏ đó không phải loài súc vật bình thường, mà là thần thú Bạch Trạch…”

“Thấy Bạch Trạch ca ca bị thương, sư phụ liền đón huynh ấy về nhà, chữa trị cho huynh ấy. Bạch Trạch ca ca là một người ôn hòa lương thiện, có tình có nghĩa. Khi đó, huynh ấy vâng lệnh sư phụ xuống núi trừ yêu, sau một phen đại chiến với Cổ Điêu, huynh ấy đã giết được nó, nhưng bản thân cũng bị trọng thương, phải biến về nguyên hình, vừa hay gặp được Liễu ma ma. Thấy bà ấy cô khổ lênh đênh, Bạch Trạch ca ca liền quyết định ở Bình thành bầu bạn với bà ấy để báo đáp ơn cứu mạng. Nhưng ai mà ngờ được, khi đó Bạch Trạch ca ca đã bị trúng phải yêu độc của Cổ Điêu, vào một buổi tối mấy ngày sau, yêu độc bất ngờ phát tác, khiến huynh ấy biến thành một con yêu thú khổng lồ, suýt chút nữa đả thương Liễu ma ma và những người hàng xóm xung quanh…”

“Sư phụ muội thấy vậy, liền thi triển pháp thuật ngăn cản huynh ấy. Nhưng Bạch Trạch ca ca vốn có linh lực phi phàm, sau khi yêu độc phát tác còn nổi hung tính, ngay đến sư phụ muội cũng khó mà ứng phó nổi, còn phải hiện nguyên hình gấu trúc. May mà Bạch Trạch ca ca cuối cùng chiến thắng được tâm ma, không đại khai sát giới, nhưng huynh ấy áy náy vô cùng, cuối cùng đã rời khỏi Bình thành. Còn sư phụ muội vì lộ nguyên hình mà bị mọi người coi là yêu quái, đành dẫn muội rời khỏi Bình thành.”

Kể tới đây, trước mắt Tiểu Trúc bỗng hiện lên cảnh tượng ngày đó. Nàng vẫn còn nhớ, các vị thúc thúc, thẩm thẩm thường ngày vốn hài hòa thân thiết, khi đó bỗng tỏ ra hết sức phẫn nộ. Bọn họ có người thì giơ nắm đấm, có người thì cầm xẻng nấu ăn, có người còn nhặt đá lên ném, đồng thời lớn tiếng chửi bới: “Yêu quái! Mau cút khỏi nơi này!” Nàng cũng vẫn nhớ khi đó sư phụ đã hơi nhếch khóe môi, nở một nụ cười bất lực và chua chát. Và rồi, sư phụ bế nàng lên, dẫn nàng rời khỏi căn nhà nhỏ đã sống được sáu năm, bước đi giữa trời tuyết trắng mênh mang. Sư phụ khẽ nói nàng, sẽ dẫn nàng tới một nơi không có người, cũng không có yêu quái…

Khi Tiểu Trúc đang chìm giữa dòng hồi ức, Lục Linh bỗng vỗ tay một cái, lộ vẻ giật mình bừng tỉnh, nói: “Hóa ra còn có câu chuyện như vậy, chẳng trách muội nhìn thấy con dê nhỏ đó lại ngây ra… Chờ đã, không đúng rồi, theo như lời muội nói thì Bạch Trạch thiếu chút nữa đã giết chết vị đại thẩm đó, vậy tức là bà ấy đã biết nó là yêu quái, vậy tạo sao còn nuôi một con dê con khác? Như thế rõ là chỉ khiến bản thân thêm phiền lòng thôi!”

Tất Phi cũng gật đầu, nói: “Lục sư muội nói không sai, dựa theo lời miêu tả kia thì việc này quả là không hợp lẽ thường. Hơn nữa, ta quen biết Lận huynh nhiều năm, từng một lần nghe y vô tình tiết lộ rằng mình vốn là cô nhi, may được mẫu thân nhận nuôi, đối xử như con ruột. Cho nên cứ theo đó mà xét, hẳn là Liễu ma ma đã nhận nuôi y, đồng thời đặt tên cho y là Bạch Trạch.”

“Đúng thế, việc này quá lạ thường.” Lục Linh đưa tay vân vê cằm. “Đã biết được hình dạng thật của Bạch Trạch, còn suýt chút nữa chết dưới tay đối phương, sao bà cụ vẫn cứ nhớ mãi đến tên yêu quái đó như vậy chứ?”

Nghe hai người họ nói vậy, Tiểu Trúc chậm rãi lắc đầu, khẽ nói: “Đây cũng chính là điều mà muội không hiểu nổi. Hơn nữa, năm đó, tại sao yêu độc trong người Bạch Trạch ca ca lại đột nhiên phát tác, muội cũng không rõ nguyên do. Muội chỉ biết, khi muội ra ngoài cửa nhìn thấy huynh ấy thì huynh ấy đã biến thành một con hung thú khổng lồ đáng sợ rồi, ở vị trí trái tim còn có một cái lỗ máu rất lớn nữa.”

Lục Linh vỗ đùi một cái, bật thốt lên: “Lẽ nào lần này trong thành xuất hiện chuyện lạ cũng là do tên Bạch Trạch đó gây ra? Có lẽ yêu độc trong người hắn lại phát tác, cũng có thể đầu óc hắn đã xảy ra vấn đề gì rồi, thế nên mới quyết định quay lại trả thù Liễu ma ma và các cư dân trong thành.”

“Không, không thể thế được.” Tiểu Trúc lập tức lắc đầu phủ định. “Bạch Trạch ca ca tâm địa lương thiện, mang ơn biết báo đáp, quyết không bao giờ làm một chuyện hồ đồ như vậy.”

Lục Linh đưa mắt liếc nhìn này, cất lời phản bác: “Chuyện này khó nói trước lắm. Năm xưa, Bạch Trạch chẳng phải cũng một lòng muốn báo ơn đó ư, nhưng kết quả là suýt chút nữa hại chết những người dân vô tôi trong thành. Ai mà biết được yêu độc trong người hắn như thế nào, nhỡ nó thỉnh thoảng lại phát tác một lần giống như chứng động kinh thì sao? Mà nếu đã thật sự nổi điên rồi, hắn đâu còn để tâm tới cái gì khác được.”

Nghe thấy những lời này, trái tim Tiểu Trúc tức thì trầm hẳn xuống, nhưng nhất thời nàng cũng chẳng nghĩ ra được câu nào để biện bạch cả. Lời của Lục Linh tuy rằng thô tục nhưng lại rất có lý, một khi yêu độc phát tác thì quả thực khó mà phán đoán bằng lẽ thường, năm xưa, Bạch Trạch ca ca nổi điên chính là bằng chứng xác thực nhất.

Nhìn thấy Tiểu Trúc lộ vẻ bi thương, trong mắt Quy Hải Minh thoáng qua một tia ảm đạm, rồi y lạnh lùng nói: “Có phải Bạch Trạch gây rối hay không, đêm nay chúng ta cứ đi điều tra thử là biết.”

“Đúng vậy.” Tất Phi tiếp lời, rồi nhìn qua phía Tiểu Trúc, buông lời an ủi: “Nguyệt cô nương, đừng suy nghĩ quá nhiều làm gì, mọi chuyện có lẽ chỉ là trùng hợp thôi. Ở nơi này rốt cuộc đã xảy ra chuyện lạ gì, chờ đến đêm nay chúng ta đi tra xét một phen là tất cả các vấn đề hẳn sẽ trở nên vô cùng rõ ràng.”

Nói đến đây, Tất Phi khẽ cười một tiếng, chuyển chủ đề: “Phải rồi, các vị không cảm thấy đói ư? Con người ai mà chẳng làm bằng xương bằng thịt, không ăn một bữa là thấy đói ngay, bụng ta bây giờ đang nhộn nhạo rồi đây này. Chi bằng chúng ta hãy đi tìm một tiệm ăn nào đó rồi vừa ăn vừa chờ, như vậy chẳng hay hơn ư?”

Theo lời đề nghị của Tất Phi, mọi người đi ra khỏi căn nhà cũ, tới một tiệm cơm gần đó ăn uống, chuẩn bị chờ tới giờ Hợi thì sẽ đi hội họp với Lận Bạch Trạch để tiến hành hàng phục yêu quái.