Chương 11 Ám ảnh
Giữa màn đêm tịch mịch, vầng trăng khuyết treo cao giữa trời.
Ánh trăng bàng bạc chiếu xuống đầu tường, ngói đen tường trắng đều bị nhuốm một lớp màu như sương bạc, thoạt nhìn chẳng khác nào có tuyết rơi. Trên nền đá xanh dưới đất, một tầng sương đêm mỏng ngưng đọng, chỉ cần giẫm chân lên là khiến nước bắn tung tóe, tựa như những hạt bạc vậy.
Lúc này đã gần đến giờ Hợi, các gia đình sớm đã tắt đèn đi nghỉ, ngay cả các tiệm trà, tiệm cơm cũng đã đóng cửa ngừng đón khách. Mấy người Tiểu Trúc hẹn gặp đám Lận Bạch Trạch ở bên dưới cổng thành, sau khi hai bên gặp nhau, Lận Bạch Trạch liền lấy từ trong tay áo ra mấy ống pháo hoa, đưa cho từng người một, lại dặn dò: “Thứ này có tên là Huyền Ảnh, khi phóng lên có thể phát ra tiến rít lớn, sau đó nổ tung, dù là ban ngày cũng có thể nhìn thấy. Chúng ta hãy chia nhau ra thành từng nhóm hai người để tuần tra, nếu phát hiện thấy điều gì lạ thì hãy phóng Huyền Ảnh, mọi người sẽ nhanh chóng tập hợp lại.”
Dứt lời, mọi người liền chia nhau ra hành động, Tiểu Trúc và Quy Hải Minh là một nhóm, Lục Linh, Tất Phi và Tiểu Bạch lại là một nhóm khác, bọn họ chia ra đi về phía hai con đường ở mặt đông và mặt bắc của toàn thành. Đi được mấy dặm, Tiểu Trúc thấy khung cảnh chìm giữa màn đêm, các gia đình đều đóng chặt cửa, tắt đèn đi ngủ rồi, hoàn toàn không có điều gì khác lạ.
“Rắn con ca ca, huynh có cảm thấy lạ không?” Tiểu Trúc chợt dừng bước chân, ngước mắt nhìn qua phía Quy Hải Minh, khẽ nói: “Vừa rồi chúng ta đi từ trong tiệm cơm ra ngoài thì còn thấy có nha dịch đi tuần, nhưng bây giờ lại chẳng thấy ai. Còn nữa, về lý mà nói thì vào giờ này người tuần đêm phải ra ngoài gõ chiêng điểm canh rồi, vậy mà suốt dọc đường chúng ta đi lại chẳng hề có tiếng chiêng nào cả.”
Quy Hải Minh nhướng đôi mày kiếm, ngưng thần nín thở, một lát sau mới nói: “Không chỉ tiếng người, ngay cả tiếng chim chóc hay côn trùng kêu cũng chẳng có.”
“Thế này thì quá là lạ thường.” Tiểu Trúc lẩm bẩm nói, rồi giơ ngón tay lên bắt quyết, lập tức nơi đầu ngón tay xuất hiện thần quang lưu chuyển, ánh vàng tỏa ra như những con bướm bay múa, nhanh chóng tỏa đi khắp các đường lớn ngõ nhỏ trong thành. Chiêu này chính là thuật Linh Hoa Lưu Chuyển mà Thương Minh truyền dạy lại cho nàng, dùng để thăm dò sự tồn tại của linh lực. Có linh quang chỉ dẫn, Tiểu Trúc và Quy Hải Minh theo sát phía sau, càng đi họ lại càng cảm thấy cảnh tượng trước mắt quen thuộc – hóa ra nơi này chính là con hẻm nhỏ mà Liễu ma ma cư trú.
Chẳng lẽ thật sự là Bạch Trạch gây chuyện? Trái tim Tiểu Trúc giật thót một cái. Trên thực tế, ngay cả tướng mạo của Bạch Trạch nàng cũng chẳng còn nhớ rõ, chỉ lờ mờ nhớ được bộ dạng hồi niên thiếu của y, nhớ là y từng kể cho nàng nghe rất nhiều chuyện lạ trên núi Côn Luân. Trong ấn tượng của nàng, vị Bạch Trạch ca ca ôn hòa lương thiện đó tuyệt đó không bao giờ làm ra những chuyện thương thiên hại lý. Nhưng sự đời là vậy, trời chẳng chiều lòng người, Bạch Trạch một lòng muốn báo ơn nhưng thiếu chút nữa đã lấy đi tính mạng của Liễu ma ma và những người hàng xóm xung quanh, nguyên nhân bên trong nàng nghĩ mãi vẫn không hiểu được, chỉ có thể quy kết cho yêu độc…
Đang khi Tiểu Trúc vừa chạy nhanh vừa suy nghĩ về những chuyện xưa, đột nhiên, từ phía bên cạnh vang lên một tiếng “cạch”, thế rồi một bóng đen phá vỡ cửa sổ nhà dân lao ra, vừa gào thét vừa nhào về phía hai người. Tiểu Trúc nhẹ nhàng tránh khỏi, Quy Hải Minh thì vung Bàn Long thương lên gạt con yêu quái toàn thân tỏa khí đen ấy sang một bên, sau đó lại vung chân đá đối phương bay xa mấy thước. Bóng đen đó đập mạnh vào bức tường đá trong con ngõ nhỏ, sau đó toàn thân mềm nhũn ngã xuống đất. Thế nhưng, chỉ sau nháy mắt, khí đen quanh người con yêu quái đó càng nồng đậm hơn, cặp mắt ánh lên những tia đỏ ngầu đáng sợ. Sau đó, con yêu quái từ từ đứng dậy, lê cái chân đã bị gãy, bước từng bước xiêu vẹo về phía Tiểu Trúc và Quy Hải Minh.
Mây đen theo gió bay đi, để lộ vầng trăng sáng. Ánh trăng như sương bạc, chiếu lên bóng đen kia. Chỉ thấy cái bóng đó có bộ dạng như một người đàn ông trung niên. Hắn mặc áo ngủ, mái tóc dài buông xõa, nếu không có cặp mắt đỏ ngầu như máu thì thoạt nhìn chẳng khác gì một người dân bình thường đang trong phòng ngủ. Cùng lúc đó, từ phía trong cánh cửa sổ vừa bị phá vỡ lại bò ra một con yêu quái toàn thân tỏa khí đen, con tiểu yêu đó chỉ cao tới ngang hông Quy Hải Minh, dưới ánh trăng rọi xuống, rõ ràng là một đứa trẻ.
Chợt một tiếng “két” vang lên, cửa lớn của nhà dân bị đẩy ra, từ trong nàh bước ra một người phụ nữ cũng chỉ mặc áo ngủ. Người phụ nữ này mặt mày hờ hững, hành động chậm chạp, toàn thân lởn vởn khí đen, hai mắt đỏ ngầu như máu. Thế rồi, người đàn ông, người đàn bà và đứa trẻ nhất loạt bước dần từng bước về phía Quy Hải Minh.
Cùng lúc đó, chỉ nghe mấy tiếng “bộp, bộp” vang lên, mấy nhà dân xung quanh cũng đều mở rộng cửa, từ bên trong bước ra mười mấy cư dân dáng hình như ma quỷ. Bọn họ ai nấy đều bị yêu khí vờn quanh, mặt mày hờ hững, chỉ biết bước đi thật chậm, từ trong cổ họng còn phát ra những tiếng gầm gừ. Tình cảnh này lúc trước Tiểu Trúc cũng từng gặp phải, đó là lúc ở Thiên Huyền môn, các đệ tử Thiên Huyền môn bị trúng phải yêu độc cũng có biểu hiện như vậy. Nàng kinh hãi mở to mắt, run giọng nói:
“Đây… rõ ràng là các cư dân trong thành bị nhiễm phải yêu độc, hóa thành yêu nhân!”
Mười mấy cư dân bị yêu hóa kia từ từ bước tới, hình thành một vòng vây, bao vây chặt Tiểu trúc và Quy Hải Minh. Thế nhưng, lúc này đây, hai người đã biết được bộ mặt thật của đám yêu quái này, đương nhiên không dám ra tay quá nặng, do đó cũng gặp phải khá nhiều rắc rối. Tiểu Trúc vội móc ra cây Huyền Ảnh, vừa định phóng tín hiệu thì chợt nghe mấy tiếng rít chói tai vang lên, sau đó pháo hoa sáng rực sáng lên ở bốn chỗ. Xem ra không chỉ hai người bọn họ, bốn nhóm còn lại cũng đã bị tập kích.
Mắt thấy yêu nhân tiến lại gần, Tiểu Trúc thì không muốn đả thương các cư dân, Quy Hải Minh liền quét mắt qua một cái, chợt hóa về bản thể Minh Xà, tung mình bay lên cao. Chỉ thấy cái đuôi rắn của y cuốn tới, đặt Tiểu Trúc lên lưng mình, sau đó biến thành một luồng sáng màu bạc bay đi.
“Rắn con ca ca! Mấy người Tất đại ca đang ở kia kìa!” Tiểu Trúc từ trên cao nhìn xuống, thấy ngay mấy người Tất Phi, Lục Linh và Tiểu Bạch cũng đang bị các cư dân đã hóa yêu bao vây, bèn vội vàng lên tiếng nhắc nhở. Quy Hải Minh im lặng không nói gì, chỉ hạ thấp thân thể xuống, bay lướt qua trên đỉnh đầu ba người hảo hữu như một cơn gió, sau đó dùng đuôi quấn lấy bọn họ rồi lại bay lên không trung.
“Đa tạ Quy Hải huynh.” Tất Phi thở phào một hơi, “Nếu không có huynh xuất hiện, bọn ta không biết phải giải vây thế nào.”
Lục Linh nắm chặt cây bán nguyệt kích trong tay, hậm hực nói: “Con yêu quái đáng ghét, không ngờ lại biến dân thường thành yêu nhân, thực không thể tha thứ! Nếu bắt được con yêu quái đó, ta nhất định vằm nó ra làm tám mảnh!”
Thư sinh Tiểu Bạch không nói gì, chỉ hơi nhíu đôi mày kiếm, đưa mắt nhìn về phía những căn nhà ngang dọc đan xen trên mặt đất. Sau chốc lát, y chợt nói: “Mọi người hãy nhìn kĩ mà xem, các căn nhà ở đây được bố trí giống như cái gì?”
Được y nhắc nhở, mọi người định thần nhìn kĩ, cảm thấy những ngôi nhà ở đây đều được sắp xếp một cách có trật tự, kết hợp cả bốn phía đông tay nam bắc thì rõ ràng hình thành một trận pháp hoàn chỉnh. Tất Phi buột miệng nói: “Là Tứ Tượng trận.”
“Đúng vậy.” Tiểu Bạch trầm giọng nói, khuôn mặt đầy vẻ nặng nề, hoàn toàn không còn bộ dạng cười đùa hờ hững như trước kia. Y đưa mắt nhìn về phía vầng trăng khuyết, bấm ngón tay tính toán, chậm rãi nói: “Đã tới giờ Tý rồi.”
Lời của y vừa dứt, đột nhiên, từ nơi trung tâm tòa thành nổi lên một luồng khí đen ngợp trời. Yêu khí dâng cao, sau đó tỏa ra khắp xung quanh, cả tòa thành nhỏ bị một làn sương mù đen bao phủ. Tức thì, những con yêu quái khắp thành đồng loạt kêu vang, âm thanh thê thảm tột cùng, vang tứ phía. Trong cặp mắt lạnh băng thoáng qua một tia ảm đạm, Quy Hải Minh đột ngột lao mình xuống nơi yêu khí bốc lên kia.
Chỉ thấy giữa một con ngõ nhỏ trong thành, Lận Bạch Trạch đang bảo vệ người sư đệ bị trọng thương hôn mê sau lưng, một mình đối mặt với đám yêu quái. Khí đen ở nơi này nồng đậm nhất, tầm mắt bị nhòa hẳn đi, hắn không thể nhìn rõ những bóng đen kia rốt cuộc là loại yêu quái gì. Hắn chỉ biết vừa mới đi vào trong con ngõ này, một làn khói đen nồng đậm đã đột ngột bốc lên, sau đó một bóng đen lao tới, cắn ngay vào cổ sư đệ hắn. Hắn vội phẩy mạnh cây phất trần, đánh bay bóng đen đó đi, nhưng sư đệ hắn sau nháy mắt đã rơi vào hôn mê. Hắn vội cầm máu cho sư đệ, lại cho đối phương uống một viên thuốc khu tà giải độc, sau đó mới phóng Huyền Ảnh lên, làm ra tư thế phòng thủ, sẵn sàng nghênh chiến với lũ yêu quái, đồng thời chờ viện binh đến giúp.
Đột nhiên, từ giữa màn khói đen vang đến một tiếng gào thét dữ dộ, sau đó, một bóng đen vừa gầm gừ vừa lao về phía hắn. Lận Bạch Trạch bước lên trước một bước, quét cây phất trền, đang định đánh trả thì chợt nghe từ phía chân trời vang lại tiếng quát lớn: “Dừng tay!”
Sau chốc lát, một cái bóng màu bạc từ trên trời lao xuống, một con Minh Xà xuất hiện ngay trước mặt hắn, biến thành một người thanh niên vóc dáng cao gầy, tay cầm một cây thương bạc. Lận Bạch Trạch chấn động đến không nói nên lời, mãi một hồi sau mới run giọng nói: “Là… là ngươi! Ngươi chính là con yêu quái Minh Xà đó!”
Toàn thân Lận Bạch Trạch run lên lẩy bẩy, ra vẻ rất sợ hãi, nhưng trên thực tế hắn lại ngấm ngầm lần tay trái vào trong túi áo, muốn lấy ra một ít pháp bảo hàng yêu phục ma để đối phó với Quy Hải Minh. Động tác của hắn bị Tất Phi nhìn thấy rõ cả, y liền bước lên trước một bước, đưa tay chụp lấy bàn tay trái đang có ý đồ xấu xa của đối phương, trầm giọng nói: “Lận huynh, chớ có không biết phân biệt tốt xấu, bọn ta tới đây để giúp huynh.”
Khi nói câu này, y không hề cố tình hạ thấp giọng xuống, do đó lập tức bị Lận Bạch Trạch nhận ra thân phận. Hắn kinh ngạc vô cùng, lớn tiếng hét lên: “Ngươi là Tất Phi! Cái tên phản đồ này, rốt cuộc định làm gì? Được lắm, được lắm, hóa ra mọi chuyện đều là do các ngươi gây ra!”
“Câm miệng!” Lục Linh bực bội quát lớn. “Ồn ào cái gì thế! Ngươi bớt nói đi rồi nhìn kĩ cho ta, xem xem con yêu quái này rốt cuộc là ai!”
Trong khi Lục Linh buông lời quát mắng, Tiểu Trúc đã niệm chú thi triển Trì Phong quyết. Một làn gió mát đột ngột nổi lên, thổi tan khói đen mù mịt, tạo ra một khoản trong lành nhỏ bé giữa tòa thành yêu khí phủ đầy. Dưới ánh trăng rọi xuống, chỉ thấy con yêu quái vừa định tấn công Lận Bạch Trạch có mái tóc hoa râm, lưng hơi còng, bên chân còn có một con dê nhỏ cũng toàn thân tỏa khói đen đi theo…
“Mẹ!” Lận Bạch Trạch kêu lên thất thanh, sau đó liền trợn trừng mắt, túm lấy cổ áo Tất Phi. “Các ngươi rốt cuộc đã làm gì mẹ ta! Nói! Nói mau!”
Lục Linh bước nhanh tới đây, lấy tay làm đao chặt một cái vào cánh tay của Lận Bạch Trạch, sau đó kéo Tất Phi qua một bên. Cô ta trợn trừng cặp mắt hạnh, giận dữ nói: “Cái tên hồ đồ này, đúng là không biết phân biệt tốt xấu! Nếu bọn ta muốn hại ngươi thì vừa rồi chẳng cần lên tiếng nhắc nhở, cứ để mẹ ngươi cắn chết ngươi hoặc là để ngươi giết chết bà ấy là xong. Lận Bạch Trạch, nơi hãy tỉnh táo một chút cho ta!”
Nghe cô ta nói vậy, Lận Bạch Trạch bất giác hơi sững người, rồi ngước mắt nhìn người mẹ đã hóa thành yêu quái của mình, thấy trên trán bà có dán một tấm bùa, chính là Phược Giáp thần phù của Xích Vân lâu, yêu khí và hung tính của bà nhờ thế mà được kiềm chế. Hơn nữa, vừa rồi vào lúc ngàn cân treo sợi tóc, cũng chính Tất Phi là người đã lên tiếng ngăn hắn đả thương mẹ mình. Nghĩ tới đây, Lận Bạch Trạch hít sâu một hơi, cố ép mình bình tĩnh lại. “Chuyện này rốt cuộc… là như thế nào? Tại sao mẹ ta lại biến thành yêu quái?”
“Không chỉ có Liễu ma ma thôi đâu.” Tiểu Trúc chậm rãi nói. “Người trong toàn thanh đều đã nhiễm phải yêu độc, biến thành yêu quái rồi. Nếu ta đoán không nhầm, Liễu ma ma nói mỗi buổi sáng ngủ dậy mọi người đều thấy đồ đạc trong nhà di chuyển vị trí, còn hoài nghi là do yêu quái gây ra, nhưng kỳ thực yêu quái ở đây chính là bản thân bọn họ chứ không phải ai khác.”
Lận Bạch Trạch nghẹn họng, mãi hồi lâu chẳng nói được gì. Tiểu Trúc khẽ thở dài một tiếng, nói tiếp: “Cảnh tượng thế này bọn ta cũng từng nhìn thấy một lần rồi, đó là khi các đệ tử Thiên Huyền môn trúng phải yêu độc, trở nên lục thân bất nhận, mất hết thần trí, chỉ biết tấn công người sống mà thôi. Nhưng sau khi trúng yêu độc, bọn họ đã yêu hóa hoàn toàn, chứ không giống như Liễu ma ma và mọi người ở đây, ban ngày thì bình thường, đến tối mới biến thành yêu quái. Vừa rồi, khi bọn ta bay lượn trên trời, được Tiểu Bạch nhắc nhở mới phát hiện, toà thành này được xây dựng dựa theo Tứ Tượng trận…”
“Tứ Tượng trận?” Lận Bạch Trạch kinh hãi bật thốt. “Đó không phải là trận pháp dùng để giam giữ yêu quái ư? Ý cô là, từ mấy trăm năm trước Bình thành đã có yêu quái gây rối, về sau người ta mới xây dựng nên tòa thành này để trấn áp ư?”
Tiểu Trúc khẽ gật dầu, rồi nói tiếp: “Theo ghi chép trong một cuốn sách cổ của sư phụ mà ta từng xem, Tứ Tượng trận không chỉ có thể giam giữ yêu quái, còn được dùng để trấn áp khí âm tà bên dưới lòng đất. Vừa rồi ta bay trên cao nhìn xuống, thấy trận nhãn của Tứ Tượng trận vừa hay nằm tại chính căn nhà của Liễu ma ma. Cho tới lúc ấy, ta mới hiểu ra, năm xưa Bạch Trạch ca ca đột nhiên biến thành yêu thú khổng lồ một mặt là vì yêu độc phát tác, khiến huynh ấy mất hết thần trí, mặt khác, chính luồng khí âm tà này đã gây họa, đè nén linh khí của thần chú trong cơ thể huynh ấy, khiến cho huynh ấy bị yêu hóa hoàn toàn.”
Lục Linh đưa tay mân mê cằm, trầm ngâm nói: “Nói như vậy thì lần này Bình thành xuất hiện yêu khí ắt hẳn là do Bạch Trạch gây ra rồi.”
Tiểu Trúc khẽ lắc đầu, phủ định ngay suy đoán này. “Không, muội cảm thấy chuyện này không liên quan gì tới Bạch Trạch ca ca hết. Nếu yêu độc trong người huynh ấy lại phát tác, vậy thì ắt hẳn sẽ giống như mười năm trước, thần trí mất hết, chỉ biết giết chóc, làm sao có thể dùng cách vòng vo như thế này được? Theo muội thấy, ắt là khí âm tà dưới lòng đất tự động tiết ra ngoài, dần dần làm ô nhiễm Bình thành, cho nên mới xuất hiện tình cảnh dân chúng trong thành “ban ngày là người, ban đêm là yêu” như thế.”
Tất Phi suy nghĩ một lát rồi tỏ ý tán đồng: “Nguyệt cô nương nói không sai. Ban ngày dương khí nặng, âm khí yếu, cho nên các cư dân không bị ảnh hưởng gì. Nhưng khi đêm đến, âm khí đột ngột dâng cao, yêu khí cũng trở nên mạnh mẽ hơn nhiều, cho nên mọi người ở đây mới biến thành yêu quái.”
“Nhưng… nhưng mẹ ta gửi thư đến nói, Bình thành mãi gần đây mới xuất hiện tình trạng quái lạ thế này, trước đây thì không có chuyện gì xảy ra cả! Theo như suy đoán của các ngươi, mọi chuyện là do khí âm tà mà ra, vậy thì đáng lẽ phải có vấn đề từ lâu rồi mới đúng chứ?” Lận Bạch Trạch nôn nóng nói.
Tiểu Trúc suy nghĩ một lát rồi nói: “Theo ta thấy, Tứ Tượng trận quả thực đã phong tỏa được khí âm tà, cho nên mấy trăm năm nay, Bình thành mới không xảy ra chuyện bất thường nào cả. Nhưng gần đây, khí âm tà đột ngột bùng phát, chuyện này rất có thể có liên quan tới Ứng Long. Ứng Long phá vỡ phong ấn tại Đông Hải, xuất hiện trở lại nơi nhân gian, yêu lực mạnh mẽ khiến cho đất trời rung chuyển, mà Bình thành thì lại ở cách Đông Hải không xa, có lẽ vì tác động của luồng yêu lực mạnh mẽ ấy nên khí âm tà mới thoát khỏi sự kiềm tỏa của Tứ Tượng trận, từ từ rỉ ra ngoài.”
“Lại là tên yêu nghiệt này!” Lục Linh gằn giọng nói. “Hắn hại Thần Châu còn chưa đủ hay sao? Chết tiệt, chúng ta phải nhanh chóng tìm được Khuy Thiên phiên, gom đủ bốn món pháp khí. Chờ sau khi lấy được Vân Sinh kính và phong ấn được tên yêu nghiệt đó rồi, ta nhất định phải băm vằm hắn, khiến hắn không thể đi hại người được nữa!”
Vừa nghe nói đến ba chữ “Khuy Thiên phiên”, Lận Bạch Trạch lập tức phất mạnh cây phất trần, nghiến răng nghiến lợi nói: “Được lắm, ta còn đang thắc mắc tại sao các ngươi lại đột nhiên tới Thập Phương điện, hóa ra là có ý đồ với bảo vật của phái ta! Hay cho Lục Linh ngươi, không ngờ ngay cả ngươi cũng đi câu kết với yêu ma, nối giáo cho giặc!”
Lục Linh ưỡn ngực, cất giọng sang sảng nói: “Ngươi cứ mắng thoải mái đi. Lục Linh ta đây đi ngay ngồi thẳng, chẳng có gì hổ thẹn với trời đất và lương tâm, mặc ngươi nói sao thì nói.”
Thấy hai người lại phát sinh tranh chấp, Tất Phi liền bước lên trước một bước, đứng ngăn giữa hai người, dịu giọng khuyên nhủ: “Hai người chớ cãi nhau nữa. Quả thực, bọn ta đang nhòm ngó Khuy Thiên phiên, nhưng đó cũng là vì bất đắc dĩ mà thôi. Ôi, những việc này cứ để sau hãy nói, không cần vội làm gì, điều cấp bách bây giờ là phải giải quyết được khí âm tà ở nơi đây! Ta thấy hiện giờ cư dân trong Bình thành mới chỉ là nửa người nửa yêu, nhưng sau khi khí âm tà phun ra nhiều hơn, yêu độc trong cơ thể mọi người sẽ càng ngày càng mạnh, đến lúc bọn họ yêu hóa hoàn toàn thì có hối cũng chẳng kịp.”
Nghe Tất Phi khuyên nhủ như vậy, Lục Linh không tranh cãi gì nữa, Lận Bạch Trạch cũng nghẹn lời câm lặng. Mọi người đều nhìn về phía căn nhà của Liễu ma ma, chỉ thấy nơi đó yêu khí ngợp trời, khói đen không ngớt phun lên, trên bức tường bao bên ngoài ngôi nhà đã xuất hiện những khe nứt nhỏ màu đen, gạch vụn liên tục rơi xuống, xem chừng sắp sập đến nơi.
Đúng như phán đoán của Tất Phi, sau khi khí âm tà phun lên khỏi mặt đất, các căn nhà xung quanh đều sẽ bị ảnh hưởng, mà Tứ Tượng trận vốn do những kiến trúc này cấu thành, uy lực hẳn nhiên sẽ ngày một yếu đi. Cứ như tình hình này mà xét, có lẽ chỉ cần mấy ngày nữa là khí âm tà sẽ đánh sập được căn nhà nằm ở vị trí trận nhãn này, tới đó tường đổ nhà tan, Tứ Tượng trận cũng sẽ tan vỡ, khí âm tà lan tỏa khắp thành, tất thảy mọi người dân sẽ biến thành yêu ma.
Nhìn luồng yêu khí phun lên ngợp trời, lại nhìn ngôi nhà có thể sụp xuống bất cứ lúc nào kia, Lận Bạch Trạch nheo cặp mắt phượng vốn đã hẹp dài của mình lại, ngấm ngầm nắm chặt tay phải. Hắn cài phất trần trở về bên hông, lấy từ trong tay áo ra mấy cái bình, lại lần mò lôi ra từ trong vạt áo mấy tấm ngân phiếu, sau đó sục sạo trên dây lưng suốt một hồi lâu, khó khăn mới tìm được ít bạc vụn và mấy đồng tiền. Hắn đưa mắt nhìn khắp mọi người một lượt, cuối cùng dừng ánh mắt lại trên người Lục Linh. Hai hàm răng cắn chạt, cơ thịt trên mặt co giật một hồi, thế rồi Lận Bạch Trạch mới bước về phía Lục Linh, cố rặn ra một nụ cười, nói bằng giọng lấy lòng:
“Lục sư tỷ, tỷ xưa này đã nói là làm, nhất ngôn cửu đỉnh, nổi tiếng là một bậc cân quắc anh hùng trong liên minh chúng ta. Cho dù đã câu kết với yêu ma, nhưng tỷ hẳn vẫn để tâm tới tình nghĩa đồng môn, tuyệt đối không bao giờ nói lời không giữ lời, đúng vậy không?”
Hắn đột nhiên thay đổi hẳn bộ dạng căm phẫn lúc trước, lại quay sang gọi Lục Linh là “sư tỷ”, còn chụp cho cô cái mũ “cân quắc anh hùng” và dùng cả phép khích tướng, hiển nhiên là có việc cần nhờ. Lục Linh làm gì chẳng nhìn ra dụng ý của Lận Bạch Trạch, bèn cau mày, nói: “Ngươi rốt cuộc muốn nói gì? Cứ nói thẳng ra đi, đừng có lằng nhằng như thế!”
“Hay lắm, Lục sư tỷ quả nhiên là người hào sảng.” Trong mắt lóe lên ánh tinh quang, Lận Bạch Trạch trầm giọng nói: “Trong số các vị đây, tiểu đệ chỉ tin được mình sư tỷ. Có một việc này, tiểu đệ muốn nhờ sư tỷ giúp cho: Chờ đến sáng ngày mai, sau khi mẫu thân tiểu đệ khôi phục thần trí, phiền sư tỷ giao chỗ thuốc và ngân lượng này cho bà, nói với bà là tiểu đệ đã quay về Thập Phương điện tu luyện rồi.”
Nói xong, hắn không đợi Lục Linh trả lời, đã nhét mấy bình thuốc và chỗ ngân lượng kia và tay cô ta. Lục Linh chẳng hiểu nguyên do, đành ngẩn ngơ nhận lấy. Lúc này, Lận Bạch Trạch xoay người lại, tay phải rút phất trần ra, tay trái bắt quyết, bước từng bước về phía ngôi nhà của mình, đi thẳng vào giữa màn khí đen mờ mịt…
“Thiên minh minh, địa minh minh, thiên địa càn khôn, hỗn độn xuất minh. Phật hữu linh, Đạo hữu linh, Phật Đạo thần kỳ, vạn vật quy linh [*] …”
[*] Trời tối tăm, đất tối tăm, trời đất càn khôn, hỗn độn khởi nguồn từ cái tối tăm. Phật có linh hồn, Đạo có linh hồn, thần thánh Phật Đạo, vạn vật đều lấy linh hồn làm gốc.
Lận Bạch Trạch nhắm chặt hai mắt, thấp giọng tụng niệm, đồng thời dùng phất trần vẽ ra những đường hoa văn giữa không trung. Tức thì, trong màn khói đen bùng lên những đốm sáng màu xanh lam, sau khi bay ra từ đầu ngón tay hắn liền lởn vởn khắp người. Tất Phi thấy vậy, đầu tiên là sửng sốt, sau đó cả kinh, vội vàng bước tới ngăn cản: “Lận huynh, không được! Đây là cấm chú lấy thân làm ấn đấy!”
Tất Phi một mặt lên tiếng ngăn cản, một mặt vội vàng chạy tới, nhưng lại va ngay vào một bức tường băng, ngã lăn ra đất. Thì ra, Lận Bạch Trạch sớm đã giấu một tấm Hàn Băng phù trong tay áo, chắc chắn là đã lừa lấy được từ tay một đệ tử nào đó của Xích Vân lâu. Hiện giờ, hắn phóng tấm Hàn Băng phù đó ra, giữa không trung lập tức xuất hiện một bức tường băng kiên cố, vừa khéo ngăn cách hắn với tất thảy mọi người.
Chỉ thấy Lận Bạch Trạch đứng trên khe nứt trên mặt đất, để mặc cho tà khí quấn quanh người, khiến tay áo tung bay lất phất. Sắc mặt từ từ trở nên trắng bệch, hắn cất giọng sang sảng hô:
“Tri thiên địa chi minh, ngộ Phật Đạo chi linh, càn khôn vạn vật, thính ngô hiệu lệnh: Ngô dĩ thân vi khế, ngô dĩ huyết vi bằng, phong thần chú cấm, hóa cốt thành lĩnh [*] !”
[*] Biết được cái tối tăm của trời đất, ngộ được cái linh hồn của Phật Đạo, càn khôn vạn vật, nghe hiệu lệnh của ta: Ta lấy thân làm khế, lấy màu làm bằng, tạo phong ấn cấm chế, hóa xương thành núi đá.
Lời vừa mới dứt, chỉ thấy những đốm sáng âm u đột ngột lóe lên, sau đó cát đá tung bay, bụi bặm mịt mù, từ từ bao bọc lấy đôi chân của Lận Bạch Trạch, khiến cho chân hắn hóa đá. Thì ra, đây chính là cấm pháp của Thập Phương điện – Cốt Trấn! Người thi triển thuật này có thể trấn áp yêu ma, nhưng thân thể sẽ hóa đá. Lúc này đây, Lận Bạch Trạch vì mẹ nuôi của mình, cũng vì trăm họ ở Bình thành, không ngờ lại quyết định thi triển thuật Cốt Trấn, dùng tấm thân má thịt để ngăn chặn tà khí tiết ra ngoài.
Chỉ thấy bụi bặm mịt mù, làn dần từ chân Lận Bạch Trạch lên phía trên, lúc này không chỉ hai chân, mà cả phần hông của hắn cũng đã hóa đá, mọi người đều lộ vẻ không đành lòng. Tất Phi nắm chặt hai tay, Tiểu Trúc thì cúi đầu xuống không nỡ nhìn tiếp. Trong mắt Lục Linh thấp thoáng ánh lệ, cô ta giơ cao mấy bình thuốc cùng ngân lượng trong tay, lớn tiếng nói: “Lận Bạch Trạch, ngươi yêu tâm, ta nhất định sẽ chăm sóc cho mẹ ngươi cẩn thận! Lục Linh ta nói được làm được, quyết không nuốt lời!”
Khóe miệng Lận bạch Trạch hơi co giật, chẳng thể nhìn ra là đang khóc hay đang cười, chính vào lúc này, cát bụi đã lan tới cổ hắn, sau đó phủ kín cả đỉnh đầu. Nụ cười còn khó coi hơn cả khóc kia cứ thế trở nên cứng đờ trên khuôn mặt của bức tượng đá.
Đột nhiên, một luồng sáng màu vàng rực rỡ xé toạc hư không, đánh tan bức tường băng, rọi vào giữa ấn đường của bức tượng đá. Sau nháy mắt, bụi đất lại bốc lên mịt mù, bức tượng đá thì nứt vỡ, để lộ ra tấm thân máu thịt của Lận Bạch Trạch ở bên trong. Ngay kế đó, một cái bóng màu trắng lao vọt vào giữa làn khói đen, tốc độ nhanh như quỷ mị, đứng ngay trên khe nứt phun ra tà khí, còn có Lận Bạch Trạch đã ở cách đó mấy thước, đang ngẩn ngơ đứng cạnh Liễu ma ma, hiển nhiên là còn chưa rõ tình hình.
Mọi người định thần nhìn kĩ, thấy bóng người đứng trên khe nứt phun tà khí kia không phải ai khác, chính là Tiểu Bạch.
Trước vẻ kinh ngạc của mọi người, Tiểu Bạch không nói năng gì, chỉ nở nụ cười điềm đạm. Lần này, nét cười không chỉ nằm ở khóe môi, còn hiện lên cả trong đôi mắt đen láy của y.
Lận Bạch trạch chẳng hiểu ra sao, kinh hãi bật thốt: “Ngươi làm gì đó? Cẩn thận kẻo mất mạng!”
Nghe thấy câu chất vấn của Lận Bạch Trạch, Tiểu Bạch thoáng đảo mắt, rồi chậm rãi đưa tay lên, sờ vào vòng bạc trên trán, khẽ cất tiếng cười hỏi lại: “Ngươi có biết tại sao mình lại mang tên là Bạch Trạch không?”
Trong khi Lận Bạch Trạchvà mọi người còn đang vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ, Tiểu Bạch đã chậm rãi tháo chiếc vòng bạc đó xuống. Phía sau chiếc vòng bạc phải rộng chừng hai ngón tay ấy, tại vị trí chính giữa hai hàng lông mày không ngờ lại có một vết sẹo đáng sợ. Vết sẹo ấy dường như đã có từ lâu, ngang dọc đan xen, có vẻ như bị người ta dùng vật sắc cố tình cứa vào. Nhưng dù là như thế, vết dẹo ấy vẫn không giấu được một đạo ấn ký màu vàng đặc biệt nằm ở vị trí ấn đường của y.
“Huynh… huynh là… Bạch Trạch ca ca!” Tên họ của cố nhân bật ra khỏi miệng. Mãi đến khi nhìn thấy đạo ấn ký đó, Tiểu Trúc mới giật mình nhận ra đối phương. Mười năm trước, thứ nhất là Tiểu Trúc còn ít tuổi, thứ hai là khi đó Bạch Trạch cũng mang bộ dáng thiếu niên, có chút khác biệt với tướng mạo tuấn tú bây giờ, cho nên nàng không thể nhận ra y ngay, chỉ cảm thấy hơi quen mắt mà thôi. Mãi đến lúc này, Tiểu Trúc mới hiểu ra, vì sao khi vừa mới thấy Tiểu Bạch, trong lòng mình đã dâng lên một thứ cảm giác lạ thường như thế.
Tiểu Bạch… Không đúng, bây giờ nên gọi là Bạch Trạch rồi. Chỉ thấy Bạch Trạch khẽ gật đầu với Tiểu Trúc, cười điềm đạm, nói: “Tiểu Trúc muội tử, lâu lắm không gặp.”
Biến cố đột ngột xảy ra khiến Lận Bạch Trạch trợn mắt há miệng, mãi hồi lâu sau mới dần dần tỉnh táo trở lại, run giọng chất vấn: “Ngươi… ngươi rốt cuộc là ai? Ngươi với mẹ ta rốt cuộc có quan hệ thế nào?”
Cặp mắt hơi lóe sáng, Bạch Trạch phát động linh lực của thần thú, tập trung vào đầu ngón tay, sau đó điểm về phía Liễu ma ma. Tức thì ánh vàng bừng lên giữa hư không, bay tới xoay tròn quanh thân thể bà cụ, xua đi luồng yêu khí màu đen, lại hóa giải luôn cả Phược Giáp thần phù. Chỉ thấy đôi mắt vốn đỏ ngầu như máu của bà cụ dần dần khôi phục lại dáng vẻ như thường ngày, sau đó, bà cụ mở to cặp mắt thẫn thờ, nhìn khắp mọi người xung quanh một lượt, hoảng hốt nói: “Thế này… thế này là sao vậy? Ta đang ngủ trong nhà cơ mà, sao… Úi mẹ ơi, đây là cái gì vậy?”
Bà ngước mắt lên, nhìn thấy khói đen bốc lên ngùn ngụt từ trong nhà mình, lập tức sợ đến nỗi hai chân nhũn ra, suýt chút nữa thì bị ngã. May có Lận Bạch Trạch nhanh tay nhanh mắt, kịp thời đỡ lấy bà. Hắn giữ cho mẹ mình đứng vững, sau đó nhẹ nhàng an ủi: “Mẹ, mẹ đừng sợ, không có chuyện gì ghê gớm cả đâu, bọn con có thể giải quyết được. Mẹ có nhận ra gã này không?”
Lận Bạch Trạch đưa tay lên chỉ, Liễu ma ma nhìn theo hướng ngón tay hắn, thấy ngay Bạch Trạch đứng bên trên khe nứt đang phun tà khí. Chỉ thấy mái tóc đen cùng quần áo của y bị gió thổi bay lất phất, quanh người lởn vởn đầy tà khí, dáng vẻ quỷ dị tột cùng. Liễu ma ma hơi ngẩn ra, rồi cất giọng nghi hoặc: “Đây là giống yêu quái gì vậy?”
Nghe vậy, Lận Bạch trạch lập tức phấn chấn tinh thần, lớn tiếng nói: “Ngươi thấy chưa, mẹ ta không biết ngươi! Cái tên khốn này, ngươi rốt cuộc muốn làm gì? Là địch hay là bạn…”
Thế nhưng, hắn còn chưa nói xong đã bị Liễu ma ma kéo tay lại. Chỉ thấy bà cụ tóc đã hoa râm ấy nắm chặt tay con nuôi mình, nôn nóng nói: “Con ơi, mẹ bảo con về đây xử lý chuyện yêu quái gây rối, không phải bảo con đi giết yêu quái! Yêu quái cũng có phân tốt xấu, con phải phân biệt rõ ràng, chớ có đổ oan cho yêu quái tốt, để rồi gây ra những phen oan nghiệt!”
Nghe thấy lời khuyên của mẹ mình, Lận Bạch Trạch nhất thời nghẹn họng. Bạch Trạch thì thu lại nét cười, trong mắt thoáng qua một tia ảm đạm, ôm quyền khom người hành lễ với Liễu ma ma, chậm rãi nói: “Ma ma, thành thật xin lỗi. Năm xưa Bạch Trạch còn ít tuổi, suy nghĩ không chu toàn, thiếu chút nữa gây ra đại họa, bao năm nay ta vẫn luôn áy náy vô cùng.”
Liễu ma ma toàn thân run rẩy, mở to đôi mắt, nhìn kĩ đối phương một lượt từ trên xuống dưới, rồi lại từ dưới lên trên, một hồi lâu sau mới cất giọng run run hỏi: “Ngươi… ngươi là… Tiểu Bạch?”
Người thư sinh ấy bấy lâu vẫn luôn tươi cười rạng rỡ, nhưng lúc này lại chẳng còn chút nét cười nào, đôi mắt sáng lên lấp lánh, nhưng lại im lặng chẳng nói gì, chỉ khẽ gật đầu. Thấy y thừa nhận, Liễu ma ma ngẩn ngơ bước tới, nhưng vừa đi được một bước đã bị Tiểu Trúc ở bên cạnh đưa tay kéo lại. “Liễu ma ma, đừng đi tiếp nữa, ở đó có tà khí nguy hiểm lắm. Tuy cháu không biết năm xưa đã xảy ra chuyện gì nhưng Bạch Trạch ca ca nhất định không cố ý đả thương ma ma đâu.”
Nghe thấy giọng nói trong trẻo ấy, Liễu ma ma lại cả kinh, quay sang nhìn Tiểu Trúc, cất giọng run run: “Cháu… cháu là…”
“Liễu ma ma, cháu là Tiểu Trúc đây.” Thiếu nữ cụp đôi mắt màu hổ phách xuống, nói khẽ.
Liễu ma ma nghe vậy thì cả kinh, vội dưa bàn tay gầy khô gân guốc của mình tới chụp lấy bàn tay thon trắng nõn của Tiểu Trúc, nắm thật chặt. “Tiểu Trúc, Tiểu Trúc, ta… ta có lỗi với cháu và cha cháu! Mặc tú tài… không, Mặc tiên nhân, ông ấy, ông ấy vẫn khỏe chứ?”
Nghe Liễu ma ma nói là “cha cháu”, Tiểu Trúc định lên tiếng giải thích, nhưng nghe đến câu hỏi thăm phía sau, lòng nàng tức thì đau như dao cứa, nhất thời không biết phải trả lời thế nào. Lận Bạch Trạch đứng ở bên cạnh, thấy mẹ mình quen với Nguyệt Tiểu trúc, lại càng nghi hoặc, tâm trạng rối bời, vội vàng cất tiếng hỏi: “Chuyện này rốt cuộc là sao vậy? Mẹ, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?”
“Tất cả đều do ta mà ra.” Bạch Trạch chậm rãi nói. “Mười năm trước, ta vâng lệnh sư tôn là Thái Nhất chân nhân, lần đầu tiên rời khỏi núi Côn Luân, đến đất Bình thành này trảm yêu trừ ma, nhưng lại không cẩn thận bị Cổ Điêu đả thương. Ta trúng phải yêu độc, biến về nguyên hình, may được Liễu ma ma cứu giúp. Khi đó ta còn ít tuổi, lại mới rời khỏi Côn Luân, chưa am hiểu nhân tình thế thái, chỉ nghĩ cần phải báo đáp ơn cứu mạng của Liễu ma ma. Hôm đó, ta thấy Liễu ma ma trằn trọc không ngủ nổi, cứ mãi nhớ đến đứa con đã qua đời, bèn đọc suy nghĩ của bà ấy, sau đó biến thành hình dạng đứa bé kia…”
Liễu ma ma hai mắt nhòe lệ, lắc đầu nói: “Đều tại ta, tại ta hồ đồ! Ngươi rõ ràng muốn giúp ta, bầu bạn bên ta, thế mà ta lại con ngươi là yêu quái xấu, còn thiếu chút nữa giết chết ngươi…”
Nghe tới đây, Tiểu Trúc rốt cuộc đã ráp nối ra được đại khái nguồn cơn mọi việc năm xưa: Bạch Trạch mang ơn muốn báo đáp, thấy Liễu ma ma nhớ nhung đứa con đã qua đời, bèn hóa thân thành Cương Tử, muốn an ủi Liễu ma ma. Nhưng Liễu ma ma chẳng biết thế nào lại phát hiện ra sơ hở, còn dùng vật nhọn đâm vào trái tim Bạch Trạch. Vào lúc cận kề cái chết, thần lực của Bạch Trạch suy kiệt, yêu lực lại dâng lên, cho nên mới bị yêu độc trong cơ thể khống chế. Thêm vào đó, vùng này vốn có âm khí rất nặng, cho nên Bạch Trạch rốt cuộc đã nổi cơn điên cuồng, hóa thân thành hung thú, thiếu chút nữa thì san phẳng cả Bình thành…
Nghĩ tới đây, nàng khẽ thở dài một tiếng, cảm thán sự vô thường của thế sự. Dường như trong cõi mông lung, mọi việc đều đã được sắp đặt trước cả rồi.
Chỉ nghe Liễu ma ma chậm rãi nói tiếp: “Về sau, ta đi hỏi một vị tiên sinh, lại đi hỏi một vị đại sư nữa, mới hay ngươi là Bạch Trạch, một giống thần thú trên núi Côn Luân, rất có linh tính, đọc được trong lòng người ta suy nghĩ cái gì, cho nên mới biết bộ dạng của Cương Tử… Tại ta, đều tại ta, khi đó ta chẳng biết gì, không những trách nhầm ngươi, còn làm ngươi bị thương. Ngay đến Mặc tú tài một lòng bảo vệ bọn ta cũng bị coi là yêu quái, cuối cùng đành phải rời khỏi Bình thành…”
Vừa nói Liễu ma ma vừa chảy nước mắt giàn giụa, đưa tay áo lên lau, rồi lại thút thít tiếp: “Nhát kéo đó ta đâm sâu như thế, sau đó ngươi lại bị Mặc tiên nhân đả thương, ta cứ ngỡ là ngươi không sống nổi nữa rồi… Những năm nay, ta vẫn luôn hối hận lắm…”
Bà còn chưa nói xong, Lận Bạch trạch đã chấn động đến thẫn thờ, chen vào hỏi: “Mẹ, mẹ đặt tên cho con là “Bạch Trạch”, còn nuôi một con dê nhỏ, tất cả đều là để kỷ niệm tên yêu quái này ư?”
Liễu ma ma rơm rớm nước mắt gật đầu, đưa tay tới nhẹ nhàng vuốt ve gáy đứa con mà mình đã nuôi dưỡng nhiều năm, nói giọng cưng nựng: “Con ơi, mẹ đưa con tới Thập Phương điện chính là vì mong con có thể tu luyện pháp thuật, học được nhiều kiến thức, từ đó biết phân biệt phải trái, không hồ đồ như mẹ đấy.”
Lận Bạch Trạch mím chặt đôi môi, ngoảnh đầu sang một bên, cúi đầu nhìn xuống đất, không nói gì nữa. Liễu ma ma khẽ vỗ vai con trai, rồi lại quay sang nhìn Bạch Trạch, mừng đến rơi nước mắt, nói: “Tốt quá rồi, Tiểu Bạch, ngươi không sao thì tốt rồi. Nếu không, cả cuộc đời này ta chẳng thể yên lòng được… Những năm nay, ngươi sống có tốt không?”
Bạch Trạch đảo mắt, khẽ mỉm cười, gật đầu nhè nhẹ. Đứng bên cạnh, Lục Linh tỏ vẻ giật mình bừng tỉnh, vỗ tay một cái thật vang, nói: “Ta hiểu rồi! Cứ theo đó mà xét, mười năm trước, sau khi bị trọng thương, Tiểu Bạch đã không quay về núi Côn Luân mà chạy vào sơn cốc đó, lánh đời không gặp ai cả! Chẳng trách dù ta có lôi, có kéo thế nào, huynh cũng không chịu ra ngoài, nếu không vì ta vô tình nhắc đến Mặc Bạch tiên quân, có lẽ huynh sẽ trốn trong đó cả đời luôn ấy nhỉ?”
“Đúng vậy.” Bạch Trạch khẽ cười mỉm, chậm rãi nói: “Ta bị yêu độc khống chế, làm bị thương người vô tội, chẳng còn mặt mũi nào quay về gặp sư tôn, đó là nguyên nhân thứ nhất. Thứ hai, ta tuy có năng lực nhìn thấu tâm ý người ta, nhưng lại không hiểu gì về nhân tình thế thái, chỉ gây ra tai họa, làm hại tới người khác, một thứ năng lực như thế, ta còn cần để làm gì?”
Tiểu Trúc không kìm được kêu “a” lên một tiếng, nói: “Bạch Trạch ca ca, vết thương trên trán này là do huynh tự mình rạch lên ư? Huynh cố ý tự hủy hoại bản thân, lẽ nào chính là để thoát khỏi cái thứ năng lực nhìn thấu tâm tư của người ta đó?”
Nhất thời, Tiểu Trúc cảm thấy đầu óc mình rối như tơ vò, trong lòng dâng lên muôn niềm cảm khái: Nàng nhớ lại hồi mới gặp Bạch Trạch, người thiếu niên ôn hòa lương thiện, hừng hực khí thế ấy rất thích tiếp xúc với con người, còn kể cho nàng nghe rất nhiều câu chuyện thú vị trên núi Côn Luân. Thế nhưng, hơn mười năm qua, người thiếu niên của năm nào lại sống một mình ở nơi hẻo lánh, ngày ngày bầu bạn với dòng sông lạnh căm, cô độc không bè bạn. Y căm hận năng lực đặc biệt của mình, thậm chí còn chẳng tiếc tự hủy hoại bản thân. Y đọc hết các sách vở và tiểu thuyết trong thiên hạ, nhưng lại chẳng muốn tiếp xúc với con người. Nếu không vì Lục Linh vô tình xông vào sơn cốc, rồi lại nhắc tới sư phụ Mặc Bạch, y có lẽ sẽ tiếp tục sống ở đó đến hết đời, một mình chìm trong sự cô quạnh. Cho dù sau đó y quyết định ra ngoài để báo đáp ân tình của sư phụ Mặc Bạch, nhưng cũng đã chẳng còn là thiếu niên của ngày xưa, nói năng luôn chẳng đâu vào đâu, thoạt nhìn thì tươi cười hỉ hả, bỡn cợt nhân gian, nhưng thực tế là chỉ đeo một tấm mặt nạ, nụ cười không bao giờ lọt vào nơi đáy mắt, lại càng không xuất hiện giữa trái tim…
“Này, Tiểu Bạch.” Lục Linh bất mãn làu bàu. “Ta thấy huynh đúng là còn lợi hại hơn cả đám người trong gánh hát nữa đấy, giấu ta kỹ quá chừng! Chẳng trách huynh lại biết cách dùng Càn Khôn đỉnh để luyện thuốc, còn gạt ta là xem được từ trong sách cổ, thật là đồ dối trá!”
Bạch Trạch hơi nhếch khóe môi, nở nụ cười điềm đạm, sau đó chậm rãi nói: “Năm xưa, ta có lòng ra tay giúp người, nhưng lại thiếu chút nữa gây ra đại họa, khiến bản thân hối hận cả đời. Ta không biết khi đồng hành với chư vị, hành vi của ta sẽ gây ra những mối nhân quả như thế nào, cho nên ta không ra tay, không nói nhiều, chỉ khoanh tay đứng nhìn mọi chuyện diễn ra.”
Nói tới đây, y dừng lại một chút, quay sang nhìn Liễu ma ma, nói tiếp: “Thế nhưng, đến ngày hôm nay, khi gặp lại cố nhân, ta mới hiểu được rằng, dù lòng người khó đoán nhưng thiện ý thì luôn được mọi người chấp nhận; cho dù nhân quả khôn lường nhưng đại trượng phu sống dưới gầm trời, có việc nên làm, có việc không nên làm, mọi việc cứ tùy tâm. Lận Bạch Trạch, hãy chăm sóc mẹ ngươi cho tốt, tà khí ở nơi này cứ để ta trấn áp là được.”
Chẳng đợi mọi người ngăn cản, Bạch Trạch đã cất giọng sang sảng đọc lên những lời chú của thuật Cốt Trấn vừa rồi. Sau nháy mắt, gió dữ nổi lên, cát bụi bay mù mịt, từ giữa trán y lập tức bừng lên một luồng ánh sáng màu vàng chói mắt.
Ánh vàng chuyển động không ngừng, tạo ra những gợn sóng màu vàng giữa trời đất. Nhất thời, ngay cả cát đá tung bay cũng bị ánh vàng bao phủ, yêu khí màu đen ngợp trời bắt đầu bị kìm nén, liên tục thu hẹp phạm vi, cuối cùng bị thần quang áp chế hoàn toàn, phải chui trở vào khe nứt trên mặt đất.
Đứng giữa màn ánh vàng rực rỡ như bươm bướm bay lượn, Bạch Trạch rút từ trong tay áo ra một cây sáo ngọc, dùng sáo khẽ gõ vào lòng bàn tay, lớn tiếng hô vang: “Chư vị, xin tạm biệt.”
Dứt lời, y nở một nụ cười điềm đạm với mọi người. Sau nháy mắt, ánh vàng tan đi, màn đêm quay trở lại, Bạch Trạch đã hóa thành một bức tượng đá đứng sừng sững ở đó. Dưới chân y vốn phải là một khe nứt không ngừng phun ra tà khí, nhưng giờ đã hoàn toàn liền lại, chẳng còn chút dấu vét nào.
Gió mát khẽ thổi, cuốn bay một chút cát vàng cuối cùng, sau đó, mọi thứ hoàn toàn quay về như cũ.
Màn đêm nặng trĩu, trăng sáng treo cao, Bình thành chìm vào tĩnh lặng, bốn phía xung quang chỉ còn lại những tiếng côn trùng rả rích, càng làm tăng thêm sự tịch mịch.
Tận mắt chứng kiến cảnh tượng vừa rồi, Tiểu Trúc cụp mắt xuống, không đành lòng nhìn bức tượng đã mất hết sinh khí kia. Quy Hải Minh đưa mắt liếc qua, biết nàng lòng đầy tâm sự, bèn đưa tay tới, nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mỏng manh của nàng. Lục Linh trợn mắt há miệng, nghẹn ngào nói: “Sao… sao lại như vậy chứ… Tại sao nhất định phải dùng người sống để hiến tế, lẽ nào không có cách khác để chặn khe nứt này lại ư?”
“Bạch Trạch thân là Côn Luân thần thú, kiến thức uyên bác, thông hiểu đạo trời, nếu có cách khác, y há lại phải dùng đến thuật Cốt Trấn như vậy?” Tất Phi chậm rãi lắc đầu, thở dài một tiếng, sau đó cất lời an ủi: “Con người ta sống trên đời, há có thể mọi việc đều như ý, chỉ cần không thẹn với lòng là đủ. Bạch Trạch hành động kỳ thực cũng là theo bản tâm, mọi người chớ nên buồn lòng thêm nữa.”
Lận Bạch Trạch nghẹn họng nhìn trân trối, suốt hồi lâu chẳng nói được gì. Hắn chỉ có thể ôm lấy bờ vai của mẹ nuôi, kéo bà vào lòng, để mặc cho nước mắt bà thấm đẫm cả vạt áo.
“Chà chà, ta nói này các vị, sao cứ u sầu ủ dột như thế làm gì? Nếu để người qua đường nhìn thấy, bọn họ ắt sẽ nghĩ là các vị đang khóc đám ma đấy.”
Đột nhiên, một giọng nói trong treo mang theo nét cười vang lên, phá tan sự trầm mặc. Mọi ngời đều cả kinh, vội nhìn về phía phát ra âm thanh, chỉ thấy con dê con vốn đi theo Liễu ma ma kia đang ngẩng cao đầu, dùng cặp mắt to tròn đen láy của mình quan sát mọi người. Cặp mắt ấy sáng lấp lánh, chừng như còn ánh lên những tia cười giảo hoạt.
“Tiểu Bạch?” Lục Linh kêu lên thất thanh. “Chẳng phải huynh đã dùng thuật Cốt Trấn gì đó và biến thành đá rồi ư?”
“Ha ha.” Con dê con khẽ cười một tiếng. “Nếu là người bình thường thi triển thuật Cốt Trấn thì đương nhiên sẽ bị hóa đá, mất hết sinh cơ. Nhưng ta là Côn Luân Bạch Trạch, thần thú thượng cổ, há lại giống với người phàm? Tuy ta đã dùng máu xương để trấn áp tà khí, nhưng linh thức thì đã kịp chuyển dời, tạm thời nương nhờ ở trong thân con dê này. Chỉ cần tu hành ước chừng trăm năm, ta sẽ lại có thể hóa hình như trước.”
Lận Bạch Trạch thở phào một hơi, nhưng rồi khóe miệng lại hơi co giật, cặp mắt phượng hẹp dài liếc nhìn về phía con dê, làu bàu nói: “Hừ, đã có cách không cần phải chết người như thế, sao không nói sớm?”
“Này, Lận Bạch Trạch, ngươi nói thế là có ý gì?” Thấy điệu bộ đó của Lận Bạch Trạch, Lục Linh tỏ thái độ bất bình thay cho Bạch Trạch. “Ngươi nghĩ cái thân xác đó của Tiểu Bạch dễ tu luyện lắm sao? Người ta đã phải vứt bỏ mấy trăm năm tu vi, thế mà ngươi ngay đến một câu cảm ơn cũng không nói, bây giờ còn trách móc nữa là sao?”
Những lời này của Lục Linh khiến cho Lận Bạch Trạch mất hết thể diện, ấp úng chẳng nói được gì. Nhìn thấy bộ dạng lúng túng đó của hắn, lại nhìn mấy bình thuốc và chỗ ngân lượng trong tay mình, Lục Linh rảo bước đi lên phía tước, nhét trả hết về cho Lận Bạch trạch, lớn tiếng nói: “Con người ngươi tuy tham lợi vặt, việc gì có thể rụt đầu thì tuyệt đối không chường mặt ra, chẳng khác nào một tên trộm gà, nhưng vào lúc mấu chốt thì vẫn có thể trông cậy được, cũng coi như là một hán tử! Này, cầm lấy đi, chỗ thuốc với ngân lượng này ngươi tự đi mà giao cho mẹ mình.”
Bị Lục Linh nói như vậy, Lận Bạch Trạch lại càng xấu hổ, khóe mắt hơi co giật, miệng há hốc ra, nhưng rốt cuộc vẫn chẳng nói được gì, chỉ lẳng lặng nhận lấy vật mà Lục Linh đưa tới. Tất Phi nhìn thấy rõ bộ dạng khó xử của bằng hữu ngày xưa, liền khẽ ho một tiếng, cố tình chuyển chủ đề để giải vây cho Lận Bạch Trạch: “Lần này, may mà có Bạch Trạch tiền bối ra tay giúp đỡ, phong tỏa được khí âm tà dưới lòng đất. Liễu đại thẩm xin hãy yên tâm, sau khi trời sáng, yêu độc mà dân chúng trong thành nhiễm phải sẽ dần dần được hóa giải, kể từ nay về sau cũng không còn chuyện lạ xảy ra nữa đâu.”
Liễu ma ma vuốt ve lưng con dê con kia, đồng thời đổi khóc làm cười, không ngừng nói với mọi người: “Đa tạ, đa tạ đại hiệp. Trời cũng sắp sáng rồi, để ta đi nấu cháo mời mọi người ăn.”
“Không cần phiền phức như thé, đại thẩm, bọn tại hạ còn có việc quan trọng, không tiện ở lâu.” Tất Phi mềm mỏng cự tuyệt, sau đó quay sang nhìn Lận Bạch trạch, chậm rãi nói: “Lận huynh, hiện giờ thân phận của bọn ta đã bị lộ, huynh cũng biết mục tiêu của bọn ta rồi, chính là Khuy Thiên phiên của quý phái. Thực không dám giấu, bọn ta đã lấy được pháp khí của ba phái khác rồi, chỉ còn thiếu bảo vật của Thập Phương điện thôi. Bọn ta phải làm vậy thực cũng vì bất đắc dĩ, mục đích là giúp Mặc Bạch tiên quân hồi sinh, từ đó tìm ra Vân Sinh kính để phong ấn Ứng Long trở lại. Ta cũng không muốn Lận huynh khó xử, chỉ mong huynh có thể bảo mật, đừng nói gì với trưởng lão của quý phái để bọn họ tăng cường phòng ngự mà thôi.”
Lận Bạch Trạch hơi hé môi, né tránh không nói tới chuyện này. Nhìn thấy bộ dạng do dự của hắn, Lục Linh lập tức nổi giận, cầm cây bán nguyệt kích lên dội mạnh cán kích xuống đất, cau mày nói: “Cái tên cứng đầu này, ngươi nói gì đi chứ! Đến nước này rồi, chẳng lẽ ngươi còn nghĩ bọn ta là hạng người ác câu kết với yêu ma để đi làm chuyện xấu ư? Nói cho ngươi biết, chỉ dựa vào việc Tiểu Bạch thay ngươi chặn khí âm tà, chuyện này dù ngươi có muốn hay không thì cũng nhất định phải giúp bọn ta! Liễu ma ma, xin hãy nhắm mắt lại, đừng nhìn nữa, cháu phải đánh ngất đứa con này của thím, để y không thể đi cáo giác lung tung.”
Dứt lời, Lục Linh nắm tay lại, rảo bước tiến về phía Lận Bạch Trạch. Liễu ma ma nhìn cô ta, rồi lại nhìn con trai mình, vội vàng kéo tay áo hắn, ôn tồn khuyên nhủ: “Con trai à, Mặc tú tài, à không, Mặc tiên nhân đã từng giúp chúng ta, con hãy nể mặt mẹ lần này đi, được không?”
“Mẹ, mẹ nghĩ đi đâu vậy? Con là người hồ đồ như thế sao?” Lận Bạch Trạch nheo đôi mắt hẹp dài lại, khẽ vỗ lên mu bàn tay đầy những nếp nhăn của mẫu thân, tỏ ý an ủi, lại quay sang khẽ lắc đầu với Lục Linh. “Lục sư tỷ, tỷ bình tĩnh lại đã, bình tĩnh một chút đã! Ôi trời, tỷ thu trường kích lại đi, cũng bỏ cả nắm đấm xuống, ta đâu có nói là sẽ quay về Thập Phương điện cáo giác đâu.”
Lục Linh nghe thấy thế mới dừng chân lại. Chỉ thấy Lận Bạch Trạch hết nhìn trái rồi lại ngó phải, dáng vẻ như đang đi ăn trộm, sau khi không thấy ai vẫn hạ thấp giọng xuống nói: “Mấy người cũng phải giữ cho ta một con đường lui chứ. Mấy người sư đệ kia của ta đang tuần tra quanh đây, bây giờ khí âm tà đã tan, ai biết được khi nào bọn họ sẽ tới, Lục sư tỷ nói lớn như vậy, chẳng lẽ sợ người ta không nghe thấy hay sao?”
Vừa nói thế, Lận Bạch Trạch vừa đưa tay ra hiệu, bảo mọi người hãy vào trong nhà trước. Chờ sau khi mọi người đã đi vào cả rồi, hắn còn thò đầu ra nhìn trái ngó phải, thấy không có người nào thì mới vội vàng đóng cửa cổng, còn cài then cẩn thận. Sau đó, hắn xoay người, trề môi ra, nói với mọi người: “Mẹ ta đã mở miệng như thế, các vị nói xem, ta có thể không giúp được ư? Khuy Thiên phiên nằm ở nơi nào, ta đương nhiên biết rõ, nhưng hiện giờ thì chưa thể nói với các vị được.”
“Nói vậy là sao?” Tiểu Trúc nhướng mày lên, khẽ cất tiếng hỏi. “Chỉ cần huynh nói cho bọn ta biết tung tích của Khuy Thiên phiên, bọn ta sẽ lập tức đi lấy trộm về, như vậy chẳng phải là có thể rũ sạch quan hệ với huynh sao?”
“Rũ thế nào được mà rũ.” Lận Bạch Trạch lập tức xị mặt xuống, ai oán nói: “Lần này, thực ra ta lén lút chạy ra ngoài đây! Ta đã nói với các vị rồi, mầy ngày nay các trưởng lão trong phái đều đã tới bên bờ Đông Hải, sư phụ bảo ta ở lại trông coi sư môn, nhưng ta vừa nghe nói ở nơi này xuất hiện yêu quái thì vội vàng chạy tới ngay. Nếu các vị lấy trộm Khuy Thiên phiên vào thời điểm này, ta quay về phải làm thế nào đây? Chẳng lẽ lại xách đầu đi tạ lỗi với sư phụ?”
Tất Phi suy nghĩ một lát, bèn gật đầu, nói: “Đúng vậy, chuyện này quả thực đã làm huynh khó xử rồi. Lận huynh, huynh có biện pháp gì khác không?”
Lận Bạch Trạch đưa tay mân mê cằm, suy nghĩ một lát, hai mắt bỗng sáng lên, vỗ tay nói: “Biện pháp thì không phải là không có. Thế này đi, các vị chờ thêm một ngày, đợi khi ta và các vị sư đệ trở về môn phái rồi, sau đó...”
Hắn cẩn thận dặn dò một phen, nói tỉ mỉ kế hoạch cho những người đang có mặt biết. Nghe hắn nói xong ba người Tiểu Trúc, Quy Hải Minh và Tất Phi đều gật đầu tỏ ý tán đồng, Lục Linh còn vỗ tay, cười nói: “Ta biết ngay là ngươi không thiếu thủ đoạn mà, ngay cả môn phái của mình ngươi cũng chẳng buông tha!”
“Lục sư tỷ, sư tỷ nói thế là đang khen ta hay là đang châm chọc ta vậy? Ta làm thế chẳng phải vì bị các vị bức ép ư?” Lận Bạch Trạch nhún vai làm ra vẻ hết cách, sau đó cau mày, nhăn nhó nói: “Việc không thể chậm trễ, sau khi sư phụ ta và các vị trưởng lão về, mọi việc sẽ không còn đơn giản nữa đâu. Chờ đến sáng sớm, ta và các sư đệ sẽ hội họp rồi lập tức xuất phát. Phải rồi, các vị nhớ hóa trang cho cẩn thận, đừng để lộ ra sơ hở gì đấy.”
Một canh giờ sau, tiếng gà gáy vang lên, các đệ tử của Thập Phương điện quả nhiên đều quay lại hội họp với Lận Bạch Trạch. Trước đó, mấy người Tiểu Trúc sớm đã hóa trang cẩn thận, chuẩn bị ổn thỏa tất thảy. Mọi người cáo từ Liễu ma ma, sau đó lên đường quay về Thập Phương điện. Còn về Bạch Trạch thì vốn muốn giúp một tay nhưng lại phát hiện mạch đất nơi này có dịđộng, lo rằng yêu khí sẽ rỉ ra trở lại, đành ở lại Bìnhthành trông chừng, đề phòng có chuyện bất trắc xảy ra.