Chương 12 Thử thách
Đêm khuya sương nặng, trăng sáng treo cao. Gió đêm thổi qua mặt Kính hồ, làm nổi lên từng gợn sóng lăn tăn. Trên mặt hồ sáng bóng như gương ấy, bỗng có một cái bóng màu trắng bạc bay lướt qua, chính là một con Minh Xà khổng lồ với bốn chiếc cánh như che kín cả bầu trời. Chỉ thấy nó dang rộng cả bốn chiếc cánh, dừng lại bên bờ Kính hồ, sau đó đột nhiên há cái miệng rắn phun ra một ngọn lửa dữ dội về phía học đường Nho gia.
Ngọn lửa ấy sau nháy mắt đã nuốt chửng cả tòa kiến trúc, nhấn chìm vạn vật vào trong biển lửa. Không lâu sau, khói đen mù mịt bốc lên, biển lửa dâng cao ngợp trời, không chỉ soi đỏ mặt Kính hồ, còn chiếu sáng cả bầu không. Ánh lửa đó chiếu cao tới tận mây, cho dù ở cáchxa vài chục dặm vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng. Sau chốc lát, từ nơi cửa của Thập Phương điện dựa lưng vào núi, quay mặt ra hồ cũng có ánh lửa ngợp trời bốc lên. Đó là nhà bếp của môn phái, vốn chất đầy củi khô, lúc này hỏa hoạn bốc lên dữ dội vô cùng. Đệ tử tuần tra nhìn thấy tình cảnh này, lập tức chạy đi cứu hỏa, đổng thời lớn tiếng hô vang: “Có hỏa hoạn! Có hỏa hoạn!”
Trong khi các đệ tử của Thập Phương điện giật mình choàng tỉnh dậy từ trong giấc mộng, vội vàng khoác áo chạy tới các nơi bị hỏa hoạn như nhà bếp, học đường để cứu hỏa, Lận Bạch Trạch dẫn theo hai người vận áo xanh theo lối đệ tử bậc thấp của Thập Phương điện, đi về phía chính điện của môn phái. Bọn họ cố tình ẩn giấu hành tung, chỉ đi ở những nơi vắng vẻ. Sau khi vào trong chính điện, Lận Bạch Trạch thấy bốn phía không có ai, vội vàng đóng cửa điện lại, sau đó hạ thấp giọng xuống nói với hai người kia: “Hai người phải canh chừng cẩn thận đấy, đừng để người khác đi vào.”
“Yên tâm, cứ giao việc này cho ta!” Một gã đệ tử vỗ ngực đảm bảo, giọng nói tuy hào sảng nhưng không giấu được vẻ trong trẻo êm tai, chính là Lục Linh chứ không phải ai khác.
“Lận huynh xin cứ yên tâm, bọn ta hiểu mà.” Người còn lại thì nói năng ôn tồn hòa nhã, không phải Tất Phi thì còn có thể là ai?
Hóa ra, chiêu này của Lận Bạch Trạch chính là “Thanh đông kích tây” trong ba mươi sáu mưu kế. Ngày đó, ởBình thành, sau khi hội họp với các sư đệ của mình, hắn trước tiên cáo biệt mấy người Lục Linh, làm ra vẻ “Lục Linh và các đệ tử của Độ Tội cốc đã rời đi rồi”, nhưng trên thực tế, hắn lại hẹn gặp bốn người ở bên bờ Kính hồ. Hắn lấy ra ba bộ trang phục của đệ tử bậc thấp cho Tiểu Trúc, Tất Phi và Lục Linh mặc vào, lại lén lút dẫn ba người vào trong môn phái. Chờ đến đêm khuya, Quy Hải Minh hiện ra nguyên hình Minh Xà rồi đi phóng hỏa ở học đường Nho gia vốn không có người ở, cố ý thu hút sự chú ý của đệ tử Thập Phương điện. Còn Tiểu Trúc thì đóng giả làm đệ tử của môn phái này, dùng các pháp thuật hệ gió như Trì Phong quyết để phóng hỏa ở nhà bếp vốn không một bóng người, dụ người ta đến cứu hỏa. Lục Linh và Tất Phi thì đi theo Lận Bạch Trạch, thừa lúc hỗn loạn lẻn vào chính điện để lấy trộm Khuy Thiên phiên.
Trong điện có thờ tượng của các vị tổ sư tam giáo Nho, Thích, Đạo, chỉ thấy Lận Bạch Trạch đi tới bên cạnh một ngọn đèn hoa sen, lấy cây nến trên đó xuống. Sau đó, hắn phất cây phất trần trong tay, cắm phần cán phất trần vào trong cái lỗ vốn dùng để cắm nến của ngọn đèn hoa sen, dùng sức xoay mạnh. Lập tức, chỉ nghe những tiếng “lách cách” vang lên, dưới chân bức tượng Huyền Thiên Thượng Đế bỗng xuất hiện một cái hang dài chừng hai thước. Lận Bạch Trạch đi tới, cẩn thận lấy từ bên trong ra một chiếc hộp gỗ đào trổ hoa, lại rút cây phất trần củamình ra, sau đó xoay người giao chiếc hộp gỗ cho Tất Phi và Lục Linh, nhỏ giọng dặn dò:
“Bên trong này chính là Khuy Thiên phiên. Các vị dùng xong nhớ phải trả lại đây nhé...”
“Lận huynh yên tâm, sau khi việc thành, bọn ta ắt sẽ trả vật về cho chủ cũ.” Tất Phi trầm giọng đáp.
“Không, không, đừng trả lại cho ta.” Lận Bạch Trạch vội vàng xua tay lia lịa. “Coi như ta sợ các người đấy, sau này nhất định chớ có tìm ta! Ta không muốn sự việc bại lộ để rồi bị sư phụ chém đầu đâu. Thế này đi, đến lúc đó mấy người hãy bảo con rắn kia ném trả vật này xuống chiếc thuyền nhỏ trên Kính hồ là được rồi, đệ tử chèo thuyền nhìn thấy nó, sẽ tự khắc đưa về môn phái.”
Nói tới đây, Lận Bạch Trạch nhíu chặt đôi mày, hai hàng lông mày như dính cả vào nhau. Rồi hắn đưa tay vỗ ngực, cắn răng nói: “Các người tới đi!”
Tất Phi và Lục Linh đưa mắt nhìn nhau, cô gái nâng bán nguyệt kích lên, vừa định ra tay thì đột nhiên Lận Bạch Trạch lại nhảy về phía sau một bước, nhăn nhó nói: “Đừng đừng! Lục sư tỷ ra tay nặng lắm, ta sợ một kích của tỷ đánh xuống thì cái mạng này của ta hỏng mất. Tất... Tất sư huynh, xin nhờ huynh vậy.”
Đến lúc này, hắn lại quay sang gọi Tất Phi là “sư huynh” để lấy lòng. Lục Linh trừng mắt nhìn hắn, khẽ “hứ” một tiếng vẻ bất mãn. Tất Phi thì khẽ gật đầu, trầm giọng nói: “Cũng được. Lận huynh, huynh hãy cố chịu một chút, xin cho phép Tất mỗ đắc tội.”
Dứt lời, Tất Phi giơ hai ngón tay lên, kẹp ở giữa một tấm Hàn Băng phù, khẽ cất tiếng niệm: “Thiên Tuyết Hàn Sương.”
Giữa không trung đột nhiên xuất hiện mấy mũi tên băng, đâm thẳng về phía những vị trí như vai trái, ngực trái của Lận Bạch Trạch. Bị mấy mũi tên băng ấy đâm trúng Lận Bạch Trạch lùi về phía sau liền mấy bước, ngã gục xuống đất. Máu tươi từ miệng vết thương không ngớt chảy ra, Lận Bạch Trạch đau đến nỗi ngũ quan méo mó, khuôn mặt trở nên tái nhợt, đau đớn kêu lên: “Tất, Tất Phi, ngươi ra tay cũng đâu có nhẹ... Không ổn, ta sắp ngất rồi, ngất rồi... Các ngươi chạy... Nhớ, nhớ phải mở cửa, để người ta đến cứu, cứu ta...”
Nhìn thấy bộ dạng thê thảm này của hắn, Tất Phi hơi sững người, sau đó liền chạy tới hỏi thăm: “Lận huynh, huynh sao rồi? Chiêu này của ta đâu có...”
“Đừng để ý đến gã nữa, tên tiểu tử này sợ đau đấy mà.” Lục Linh đưa tay kéo Tất Phi lại, trề môi nói: “Gã chẳng qua chỉ bị thương ngoài da thôi, ta nhìn thấy rõ lắm, tâm mạch không bị sao hết. Đã không chịu được đau, thế thì còn học theo người ta dùng khổ nhục kế làm gì? Được rồi, ngươi cứ nằm đó đi, bọn ta sẽ dụ người đến đây cứu ngươi.”
Câu cuối cùng đó cô ta hiển nhiên nói với Lận Bạch Trạch. Chỉ thấy vị đại đệ tử Thập Phương điện “không chịu được đau” đó dứt khoát nâng đầu mình lên, đậpmạnh một cái xuống đất. Chỉ nghe “bộp” một tiếng, hai mắt hắn trợn trắng, thật sự ngất xỉu.
***
Sau khi lấy được Khuy Thiên phiên, bốn người Tiểu Trúc, Quy Hải Minh, Tất Phi và Lục Linh lập tức đến Thiên Huyền môn để mượn Tử Tiêu kiếm từ chỗ Huyền Kỳ chân nhân.
Minh Xà ngày bay ngàn dặm, không bao lâu sau đã tới được núi Thiên Huyền. Lúc này, núi Thiên Huyền đã chẳng còn vẻ trùng trùng điệp điệp với non xanh nước biếc như trước, thay vào đó là một mảng băng giá kéo dài ngàn dặm, khung cảnh ngợp vẻ thê lương. Lớp băng dày phủ lên đình đài lầu các, cũng bao trùm cả nền đá xanh của Thiên Huyền môn. Các đệ tử mặt mũi đen thẫm vì yêu độc lúc này cũng bị đông cứng trong băng, lớp băng dày bên ngoài không sao giấu được vẻ mặt dữ dằn cùng động tác hung tợn của bọn họ, dường như mỗi người đều sẵn sàng phá băng lao ra bất cứ lúc nào.
Tình cảnh này khiến Lục Linh không khỏi cả kinh thất sắc. “Thiên Huyền môn sao lại biến thành như thế này? Các đệ tử bị đóng băng ở đây phải có tới mấy trăm người đấy! Rốt cuộc là sao vậy? Sao bọn họ lại rơi vào cảnh này?”
“Lục sư muội, chuyện này nói ra thì dài lắm.” Tất Phi khẽ thở dài một tiếng, giải thích: “Một tháng trước, Ứng Long phá phong ấn thoát ra ở Đông Hải, thế rồi lập tức phái hai tôn giả dưới trướng là Cửu Hoàng và Hồn Sát đến Thiên Huyền môn trả thù. Bọn chúng cố ý phóng ra yêu độc, khiến đệ tử của Thiên Huyền môn hóa thành yêu nhân, mục đích chính là được thấy cảnh tượng bọn họ tàn sát lẫn nhau.”
Trong khi họ trò chuyện, Minh Xà đã hạ xuống trước sơn môn. Ánh bạc lóe lên, Quy Hải Minh biến về hình người, bốn người đứng kề vai nhau. Nơi sơn môn trước kia được canh gác vô cùng nghiêm mật, nay chỉ có một người đệ tử trông coi. Nhìn thấy bốn người, gã đệ tử đó bước lên trước một bước, ôm quyền cung tay nói: “Xin mời chư vị, chưởng môn chờ đã lâu rồi.”
Dứt lời, gã đưa tay ra dấu “mời”, sau đó dẫn mọi người đi về hướng chính điện. Bốn người một mạch tiến đi, chỉ thấy trên con đường núi phủ dày băng tuyết, dưới những mái hiên cũng chĩa xuống đầy những mũi băng. Vốn phải là một nơi tựa như tiên cảnh, vậy nhưng lúc này Thiên Huyền môn lại rơi vào cảnh điêu linh, trên đường đi, số đệ tử tay chân lành lặn, thần trí tỉnh táo mà bọn họ nhìn thấy được chỉ có khoảng mấy chục người.
“Thật đáng giận! Thiên Huyền môn vốn là thủ lĩnh của liên minh Tru Yêu, chẳng ngờ giờ đây lại rơi vào cảnh thế này, đều tại tên Ứng Long chết tiệt đó cả!” Lục Linh gằn giọng nói.
Lời của cô ta vừa dứt, chợt nghe một giọng nói sang sảng vang lên giữa đất trời:
“Hoa không thường nở, trăng chẳng hay tròn, chuyện giữa nhân gian, có khô héo tất có tốt tươi, có hưng thịnh tất có suy vong. Thiên Huyền môn chỉ là một môn phái dưới phàm trần, há lại thoát được cái lẽ ấy?”
Mọi người nhìn về hướng phát ra âm thanh, chỉ thấy bên ngoài chính điện của Thiên Huyền môn đứng sừng sững một nam tử như băng tựa tuyết, thân hình khôi vĩ. Người đó có mái tóc bạc phơ nhưng mặt mũi lại rất trẻ, ngũ quan tuấn tú, hai mắt sáng như sao, chỉ đáng tiếc sắc mặt lại nhợt nhạt, từ xa nhìn lại chẳng khác nào một bức tượng được tạc thành từ băng tuyết.
“Huyền Kỳ tiền bốỉ.” Ba người Tiểu Trúc, Quy Hải Minh và Tất Phi đều ôm quyền hành lễ, riêng Lục Linh thì cả kinh, ngạc nhiên hỏi: “Cái gì? Vị này chính là chưởng môn nhân của Thiên Huyền môn- Huyền Kỳ chân nhân? Sao lại trẻ như vậy chứ?”
Thiên Huyền môn và Độ Tội cốc tuy cùng thuộc liên minh Tru Yêu nhưng Huyền Kỳ chân nhân lại chưa xuất hiện trong hội nghị liên minh bao giờ, mọi việc đều do nhị trưởng lão là Nguyên Hư chân nhân thay mặt xử lý, do đó Lục Linh chưa từng gặp ông ta. Cô ta làm sao ngờ nổi vị chân nhân mà theo lời đồn đã gần hai trăm tuổi ấy lại chính là người thanh niên tuấn tú ở trước mắt đây.
Nhìn thấy bộ dạng trợn mắt há miệng của Lục Linh, Tất Phi liền đưa tay che miệng, hạ thấp giọng xuống giải thích: “Vị Huyền Kỳ chân nhân này vốn là thần thú Thủy Kỳ Lân. Ông ấy nguyên là bằng hữu chí giao của tổ sư Thiên Huyền môn- Thiên Huyền thượng nhân, sau khi Thiên Huyền thượng nhân qua đời, ông ấy kế nhiệm vị trí chưởng môn, thay bằng hữu bảo vệ chốn linh sơn này. Những duyên cớ bên trong, sau này ta sẽ kể tỉ mỉ với muội.”
Chẳng ngờ dù Tất Phi đã nói rất nhỏ, thế mà Huyền Kỳ chân nhân vẫn nghe thấy rõ. Ông ta lạnh lùng nói ra hai tiếng “Đúng vậy”, đồng thời phất tay áo một cái. Tráp kiếm sau lưng ông ta đột ngột mở ra, một thanh kiếm sắc lấp lánh ánh tím lao vút ra ngoài. Thanh kiếm ấy cứ như có linh tính, dừng lại bên cạnh Huyền Kỳ chân nhân và không ngớt xoay tròn.
Chỉ thấy Huyền Kỳ chân nhân mặt lạnh tựa băng, không buồn, không vui, không sợ, không lo. Cặp mắt màu xanh lam của ông ta nhìn lướt qua những người đang có mặt, hờ hững nói: “Ta được hảo hữu nhờ cậy, trấn thủ Thiên Huyền môn trămnăm, thanh Tử Tiêu kiếm này cũng là do cố nhân giao lại. Ta từng lập lời thề tuyệt đối không rời khỏi núi Thiên Huyền nửa bước, tuyệt đối không xa cách Tử Tiêu kiếm một ly.”
Ông ta nói bằng giọng lạnh băng, lời lẽ không cho người ta được phép nghi ngờ. Tiểu Trúc hơi nôn nóng, liền bước lên trước một bước, khom người hành lễ với đối phương, trầm giọng nói: “Tiền bối, người quân tử nhất ngôn cửu đỉnh, ngày đó tiền bối đã chính miệng đồng ý là nếu bọn vãn bối tập hợp đủ ba món pháp khí là Càn Khôn đỉnh, Định Hồn châu và Khuy Thiên phiên, người sẽ chomượn Tử Tiêu kiếm để bọn vãn bối đi cứu Mặc Bạch sư phụ cơ mà.”
Huyền Kỳ chân nhân đưa mắt nhìn mọi người, cặp mắt màu xanh lam lạnh lùng tựa băng sương. “Đúng vậy, ta quả thực từng có lời này.”
“Vậy ý của ngài rốt cuộc là như thế nào?” Thấy đối phương thừa nhận lời đã hứa trước đó, nhưng lại không có vẻ gì là định cho mượn kiếm, Tiểu Trúc không khỏi cảm thấy nghi hoặc. Không chỉ riêng nàng, ngay đến Lục Linh cũng nhỏ giọng cảm khái: “Ôi, thái độ này thật lạnh lùng, thật kiêu căng. Này con rắn kia, phen này ngươi có đối thủ rồi đấy. Nếu xét về khuôn mặt lạnh lùng, ta thấy vị Huyền Kỳ chân nhân này còn lợi hại hơn ngươi một chút.”
Nói rồi, Lục Linh đưa mắt liếc nhìn qua phía Quy Hải Minh, lại dùng khuỷu tay huých nhẹ người bên cạnh mình một cái. Quy Hải Minh không để ý tới động tác của cô ta, chỉ lật tay lấy Bàn Long thương từ trên lưng xuống, lạnh lùng nói: “Ta nhất định phải lấy được Tử Tiêu kiếm, nếu ông muốn nuốt lời thì chớ trách ta không nể mặt.”
Thương bạc kiếm tím, mỗi bên giữ một phía, bầu không khí tức thì trở nên căng thẳng. Nhìn thấy tình hình có vẻ không hay, Tất Phi vội bước lên trước hai bước, đi tới trước mặt Quy Hải Minh, cất lời an ủi: “Quy Hải huynh, chớ nên nôn nóng, nghe tiền bối nói xong đã. Huyền Kỳ chân nhân là chưởng môn một phái, với nhân phẩm của ông ấy, há lại là hạng nói lời không giữ lời?”
Tất Phi bề ngoài thì ngăn cản và khuyên giải Quy Hải Minh, nhưng trên thực tế đã dùng phép khích tướng với Huyền Kỳ chân nhân. Có điều, Huyền Kỳ chân nhân đã tu hành cả nghìn năm, sớm đã nhìn thấu mọi việc trong cõi phàm trần, chút tâm tư này của Tất Phi há có thể giấu được ông ta? Trong mắt thoáng qua một tia ảm đạm, ông ta hờ hững nói: “Nếu các ngươi có thể vượt qua thử thách của ta, ta sẽ cho mượn kiếm.”
“Này, tiền bối, sao ông lại như vậy chứ?” Lục Linh lên tiếng tỏ thái độ bất bình. “Theo những lời của mọi người vừa rồi, lúc trước ông đã đồng ý cho mượn kiếm, đâu có nói là phải vượt qua thử thách gì đó. Đại trượng phu nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy, lẽ nào lại nửa đường thêm điều kiện? Ông đường đường là chưởng môn Thiên Huyền môn, làm thế này liệu có ổn không?”
Nghe những lời chất vấn của Lục Linh, sắc mặt Huyền Kỳ chân nhân vẫn nguyên vẻ hờ hững, không để lộ chút tâm trạng nào, rồi ông ta bình thản nói: “Hiện giờ, Thiên Huyền môn đã điêu linh, đang ở trong giai đoạn vô cùng nguy ngập. Nếuta cho mượn Tử Tiêu kiếm, vậy thì sẽ phải chuẩn bị sẵn tâm lý cho việc bị Ứng Long tôn giả tấn công lần nữa, khiến Thiên Huyền môn rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục. Trước khi mạo hiểm, ta đương nhiên phải cân nhắc cho kĩ xem chư vị là người thế nào, liệu có đủ lòng can đảm và quyết tâm để đối phó với Ứng Long hay không.”
Câu nói này của ông ta kiêm đủ cả lễ nghĩa và lý lẽ, Tất Phi nghe xong liền khẽ gật đầu, không nói gì thêm. Ngay cả Lục Linh xưa nay vốn mau mồm mau miệng cũng chẳng nói được lời nào phản bác. Tiểu Trúc đưa tay ôm quyền làm lễ, trầm giọng nói một tiếng: “Được!” Quy Hải Minh thì cầm lấy Bàn Long thương, lạnh lùng nói: “Bớt nói lời thừa đi, có trò gì cứ việc phô ra!”
Thấy mọi người đồng ý, Huyền Kỳ chân nhân liền đưa tay bắt quyết. Đột nhiên, hai chân ông ta bừng lên những tia sáng màu xanh lam, ống tay áo rung lên phần phật. Sau một tiếng ngân vang, thanh Tử Tiêu kiếm xem chừng nhận được chỉ thị của chủ nhân, lập tức bay vọt tới, lao về phía bốn người. Quy Hải Minh vung thương ngăn cản, ai ngờ Tử Tiêu kiếm lại chuyển hướng, đâm thẳng xuống mặt đất. Tức thì đất đá nứt toác, bụi bay mù mịt. Không đợi mọi người kịp có phản ứng, băng vụn đã bay tứ tung, nền đá xanh sụp xuống, trên mặt đất xuất hiện một khe nứt khổng lổ, thân hình bốn người đều rơi cả xuống đó.
Sau khi bóng tối nuốt chửng cả bốn bóng người, khe nứt đó tức thì liền lại, chẳng để lại bất cứ dấu vết nào. Huyền Kỳ chân nhân thu Tử Tiêu kiếm về, chắp tay đứng trên mặt băng, lạnh lùng đưa mắt nhìn bầu trời trong xanh trải dài vạn dặm.