Chương 13 Soi lòng
Đèn hoa rực rỡ, tuyết bay lả tả.
Những bông tuyết nhẹ nhàng buông xuống nhân gian, len lỏi giữa ánh đèn ấm áp. Trong buổi đêm yên bình và tĩnh lặng, đột nhiên, trong thành bừng lên ánh lửa ngợp trời, kế đó khí đen lan tỏa, một bóng dáng yêu quái khổng lồ đứng sừng sững giữa đất trời, yêu khí bốc lên như che kín cả vầng trăng. Sau đó, những tiếng gào khóc không ngừng vang lại:
''Yêu quái... Có yêu quái…”
Cư dân trong thành hoang mang bỏ chạy ra khỏi các căn nhà bị hỏa hoạn...Nhất thời, tiếng trẻ con khóc, tiếng chó sủa gà kêu, tiếng bước chân hỗn loạn, tiếng lửa cháy lốp bốp, cả tiếng yêu quái gầm thét vang trời, tất cả như hòa làm một giữa đêm đông tuyết rơi lả tả.
Phía sau cánh cổng của một ngôi nhà nhỏ có hàng rào trúc, một cô bé con đang ngồi co quắp. Đó là một cô bé khoảng sáu, bảy tuổi, mặc chiếc áo bông màu xanh lục, tóc trên đầu búi thành hai búi hình bánh bao, trên khuôn mặt non nớt mịn màng ngợp đầy vẻ kinh ngạc và khó hiểu. Cô bé ngẩn ngơ nhìn con yêu quái đang đứng giữa ngọn lửa nóng ở phía không xa, toàn thân nó là khí đen lởn vởn, miệng phun lửa không ngừng, nhưng trên trán nó có một đạo ấn ký màu vàng quen thuộc.
“Nha đầu, con hãy ở lại đây, đừng chạy đi lung tung biết chưa?”
Bên tai bỗng vang lên một giọng nói điềm đạm, cô bé liền ngước mắt nhìn, thấy bên cạnh mình không biết từ lúc nào đã xuất hiện một bóng người cao gầy. Người đó dung mạo tuấn tú, áo trắng tóc đen, dưới ánh trăng cặp mắt ôn hòa kia thật thân thiết biết chừng nào. Sau nháy mắt, Tiểu Trúc bỗng cảm thấy đầu óc rối bời, không biết mình đang ở nơi đâu, đang ở trong thời điểm nào. Cô bé cứ thế ngẩn ngơ nhìn người đó, ngẩn ngơ gật đầu.
Mặc Bạch đưa tay tới xoa đầu cô, sau đó liền xoay người lại, tung mình bay lên đứng giữa không trung mặt đối mặt với con yêu thú khổng lồ. Tay phải y vung cây gậy trúc xanh, tay trái thì bắt quyết. Sau một tiếng ngâm vang sang sảng của y, gió xoáy nổi lên, cuốn ngọn lửa lại tạo thành một con rồng lửa, cứ thế lao thẳng về phía con yêu thú, cuộn tròn quanh thân thể của nó.
Con yêu thú gào thét điên cuồng, khói độc màu đen phun ra không ngớt, khiến thân hình nó to lên gấp mấy lần. Luồng khói độc màu đen kia tỏa đi cuồn cuộn, hệt như dời non lấp biển, không chỉ tràn về phía Mặc Bạch mà còn bay cả về phía những người dân trong thành. Mặc Bạch giơ cao cây gậy trúc, lớn tiếng hô lên:
“Hàn Lam Băng Lẫm!”
Sau nháy mắt, sương tuyết buông rơi, rất nhanh đã ngưng kết thành một bức tường băng cao lớn trong suốt, chặn luồng khói độc màu đen đang ùn ùn cuộn đến.Cùng lúc đó, những bông tuyết buông rơi lất phất cũng kiềm tỏa bớt ngọn lửa, khiến sức lửa yếu đi trông thấy.
Thế nhưng, yêu khí quả thực quá mạnh, chỉ sau chốc lát, luồng khói màu đen đã đánh vỡ bức tường băng. Chỉ nghe những tiếng “rắc rắc” không ngớt vang lên, trên bức tường băng xuất hiện vô số khe nứt nhỏ, sau đó, những mảnh băng vụn bắn tung đi khắp nơi, tựa như có một cơn mưa sao rớt xuống nhân gian. Mắt thấy khói độc sắp tỏa đi xung quanh, Mặc Bạch quát lớn một tiếng, giơ cây gậy trúc xanh trong tay lên quá đỉnh đầu, từ bên trên chiếu ra những tia sáng rực rỡ.
Giữa ngọn lửa nóng ngợp trời, Tiểu Trúc nhìn thấy bên khóe miệng sư phụ Mặc Bạch rỉ ra một dòng máu tươi. Lúc này, thân hình sư phụ cũng đã phát sinh biến hóa, hai đốm sáng một đen một trắng khi ẩn khi hiện.
Hóa ra linh lực của y đã suy kiệt, ngay đến hình người cũng không giữ được, sắp biến trở về nguyên hình.Nhìn thấy tình cảnh này, Tiểu Trúc không chút nghĩ ngợi, khom lưng nhặt một viên đá nhỏ từ dưới đất lên, ném mạnh về phía con yêu thú khổng lồ.
“Không được làm hại sư phụ ta!”
Viên đá còn chưa đánh trúng được con yêu thú thì đã bị khói độc ăn mòn và biến thành hư vô, nhưng giọng nói non nót của cô bé con đã thu hút sự chú ý của nó. Làn khói độc đang cuộn trào như sóng đột ngột đổi hướng, tràn qua phía Tiểu Trúc. Tiểu Trúc co chân lên chạy, nhưng lúc này cô chỉ là một cô bé sáu tuổi, liệu có thể chạy được bao xa? Chỉ thấy khói độc càng lúc càng lại gần, tựa như một con giao long màu đen tà ác, tưởng chừng sắp nuốt chửng cô bé đến nơi. Đột nhiên, một thân hình tròn xoe cao lớn chặn trước người cô bé, đồng thời ôm chặt cô bé vào lòng.
Hóa ra đó chính là Mặc Bạch đã hiện về nguyên hình gấu trúc, y dùng bờ lưng vững chãi của mình để chặn khói độc giúp cho đồ nhi.
Sau nháy mắt, một tia máu nóng bỏng phun ra, dính cả lên khuôn mặt non nớt của Tiểu Trúc. Chẳng biết tự lúc nào, làn khói độc kia đã biến thành một ngọn roi sắt đen thui. Một đầu của ngọn roi đó đâm ngập vào lưng Mặc Bạch, xuyên qua phía trước ngực.
“Sư... sư phụ...”
Cô bé con run rẩy đưa hai tay tới, muốn chặn dòng máu nóng hổi đang cuồn cuộn chảy ra từ trong cái lỗ lớn kia lại, nhưng máu vẫn cứ rỉ ra qua kẽ ngón tay, còn mang tới cảm giác nhớp nháp. Cô bé mở to cặp mắt màu hổ phách, lẩm bẩm gọi tên vị sư phụ gấu trúc đã nuôi nấng mình bấy lâu. Nhưng dù cô bé có gọi thế nào, sư phụ vẫn chẳng hề đáp lại nửa câu, cứ thế nằm im bất động.
Cây roi sắt đã biến mất chẳng còn bóng dáng, khói độc cũng từ từ tan đi, ngay cả con yêu thú khổng lồ kia cũng đã tan biến, nhưng tất cả những việc này Tiểu Trúc đều không hề phát giác, chỉ nắm chặt lấy tay của sư phụ mà lay qua lay lại không ngừng, đồng thời liên tục cất tiếng gọi: “Sư phụ! Sư phụ!”
Tuyết bay đầy trời, lả tả buông rơi, đậu lên khuôn mặt mịn màng non nớt của cô bé, rồi lại tan ra thành những giọt lệ long lanh, lặng lẽ rơi xuống.
Những bông tuyết cũng bắt đầu phủ lên thân thể Mặc Bạch, dần dần tích tụ, cuối cùng hoàn toàn chôn vùi y trong tuyết trắng.
Tiểu Trúc vội vàng đưa tay ra phủi, không để cho tuyết chôn vùi sư phụ. Nhưng cô bé vừa mới gạt được chỗ tuyết bám trên bộ lông của sư phụ đi, tuyết đã lại lặng lẽ rơi xuống, hoàn toàn phủ lên lớp lông nửa đen nửa trắng cùng với dòng máu đã dần dần trở nên nguội lạnh kia. Mãi đến khi sư phụ đã biến thành một người tuyết, cô bé mới đột nhiên ý thức được rằng: Sư phụ cô đã chết thật rồi.
Cô bé ngồi trên nền tuyết, ngẩn ngơ nhìn đống tuyết trước mặt, nhìn vị sư phụ mà mình có gọi thế nào cũng không thức dậy, ngay cả việc có những viên đá vụn, ngói vụn ném trúng người mình, cô bé cũng chẳng hề phát giác. Cho đến khi có một quả trứng gà thối được ném vào tấm thân đã phủ dày tuyết trắng của Mặc Bạch, cô bé mới kinh hãi mở to cặp mắt, vội vàng đưa hai tay tới gạt mảng bẩn thỉu đó đi. Nhưng chỉ chốc lát sau, thêm nhiều vật bẩn thỉu hơn được ném tới như mưa.
“Tiểu yêu quái, cút khỏi nơi này!”
“Lũ yêu tinh các ngươi lừa gạt bọn ta khổ sở quá!Mau cút đi, mau cút đi!”
Một chiếc bát sứ vỡ được ném mạnh tới, trúng ngay vào trán Tiểu Trúc, làm rách toạc một vết. Cô bé ngẩn ngơ ngoảnh đầu qua, nhìn về phía những con người đang giận dữ nguyền rủa đó. Bọn họ đều là các vị thúc thúc, thẩm thẩm thường ngày vẫn luôn thân thiết, hòa ái, thế mà lúc này lại tỏ ra phẫn nộ tột cùng, ai cũng hằn học trừng mắt nhìn cô bé. Có người múa may cây cuốc, có người cầm chiếc xẻng nấu ăn, có người còn nhặt đá lên ném về phía cô.
Khi nhìn thấy một bà cụ múc từ trong vại nước vo gạo ra một gáo nước vo hôi thối nồng nặc, sau đó hất mạnh tới, Tiểu Trúc bất chấp vết thương trên ngườimình, vội vàng đứng bật dậy, xòe đôi tay nhỏ bé cũn cỡn ra, chặn trước người sư phụ.
Lập tức, gáo nước vo giội cả lên người cô bé, thứ mùi hôi thối nồng nặc đó thật khiến người ta buồn nôn. Tiểu Trúc chẳng kịp gạt đi những thứ bẩn thỉu trên thân thể, vội vàng xoay người lại nhìn, thấy sư phụ lúc này vẫn sạch sẽ, mới yên tâm. Ngay sau đó, cô bé quay lại nhìn những người dân vẫn đang giận dữ mắng mỏ không ngừng kia, nhỏ giọng nói:
“Bọn ta đi, bọn ta đi ngay đây, cầu xin mọi người, đừng ném sư phụ ta nữa!”
Giọng nói trẻ con non nớt ấy nói ra những lời cầu xin nhún nhường nhất. Dứt lời, Tiểu Trúc còn học theo động tác của sư phụ trong ký ức, đưa đôi tay ngắn cũn cỡn lên ôm quyền với mọi người, lại khom lưng vái một cái. Sau đó, cô bé quỳ xuống bên cạnh sư phụ, nắm lấy cánh tay lông lá của y, dùng tấm thân nhỏ bé gắng sức kéo y dậy. Với đôi chân ngắn ngủn, cô bé bước đi từng bước một, miễn cưỡng nhưng kiên định, kéo theo thân thể nặng nề của Mặc Bạch, để lại trên nền đất tuyết một vệt dài và sâu.
“Sư phụ ơi sư phụ, chúng ta đi thôi... Tiểu Trúc đưa người đi... Chúng ta sẽ tới một nơi không có người, cũng không có yêu quái...”
Vừa bước đi chậm rãi, cô bé vừa khẽ lẩm bẩm. Thân hình nhỏ bé cùng với những động tác gượng gạo khó khăn kia của cô bé, rồi còn cả dấu vết để lại trên nền đất tuyết, rất nhanh đã bị xóa nhòa giữa trời tuyết rơi lả tả, dần dần biến mất không còn tăm tích.
Tiểu Trúc cũng chẳng biết mình đã đi được bao lâu, chỉ thấy khung cảnh xung quanh từ tòa thành nhỏ giữa đêm đông nay đã biến thành một khu rừng rậm rạp. Giữa bầu trời, vầng trăng bàng bạc tựa như treo nơi đầu cành, ánh sáng rọi xuống thân hình nhỏ bé mỏng manh của Tiểu Trúc cùng với tấm thân to hơn cô gấp mấy lần của sư phụ Mặc Bạch mà cô đang kéo theo. Cô bé không ngừng lẩm bẩm: “Sắp tới rồi! sắp tới rồi!”, nhưng chẳng rõ là nói với sư phụ đã qua đời hay là nói cho chính bản thân nghe.
Đột nhiên, chân cô bé vấp phải một tảng đá, thế là cô bé hơi loạng choạng, cuối cùng ngã nhào xuống nền đất tuyết phủ dày. Cô bé vốn đã như ngọn đèn cạn dầu, còn đi được hoàn toàn là dựa vào ý chí kiên cường của bản thân, nhưng lúc này sức lực đã suy kiệt, cơn đau và sự mỏi mệt do mất máu cũng nhất loạt dâng lên. Vốn còn ít tuổi, cô bé rốt cuộc không cự lại được cơn giá lạnh cùng sự mỏi mệt, cuối cùng gục hẳn, không thể nào đứng dậy được nữa.
Chống khuỷu tay xuống đất, cô bé cố gắng bò tới bên cạnh sư phụ mình, tựa người vào bộ lông tuy mềm mại nhưng lạnh giá của Mặc Bạch. Giữa trời băng giá, cô bé co quắp tay chân, rúc người vào sát với sư phụ, đồng thời nhỏ giọng lẩm bẩm: “Sư phụ ơi sư phụ, Tiểu Trúc sẽ ở bên người...”
Đáp lại cô bé chỉ có tiếng gió bấc rít gào không ngớt cùng với tiếng tuyết rơi lả tả. Trong cơn giá lạnh, Tiểu Trúc vùi mặt vào bộ lông mềm mại của sư phụ, cảm giác buồn ngủ theo đó ập tới. Trong thời khắc ý thức dần dần trở nên mơ màng, sắp chìm vào giấc mộng đẹp, bên tai cô bé bỗng loáng thoáng vang lên một giọng nói như có như không:
“Nha đầu, đến con sâu cái kiến cũng còn ham sống, ta dạy con cái lối bất chấp tất cả, không tiếc mạng sống này từ bao giờ vậy?”
Cách xưng hô thân mật ấy, giọng nói mang theo nét cười ấy, đều quen thuộc biết bao, ấm áp biết bao. Giọng nói này thuộc về người đã nuôi nấng Tiểu Trúc trưởng thành, vừa là thầy vừa là bạn, vừa là mẹ vừa là cha.
“Cho dù ngươi không tiếc tính mạng của mình thì cũng nên trân trọng tính mạng đã được Mặc Bạch dùng chính bản thân để đánh đổi.Nếu ngươi cứ thế bỏ mạng dưới đáy sông, vậy thì khi xuống dưới suối vàng, còn mặt mũi nào gặp lại sư phụ ngươi nữa?”
Giọng nói nghiêm khắc ấy, lời chất vấn bất mãn ấy, thuộc về vị thần tướng oai phong lẫm liệt kia. Tuy mới chỉ gặp nhau vài lần, nhưng chính ông ta đã thắp lên cho nàng một niềm hy vọng mới.
“Quy Hải Minh ta, có thù tất báo, có ơn tất trả.”
Giọng nói này lạnh băng, mang theo một thứ tâm trạng bức bối, chủ nhân của nó chính là người bằng hữuchí thân đã từng mấy lần cùng nàng vào sinh ra tử, có thể giao phó tính mạng cho nhau...
Bên tai nàng vang lên rất nhiều âm thanh hỗn tạp, cứ lởn vởn mãi trong đầu. Có người gọi nàng là “Nguyệt cô nương”, có người gọi nàng là “Tiểu Trúc muội tử”, đủ các kiểu xưng hô như làm đầu nàng vỡ tung. Trước mắt nàng hiện lên rất nhiều khuôn mặt quen thuộc, nào là sư phụ tươi cười rạng rỡ, nào là rắn con ca ca ít nói lạnh lùng, nào là Tất đại ca ôn hòa khiêm tốn, Lục cô nương thẳng thắn hào sảng, Bạch Trạch ca ca nói năng thú vị, thậm chí còn có cả tên giặc trộm gà Lận Bạch Trạch, Liễu ma ma tóc bạc già nua...
Không đúng! Nơi này không phải là Bình thành ngày xưa, nàng cũng không phải là cô bé sáu tuổi của mười mấy năm trước!
Tiểu Trúc cong những ngón tay lại, nắm chặt hai bàn tay. Nàng chống khuỷu tay xuống đất, cố gắng đỡ lấy thân thể của mình, lại ngẩng khuôn mặt nhỏ bé dính đầy tuyết trắng lên, nhìn về phía vầng trăng treo cao giữa trời, cất giọng non nớt nhưng kiên định:
“Ta hiểu rồi, đây không phải là hồi ức thuở xưa, mà là thử thách đối với ta...”
Đột nhiên, một luồng sáng màu xanh lam lóe lên, bao bọc lấy thân thể Tiểu Trúc. Giữa ánh sáng ấy, thân hình nàng không còn là bộ dạng của một cô bé sáu tuổi nữa, mà từ từ lớn dần lên, cuối cùng biến thành một thiếu nữ thanh tú xinh đẹp.
“Từ nhỏ, ta đã được sư phụ nuôi dưỡng, kính người, yêu người, coi người như cha ruột của mình.Trong trận chiến bên bờ Đông Hải, ta tận mắt nhìn thấy sư phụ vì bảo vệ ta mà chết. Khi đó, ta gần như suy sụp hoàn toàn, chẳng biết nên đi đâu về đâu, thậm chí từng nghĩ đến việc theo chân sư phụ xuống suối vàng. Sợ sư phụ thật sự đã chết, sợ không cứu được sư phụ, đây chính là tâm ma của ta...”
Ánh sáng tan đi, người thiếu nữ đứng giữa nền đất tuyết, cúi đầu nhìn tấm thân gấu trúc kia, chậm rãi nói:
“Suốt quá trình rèn luyện, ta đã được làm quen với rất nhiều bằng hữu, cũng nhìn thấy những cảnh tượng hết hợp rồi tan giữa chốn nhân gian. Ta hiểu, trên đời không có bữa tiệc nào không tàn, cho dù là cha mẹ, cho dù là sư phụ, thì cũng không thể nào bầu bạn bên ta cả đời. Rồi có một ngày, người sẽ phải rời ta mà đi, nhưng cho dù không có sư phụ, ta vẫn phải sống tiếp, đây kỳ thực cũng chính là điều mà sư phụ ta hy vọng...”
Nói tới đây, Tiểu Trúc ngẩng đầu lên, ưỡn lưng thẳng tắp, kiên định nhìn về phía vầng trăng vằng vặc giữa trời.
“Huyền Kỳ chân nhân, xin hãy cho ta mượn Tử Tiêu kiếm! Ta tin chắc rằng mình có thể cứu được sư phụ! Cho dù có một ngày bọn ta mỗi người một phương, thậm chí âm dương cách biệt, ta cũng sẽ kiên định tâm trí, kiên cường đối mặt, không để tâm ma quấy nhiễu bản thân nữa.”
Lời của nàng vừa dứt, chỉ thấy giữa bầu trời đêm đột nhiên bừng lên một luồng sáng màu xanh lam lạnh ngắt. Sau đó, vầng trăng, tuyết trắng, núi rừng, rồi cả thân thể của Mặc Bạch đều hóa thành cát bụi, tan đi giữa đất trời. Dưới chân nàng giờ đây chẳng có vật gì, dường như là một mảnh hỗn độn vô biên. Nàng hít sâu một hơi, rồi cất bước kiên định, đi về phía hư không mịt mờ...