← Quay lại trang sách

Chương 15 Tâm ảnh

Tất Phi đứng trên bậc thang đá, vừa ngước mắt lên liền nhìn thấy ngay núi non trùng điệp, mây khói vờn quanh. Những đám mây màu đỏ rực như son lởn vởn uốn lượn xung quanh ngọn núi xanh, tựa như màn sa buông rủ, theo gió nhẹ đưa, khung cảnh thực quen thuộc vô cùng. Hóa ra, đây không phải nơi nào khác, chính là sư môn mà Tất Phi đã sinh sống hơn hai chục năm ròng- Xích Vân lâu.

Chẳng lẽ Huyền Kỳ chân nhân biết dùng thuật rút đất, đã đưa y về thẳng Xích Vân lâu?Tất Phi thầm cảm thấy nghi hoặc.Chính vào lúc này, chợt nghe có tiếng cười nói từ dưới núi vọng lại. Y vội vàng xoay người, muốn tránh vào trong khu rừng bên cạnh. Lúc này đây, y là Xích Vân phản đồ “xú danh vang xa”, nếu gặp phảiđồng môn ngày trước, khó tránh khỏi một phen giao đấu, lúc này cứ nên chuồn trước là hơn.

Tất Phi đang suy nghĩ, muốn ẩn nấp vào trong rừng, chợt thấy trên con đường núi lát đá xanh có hai bóng người bước lại. Người đi bên trái mình mặc trường bào màu đỏ, râu tóc bạc phơ, mặt mũi hiền từ, dáng vẻ thực là tiên phong đạo cốt. Người đi bên phải có khuôn mặt vuông, để râu quai nón, là một hán tử tráng niên ngũ quan đoan chính. Hai người họ đi sánh vai nhau, vừa trò chuyện vừa bước từng bước một lên những bậc thang đá.

Nhìn thấy cảnh này, Tất Phi kinh ngạc đến ngây người: Ông lão râu tóc bạc phơ kia rõ ràng chính là ân sư thụ nghiệp của y- Chính Đức chân nhân, còn hán tử cao lớn kia là Thích sư thúc vốn có linh hồn bị nhốt trong Luyện Hồn Diệt trận- Thích Vạn Sơn.

Sau khi ngẩn ra một hồi lâu, Tất Phi mới cất bước đi ra khỏi khu rừng, vội vàng khom người hành lễ với hai vị trưởng bối, đồng thời khẽ gọi: “Sư phụ, sư thúc!”

Thế nhưng, Chính Đức chân nhân và Thích Vạn Sơn lại có vẻ như không nghe thấy tiếng gọi của y, cũng không hề nhìn thấy bóng dáng y, vẫn tươi cười vui vẻ, bước dần lên từng bước. Mắt thấy hai người sắp va vào mình, Tất Phi vội vàng tránh đi, nhưng thật bất ngờ, thanh kiếm lớn mà Thích Vạn Sơn đeo sau lưng vì có chuôi khá dài, khiến Tất Phi không cách nào tránh được, cứ thế đâm xuyên qua ngực y.

Thế nhưng y không hề có cảm giác đau đớn, cứ như thể cảnh tượng vừa rồi chỉ là ảo giác thôi vậy. Tất Phi cả kinh, vội vàng đưa tay lên vỗ thử vào ngực mình, nhưng không hề thấy gì khác lạ. Y lại ngước mắt nhìn theo bóng lưng của sư phụ và sư thúc, lại đưa bàn tay phải ra, thử chạm vào sư phụ. Nhưng trong khoảnh khắc ngón tay của y tiếp xúc với Chính Đức chân nhân, bàn tay y lại biến thành một cái bóng mờ, xuyên thấu qua vai sư phụ.

Ảo ảnh.

Sau nháy mắt, Tất Phi đã hiểu được nguồn cơn: Chắc hẳn Huyền Kỳ chân nhân đã sử dụng loại pháp thuật nào đó khiến y sa vào ảo cảnh. Nếu có thể tìm ra trận nhãn, y sẽ phá vỡ được ảo cảnh này, quay trở về thực tại.

Khi Tất Phi đang suy nghĩ tìm cách thoát khỏi nơi này, chợt nghe từ phía trước vang lại tiếng trẻ con khóc. Vì lo sư phụ mình bị tập kích, y vội vàng rảo bước đi lên núi, liền nhìn thấy Chính Đức chân nhân và Thích Vạn Sơn đang dừng chân giữa đường, trong tay Thích Vạn Sơn còn xách một chiếc giỏ trúc. Trong chiếc giỏ đó có một đứa bé con kháu khỉnh đang không ngừng khóc nỉ non.

Nhìn thấy đứa bé này, Chính Đức chân nhân thở dài một tiếng, nói: “Mấy năm gần đây, trời sinh dị biến, không phải nắng hạn thì là lũ lụt, mùa màng thất thu, đứa bé này chắc là do thôn dân dưới núi sinh ra, vì không nuôi dưỡng nổi cho nên mới đưa tới Xích Vân lâu.”

Dứt lời, Chính Đức chân nhân liền đưa tay tới, bế đứa bé đang khóc ngặt nghẽo đó ra khỏi giỏ, ôm vào lòng, nhẹ nhàng đưa qua đưa lại. Theo động tác ấy của ông, một tờ giấy rơi ra từ trong tã lót của đứa bé, tà tà rớt xuống đất. Thích Vạn Sơn vội vàng nhặt lên, mở ra và chậm rãi đọc:

“Tất Phi, sinh năm Nhâm Tuất, tháng Chạp... Chờ đã,sinh thần bát tựnày rõ ràng là điềm báo đại hung mà.”

Thích Vạn Sơn lật bàn tay phải một cái, bấm ngón tay tính toán, đôi hàng lông mày nhíu chặt. Sau chốc lát, ông ta chợt kinh hãi trừng mắt nhìn đứa bé kia, run giọng nói: “Sư huynh, đứa bé này trời sinh sát cốt, nếu đệ tính không nhầm thì bát tự [*] của nó tương khắc với huynh, chính là khắc tinh trong số mệnh của huynh đấy. Rồi có một ngày, huynh sẽ mất mạng trong tay nó.”

[*]Tức là tám chữ ghi giờ, ngày, tháng, năm sinh được viếttheo Thiên can và Địa chi, theo quan niệm xưa, dựa vào sinh thần bát tự có thể đoán biết được vận mệnh của một con người.

“Thế thì sao chứ?” Chính Đức chân nhân nhướng đôi hàng lông mày trắng, nhìn qua phía sư đệ bên cạnh mình, chậm rãi nói: “Lẽ nào chỉ vì một chuyện còn chưa xảy ra mà chúng ta phải vứt bỏ đứa bé này ở đây ư? Người tu đạo lấy từ bi làm đầu, nếu ta mặc kệ tính mạng của nó, vậy thì còn mặt mũi nào mà tiếp tục tu hành nữa?”

Những lời này của ông khiến Thích Vạn Sơn nghẹn giọng. Hán tử cao lớn ấy im lặng cúi đầu, nhìn đứa bé trong lòng sư huynh. Chỉ thấy đứa bé đó dần dần ngưng khóc, cặp mắt to linh động chớp chớp liên tục, đang tò mò nhìn cõi nhân gian này. Có lẽ vì cảm thấy bộ râu, mái tóc đều màu trắng của ông cụ khá thú vị, thằng nhóc liền đưa bàn tay ngắn cũn cỡn ra khua khoắng, chụp ngay lấy chỏm lông mày dài của Chính Đức chân nhân, sau đó bật cười khanh khách.

Lông mày bị thằng nhóc giật lấy, vậy nhưng Chính Đức chân nhân vẫn chẳng hề tức giận, chỉ cười hà hà một tiếng, nhìn đứa bé trong lòng, chậm rãi nói: “Ta thấy đứa bé này rất có duyên với ta, đã như vậy, ta sẽ nhận nó làm quan môn đệ tử [*] .”

[*] Tức là người đệ tử cuối cùng.

Nhìn cảnh tượng trước mắt, Tất Phi bất giác ngơ ngẩn. Y chỉ biết rằng mình bị cha mẹ vứt bỏ trên núi, may được Chính Đức chân nhân nhận nuôi, về sau bắt đầu tu luyện pháp thuật trong Xích Vân lâu, lớn lên thành người. Y không hề biết, hóa ra trong thân thế của mình còn có một quãng như vậy, càng không biết Thích sư thúc từng nói mình trời sinh sát cốt, là khắc tinh của sư phụ.Y bất giác nhớ tới tình cảnh trong đường hầm u ám đó, sư phụ thần trí rối loạn, nổi tính điên cuồng, ngoài miệng nói toàn lời nhân nghĩa đạo đức nhưng hành động lại hết sức tà môn độc địa. Khi đó, chính y đãliều cả tính mạng, dùng Đan Chu thiết bút kết liễu cơn ảo mộng điên cuồng của sư tôn...

Nghĩ đến đây, Tất Phi cảm thấy lồng ngực mình nghẹn lại, trái tim như bị một bàn tay vô hình túm lấy, đau đến khó tả bằng lời. Chính trong khoảnh khắc này, khung cảnh xung quanh bắt đầu biến hóa, núi xanh hóa thành sông dài, đình đài lầu các hóa thành một chiếc thuyền nhỏ bồng bềnh trên sóng, nhẹ nhàng tiến đi xuôi theo dòng nước.

Y đứng ở đuôi thuyền, nhìn thấy qua ô cửa sổ nhỏ của khoang thuyền có ánh nến dìu dịu.Tất Phi bước lên phía trước, nhẹ nhàng đi xuyên qua tường, nhìn thấy trong khoang thuyền có hai bóng người một lớn một nhỏ, chính là sư phụ y Chính Đức chân nhân và y hồi còn thiếu niên. Thiếu niên Tất Phi mặt lộ nét mừng, nói: “Sư phụ, có được chín trăm chín mươi chín viên nội đan này rồi, chúng ta nhất định có thể phong ấn Ứng Long và Tương Liễu ở bên bờ Đông Hải, giải mối nguy cho Thần Châu!”

Ông lão chắp tay sau lưng, đứng bên cửa sổ, dõi mắt nhìn dòng sông sóng nước cuộn trào, mênh mang bát ngát, thở dài một tiếng, nói: “Phi Nhi, con suy nghĩ đơn giản quá rồi. Muốn hóa giải kiếp nạn của Thần Châu, chỉ dựa vào gần nghìn viên nội đan này há có thể đủ được?Chỗ nội đan yêu linh này chỉ có thể tạm thời giam giữ Ứng Long và Tương Liễu, khiến chúng không thoát được ra ngoài mà thôi.Muốn trả lại sự yên bình choThần Châu, khiến trời đất không còn chấn động nữa, chỉ có duy nhất một cách, đó là phải nắm được pháp bảo của thần tiên.”

Thiếu niên Tất Phi khẽ gật đầu vẻ trầm tư, rồi nghi hoặc nói: “Sư phụ, pháp bảo của thần tiên mà người vừa nói tới rốt cuộc nằm ở đâu vậy?”

“Hài tử ngốc, đã là pháp bảo của thần tiên thì đương nhiên là nằm trên Thiên đình rồi.” Chính Đức chân nhân thở dài, nói: “Muốn lên Thiên đình tìm pháp bảo, há lại là việc dễ dàng...”

Lời của ông vừa dứt, đột nhiên, một cơn gió âm u thổi vào trong khoang thuyền, làm tắt cây nến trên bàn.Cùng lúc đó, thân hình thiếu niên Tất Phi trở nên mềm nhũn, ngã gục xuống đất.Chính Đức chân nhân hoang mang gọi một tiếng “Phi Nhi”, bế nó lên định kiểm tra tình hình, nhưng đúng vào lúc này, bức rèm của khoang thuyền chợt được vén lên, một bóng đen cao gầy chậm rãi bước vào.

Người đó vận một bộ trường bào màu đen, toàn thân tỏa ra khí đen nồng đậm.Hắn đeo một chiếc mặt nạ màu bạc che nửa mặt, chỉ để lộ cặp môi mỏng màu tím đen. Hắn hơi nhếch khóe môi, nở nụ cười giễu cợt, đoạn cất giọng âm trầm nói: “Đúng vậy, pháp bảo của thần tiên chẳng dễ gì tìm được ở chốn phàm trần. Có điều, nếu muốn tiêu diệt Ứng Long và Tương Liễu, biện pháp cũng không phải là không có.”

Chính Đức chân nhân nhíu chặt đôi mày, hỏi với vẻ cảnh giác: “Ngươi là ai?”

“Ta là tôn giả Hư Ảnh.” Người áo đen đó chậm rãi trả lời, sau đó chợt khẽ cười một tiếng.”Lão già, điều mà ngươi vẫn luôn mong muốn chẳng phải chính là tiêu diệt Ứng Long và Tương Liễu ư? Ta có một cách này, nhưng còn phải xem ngươi có muốn nghe hay không.”

Lời của Hư Ảnh khiến Chính Đức chân nhân thoáng lộ vẻ trù trừ. Tất Phi nhìn thấy tình cảnh này thì vừa nôn nóng vừa tức giận, liền rảo bước đi lên phía trước, dang hai tay ra đứng chặn giữa sư phụ và Hư Ảnh, lớn tiếng nói: “Sư phụ, người đừng nghe hắn! Hắn là Ứng Long tôn giả, đến đây để mê hoặc tâm trí người đấy! Sư phụ, người nhất định chớ có tin vào lời của hắn!”

Thế nhưng, mặc Tất Phi nói lớn thế nào, lời của y vẫn chẳng thể lọt vào tai Chính Đức chân nhân. Y cố gắng đưa tay tới ngăn cản và lôi kéo, nhưng mỗi lần thử đều thất bại. Y chỉ có thể trơ mắt ra nhìn, cuối cùng thấy Chính Đức chân nhân sau một thoáng do dự đã trầm giọng nói: “Rốt cuộc là cách gì? Ngươi nói ra đi!”

Hư Ảnh nhếch môi cười khẽ, thế rồi chỉ sau nháy mắt, giữa hư không đã bừng lên một luồng sáng đỏ rực như máu, rọi vào trong mắt Chính Đức chân nhân. Chỉ nghe Hư Ảnh cười lạnh, nói: “Chỉ cần làm theo bí thuật thượng cổ, dùng mười vạn sinh linh luyện thành pháp trận, vậy là có thể tạo thành thần lực vô song. Tới lúc ấy thượng cổ thần ma há còn có gì đáng sợ nữa?”

Chính Đức chân nhân hai mắt đỏ ngầu như máu, mặt mũi cứng đờ, chậm rãi nói: “Đúng vậy, luyện sinh linh làm trận, sự hy sinh là điều khó tránh. Chỉ cần giết được thần ma, tức là trảm ác hành thiện, không có gì sai trái cả.”

“Câm miệng!” Thấy sư phụ đã bị yêu nhân mê hoặc, Tất Phi lửa giận công tâm, liền phất tay áo một cái, sử ra chiêu Băng Lẫm U Hoàng, làm cuộn lên cả băng lẫn lửa đánh thẳng về phía Hư Ảnh.

Thế nhưng, băng tuyết tung bay, lửa nóng ngợp trời, rốt cuộc vẫn chỉ xuyên qua thân thể của Hư Anh, làm bừng lên những luồng sáng chói lòa, sau đó cảnh tượng lại phát sinh biến hóa. Chiếc thuyền trên sông biến thành một đường hầm lạnh lẽo âm u. Trong đường hầm thấp thoáng có ánh lửa chiếu lại, Tất Phi liền rảo bước đi tới, thấy trước mặt là một gian phòng đá vuông vắn rộng chừng một trượng. Bốn phía xung quanh bức tường đá này có những chiếc máng đá nối liền nhau được khoét vào tường trong máng là dòng máu tươi chảy chậm rãi. Trên bức tường đá ở phía trên máng đá, cứ cách khoảng mười thước lại có một chiếc đầu rồng, từ trong miệng rồng phun ra ngọn lửa màu xanh lam, soi sáng cho cả gian phòng đá...

Thích Vạn Sơn lúc này đang trợn tròn hai mắt, cặp mày kiếm nhướng cao. Ông ta nửa kinh hãi, nửa phẫn nộ, lớn tiếng hỏi Chính Đức chân nhân: “Sư huynh, saohuynh có thể dùng sinh linh để luyện tà trận chứ? Như thế này thực là... táng tận lương tâm!”

Chính Đức chân nhân phất tay áo một cái, đưa mắt liếc nhìn đối phương, không vui nói: “Uổng cho đệ pháp thuật tinh thâm, chẳng ngờ tầm mắt lại hạn hẹp như vậy. Vì chính nghĩa, một số sự hy sinh là điều không tránh khỏi. Một khi Luyện Hồn Diệt trận thành công rồi, chúng ta sẽ có thể hạ sát Ứng Long và Tương Liễu, trả lại sự yên bình vĩnh viễn cho Thần Châu. So với việc ấy, tính mạng của mười vạn sinh linh có đáng kể gì?”

“Chính nghĩa?” Thích Vạn Sơn lẩm bẩm lặp lại hai chữ ấy bằng giọng khó mà tin nổi, sau đó chậm rãi lắc đầu, đưa tay rút thanh kiếm lớn sau lưng ra. Sau đó, ông ta đứng đối diện với Chính Đức chân nhân, bày ra tư thế tấn công, trầm giọng nói: “Sư huynh, huynh đã tẩu hỏa nhập ma rồi. Xin thứ cho Vạn Sơn bất kính, dù có liều cả tính mạng này cũng nhất định phải ngăn cản huynh.”

Chính Đức chân nhân lắc đầu không ngớt, ra vẻ đau lòng, xót xa nói: “Thật không ngờ sư đệ của bản tọa lại là một kẻ lòng dạ hạn hẹp, suy nghĩ ngu muội như vậy! Thôi đành, thôi đành, dù ngươi đã chĩa kiếm vào ta, nhưng ta cũng không thể vô tình vô nghĩa được. Ta sẽ dùng linh hồn ngươi cho pháp trận, chờ đến sau này linh ngọc xuất thế, Ứng Long và Tương Liễu bị tiêu diệt, ngươi cũng coi như đã góp được một phần công đức.”

“Sư huynh, huynh... huynh...” Trước những lời lẽ này của Chính Đức chân nhân, Thích Vạn Sơn chấn động tột cùng, ngay đến nửa lời phản bác cũng chẳng buồn nói ra. Ông ta quát lớn một tiếng, vung kiếm chém thẳng về phía đối phương.

Ánh kiếm bừng lên, khí kình tỏa khắp, ngọn lửa màu xanh lam phun ra từ miệng rồng lay động không thôi. Chính Đức chân nhân hừ lạnh một tiếng, lật tay tung chưởng, vẽ ra một bức tường khí phòng ngự ở trước người. Trong khi đón lấy một kiếm này của Thích Vạn Sơn, Chính Đức chân nhân phất mạnh tay áo, trong tả chưởng ngưng tụ một luồng linh lực hùng hậu, đùng đùng đánh ra.

Nhát chưởng này tựa như sấm sét, đánh trúng ngay vào bụng Thích Vạn Sơn. Mắt thấy sư đệ miệng thổ máu tươi, Chính Đức chân nhân vẫn chẳng hề thu tay lại, còn đi nhanh về phía trước, vận khí vào cánh tay, đánh Thích Vạn Sơn bay về phía bức tường đá.

Thân thể cao lớn của Thích Vạn Sơn chìm hẳn vào trong bức tường, chỉ còn khuôn mặt là vẫn lộ ra ngoài.Rơi vào tình cảnh quỷ dị như vậy, Thích Vạn Sơn vẫn chẳng hề tỏ ra sợ hãi, chỉ lẳng lặng nhìn người sư huynh trước mặt.Sau đó, ông ta thở dài một tiếng, nhắm hai mắt lại, từ trong hốc mắt chảy ra hai hàng lệ máu, sau nháy mắt đã hóa thành tượng đá gắn trên tường.

“Sư phụ!Sư thúc!”Tất Phi lớn tiếng kêu vang. Kỳ thực, ngay từ lúc Chính Đức chân nhân bắt đầu giao đấu với Thích Vạn Sơn, y đã liên tục sử chiêu Thiên Tuyết Hàn Sương, muốn ngăn cản hai người. Nhưng bất kể ycó kêu như thế nào, hai người kia vẫn chẳng hề đáp lại, để mặc cho y thi triển pháp thuật, làm ra những hành động hoàn toàn vô ích. Cuối cùng, hai hàng nước mắt lã chã tuôn rơi, y quỳ xuống đất, kêu lớn:

“Dừng tay lại... Sư phụ, dừng tay lại đi!”

Nhưng đáp lại y chỉ có tiếng cười cuồng dại của Chính Đức chân nhân, âm thanh cứ vang vọng mãi trong gian phòng đá...