Chương 8
– Dạ thưa không. Tôi đàn bà, lại không có chữ nghĩa nhiều, nên chẳng bao giờ tiếp xúc với họ. Chỉ có ba các cháu biết đôi ba câu tiếng Anh võ vẽ trò chuyện với chúng.
Thấy người đàn bà có vẻ vẫn còn hơi sợ. Mẫn chuyển sang chuyện khác cho chị bình tâm hơn:
– Xin chị vui lòng nói lại cho nghe vì sao anh chị lại chuyển về tỉnh này?
– Thưa, tôi đã nói rồi: ba các cháu biểu ở Z khó làm ăn lắm, mà thời thế chưa biết rồi sẽ ra sao, sợ lắm! Ba các cháu cứ thở than luôn, rồi bàn với tôi là có lẽ sẽ xin thôi mọi việc để về quê cũ làm vườn sinh sống, là yên ổn hơn cả.
– Xin chị nói lại về dịp anh Nhâm qua đời…
Hai dòng nước mắt người đàn bà lại từ từ chảy dài. Mặc dầu đã tám năm trôi qua, nhưng nhắc lại chuyện này, rõ ràng tấm lòng người vợ vẫn gần như còn nguyên vẹn nỗi khổ đau, tan nát:
– Thưa, như đã nói với quý anh, ba các cháu mắc chứng đau bao tử đã lâu. Từ hồi còn hoạt động bí mật cho đàng mình. Về đây vẫn vậy. Thuốc đã nhiều mà chưa thể trị dứt hẳn chứng bệnh đó. Dịp ấy, ba các cháu lại đau nhiều. Nhưng biểu đi mổ cứ không chịu đi. Một hôm ảnh nhận được một bưu phẩm nhỏ của một người bạn trong đó có một lọ thuốc đau bao tử nói là của Pháp rất tốt, gửi tặng. Anh uống liền. Nhưng sau mấy hôm thì qua đời. Dạo đó tôi cứ như điên, như dại chẳng còn nghĩ, chẳng còn hiểu được chi hết. Nhưng sau, bà con lối xóm có người bảo có khi ảnh bị ngộ độc, chứ không phải vì bệnh. Đau bao tử sao mà chết người mau thế được? Nhưng sự đã rồi. Ảnh đã mồ yên mả đẹp, còn biết làm chi nữa. Khi tìm lại lọ thuốc và lá thứ ấy thì chẳng còn. Các cháu đã vứt cả đi đâu mất hết. Anh tính, cảnh mẹ góa con côi nghèo túng, nhà lại có tang, ai mà nhớ, ai mà thu vén, cất giữ được những thứ lỉnh kỉnh ấy trong lúc bối rối.
Mẫn ngồi nghe hết sức chăm chú. Lát sau anh hỏi tiếp:
– Thưa chị, khi anh Nhâm tắt thở, ngoài người nhà, còn có ai là bà con biết? Và khi khâm liệm, rồi nhập quan cho anh, ngoài chị, các cháu còn có ai biết? Những người khâm liệm và nhập quan cho anh nay còn ai?
Chị Nga cúi đầu thở dài:
– Thưa, đó là ông Ngô, bác Thể, chú Tơm ở quanh đây cả thôi, ông Ngô là anh họ, chú Tơm là cháu họ, còn bác Thể là hàng xóm. Nhưng nay cả ba người này đều không còn ở đây nữa.
– Vì sao vậy chị?
– Ông Ngô cũng chết bịnh năm ngoái. Chú Tơm thì đi bộ đội chưa về. Còn bác Thể, vốn là công giáo di cư, nay đã trở ra Bắc.
Mẫn cắn môi suy nghĩ, rồi đứng dậy:
– Xin chị cho ra thăm mộ anh được không?
– Hơi xa, e anh mệt.
– Dạ, không sao. Tôi có sẵn hương nến đây rồi, chị khỏi phải đi mua.
Quanh co mấy quả đồi, lần theo một con đường đất gồ ghề, mấp mô, một lúc sau Mẫn cùng chị Nga vợ Vũ Nhâm tới một nghĩa trang nhỏ, vắng vẻ, heo hút.
Mẫn đốt cả nắm hương cắm lên một ngôi mộ đã được xây tử tế, có bia đề tên Vũ Nhâm.
Mẫn cúi đầu, thầm mong Vũ Nhâm nếu quả thật khôn thiêng và vô tội hãy cảm thông cho anh vì anh đã có ý định làm một cuộc khai quật để xác minh qua pháp y xem có thật là Vũ Nhâm đã chết, hoặc nếu chết thì chết ra làm sao? Nhưng rồi nghĩ lại, dẫu sao cũng đã tám năm. Chưa chắc pháp y đã làm được gì, lại còn có thể sẽ gây ra rất nhiều sự phức tạp khác cho nên Mẫn đã thầm nhủ mình sẽ gắng tìm một phương pháp khác.
Ở lại Y thêm một ngày nữa, Mẫn đã tranh thủ gặp được khá nhiều người mà anh muốn gặp. Ai ai cũng xác nhận Vũ Nhâm đúng là đã chết. Nhưng có một số người cũng nói thẳng ra sự nghi ngờ của họ quanh cái chết của Vũ Nhâm.
Trên đường về, Mẫn tiếp tục suy nghĩ rất lung. Còn rất nhiều chuyện cần phải được tiếp tục làm sáng tỏ. Tuy vậy, cũng đã có thể bước đầu nhận định được rằng: Vũ Nhâm chết thực, nhưng cái chết này hiển nhiên chẳng bình thường. Ai? Bàn tay nào đã thò tới tận xó rừng heo hút này để giết Vũ Nhâm? Có phải X.15 không, hay là một lực lượng nào khác?
Về tới Z, Mẫn tạm gạt chuyện Vũ Nhâm lại. Anh đang cần gặp Thùy Dương. Trong lòng anh lại tràn ngập những suy nghĩ, kể cả xúc động. Nhưng không tới ngay nhà Thùy Dương, anh về thẳng doanh trại, tìm gặp Rồng Xanh.
– Thế nào, ông đã tìm được một cơ sở nào như ý muốn rồi chứ?
– Rồi! Một người bạn gái cũ của Thùy Dương: cô Hồng, nhà ở ngoại ô thành phố này.
– Rất tốt. Ta sẽ mời Thùy Dương tới đó ngay đêm nay…
Mẫn ngừng lại. Một nỗi xúc động xen lẫn hồi hộp lại xâm chiếm tâm hồn anh. Anh thầm kêu lên: Thùy Dương, rồi anh sẽ biết nói với em như thế nào đây? Liệu em sẽ hiểu cho anh không, em sẽ có chịu hiểu tất cả những gì mà anh sẽ nói? Liệu em có một lần nữa khinh ghét anh, nhìn nhận anh như một con người chẳng ra con người nữa…?
Cũng trong lúc đó, anh không hề biết, ở tỉnh Y nơi mà anh vừa rời khỏi, có một người lạ mặt xuất hiện và đi thẳng tới nhà chị Nga, vợ Vũ Nhâm. Câu hỏi đầu tiên của người lạ mặt là: có phải có một người vừa tới đây hỏi về việc Vũ Nhâm không? Và người đó khẳng định với chị Nga kẻ dò hỏi ấy là một tên CIA mới xuất hiện, phải hết sức dè chừng.
* * *
Ngôi chùa khá đẹp về kiến trúc, nhưng phong cảnh chung quanh còn đẹp hơn nhiều với những vườn cây xanh như cả một khu rừng thưa, và một hồ nước nhỏ. Có một hòn đảo ở giữa hồ và một cây cầu xinh xắn vắt cong nối liền với bờ. Con đường vòng quanh hồ không tráng nhựa nhưng trải sỏi. Quãng quãng, là một chiếc ghế xi măng nhỏ vừa đủ cho hai người ngồi ngắm cảnh hoặc tình tự. Dân ở đây từ sau giải phóng đã gọi đó là “Hồ Gươm” của chùa Đại Phúc. Chùa tọa lạc ở phía bắc thành phố. Cách xa khu trung tâm tám cây số. Những ngày lễ, ngày nghỉ, dân thành phố kéo tới đây vừa để lễ Phật vừa để dạo chơi, giải trí khá tập nập. Những ngày thường khách thưa thớt hơn. Thậm chí có hôm rất vắng như hôm nay.
Thùy Dương với Lê Vi đi vòng một lượt quanh con hồ. Rồi cả hai tìm một chiếc ghế nhỏ để ngồi nghỉ chân.
Khi ngồi sát bên nhau, Thùy Dương quay lại, gương mặt hồng hào của cô gần như xáp với khuôn mặt tuấn tú của Lê Vi. Một vài sợi tóc mềm bay bay, lướt chạm qua vành tai anh. Lê Vi thoáng như rùng mình, rạo rực quay lại. Đôi mắt anh rực sáng ngây ngất. Bốn mắt gặp nhau và cùng hòa nhập làm một, tạo nên một cái gì đó như choáng ngợp.
Bàn tay của Lên Vi từ từ kiếm tìm bàn tay Thùy Dương và nắm chặt lại. Thùy Dương mỉm cười, để yên bàn tay mình trong tay anh. Khuôn mặt Lê Vi nghiêng thêm, như gần áp hẳn vào bên mặt Thùy Dương. Đôi môi đầy tham lam và táo bạo của anh hơi hé ra và từ từ ghé vào đôi môi hồng mọng của cô. Nhưng hai đôi môi vừa như sắp gắn vào nhau, thì đột nhiên bàn tay của Thùy Dương đang lồng vào bàn tay của Lê Vi vụt buông rời đẩy nhẹ anh lùi ra xa một chút. Thùy Dương vuốt lại mái tóc, thì thầm run rẩy:
– Đừng! Đừng! Ở đây có người.
– Không, có ai đâu? Chỉ có chúng ta mà em!
– Không. Nhưng em không muốn thế. Vội gì! Chúng ta còn cả cuộc đời dài rộng ở phía trước mà anh.
Lê Vi mỉm cười, lắc đầu. Đây không phải là lần đầu, kể từ hơn hai tuần này Thùy Dương ngỏ ý có thể chấp nhận tình yêu của anh Lê Vi đã bị Thùy Dương cưỡng lại một cách vừa dịu dàng, tế nhị vừa kiên quyết như thế. Hoàn toàn khác, đúng là Thùy Dương đã hoàn toàn khác với tất cả những cô gái, những người đàn bà dù tử tế hay ít tử tế, dù kiêu sa hay dễ dãi mà anh đã từng gặp. Lê Vi hiểu: Cô còn hoàn toàn trong trắng. Thùy Dương lại là người trí thức, có lòng tự trọng rất cao, và cũng có cả một tâm hồn vô cùng tế nhị. Không có ai có thể xàm xỡ, cũng không ai có thể gặt hái được ở cô một mối tình dễ dàng, hời hợt, hoặc xác thịt thô lỗ. Cũng chính vì vậy mà Lê Vi càng thêm khát khao, càng thêm say đắm. Tất nhiên, trước hết và trên hết là vì Thùy Dương rất đẹp, đẹp hơn bất cứ một người tình nào của anh từ trước tới nay. Mỹ Dung, cô con gái cưng của một vị lãnh đạo trong tỉnh đang rất mê anh, càng không thể nào sánh được. Còn Nhung, vợ anh thì khỏi cần phải nói nữa. Đã trên một năm nay anh sống ly thân với vợ, vào ở hẳn trong cơ quan “ăn cơm tập thể, nằm giường cá nhân”.
Lê Vi còn đang như bị hẫng, thì bàn tay Thùy Dương lại từ từ tìm bàn tay anh và âu yếm nắm lại. Cái nắm tay như một lời an ủi, và cả một sự hứa hẹn. Lê Vi hiểu. Anh lại vui và thầm cảm ơn nàng.
– Anh Tám à (Thùy Dương vẫn quen gọi Lê Vi như vậy) anh nên có một cái nhà riêng đi! Chứ mỗi khi kiếm anh, khó quá! Anh ở trong cơ quan “tường cao hào sâu” lính gác bốn bề, em rất ngán. Còn nhà của anh hiện nay đã có chị Tám và đứa nhỏ, em tới làm chi!
Lê Vi gật đầu. Anh ngập ngừng:
– Được! Rồi em sẽ được vui lòng hoàn toàn. Việc đó không có khó chi hết.
Thùy Dương lại nghiêng nghiêng mái tóc, ngắm nhìn Lê Vi, vui vẻ và âu yếm chuyển sang chuyện khác:
– Nè, ngó anh Tám vẫn trẻ hoài, không khác chi hồi trước giải phóng, khi anh còn làm đội trưởng chống sốt rét.
Lê Vi cười:
– Hồi đó hoạt động hợp pháp, phải giả danh cái đó mà em!
– Năm 1973 báo đăng tin Hội nghị liên hiệp các phái đối lập và lực lượng hòa bình của tỉnh, Thùy Dương thấy cả hình anh Tám nữa nha!
Lê Vi hết sức ngạc nhiên:
– Ủa, Thùy Dương thấy hả, và vẫn còn nhớ sao?
Thùy Dương gật đầu:
– Nhớ chứ bộ! Hồi đó ai cũng khen anh trẻ và đẹp quá xá.
Lê Vi nhún vai, rồi mỉm cười, giải thích:
– Cũng vì hoạt động hợp pháp mà phải sắm cả những vai như vậy đó em. Mệt lắm! Chả là: dịp đó đằng mình cũng cần nắm lực lượng thứ ba, nên giao nhiệm vụ phải “nhảy vô” các lực lượng đó.
– Nghe nói Mỹ cũng muốn “nhảy vô” nắm thành phần thứ ba đó phải không?
Lê Vi lắc đầu:
– Cái đó thì anh không rõ. Không thấy có dấu hiệu gì hết. Chỉ thấy toàn là trí thức và giới nghiệp chủ đủ các loại, các thành phần tôn giáo cũng nhiều, nhất là công giáo… Nhưng mà này, những chuyện cũ ấy nhắc lại làm chi nữa em? Ta nói chuyện hôm nay vui hơn.
Hiểu Lê Vi không muốn nói lại những chuyện khô khan ấy, Thùy Dương hỏi sang vấn đề khác:
– Anh Tám hôm thứ ba vừa rồi đi đâu, ngồi trên xe mà cũng thấy mặt buồn héo?
– Vậy hả? À, đúng là hôm đó đang lại phải rờ tới một công chuyện không vui trong nội bộ.
– Lại chuyện ông thiếu tá biến mất ấy phải không?
– Sao? Em cũng nghe nói chuyện đó sao?
– Ui, khắp cả thành phố này ai mà chẳng biết chuyện đó.
– Vậy trúng đó, chuyện thiếu tá Huỳnh Bá. Nhưng mà nè, đã nói là ta sang chuyện khác đi, cưng.
– Vậy, anh Tám, việc… chị Nhung tòa sẽ xử chứ?
Lê Vi nhún vai, nhưng rồi vui vẻ thoải mái:
– Chắc chỉ nay mai thôi em. Căn bản là Nhung đã đồng ý rồi. Như vậy sự sớm muộn không còn là vấn đề nữa.
Thùy Dương âu yếm, dịu dàng gục đầu vào vai anh. Lê Vi sung sướng quàng tay ôm lấy bờ vai tròn ấm tuyệt vời của Thùy Dương. Nhưng lại một lần nữa, Thùy Dương mau lẹ gỡ vòng tay của anh ra, kéo anh cùng đứng dậy:
– Ta về thôi anh. Đi chơi ngoài trời thế này có nhiều cái thú vị, nhưng cũng có nhiều điều phiền toái. Nói chung, Thùy Dương thích được ngồi trong một căn phòng để trò chuyện thì hay hơn, lịch sự hơn.
Lê Vi cười gật đầu:
– Được thôi, Thùy Dương à, không khó đâu. Cái khó nhất vẫn chỉ là… là…
Thùy Dương huých nhẹ vào sườn Lê Vi một cái âu yếm.
Lê Vi làm bộ đau quá, cong người lại kêu oai oái. Hai người cùng cất tiếng cười giòn – những tiếng cười trong như pha lê, tràn ngập hạnh phúc.
– Hẹn em chủ nhật sau, nhé! – Khi chia tay, Lê Vi nhắc lại nhiều lần.
Đúng chủ nhật sau, Lê Vi đã tới điểm hẹn. Đó là một tượng đài nhỏ ở một công viên phía nam thành phố. Thùy Dương thấy Lê Vi đã đưa mình vào một xóm nhỏ thuộc vùng ngoại thành. Trong xóm có rất ít nhà lầu, hầu hết là nhà trệt một tầng, nhưng phần nhiều được xây bằng xi măng theo kiểu mới, với vườn cây, hoa leo, cổng sắt…
Chiếc xe đỗ lại trước một cổng nhỏ có giàn hoa tím. Phía trong là một ngôi nhà một tầng giản dị nhưng xinh xắn.
Lê Vi bấm chuông. Một người trạc 50 tuổi, có vẻ người làm vườn hoặc người giúp việc trong nhà, lật đật chạy ra:
– Cậu đã về!
Liền đó một thanh niên ló đầu ra khỏi cửa sổ. Khi Lê Vi và Thùy Dương cùng vào trong phòng khách, thanh niên nọ cũng cầm mũ đứng dậy ra về.
– Ở lại chơi đã! – Lê Vi hất hàm.
Anh thanh niên nọ khiêm tốn và lễ phép từ chối rồi chào Lê Vi và Thùy Dương lui ra. Lê Vi không giữ nữa.
Người đứng tuổi từ phòng làm bếp phía sau, lễ phép bưng ra một khay bạc trên có hai ly pha lê đựng cà phê sữa.
Lê Vi giới thiệu vắn tắt:
– Bác Bảy, anh rể. Bà chị họ anh là vợ ổng.
Ông Bảy đặt khay cà phê sữa xuống rồi nói:
– Cậu ở lại. Tôi đi đây. Khi nào thì cậu lại về trên phố?
Lê Vi đưa mắt nhìn hỏi Thùy Dương.
Cô đỡ lời hộ Lê Vi:
– Chúng em chỉ ở đây buổi sáng.
– Dạ, thưa cậu và… cô ăn trưa ở đây?
Đến lượt Lê Vi đỡ lời Thùy Dương:
– Tụi tôi ăn ở đây. Nhưng khỏi phiền bác.
– Dạ, thưa đã có đủ thịt heo, thịt nai, trứng và mì ống, bơ, pho mát, mì sợi, cùng rau các loại ở bếp.
– Được. Cảm ơn! – Lê Vi nói gọn. Lời cảm ơn ấy cũng có nghĩa “Thôi đủ rồi, ông đi ngay cho”!.
Thùy Dương đưa mắt ngắm nhìn bao quát ngôi nhà. Bên ngoài nom tuy giản dị nhưng bên trong rất thú vị: tiện nghi gần như hoàn toàn đầy đủ, và toàn là loại khá tốt, khá sang của ngoại quốc. Tường toàn một màu hồng dịu, và được họa sĩ vẽ trang trí suốt bốn đường riềm hết sức đẹp mắt.
Khi người được gọi là anh rể đi rồi, Thùy Dương hỏi:
– Đây là nhà của ai vậy, anh Tám?
Lê Vi dí dỏm:
– Nhà của một người tình của viên phó tỉnh trưởng thời Thiệu.
Hai ngón tay lại chỉ vào sườn anh.
Lê Vi làm bộ nghiêm trang.
– Thiệt vậy. Nhưng bây giờ nó là của anh và… của em.
– Của anh? Của em?
– Phải! Anh mới “sang” ngôi nhà này từ năm 1979. Nhưng không cho một ai ở cơ quan, kể cả gia đình biết. Để làm nơi đi “trốn”, nghỉ ngơi cho yên tĩnh, không ai có thể quấy rầy…
– Và để đón “bồ” nữa chứ? – Thùy Dương xen vào đùa vui.
Lê Vi vội lắc đầu quầy quậy:
– Không! Không có chuyện đó. Anh xin thề. Nếu mai đây, em thấy có ai tố cáo về chuyện đó, anh xin hoàn toàn chịu trách nhiệm với em. Đúng là anh chỉ dùng nơi đây để tĩnh dưỡng tinh thần, trốn tránh mọi sự ồn ào ở thành phố, và trốn lũ bạn bè thường hay quấy rầy, làm mình thêm mệt đầu, nhức óc.
– Vậy ông Bảy ở đây trông nhà cho anh?
– Phải! Ông và một út nhỏ. Hằng ngày họ sống ở đây, trông nhà cho anh. Khi nào anh về nghỉ, họ lại rút về nhà, cùng ở xóm ấp này…
– Căn nhà tuyệt quá, anh Tám!
– Vậy em hài lòng chưa, cưng?
– Quả là anh đã dành cho em một sự bất ngờ hết sức thú vị. Anh Tám cho em đi coi thêm ngôi nhà này đi, anh Tám.
– Xin mời cưng!
Thùy Dương âu yếm và nũng nịu bám lấy tay Lê Vi đứng dậy.
Thùy Dương nhẹ nhàng thong thả bước lên những thảm cỏ mượt xanh, giẫm lên những lớp lá vàng khô đẹp như dệt gấm. Vườn có một số cây cao. Thùy Dương chợt nhìn thấy có cái gì đó tựa như một thứ dây trời của radio, từ một ngọn cây buông rủ xuống. Thùy Dương chưa kịp hỏi Lê Vi đã hiểu.
Anh nói:
– Đây là ăng-ten của chiếc ti-vi trong phòng ngủ. Ti-vi mầu. Nó mới bị hư, còn đang sửa trên phố. Khi nào xong, sẽ mời cưng về coi.
Thùy Dương làm bộ giãy nảy:
– Nhưng Thùy Dương không tới coi… buổi tối đâu nghe! Thùy Dương chỉ tới coi ban ngày thôi!
– Ồ, té ra Thùy Dương… không ưng Việt Cộng?
Thùy Dương cười ran, hất mái tóc ra sau:
– Trước thì… cũng có thể gọi là ưng đấy. Từ xa nghĩ về mấy ông thấy sao đẹp và cao cả dữ. Nhưng khi các ông về thì, ôi thôi, mộng vỡ tan tành hết.
Lê Vi không đùa nữa:
– Thùy Dương có lẽ có điều chi bất bình thì phải. Chớ trước đây Thùy Dương… đâu có vậy! Xin thừa nhận là có một số đồng chí cách mạng nào đó, một số chính sách nào đó… chưa hay, chưa tốt. Nhưng đâu có phải tất cả là như vậy.
Thùy Dương cũng trở lại nghiêm trang:
– Không đâu! Thùy Dương không lầm đâu. Phải thú thiệt với anh Tám là Thùy Dương buồn lắm và ớn lắm rồi. Có lẽ sắp xin thôi việc đây anh Tám ạ!
– Vì sao vậy? Lê Vi ngạc nhiên.
– Cơ quan họ thành kiến với em dữ về chuyện cái anh chàng vượt biển ấy! Họ đánh giá em rất thấp, không như hồi mới giải phóng. Không những vậy, họ còn luôn giám sát, nghi ngờ em. Tủi thân và phẫn uất quá. Nhân phẩm và cả lòng tự trọng của mình bị xúc phạm nhiều quá.
Lê Vi ngập ngừng:
– Nè, em, nhưng cũng có những người cách mạng đâu có xấu, như Ba Mẫn chẳng hạn…
Thùy Dương tròn mắt nhìn Lê Vi, và như sững ra một giây, nhưng rồi cô lại bật cười ran:
– Bộ anh Tám ghen hả? Thùy Dương phải thú thiệt với anh: hồi mới giải phóng trong cơn say ngây ngất của tình những ngày mới, và trong khi những người chiến thắng trở về hào quang như còn đang chói lọi trên đầu tựa thiên thần, em rất quý trọng anh Mẫn. Nhưng rồi em đã hoàn toàn thất vọng. Vì em thấy ảnh cũng chỉ là một sản phẩm được đúc hàng loạt trong cùng một khuôn, một sản phẩm thô cứng và máy móc, không hồn. Luôn luôn họ nói tới thương yêu nhân dân. Nhưng nhân dân là ai? Với họ chỉ là một khái niệm trừu tượng mơ hồ. Còn những con người cụ thể thì lại không là cái gì hết.
Lê Vi mỉm cười:
– Em nói thất vọng là khi trước, hay cả bây giờ?
Hiểu ý Lê Vi, Thùy Dương lại cười ran, và nhắc lại:
– Đúng là anh Tám ghen rồi. Nhưng thôi được, em cũng xin nói rõ: dạ, cả bây giờ. Đúng vậy, cả bây giờ…
– Có nghĩa là…
– Có nghĩa là giờ đây anh Mẫn cũng không còn là anh Giải phóng đẹp như hồi trước nữa.
– Nhưng hình như anh mẫn vẫn thường lui tới đây…
– Đôi khi thôi. Hồi này đi đâu biệt. Lại sợ “liên quan” phần tử xấu đó anh.
– Ảnh có nói với em là ảnh vô đây làm chi không?
– Có! Ảnh cho Thùy Dương biết: ảnh xin chuyển hẳn vô đây và sẽ đem cả vợ con vô. Ảnh được tỉnh phân công viết sử. Anh vốn trước đây có học sử mà.
– Anh Mẫn có hỏi gì về… anh, và mối quan hệ của chúng ta không?
– Không. Nhưng khi nào nhắc tới anh Tám, Mẫn đều tỏ ra rất mến mộ anh.
Và đến lượt Thùy Dương gạt đi:
– Mà thôi, nói chuyện người khác miết, ta phải nói chuyện ta chớ.
Lê Vi quả là người hết sức tế nhị:
– Rất đồng ý. Vậy em hãy nói về anh đi xem nào.
Cả hai cùng cười vui vẻ. Thùy Dương nói, nghiêm trang trở lại:
– Đúng là khi nãy em nói là nói chung, chứ cũng còn những người như anh…
– Như anh sao?
– Là những người có văn hóa, có tâm hồn… Đâu có phải là những con người cằn cỗi, thô thiển, chỉ lấy khắt khe làm nguyên tắc, lấy tàn nhẫn làm tinh thần kiên quyết cách mạng…
– Cảm ơn Thùy Dương. Cảm ơn nhiều. – Lê Vi nắm lấy tay Thùy Dương. Anh tỏ ra xúc động thật sự.
Bữa cơm xong, Thùy Dương lại cười vui:
– Anh Tám ạ, anh chớ có nghĩ Thùy Dương mê ngôi nhà này nhé.
– Vậy Thùy Dương ưng như thế nào?
– Một lâu đài cực kỳ cơ.
Và Thùy Dương lại cười ran, cô nửa đùa nửa thật:
– Biết vậy em theo anh “bồ” trước đây vượt biển, có lẽ khỏe hơn!
Lê Vi lắc đầu nhìn Thùy Dương:
– Thùy Dương, em đổi khác nhiều quá rồi đấy!
Thùy Dương nũng nịu:
– Không! Em vẫn như trước đây chớ. Vậy anh Tám ghét em rồi sao?
Lê Vi không nói gì nữa. Anh đã hoàn toàn say đắm. Những ngọn lửa thèm khát đã bốc lên thiêu đốt trong lòng anh. Đẩy ghế đứng dậy, Lê Vi bước tới bên Thùy Dương, vươn cả hai cánh tay ôm ghì lấy cô. Thùy Dương cố hết sức đẩy anh ra:
– Anh Tám, đừng! Đã nói rồi mà. Nếu không, em sẽ kiên quyết chi tay anh. Đã nói là đừng vội, anh Tám.
Lê Vi buộc phải buông tay ra.
Tới lúc đó ánh mắt Thùy Dương lại dịu hẳn xuống, như có một áng mây mát rượi vừa bay qua. Và cô lại chủ động cầm lấy bàn tay anh:
– Nghe em, cưng! Nghe em, đừng vội mà. Em sẽ hoàn toàn là của anh mà!
Lê Vi thở dài:
– Thôi được, ta về. Em không phải dọn bàn. Cứ để đấy. Đã có ông Bảy.
Lát sau hai người ra tới cổng thì ông Bảy như từ dưới đất mọc lên để tiếp nhận lại ngôi nhà, không cần ai phải gọi. Thì ra ông ta ngồi ở một căn nhà hàng xóm đối diện, bên kia đường, không hề đi đâu xa, y như một người lính gác kín.
Đưa Thùy Dương trở về nhà xong. Lê Vi quay lại doanh trại. Một cô gái mặc một chiếc sơ mi đỏ sẫm, tóc uốn hết sức cầu kì, mặt tròn, mắt lá dăm, béo phục phịch, đang ngồi đợi anh ở phòng chờ bên công ra vào, cạnh nhà trực ban. Thoáng thấy Lê Vi, cô chạy xô ra mừng rỡ:
– Anh Lê Vi – Cô gọi như thét lên lanh lảnh.
Mỹ Dung. Lại Mỹ Dung!
Lê Vi chau mày, nhưng rồi lại cố giữ cho nét mặt trở nên bình thường. Tắt máy, anh dắt xe tiến lại. Cô gái vẫn chưa hết mừng:
– Anh Lê Vi! Anh đến chơi nhà em đi. Ba em bảo mời anh lại chơi cờ với cụ. Ăn cơm chiều luôn. Rồi tối đi xem hát cùng tụi em. Tối nay có gánh cải lương Hùng Mỹ ở thành phố Hồ Chí Minh ra…
Lê Vi ngần ngừ định từ chối nhưng Mỹ Dung đã như xoắn chặt lấy anh, nũng nịu:
– Đi, nghe anh! Ba em đang trông anh đó. Em cũng lâu chưa gặp lại anh mà!
Lê Vi buộc phải cố nhếch một nụ cười khả ái, và nói Mỹ Dung cứ về trước khoảng hai giờ, anh sẽ tới.
– Nhớ nhá! Đúng giờ nhé, anh Vi! – Mỹ Dung hết sức mừng, tưởng đến phát khóc được.
Khi cô gái đã chịu buông ra, Lê Vi bước thật nhanh vào trong doanh trại. Anh thở dài. Anh đã quá hiểu cô gái tới hai lần bí mật đi nạo thai này rồi. Ông bố cô là một người có địa vị lớn trong tỉnh. Ông bà đều biết hết mọi chuyện, nhưng lại luôn luôn khoe với thiên hạ về trinh tiết và đạo đức tuyệt vời của con mình. Lê Vi cũng quá hiểu ông bà rất muốn “ấn” Mỹ Dung cho anh. Hiểu vậy, nhưng anh rất không muốn làm mất lòng ông bà. Anh vẫn luôn tỉnh táo để nhìn thấy ở ông một thế lực rất to lớn. Ông sẽ là một người “bảo trợ” mạnh mẽ và rất quý giá cho bất cứ những ai mà ông yêu quý hoặc tin cậy ở tỉnh này…