← Quay lại trang sách

Chương 9

Những tin tức mới nhất do một cơ sở mới của tổ cung cấp cộng với báo cáo của mấy xe thám mã của an ninh thành phố (mà Mẫn đã nhờ phối hợp) cho biết dường như đã có thể “ngửi” thấy “một cái gì đó” đang làm cho Mẫn khá vui, thì Rồng Xanh lại như một cơn lốc từ thành phố Z ào ra.

– Anh Ba, có thể… động trời phen này!

– Sao, chuyện gì vậy Rồng Xanh?

Rồng Xanh vẫn chưa hết hồi hộp thực sự:

– Có thể động trời thiệt đấy anh Ba.

– Đã hoàn thành việc Bảy Hựu rồi phải không?

– Rồi!

– Động trời từ vụ đó?

– Đúng!

– Tôi chưa hiểu. Ông đã làm gì kích động quá chăng?

– Đâu có, anh Ba ơi! Tôi làm cực lẹ, cực êm là đằng khác chứ bộ. Cái có thể động trời lại chính là ở những lời khai của thằng cha Bảy Hựu, mới chết chứ.

Nói tới đó, Rồng Xanh ngồi sát lại gần Mẫn hơn, ghé hẳn vào tai anh thì thầm hồi lâu.

Mẫn nghe xong không khỏi ngồi lặng đi gần như bàng hoàng. Lát sau anh mới cất tiếng hỏi được:

– Nhưng tất cả những lời khai của Bảy Hựu đã được xác minh chưa?

– Mèng đéc ơi, làm sao mà tôi có thể xác minh nổi ngay tức thì những cái đó? Tôi chỉ có thể cam đoan với tổ trưởng là Bảy Hựu đã không hề dám bịa dặt, man khai.

Mẫn lại ngồi lặng. Anh thầm kêu lên: đây là những tia sáng cực quý có thể báo tin chiến thắng, hay ngược lại chỉ là những tín hiệu báo trước hoặc gây nên những khó khăn phức tạp gấp bội cho tổ.

Đang còn chưa hết bàng hoàng, Mẫn chợt nghe chuông điện thoại đổ hồi. Anh cầm vội lấy ông nghe. Mặt anh thoắt lại như đỏ lựng lên.

– Hả? Khẳng định là một vụ mưu sát hoặc có ý định thủ tiêu ông ta?... Nói rõ lại đi!... Chắc đâu đã là thắng lợi, mà có khi lại là thất bại. Nhưng thôi, không được nói trên máy nữa. Tôi sẽ xuống ngay đây!

Trong lúc Mẫn nói điện thoại, Rồng Xanh cứ ngồi há hốc mồm ra nghe. Khi Mẫn quay lại, anh hỏi liền:

– Có chuyện dưới 123?

– Phải.

– Gì mà thắng với không thắng vậy anh Ba?

Mẫn cho biết: dưới đó báo cho ta biết là vừa phá được một âm mưu thâm độc của kẻ địch: chúng gửi một lá thư ký tên một người bạn cũ cùng một gói quà cho Ba Tín. Tất cả những thứ này đều do một người lạ mặt ở chợ thị trấn gửi tay một cô công nhân của Đoàn đem về đưa cho Ba Tín. Nhưng đồng chí an ninh bí mật của ta bố trí ở 123 để vừa giám sát, vừa bảo vệ Ba Tín đã cảnh giác, không cho Ba Tín mở ngay gói quà ấy. Bằng kỹ thuật chuyên môn, anh em ta đã phát hiện ra gói quà ấy là một gói thuốc nổ, chỉ cần mở ra là quả mìn đặc biệt ấy nổ liền.

– Vì vậy, anh em cho đây là một thắng lợi, nhưng tôi lại cho có thể là một thất bại – Mẫn kết luận.

– Vì sao lại coi có thể là một thất bại, anh Ba?

– Gói thuốc nổ hoặc quả mìn đặc biệt ấy gửi cho Ba Tín hiển nhiên là muốn để giết ông ta. Giữ cho ông ta khỏi chết đúng là thắng lợi. Nhưng anh em ta đã quá mừng mà quên mất nguyên tắc, gọi điện công khai, và còn có thể làm rầm lên ở dưới đó. Như vậy thằng địch dù kém cỏi đến mấy cũng có thể phát giác là Ba Tín đã được bảo vệ. Như vậy, tất cả công việc của chúng ta đều có nguy cơ bị lộ. Đến nước ấy, thì không phải thằng địch nữa, mà chính chúng ta sẽ trở thành mục tiêu cho chúng săn đuổi.

Đến lượt Rồng Xanh ngồi lặng đi.

Mẫn nói tỉ mỉ hơn:

– Như vậy Rồng Xanh ạ, đối thủ của tụi ta, “mục tiêu cuối cùng” của chúng ta – X.15 – đúng là một tên lợi hại, mà cũng rất thâm độc nữa. Quả mìn đặc biệt này nói rõ: Sau khi đã lừa được chúng ta, lấy được bản khóa mật mã đặc biệt, nó đã có ý định thủ tiêu X.25 để xóa mọi dấu vết. Nhưng cũng có thể là một phát đạn nhằm hai mục tiêu: tức là đồng thời để thử xem X.25 liệu có bị bắt và đang thực thi nhiệm vụ một con mồi không?

Rồi anh thở dài:

– Chúng ta, mà cụ thể là tôi quả là đã có thiếu sót không dặn kỹ anh em dưới đó về cách ứng phó trong mọi tình huống. Nhưng thôi được, ngày mai tôi sẽ xuống dưới đó xem sao.

– Còn chuyện của Bảy Hựu thì làm gì đây bây giờ anh Ba.

– Chờ tôi đi 123 về, và cũng là để chờ cả Võ Sĩ nữa, Rồng Xanh ạ, tình hình này có thể phát triển rất nhanh đấy. Và nhìn chung dù có điều gì không hay xảy ra ở 123, thì vẫn cứ là đáng mừng.

– Đáng mừng?

– Phải, đáng mừng, dù có cả đáng sợ nữa. Dù muốn hay không, theo tôi, chắc chắn chuyến này tụi ta phải nhảy, phải cưỡi lên lưng cọp rồi đó.

Mẫn vừa nói xong thì lại có chuông điện thoại réo.

Cầm lấy ống nghe, Mẫn một lần nữa lại tỏ ra rất ngạc nhiên:

– A lô, anh Lê Vi đấy ư?... Vâng! Vâng!... Rất cảm ơn anh. Vâng! Vâng!... Tôi đi ngay đây… Không sao!... ở đây hôm nào cũng có chuyến xe 12 giờ về Z mà… Vâng! Hết sức cám ơn anh.

– Gì vậy anh Ba! Sao lại về Z luôn? Anh không xuống 123 nữa sao?

Mẫn suy nghĩ rất lung. Rồi quyết định dứt khoát:

– Anh ấy gọi tôi về gấp, vì vị có thẩm quyền cho tôi đất để làm nhà sớm mai đã đi Liên Xô nghỉ dưỡng sức mấy tháng. Tôi phải về Z ngay để khỏi phụ tấm lòng của anh ấy. Vậy Rồng Xanh ạ, ông hãy đi 123 giùm tôi đi! Nhưng nhớ tuyệt đối không để lộ sự có mặt đấy nhé.

Rồng Xanh đã hiểu được mọi ý tứ của Mẫn. Anh vui vẻ nhận lời:

– Xong ngay! Tôi sẽ đi 123, còn tổ trưởng cứ yên chí, thoải mái mà trở lại Z để giải quyết vấn đề đất cát cho tôi.

… Hai ngày sau cả tổ lại tập hợp về đông đủ.

Một cuộc họp cực kỳ quan trọng và khẩn cấp của tổ đã diễn ra suốt cả một ngày trời. Một quyết định táo bạo và khá lớn sẽ được triển khai với sự phối hợp của cả một số nhân vật và cơ quan cần thiết…

Ném chiếc xe đạp ở cửa, Lê Vi mở khóa căn phòng riêng của mình, mệt mỏi bước vào. Trong doanh trại này, trước đây Lê Vi ở chung với một anh cán bộ khác, nhưng từ sau vụ “Mặt trận” anh đã được phân một căn nhà nhỏ gồm hai phòng để vừa ở vừa làm việc, khỏi phải đi lại xa. Căn nhà anh cách ngôi nhà của ông Năm Cường chỉ một mảnh vườn hoa nhỏ bằng chiếc khăn tay. Trong dư luận quần chúng có người nói: cấp trên cho Lê Vi căn nhà này còn có ý giúp đỡ anh khỏi lúng túng trong khi đang có chuyện xin ly dị vợ, muốn sống cách ly nhau. Ông Năm ở đây có một mình, vợ con ở cả nhà quê. Nay có Lê Vi cùng sống độc thân ở gần bên ông càng thú vị, vì có “hàng xóm” đỡ buồn. Hai người vốn đã thân, do đó càng thêm thân.

Lê Vi vào phòng mình vừa mới cởi quân áo ngoài, nằm nghỉ được dăm phút, đầu óc còn đang rất mệt mỏi, căng thẳng thì chú công vụ của ông Năm đã chạy sang:

– Báo cáo, chú Năm mời chú sang có chút việc!

Lê Vi xem đồng hồ tay: đã 19 giờ kém 15. Trời đã tối. Cả khu doanh trại đã lên đèn. Anh bảo chú công vụ về trước, anh sẽ sang sau. Tối nay là tối chủ nhật, không hiểu có chuyện gì hoặc “cụ” lại bắt hầu tổ tôm? Một niềm vui chợt lóe lên trong đầu anh: hay là đã có tin mừng? Phải thú nhận rằng mong mỏi tin này cũng đã lâu, nhưng trong vòng một tháng nay thì niềm hy vọng của anh càng nóng bỏng hơn, vì đã có những nguồn tin đáng tin cậy cho biết: việc trao đổi, cân nhắc để đề bạt anh lên tham mưu phó thay ông Bảy Tôn đã xong; chỉ còn báo cáo lên quân khu là coi như có thể “nâng cốc” được rồi. Nếu đúng như vậy thì anh có thể thở phào. Huỳnh Bá trốn, chưa tìm ra. Chuyện này có thể sẽ gây cho anh nhiều trở ngại, mặc dầu đây là chuyện kém giòn giã duy nhất của anh trong thời gian gần đấy.

Niềm hy vọng lóe sáng lên làm cho Lê Vi vui vui lên được một chút, nhưng sau đó đầu óc anh lại nặng trĩu, căng thẳng. Anh thầm hiểu đã lâu lắm anh mới bị căng thẳng, mệt mỏi như hiện nay. Nhiều hôm ăn không thấy ngon, ngủ không yên giấc nữa. Cũng may có một sức khỏe rất tốt, nếu không anh có thể ốm. Chung quanh không có ai hiểu được tất cả những điều đó. Chỉ có chú công vụ của ông Năm là tinh ý. Có một lần chú ta hỏi: thủ trưởng Vi dạo này làm việc nhiều quá hay sao mà có vẻ hốc hác?

Một lát sau Lê Vi có mặt ở nhà ông Năm Cường.

– Cả ngày hôm nay ông đi đâu, tôi cho tìm khắp không thấy?

Không muốn đáp thẳng vào câu hỏi của ông Năm, Lê Vi tươi cười:

– Thủ trưởng đã cho gọi đủ “chân” chưa ạ?

Ông Năm khoát tay:

– Không, hôm nay có chuyện lớn, phải làm việc!

Hiểu ngay không phải chuyện tổ tôm, nhưng cũng không phải là tin vui của mình rồi, Lê Vi không khỏi ỉu xuống. Nhưng thấy có chuyện lớn anh cũng không khỏi chăm chú:

– Gấp không, thủ trưởng?

– Không những gấp mà còn có thể nói là rất gấp nữa. Có nhiệm vụ đột xuất tối mật của Bộ. Tỉnh ta được trao một phần việc.

Lê Vi càng chăm chú hơn:

– Nhiệm vụ tác chiến hay là…

– Cũng gần như vậy. Bộ quyết định thành lập một kho vũ khí đặc biệt trên địa bàn tỉnh ta.

Lê Vi không khỏi ngạc nhiên:

– Vì sao lại ở tỉnh ta hả thủ trưởng?

– Bộ không giải thích. Nhưng chắc cậu đã hiểu tỉnh ta có một vị trí chiến lược như thế nào rồi.

– Vậy có lẽ là để chuẩn bị cho K?

– Cũng không thấy nói rõ. Chỉ biết là lệnh phải thi hành rất cấp tốc. Ngày N tức ngày 22 tháng 9 này các tàu đã cập cảng T. Vậy ta chỉ còn có ba tuần lễ nữa…

– Như thế chuẩn bị kho tàng sao kịp, thủ trưởng?

– Cũng may, vì cấp tốc nên Bộ không bắt xây dựng kho mới, mà chỉ thị sửa lại kho vũ khí bí mật trước đây của Mỹ ở chân cao điểm 1050 dãy Ka-Rinh-Ca.

– Dạ thế thì kịp.

– Quân khu giao nhiệm vụ cho tỉnh ta: chuẩn bị kho tiếp nhận, bảo đảm an toàn đường giao thông vận chuyển từ cảng về kho. Sau đó canh gác bảo vệ kho cho tới khi có lệnh mới.

– Vậy cũng đủ “mệt” rồi thủ trưởng ạ.

– Sáng nay, khi cậu đi vắng, ở nhà, Bộ chỉ huy tỉnh đã phân công sơ bộ: hậu cần lo sửa gấp lại kho tàng và chuẩn bị lực lượng bốc vác. Còn tham mưu ta có nhiệm vụ tổ chức hộ tống các đoàn xe, lập hành lang an toàn suốt dọc đường vận chuyển. Đồng thời tổ chức lực lượng cảnh vệ đặc biệt bảo vệ kho.

– Thưa thủ trưởng, cũng cần được biết các đoàn xe có quy mô như thế nào, và hàng là loại hàng cồng kềnh hoặc nhỏ thì mới có thể hình dung ra được công việc của ta…

Ông Năm cười khà, chỉ tay lên mặt bàn làm việc của mình:

– Ôi chao, nó kia kìa! Cầm bản danh mục mà cũng đã run rồi. Toàn loại hiện đại cả. Có loại chỉ mới nghe nói mà chưa hề được nom thấy bao giờ. Tổng cộng 5.000 tấn.

– Chà! Cũng khá đấy!

– Vậy tớ mới lo! Sáng nay hội ý xong, tớ tìm cậu ngay, để bảo cậu chuẩn bị gấp cho tớ một kế hoạch cụ thể. Mai giao ban đầu tuần tranh thủ phổ biến luôn. Bây giờ cậu mới về, liệu có kịp làm không nhỉ?

Lê Vi cắn môi cân nhắc một chút rồi nghiêm trang nói:

– Việc như vậy thì phải cố thôi. Báo cáo thủ trưởng, tôi sẽ phải làm việc “thông tầm” đêm nay.

Đập mạnh bàn tay có những ngón to như chuối mắn vào vai Lê Vi, ông Năm cười lớn:

– Hay lắm! Cố nhá!

Vốn là cán bộ chiến đấu lâu năm, chiến tích đầy mình, nhưng ít được học, lại từ rất lâu chỉ quen làm người chỉ huy, nên ông cũng chỉ quen sai bảo người khác làm mọi việc, từ những cái to như soạn thảo kế hoạch, viết báo cáo, làm tổng kết, viết diễn văn… cho tới những việc bé nhỏ nhất như viết một cái lệnh, thảo một công văn, hoặc quét một cái nhà… Tóm lại, ông chỉ quen ra lệnh, và quen dạy bảo người khác, còn mình thì chỉ thạo đọc có một việc: sẵn sàng để xông vào lửa đạn. Bây giờ có được một trợ thủ như Lê Vi vừa văn hay chữ tốt vừa có đầu ốc nhanh nhạy, thật như của quý trời cho.

Ông Năm đứng dạy, ra bàn xốc lại tập hồ sơ thống kê danh mục “hàng” của Bộ, rồi mở ngăn kéo bỏ vào cẩn thận, sau đó khóa lại.

Lê Vi cũng xin phép ông về phòng mình để tranh thủ bắt tay vào việc ngay cho kịp.

Đúng như Lê Vi đã hứa, trong buổi giao ban sáng hôm sau, ông Năm đã có một bản kế hoạch rất gọn gàng nhưng khá đầy đủ và chặt chẽ để phổ biến cho các trưởng phòng. Mọi người đều chăm chú và ghi chép hết sức cẩn thận. Ai cũng hiểu đây là một nhiệm vụ rất quan trọng.

Cuộc họp xong, ông Năm vẫy Lê Vi lại, báo cho anh biết ông sẽ tranh thủ xuống cảng T ngay để nắm tình hình bến bãi, đường sá. Ông dặn Lê Vi nếu Bộ chỉ huy gọi, việc thường thì thôi, việc gấp phải cho điện báo cho ông về ngay. Ông sẽ cố về sớm sau 2 ngày. Lê Vi nói có lẽ ngày mai anh cũng phải xuống đội cảnh vệ để làm việc trước với họ. Ông Năm hoàn toàn đồng ý với Lê Vi về kế hoạch ấy. Ông Năm xuống cảng đem theo cả cậu công vụ. Vốn nổi tiếng tốt bụng, ông muốn cho cậu này tranh thủ về thăm nhà, vì gia đình cậu ở khá gần cảng.

Nói là hai ngày, nhưng phải qua ngày thứ ba ông Năm mới có thể dứt mọi công việc để trở về.

Hoàn toàn như một ông nông dân có chút của, đi đâu xa về việc trước tiên là phải xem lại ngay món của quý ấy, ông Năm vừa mở cửa căn phòng làm việc của mình đã lao tới chiếc bàn làm việc. Ông mở khóa, hồi hộp lôi tập tài liệu tối mật về danh mục món “hàng” của Bộ ra coi lại…

Đôi bàn tay thật thà và cả vụng về của ông dường như run run vì hội hộp. Đôi mắt ông mở căng, gần như gí sát vào tận từng tờ giấy để xem xét.

Lát sau ông thở phào, đặt tập tài liệu xuống bàn. Không hề mất tờ nào. Và nhất là những dấu bí mật vẫn còn y nguyên. Như vậy chứng tỏ chưa có, hoặc hoàn toàn không có ai đã đụng vào những tài liệu này. Những nhận xét ấy lẽ ra có thể làm cho ông vui mới phải, nhưng ngược lại, ông ngẩn ra, có vẻ ngạc nhiên, rồi dường như lại bực mình nữa. Ông cảm thấy một cái gì đó như mất thì giờ… Ông chợt quay lại thì thấy một người từ phía mảnh vườn hoa nhỏ đang mau mắn bước sang. Ông hiểu: Lê Vi thấy ông đã về, nên chạy sang để tranh thủ báo cáo gấp về mọi việc ở nhà đang triển khai cho kế hoạch vận chuyển…