← Quay lại trang sách

Chương 10

Lê Vi đang ngồi làm việc một mình trong phòng. Căn phòng hơi tối làm cho khuôn mặt anh như tối xầm lại. Anh đã ngồi đấy hàng giờ liền, trang giấy trắng gần như chưa có một dòng nào, ngoài hàng chữ lớn ở đầu trang: “Kế hoạch triển khai tổ chức bảo vệ đường vận chuyển”.

Chợt có tiếng gõ cửa. Rồi một người trẻ tuổi, vẻ mặt tinh nhanh, đeo quân hàm trung úy bước vào.

Lê Vi ngẩng đầu lên:

– À, Chín Hùng. Thế nào?

– Báo cáo xong. Đã tìm được Huỳnh Bá. Mọi việc đã sẵn sàng.

– Tìm được rồi? Rất tốt. Hay lắm. Tôi khen ngợi cậu.

– Báo cáo, kế hoạch được thực hiện ngay chứ?

– Chưa. Tôi còn một công chuyện tối quan trọng phải dứt điểm cho xong đã.

– Tôi e… Chín Hùng rụt rè nói.

Vẻ mặt Lê Vi không hề thay đổi. Không bao giờ để lộ sự vui buồn hoặc lo nghĩ…, đó là thói quen và bản lĩnh của anh trong mọi lúc làm việc.

– Báo cáo, vậy bây giờ tôi phải làm gì?

– Cứ trở về tiếp tục nắm cho chắc Huỳnh Bá! Khi nào hành động tôi sẽ có lệnh.

Chín Hùng lễ phép quay ra.

Vừa lúc đó chuông điện thoại réo. Trạm gác ngoài cổng gọi vào báo với Lê Vi có khách đang cần gặp. Người đó đang ngồi ở phòng chờ, và nhắn dù bận bất cứ việc gì Lê Vi cũng phải ra cho người đó gặp. Chỉ cần mươi phút thôi cũng được.

Ai? Ai thế nhỉ? Lê Vi chần chừ, nhưng rồi cũng phải nhảy lên xe phóng ra.

Lại Mỹ Dung!

Lê Vi chau mày, toan quay trở vào. Trời ơi, vào những giờ phút như thế này anh còn đầu óc đâu, sức lực đâu mà “du dương” với cái “đệm thịt” này nữa?

Nhưng, thoáng nhìn từ xa. Lê Vi bỗng có cảm tưởng có lẽ không phải như mọi lần tới thăm chỉ là để nhõng nhẽo, mà hôm nay Mỹ Dung tìm gặp anh có việc gì đó quan trọng thực. Vẻ mặt cô có cái gì đó rất khác lạ. Vừa nom thấy anh, cô đã chạy ào tới, túm lấy anh, lôi ra một gốc cây ở ngoài xa, nơi vắng vẻ, ghé vào tai anh thì thầm. Vì quá lùn nên cô cứ phải kiễng hết mức đôi chân ngắn ngủn như chân ếch lên mới có thể ghé miệng sát vào tai anh để to nhỏ được.

Mặt Lê Vi thoắt như tím lại. Anh lặng đi một giây, rồi rít lên phẫn uất:

– Bậy! Quá sức bậy! Chúng nó điên hết cả rồi sao? Tôi sẽ cho chúng nó một bài học. Cái lũ điên!

Rồi bỏ mặc Mỹ Dung đứng đó, anh lao trở vào doanh trại. Ngay trưa ấy anh tới nhà Thùy Dương. Nhưng, trái với lệ thường, anh chỉ tới gặp riêng Thùy Dương chừng 15 phút, sau đó lại phóng Hon-da đi liền.

Đêm xuống dần.

Hai mẹ con cùng ngồi nói chuyện mãi cho tới khuya. Bà mẹ ngắm nhìn Thùy Dương với tất cả niềm thương yêu không bờ bến, kể cả mọi nỗi lo lắng, buồn phiền.

– Thôi con ạ, hôm nay má cũng muốn nói thiệt với con: năm nay chẳng gì con cũng 27 tuổi rồi. Con cứ như thế này mãi sao? Má hiểu cái số con nó vất vả. Trước đây, một hai cứ tưởng rằng con cũng xong với Ba Mẫn. Nào ngờ đâu ảnh lại phải về Bắc – Rồi tới cái cậu sinh viên nọ. Hợp cảnh tưởng rồi cũng hợp người, nào dè đâu sau đó con lại không ưng, để rồi người ta phải chán nản, bỏ ra đi…

– Ảnh di tản, đâu có phải vì con, má.

– Đã đành rồi! Nhưng chắc chắn cũng buồn phiền vì con đã từ chối. Cho tới bây giờ, má thấy anh Lê Vi rất chịu khó, đi lại, thiết tha với con. Má xem ra con vẫn chưa ưng thuận thì phải. Má không giấu con: má buồn lắm. Không hiểu sao con kỹ tánh quá vậy? Anh Lê Vi được cả người lẫn nết. Con còn muốn gì hơn nữa? Nếu con ưng cách mạng thì ảnh cũng cách mạng, con ưng lịch sự, có tình cảm, thì ảnh cũng rất tình cảm, rất lịch sự, thậm chí xem ra có thể lịch sự hơn cả anh Mẫn nữa, vậy mà con…

– Má ơi, nhưng biết làm sao được! Quả thật con vẫn còn hết sức phân vân.

– Con còn chế hoặc ngần ngại nỗi gì nào? Cái chuyện vợ con của ảnh thì sắp xong rồi. Tất nhiên má cũng cảm thông với con, trinh trắng như vậy mà lấy một người đã có vợ có con, dù đã bỏ, vẫn không được thật hài lòng. Nhưng con ơi, cái số con nó thế, biết làm thế nào? Vậy phải ráng chịu một chút, cũng không có sao đâu con! Thùy Dương ơi, con nghe má đi! Con thuận đi, để cho má yên tâm, và cũng để người ta khỏi phải đi lại nhiều. Đó, trưa nay ảnh lại tới đó. Ái ngại quá! Mà sao hôm nay, ảnh lại có vẻ vội vàng quá xá vậy con?

– Ảnh nói ngày mai sanh nhựt, ảnh mời con lại chơi. Có thể đi Cấp (Vũng Tàu) nữa. Ảnh phải tranh thủ đi mời thêm mấy “chiến hữu” của ảnh. Má ơi, má cho con đi nhé.

Bà mẹ ngước nhìn con âu yếm:

– Con ưng đi thì má giữ con làm chi! Nhưng má cũng nhắc con: nếu thiệt bụng con không thuận với ảnh thì con cũng nên giữ ý tứ hơn, kẻo rồi người ta hiểu lầm mình…

Thùy Dương tươi cười:

– Má cứ yên tâm. Con hiểu con nên cư xử thế nào cho đúng chớ má!

– Má chỉ e là rồi con làm khổ người ta, rồi người ta sẽ oán trách mình con ạ.

– Không đâu má, con đã nói rồi, má cứ yên tâm mà.

Rồi Thùy Dương tiếp:

– Nè má ơi, ảnh còn nói nếu cả bọn cùng ưng đi Cấp, đã đi thì phải ở liền ngoài đó cho tới ngày mốt là chủ nhật mới về cơ má à.

Bà má không giấu được vẻ ngại ngùng:

– Con… đi qua đêm sao?

Thùy Dương cười ran:

– Má quên rồi. Từ giải phóng tới giờ có phải chưa khi nào con đi công tác cách đêm đâu má?

Bà mẹ thở dài:

– Ừ, thôi tùy con. Con đã khôn lớn rồi, má biết đâu mà lo cho hết. À mà này, hồi sáng nay Hồng nó qua đây làm chi đó con? Đã lâu rồi không thấy nó tới nhà chơi.

Thùy Dương đáp:

– À, không có chi đâu má. Bất chợt đi ngang qua, nom thấy con, Hồng nó ghé vô chơi chút xíu. Vậy thôi. Nhà hắn nghèo nên phải lăn lộn kiếm sống, còn thì giờ đâu mà ngó tới bạn bè như thời còn nữ sinh.

Bà má lại hỏi sang chuyện khác:

– Còn anh Mẫn, sao hồi này cũng chả thấy tới chơi? Có lẽ phải gần hai tháng rồi.

Thùy Dương lắc đầu:

– Con không rõ. Chắc ảnh mắc bận công chuyện chi đó.

Bà má chép miệng, nho nhỏ như nói với riêng mình:

– Mà thôi, ảnh ít lui tới cũng… đỡ… khó xử cho con.

Khuya, hai má con mới đi ngủ.

Lên giường nằm, nhưng Thùy Dương vẫn còn trằn trọc. Lúc buồn, lúc vui, khi lo sợ, khi bồi hồi… Còn rất nhiều chuyện mà cô không thể nào thổ lộ hết được với má. Ngày mai đây cô sẽ theo Lê Vi đi chơi. Những gì đang chờ đợi Thùy Dương trong chuyến đi này nhỉ? Nhưng anh đã rủ, từ chối sao được!

Và chính trong những lúc như thế này Thùy Dương lại càng thấy nhớ Mẫn da diết. Vẫn chưa sao quên được cách đây đúng một tháng hai mươi sáu ngày, vào một buổi chiều, bỗng thấy Hồng sau nhiều năm rất ít khi gặp, đột nhiên tới chơi, rồi tha thiết mời Thùy Dương về nhà Hồng vì tối đó Hồng mừng đầy năm đứa con đầu. Thùy Dương vui vẻ nhận lời. Thật ra Thùy Dương rất ngại đi chơi tối, có lẽ chưa bao giờ Thùy Dương đi chơi tối. Nhưng e bạn sẽ có mặc cảm là mình coi thường nhà bạn nghèo, nên Thùy Dương đã chiều theo ý bạn.

Tối hôm đó, y hẹn, Hồng đạp xe đến đón. Nhà Hồng ở mãi ngoại ô. Một căn nhà gỗ lợp tôn hết sức xuềnh xoàng. Khi về tới cổng, Hồng chợt dừng xe lại, rồi nói rằng có một người rất quen của gia đình và cũng rất quen Thùy Dương đang ngồi chờ. Thùy Dương ngơ ngác, không hiểu chuyện gì. Hồng lẳng lặng, nhưng tươi cười, cầm tay Thùy Dương kéo vào nhà.

Quả nhiên có một người đàn ông đang ngồi đó, nhưng vì ngược ánh đèn, Thùy Dương không nom rõ mặt.

Người khách quay lại. Thùy Dương bật kêu lên một tiếng bàng hoàng: “Anh Mẫn”! Phải, người đang đợi cô chính là Mẫn. Anh mau mắn đứng dậy, lấy nước mời Thùy Dương uống.

Cầm chén nước ấm trong tay, Thùy Dương ngắm nhìn anh mãi. Cô thấy anh xanh xao khác hẳn lần gặp trước. Nỗi xót xa càng làm cho tình yêu của cô thêm cháy bỏng da diết. Tuy vậy khi bình tâm lại, cô rất ngạc nhiên không hiểu anh cần gặp cô ở đây để làm gì? Có chuyện chi đây? Mà sao anh có vẻ khổ não, và có khó nói nữa? Chuyện cũ của hai người chăng? Để làm gì? Còn làm gì được nữa? Mỗi người đã có riêng một số phận rồi. Hay là anh muốn như anh Lê vi, phá bỏ cái cũ, để làm lại cái mới? Nếu như vậy thật phức tạp, rắc rối và khó xử biết bao anh ơi…

Sự im lặng giữa hai người kéo dài khá lâu. Mãi sau, Mẫn mới hết sức khó nhọc lên tiếng được:

– Thùy Dương ạ! Tôi mời Thùy Dương tới chỗ này, vì có một chuyện không thể nào bày tỏ được ở nhà, và không thể để một người nào khác được biết…

– Anh Ba, chuyện chi vậy, anh cứ nói đi! Mà sao… anh có vẻ… gì vậy?

– Thùy Dương ơi, nhưng chuyện này không phải là chuyện tình cảm, chuyện cũ của chúng ta đâu. Vì Thùy Dương đã hiểu cả rồi. Còn có cách nào khác nữa…?

Thùy Dương cúi đầu thở dài. Cô muốn khóc:

– Dạ, em hiểu. Nhắc lại làm chi nữa anh! Số phận đã an bài. Em và anh chỉ làm sao cố giữ được tình bạn trong sáng như xưa, đã là khó…

– Đúng như thế, Thùy Dương ơi, chuyện tôi muốn nói, muốn đề nghị với Thùy Dương bữa nay là một vấn đề khác, hoàn toàn khác… Cũng chỉ vì tôi vẫn luôn luôn tôn trọng, quý mến và tin cậy ở Thùy Dương, cho nên bữa nay tôi mới dám nói, dám đề nghị chuyện này…

Mẫn đã vào đầu câu chuyện của mình một cách hết sức khó khăn, lúng túng, và dài dòng như vậy. Rồi anh nói tiếp, nói hết, nói cả những gì mà anh đã băn khoăn, lo ngại trước khi gặp Thùy Dương… Nghe xong, Thùy Dương bàng hoàng. Tưởng chừng như không hiểu nổi nữa. Lại còn cảm thấy mình như bị xúc phạm. Cô muốn kêu lên, thét lên: Trời ơi, không! Không! Tôi không biết làm gì hết. Tôi cũng không bao giờ thích làm những việc như thế. Trước đây anh bỏ nơi này để ra Bắc học, tôi hiểu còn vì cấp trên của anh, bạn bè của anh không muốn anh có quan hệ với tôi, một cô gái vùng mới giải phóng có thể là một viên đạn bọc đường! Ôi những thành kiến, những hẹp hòi, những sự cứng nhắc… của các anh đã làm cho biết bao người khốn khổ, mà cũng làm thiệt hại cho chính sực nghiệp của các anh không ít. Tôi không thể hiểu nổi các anh nữa. Các anh đã không tin tôi, giờ đây các anh lại muốn dùng tôi vào cái trò gì vậy? Các anh thật quá đáng!

Nghĩ vậy nhưng Thùy Dương không thốt lên được lời nào. Bởi giận hờn thì nghĩ vậy thôi. Mà nỗi giận hờn này thực chất cũng vẫn chỉ là tất cả những tình cảm tốt đẹp mà cô đã và vẫn còn mãi mãi dành để cho anh.

Thế rồi, suốt gần hai tháng qua, Thùy Dương đã gắng hết sức mình để làm tất cả những gì mfa anh đã nói, đã căn dặn. Nhiều khi cô đã phải thầm tự hỏi mình có phải là chính mình nữa không? Nhưng rồi cô vẫn cố giữ một điểm gần như tâm niệm: Tất cả là vì anh. Thật vậy, đối với cô điều ấy cũng có nghĩa là tất cả.

… Vẫn chưa sao ngủ. Chiếc trâm cài đầu bằng kim loại khó to bản có đính một viên ngọc đỏ mà Hồng mới đưa cho hồi sáng nay vẫn còn trong tay đây. Hồng dặn từ nay luôn luôn cài nó trên mái tóc, vì “đây là tặng vật của Mẫn”. Thùy Dương đã hiểu đầy đủ ý kiến của bạn. Lòng cô càng thêm xôn xao khó tả…

* * *

Cũng buổi tối hôm đó, trong một căn nhà gỗ nhỏ ở ngoại ô, dù đã khuya, Rồng Xanh và Võ Trần ngồi chờ Mẫn đã lâu mà anh vẫn chưa thấy trở lại. Hết sức sốt ruột. Cuộc chiến đấu đang đi dần vào những pha cuối cùng có tính quyết định. Thời gian trôi đi chậm chạp. Nhưng cửa bỗng xịch mở. Mẫn ào vào như một cơn gió lốc. Cả Rồng Xanh, cả Võ Trần đều bật dậy.

Mẫn thở hào hển, không hiểu vì phóng xe quá nhanh hoặc vì quá vui:

– Xong! Nhìn chung mọi việc đều tốt đẹp cả. Ông già cũng đã sẵn sàng.

– Còn Hồng?

– Hồng cũng đã “đi chợ” mua bán đầy đủ rồi.

– Ngày mai, 9 giờ…

– Phải, ngày mai đúng 9 giờ. Mà này, càng nghĩ tôi càng thấy ý kiến của hai anh là hoàn toàn cần thiết và đúng. Phải kiên quyết xin trên cho “vượt mức thời gian”. Phải hết sức đề phòng mọi bất trắc có thể xảy ra.

– Sức khỏe anh thế nào anh Ba? Hồi này coi anh hốc hác dữ!

– Không sao đâu các bạn. Lúc này cho tôi vật trâu cũng vẫn được.

Cả ba anh em không ai bảo ai cũng có cảm giác như đang sống trong một đêm giao thừa. Phải, ngày mai, ngày mai sẽ diễn ra những chuyện gì đây? Ngày mai, liệu câu trả lời cuối cùng cho bài toán sẽ có hay không có?

Mẫn lại nhớ tới Thùy Dương. Nhớ đến nôn nao. Giờ đây hẳn em đã ngủ, giấc ngủ bình yên hay chẳng bình yên? Trong những giờ phút này anh đã hiểu và như phát hiện ra em một lần thứ hai: em cao đẹp hơn anh nghĩ nhiều lắm. Em đã tới với anh hoàn toàn vô tư trong sáng. Không một chút tính toán, cũng không hề lo nghĩ về những khó khăn phức tạp ở đằng sau. Giờ đây em đến với công việc cũng vậy thôi. Không một giằng co, níu kéo cá nhân nào đã làm cho em phải giảm bớt đi phần trong sáng, không một nỗi giận hờn nào đã làm cho em phải ngoảnh mặt đi, chối bỏ những gì mà em cũng đã hiểu được là cần thiết, rất cần thiết cho cái chung, cho mọi người, cho cuộc đời này mà chúng ta cùng yêu mến, cùng có trách nhiệm.

Em và những người như em, nếu không phải là hôm nay, thì chắc chắn rồi cũng sẽ có ngày làm cho tất cả những tâm hồn sẽ được giàu có hơn lên.

Nghĩ tới Thùy Dương, mẫn cũng không khỏi liên tưởng tới An, người vợ trẻ cần cù, chăm chỉ đảm đang ở quê nhà. Giờ đây An và con hẳn cũng đã ngủ. Và giấc ngủ chắc chắn là bình yên. An cũng như anh, cùng được sinh ra từ một môi trường hết sức giống nhau, do đó cũng dễ hiểu nhau. Nghĩ tới An, Mẫn chỉ thấy lòng mình bình thản, thậm chí thoáng buồn. Nhưng An chẳng có lỗi gì. Mẫn cũng vậy. Cuộc tình duyên kiểu của anh là phổ biến trên đất Bắc. Nó mới chỉ có cái nghĩa, chưa có cái tình. Có lẽ về sau này sẽ có chăng? Còn hôm nay quả thật, Mẫn không muốn tự dối lòng mình, vẫn nói chỉ có cái nghĩa. Thật vậy, anh đã làm đầy đủ mọi bổn phận của một người chồng, một người cha, không thể chê trách. Nhưng đúng là anh mới chỉ làm theo sự quy định và thúc giục của nghĩa vụ…

Ngoài đường có tiếng một chiếc xe nào đi qua. Liếc nhìn ra, Mẫn nhận ra đó là một chiếc xe mã thám vẫn đang tiếp tục kiên nhẫn lăn đi trên khắp các nẻo đường trong và ngoài thành phố để tiếp tục dõi tìm, phát hiện những làn sóng lạ.

Chiếc xe mã thám đã đưa Mẫn nhanh chóng trở về với công việc trước mắt.

Đã quá 12 giờ đêm.

Chỉ còn non 5 tiếng đồng hồ nữa là sáng.

Chỉ còn một khoảng thời gian nữa là sẽ sang một ngày mới – một ngày mới với không ít sự việc dồn dập, mà cũng có thể hết sức quyết liệt sẽ xảy ra.

* * *

Tám giờ sáng, mặt trời đã lên cao. Cả thành phố lại tắm mình trong nắng sớm rực rỡ.

Mẫn cùng Võ Trần lên một chiếc xe du lịch nhỏ mầu mận chín. Ở hai hàng ghế trong xe là một điện đài thu phát tín hiệu và đàm thoại rất hiện đại.

Cách chiếc xe du lịch màu mận chín ấy chừng 50 mét, đỗ xế ở phía bên kia đường, là một chiếc xe con quân sự. Trên xe, đã ngồi sẵn một đồng chí thiếu tá mặt đen cháy cùng hai thiếu úy. Cả hai anh này đều trẻ, cao to như lực sĩ. Chiếc xe quân sự cũng có gắn máy bộ đàm. Một cần ăng ten lắt lẻo nhô lên khỏi mũi xe về phía ghế ngồi đằng trước, bên tay phải.

Võ Trần cùng Mẫn lên xe thì cũng vừa lúc nghe vang lên từ chiếc máy đặt trong xe: “Thế nào? Ta xuất phát được rồi chứ các đồng chí?”. Mẫn cúi xuống đáp lại nho nhỏ trong micro: “Đề nghị cứ đúng giờ. Mục tiêu không xa lắm. Đến sớm, e đối tượng chưa có mặt, dễ lộ”.

Nhưng cũng vừa lúc đó, một chiếc Hon-da phóng tới như gió lốc.

– Vừa kịp phanh cứng lại, chiếc Hon-da đang đà phải rê đít gần quay ngang trên mặt đường. Rồng Xanh nhảy phốc xuống.

– Cái gì vậy? – Mẫn hỏi nhanh.

– Đối tượng vừa thoát ly khỏi ngôi nhà!

– Hả? Thật vậy không? – Mẫn gần như giật bắn người.

– Hắn hết sức hấp tấp. Hoàn toàn không bình thường.

– Vậy sao không bám liền, lại vô đây?

– Có thể hắn nghi binh. Thì ra hắn có hai xe. Bữa nay chiếc xe mà hắn đi tới vẫn để nguyên ngoài hiên, cổng vẫn khép hờ. Trong nhà vẫn mở nhạc. Nhưng sau đó bỗng nghe có tiếng xe gầm phía mặt vườn sau. Tôi nhào vô thì đã biến ráo trọi cả rồi. Tôi lao ra vườn thì chỉ còn thấy vút bóng một chiếc Hon-da mất hút ở phía xa.

– Vườn sau có rào mà. Đâu ra nổi?

– Mèng đéc ơi! Con quỷ tinh quái ấy đã cắt rào hồi tối qua. Tôi đã đấm cho lão Bảy mấy cái sái quai hàm, lão mới chịu khai như vậy.

– Trời ơi! Vậy thì ta bị lộ rồi. Xuất phát ngay! Còn Rồng Xanh, anh tìm cách điện gấp cho khắp các nút giao thông của thành phố. Điện ngay cho cả chú Năm Cường xin tung ngày toàn bộ quân cảnh. Điện với các anh bên công an nữa, đề nghị huy động toàn lực vào cuộc vây tìm này… Sau đó, anh đặc trách truy đuổi theo hướng 14 cho tôi.

Trong tích tắc, chiếc xe quân sự rồ máy, vút đi, rồi chiếc xe du lịch màu mận chín cũng lập tức lao theo. Cuộc đàm thoại giữa Mẫn, đồng chí thiếu tá và “Trung tâm” dồn dập và căng thẳng trên suốt dọc đường truy đuổi.

– B.10 (bí số của Mẫn)! Anh có nghĩ rằng mục tiêu đã thoát ra khỏi thành phố, hay còn quẩn quanh đâu đây?

– Báo cáo A.90 (bí số của ông Năm Cường). Theo tôi, nó đã thoát hoặc đang tìm cách thoát ra khỏi thành phố.

– B.10! Anh đã bắt được tín hiệu định vị chưa?

– Báo cáo A.90, đã lên máy. Nhưng trong thành phố bị nhiễu quá. Chưa bắt được tín hiệu ấy…

– B.10! Bây giờ các anh đang ở đâu?

– Báo cáo, đang ra đường Y.

– Vậy có nghĩa là các anh đang nhằm hướng thành phố Hồ Chí Minh phải không?

– Báo cáo đúng như vậy!

– Sao các anh không chia lực lượng ra làm hai, một nử đuổi theo ra biển, một nửa về thành phố Hồ Chí Minh?

– Báo cáo A.90! Chúng tôi phán đoán có rất nhiều khả năng mục tiêu đang chạy về thành phố Hồ Chí Minh. Còn phía biển đã báo cho các trạm kiểm soát dọc đường. Và Rồng Xanh cũng đã được trao nhiệm vụ đặc trách hướng đó, hướng 14.

– Tốt! Đã bắt được tín hiệu chưa?

– Báo cáo, vẫn chưa. Nhưng đề nghị A.90 cứ điện cho công an thành phố Hồ Chí Minh yêu cầu các trạm kiểm soát vào thành phố giữ lại tất cả những xe nào khả nghi, nhất là Hon-da chở một cô gái có kẹp tóc bằng kim loại to bản và có đính một viên ngọc đỏ hình ngôi sao 5 cánh…”

Trong chốc lát, dù đã hết sức giữ gìn, tránh ồn ào, nhưng cuộc truy lùng do lực lượng của cả hai bên an ninh quân đội và công an cùng thực hiện đã làm náo động cả thành phố trong một chừng mực nhất định. Nhiều người tinh ý đã phải chú ý: xe quân cảnh, xe công an hôm nay sao hơi nhiều, và cứ chạy quanh mãi trong thành phố. Trong lúc đó ở các bến xe công cộng, các trạm kiểm soát tại các cửa ngõ vào thành phố, đã xuất hiện những tốp quân cảnh và công an hỗn hợp. Sự kiểm tra giấy tờ đã được thực hiện một cách chặt chẽ khác hẳn mọi ngày thường. Dưới bến sông cũng vậy, các tàu thuyền đều được kiểm soát lại toàn bộ hành khách và các hầm chứa hàng…

Cũng trong thời gian này, ở Đoàn 123 Ba Tín được lệnh khẩn cấp phải trở về tỉnh báo cáo. Có xe đón sẵn. Ba Tín hiểu là đã bị gọi trở lại cơ quan an ninh sau khi đã thi hành xong một mệnh lệnh, và đó cũng là một cơ hội để cho y lập công xin giảm tội.

Một việc nữa cũng đồng thời được tiến hành ngay trong cơ quan Bộ Chỉ huy quân sự tỉnh: Chín Hùng người giúp việc đắc lực cho Lê Vi trong suốt mấy năm qua, nhất là trong vụ phá cái Mặt trận phản quốc nọ gần đây lại là người được Lê Vi dùng rất đắc lực trong vụ Huỳnh Bá và Ngô Đạt, cũng đã nhận được lệnh “đi công tác gấp”. không cần phải về qua nhà…

Nói chung, mọi phản ứng dầu có khá nhanh trước tình huống bất ngờ xảy ra, nhưng, với nhiệm vụ chính dẫu sao cũng vẫn cứ là chậm.

Khi lệnh xuống được tới các trạm gác, các đồn công an trong và ngoài thành phố Hồ Chí Minh, thì chiếc Hon-da có đèo một thiếu nữ xinh tươi đã ở trong sân bay quân sự Tân Sơn Nhất, và hai người trên xe đã được tiếp đón rất vui vẻ.

Giấy giới thiệu: Đại úy Lê Vi. Có công tác gấp sang làm việc với cơ quan M ở nước bạn. Cùng đi có nữ đồng chí Thùy Dương, cán bộ ban 2, phòng TM BCHQS tỉnh Z.

Lúc ấy, một chiếc trực thăng nhỏ loại HU.1A của Mỹ có nhiệm vụ liên lạc và tiếp tế hàng ngày sang nước bạn đã bắt đầu phát động máy, cánh quạt quay ào ào. Nó chuẩn bị rời phi trường, Lê Vi vẫy tay. Thùy Dưỡng vẫn đứng sững, mái tóc bay tạt che gần lấp gương mặt đang tái xanh vì bồi hồi và cả sợ hãi.

– Kìa! Lẹ đi em! Ta tranh thủ sang bạn chơi một chút mà em! Lẹ lên! Mai ta sẽ về thôi mà! Nếu không, chiều nay ta vê cùng chiếc máy bay này. Không có sao! Lẹ lên em. Lẹ lên! Rồi miệng nói, tay Lê Vi nắm lấy bàn tay run rẩy của Thùy Dương kéo mạnh.

Cô cong người lại, toan vùng bỏ chạy. Nhưng lời dặn của Mẫn đêm qua như đã đóng đinh cô tại chỗ: “Ngày mai phải bám sát. Đi đâu cũng đi”. Vậy thì đi! Thùy Dương thoắt nhắm mắt lại như buông mình cho rơi từ trên đỉnh núi cao xuống một vực thẳm. Cô chỉ còn kịp thầm kêu lên hai tiếng: “Má ơi!” thì Lê Vi đã kéo cô nhào tới bên cửa máy bay.

– Nhanh lên các đồng chí!

Người phụ lái rất trẻ nói to, vui vẻ giơ cả hai tay đỡ lấy Thùy Dương và kéo cô lên khoang giữa. Thùy Dương một tay bám lấy anh chiến sĩ, một tay như theo bản năng đưa lên mái tóc giữ chặt lấy chiếc kẹp kim loại. Ôi, nó vẫn còn đây? Nó sẽ có thể báo, có thể gọi anh kịp tới đây. Nếu không, chắc chắn anh sẽ phải tìm em bên đất bạn…

Chuyến máy bay hôm nay rất vắng. Ngoài tổ lái gồm hai người (một lái chính, một lái phụ) khách đi nhờ chỉ có Lê Vi, Thùy Dương và hai ông bác sĩ có nhiệm vụ sang làm chuyên gia giúp bạn. Trọng tải còn lại toàn là thực phẩm và thuốc men.

… Trong lúc đó. Suốt dọc đường, bọn Mẫn đã gần như đều đặn bắt được tín hiệu định vị từ chính mục tiêu được phát ra liên tục. Lúc nó ở hướng này, khi chệch sang hướng khác, nhưng nói chung tín hiệu luôn luôn vang lên ở phía trước như nhứng tiếng gọi thiết tha, bỏng cháy…

Hai chiếc xe truy đuổi cứ hướng theo tín hiệu mà lao tới. Cho tới khi tín hiệu phát ra đúng hướng sân bay quân sự thì Mẫn gần như chồm lên khỏi ghế, thét to:

– Mau lên! Trời ơi, nó có thể chạy mất rồi!

Không còi, không đèn báo, hai chiếc xe nối đuôi nhau như điên như cuồng, xé tất cả mọi dòng xe cộ trên đường, nhằm thẳng hướng phi trường quân sự lao tới, bánh gần như không bám đất.

* * *

Thời tiết tốt. Bầu trời trong suốt. Gió rất nhẹ. Máy móc trên chiếc trực thăng hết sức ổn định. Tiếng kêu êm tròn vo. Hai ông bác sĩ có lẽ lần đầu được cưỡi trực thăng hết sức khoan khoái, cùng chụm đầu, vươn cổ ra để nhìn phong cảnh dưới mặt đất.

Lê Vi và Thùy Dương ngồi sát bên nhau trên một băng ghế nhỏ. Trong lúc Thùy Dương đang vô cùng lo âu, sợ hãi thì Lê Vi lì ra, gan góc và quả quyết một cách khác thường, liên tục xem đồng hồ, theo dõi và tính toán từng phút dừng bay…

Đột nhiên, không sao tưởng tượng nổi sự bất ngờ và sự việc xảy ra nhanh đến như vậy, Lê Vi vụt chồm lên, vươn tay ra. Từ trong bàn tay hắn tựa như một ánh chớp đen, một khẩu súng chĩa thằng vào gáy hai bác sĩ. Hai tiếng nổ dính liền. Hai đồng chí bác sĩ không kịp kêu một tiếng, cùng gục ngay xuống. Thấy tiếng nổ, tổ lái chưa kịp hiểu chuyện gì, thì khẩu súng ngắn có ống giảm thanh như đầu một con rắn độc đã chĩa thẳng tới và một giọng rắn đanh thét lên:

– Các anh muốn sống phải nghe lệnh tôi! Chuyển hướng!...

“Hả”. Anh lái chính bật kêu lên một tiếng kinh hoàng. Anh lái phụ chỉ còn biết há miệng, ngồi chết cứng, mặt bạc ra như xác chết.

– … Các anh hãy nghe tôi! – Giọng Lê Vi càng đanh rít lên. Giọng hắn vừa có cái lạnh rợn của tử thần, vừa có cái uy kỳ lạ của một kẻ có đầy đủ sức mạnh áp đảo, nhưng đồng thời như cũng có cả sự dịu dàng nào đó của một sự vỗ về, khích lệ: - Hướng…! Tăng tốc độ!.

Thế là hiểu rồi. Đâu phải tỉnh X của nước bạn! Lê Vi đang muốn bắt chiếc trực thăng vượt sang Thái Lan. Toàn thân Thùy Dương bủn rủn. Đầu óc cô tối sầm. Không thể nào ngờ cơ sự lại xảy ra như thế này. Máu! Ôi, máu của hai đồng chí bác sĩ. Máu đang tiếp tục chảy ra đầy sàn máy bay…

Thôi thế là hết. Má ơi! Thùy Dương muốn gào lên thét lên. Nhưng rồi cũng hoàn toàn bất ngờ, không rõ bở một sức mạnh huyền bí nào, một ánh chớp trí tuệ nào hoặc sự nổi giận của một lương tâm nào, Thùy Dương vụt nhào tới phía sau Lê Vi, ôm ghì lấy nó…

Nắm được ngay cơ hội, anh chiến sĩ lái phụ kịp tung người dậy, và giáng thẳng một chiếc cờ lê vào giữa mặt kẻ thù.

Lê Vi lảo đảo ngã vật. Thùy Dương buông rời hai tay. Giây phút đó, cô cũng đã gần như ngất xỉu trong một sự chấn động cực kỳ dữ dội về cả tinh thần và trí não.

Nhưng vừa gục xuống, Lê Vi đã cố gượng ngay được. Thùy Dương chỉ còn kịp nhìn thấy hai con mắt như cục lửa, một tiếng nổ nữa đã vang lên.

Đến lượt Thùy Dương gục xuống. Xác cô nằm vắt ngang lên xác hai đồng chí bác sĩ.

Con ác thú cố gây thêm được một tội ác mới chịu bị hoàn toàn trói chặt…

Chiếc trực thăng bi thảm ấy lập tức lật đật quay trở lại thành phố Hồ Chí Minh. Nó từ từ đáp xuống đúng chỗ mà cách đây gần một giờ nó đã cất cánh bay đi. Vừa đỗ xuống, máu người từ đáy bụng nó đã nhỏ xuống…

Mẫn và tất cả mọi người cùng đi với anh vội nhào tới. Thét lên một tiếng kinh hoàng, Mẫn nhảy lên máy bay.

Anh gục ngay xuống thi hài của Thùy Dương. Máu của cô từ từ thấm sang anh, loang lổ dần. Máu đỏ lòm cả hai bàn tay, rồi loang cả trên mặt, trên má và trên vầng trán cứng cỏi thông minh nhưng cũng siết bao đau khổ của anh.

Ôm lấy xác Thùy Dương, anh không muốn buông rời ra nữa.

Khi chiếc băng ca vải với thi hài người thiếu nữ được đưa lên xe cứu thương, Mẫn vẫn còn ngồi lại đấy, hoàn toàn bất động như một cái xác không hồn. Rồng Xanh vừa khóc vừa cố gắng dìu anh đứng dậy.

– Cho tôi lên xe! – Mẫn chỉ cố gắng rên rỉ được có thế, rồi lại như muốn đổ gục. Rồng Xanh đưa anh lên chiếc xe cứu thương có thi hai của Thùy Dương. Mẫn lại ngồi bên xác nàng. Anh không khóc, nói cho đúng hơn: anh khôn gsao khóc nổi nữa. Nỗi đau dường như đã làm cho tất cả thần kinh anh tê liệt, máu và cả nước mắt của anh như đã trở thành đông cứng. Rồng Xanh và Võ Trần cùng ngồi bên anh. Hai người hết nhìn Mẫn rồi lại nhìn Thùy Dương nằm đó dưới tấm chăn chiên đẫm máu. Cô như đang ngủ - giấc ngủ có lẽ bây giờ mới thật bình yên. Còn Mẫn thì đang sống – như sống trong một cõi lòng đã chết. Võ Trần và Rồng Xanh đều chợt có một cảm giác rất lạ: mái tóc của Mẫn dường như đang từ từ từng giây, từng phút ngả sang bạc trắng…