Chương bốn
Annie ngồi một mình trong phòng khách của ngôi nhà mới, nhìn chăm chú những bóng đèn trên cây Giáng sinh. Các tiệm Hoa Cúc đóng cửa hai ngày để nghĩ lễ, cô cảm thấy rảnh rỗi. Hai ngày nghỉ thẳng giấc làm cho cô khỏe khoắn... và buồn. Độ này Elmo bận bịu với hai bà bạn, Jane bận hẹn với người thư ký kế toán làm sổ sách cho họ, còn mẹ cô thì bận rộn ở Westbury, bà không muốn con gái đến thăm làm cho bà bực bội.
Cô có ý định gọi Daniel Matthew Evans, nhưng bỗng cô nhớ ra là anh ta, cũng như các sinh viên của ảnh, chắc có lẽ đã về nhà nghỉ lễ rồi. Chỉ mới hẹn đi ăn một bữa và đi nghe hòa nhạc một lần, chắc không đủ làm cho mối liên hệ của họ khắn khít để cô có thể gọi ảnh, mời đến nhà uống ly rượu vang.
Cô cảm thấy căng thẳng và không thích cảm giác này. Có phải sắp có chuyện gì xảy ra không? Nhiều ý nghĩ khủng khiếp quay cuồng trong óc cô. Phải chăng con chó Bun sẽ xuất hiện và làm mất vui ngày lễ của họ? Phải chăng Elmo sắp bệnh? Cô lo cho ông ấy. Liệu Jane có nghiêm túc với Bob Range không? Việc đi chơi ba lần một tuần và suốt ngày cuối tuần của bạn khiến cho cô tin thế. Cô mừng cho Jane, nhưng cũng hơi ganh tỵ một chút. Mẹ kiếp! Có cái gì không ổn sắp xảy đến cho mình phải không? Có lẽ mình nên gọi Tom. Từ đầu mùa hè đến nay, cô không nói chuyện với anh ta. Ngày lễ Giáng sinh là lúc để tha thứ và hòa thuận gia đình. Gọi cho anh ta để chúc mừng ảnh và các cháu ngày lễ hạnh phúc, không có gì làm cho cô phải tự ái hết, cô đã gởi quà tặng, thậm chí còn gởi tặng quà cho Mona nữa. Việc ảnh gọi cô để cám ơn, chắc không có gì khó khăn. Có lẽ ảnh bối rồi. Có lẽ nhiều chuyện làm cho ảnh e ngại.
Annie vùng dậy khỏi ghế nệm dài và đi lui đi tới trong phòng. Cô thích ngôi nhà mới của mình. Ngôi nhà cũ kỹ, nhưng có nét và có nhiều lò sưởi khổng lồ theo kiểu xưa, và nền nhà lót ván gỗ lõi thông thật đẹp. Bàn ghế còn ít nhưng cũng đủ xài. Sau này, khi cô có nhiều thì giờ hơn, cô sẽ tìm mua một số cho thích hợp với ngôi nhà xưa. Cô vẫn cảm thấy rất kinh ngạc khi mua được cái nhà riêng cho mình. Annie rót cho mình ly vang rồi đi tiếp. Bỗng cô đi lên lầu hai khi nào mà không biết, và đưa tay nắm núm cửa cái tủ. Cái hộp chống ẩm đựng 10 ngàn đôla vẫn còn nằm yên trong góc tủ. Cô đã dùng số tiền bằng thẻ để đưa mẹ cô đến ở tại Westbury. Đáng ra cô đã trả lui số tiền lâu rồi mới phải. Thời gian lý tưởng để cô trả lui là khi Newman cố tìm dấu vết nơi xe cô mà không có kết quả. Tại sao cô giữ số tiền lại? Phải chăng cô sợ trả lui? Phải chăng vì vấn đề an toàn? Cô hy vọng được cái gì khi giữ số tiền? Không có gì. Hoàn toàn không được cái gì.
Annie đóng cửa tủ. Đầu cô ngây ngây. Cô có thể trả tiền thuê người ta chăm sóc mẹ, cô đã mua ngôi nhà này và chiếc xe cũ nhưng chạy rất êm. Cô không nợ nần, lại có tiền gởi trong ngân hàng, không nhiều nhưng cũng đủ làm cho cô yên tâm. Bây giờ cô và Jane có thể bán các cửa tiệm Hoa Cúc với giá rất cao nếu cô muốn. Cô hồi hộp khi nghĩ đến hai cửa tiệm mới sẽ được khai trương vào đầu năm mới, cả hai đều ở Đại học Clenson. Elmo đã nói: Đấy là hai mỏ vàng. Và ông nói đúng. Elmo luôn luôn nói đúng. Các kế hoạch của ông đưa ra đều đúng. Nhưng cô nghĩ kế hoạch thuê người quản lý kinh doanh là không đúng. Ngoài cô và Jane ra, không ai có quyền sử dụng đồng tiền của cô.
Chuông điện thoại reo khi cô rót ly vang thứ hai hay thứ ba nhỉ? Cô nhìn đồng hồ trên bệ lò sưởi: 10 giờ 15. Quá giờ đi ngủ thường ngày của cô một giờ 15 phút. Cô thận trọng khi nhấc máy nghe. Có thể là Newman, với trò lưu manh mới của y.
- Annie, Tom đây. Mấy đứa bé nói cô có gởi quà Giáng sinh cho chúng. Tôi gọi đến để cám ơn cô và hỏi mẹ có khỏe không. Này, Annie, nếu cô không muốn nói chuyện với tôi, thì được thôi.
- Tôi đang phân vân, Tom à. Tôi cũng có gởi quà tặng anh.
- Tôi tin cô có gởi. Tôi đoán chắc Mona thấy không cần đưa cho tôi. Tôi không ở nhà đã một thời gian lâu rồi.
- Anh nói thế nghĩa là sao, Tom?
- Nghĩa là tôi và Mona đã ly thân từ tháng Chín. Tôi ở trong một căn hộ nhỏ. Tình cảnh của tôi bây giờ thật khó sống. Thế nào cô ấy cũng đuổi tôi đi. Không phải vì thế mà tôi gọi cô đâu. Tôi muốn hỏi mẹ ra sao, và báo cho cô biết có thằng cha đến đây hỏi về cô và Jane và ông già mà cô đã làm việc với ổng, liên quan đến một vụ cướp nhà băng. Tôi có thể nghe sai, nhưng Mandy nói gã đến nhà và đã nói chuyện với Mona. Chỉ có Chúa mới biết cô ta đã nói cái quái gì. Tôi thì nghĩ cô nên biết chuyện này. Tôi không có ý muốn hỏi cô về việc này, vì tôi biết tư cách đứng đắn của cô và tôi nhìn vào cặp mắt nâu của anh chàng ấy là tôi biết hắn có ý đồ xấu. Mẹ ra sao?
Tim của Annie đập thình thịch.
- Mẹ rất khỏe, Tom à. Bà có vẻ hạnh phúc. Lần nào tôi đến thăm, bà cũng không muốn. Bà có bạn bè và thích làm vườn. Ngôi nhà nhỏ bà ở rất hoàn hảo. Bà không đi lang thang, và vấn đề an ninh rất đảm bảo. Bà sẽ đến ăn Giáng sinh với tôi. Tôi đã có cây Giáng sinh và đủ thứ hết. Chúng tôi đóng cửa tiệm vì trường đại học đóng cửa. Trường Bishop England cũng đóng. Giáng sinh anh sẽ làm gì, Tom?
- Có lẽ tôi ngủ cả ngày. Mona đem mấy đứa nhỏ về ăn Giáng sinh bên bố mẹ cô ta.
- Tại sao anh không đến đây? Tôi có thừa một phòng ngủ, và chắc mẹ rất thích gặp anh. Lâu rồi anh chưa gặp bà.
- Tôi không đi được, Annie à. Tôi không có một đồng xu dính túi. Cô mời thật tốt, vì...
- Nếu tôi mua vé máy bay cho anh, anh có đến không?
- Cô đừng làm thế, Annie. Uống mừng sức khỏe thay tôi được rồi. Tôi không muốn cô thương hại tôi.
- Tôi không thương hại anh. Anh là anh trai tôi. Tôi thích cảnh gia đình sum họp để mừng Giáng sinh. Bằng lòng đi, Tom. Tôi sẽ gọi hãng máy bay mua vé ngay bây giờ cho anh và anh sẽ đáp chuyến bay sắp đến. Tôi sẽ ra đón anh ở phi trường. Giống như ngày xưa vậy.
- Thôi được rồi, nhất trí. Mà Annie này, cô và Jane không gặp chuyện gì rắc rối chứ?
- Không, dĩ nhiên là không. Thằng cha ấy đã theo dõi chúng tôi nhiều tháng rồi. Không chóng thì chầy, hắn cũng bỏ cuộc. Nhưng nếu hắn không bỏ cuộc, tôi sẽ gọi đến cơ quan của hắn, nói cho họ biết hắn quấy rầy chúng tôi. Elmo đã nổi cáu về chuyện này. Tôi đoán vì chắc ổng bán tiệm dược phẩm và về đây với chúng tôi, cho nên anh chàng thám tử tin là chúng tôi âm mưu với nhau về việc này. Các tiệm cà phê buôn bán rất đắt. Có lẽ hắn theo dõi các ngân phiếu của chúng tôi và các thứ khác. Thôi dẹp chuyện này đi, Tom, tôi gọi hãng hàng không để mua vé, rồi gọi báo cho anh biết.
- Trong lúc đó tôi chuẩn bị đồ đạc. Chà, Annie, cô tốt quá!
- Nếu anh có điều kiện, anh có tốt với tôi không?
- Tốt chứ, Annie. Cô hãy tin tôi đi.
- Tốt, thôi nhé. Gác máy.
Vừa gác máy xong là Annie gục đầu giữa hai chân để cho khỏi chóng mặt. Mình phải trả lui. Mình phải trả số tiền ấy lui. Mình phải trả lui khi tìm ra được cách để trả, cho khỏi bị ám ảnh. Mình phải trả lui. Mình không giữ số tiền này nữa. Quyết định đi. Nếu hắn đã nghi ngờ, hắn sẽ làm đủ cách để gây khổ sở cho mình. Nếu bây giờ mày trả lui, hắn sẽ biết mày trả. Mày đã thay tất cả số tiền mày “mượn”. Mày đã giữ số tiền quá lâu rồi. Annie lắc đầu cho tỉnh trí rồi gọi điện thoại đến hãng máy bay. Chỉ trong vòng vài phút, cô đã mua cho anh trai vé máy bay khẩn cấp. Cô lấy thẻ tín dụng trong hộc bàn ra và đọc số thẻ. Đây là lần đầu tiên cô dùng thẻ tín dụng kể từ khi đến Nam Carolina. Cô cảm thấy khoan khoái khi xuất tiền mua vé cho anh trai. Cảm xúc rất khoan khoái. Cô lẩm bẩm một mình: “Ông Rình mò ơi, cứ làm gì thì làm với việc này đi”. Cô tin chắc anh chàng thám tử bảo hiểm đã theo dõi quỹ phiếu của cô và của Jane để xem các cô chi tiêu vào việc gì. “Khôn đấy”, ông Rình mò ơi. “Khôn ngoan đấy”.
Annie rót thêm rượu vang vào ly và nói: “Này Ông Rình mò, ông biết chuyện gì không? Tôi sẽ thành công mà ông không tin nổi đâu. Tôi sẽ thành công theo phương pháp của tôi. Năm tôi 30 tuổi, tôi sẽ thành triệu phú”. Vì cô uống nhiều rượu, nên đầu óc quay tròn. Cô bấm máy gọi cho anh trai.
- Xong cả rồi. Anh cứ đến phi trường, đi chuyến bay khẩn cấp của hãng United Red Eye. Tôi sẽ đón anh ở phi trường. Tôi rất vui khi có anh đến.
- Annie, cô có khỏe không? Giọng cô nghe như khác vậy?
- Thực ra tôi đang say, Tom à. Tôi không hiểu tại sao tôi say. Nhưng chắc tôi biết mà không muốn chấp nhận thôi.
- Cô ở một mình thôi phải không Annie?
- Phải. Tôi mua cái nhà cổ xinh đẹp này, nhưng tôi không có nhiều đồ đạc. Tôi có cây Giáng sinh. Jane đi thăm ai đấy. Sau giờ làm việc chúng tôi không gặp nhau nhiều nữa. Elmo lo đối phó với hai bà chạy theo ông ta, và ông rất thích chuyện này.
- Chắc cô cảm thấy tình đời đen bạc phải không?
- Đại loại như thế. Tôi chỉ còn biết làm việc. Tôi có gặp một anh chàng giáo sư, nhưng anh ta hẹn ba lần rồi hủy bỏ, cho nên bây giờ tôi cô đơn. Tôi muốn nuôi vài con cá cảnh. Tom này, thỉnh thoảng mẹ có những giây phút chợt nhớ và mẹ nhớ ra tôi. Rồi tôi khóc và hỷ mũi liên hồi. Tôi hy vọng mẹ sẽ nhớ anh. Giọng Tom khàn khàn:
- Tôi hy vọng thế. Tôi có thể mang đến cho cô cái gì từ xứ California đầy ánh nắng không?
- Anh đã nói anh không có tiền kia mà.
- Đúng thế, nhưng tôi có cái thẻ tín dụng. Nói đi.
- Tùy anh, Tom. Khi anh đến đây, chúng ta có thể đi mua hàng và mua cho mẹ ít quà Giáng sinh. Anh nhớ mẹ thường thích đồ bọc quà hơn là thích quà. Anh làm gì với số tiền bán nhà, Tom?
- Trả tiền thuốc men cho bố. Có hai món tiền vay thế chấp. Tôi trả hết. Tình trạng của mẹ lúc cấp cứu và nhiều hóa đơn mua thuốc nữa. Tôi còn hồ sơ lưu, Annie à. Tôi không phỉnh cô đâu.
- Tôi không thích bà vợ bần tiện của anh, - Annie nói, cô mở chai rượu vang thứ hai. - Anh quá tốt với chị ta. Nhưng tôi thích mấy đứa con. Tom, anh có nghĩ là tôi sẽ có con không?
- Chuyện ấy còn tùy ở cô. Chúng ta ai cũng phải sinh con đẻ cái.
- Phải, chúng ta ai cũng phải sinh con đẻ cái. Có người không có những chuyện bí mật thầm kín. Tôi ghét những người có chuyện bí mật.
- Có phải cô sắp nói với tôi theo cái lối nói độc đáo của cô, rằng cô có những chuyện bí mật thầm kín không?
- Tôi à? Xin lỗi, không có chuyện gì bí mật hết. Anh có chuyện gì bí mật không?
- Tôi định giữ chuyện tôi ly dị vợ không nói cho cô biết. Nhưng bây giờ tôi đã nói, thành ra tôi không có chuyện gì bí mật hết. Có lẽ cô nên đi ngủ cho rồi, Annie à.
- Tại sao thế, Tom?
- Để mai đến đón tôi cho được tươi tỉnh. Không còn chân cao chân thấp vì rượu. Lý do như thế có được không?
- Được, - Annie nấc cụt. - Như thế nào mới gọi là được hạnh phúc, Tom?
- Ngày mai khi cô đến đón tôi, chúng ta sẽ bàn chuyện này. Bây giờ cô tắt đèn ở cây Giáng sinh và đi ngủ. Cô hứa làm như thế được không?
- Được, Tom.
- Em gái ngoan. Vậy tôi chúc cô ngủ ngon. Annie đậy nút chai rượu vang rồi tắt đèn ở cây Giáng sinh. Khi cô leo cầu thang để lên phòng ngủ, cô nghĩ đến con mèo già Flossie. Cô thường lôi cổ con mèo ra ngoài phòng mỗi khi cô đi ngủ. Ngày mai cô sẽ đi kiếm vài con cá vàng để nuôi làm cảnh.
Annie nôn nóng, hồi hộp chờ đợi anh trai đi qua cửa sân bay. Khi thấy anh, cô giang hai tay chạy đến.
- Tom, sung sướng có anh đến. Đây là lễ Giáng sinh tuyệt vời. Tôi sẽ nấu một con gà tây với đủ gia vị. Anh có hành lý chứ?
- Rất nhiều và quà cho cô. Tôi sẽ nghỉ ngơi dài ngày.
- Tuyệt quá. Bao lâu?
- Cô có nuôi nổi tôi một tháng không? Tôi nghĩ là có lẽ tôi phải giúp cô một ít công việc. Tôi nợ cô, Annie.
- Nếu anh nói thật, tôi sẽ nhờ anh giúp đỡ. Nếu anh muốn, tôi có thể giao cho anh công việc thường xuyên. Chúng tôi sẽ mở hai cửa tiệm nữa ở gần khu đại học Clemson. Tôi sẽ giao cho anh coi sóc một tiệm. Cả hai cũng được. Anh khỏi cần làm việc gì ở California, mà ở đây giá sinh hoạt lại rẻ hơn. Ở đây chúng ta sẽ sống vui vẻ với nhau. Nghĩa là chăm sóc sức khỏe cho nhau, chia sẻ lợi tức, và anh uống cà phê, ăn cá ngừ miễn phí.
- Tôi bằng lòng.
- Thật chứ, Tom?
- Thật, Annie.
- Còn mấy đứa bé thì sao?
- Mona đưa ra điều kiện rất căng. Cô ta muốn có tiền trợ cấp và săn sóc tối đa các đứa bé. Cô ta có bạn trai, vì thế mới sinh ra chuyện như thế này. Nhưng để trả lời câu hỏi của cô về các đứa bé, cô cho phép tôi có thời gian đi thăm chúng, hay cho chúng bay đến đây không? Luật sư của tôi nói rằng tôi có thể ở với chúng vào mùa hè, cuối tuần, và một số ngày nghỉ lễ. Sáu tuần một lần vào dịp lễ và nghỉ hè là tốt.
- Được! Tom. Hành lý của anh là cái nào?
- Hai cái bao lớn màu xám. Bao có bánh xe. Ta chưa đi được. Tôi phải đợi nhận thùng quà cho cô. Cô đứng đây với mấy cái bao hành lý này. Chắc tôi phải đi lấy mới được. Annie nghển cổ nhìn xem anh trai cô đi đâu, nhưng xe cộ quá đông nên cô không thấy gì hết. Hình như Tom mua tặng cô cả một cây cam đầy quả. Cô ngồi xuống trên một cái túi xách du lịch lớn nhất. Khi cô cảm thấy có tay ai vỗ lên vai, cô quay lui.
- Annie, chúc Giáng sinh vui vẻ, - Tom nói, đưa cho cô cái cũi màu xanh nhạt bên trong có một con chó.
- Chó à? Anh cho tôi con chó à? Ôi Tom, tuyệt vời quá! Tôi bắt nó ra được không? Tên nó là gì?
- Dĩ nhiên cô cứ bắt nó ra tự nhiên. Nó là của cô. Tên nó là Rosie. Nó rất tuyệt, Annie à. Nó là giống chó vô địch. Bây giờ cô đang sống cô đơn, cô cần Rosie để làm bạn.
- Loại chó chăn cừu của Đức! Ôi, nó đẹp quá. Tôi thích nó. Tôi sẽ thương nó mãi. Ôi, Tom, anh tốt quá! - Annie úp mặt vào bộ lông mềm mại của con chó. Cô cảm thấy con chó kêu gừ gừ tỏ ý hài lòng.
- Cô phải thân thiện với nó. Nghĩa là cô phải hết lòng thương yêu nó, trìu mến nó. Tôi không làm thế được, vì tôi không muốn làm nó bối rối. Xe cô để đâu, tôi đi lấy cho cô. Cô cứ ngồi ở đây với hành lý và công chúa Rosie. Nó được sáu tuần hai ngày. Cô thích nó thật chứ, Annie? Thật thích không?
- Tại sao không thích được, Tom? Nó dễ thương quá!
- Cô làm gì tùy ý. Nó là của cô. Xe cô để đâu?
- Chiếc Volvo đấy. Màu lục đậm, đậu ở dãy C, chiếc thứ ba từ phía cuối. Chìa khóa đây. Anh lôi hành lý ra ngoài, để tôi mang cái chuồng. Chúng tôi đợi anh bên lề đường. Ôi, nó ngủ.
- Nó nghe tim cô đập mạnh, nên nó cảm thấy an toàn với cô, - Tom nói.
- Tại sao anh rành về chó như thế? Nhà chúng ta thường nuôi mèo thôi mà!
- Tôi mới nghiên cứu cấp tốc đêm qua. Tôi mua được con chó chưa đầy ba giờ trước khi ra phi trường. Tôi có sách trong hành lý nói về việc cần làm và việc không nên làm khi nuôi chó. Người bán chó nói cô cần phải đọc các cuốn sách ấy. Đọc cho hết.
- Được rồi, - Annie đáp, rúc mũi vào con chó. Lần này cô nghĩ cô nghe nó thở dài. Bỗng cô cảm thấy cuộc đời đáng sống. Tom đã đến đây, và chuyện quá khứ cho về với quá khứ. Cô không muốn sống đơn độc nữa, cô muốn có ai để thương yêu. Có ai yêu cô lại.
- Mày không thể chiếm chỗ của mẹ, nhưng mày sẽ thay mẹ.
- Cô nói thì thào vào tai con chó con. - Giáng sinh này sẽ là ngày lễ tuyệt vời nhất của tao.
Annie dọn bàn, con chó con đi theo, hai chân chụp vào mắt cá chân và giày cô. Nó đi khắp nơi, nhưng luôn luôn ở những nơi cô thấy nó. Nó hiếu kỳ, muốn đi khám phá ngôi nhà xưa cho thật kỹ.
- Được rồi, cô nàng ơi, ta sẽ ra vườn chơi. Chúng tao không muốn mày quấy rầy khi mọi người tề tựu ở đây. Đi lấy dây tróng cổ đến đây, cô nàng. - Annie ngạc nhiên khi thấy Rosie chạy đi lấy sợi dây da bị sứt mẻ nhiều nơi từng làm dây tróng cổ nó - Từ rày phải có dây xích mới được. Chúng ta không gặm dây tróng. Hiểu không?
Con chó ngồi xuống, hai tai chỏng lên như hai mũi tên, đưa mắt nhìn cô chủ. Nó sủa vui vẻ vì nó nghĩ sắp được đi chơi ở ngoài trời.
Annie dẫn con chó ra ngoài vườn.
- Rosie, mày biết tao mua cái nhà này là vì ngôi vườn. Tao mơ cảnh ra ngồi trên ghế xích đu cũ kỹ của Charleston kia để đọc sách và uống nước chanh. Tao cá là cây sồi kia giờ ít ra cũng đến ba trăm năm. Khi mày lớn rồi, thế nào mày cũng thích nằm dưới gốc cây ấy. Cây này xanh tươi quanh năm, cho nên vào mùa hè, chúng ta sẽ ra đây để thưởng thức cuộc đời, và tao chắc sự bí mật thầm kín ở đây sẽ không thầm kín nữa. Dĩ nhiên với trường hợp của tao, tao nghĩ không có gì bí mật trên đời này.
Annie nhìn cánh cổng với ổ khóa thật chắc chắn. Không ai có thể lọt vào nhà. Nếu cô muốn, cô có thể trốn ở đây vài hôm, không ai biết cô đi đâu. Cô nhìn Rosie, mặc cho nó bươi đám rêu xanh mọc đầy giữa những hòn đá lát đường. Cô không ngăn cản nó. Chung qui thì đây cũng là nhà nó rồi. Đào bới một lát nó sẽ ngán thôi. Quả vậy, nó ngừng bươi, mắt láo liên nghiêng đầu sang một bên.
- Sao, có người đến hả? Phải, tao nghe có tiếng xe. Thôi ta vào nhà để đón khách. Con chó nhỏ chạy băng qua sân sau, cố leo lên hai tầng cấp dẫn vào nhà bếp. Annie phải đá vào cái mông mập tròn của nó để nó lên được tầng cấp thứ hai. Khi Tom đi vào nhà bếp, nó sủa mừng rỡ, theo sau anh là Norma. Con chó ngửi giày anh và khi nó bấm chân vào chân Norma, nó gầm gừ. Tom bế nó lên tay rồi nói:
- Annie, đáng ra cô phải báo cho tôi biết trước mới phải. Cô có nói, nhưng tôi không ngờ bà không có dấu hiệu gì nhận ra tôi hết.
- Tôi biết. Thường bà quên hết, nhưng nhiều lúc bà nói những câu rất tỉnh táo.
- Mẹ, con rất sung sướng có mẹ đến. Chúng ta cùng ăn Giáng sinh với nhau, không tuyệt vời hay sao?
- Chúng ta có cây Giáng sinh chứ? Tôi không nhớ gì hết. Cô tên gì nhỉ? Cái ông đẹp trai này không giới thiệu chúng ta.
- Anna Daisy Clark, mẹ à. Mẹ có đói bụng không? Con làm con gà tây và nhồi vào bụng tất cả những thứ mẹ thường làm vào những ngày lễ. Khi nào mẹ về, con sẽ đưa cho mẹ một ít đem về mà ăn.
- Thế thì tốt quá. Đây không phải nhà tôi. Cái tủ bếp của tôi sơn màu trắng có cửa lưới nho nhỏ. Ai sống ở đây?
- Con và Tom. Mẹ uống ly rượu vang nhé, mẹ?
- Nếu hôm nay là Giáng sinh thì tôi thích uống rượu uých ki thôi. Có ai thấy chồng tôi đâu không? Chúng tôi thường uống uých ki vào dịp Giáng sinh. Mà chắc ông ấy đang xúc tuyết. Chúng ta đợi lát nữa hãy uống. Tôi cứ quên chuyện tôi cần phải phát âm chữ p và q cho đúng. Tôi không nói gì sai chứ?
- Không, mẹ à - Annie gặp ánh mắt của anh trai và cô nói nhỏ. - Tôi sẽ giải thích cho anh biết sau.
- Có thêm khách đến nữa, - Tom nói - Để tôi ra đón cho. - Vẫn bế con chó, anh đi qua cánh cửa tự động.
Norma nói nho nhỏ:
- Anh ta đẹp trai thật. Anh ta nhắc tôi nhớ đến ai đấy.
- Tom con trai của mẹ đấy, mẹ à. Con là Annie, con gái của mẹ. Mẹ không nhớ à?
- Tôi nhớ chuyện bí mật của cô. Tôi không nói với ai hết. Thật tôi không nói. Annie nhìn sửng vào mắt mẹ cô, lòng bối rối lo sợ.
- Chúng ta đã hứa đừng nói ra rồi, mẹ à. Con không nói chuyện bí mật của mẹ. Vậy xin mẹ đừng nói ra chuyện bí mật của con.
- Được rồi, cưng. Tôi thích tên của cô.
- Cúc lười. Mẹ thường gọi con như thế.
- Phải. Thỉnh thoảng tôi quên. Mùi thức ăn thơm quá, chắc chủ nhà nấu nướng rất giỏi.
- Đúng. Người ấy có thầy giỏi nhất thế giới, - Annie đáp, cắn môi dưới. - Ta đi sang phòng khách. Chúng ta có khách. Chúng ta cần phải cởi mở mới được.
- Joe thường nói như thế đấy. Người đàn ông ấy ở chỗ quỉ nào ra thế? Trời rơi tuyết nhiều lắm phải không?
- Chắc thế. Mẹ, mẹ có nhớ Jane và Elmo không?
- Không. Chắc Joe nhớ họ là ai. Nãy giờ tôi không thấy Flossie ở đâu hết. Nó đi ra ngoài rồi à?
- Chắc nó trên lầu, - Tom nói.
- Ồ.
- Xin mọi người nghe chuyện này, - Jane nói, mặt ửng đỏ.
- Bob và tôi có chuyện này xin tuyên bố. Mình biết rồi, mình biết rồi. Annie nghĩ, lòng quặn thắt.
- Bob cầu hôn với tôi. Nhìn này, - cô ta nói rồi đưa tay có đeo chiếc nhẫn cưới lên.
- Ồ Jane, mình rất mừng cho cậu. Khi nào thì cưới?
- Ngày Valentine. Có lãng mạn không? Annie này, Bob muốn dời đến San Francisco. Một người bạn đề nghị dành cho ảnh một phần hùn trong công ty bốn người. Mình sẽ ngồi vẽ suốt ngày. Mình biết cậu sẽ buồn. Xin đừng thế. Bob vẫn làm kế toán cho cậu. Chuyện này không khó khăn gì.
- Jane, mình không trả tiền cho cậu thôi việc đâu.
- Ồ, Annie, mình không yêu cầu cậu trả tiền cho mình thôi việc. Mình sẽ giao hết các cửa tiệm cho cậu. Cậu sẽ làm hết công việc một mình. Việc này do cậu nghĩ ra. Mình chỉ giúp cậu thôi. Cậu không nợ nần gì mình hết.
- Không, không, thế là không công bằng. Cậu làm việc cật lực như mình để gây dựng nên sự nghiệp như bây giờ. Mình không thể làm như thế, chắc cậu biết.
- Tốt, vậy bây giờ ta tính sao? Ngày nào đó cậu sẽ giàu bạc triệu, cậu cho mình một trong số những cửa tiệm này. Nếu cậu không thích như thế thì cũng được thôi. Thú thật mình không muốn cái gì hết, Annie à. Mình buồn khủng khiếp khi rời bỏ cậu như thế này. Nhưng bây giờ có anh cậu đến đây rồi, mình không cảm thấy quá lo lắng cho cậu nữa.
- Chuyện này nghe có vẻ rất hợp cho tôi, - Norma nói.
- Mẹ nghĩ như thế à, mẹ?
- Anh con quá đẹp trai, phải không, Annie?
- Con nghĩ ảnh đẹp nhất đời, - Annie đáp, giọng nghẹn ngào. Cô nhìn Tom quàng tay ôm mẹ, mắt long lanh như muốn khóc.
- Được thế là nhờ tôi giống cô, - anh đáp, giọng khàn khàn. Rosie đưa chân đùa nghịch chuỗi ngọc trên cổ Norma, gầm gừ trong họng ra vẻ vui thích. Annie mỉm cười khi thấy mẹ cười khúc khích trước trò hề của con chó.
- Tôi và Tom sẽ ra sức làm được gì thì làm, - cô nói nho nhỏ. Chỉ cần cho Tom nghe và gật đầu bằng lòng.
- Annie, cậu nhất trí chuyện này chứ? - Jane nói.
- Dĩ nhiên mình nhất trí. Mình không muốn cản đường của cậu. Nhưng mình không muốn cậu phải từ bỏ hết mà đi. Nếu cậu muốn chia cho cậu một cửa tiệm thì được thôi, mình sẽ nhất trí với cậu. Cứ xem đây như quả trứng đang ấp dành cho tương lai.
- Rồi đây con cậu vào đại học, cậu sẽ tốn kém rất nhiều tiền, tiền chia cổ phần không đủ đâu. Mình sẽ nhờ một luật sư lập văn bản ngay vào đầu năm. Mình muốn chuyện gì cũng phải hợp pháp. Jane, mình rất mừng cho cậu, thật đấy. Lễ Giáng sinh hôm nay hóa ra rất tuyệt vời. Không biết Elmo ở đâu rồi?
Jane lên tiếng:
- Chuông cửa reo kia kìa. Đến đúng giờ. Không biết ổng có đem theo bà bạn hay không?
- Không. Ổng nói ổng muốn vui lễ Giáng sinh với gia đình ổng thôi. Ổng có dự lễ đưa dâu của cậu không?
- Dĩ nhiên có! - Jane nói. - Mình muốn cậu làm phụ dâu cho mình. Tất cả chúng ta sẽ tham dự lễ cưới. Chúng ta ăn tiệc, rồi chúng tôi đi sang San Francisco.
- Mình ganh với cậu đấy! - Annie nói.
- Chưa đến lúc thôi, bé con ơi. Người đàn ông chân chính sẽ tìm con khi đến lúc - bà Norma nói.
- Mẹ hứa thế à, mẹ?
- Dĩ nhiên mẹ hứa, Cúc lười à. Không bao giờ mẹ thất hứa với con và Tom phải không?
- Đúng thế, mẹ à. Không bao giờ mẹ thất hứa. Tom hân hoan ra mặt.
- Chúc Giáng sinh vui vẻ, Giáng sinh vui vẻ, - Elmo nói lớn.
- Jane, nói cho Elmo biết, - Annie nói rồi quàng tay ôm vai mẹ, mắt sáng như sao.
- Tôi sắp lấy chồng và đi San Francisco. Tôi muốn ông đi đưa dâu. Ông có đi không, Elmo? Ông già long lanh đôi mắt.
- Tôi rất hân hạnh được đảm nhiệm vai trò quan trọng như thế. Dĩ nhiên tôi sẽ đi đưa dâu. Ông quay qua Norma:
- Norma, lễ Giáng sinh này trông bà đẹp quá. Còn anh, chắc là Tom. - Elmo nói rồi chìa tay. - Nếu Jane đi lấy chồng, chắc chúng ta cụt tay cụt chân, công việc sẽ khó khăn. Vậy cậu, cậu có thay vào chỗ ấy được không?
- Tôi sẵn sàng nhận việc ấy, thưa ông, - Tom đáp, giọng vui sướng.
- Vậy chúng ta cùng hợp tác. Công việc của chúng ta là biến cô Anna Daisy Clark thành một trong những phụ nữ giàu nhất nước. Tôi nghĩ là chúng ta có thể làm được. Cậu nghĩ sao, con trai?
- Tôi tin chúng ta có thể làm được, thưa ông, - Tom nói, nháy mắt với Annie.
- Gọi tôi là Elmo.
- Rượu uých ki đâu rồi? - Norma hỏi.
- Để con lấy, Tom đáp.
Mấy giờ sau, khi Annie khóa cửa, cô quay qua nói với anh trai:
- Mọi việc thế là ổn, hôm nay là lễ Giáng sinh tuyệt vời. Mẹ đã nhận ra chúng ta một ít. Jane say sưa với hạnh phúc.
Chúng ta gọi cho các con của anh, để mọi người chúc Giáng sinh vui vẻ. Elmo hăng say hợp tác làm ăn tiếp. Anh ở đây. Tôi ở đây. Và tôi có Rosie, tôi không cần đòi hỏi gì hơn nữa. Ngày mai chúng ta sẽ đi nhà thờ, rồi đầu năm mới chúng ta bắt tay ngay vào công việc. Chúc Giáng sinh vui vẻ, Tom.
- Chúc Giáng sinh vui vẻ, em gái, - Tom đáp, quàng tay ôm chặt cô vào lòng cho đến khi cô kêu to lên. Rosie chạy đến và bỗng dừng lại đột ngột khi nó thấy Tom làm cho cô chủ kêu lên vì sung sướng. Nó đi thụt lui, ngồi xuống, và tè giữa nền nhà, rồi chạy vào chuồng. Mỗi lần nó làm điều gì lầm lỗi là nó chạy vào chuồng.
- Không sao, Rosie, lỗi của tao. Tao quên giờ đi tiêu của mày. Nào, bước ra đây. - Con chó vừa vẫy đuôi vừa đi ra phía Annie. Annie bế nó lên. - Ngày mai là ngày khác rồi. Bây giờ đi ngủ, Tom. Chúng ta sẽ lau chùi nhà cửa vào sáng mai.
- Thế là rất hợp với ý tôi. Annie này, cô có thật bằng lòng để cho tôi ở đây không?
- Thật, tôi đã nói rồi, giá sinh hoạt ở đây rẻ hơn. Anh sẽ còn thừa nhiều tiền, khỏi trả tiền thuê nhà ở California.
- Kế hoạch của Elmo rất lớn. Cô có theo kịp không, Annie?
- Chúng ta sẽ theo kịp. Tom. Anh tin tôi đi. Nhưng chắc tôi sẽ nhớ Jane.
- Cô có thể thuê một người ngồi vẽ bưu thiếp. Một sinh viên hội họa trẻ sẽ chớp lấy cơ hội ngàn vàng này ngay.
Tay trong tay hai anh em đi lên lầu.
- Tôi cũng mừng vì đến ở đây, Annie. Cám ơn cô đã cho tôi cơ hội tốt này.
- Hân hạnh. Cám ơn anh đã cho con chó. Tôi đã cám ơn anh trước đây chưa nhỉ?
- Ít ra cũng năm trăm lần rồi. Chuyện ấy làm cho tôi thấy hân hạnh.
- Chúc ngủ ngon, Tom.
- Ngủ ngon, Annie. Ở trong phòng, Rosie nằm trên tấm chăn nhỏ của nó, Annie lấy bức thư của Jane đưa cho cô hồi đầu hôm. Cô hồi hộp nghĩ rằng tại sao bạn cô không kéo cô ra một bên để nói chuyện muốn nói, mà lại viết thư cho cô như thế này? Cô biết.
Annie ngồi xuống giường, mở thư ra đọc.
“Annie thân mến,
Mình nghĩ tối nay chắc cậu bề bộn công việc, mình không thể để cậu một mình. Mà mình cũng không muốn làm hỏng buổi tối. Cho nên mình viết bức thư này. Mình rất lo về anh chàng Peter Newman. Hắn ta đã bám sát Bob tại phòng làm việc. Mình tin chắc chắn hắn nghĩ rằng bao bạc đã ném vào xe mình. Có thể khi mình đi San Francisco rồi, mình sẽ thoát được hắn, khỏi bị hắn làm phiền. Mình không hiểu tại sao hắn cứ đeo mình mãi như thế. Hắn làm cho mình và Bob lo sợ. Mình rất buồn là không có bản lĩnh như cậu khi hắn đến tiếp xúc với mình. Hắn cứ đến nói rằng có thể người ta ném bao bạc vào xe mình rồi chuyển cho ai đó. Thằng cha này sẽ không rời khỏi mình. Không bao giờ. May cho mình là mình cương quyết không để cho thằng cha khốn nạn ấy bóp chết hạnh phúc của mình. Từ khi lão xâm nhập vào cuộc sống của chúng ta, mình chưa có được một ngày vui, và mình nghĩ chắc cậu cũng thế, mặc dù cậu có vẻ can đảm.
Annie, cậu luôn luôn chiếm một chỗ đặc biệt trong tim mình, mình muốn cậu làm mẹ đỡ đầu cho đứa con đầu lòng của mình. Mình muốn chúng ta hứa với nhau rằng không bao giờ chúng ta để cho tình bạn sa sút đến độ chỉ gởi cho nhau tấm thiếp Giáng sinh thôi. Cậu là người chị của mình. Là người bạn thân nhất đời mình. Mình hy vọng cuộc đời của cậu sẽ gặp điều kỳ diệu như mình đã hy vọng cho mình như thế.
Thân thương chào cậu".
Jane.
Annie gấp bức thư bỏ vào hộc bàn ngủ. Việc thế đấy. Ngày sau Giáng sinh, mình sẽ gởi trả lại số tiền. Cô cảm thấy chóng mặt, đầu choáng váng, bèn chạy vào phòng tắm, cúi đầu dưới vòi nước lạnh. Rồi cô bật khóc. Cô ấy biết. Bức thư thay lời Jane, cổ muốn nói cho cô biết và muốn giữ bí mật cho mình. Cổ không thể nhìn thẳng vào mặt mình mà nói. Cổ không muốn đến gần mình vì sợ lỡ lời nói cái gì hay có cái gì đấy hiện ra trên mặt. Mình biết chuyện ấy chắc chắn như biết mình hiện đang ngồi trên giường này.
Nếu Jane nghĩ là chính mình, và Newman nghĩ là chính cô ấy, chuyện này sẽ đẩy mình đi đến đâu? Nếu mình gởi trả tiền lui và Jane chuyển đi San Francisco, liệu hắn có theo dõi cô ấy nữa không? Hắn làm gì được? Hắn cần có bằng chứng. Nhưng hắn không có bằng chứng. Cái bao đã đốt rồi. Cái nắp khóa đã bị đập nát thành nhiều mảnh và đã được ném đi khắp nơi ở Bắc Corolina. Hắn không có bằng chứng. Tiền có dấu tay trên ấy. Phải, mình có thể bỏ tiền vào cái bao gối rồi cho vào máy giặt để rửa cho sạch dấu tay. Mình không đụng đến các trái phiếu. Mình sẽ mang găng tay để lấy tiền. Mình có thể lái xe đi Atlanta rồi gởi đi ở đấy. Nếu không Atlanta thì Alabama. Hay là có thể mình lái thẳng đến Virginia hay Washington DC. Mình sẽ nói với Tom và Elmo là mình muốn đi tìm một vài địa điểm mới. Rồi mình sẽ đi ngược với hướng khác. Mình có thể làm thế suốt cả ngày. Mình nghĩ có thể làm được.
Mình gởi lui mà Jane biết được, thế nào cô ấy cũng tin chắc là bức thư của cô có hiệu nghiệm, và chính mình làm việc đó. Mình có thể sống được với chuyện ấy không?
Có thể mình sẽ nói cho Tom biết. Chắc Tom biết phải làm gì. Không, tốt hơn hết là không nên cho ai biết. Elmo. Lạy Chúa, không.
Annie nằm chèo queo bên cạnh con chó, ôm ghì nó.
- Rosie, ngày mai chúng ta sẽ nghĩ đến chuyện này. Mình sẽ làm điều chính đáng. Mình sẽ làm.