← Quay lại trang sách

Chương năm

Annie đợi cho đến khi cô nghĩ chắc Tom đã ngủ say mới lặng lẽ ôm cái bao gối đầy tiền đi xuống thang lầu. Khi cô đi dọn đồ đạc của mẹ để chuyển về Westbury Center, cô phải đem số tiền ấy về nhà. Khi cô tộng số bạc vào máy giặt ở phòng giặt áo quần, người cô run bần bật. Giặt bạc phải mất bao nhiêu xà phòng nhỉ? Liệu cô có tẩy trắng hết số bạc không? Nếu cô tẩy trắng, tờ bạc sẽ trông ra sao? Lạy Chúa lòng lành, nếu cô làm hỏng bao bạc thì sẽ ra sao? Có lẽ cô nên dùng giấm và nước xô đa có ga thôi. Mẹ cô thường nói hỗn hợp hai chất này làm chết bất kỳ con gì đụng đến. Nếu nó làm chết cả một bầy kiến thì chắc nó sẽ tẩy sạch số bạc, làm mất hết dấu tay của cô. Cho máy chạy vòng nào? Cô phân vân. Cho chạy chậm, bình thường hay nhanh? Nước nóng hay nước lạnh? Tay thì vặn nút trên máy, mà lòng run rẩy. Cho nước nóng và chạy nhanh ư? Cô chỉnh máy cho chạy theo vòng 15 phút một chu kỳ. Với nước ít có khoáng chất như ở Charleston này, đồng bạc tẩy ra xơ và khó xài, thì cô sẽ làm gì?

- Thật điên đầu. - Cô lẩm bẩm vừa khi chuông cửa reo. Ai mà lại bấm chuông vào lúc 10 giờ đêm Giáng sinh nhỉ? Annie chạy ra cửa, vấp hai chân vào nhau suýt ngã. Cô nhìn qua lổ hổng nơi cửa và hốc há mồm kinh ngạc. Daniel.

- Chúc Giáng sinh vui vẻ. - Chàng giáo sư nói, đưa cho cô chậu cây cảnh có lá đỏ và cái gói nhỏ có giấy bạc màu sặc sỡ.

- Daniel! Gặp anh tôi mừng quá!

Daniel cười.

- Tôi đến có hơi trễ. Tôi đi Georgia để thăm bố tôi và vừa mới về. Hai tuần vừa rồi, tôi đã đi khỏi đây.

- Ồ.

- Uống một ly cho vui nhé. Còn hơn đứng ngoài này lạnh. Nếu không tiện, tôi xin phép cáo lui.

- Không, không. Xin lỗi. Trí óc tôi để đâu đâu cả ngày. Mời vào. Anh muốn uống gì?

- Rượu vang.

- Vậy thì uống rượu vang. Cây đẹp quá. Tôi thường đi đốn một cây giáng sinh cho bố tôi. Chúng tôi cố gắng xem Giáng sinh này cũng giống như các mùa Giáng sinh đã qua khi mẹ tôi và các em tôi còn ở đây. Nó không giống, nhưng chúng tôi cứ cho là giống. Mẹ cô như thế nào?

- Đêm qua bà ở đây. Chúng tôi ăn lễ vào đêm trước Giáng sinh thay vì vào ngày Giáng sinh. Anh trai tôi đang ở đây, và có lúc mẹ tôi chợt nhớ ra chúng tôi.

- Lạy Chúa, cái gì mà ồn thế? - Daniel hỏi, quay người nhìn quanh.

- À... có lẽ... cái máy giặt bị trật khớp. Để tôi đi tắt máy.

- Tôi làm giúp cho cô. Tôi rất rành về máy giặt. Nhà tôi có cái máy giặt cũ thường trật khớp như thế mỗi lần giặt đồ quá nhiều. Công việc rất đơn giản là lấy đồ ra, rồi dùng mông của mình để đẩy cái trục quay của máy vào vị trí cũ.

- Thôi, chuyện này không khó. Tom có thể... Sáng mai Tom có thể chữa nó lại. - Cô lại nghĩ đến số tiền trong máy và cái máy bị trật khớp. Mẹ kiếp. Tại sao mình không nghĩ đến chuyện này?

- Việc này không khó. Chuyện quan trọng cho cô là có máy để giặt vào ngày Giáng sinh. - Tôi quá chán, - Annie than thở. - Máy tự nhiên hỏng! - Máy chạy như thế này, số tiền có thể bị rách nát hết. Mày là đồ ngốc, Annie Clark à.

- Tại sao cô chán? Cô làm gì một mình vào ngày Giáng sinh? Bạn bè cô đâu hết rồi?

- Họ bận bịu hết. Elmo bận với hai bà bạn. Jane đi chơi với Bob. Họ đính hôn rồi và sắp chuyển đến San Francisco. Tom thì ở đây, nhưng anh ấy mệt, cho nên ảnh đi ngủ sớm. Anh ấy sẽ dọn đến ở đây và giúp tôi trong công việc kinh doanh. Anh ấy sắp ly dị.

- Đừng nói với tôi những chuyện như thế nữa. Đến đâu thì đến. Đời tôi gặp nhiều cảnh trớ trêu, không thuận lợi. Nói thật với cô như thế, Annie à. Tôi ghét nói về chuyện này. Bây giờ tôi không thể đi quá xa hơn tình bạn.

- Tình bạn là được rồi. Tôi không vội... tôi muốn nói là tôi chưa chuẩn bị... chưa đến lúc. Tình bạn là đẹp rồi. Uống thêm nữa nhé?

- Đương nhiên. Cái cây đẹp quá. Có phải cô đi chặt nó mang về không? Annie cười.

- 19,95 đôla bán ở trạm Shell đấy.

- Ít ra cô có cây Giáng sinh. Tôi không có cây Giáng sinh ở nhà. Trước khi tôi đi, tôi có treo vòng hoa trước cửa, và khi tôi về, vòng hoa không còn nữa. Có lẽ bọn trẻ đã lấy mất. Tôi mua vòng hoa ở tiệm Piggle Wiggly. Tôi thường nói nếu làm gì được thì cứ làm.

- Phải, tôi cũng thường nói như thế. - Annie cười. - Mà này, nếu anh đói, tôi làm cho anh cái bánh xăng uých nhân thịt gà tây nhé?

- Tôi đói, và tôi sẽ ăn. Công việc bán cà phê của cô ra sao? Tôi ghé vào đây cũng chính là do việc cô bán cà phê ngon. Khi tôi đến nhà bố tôi, thì có một người bạn thời còn học đại học gởi đến nhà tôi một cái bưu thiếp Giáng sinh. Anh ta có cái đồn điền cà phê ở Hawaii. Tài sản thừa kế. Tôi gọi đến anh ta là vì việc cà phê này, và anh ta nói cô nên đặt mua cà phê ngay từ nơi anh ấy, thay vì mua qua trung gian. Anh chàng dễ thương lắm. Độc thân, không nặng nợ gia đình. Phụ nữ chạy theo anh ta. Anh ta lai Hawaii và Ailen. Người như lực sĩ. Chơi môn thể thao nào anh ta cũng ăn đứt tôi. Anh ta có đầu óc cạnh tranh kịch liệt, và có thể là một người bạn tốt. Khi tôi lấy vợ, ảnh sẽ là phụ rể cho tôi. Cô nên đến đấy để xem tình hình ra sao. Anh ta nói cô có thể ở lại đồn điền. Anh ta rất rành về cà phê, cô hãy tin tôi đi.

- Thật à? - Annie chỉ nói lên được chừng ấy tiếng.

- Có xốt Mayonaise hay mù tạt chứ. Cô có dưa chua không?

- Tôi có cả một thấu đầy.

- Cô không nên nói thế. Tôi rất thích dưa chua.

- Sở dĩ tôi còn thứ này là vì đêm qua tôi quên dọn ra bàn.

- Vậy là cô và anh trai cô điều hành các tiệm cà phê?

- Phải, nhưng chúng tôi cần thêm người giúp việc. Anh có biết có sinh viên hội họa nào muốn ngồi trong tiệm để vẽ bưu thiếp không.

- Có, có quen. Người này làm việc cần mẫn và tuyệt lắm. Cô ta vẽ trên giấy láng. Quà tôi mang đến tặng cô là loại tranh vẽ ấy đấy. Trong lúc tôi đi, tôi đã bảo cô ta đến vẽ tiệm của cô và ngôi nhà này. Annie vào phòng khách, lấy hộp quà nhỏ. Khi cô thấy bức tranh, cô xuýt xoa khen ngợi.

- Tranh vẽ đẹp quá. Nếu cô ấy muốn làm ở đây, anh bảo cô ta đến. Tôi sẽ để cổ làm. Chuyện cô ta đi học thì sao?

- Cô ta làm việc cho Bob Ellis cả ngày. Đi học ban đêm. Cổ đang học thạc sĩ. Tôi đoán thế nào cô cũng thích cô ta.

- Làm việc trọn giờ. Lợi tức cao. Chúng tôi làm việc theo chương trình ăn chia. Cổ phải làm việc sau quầy. Ngoài lương cơ bản, được hưởng tiền chia một nửa số tiền bán tranh. Chúng tôi trả tiền sơn và tiền giấy. Được không?

- Quá được. Cô ấy sẽ nhận liền.

- Tại sao anh biết? - Annie hỏi với vẻ ngạc nhiên.

- Vì điều kiện dễ thở quá, - Daniel cười. - Nếu cô chọn, thì cô sẽ chọn công việc làm túi bụi suốt ngày, hay chọn ngồi vẽ tranh trên giấy láng?

- Thế là bằng lòng rồi nhé. Anh có muốn ăn bánh nhân táo không?

- Chắc tôi sẽ chuyển qua ăn bánh nhân táo. Tôi phải bắt con mèo Radar nơi một người bạn, và cần ngủ một giấc. Vậy cô có nhận lời đề nghị của Parker không?

- Parker nào?

- Parker Grayson. Vua cà phê. Tôi phải bàn lại với Tom vào sáng mai. Tôi phải làm việc gì mà tiết kiệm được tiền bạc là tốt. Chúng tôi sẽ mở thêm hai tiệm nữa gần đại học Clemson. Năm trăm pao cà phê một tuần là một lượng cà phê lớn.

- Phải. Đây là số điện thoại và địa chỉ của anh ấy. Ảnh nói ảnh sẽ cho người ra đón cô ở phi trường. Anh ấy chỉ cần cô báo trước hai ngày là được. Bây giờ tôi về, Annie. Mắt tôi bắt đầu nhắm trít rồi. Cô không cần tôi sửa giúp máy giặt của cô hay sao? Nụ cười trên đôi môi Annie bỗng biến mất.

- Thôi, không cần. Daniel. Cám ơn đã cho cây cảnh và tấm bưu thiếp bằng giấy láng. Cô gái họa sĩ tên gì?

- Dottie France Benton.

- Bảo cô ấy đến đây để chúng tôi nói chuyện.

Ra đến cửa, Daniel cúi người hôn lên má Annie.

- Chúc Giáng sinh vui vẻ, Annie. Khi Annie biết chắc Daniel đã ra đường về nhà rồi, cô liền chạy đến phòng giặt. Ơn Chúa, phòng giặt không có cửa sổ. Cô hồi hộp mở nắp máy giặt ra, cảnh tượng hổ lốn hiện ra trước mắt cô. Cô ráng sức bê bao gối đựng bạc ra, nhưng bao quá nặng. Bạc ướt thật nặng. Cô phải lấy hai thanh gỗ trong hộc bếp để cố đẩy cái bao vào ngay giữa máy. Mồ hôi rịn ra đầy mặt, phải cố hết sức cô mới đẩy bao bạc vào đúng chỗ để cho máy quay đều hơn. Vừa thở hồng hộc, cô vừa chỉnh nút máy cho máy quay đúng vòng. Annie đứng đợi cho máy chạy đều. Bỗng có tiếng anh trai cô cất lên:

- Annie, cô làm quái gì mà phải giặt dzịa vào giữa đêm khuya như thế này? Cái máy sao thế?

- Không sao, Tom. Đi ngủ đi, con Rosie mửa trên tấm chăn xưa của mẹ, nên tôi phải giặt cho sạch. Đồ giặt nằm sang một bên nên máy trật khớp. Được rồi, tôi chỉnh lại được rồi. - Cô đau đớn nghĩ:

Mình nói láo cũng giỏi đấy chứ.

- Tôi thức dậy rồi, để tôi giúp cô. Annie lo sợ, cô đáp:

- Cứ để cho máy chạy đến sáng mai. Ăn bánh xăng uých nhé?

- Được. Cô có bia lạnh không?

- Dĩ nhiên là có. Tom, tôi có chuyện này muốn nói với anh. - Cô nói rồi dẫn anh vào bếp. Vừa cắt thịt gà tây vào dĩa, cô vừa nói. - Anh chàng giáo sư Daniel mà tôi đã nói với anh vừa mới ghé đây, ảnh mang đến tặng tôi mấy thứ này. Anh thấy sao?

- Đẹp đấy.

- Tranh vẽ trên giấy láng, do một sinh viên ở đại học vẽ đấy. Cảnh trong tranh là tiệm Hoa Cúc và ngôi nhà này. Nếu tôi thích, tôi sẽ cho cô ấy thay chỗ Jane. Và chắc cổ muốn làm việc đó. Cơ bản, điều kiện hợp đồng cũng giống như tôi đã hợp đồng với Jane.

Tom ăn ngon lành.

- Bánh này cô làm phải không, em gái?

- Thỉnh thoảng làm cho vui. Bưu thiếp của Jane và tranh của cô ấy là một phần quan trọng của tiệm. Như là mắm muối thêm vào thức ăn. Cô gái này sẽ làm toàn thời gian và đi học ban đêm. Đừng hỏi tôi cổ học khi nào. Có lẽ cô ta học lớp cấp tốc. Daniel nói, cổ bán giày ở Bob Ellis. Tôi sẽ thuê cổ. Anh có đồng ý không?

- Dĩ nhiên.

- Ảnh còn bảo tôi nên đi Hawaii để nói chuyện với Parker Grayson, anh ta có đồn điền cà phê. Anh ta cho rằng chúng ta nên hợp đồng mua cà phê của bạn ảnh, ảnh sẽ cố gắng giúp đỡ chúng ta. Loại trừ người trung gian ra. Nếu chúng ta mở thêm hai tiệm nữa ở gần Clemson mà thành công, mỗi tuần chúng ta sẽ mua đến năm trăm pao cà phê. Chúng ta cần hợp đồng béo bở này.

- Tôi đồng ý.

- Còn chuyện này nữa, Tom. Khi Jane và Bob đi San Francisco rồi, tôi không muốn anh ta làm kế toán cho tôi nữa. Tôi không biết làm thế có chạm đến tự ái của Jane hay không. Nhưng tôi không muốn phụ thuộc vào đường giây bưu điện và cứ lo không biết giấy tờ có đến đúng thời hạn không. Anh ta thế nào cũng phải mất một tuần mới chuyển gởi giấy tờ hồ sơ về lại được cho ta. Nếu có nhân viên ở đây thì rất tiện lợi cho tôi. Anh nghĩ sao?

- Tôi nhất trí với cô về điểm này. Tôi sẽ nói chuyện với Bob. Nếu có thể được, tôi đề nghị tôi đảm nhiệm công việc ấy. Công việc là công việc, Annie à. Khi để cho tình bạn chen vào, thường sinh ra nhiều chuyện phiền phức. Tôi liều mạng nhận làm công việc này để cho tình bạn giữa cô với Jane khỏi bị sứt mẻ. Trời, bánh xăng uých ngon quá. Tại sao thịt còn nhiều thế? Annie, cô có nhớ mẹ thường làm thêm cho dư ra nhiều, vì chúng ta thích kẹp thịt nguội giữa hai lát bánh mì mà ăn không? Chúng ta ăn như thế hàng tuần.

- Tôi nhớ chứ.

- Cô vẫn còn viết nhật ký vào cuốn tập mà tôi cho cô vào dịp sinh nhật thứ 16 của cô chứ?

- Viết hằng ngày. Tất cả những ký ức của tôi đều nằm trong đó, đa số chỉ được viết vỏn vẹn trong ba dòng. Một ngày nào đó khi cả hai chúng ta ở nhà vì bị cúm hay cảm lạnh, tôi sẽ đọc cho anh nghe. Tại sao anh đi ngủ sớm thế?

- Tôi buồn. Nhớ con. Thấy mẹ không tiến triển gì mấy, nghĩ mình là đồ ngu ngốc phải đến nhờ cậy cô. Tất cả những chuyện ấy làm cho tôi rầu thúi ruột.

- Còn nhiều chuyện buồn nữa, phải không? Mặt Tom rầu rĩ.

- Phải, nhưng tôi không muốn nói đến chuyện này.

- Chính vì thế mà anh nên nói ra. Ta uống thêm bia, ngồi bên cây Giáng sinh và nói đi. Khi còn học ở trung học, chúng ta thường làm thế. Rồi khi đi ngủ, mọi việc đều dễ chịu hơn.

- Chuyện ấy xưa rồi Annie. Chúng ta không còn bé nữa.

- Chính tôi cũng nghĩ như anh, Tom à. Bây giờ chúng ta đã lớn, chúng ta suy nghĩ và hành động như người lớn. Bây giờ hãy nói cho tôi biết chuyện gì mà anh không muốn nói?

- A, chuyện Mona đấy. Tôi không muốn các con tôi có người bố dượng. Người ta thường đối xử với con người khác không như con ruột mình. Ben còn nhỏ, nó nhạy cảm. Jack hay nói, đang qua thời kỳ khôn lớn. Mandy lớn rất nhanh. Nó muốn giống Mona. Mona quá buông thả. Tôi là người thích khuôn phép. Nếu Mona và anh chàng ấy quyết định lấy nhau, thì con cái tôi sẽ đi về đâu? Cho dù tôi có sống ở California trong một ngôi nhà có hai cửa riêng biệt, Mona cũng chỉ cho tôi thăm con vào những ngày mà tòa án đã qui định. Cô ta nói tôi có thể nhận chúng. Cái lối cô ta nói như thế - cổ nói: “Anh có thể nhận chúng nếu anh đưa cho tôi một trăm ngàn đôla.” Cô có tin như thế không! Cô ấy muốn bán con để lấy một trăm ngàn đôla. Chắc khi tôi cưới cổ, tôi là đồ câm điếc và ngu ngốc. Cho dù tôi có tiền, chắc tôi cũng không làm việc ấy. Tôi biết hôm cô ta nói với tôi trên điện thoại câu ấy, Ben đã nghe được, vì thằng bé yêu cầu tôi mua nó. Tôi phải nói loanh quanh để cho thằng bé tin rằng nó nghe lầm.

- Chuyện khủng khiếp quá, Tom.

- Đúng như thế đấy. Chuyện nghe ra thật khó tin. Ai tin thì cứ tin. Ai không tin thì thôi. Tôi thường có quan điểm như thế. Annie này, cây Giáng sinh này quá đẹp. Chương trình của chúng ta ngày mai ra sao?

- Chắc tôi phải đi mua áo quần để phòng trường hợp có đi Hawaii. Anh cần gặp Elmo. Nếu có thì giờ, anh đi đến Clemson xem tình hình ra sao. Elmo biết khu vực ấy và chắc ông rất thích đi với anh. Anh phải mất hai giờ để đi đấy.

- Nghe được đấy. Bây giờ chúc cô ngủ ngon lần nữa. Tôi thương cô, Annie. Tôi nói thật đấy. Có nhiều lúc tôi có vẻ như không thương cô, tôi xin lỗi. Bây giờ tôi cần phải làm gì để chuộc lỗi?

Tôi biết, Tom. Chúc ngủ ngon.

- Rosie đâu rồi?

- Ngủ trên giường tôi. Đi xa bận rộn khiến cho nó mệt nhoài. Nó ngủ suốt thời gian Daniel đến thăm.

- Khi nó lớn, chắc không thể đâu. Hẹn gặp cô sáng mai.

- Tốt, phiền anh làm thức ăn điểm tâm.

- Không khó khăn gì.

Annie nín thở, chờ đợi cho đến khi cô nghe tiếng cửa của Tom đóng lại, mới nhè nhẹ đi đến phòng giặt. Nếu cô muốn, cô có thể mua đứa cháu gái và hai cháu trai với Mona. Cô chỉ có việc đếm 100 ngàn đôla giao cho người-sắp-là-vợ-cũ của Tom, và mấy đứa bé sẽ là của anh ấy. Ý nghĩ ấy có cái gì quá dã man đến nỗi khiến cho cô phải đấm mạnh lên nắp máy giặt, cô nhăn mặt lo sợ. Nhưng cô tin chắc Tom không nghe. Cô hít mạnh một hơi rồi nín thở. Khi cô nghĩ chắc Tom đã ở trên lầu rồi, cô mới thở phào nhẹ nhỏm.

Cô cố hết sức mới lôi cái bao gối lên được trên nắp máy giặt. Tim đập thình thịch vì gắng sức, cô cố ném bao bạc vào máy sấy, phát ra tiếng ầm thật lớn. Thở phì phò, cô xoay nút cho máy sấy chạy với tốc độ cao, rồi chờ xem máy có hoạt động không. Cô thở phào nhẹ nhỏm khi nghe tiếng máy chạy.

Không có việc gì làm trong lúc chờ bao bạc khô, cô lau chùi nhà bếp. Có lẽ cô nên sấy từng lượng ít trong lò viba. Nhưng làm thế, bạc sẽ có dấu tay của cô lại. Làm thế này cô có thể ném cả số bạc vào thùng cùng với trái phiếu, rồi gởi trả cho ngân hàng qua đường bưu điện.

Một giờ sau, khi mở máy sấy ra xem, cô thấy bao bạc vẫn ướt mèm như khi mới bỏ vào, cô khóc vì thất vọng. Cô mở bao gối ra xem, thấy bạc dính vào nhau từng khối lớn. Rõ ràng cô cần cái bao gối to hơn. Cô mở máy sấy cho chạy lại, rồi ngồi xổm xuống nền nhà, như kiểu dân da đỏ ngồi, chờ đợi, và nước mắt chảy xuống hai má. Làm kẻ trộm không phải dễ.

Cuối cùng, ba giờ sau bạc đều khô hết.

Annie vác bao bạc lên vai, đi lên tầng hai, ném vào tủ. Cô lăn xuống và mấy phút sau là ngủ liền, nước mắt vẫn còn trên má.

Annie từ từ thức dậy, nghe có tiếng động kỳ lạ ở trong phòng. Cô đưa tay sờ Rosie, nhưng nó đã đi đâu. Cô liếc mắt nhìn đồng hồ: 5 giờ 10. Bên ngoài trời tối đen. Cô bật đèn lên. Rosie nhảy lên giường, một tờ giấy bạc 20 đôla nằm giữa hai hàm răng của nó. Khi thấy tiền bạc nằm rải rác trên nền nhà, đầu cô như muốn nổ tung văng ra khỏi cổ. Tiền bạc đủ loại nằm khắp nơi. Tấm thảm hoa của cô bây giờ là cái biển màu lục.

Rosie cúi đầu ra khỏi giường, vừa nhìn tác phẩm của nó vừa sủa lên một tiếng. Annie đập con chó, vừa cố giành lại tờ 20 đôla nó sắp nhai trong miệng. Tờ bạc rách làm hai. Cô chửi thề, dùng từ chửi thề mà cô đã nghe Tom dùng khi anh gặp chuyện gì tức tối. Cô bồn chồn lo lắng vô cùng.

Annie nhảy ra khỏi giường, mắt hốt hoảng nhìn quanh. Làm sao cô có thể gởi số tiền rách này lui cho ngân hàng? Cô quì xuống, cô lượm hết các tờ bạc rách và số còn nguyên lại để xem con chó đã nhai hết bao nhiêu rồi? Đến tám giờ, hai tay đeo găng, cô đếm số tiền trong bao gối, tính ra con chó đã nhai hết 23 ngàn 420 đôla. Chắc cô phải gởi bạc lui với tờ ghi chú nói rằng... nói sao nhỉ? Liệu cô có dám rửa những tờ giấy bạc rách và bạc nguyên một lần nữa không?

Đầu đau như búa bổ, chưa bao giờ cô bị đau đầu như thế này. Rosie lết đến chỗ cô đang ngồi, rồi bò lên lòng cô. Cô ôm ghì lấy nó. Cơn đau đầu dịu xuống hầu như ngay lập tức. - Phải trả lui thôi. Việc này rất quan trọng. Tao phải làm cho xong. Tao nghĩ là tao phải làm cho xong.

Rosie nhảy ra khỏi lòng cô và chạy ra cửa khi Tom gỏ cửa, nói lớn:

- Mười phút nữa ăn sáng nhé!

- Tốt. Tôi sẽ có mặt ngay. - Annie đáp, mắt hoảng hốt. Nhanh như chớp cô lôi cái bao gối nơi chiếc gối của mình. Cô bò dưới nền nhà để lượm số tiền nằm rải rác trong phòng. - Tao biết mày đã ăn một ít số tiền này rồi. Tao biết. Mày sẽ gặm hết những tờ 20 đôla suốt ngày. Nếu chuyện này không quan trọng, thì mày làm thế cũng vui đấy. Lần này Annie đóng cửa tủ lại rồi cúi xuống bế con chó lên.

- Rosie, đồ chó hư! Bây giờ tao phải nợ của ngân hàng đến 23 ngàn đôla. Ôi, cuộc đời thường không chiều lòng người. Tao sẽ tìm cách để trả lui số tiền. - Con chó có vẻ sung sướng khi được cô bế đi xuống thang lầu.

- Ồ, mùi đồ ăn thơm quá. Tom, chúng ta ăn gì đấy?

- Bình thường thôi. Bánh nướng, chả trứng, thịt heo xông khói, cà phê mới pha, và nước cam do tôi vắt. Tôi làm bếp rất giỏi mà. Cô ngủ ngon không?

- Không ngon, tôi mơ thấy chuyện kinh khủng.

- Chưa kinh khủng bằng chuyện của tôi. Huề. - Tom cười vừa múc thức ăn vào dĩa của em gái.

- Tôi mơ thấy Rosie nhai hết của tôi 20 ngàn đôla tôi gởi trong ngân hàng, - Annie nói. Nói xong cô muốn rút lui lời nói ngay.

- Đấy không phải là mộng. Mà là ác mộng. Tôi đã nằm mơ thấy Ben đăng quảng cáo trên tờ tạp chí tuổi trẻ rao bán nó với một giá rất cao.

- Vì xăng uých gà tây và dưa chua chúng ta đã ăn trước khi đi ngủ đấy - Annie nói. - Tôi sẽ không làm các thứ ấy nữa đâu.

- Hai mươi ngàn hả? Cô nằm mơ thấy Rosie ăn tiền hay là nhai tiền?

- Cả ăn cả nhai, - Annie đáp, tội lỗi đè nặng trên hai vai cô như cái ách.

- Khi nằm mơ như thế, cô làm gì?

- Tôi thức dậy. Tôi không muốn nói đến chuyện này nữa, Tom. Đây là giấc mộng ngu ngốc. Hôm kia, Rosie nhai tờ báo trong phòng tôi. Tôi nghĩ chắc vì thế mà tôi nằm mơ như thế. Bữa sáng tuyệt vời quá! - Cô nói, đẩy dĩa đi chỗ khác.

- Tôi nấu, vậy cô dọn rửa. Vứt hết thịt gà tây cho rồi. Tôi ghét phải ăn thịt gà tây cả tuần sau ngày lễ. Annie vừa đứng dậy khỏi bàn vừa nói:

- Chúng ta chẳng có ai làm chủ!

- Tôi đóng vai anh cả mà. Annie. Hai mươi ngàn à? Chà. Mộng cũng có ý nghĩa đấy. Nếu cô cần tôi, tôi sẽ đến phòng khách nghiên cứu kế hoạch làm ăn của Elmo.

Annie tự hỏi tại sao chân cô yếu như thế này. Trước đây cô chưa bao giờ nghe giọng của Tom nói như thế. Phải chăng vì cô tưởng tượng ra hay là vì tội lỗi? Cô vẫn cần một chỗ yên tĩnh để vạch kế hoạch. Có lẽ cô dẫn Rosie đi bộ đến tiệm Hoa Cúc, mở cửa rồi ngồi ở phòng sau để suy nghĩ về vấn đề khó khăn của mình. Phải, cô phải làm như thế thôi.

- Tom, tôi dẫn Rosie đi một vòng, - Annie từ bếp gọi lên nói với anh.

- Muốn có người đi cho vui không? - Tom hỏi lớn. Cô không muốn có người đi theo.

- Không. Chỉ mình tôi với Rosie thôi.

- Được thôi, hẹn gặp nhau lại.

- Phải, hẹn gặp nhau sau. - Annie nói, rồi vui vẻ móc sợi dây da vào cái vòng tróng cổ màu đỏ nhạt của con chó.