Chương sáu
Annie vừa mệt vừa giận. Cô cảm thấy như đã đi nhiều ngày. Mắt như bị bám đầy bụi, còn mặt thì rịn mồ hôi ẩm ướt. Tóc rối bù và chiếc áo vải lanh đẹp đẽ thì nhàu nhò. Hai bàn chân và mắt cá sưng phồng, đầu nhức nhối. Nếu cô có quyền năng gì trên đời, cô chỉ chọn việc tắm nước nóng và gội đầu.
Annie kéo nghiêng chiếc mũ lưỡi trai, nhìn quanh để xem có ai có vẻ đang tìm cô không. Cô chỉ thấy những du khách bận rộn, trên người mặc áo dài rộng màu nhạt, cổ quàng vòng hoa. Cô cảm thấy bị lừa gạt và tức giận vì không có ai đến đón hết. Cô đã tin vào lời nói ngon ngọt hay ho của người đời.
Trời nóng. Nóng hơn ở Charleston khi cô ra đi rất nhiều. Thế nhưng, bây giờ đang giữa tháng Sáu. Vậy gió mát trên đảo như các tờ quảng cáo đã nói đâu rồi? Gió mát trên đảo mang theo hương hoa. Bây giờ cô chỉ ngửi thấy mùi xăng dầu và mùi khói thải. - Parker Grayson ơi, cái điệu này hết tin vào ông được rồi. Khi nói trên điện thoại, vua cà phê đã nói sẽ có người đón cô ngay khi cô xuống máy bay.
- Hà! - Cô càu nhàu. Hai giờ sau cô lẩm bẩm một mình. Tôi cho ông 5 phút nữa, ông cà phê, nếu không có ai đến đón, tôi sẽ đi khỏi đây. Tôi sẽ mua cà phê của Sumatra. Dù sao, tôi luôn luôn muốn đến mua ở đấy.
- Năm phút hết rồi, - Annie nói với mình rồi đưa tay vẫy gọi chiếc tắc xi. Đây là phương án phụ phải làm thế. Cô nói với người tài xế. - Đưa tôi đến khách sạn nào gần nhất.
Khi chiếc tắc xi vừa rời khỏi phi trường Maui chạy vào giòng xe cộ tấp nập trên đường phố, thì chiếc xe jeep mui trần chạy vào đậu bên lề đường. Hòn đảo hiếu khách biết bao! Cô vừa dựa người ra lưng ghế vừa thầm nghĩ.
Không phải chỉ nóng thôi, mà nóng như thiêu như đốt. Cái áo dài vải lanh ướt như giẻ rửa bát đĩa nhúng vào nước. Cô nhăn mặt khi nhớ cô đã mua cái áo này rất nhiều tiền.
- Thưa cô, có phải cô đến thăm hòn đảo kỳ diệu của chúng tôi lần đầu không? - Người tài xế hỏi.
- Phải, và có lẽ là lần cuối.
- Bay xa quá phải không?
- Rất xa. Tôi đã đợi ở San Francisco mất bốn giờ. Tôi khởi hành từ Charleston, rồi bay đến Atlanta, rồi từ đấy đến St. Louis, đến San Francisco, rồi từ đấy đến đảo lớn của anh, và rồi mặc áo ướt mèm đến đây. Nghe nói có người từ đồn điền Grayson đến đón tôi.
- Khi chúng ta rời phi trường thì xe jeep của họ đến khu đậu xe. Mọi người đều biết chiếc xe jeep của Grayson. Nếu cô muốn, tôi sẽ quay lui đấy. Tôi học một trường với Roy Alabodo. Anh ta là tài xế. Có lẽ chiếc xe bị hỏng máy hay bị xẹp lốp. Ông Grayson thường đón khách rất đúng giờ. Ông ta tiếp khách rất chu đáo mà.
- Sự chu đáo ấy hôm nay hỏng rồi, - Annie đáp. - Không, tôi không muốn quay lui.
- Tôi có thể gọi ông Grayson cho cô, thưa cô.
- Đừng bận tâm. Khi tôi đến khách sạn, tôi sẽ gọi ổng.
- Ông Grayson mùa này trong năm thường không ở tại Maui đâu. Phần lớn thời gian trong năm, ông ta ở tại quận Kone của đảo lớn. Đây là đảo nhỏ, tất cả dân địa phương đều biết công việc của nhau. - Người tài xế cười. - Chắc cô là thượng khách của ông Grayson.
Annie không quan tâm đến câu nói của anh ta. Cô hỏi:
- Anh biết ông Grayson à?
- Chúng tôi thường chào nhau, nói “Aloha” khi gặp nhau. Mọi người đều chào nhau “Aloha”. Đây là phong tục ở trên quần đảo. Ông Grayson có tiếng tăm rất tốt, cà phê của ổng bán khắp thế giới. Ổng đối xử với công nhân rất tốt và tất cả các cô đều thích ổng. Ổng sống độc thân với nhiều cháu trai cháu gái trên đảo. Ổng chắc sẽ rất buồn vì cô không đợi người của ổng đến đón.
- Ông ta sẽ buồn à! Có phải anh muốn nói thế hay không? Không, không, nói thế sai rồi. Tôi mới là người buồn. Đáng ra tôi cứ mua cà phê của nhà hàng Piggly Wigaly cho rồi. Ôi, ta đến rồi. Bao nhiêu tiền? - Annie đếm tiền trả, rồi cho thêm tiền thưởng rất hậu hỉ để bù vào vẻ cau có của cô. Rồi cô vào khách sạn, đăng ký lấy phòng, về phòng. Cô tắm, gội đầu, mở máy điều hòa không khí hết số, rồi lăn xuống giường. Cô sắp ngủ thì bỗng vùng dậy, gọi xuống bàn tiếp tân, nói:
- Đừng nối đường giây điện thoại lên phòng tôi cho đến khi tôi báo cần nối. - Một phút sau, cô ngủ say. Trên đường về lại phi trường để bắt khách khác, anh tài xế dừng lại gọi về phi trường nói chuyện với anh bạn cùng học một trường.
- Roy, tôi là Miki đây. Tôi vừa đưa người khách của cậu về khách sạn Royal Hawaiian. Cô ta giận lắm. Cậu phải đợi bao lâu? Vứt mẹ vòng hoa đi và uống chai bia. Được rồi, xe cậu hỏng. Cậu nói sao, cậu phải làm gì? Nói với ông Grayson hai bánh xe cậu bị xẹp à? Vã lại, nói thật là hay hơn cả. Vâng, hẹn gặp cậu.
***
Khi Annie mở mắt, ánh nắng vàng chiếu vào phòng cô. Cô đưa tay lấy cái đồng hồ nhỏ đi du lịch trên bàn ngủ. Sáu giờ 10 phút. Cô nhắm mắt như muốn ngủ tiếp. Khi thấy không ngủ được nữa, cô bấm máy xuống phòng phục vụ, yêu cầu mang bữa điểm tâm lên và tờ báo.
- Không, tôi không muốn biết về các tin nhắn. Không, tôi không quan tâm đến khách ngồi đợi tôi ở phòng tiếp tân. Làm ơn để khay điểm tâm ở ngoài cửa. - Annie nói xong, đi nhanh vào phòng tắm.
Ba mươi phút sau, Annie mở cửa để lấy khay điểm tâm. Cô nhìn dưới nắp đậy. Đúng như lời yêu cầu. Tờ báo gấp làm đôi ngay ngắn, trên khay có hoa tươi, và cà phê thơm ngát. Khi ăn, vừa nhai thịt heo xông khói chiên giòn, vừa gọi nói chuyện trực tiếp với anh trai.
- Tom, chuyện này lầm rồi, - cô nói ngay khi nghe giọng anh trai từ bên kia đầu giây. - Anh ta để tôi đợi ở phi trường hơn hai giờ. Đáng ra anh ta phải nhắn đến chứ. Tại sao các ông thường bênh nhau như thế? Tư cách như thế không chấp nhận được. Tôi bình tĩnh. Tôi ăn sáng trên ban công, nhìn Thái Bình Dương trong xanh rực rỡ. Bây giờ tôi mới hiểu tại sao họ gọi đây là hòn ngọc. Anh muốn tôi gọi anh ta à? Không đời nào, anh cả ơi. Tôi sắp đi mua hàng. Có lẽ tôi sẽ đi tắm biển và phơi nắng. Đến Hawaii thì phải làm thế chứ. Rosie có nhớ tôi không? Đừng đùa. Cả chiếc giày hay một phần? Cả chiếc à? Răng con chó khá đấy chứ? Công việc ra sao? Ồ, tôi thích kiểu làm ăn như thế. Tôi phải đi mặc áo quần. Tối nay tôi sẽ gọi cho anh. Anh hãy nhớ là cái múi giờ cách nhau năm giờ đấy nhé. Đừng dạy tôi, Tom. Cách kinh doanh làm ăn của tôi rất thoải mái. Nhiều người không địch nổi với tôi đâu. Thôi chào, Tom.
Lúc 10 giờ 10 phút, cô đi xăng đan, đeo kính râm màu xanh nhạt, tóc búi cao trên đầu. Annie đi xuống thang máy. Khi cửa thang máy mở ra ở tầng dưới, cô nhìn thấy cặp mắt xanh đẹp mà cô chưa từng thấy bao giờ. Cô biết ngay người ấy là ai.
Vừa mới thấy, Annie Daisy Clark yêu Parker Grayson ngay. Cô đi đến phía anh, mắt nhìn anh đăm đăm.
- Daniel nói đúng. Anh có cặp mắt xanh kinh khủng.
Anh đứng bên cạnh cô một lát rồi chìa tay. Annie bóp tay anh, bóp thật mạnh.
- Bắt tay thắm thiết lắm, cô Clark. - Grayson cười toe toét, hai hàm răng trắng đều rí.
- Anh trai tôi dạy tôi bắt tay như thế đấy. Chúng tôi thường vật tay. Tôi luôn luôn thắng. Ông Grayson, vì tôi còn bực chuyện hôm qua ông bắt tôi đợi hai giờ trong không khí nóng bức mà vẫn không thấy người tài xế của ông đến.
- Tôi xin lỗi, người tài xế của tôi bị xẹp hai cái lốp. Không phải chỉ một mà hai. Tôi ngồi trong phòng khách mắc dịch từ 6 giờ 30 đêm qua. Bởi thế mà trông tôi như thế này. Không biết cô thấy ra sao, chứ tôi đã ngồi đợi cô 12 giờ liền đấy, - Annie cười duyên dáng. - Không biết có phải đây là ăn miếng trả miếng như các chị em gái tôi thường nói hay không? Nếu đúng thế thì tôi cần biết để biết cách đề phòng. Mặc dù không muốn cười, Annie cũng phải bật cười.
- Tôi nghĩ bây giờ thế là huề - Cô chờ đợi. Anh còn hơn là đẹp nữa, anh - cô suy nghĩ để tìm từ cho chính xác - quá tuyệt diệu. Cao, sáu phít ba inh hay bốn, rắn chắc, rám nắng, tóc đen hơi gợn sóng. Mặc quần sóc kaki, đi giày đế mềm, và sơ mi trắng toát. Cô tự hỏi không biết con họ sẽ ra sao. - Tại sao anh nhìn tôi như thế?
- Daniel nói cô là vận mệnh của tôi. Tôi nghĩ anh ấy nói đúng. Cô nghĩ sao về vấn đề này? - Parker hỏi, giọng hơi trêu chọc. Mặt Annie ửng hồng, cô nói:
- Tôi phân vân tự hỏi không biết con của chúng ta trông sẽ ra sao?
Nước da rám nắng của Grayson tím lại, rồi trở thành đỏ.
Nếu cô lấy hành lý, chúng ta lên đường luôn.
- Thế chắc anh phải đợi tôi một lát lâu.
- Thì giờ của tôi là thì giờ của cô. Cô Clark à.
- Gọi tôi là Annie.
- Tốt. Annie. Tên mẹ tôi là Anna.
- Đấy là cái tên xưa. Khi tôi còn nhỏ, tôi muốn có tên là Tiffany hay là Angelique. Khi tôi 16 tuổi, tôi muốn đổi tên thành Barbarella. - Parker cười, hất đầu ra dấu cho cô đi đến thang máy. - Có phải đấy là nơi mà anh nói với tôi thì giờ là vàng bạc không?
- Đúng thế. Annie ấn vào nút máy.
Hai bánh xe mà xẹp một lúc thì thật khó tin.
- Tôi biết thế nào cô cũng nói thế. Chính mắt tôi đã thấy thế mà. Thấy hai cái lốp đều xẹp lép.
- Thật à? - Cửa thang máy đóng lại. Annie vung tay lên trời. - Vânggg!
***
- Annie, cô nghĩ sao về nhà của tôi? Annie mở to mắt nhìn quanh.
- Rất đẹp. Tôi chưa bao giờ thấy ngôi nhà nào đẹp như thế này. Anh lớn lên ở đây à?
- Phải. Hầu như suốt năm tôi sống ở đảo lớn, nhưng thỉnh thoảng tôi về đây một vài hôm. Tôi nhớ nhà. Bố tôi đích thân xây ngôi nhà này, toàn gạch hết. Mẹ tôi trồng cây trong vườn. Cây đa đứng gác cổng ở phía trước nhà là cây đầu tiên mẹ tôi trồng sau khi tôi ra đời. Mẹ tôi nói, bố tôi nhìn địa thế là ông biết phải làm nhà ở đâu. Ngôi nhà này xây trên đỉnh rộng của một cánh đồng cỏ thoai thoải. Nếu cô nhìn, cô có thể thấy ngọn núi lửa Haleakala, và nếu cô nhìn xuống, cô sẽ thấy cảnh bờ biển phía Nam rộng mênh mông. Lúc nhỏ tôi thường trượt sóng ở đấy. Bây giờ thỉnh thoảng tôi cũng trượt với các cháu trai của tôi. Chúng thích qua mặt ông già này, nhưng khi nào cũng thua. Tôi vẫn là tay trượt sóng tài ba, chúng không vượt nổi.
- Tôi chưa học trượt sóng, - Annie nói. - Ai chăm sóc nhà cửa và các bồn hoa đẹp rực rỡ này? Cái cây rực rỡ kia là cây gì thế?
- Tôi sẽ dạy cho cô. Một cặp vợ chồng chăm sóc khi tôi đi khỏi. Mattie nấu nướng lau chùi còn George làm vườn. Cây ấy là cây bách tán. Khi còn nhỏ tôi thường ngồi chơi ở dưới đó. Mẹ tôi đọc những chuyện trên đảo cho tôi nghe vào các buổi chiều. Tôi không biết nơi nào khác nơi này cho đến khi tôi 18 tuổi, vào lục địa để học đại học. Tôi ghét phải đi xa. Tôi thường mong ngày trôi mau cho đến kỳ nghỉ hè để về lại nhà, và tôi phấn đấu hết mình để khỏi ra đi lại. Đối với tôi, đây là thiên đàng. Tôi nghĩ trên trái đất này, không có nơi nào đẹp bằng ở đây. Tôi không biết nghĩ thế có đúng không. Chính bố mẹ tôi đã nói thế, mà họ là những người đi khắp nơi trên thế giới.
- Chúng ta ở giữa hồ nước ngọt và thác, chỉ cách một đoạn có thể đi bộ đến được. Mỗi buổi chiều vào lúc ba giờ, chúng ta có cầu vồng. Những chiếc cầu vồng rực sáng, đẹp tuyệt vời, đứng xa hàng dặm vẫn thấy được. Nếu cô thích buổi sáng, thì bãi Hookipa chỉ cách đây 15 phút đi bộ. Cách đấy 5 phút đi bộ là bãi Paia, một Aspen của Hawaii. Đây là khu thương mãi, có nhiều cửa hàng, có nhiều tiệm ăn rất ngon, và bãi bể rộng cát trắng xóa. Khu thiên đàng chỉ cách phi trường 20 phút đi bộ. Cô có thích xem cầu vồng để đoán tương lai không? Annie cảm thấy ngực hơi hồi hộp. Cách đây 14 tháng, cô ngồi trên nền nhà ở phòng ngủ mơ ước có được chum vàng ở cuối chiếc cầu vồng của mình. Cô thản nhiên đáp:
- Không, không. Người ta thỉnh thoảng có được điều mà mình mơ ước. Parker cười.
- Tôi biết câu nói của cô có ý nghĩa sâu sắc, chua xót mà chỉ mình cô hiểu thôi. - Annie biết nụ cười trên mặt mình trông rất đau khổ.
- Bây giờ thế này nhé. Tôi sẽ bảo Mattie pha cho cô cái gì để uống cho mát và ngon. Cô có thể ra xem vườn hay xem nhà cho biết. Trong nhà mát hơn. Tôi muốn đi tắm và thay áo quần. Cô có muốn tắm rửa cho mát không? Mattie sẽ chỉ phòng cho cô.
- Vâng, tôi muốn tắm cho mát.
- Tốt. Lát nữa tôi sẽ gặp cô. Mattie, khách của chúng ta đây rồi.
Bà ta rất cao và duyên dáng. Với vành tóc bím vấn quanh trên đầu và cặp gò má cao, khó mà đoán tuổi tác của bà. Cách phục sức theo lối đảo, trông bà có vẻ đài các. Annie cảm thấy như mình đang ở một nơi thuộc hoàng tộc. Cô cười, Mattie đáp lại bằng lời chúc mừng thắm thiết.
- Xin cô đi theo tôi, tôi sẽ chỉ phòng cho cô. - Annie đi theo bà ta như con chó con, rồi cô cười khúc khích khi thấy đôi bàn chân trần của bà thòi ra ngoài chiếc áo dài phết gót màu sắc sặc sỡ.
- Chiếc áo dài của bà đẹp quá! - Annie nói.
- Nếu cô thích, tôi sẽ may cho cô một cái. Cô thích màu gì?
- Ồ, không, tôi không muốn nói là bà...
- Tôi rất hân hạnh được may cho cô. Khi Parker không ở đây, chúng tôi chẳng có việc gì nhiều để làm. Tôi thường may áo quần cho các cô cháu của ông ấy. Nếu cô không thích màu gì, tôi sẽ làm cho cô cái áo có màu giống như màu của cái cầu vồng hàng ngày. Chúng tôi có lụa có màu giống cầu vồng. Cô có cỡ số 10 phải không?
- Phải, cỡ số 10. - Đây là cái điềm gì đây. Cô tin như thế. Cô cảm thấy lo sợ khi nói đến cầu vồng. Đừng nghĩ gì hết, cô tự nhủ, chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên thôi.
- Tôi sẽ may sẵn cái áo dài kiểu trên đảo cho cô, để khi cô ra về cô lấy. Tắm rửa cho mát, cô Clark, tôi làm sẵn nước chanh để trên bàn ở phòng khách.
Annie đợi cho đến khi cửa đóng cô mới nhìn quanh căn phòng mà cô sẽ ở trong vài ngày sắp tới. Cô muốn có cái ghế xích đu màu trắng, nhưng hóa ra bàn ghế toàn gỗ gụ bóng láng. Sàn nhà lát bằng gỗ tếch đánh bóng. Cô mỉm cười nhìn bốn cọc giường cao với màn treo có màu sặc sỡ. Chiếc quạt trần quay từ từ khiến cho tấm màn bằng vải tuyn treo nơi bộ cửa kiểu Pháp rung rinh.
Annie ngồi xuống chiếc ghế dài nhỏ gần bàn trang điểm. Bỗng cô quên chuyện bí mật xấu xa của mình, rồi nghĩ đến những chuyện về chiếc cầu vồng. Cô cố tập trung suy nghĩ những việc cô sẽ làm khi về nhà. Nếu cô may mắn, lợi tức thu được trong tháng Bảy sẽ giúp cô hoàn vào số tiền mà Rosie đã nhai, và cô sẽ gởi trả hết số tiền cho ngân hàng. Đừng nghĩ đến những chuyện ấy. Hãy nghĩ đến những hòn đảo xinh đẹp này, đến chuyến đi nghỉ hè ngắn ngủi này. Hãy nghĩ đến chuyện Parker Grayson. Hãy nghĩ đến cách làm cho anh ta mê mẩn. Hãy nghĩ đến cách làm sao để ngủ với ảnh. Ngủ tại đây, trên cái giường rộng có bốn trụ màn với gió mùa thổi nhẹ lên cơ thể trần truồng của mình. Hãy nghĩ đến điều đó. Khi có tiếng gõ cửa, mặt cô bỗng nóng bừng.
Annie mở cửa, mặt nóng phừng phừng. Cô chưa bao giờ cảm thấy mặt mình nóng như thế này.
- Có gì không ổn à? - Parker hỏi giọng lo lắng.
- Không ổn sao?
- Phải, mặt cô đỏ.
- Ồ! Có lẽ anh không tin chuyện này. Tôi thấy cái mạng nhện gần trên đường gờ, tôi lấy cái khăn tắm nhảy lên nhảy xuống để quét nó đi. Người giữ nhà của anh quá già rồi, không thể nhảy lên nhảy xuống để quét được.
- Cô nói đúng. Tôi không tin cô. - Parker cười toe toét. - Tôi thích nghe lý do thật sự khiến cho cô đỏ mặt thôi.
Màu hồng trên mặt Annie biến mất.
- Tôi nghĩ chắc anh không thể giải quyết được chuyện này.
- Tôi lớn rồi. Cứ thử đi thì biết. - Tôi tự hỏi không biết ngủ với anh thì sẽ như thế nào. - Annie nói một cách bình tĩnh khi cô đi qua trước mặt anh để đến cửa ra ngoài. Cô quay đầu lui và hỏi: - Đi không? - Anna Daisy Clark, chắc mày bỏ anh ta không một lời. Trông ảnh quá kinh ngạc.
- Anh nói đi chứ, - Annie giục.
- A, điều tôi.. suy nghĩ.
- Phải, phải. Anh suy nghĩ cái gì? - Cô thích biết điều này.
- Tôi dễ dàng thôi, nhưng không dễ chuyện ấy.
- Dễ dàng là tốt. Có khi nào anh làm tình trong chiếc giường đầy cả hoa thơm mà người ta dùng để làm vòng hoa đeo cổ không? À mà này, tất cả khách đến đảo đều có vòng hoa hết. Chỉ có tôi không có - Cô vẫy ngón tay dưới mũi Parker. Rồi cô cười nham nhở. Có ai đấy trong cơ thể của mình. Không phải mình nói những chuyện quái đản như thế này. Trước đây mình không nói với ai những chuyện như mình vừa nói với người đàn ông này. Chưa bao giờ hết.
- Không, - Parker thốt lên một tiếng thật to.
- Thật xấu hổ! - Annie nói. - Ngã nào đi đến phòng khách?
- Cô đang đứng ở đấy. Ngồi xuống đi!
- Tại sao? - Annie hỏi.
Vì tôi bảo cô ngồi xuống. Tôi sẽ quay lui ngay. Annie ngồi. Cô đợi, đợi mãi. Khi ly nước chanh hết, cô đứng dậy. Có vài chủ nhà như thế. Có lẽ mày đã làm cho anh ta sợ, Annie Clark à.
- Tôi nghĩ là tôi đã bảo cô ngồi xuống mà!
- Tôi ngồi rồi. Bây giờ tôi đứng. Có gì khác nhau không? Anh bảo chó ngồi thì được, chứ với người thì không được.
- Cứ làm thế đi, cứ phá hỏng tục lệ của đảo đi. Nếu cô ngồi thì tục lệ không hỏng. Bây giờ cô hãy ngồi xuống! Annie ngồi.
- Thế. Bây giờ cô sẽ được một người địa phương ở Hawaii chính thức chúc mừng, - Parker nói, rồi quàng không những một vòng mà hai vòng hoa thơm ngát lên cổ cô. - Chính tôi làm những vòng hoa này. Vì thế mà tôi vắng mặt lâu. Quay người. Thủ tục còn nhiều nữa - Annie quay người. - Bây giờ nhắm mắt lại.
Annie nhắm mắt. Cô đón nhận nụ hôn lên môi, nụ hôn êm ái nhất, hấp dẫn nhất mà cô chưa từng có trong đời. Cô không muốn nụ hôn chấm dứt.
Annie liếm đôi môi vừa được hôn.
- Tôi thích nụ hôn của anh.
- Thích là phải. Tôi gắng hết sức mới hôn được như thế đấy.
- Gắng hết sức à?
- Chắc cô biết tôi muốn nói gì. Cô luôn luôn để dành cái tối ưu cho đến... lúc thích hợp.
- Cái ấy chắc sẽ... khi nào sẽ đến? - Tại sao có kẻ xa lạ nào đã đột nhập vào cơ thể cô? Con người đang nói những lời này là ai thế?
- Có phải cô muốn hẹn hò, hay có phải muốn chúng ta nên tìm hiểu nhau cho rõ thêm một chút nữa không?
- Với tôi thì anh chỉ cần nhìn mặt là biết người, Grayson à. Còn anh thì sao?
- Cô nói thế tức là cô không có chuyện tâm tình bí ẩn hay sao? mọi người đều có chuyện bí ẩn. Người ta thường nói ở đời chỉ cần xem mặt là biết người như cô nói, nhưng chắc cô biết mọi người đều có những chuyện rắc rối, những chuyện bí ẩn trong lòng. Annie cảm thấy tim cô thắt lại. Cô cố lấy giọng nhẹ nhàng để nói:
- Có phải anh nói rằng anh là người chỉ cần xem mặt biết người, chứ không có gì bí mật trong lòng hết phải không?
- Tôi muốn nói thế đấy. Còn cô thì sao? À mà này, cô bao nhiêu tuổi? Anh bao nhiêu tuổi? - Annie hỏi.
Tôi hỏi cô trước, - Parker đáp.
- Già đủ để biết chuyện đời. Anh không nên hỏi phụ nữ tuổi tác.
- Ai nói thế?
- Mẹ tôi nói. Tôi hai mươi lăm tuổi.
- Tuổi tuyệt vời! - Parker nói.
- Tuổi tuyệt vời vì lẽ gì?
- Để khởi đầu kinh doanh, làm tình, lập gia đình, có con. Vậy chúng ta hẹn hò được chứ? Chúng ta ấn định việc hẹn hò trước khi ngồi xuống bàn việc làm ăn.
- Anh làm như thể chuyện hẹn hò giống với hợp đồng làm ăn. - Annie chua chát nói. - Tôi là nữ doanh gia thông minh, nhạy bén, vì vậy anh đừng hòng áp đặt điều gì với tôi. Tôi có thể mua cà phê ở Sumatra lúc nào cũng được. - Tốt, con người xa lạ đã từ giã cơ thể cô rồi, và bây giờ cô đã kiềm chế được mình.
- Hẹn bốn giờ chiều mai được không? Tại bãi bể riêng của tôi. Chúng ta sẽ lặn trần dưới nước. Rồi muốn có việc gì diễn ra tiếp theo sau đó, chúng ta sẽ sẵn sàng luôn. Việc sẽ giống như trong cảnh Từ Đây Cho Đến Vĩnh Cửu. - Anh cười với cô. - Kẻ lạ lại đột nhập vào người cô rồi. Annie cười. Luôn luôn rất duyên dáng. Mặt lộ vẻ rất nham nhở, cô nói:
- Tôi hy vọng anh đã chuẩn bị việc này. - Cô phủi bụi hai tay lia lịa. - Chắc bãi bể này bự lắm. Tôi cam đoan sẽ có hàng tấn cánh hoa như thế này để che khắp bãi. Điều mà tôi ghét nhất là cát ngập đến tận mông.
Parker sặc nước chanh vì chưa nuốt kịp. Annie vội vùng đứng dậy để đấm vào lưng anh ta.
- Có phải anh sặc vì nghe tôi nói không? Tôi thích những vòng hoa này. Chúng làm cho tôi cảm thấy... như là tôi đã làm nên những chuyện tội lỗi gì. Mình đã quên những việc quan trọng. Hãy nhớ đến số tiền của ngân hàng. Hãy nhớ việc ấy đi. Parker đằng hắng giọng.
- Tôi sẽ nói tỉ mỉ cho cô biết về công việc buôn bán cà phê trước khi chúng ta bay đến Kona vào ngày mai.
- Tôi nghe đây, - Annie nói rồi ngồi chống khuỷu tay lên bàn. - Tôi hy vọng anh sẽ nói cho tôi biết điều mà tôi không biết.
- Daniel không nói cô là người khôn lanh.
- Daniel không biết tôi. Anh ấy có búi tóc thật lớn. Cặp giò chắc chắn, tốt. Anh ta dễ thương. Nhưng không hợp với tôi. Mày nên nghĩ đến Peter Newman và số tiền của ngân hàng. Khi mày về là hắn thộp đầu mày đấy.
- Parker, tôi đùa đấy. Tôi không biết cái gì đã nhập vào tôi như thế này. Thường thường tôi là kẻ mọt sách, rất chán nản. Tôi rất biết trách nhiệm của mình. Chắc khi tôi đặt chân lên hòn đảo này, đã có cái gì đấy kích thích hóc môn của tôi. Tôi xin lỗi về... hành vi dại dột của tôi. Nhưng tôi thích nụ hôn. Chúng ta hãy quên những chuyện đã xảy ra, và chú ý đến lý do khiến tôi đến đây.
- Ta sẽ làm việc như thế nào đây? Daniel đã nói cô là vận mệnh của tôi. Anh ấy nói không ngoa.
- Ảnh nói láo đấy. Mọi người ai cũng có lúc nói láo cả.
- Tôi không, - Parker nói với vẻ thành thật.
- Chúng ta nói về chuyện cà phê đi.
- Tốt, ta hãy nói về chuyện cà phê. Mới đầu, cà phê trồng ở Maui này không phải là cà phê Kona. Nơi duy nhất trên thế giới trồng cà phê Kona là quận Kona ở đảo lớn. Chúng tôi trồng cà phê trên vùng đất có núi lửa phì nhiêu ở hai bên sườn núi Mauna Loa và Hualaalai đã hơn một trăm năm mươi năm nay. Chúng tôi chăm sóc bằng tay và chọn những quả nào thật chín mới hái. Sau khi hái quả chín, chúng tôi bóc vỏ và cơm bằng máy xay, rồi đem hạt ra phơi khô. Khi hạt đã khô, chúng tôi lại cho máy bóc vỏ cứng và vỏ lụa của hạt ra. Chúng tôi chọn lựa những hạt có kích cỡ lớn, nặng, mới cho vô bao dán nhãn hiệu của chúng tôi. Chúng tôi chở đến những nhà rang cà phê trên khắp thế giới. Chúng tôi cũng có lò rang riêng của mình. Tùy theo khách hàng muốn chúng tôi rang luôn hay không. Nếu cô muốn mua cà phê của chúng tôi, cô muốn tôi rang luôn hay là để cô chở đến lò rang trong lục địa? Đây là bài thuyết trình của tôi. Bố tôi bắt tôi học thuộc lòng bài này khi tôi còn bé. Bài văn nghe có đầy đủ không?
- Đủ, đầy đủ. Nhưng còn tùy thuộc vào giá cả, - Annie đáp.
- Cà phê Kona rất đắt. Chúng tôi bán cà phê này với giá 22 đôla một pao. Tôi sẽ bán cho cô với giá 18 đôla và chúng tôi rang cho cô luôn. Miễn là cô mua một lượng lớn đến một ngàn pao. Tôi sẽ bớt thêm cho cô hai đôla một pao nếu cô mua tăng thêm một ngàn pao nữa. Bây giờ cô có bao nhiêu tiệm cà phê?
- Bốn. Elmo muốn mở rộng xuống Miền Nam. Lợi tức khởi đầu không có gì. Cần tìm cho được người đứng đắn, đáng tin cậy, Tom và tôi phải làm nhiều việc. Elmo gần 70 rồi. Chúng tôi phải có người tốt giúp việc. Chúng tôi cần phải mở tiệm gần các khu đại học, là vì ở đấy có thể thuê được người làm việc bán thời gian dễ dàng. Công việc làm ăn tiền trao cháo múc này rất khó khăn. Khi tiền bạc eo hẹp, người ta dễ bị thua lỗ.
- Cô bán những thứ gì?
- Cà phê và bánh patê. Mới đầu chúng tôi bán cà phê và bánh xăng uých cá ngừ, dùng công thức của mẹ ông Elmo. Thực đơn nghèo nàn. Nên chúng tôi thêm bánh ngọt vào ngày thứ Hai, rồi thêm cà phê hấp hơi, bánh nướng, và cà phê sữa nhẹ pha bằng máy. Người ta cần nhiều loại cà phê mà bớt các thứ khác. Nếu tôi theo kế hoạch kinh doanh của Elmo, và nếu Tom bằng lòng làm theo ý kiến của ông ấy, thì chúng tôi có thể mở thêm năm tiệm cà phê nữa vào cuối năm này. Chắc tôi phải đi luôn để kiểm tra công việc ở các nơi. Chắc anh hiểu ý tôi rồi. Khi người ta làm ăn thì phải gắn bó với công việc. Sẽ không có thì giờ để làm việc khác. Không có thì giờ để sống cho mình. Tôi chỉ còn biết làm việc mà thôi. Tôi không biết rồi tôi có muốn chạy theo công việc với qui mô lớn như thế này không.
- Có phương án thay thế, - Parker nói, vẻ nghiêm trang.
- Phương án gì? Ra đảo uống rượu dừa phải không?
- Cô có thể mở cửa tiệm khắp nước. Để cho tiệm khởi đầu tốt, thuận lợi, rồi trong một năm, cô bán quyền kinh doanh. Sẽ thu được rất nhiều tiền. Chỉ giữ lại chức vụ tổng điều hành. Nếu tôi ở vào hoàn cảnh của cô, tôi sẽ làm như thế đấy. Tuy nhiên, tôi nói thế không có nghĩa là cô phải làm theo ý kiến của tôi.
- Anh nói có lý đấy. Mới đầu, công việc của tôi rất ba lơn. Anh biết không, khởi đầu làm ăn với số tiền rất ít, rồi đùng một cái, phất lớn. Tôi không chuẩn bị gì hết, và Jane cũng không. Thế mà cuối cùng, cô ấy được rất nhiều. Anh trai tôi quay về thật đúng lúc. Tôi phải suy tính đến công việc này. Có lẽ tôi phải gọi anh tôi để nói cho ảnh biết về giá cả anh đưa ra.
- Cô cứ lấy cà phê bất cứ lúc nào cô cần. Tôi sẽ để dành cà phê hạt cho cô. Có lúc cà phê Kona sản xuất hơn mười triệu pao mỗi năm. Bây giờ chỉ sản xuất chưa đầy hai triệu pao. Cho nên cà phê này hiếm hoi hơn bao giờ hết. Tôi muốn duy trì mức sản xuất này. Bây giờ ta vui chơi chứ?
Annie vẫn bình thản, cô hỏi:
- Anh muốn nói vui chơi cái gì?
- Khám phá đảo. Chạy chơi dưới thác. Nhảy xuống nước. Leo lên cây bách tán, về nhà, ngủ một giấc. Dĩ nhiên ngủ riêng. Dậy mặc áo quần, đi ăn tối ở ngoài, rồi về nhà đi ngủ. Dĩ nhiên ngủ riêng. Sáng dậy rửa ráy, ăn điểm tâm thật no, sau đó tôi sẽ lái máy bay đưa chúng ta đến Kona, dẫn cô đi xem đồn điền cà phê một vòng. Nghe được không?
- Tôi có nên thay áo quần không? Có phải anh đối xử với mọi khách hàng của anh đều như thế này không?
- Đi giày đế mềm và mặc quần sóc là được rồi. Không, hầu hết khách của tôi đều là vịt già mập ú, họ muốn nhiều mà không tốn thứ gì. Cô là khách hàng nữ xinh đẹp đầu tiên của tôi. Hơn nữa. Daniel đã nói cô là vận mệnh của tôi, cho nên tôi phải tìm xem thử anh ta nói có đúng không.
- Tốt! Cho tôi 10 phút. Daniel cần phải lo đến công việc của mình.
- Năm phút thôi.
- Được rồi. - Annie cười khúc khích.
***
- Thật là một buổi chiều tuyệt vời, Parker. Tôi rất vui, được nghỉ ngơi và học hỏi rất nhiều. Anh là người hướng dẫn du lịch thật giỏi. Trước đây chưa bao giờ tôi đứng núp sau cái thác. Tôi cảm thấy mình vô hình.
- Khi tôi còn nhỏ, tôi thường trốn bố tôi ở đây. Tôi cứ nghĩ là mình trốn ở đây một mình cho đến khi bố tôi nói với tôi rằng ông cũng thường đến trốn ở đây. Cái tảng đá lớn cũ kỹ mà chúng ta ngồi nghỉ giống như cái ghế. Cho nên tôi tin rằng đã có hàng trăm đứa bé từ bao nhiêu đời nay đã làm cái công việc chúng ta làm. Tại sao cô không có thì giờ để vui chơi, Annie? Nhìn kìa! Tôi phải nói đây là điều rất đặc biệt! Chỉ cho cô thôi Annie. Chúng ta nên gọi cái này là cầu vồng của Annie. Tôi đã đến đây từ khi lên ba, thế mà chưa bao giờ tôi thấy chiếc cầu vồng đẹp như thế này. Nó lớn, sinh động hơn cả những cái khác nhiều và đứng xa hàng dặm vẫn thấy được. Tôi đoán nó đặc biệt chào đón cô đến Maui. Annie nhìn chăm chú vào chiếc cầu vồng, hai cánh tay gai gai lạnh. Cô liếc mắt nhìn qua cái thác nước lóng lánh. Nó chấm dứt ở đâu và có gì trong cái chum vàng nơi chốn thiên đàng xinh đẹp này? Cô lại run. Parker quàng tay quanh vai cô.
- Tôi chưa bao giờ có cái cầu vồng đặt theo tên tôi để trả lời câu hỏi của anh về chuyện vui vẻ của tôi. Xin nói cho anh biết, trước tiên bố tôi bệnh, rồi mẹ tôi bị... mất trí nhớ. Mới đầu chúng tôi không biết đấy là bệnh gì. Tom đi học đại học, cho nên tôi phải chăm sóc mẹ trong khi còn học trung học. Học xong là tôi chạy về nhà liền. Thuê người giữ người già rất tốn kém. Bỗng mẹ nặng thêm, và chúng tôi phải đưa vào bệnh viện tâm thần, rất tốn kém. Chúng tôi bán ngôi nhà để trả tiền thuốc của bố rất nhiều, rồi chúng tôi chia nhau chăm sóc mẹ. Tiền để dành của bố mẹ tôi dùng vào việc học đại học của Tom. Tiền dành cho tôi không được bao nhiêu, nên tôi phải làm việc để đi học. Ơn Chúa, tôi nhờ có ông Elmo. Nếu khi nào anh cần biết gì về nghề buôn bán dược phẩm, anh cứ hỏi tôi. Tiền tôi vay đi học cao như núi. Khi chúng tôi mở tiệm cà phê đầu tiên, chúng tôi thanh toán xong hết. Nếu ngày dài hơn, tôi có thể tăng lợi tức gấp ba lần. Tôi đi ngủ mệt mỏi và thức dậy mệt mỏi. Đây là dịp đi nghỉ hè đầu tiên của tôi trong 7 năm nay. Không những thế, việc này còn giảm bớt thuế. Ít ra khỏi tốn tiền máy bay. Nếu câu hỏi tiếp theo của anh là tôi có bạn trai hay bồ bịch gì không, tôi xin trả lời có, nhưng thời gian đã phá hỏng các thứ tình ấy rồi. Chuyện mà chắc tôi không trả lời cho ai biết là giấc mộng của đời tôi. Tôi theo học đại học là vì cả bố và mẹ tôi đều muốn Tom và tôi có bằng cấp đại học, vì họ không có điều kiện để học. Công việc kinh doanh đã giúp tôi chuyển mẹ tôi đến gần tôi hơn, và sự tiện nghi quá lớn. Tôi đi thăm bà vào cuối tuần. Tôi tự ra hạn định ba năm để sống như thế này, và nếu tôi không thực hiện được, chắc tôi phải tìm công việc gì chỉ làm từ 9 đến 5 giờ. Ngồi sau bàn giấy là công việc tôi không thích, Jane cũng thế. Cô ấy chỉ muốn vẽ mà thôi. Cô ấy trông đợi có con. Cô ấy là con nuôi, cho nên việc có gia đình riêng của mình là điều rất quan trọng đối với cổ. Parker, anh có nghĩ là anh quá may mắn không?
- Có. Đôi lúc tôi thấy cuộc đời vô vị. Cuộc sống nên chia nhau đồng đều mới vui.
- Tại sao anh không lấy vợ? Parker cười.
- Nhiều lần tôi sắp lấy vợ đấy chứ. Nhưng rồi tôi cảm thấy sao đó, nên đã từ hôn.
- Anh có hoạt động gì nữa không? Tại sao các chị em gái của anh đều sống trong đất liền? Anh không nhớ họ à?
- Dĩ nhiên nhớ chứ. Tôi thừa hưởng gia tài vì tôi là con trai duy nhất. Tập quán như thế. Annie quắt mắt ngồi thẳng dậy.
- Chuyện này lạ đấy. Anh nói tất cả gia sản này đều là của anh, còn các chị em gái của anh không có gì? Anh không chia lợi tức cho họ à?
- Phong tục ở đây khác với phong tục của cô trong đất liền. Phong tục của chúng tôi như thế.
- Thật kỳ lạ, thế thì quá bất công. Anh có đủ thứ mà họ không có thứ gì hết à? - Giọng của Annie gay gắt, cái gì đó khiến cho cô tức giận. Parker thối lui. - Thế họ không phẫn nộ à?
- Phẫn nộ ư? Tôi thấy họ không tức giận gì hết. Họ đều vui vẻ. Họ tự ý ra đi.
- Phải, chắc tôi cũng phải ra đi thôi, - Annie nổi nóng nói.
- Bố mẹ tôi vô tội mà tôi cũng phẫn nộ. Tom có hết tất cả. Tôi phải cố dằn lòng. Tôi không muốn nghe những chuyện bá láp nói về nhân cách con người. Anh không thể có nhân cách khi thiếu tiền. Tôi thường ăn xốt Mayonaise với bánh xăng uých và uống nước khoáng Kool Aid. Như thế làm sao mà có nhân cách được. Tôi luôn luôn đói bụng.
- Khoan, cô hãy bình tĩnh. Cô làm như thể tôi lừa dối các chị em gái của tôi. Tôi không lừa dối ai hết. Mọi việc đã được an bài như thế. Cô nhớ, đây là phong tục của chúng tôi.
- Phong tục của anh thối tha. Phong tục của anh theo tôi là phụ nữ không đáng kể. Nếu họ đáng kể, anh phải chia cho họ. Anh sống như ông vua trong cái thiên đàng xinh đẹp này. Họ cũng lớn lên ở đây. Còn điều này nữa, ông cà phê, ông nhớ cho rằng chính người phụ nữ đã sinh ra anh. Tôi nghĩ chắc tôi không thích anh. Cũng như tôi không thích cái phong tục của anh ở đây. Tôi đã sai lầm khi đến đây để hợp đồng kinh doanh với anh. Bây giờ tôi không kính trọng anh nữa. Tôi xin lỗi. Parker Grayson nhìn vận mệnh của mình với cặp mắt kinh ngạc.
- Cô cứ bình tâm ở đây, cô Clark. Điều mà cô có vẻ không hiểu, là trong số các chị em gái của tôi không ai phàn nàn hết. Ngoài ra, chuyện này không liên quan gì đến công việc của cô hết.
- Anh nói đúng, chuyện này không liên quan gì đến công việc của tôi. Tại sao các chị em gái của anh không phàn nàn? Họ phàn nàn thì có được cái gì đâu? Họ phải chấp nhận vì họ không biết làm gì. Anh đã làm gì cho họ?
- Làm gì à?
- Khi anh thừa hưởng gia tài này, anh đã làm gì cho họ?
- Tôi không làm gì hết. Họ không muốn tôi làm gì hết. Họ lấy chồng và sinh con. Họ chỉ muốn được như thế.
- Đồ bần tiện! Anh đừng từ chối điều này. Anh đúng là người như thế đấy. Có phải anh rất đau khổ khi phải chia gia tài cho họ không? Anh biết không, tôi ghét anh trai tôi một thời gian lâu. Giận bầm gan tím ruột. Hao mòn thể xác. Tôi phải cho qua vì cuộc sống còn của tôi.
- Các chị em của tôi không giống cô. Tôi thấy họ không ai có phản ứng gì chống đối, - Parker nói, mắt lộ vẻ thất vọng.
- Làm sao anh biết? Có khi nào anh hỏi họ không? Anh có bao nhiêu chị em gái?
- Không, tôi không hỏi. Tôi có sáu chị em gái. Họ đều có chồng giàu có.
- Một phần bảy gia sản so với toàn thể cũng là số tiền khá lớn. Có lẽ họ không có một đồng xu đứng tên họ.
- Ý tưởng này từ đâu đến như thế? Chúng tôi sống với nhau rất hòa thuận. Tại sao các chị em gái của tôi cần có tiền đứng tên của họ?
- Vì lý do như tôi đã nói. Cha mẹ không có quyền làm như thế với con cái. Anh không tốt hơn gì bố mẹ anh. Một người trong số chị em gái của anh nếu gặp cơ hội thuận lợi, chị ta có thể vươn lên để điều khiển đồn điền cà phê này. Có thể anh đúng, có thể họ không lưu tâm. Tôi lưu tâm, vì đây là chuyện rất quan trọng. Phụ nữ không phải là công dân hạng hai. Tôi không tin anh có đi học ở lục địa. Bây giờ đã thập niên 80 rồi, ông Grayson à. Phụ nữ không còn phải hầu hạ cho đàn ông. Tôi muốn về nhà, và tôi muốn về bây giờ.
- Tốt! - Parker đáp. - Coi chừng đường đi, kẻo đi vào trong thác.
- Lạy Chúa, tôi ghét chuyện bị người ta làm cho tôi thất vọng - Annie giận dữ nói.
- Cái gì?
- Im đi. Tôi không nói với anh, - Annie vẫn nóng giận. Trên đường về nhà ở đồn điền, họ im lặng. Khi Parker giữ cánh cửa cho cô đi vào, Annie bước vào đi dọc theo hành lang về phòng. - Mẹ kiếp. - Cái túi xách cô đã tháo tung đồ đạc ra hết. Bây giờ cô phải sắp xếp vào lại. Cô bỏ đại hết vào túi xách. Tiếng dây kéo trên túi xách khi kéo đóng lại vang lên thành tiếng kêu thật lớn trong phòng, khiến Annie nhăn mặt.
- Ngay khi mình tưởng mình gặp được người hoàn hảo, thì hóa ra anh ta chỉ là đồ bỏ. Mẹ kiếp, mẹ kiếp!
- Chuyện này thật ngu ngốc, Annie, - Parker nói.
- Phải, tôi biết đối với anh chuyện này là ngu ngốc, - Annie đáp. - Ai đưa tôi ra phi trường đây?
- Chắc tôi là người có cái may mắn ấy. Bà giữ nhà nhìn khuôn mặt tức giận này sang khuôn mặt khác. Bà ta ngần ngừ rồi đưa ra chiếc áo dài có màu chiếc cầu vồng. Annie đưa tay lấy chiếc áo, nước mắt ứa ra.
- Cám ơn bà... rất nhiều - Cô vắt cái áo lên vai đi ra phía cửa trước.
Parker nói nhỏ với bà già:
- Cô ấy không hiểu phong tục của chúng ta. Cô ấy tức giận vì tôi thừa hưởng cái đồn điền này mà các chị em tôi không có.
- Cô Clark đúng, Parker à. Bố mẹ anh làm thế với các chị em gái anh là điều quá sai trái. Phong tục xưa không hợp nữa, các con tôi đã chỉ cho George và tôi thấy thế, dựa trên thực tế hàng ngày. Chúng ta đang sống trong thời đại mới, Parker à. Tại sao anh nhắm mắt trước những chuyện như thế này? Anh đã được ăn học trong lục địa tốn kém biết bao tiền bạc. Tôi nói thẳng như thế này, vì tôi đã nuôi nấng anh cùng mẹ anh và khi mẹ anh không còn nữa, tôi nuôi anh một mình. Bây giờ anh hãy đến làm lành với cô ấy. Tôi thấy cô ấy có vẻ rất tức giận. Nhưng cổ là người rất tốt. Như George đã nói: Anh ngủ gà ngủ gật là anh thua đấy. Bây giờ đi đi, Parker.
- Chúng ta sẽ bàn kỹ chuyện này sau, Mattie, - Parker rít lên bên tai bà giữ nhà. Mattie đứng thẳng người, nhìn ngay vào mắt Parker.
- Không. Tôi đã nói những điều tôi định nói rồi. Nếu anh muốn bàn cãi chuyện này, nên bàn cãi với các chị em gái của anh.
- Mẹ kiếp! Bà học được văn minh tiến bộ khi nào mà nói với tôi như thế, Mattie?
- Khi tôi biết về bảo hiểm xã hội, về các kế hoạch trợ cấp và qui hoạch quốc gia. Thỉnh thoảng tôi nghĩ anh có uống cà phê bổ óc. Tôi nói anh nên đi đi, Parker.
- Vâng, thưa bà, - Parker đáp rồi quay gót. Chuyện này chẳng cần đem ra bàn bạc với Mattie hay George. Ngồi trên xe, Parker đeo kính râm phi công lên mặt. Đeo kính râm, anh cảm thấy an tâm hơn. Anh liếc mắt nhìn Annie, thấy cô ngồi thẳng băng, trông rất đoan trang. Anh gài số xe.
- Này, cô không thể nhảy vào đời tôi, bảo tôi phải làm gì, rồi đi về vì cô không thích nền văn hóa của tôi. Tôi không làm như thế với cô đâu. Vận mệnh quái gì mà lạ như thế này?
- Tôi không mắc mớ gì đến văn hóa của anh. Tôi chỉ tức thái độ của anh về phụ nữ thôi. Giả sử anh và tôi lấy nhau. Tôi là doanh nhân thành đạt. Anh làm ăn thành công. Chúng ta có một con trai và hai con gái. Khi chúng ta chết, ai hưởng gia sản?
- Ý kiến của tôi như hồi nãy ở thác nước.
- Ai hưởng hết tài sản, Parker?
- Đứa con trai trưởng.
- Hưởng cả thành quả của tôi à?
- Khi lấy nhau tài sản của cô đã thuộc về tôi rồi.
- Dừng cái xe mắc dịch này lại ngay. Tôi đi bộ trên đoạn đường còn lại để đến phi trường. Parker đạp chân vào thắng. Annie đứng hai tay chống nạnh nhìn người đàn ông mang kính râm.
- Anh đưa hành lý cho tôi. Anh đừng tưởng tôi mài đít một ngày mười sáu giờ hay mười tám giờ để làm việc cho con trai anh dành con gái tôi hưởng hết gia tài!
- Chúng ta không phải vợ chồng! - Parker nói lớn.
- Đúng thế, và chúng ta sẽ không bao giờ thành vợ chồng. Nếu anh là người đàn ông cuối cùng trên trái đất, tôi cũng không lấy anh vì tư tưởng anh quá hủ lậu!
- Cô hãy bước lên xe kẻo tôi bế cô vứt lên cho mà xem, - Parker lại nói lớn.
- Đừng hòng, Parker Grayson!
- Cô học cách ăn nói như thế ở đâu vậy? Cô phải biết xấu hổ chứ.
- Tôi học anh trai tôi và bạn bè của ảnh. Tôi không xấu hổ gì hết. Bây giờ tránh đường cho tôi đi, kẻo tôi đẩy cả xe lẫn người anh xuống vực.
Nhìn hàm xai cô căng cứng và nhìn cặp mắt nẩy lửa của cô, Parker biết cô dám làm lắm. Anh cảm thấy bụng quặn đau. Mới cách đây mấy giờ họ đã đi chơi với nhau, và anh nhận thấy anh thích người thiếu nữ hay nóng giận này. Rõ ràng anh nghĩ David đã nói đúng. Anh thấy cảnh bố mẹ anh nhìn các con khôn lớn, thấy cảnh họ đi du lịch và sống bên nhau cho đến lúc già. Cô ta nói có đúng không? Nếu cô ta nói đúng, điều đó sẽ làm mình ra sao? Liệu Mattie có bảo mở tiệc ăn mừng không?
- Tốt, cô cứ đi đi, cô Khôn Ranh.
- Tôi thích khôn ranh hơn ngu đần, - Annie đáp. Cứt, cứt cứt. Tại sao chuyện đang tốt đẹp bỗng trở thành tồi tệ đáng ghét như thế này? Cô có phản ứng quá đáng không? Dĩ nhiên hơi quá đáng, nhưng cô sẽ không lùi. Và cô đã làm thế với nhiều người rồi, nhất là với đàn ông, những người thường nghĩ đàn bà là công dân hạng hai.
Một lát sau, Annie đi khập khiểng vào phi trường, chỉ một lát mà cô tưởng chừng lâu bất tận. Parker lái chiếc xe của đồn điền chạy từ từ sau cô. Cô nói:
- Cứ để hành lý của tôi trên vỉa hè.
Parker đứng trước mặt cô. Anh cất kính râm.
- Nếu bố tôi còn sống, ông sẽ quất tôi một trận vì tội để cho cô đi bộ đến phi trường.
- Có phải ông bố đã cắt hết phần của con gái mình trong di chúc hay không? Nếu thế thì quên đi. Tôi đã từng đi bộ xa hơn nhiều trong đời rồi.
- Annie, tôi xin lỗi. Tôi không biết tôi phải xin lỗi về cái gì. Phải chăng điều tôi nói không làm cô vừa lòng. Cô không hiểu thôi. Annie giương mắt nhìn thẳng vào mặt anh ta.
- Anh sai lầm. Tôi hiểu chứ. Tôi hiểu anh là đồ tham lam như anh Tom của tôi. Nhưng tôi tha thứ cho Tom vì ảnh là anh ruột tôi. Còn anh thì không có lý do gì để tôi tha thứ cho anh. Có lẽ anh giàu ngoài sức tưởng tượng của tôi. Tôi sẽ cá với anh một ngàn pao cà phê là nếu chúng ta có kế hoạch lấy nhau, thì hai từ đầu tiên anh thốt ra là hai từ hôn thú. A, nhìn cái mặt cau có của anh là tôi biết liền. Bây giờ thế giới đã ở vào thập niên 80, xã hội đã có nhiều qui định về pháp luật tiến bộ. Tại sao anh còn duy trì tập tục xưa để giành quyền thừa hưởng tài sản của các chị em gái của anh? Tôi đưa ra điều kiện như thế này: nếu tôi định mua cà phê của anh, tôi sẽ tiếp xúc với anh.
- Annie, chúng ta đều là người lớn cả rồi. Chúng ta đến ngồi nói chuyện trong quán rượu ấy một lát được không? Tôi muốn giải thích cho cô rõ hoàn cảnh của tôi. Cô nhìn thẳng vào mặt anh lại, hai lỗ mũi gần chạm nhau.
- Tôi nói như thế này, Parker Grayson. Anh đi nói chuyện với các chị em gái của anh. Phải nói chân thật, cởi mở, với tư cách đàn ông, anh hỏi họ xem họ cảm nghĩ ra sao khi bị tước quyền thừa hưởng gia tài chỉ vì tội họ là phụ nữ. Nếu họ nói với anh chuyện đó không sao, thì anh hãy gọi tôi, và tôi sẽ trở lại đây. Tôi muốn gặp sáu người phụ nữ đã cảm nghĩ như lời anh nói. Nếu họ chân thành nói với tôi điều họ cảm nghĩ, tôi sẽ hợp đồng mua cà phê của anh suốt một năm. Bây giờ anh hãy lấy lui cái này, - cô nói rồi ném vào anh cái vòng hoa anh đã làm cho cô.
Annie bỏ đi. Parker nhìn theo cô cho đến khi cô mất dạng. Bỗng mặt trời mờ dần, và cơn đau nhói trong bụng anh trở lại. Anh ước chi được trở lại thời còn bé để có thể khóc được.