← Quay lại trang sách

Chương bảy

Parker, anh có vẻ không được hạnh phúc. Có gì không ổn phải không? - Mattie hỏi. - Nhà cửa chuẩn bị sẵn sàng rồi. Tôi đã nấu các thứ anh yêu cầu tôi nấu. Quà tặng cho các chị em của anh ở dưới cây Giáng sinh. Đây là thời gian vui mừng lễ. Anh thường thích lễ Giáng sinh. Vậy tại sao chúng ta không ngồi và nói chuyện cho vui? Chắc tôi mù và điên mới không thấy anh không còn giống như trước từ khi cô Clark ra về, vào tháng Bảy. Năm tháng là một thời gian dài, Parker à. Tôi không hỏi đã có chuyện gì sai trái. Thỉnh thoảng nói về chuyện buồn sẽ giúp cho ta hết buồn.

- Chẳng có gì nhiều để nói đâu, Mattie à. Không có chuyện gì thay đổi nhiều. Chuyến thăm của cô Clark chỉ có mục đích buôn bán thôi. Cô ta trách tôi là vì... những chuyện tôi đã làm không hợp với cô ấy. Cô ấy là người phụ nữ tiến bộ của thập niên 80 như mọi người đã nói đến. Tôi rất thích cô ấy cho đến lúc cổ bắt đầu... Vấn đề này không quan trọng. Tôi không tin là tôi vẫn còn cảm tình với cổ như trước. Cô ta quá... tôi không biết nói sao, cổ quá trơ tráo, xấc xược, quá... ngỗ ngược.

- Đừng nói láo với tôi, Parker. Mắt anh đã nói với tôi khác thế. Anh chưa có khi nào nói chuyện với các chị em gái của anh, phải không?

- Chưa. Hôm nay tôi sẽ nói. Họ không muốn đến, Mattie à. Chuyện này làm cho tôi bối rối.

- Đây là lần đầu tiên anh mời họ về thăm lại nhà xưa của họ. Tại sao anh tin họ sẽ vui mừng khi về thăm anh?

- Họ có chồng con. Tôi nghĩ là những kỷ niệm của thời xa xưa sẽ làm cho họ háo hức. Họ không đến ăn tối, cho nên tôi mời họ ăn trưa. Sau đó họ về liền, vì thế tôi phải tranh thủ thời gian để nói với họ những chuyện cần thiết.

- Và điều này làm cho anh ngạc nhiên, phải không?

- Thế bà không ngạc nhiên sao, Mattie?

- Không. Người ta ai cũng muốn về lại thăm ngôi nhà cũ. Đây là ngôi nhà cũ của họ. Khi anh từ đất liền về đây, ngôi nhà này trở thành nhà anh. Vì tờ giấy của tòa án tuyên bố như thế. Các chị em gái của anh không về nếu không được mời. Cháu trai cháu gái của anh không biết gì về ngôi nhà xinh đẹp này. Anh có đi lướt sóng với chúng một lần. Một lần thôi.

- Tôi không có thì giờ để đi lui đi tới đảo lớn. Chúng có bố. Họ có nhau.

- Và anh phân vân khi hỏi tại sao họ không muốn đến dự bữa ăn trưa này với anh. Tôi nghĩ là anh vừa trả lời câu hỏi của anh rồi đấy.

- Chắc bà muốn nói các chị em gái của tôi không thích tôi chứ gì?

- Anh đã trả lời rất đúng, Parker.

- Có phải họ căm thù tôi không, Mattie?

- Phải, Parker.

- Thế tại sao họ không nói? Tại sao bà không nói?

- Địa vị của tôi không cho phép tôi nói.

- Địa vị quái gì. Bà không thèm nói mà thôi. Tại sao bà không nói?

- Đây là chuyện gia đình anh, không phải công việc của tôi. Lần anh gọi họ để chào hỏi, hỏi thăm sức khỏe mới đây là khi nào? Không bao giờ anh gọi họ. Tôi biết mà.

- Bây giờ tôi phải ra phi trường để đón họ.

- Các vòng hoa đâu rồi?

- Vòng hoa à? - Parker hỏi, mặt ngơ ngác. Quá nản, Mattie nói:

- Phải, vòng hoa cho các chị em gái của anh. Đây là việc rất đáng làm. Vả lại, đây là phong tục của chúng ta.

- Họ ở đây, Mattie à. Họ không phải từ đất liền đến. Mattie sửng người, bà gay gắt đáp:

- Anh đợi ở đây. Đừng đi đâu hết. - Bà đi một lát rồi quay lui với sáu vòng hoa rất đẹp. - Tôi mới làm hồi nãy. Anh đeo cho mỗi người chị em gái của anh một vòng lên cổ, rồi hôn vào má họ. Anh có hiểu tôi không, Parker?

- Vâng, tôi hiểu.

- Nhớ khen họ xinh. Mà họ xinh thật, phải không?

- Tôi biết, - Parker đáp, chân bước đi, miệng nói tiếp. - Có gì làm nữa cho đúng phép lịch sự không Mattie?

- Cứ hỏi George thì biết. Họ không chỉ xinh, mà đẹp. Họ là chị em gái của anh. Bỗng Parker cảm thấy quá xúc động khi anh đi về phía họ. Họ đợi cho anh quàng vòng hoa vào cổ và hôn lên má.

- Tôi rất sung sướng khi thấy các chị em đến. - Anh nói với vẻ thành thật. Anh đợi họ trả lời, và khi thấy họ không nói gì, anh dẫn họ rời phi trường, đến xe. Họ ngồi cứng đờ, nghiêm trang như kiểu Annie đã ngồi vào mùa hè khi anh lái xe đưa cô ra phi trường. Chuyện đến thăm này không thoải mái. Họ chỉ trả lời mỗi khi anh hỏi chứ không tự ý nói chuyện. Khi họ đến nhà rồi anh mới nhẹ người. Anh bước lui khi họ chạy đến chào hỏi Mattie và George; hai người đón chào họ rất niềm nở. Bây giờ họ hết cả rụt rè. Họ nói cười vui vẻ như những cô gái nhỏ hồi xưa. Bỗng anh cảm thấy mình là người ngoài khi nghe Lela, người lớn nhất trong các chị em nói:

- Lạy Chúa, cây đa này lớn hơn cả ngôi nhà. Tôi nhớ ngày mẹ trồng nó. Bà nói nó sẽ lớn và mạnh như... Parker.

- Mẹ đã nói đúng, - Teke nói, chị là cô em gái thứ hai. - Buổi họp mặt này được triệu tập để làm gì thế, Mattie? Tôi định bảo cậu ấy đừng mời nữa, nhưng Lela nói chúng tôi nên đến. - Parker cau mày khi nghe chị nói thế.

Cassie nói:

- Mattie, tôi không uống rượu trái cây đâu. Cho tôi ly lớn loại uých ki Jack Daniel có đá.

Mahala ấp úng nói:

- Tôi uống bia.

- Tôi cũng thế. - Jana nói. Kiki, cô em út nói:

- Cho tôi uých ki Skót có đá. Chà thơm quá, Mattie. Bà nấu món gì đấy?

- Món các cô thích nhất, - Mattie đáp.

- Tại sao? - Cả sáu chị em đồng thanh hỏi.

- Cậu em các cô yêu cầu tôi làm. - Mattie thản nhiên đáp. Kiki quay lui.

- Tốt, Parker này, bây giờ chúng tôi có mặt đây rồi, anh muốn nói cái gì đây? Anh muốn cái gì nơi chúng tôi? Anh đã có tất cả rồi. Nếu anh muốn thêm sức, xin loại tôi ra. - Parker cảm thấy hốt hoảng khi nghe tất cả các chị anh cũng đều nói như thế.

- Tại sao chúng ta không vào thư viện nói chuyện một lát trước khi ăn, đem theo đồ uống vào.

Khi đi qua cây Giáng sinh, Lela nói:

- Cây đẹp quá. Nó lớn hơn cả phòng khách của tôi.

- Chắc cậu có nhiều bạn bè, hay tất cả quà này đều dành cho Mattie vào George? - Teke hỏi. Kế hoạch của anh trật lất.

- Quà cho các chị và em út đấy.

- Thật ư? - Kiki cô em út nói rề rề. - Chúng tôi không mang quà cho anh. Nên có lẽ chúng tôi không nhận quà của anh.

- Tiền bạc bây giờ rất căng. Dĩ nhiên anh không hay biết gì đến chuyện này, phải không, Parker?

- Tiền bạc bây giờ rất căng. Thật vô nghĩa.

- Tôi không trông các chị mang quà cho tôi. Kiki vừa uống vừa nói:

- Thôi, dẹp những chuyện bá láp đi, Parker. Tại sao anh mời chúng tôi đến đây?

- Các chị sao thế? Tất cả các người sao thế? Các chị là phụ nữ Hawaii kia mà. Các chị ăn nói như... - Suýt chút nữa thì anh nói như Annie - không đẹp đâu, - anh ấp úng nói.

- Chúng tôi đã trưởng thành. Chắc cậu không nhận thấy. Cậu bận bịu công việc ở đây, - Jane gay gắt nói. Parker nhìn các chị. Anh thấy họ lộ vẻ khinh bỉ anh. Khinh bỉ anh. Thật là một giấc mộng tồi tệ. Annie Clark đã dày vò anh, trả thù anh bằng những giấc mộng như thế này rồi. Anh lắc đầu cố xua đuổi những ý nghĩ đen tối ra khỏi đầu óc.

- Chúng ta hãy ngồi xuống. Tôi muốn nói với các chị về chuyện có liên quan đến tất cả chúng ta.

- Parker, cậu biết mười năm mới nói thì quá trễ rồi. Chúng tôi không ai để ý chó gì đến chuyện cậu muốn nói hay không. A, lời tôi nói xúc phạm đến cậu phải không. Nói thế là thô lỗ. Cậu hãy nói toạc ra đi. Cậu muốn gì ở chúng tôi? Hãy khoan, tôi biết cậu ta muốn gì rồi, - Lela vừa nói vừa quay nhìn các em gái. - Cậu ta muốn tha tội. Này cậu cả, chắc cậu biết chúng tôi vừa mới đến. Chắc cậu biết số tiền chúng tôi đã bỏ ra để đi đến đây thăm cậu. Cậu gọi, chúng tôi đến, và bây giờ chúng tôi đi. Chúng tôi có thể ăn thịt băm viên ở ngoài phố được rồi. Nhờ George lái xe đưa chúng tôi ra phi trường thôi.

Tất cả các cô đều để ly xuống bàn, bước theo Lela ra cửa. Parker nhăn mặt.

- Mẹ kiếp! Quay lại, ngồi vào chỗ. Tôi có chuyện này muốn nói với các chị. Các chị hãy ngồi xuống mà nghe dù có thích hay không. Teke quay lui thật nhanh. Cô chỉ ngón tay trỏ vào giữa cổ cậu em:

- Cậu đã thấy cậu sai chưa? Cậu hãy bỏ cái quyền ra lệnh cho chúng tôi làm cái này cái nọ đi. Này các cô, chúng ta có nên để cho cậu ấy làm thế hay không?

Họ bước đến, đẩy Parker ngồi xuống chiếc ghế nệm dài. Teke bước ra sau lưng anh, nắm chặt hai vai anh như gọng kềm, không cho anh đứng dậy. Không phải là giấc mộng, mà là cơn ác mộng. Cứ theo cái đà này thì còn lâu anh mới tỉnh dậy được.

Lela nói:

- Tôi lớn nhất nên để tôi nói trước. Những người khác gật đầu rồi bưng ly lên uống. Họ cười vì thấy Parker có vẻ đau khổ. Điều đáng nói là trông cô nào cũng có vẻ giống Annie Clark. Nhưng đây không phải là chuyện nằm mơ.

- Parker, khi cậu ra đời, ngôi nhà này vui vẻ và hạnh phúc. Vui như lễ Giáng sinh. Con trai kỳ diệu của mẹ. Chúng tôi khi ấy còn nhỏ, nhưng chúng tôi đều nhớ. Năm ngày sau khi cậu ra đời. Mẹ trồng cây đa ấy. Tôi ẵm cậu trong tay, nhìn mẹ đào lỗ trồng cây. Bà phải làm công việc ấy. Dĩ nhiên chúng tôi không hiểu ý nghĩa của việc bà trồng cây. Trồng cây như thế là để cầu mong cậu sẽ sống mãi. Bà đã yếu, và đã quá già không thể sinh con được nữa. Như hầu hết các phụ nữ khác, bà muốn sinh cho chồng đứa con trai.

- Chúng tôi nuôi cậu, chứ không phải mẹ, mà cũng không phải Mattie. Chúng tôi làm thế vì chúng tôi thương cậu. Chúng tôi kéo xe cho cậu đi chơi, chúng tôi dạy cho cậu bơi lội, dạy nhảy xuống hồ, trốn sau thác nước. Chúng tôi dạy cậu leo lên cây bách tán, dạy cậu đi xe đạp và khi cậu té, cậu có sáu người y tá săn sóc. Chúng tôi chăm sóc xem cậu đã đánh răng và tắm rửa chưa. Thậm chí chúng tôi còn theo dõi việc cậu hẹn với bồ lần đầu và núp sau bụi cây để xem cậu. Chúng tôi van xin bố để ông thuận cho cậu chiếc xe hơi đầu tiên. Chúng tôi chải tóc cho cậu để cậu đến nhà thờ. Chúng tôi hết lòng thương yêu cậu, chia sẻ cuộc sống với cậu.

- Và rồi một hôm, cậu không cần chúng tôi nữa. Bố quyết định cậu phải học trồng cà phê, vì một ngày nào đó đồn điền cà phê sẽ thuộc về cậu. Mẹ mất, và bố quyết định gả chồng chúng tôi hết. Chúng tôi không có lý do gì để nói về chuyện này. Tôi muốn làm giáo viên. Teke muốn học âm nhạc. Jane muốn làm họa sĩ. Cassie mơ trở thành nghệ sĩ sân khấu. Mahama muốn học luật. Kiki là người duy nhất muốn học trồng cà phê. Không ai trong chúng tôi đạt được mơ ước của mình.

- Khi bố mất, tôi nghĩ thế nào cậu cũng chia xẻ cuộc sống và tài sản với chúng tôi. Nào ngờ tôi đã lầm. Tôi nói thế còn quên gì không?

- Chỉ còn quên chuyện chúng ta ghét tâm địa của anh ấy nữa thôi, - Kiki nói, uống hết ly rượu. Parker co người lại.

- Tôi cứ nghĩ các chị lấy chồng được hạnh phúc. Các chị không bao giờ trở về. Tôi tưởng...

- Lại nói chuyện tào lao nữa, - Teke nói. Cassie lên tiếng:

- Tại sao chúng ta bận tâm đến việc này? Chúng ta về lại thành phố thôi. Teke kéo đầu cậu em lui. Chị cúi đầu nhìn vào mắt anh ta.

- Parker, cậu sẽ không bao giờ được sung sướng đâu. Trong lòng cậu, phong tục tập quán đã làm cho cậu u mê. Cậu biết cậu sai lầm. Chúng tôi đã sinh ra trong nhà này trước cậu rất lâu. Chắc cậu sẽ suy ngẫm điều này khi chúng tôi đã về thành phố.

- Thôi, thế là đủ rồi, quá đủ rồi! - Parker hét lên. - Tôi chẳng cần suy nghĩ đến điều này làm gì. Tôi đã suy nghĩ đến điều này năm tháng nay rồi. Tất cả các chị đều đúng. Phải, tôi câm, điếc, mù và ngốc. Khi thấy các chị không nói gì, tôi cứ tưởng các chị bằng lòng các điều kiện trong di chúc của bố. Tôi không biết các chị có hy vọng và ước mơ. Tôi biết tôi ngu ngốc mới không thấy được điều này. Tôi nghĩ tất cả các chị đều muốn lấy chồng để có gia đình riêng. Tưởng như thế là một việc ngu ngốc nữa. Tôi muốn sửa lại cho đúng. Không quá trễ đâu. Tôi muốn chúng ta chia đều gia tài. Tôi muốn các chị cứ tự nhiên quay về nhà này bất cứ khi nào các chị muốn. Các chị không cần phải được mời. Phòng các chị vẫn còn nguyên như cũ. Mattie giữ gìn nguyên vẹn cho các chị. Tôi muốn các con của các chị cứ về đây vui chơi như các chị đã vui chơi từ lúc các chị còn sống ở đây. Tôi ân hận là chuyện này kéo dài quá lâu bây giờ mới làm được. Công việc làm ăn bây giờ sẽ có bảy phần đồng đều nhau. Kiki, nếu em muốn, anh có thể để cho em làm phụ tá. Nếu em không thích từ ấy, em cứ xem mình là người hợp tác làm ăn.

- Cái gì làm cho cậu thay đổi như thế? Tại sao bỗng nhiên cậu rộng lượng với tất cả chúng tôi như thế? - Jane hỏi.

Makala lên tiếng hỏi, giọng có vẻ nghi ngờ:

- Chúng tôi phải làm gì để đổi lấy sự rộng lượng này?

- Các chị cứ làm chị tôi và cho tôi cơ hội để làm em các chị là được rồi. Trên khu đất này có chỗ để xây đến mười mấy ngôi nhà. Cứ chọn chỗ đi. Tôi sẽ cho xây những ngôi nhà theo đúng sở thích của các chị. - Dĩ nhiên chuyện này phải thực hiện cho đúng luật pháp - Mahala nói.

- Dĩ nhiên. Chuyện này không quá trễ đến nỗi các chị không theo được ước mơ của mình.

- Phải, Parker, quá trễ rồi. Chúng tôi muốn bỏ qua các ước mơ của mình để cho các con chúng tôi theo đuổi các giấc mơ của chúng. Con trai tôi muốn trở thành luật sư. Đi học luật ở trong đất liền cần phải có rất nhiều tiền, - Mahala nói.

- Đáng ra tôi phải biết thế, - Parker lầu bầu đáp.

- Phải, đáng ra cậu phải biết, - Lela nói.

- Các chị ở lại chứ? - Parker hỏi.

- Vâng, Parker. Chúng tôi sẽ ở lại, - Kiki nói. Tôi chấp nhận đề nghị của anh mời tôi làm việc ở đồn điền. Tôi có nhiều kế hoạch rất lớn.

- Tôi rất muốn nghe các kế hoạch ấy. Nhưng trước hết tôi có việc này muốn làm. Nếu các chị và em thích, cứ ra đây mà xem. Ra trước nhà mà xem.

- Các chị em nhìn nhau, nhún vai, rồi kéo nhau ra ngoài nhà. Họ hoảng hốt la lên khi thấy Parker chặt cái rìu vào gốc cây đa. Họ hỏi lớn:

- Tại sao cậu làm thế?

- Vì nó tượng trưng cho việc sai trái của chúng ta. Không ai sống mãi hết. Nếu có bảy người làm thành một hàng, tôi phải để nguyên như thế thôi. Một người không tốt. George sẽ hạ bỏ cây này, và chúng ta sẽ quyết định trồng loại cây gì trước mặt nhà này cho đẹp. Khi cái cây khổng lồ nhào xuống đất, mọi người reo hò vui vẻ. George và Mattie vỗ tay hoan hô.

- Còn chuyện này nữa, - Parker nói. Việc cuối cùng ta cùng làm như ngày xưa là leo lên cây bách tán để chơi trò cưỡi ngựa.

Giày cao gót liệng đi, chị em nhà Grayson vội vã chạy sang sân bên hông nhà.

- Cậu nhớ chuyện ấy à! - Họ cùng reo lên sung sướng. Họ leo lên cây cổ thụ sần sùi rất tài và rất nhanh. Parker là người cuối cùng dang hai chân hai bên một cành cây dài, cong queo.

- Chúc Giáng sinh vui vẻ! - Parker thốt lên.

- Chúc Giáng sinh vui vẻ! - Các chị em anh reo lên.

Annie xé tờ giấy bóng nơi cuốn lịch mới. Cô tin chắc rằng năm 1982 này cũng sẽ thắng lợi như năm qua. Cô nhấp rượu vang, tay phải thọc lét sau tai của Rosie. Con chó nhìn cô với ánh mắt đầy tình thương yêu.

- Chỉ còn mày và tao thôi, con gái à. Tao tưởng ít ra anh ta cũng gởi cho tao cái thiệp Giáng sinh chứ. Tao nghĩ cái chuyện khó làm nhất là khi đi ăn với David trước ngày lễ Giáng sinh mà không hỏi về Parker. Tao muốn anh ấy nói về cái gì thật tệ, và ảnh không nói. Nói đến số phận, đến tình yêu và các chuyện rác rưởi. Khi người ta cho mình đúng, thì họ đúng. Khi người ta cho mình sai, thì họ sai. Tao không phải là người ngu, cần đàn ông quá. Có đàn ông thì tuyệt đấy, nhưng không cần thiết. Tao thích ảnh thật đấy, Rosie. Ảnh hôn tuyệt lắm. Tuyệt nhất. Ảnh còn lấy tên tao để đặt cho một cái cầu vồng. Rồi đùng một cái, tất cả đều hết. Nào, đi lấy dây tróng để chúng ta đi chơi một vòng dọc theo dãy chuồng gà. Ngày nào đó tao sẽ mua cái nhà ở đây. Tao sẽ mua cái nhà xưa to lớn có tường bao quanh sân vườn và mày mặc sức chạy nhảy thỏa thích. Tao cũng sẽ kiếm cho mày một con chó đực để làm bạn đời.

Con chó nhảy lên chụp sợi giây tróng trên giá móc áo khoác một cách thành thạo.

- Hình mày chắc trông rất đẹp khi in trên lịch. Có lẽ tao sẽ xét đến việc này. Sau khi tao mở thêm sáu cửa hàng nữa. Như thế tổng cộng sẽ có 16 cửa hàng. Sau khi chúng ta đi dạo về, mày và tao sẽ nói đến số tiền ấy vì ông Newman vẫn đánh hơi ở đây. Tao nghĩ chắc là anh chàng này sẽ không bao giờ đi khỏi đây - Annie gài giây tróng vào cổ con chó rồi đi ra cửa sau. Lúc ba giờ, khi cô và con chó rẽ qua ngã tư để về nhà, bỗng Rosie trì lại làm căng sợi dây. Nó nhe răng gầm gừ khi thấy người đàn ông ngồi trên thềm nhà đợi cô. - Yên chí cô ơi. Chúng ta cứ đến gặp hắn.

- Tôi đã nói với ông rồi, khi nào đến gặp tôi, ông phải gọi điện báo trước. Hôm nay tôi quá bận không nói chuyện với ông được. Nghĩa là nếu ông không đi khỏi nhà tôi, tôi sẽ gọi cảnh sát. Thế nào họ cũng ra lệnh hạn chế việc ông đến đây.

- Tôi có tin này mới, muốn nói cho cô biết. Chúng tôi đã kết thúc cuộc điều tra trước Giáng sinh. Chúng tôi loại trừ các chủ xe khác ngoài xe cô, cô Abbott và ông Elmo Richardson. Chúng tôi tin rằng không có tên cướp thứ ba. Chúng tôi đã tiếp xúc với tên cướp trong tù. Hắn sẽ không có hy vọng gì để được giảm án, vì không có tên cướp thứ ba. Cho nên chúng tôi trở về với những chiếc xe đậu trên đường và trong bãi đậu xe ở khu đại học. Theo tôi, tôi tin bao bạc đã được ném vào xe của Jane Abbott, cô lấy đồ che cho kín, và Elmo Richardson cất giữ số tiền. Không chóng thì chầy, tôi sẽ chứng minh được điều này.

Annie cố sức kiềm chế ý muốn đấm vào mặt Peter Newman.

Rosie cảm thấy cô chủ lo sợ, nên nó nhào đến phía nhà thám tử. Annie vội níu giữ con chó lại.

- Ông hãy ra khỏi nhà tôi ngay. Nếu ông nghĩ tôi có tội vì để kính cửa sổ xe mở, thì cứ truy tố tôi, nếu không thì ông hãy đi khỏi nhà tôi và đừng quay lại đây. Tôi không có gì để nói với ông hết, bây giờ và mãi mãi. Ông đã nghe rõ chưa?

Lòng hồi hộp, Annie dẫn Rosie lên thềm vào nhà. Cô tháo dây tróng cho con chó, khóa cửa cài then. Cô chạy ra cửa sau, khóa cửa cài then như cửa trước, rồi ba chân bốn cẳng chạy lên lầu, lăn vào giường, thở hồng hộc. Cô cần bình tĩnh gọi cho Jane, Elmo và Tom. Và cho cảnh sát. Gọi đến cho công ty bảo hiểm và gọi cho vị luật sư của cô chắc sẽ không phải là chuyện thừa. Khi người ta có tội, họ thường hành động như mình vô tội. Không, cô không gọi cho Tom làm gì. Tom sẽ nghi ngờ ngay. Anh hoàn toàn thỏa mãn khi cô đưa ra ý kiến trả 100 ngàn cho người vợ cũ của anh để nhận mấy đứa con.

Kế hoạch thành công mỹ mãn. Mona, người tham tiền làm bất cứ việc gì để có tiền. Tom nói với chị ta rằng anh mượn số tiền này. Không viết giấy tờ gì hết, trả bằng tiền mặt. Mona hứa sẽ không bao giờ xen vào cuộc sống của các đứa bé. Sau khi bán nhà, giữ đúng lời hứa, Mona biến mất khỏi mặt đất. Bây giờ các đứa bé ở với Tom và người giữ nhà bán thời gian tại Bắc Carolina. Mọi người đều khỏe mạnh và sung sướng.

Ngoại trừ Ngân hàng Quốc gia Boston, ngân hàng này vẫn chưa nhận được số tiền trả lui. Khi phòng kế hoạch đã tính toán xong lợi tức quí cuối cùng, Annie sẽ trả số tiền lui cho ngân hàng. Mọi việc đều đã chuẩn bị rồi. Khi cô đã có trong tay số tiền 100 ngàn đôla do Tom gởi trả, cộng thêm ba mươi hai ngàn nữa, cô sẽ trả lui số tiền ngay. Lần này cô sẽ không trì hoãn nữa. Tom đã trả tiền lui cho cô, thậm chí anh không nhận tiền thưởng cuối năm, mặc dù lợi tức trong năm khá nhiều.

Annie thở dài. Cuộc đời không bao giờ yên ổn.

Rosie nhìn cô chủ cho đến khi nó biết chắc cô đã bình tĩnh trở lại. Tuy nhiên nó nằm xuống, đầu nó vẫn để lên hai chân, mắt sáng và cảnh giác.

Bỗng Annie muốn khóc, vì cô nghĩ đến nơi xa xôi phía sau các thác nước long lanh sáng. Cô tự hỏi, cũng như bao nhiêu lần trước đây, phải chăng cô đã phản ứng quá đáng. Cô đã nhấc máy điện thoại để gọi cho Parker ít ra một trăm lần, nhưng lần nào cô cũng gác máy vào giờ chót. Có cái gì đấy không ổn. Cô không biết chính xác đấy là cái gì. Chắc là vì tự ái. Tự ái là chuyện rất khủng khiếp.

Đến lúc phải gọi Jane, làm mất niềm hạnh phúc trong ngày của cô ta.

- Chào Jane. Bạn có khỏe không? Tuyệt! Chúc năm mới hạnh phúc, Jane. Mình thích thời gian này trong năm, thời gian đóng cửa tiệm vì trường nghỉ học. Ồ mình không làm việc nhiều. Mình đi chơi với Rosie. Mình và con chó mới đi bách bộ trở về, cậu đoán biết ai ngồi nơi thềm nhà của mình không? Mình có tin xấu, Jane à. Ông Newman cho rằng số tiền chạy vào xe cậu, mình lấy đồ đậy lại, và Elmo giữ số tiền. Ông ta không nói, mình tin là ông ta nghĩ là chúng ta đã chia nhau số tiền ấy. Ông ta nói lần này có tin lạ, ổng nói người ta hứa sẽ giảm án cho tên cướp nếu hắn khai ra ai là tên cướp thứ ba. Thằng ấy nói không có tên cướp thứ ba. Vì thế mà họ trở lại với những chiếc xe mở kính cửa sổ. Nếu có tên cướp thứ ba, thế nào thằng này cũng khai ra. Chúng ta đang chờ xem, Jane à. Mình sẽ gọi cảnh sát để họ hạn chế hoạt dộng của thằng cha thám tử này, và mình nghĩ cậu cũng nên làm như thế. Mình cũng sẽ gọi công ty bảo hiểm lại, hay là nhờ luật sư của mình làm việc này. Mình chỉ muốn cậu chuẩn bị. Họ không có bằng chứng. Jane à. Bất kỳ luật sư nào cũng xin cho chúng ta được tại ngoại hầu tra trong vòng 5 phút. Không có công tố viên nào muốn nhận lãnh vụ này. Bây giờ anh ta đang chơi trò mèo vờn chuột, chờ xem với chúng mình. Sổ sách của mình ngăn nắp. Tất cả các cửa tiệm của chúng ta đều hoạt động điều hòa. Mình trả thuế, trả lương, còn lại là phần mình. Mình đoán anh ta nghĩ rằng chúng ta giấu số tiền đâu đó để tiêu sau nầy. Hắn sẽ không bỏ cuộc đâu. Mình muốn cậu biết thế. Qui chế việc giới hạn ư? Mình không biết chuyện đó. Mình sẽ hỏi luật sư khi mình nói chuyện với ông ta.

- Mẹ khỏe. Tom cũng khỏe. Mấy đứa bé lớn. Mona đã tìm được anh chàng to con trẻ tuổi thích ăn chơi như chị ta. Tom không nghe được tin tức gì của chị ta hết. Tom là người cha tuyệt vời. Mình không muốn nói chuyện với Parker Grayson, Jane à. Không có gì để nói hết. Mình hy vọng anh ta gởi thiệp Giáng sinh, nhưng ảnh không gởi. Mình cũng không gởi. Mình có đi ăn với Daniel trước ngày Giáng sinh và anh ta không đả động gì đến Parker hết. Mình cũng không. Nhưng mình mua cà phê của ảnh. Tom đã xoay xở để mua. Ảnh nói mình có cảm tình với Parker.

- Mình nghĩ anh ta cũng có tình cảm với mình, Jane à. Mình có cảm tình thật. Có cái gì đấy không ổn, mình không biết, mình nghĩ vì muốn có lời lẽ tốt hơn. Công lao mình như đổ xuống sông, bây giờ mình sắp làm gái già. Mình nghe tiếng đứa bé. Mình gác máy. Cẩn thận nhé, chào Bob giúp mình. Bai, Jane.

Vào ngày 1 tháng Ba, một ngày sau khi bốn quả bom bắn vào Wall Street ở New York City, Annie đi xuống tầng hầm, nơi cô giấu số tiền của Ngân hàng Quốc gia Boston, người mặc áo mưa plát tích kéo cao dây kéo, đầu trùm kín khăn, và hai tay mang găng cao su. Không có sợi tóc hay sợi vải nào vương vãi gần bao tiền mà cô sắp gởi trả cho ngân hàng. Tất cả số tiền đã được qua máy giặt không chỉ một lần, hai lần, mà ba lần. Cô đã mua cái máy giặt và máy sấy đời mới hiệu General Electric. Và đã rửa máy bằng xà phòng để phòng khi máy còn dính lại những vết bẩn do bạc gây nên.

Cái thùng lớn, nhưng số tiền tộng vào trong ba cái bao màu lục đậm cũng lớn. Cô đã cần mẫn tính toán để xem thử số tiền cô giữ lâu, nhà ngân hàng mất lời bao nhiêu. Vấn đề khó khăn bây giờ là cô làm sao để gởi số tiền lui khi đã gói xong. Nếu cô khéo léo, cô có thể lái xe đi Boston rồi để cái thùng trước cửa nhà ngân hàng. Nhưng việc này chắc cô không khéo léo được. Làm thế cô phải lái xe đi cả đêm rồi quay về. Nếu cô uống cà phê cả đêm lẫn ngày mới có thể làm được. Hay là cô có thể lái xe đến thành phố xa, đem cái thùng đến nhà bưu điện nào gần nhất, hay phòng dịch vụ nào đấy với số tiền cước phí buộc vào thùng để cho họ chuyển đi.

Chắc nhân viên bưu điện sẽ tưởng đây là quả bom. Thế nào họ cũng gọi nhân viên FBI đến. Mẹ kiếp, tại sao trả tiền lui mà cũng khó khăn như thế này? Có lẽ cô phải bỏ tiền vào những thùng nhỏ hơn, những thùng giấy như hộp đựng áo sơ mi, những hộp này sẽ dễ dàng bỏ vào thùng thư ở góc đường. Nếu cô có đủ thùng để gởi, chắc làm thế này tiện hơn.

Annie đi đến phòng áp mái để tìm những cái hộp trống đã đựng quà Giáng sinh mà cô đã để dành ở đây, bỗng cô giật mình hoảng hốt. Trên các thùng đều có dấu tay của mọi người. Của Tom, của cô, của mấy đứa bé, của Elmo. Khi cô lục lọi số giấy báo và số hộp không, cô thấy có dấu chân của Rosie. Cô đi xuống để tìm cách khác.

Lúc 10 giờ 30, Annie chất ba bao bạc vào thùng xe, ba bao chứa một nửa số tiền của ngân hàng. Cô muốn trả hết, nhưng lòng vẫn do dự, bướng bỉnh, nên cô giữ lại một nửa. Tạm thời thôi. Địa chỉ gởi là: Atlanta, Georgia. Trên chiếc phong bì trắng có xâu sợi giây được buộc vào mỗi bao bạc với hàng chữ: NHỜ HOÀN LẠI CHO NGÂN HÀNG QUỐC GIA BOSTON NHANH CHỪNG NÀO HAY CHỪNG ẤY. Bên dưới cô viết chữ nhỏ hơn, ghi địa chỉ của ngân hàng.

Lái xe đi Atlanta cô phải mất 5 giờ 30 phút. Cô sẽ để thùng tiền ở trụ sở ngân hàng đầu tiên cô gặp, rồi quay về. Cô sẽ về đến nhà vào trưa ngày hôm sau. Vào tháng Chín, khi cô định trả lui số tiền, cô đã mua sẵn hai thùng xăng. Số xăng này sẽ đủ cho cô đi Atlanta rồi về. Không ai biết cô đã đi. Nếu có ai đến hay gọi điện thoại mà không gặp, chắc họ sẽ nghĩ cô đi nằm vì đau đầu thôi.

- Này Rosie, mày phải ở nhà thôi. Tao để cho mày vài tờ báo. Có đủ thức ăn và nước uống cho mày đến khi tao về. Tao cũng muốn đem mày đi theo, nhưng tao sợ có người thấy chúng mình. Mày ở nhà để giữ nhà. - Con chó nhìn cô, mắt không nhấp nháy. Cô có cảm giác là nó gật đầu.

Đội mũ chơi dã cầu lên đầu, mặc chiếc áo gió cũ, Annie chất đồ lên xe. Đến giờ phút chót, cô mới nhét ví tiền, bằng lái xe và giấy chủ quyền vào túi quần dzin.

Mười phút sau, cô lái xe về phía Nam để ra xa lộ. Năm giờ sau, Annie chạy qua Ngân hàng Quốc gia Georgia. Cô lái xe chạy qua chạy lại trước mặt ngân hàng hai lần để bảo đảm không có xe cộ hay khách bộ hành nào đi làm sớm. Đến vòng thứ ba, khi thấy không có xe ở phía sau, cô bèn chạy vào bãi đỗ xe rồi vòng ra phía sau ngân hàng. Cô tắt đèn, đợi 5 phút để xem có ai thấy cô không. Khi thấy không có ai, cô nhanh như chớp, đem những bao bạc đến để gần cửa. Nhân viên canh gác thường đến sớm để làm việc. Cô tin chắc người canh gác được ngân hàng tin dùng là người chân thật.

Đúng 6 giờ 35 phút, cô trở lại xa lộ, chạy về hướng Bắc.

Cô về đến nhà lúc 11 giờ 10, được Rosie chào đón mừng rỡ. Cô nâng niu con chó một hồi lâu, rồi lấy dây tróng móc vào cổ nó, dẫn nó đi chơi. - Đi một đoạn ngắn thôi, cô ơi. Tao không ngờ mày ở trong nhà lâu như thế này. Có báo cho mày gặm chơi đấy. Lạy Chúa, ước gì mày nói được. Có ai gọi điện hay ghé nhà không? Tốt, ta đi chơi một vòng.

Khi Annie lấy trứng và thịt heo xông khói trong tủ lạnh ra thì chuông điện thoại reo. Jane gọi đến. Annie cố lấy giọng vui vẻ để nói chuyện với bạn.

- Chào, khỏe mạnh chứ? Mình nghe cái gì? Sáng nay mình không xem truyền hình. Sao? Chà! Đừng đùa! Cậu có tin chắc không. Đợi một lát, còn ba giờ nữa. Mình sẽ xem chương trình phát sóng tiếp theo. Mình không tin nổi! Có ai đã bỏ ba bao tiền ở nhà Ngân hàng Georgia. Chỉ nửa số tiền nhưng có tiền lời à? Thật kỳ lạ. Ồ thôi, chuyện này không dính dáng gì đến chúng ta. Thời tiết ở đấy ra sao? Cậu may mắn quá. Ở đây 36 độ F. Mình phải đốt lò sưởi. Hôm nay mình làm việc từ một đến 9 giờ. Jane, cậu có nhớ cửa tiệm không? Không, không có một lời của Parker Grayson. Mình cũng không gặp Daniel. Mình không bận tâm đến chuyện ấy nữa. Sáu tiệm mới mở làm cho mình mất nhiều thì giờ. Ồ Jane, có chuyện này vui. Tom có sáng kiến gởi thiệp hỏi khách hàng họ thích cái gì nơi tiệm cà phê, và cái gì đã lôi cuốn họ đến tiệm. Cậu biết họ trả lời sao không? Họ thích tấm lều che phía trước có hình hoa cúc và hoa cúc chúng ta vẽ trên tường. Dĩ nhiên họ thích cà phê. Vì đây là ý kiến của cậu, nên mình nói cho cậu biết. Tốt, mình sẽ để cho cậu đi. Mình chuẩn bị làm việc đây. Tối nay khi về nhà, mình sẽ mở máy xem tin thời sự. Tin hay đấy, Jane. Mình biết cậu lo. Nghỉ ngơi thoải mái nhé. Sẽ nói chuyện với cậu sau. Annie đi vào phòng tắm, miệng hát oang oang. Rosie gầm gừ khi nghe cô hát sai nốt.

- Cần quái gì chuyện ấy, Rosie. Tao cảm thấy như cất được gánh nặng trên vai. Chúng ta sẽ được ở nhà thoải mái. Bây giờ tao tập trung vào công việc để sống, chứ không nghĩ đến chuyện nói láo nữa. Điều tuyệt nhất là tao không tiêu thêm một đồng. Phải, phải, tao có dùng hai trăm lúc mới khởi đầu công việc, nhưng mấy hôm sau là tao trả lui liền. Việc sử dụng này không phải cho cá nhân tao. Tao không tham lam. Tao nghĩ họ sẽ treo cổ tao vì số tiền tao đưa cho Tom để giao cho Mona, hay là số tiền tao dùng để ổn định nơi ở cho mẹ. Tao có dùng một ít vào vài cửa tiệm mới mở. Tao đã hoàn lui trong vòng một tháng. Mấy đứa bé sống hạnh phúc với Tom. Tom cũng hạnh phúc. Các chi phiếu đều đã thanh toán hết rồi, tao có thể ca hát lại được.

- Rosie, cuộc đời đẹp đấy chứ. Thật đẹp!

Annie mặc cái áo khoác ngoài bằng len, ngồi xếp bằng bên cạnh Rosie, nhìn ngọn lửa, chờ đợi tin tức thời sự lúc 11 giờ. Cô thở mạnh, lòng cảm thấy nôn nao lo sợ. Cô biết Tom và Elmo cũng đang dán mắt vào màn hình tivi.

Đoạn thời sự nói về chuyện này rất ngắn, Annie cảm thấy thất vọng. Ông giám đốc ngân hàng chỉ nói vắn tắt trong vài giây để biểu lộ sự vui mừng khi nhận lui được nửa số tiền. Rồi tiếp theo là đoạn ngắn nói về cảm tưởng của Peter Newman, ông ta cho rằng công ty bảo hiểm rất ngạc nhiên và nghi ngờ việc này. Khi phóng viên hỏi ông về việc số tiền trả lui có kèm theo tiền lời có ý nghĩa gì, thì mặt ông ta có vẻ căng thẳng và ông ta trả lời cộc lốc:

- Không có ý kiến.

Khi Annie định tắt máy thì cô thấy trên màn hình hiện ra một đoạn phim ngắn chiếu cảnh người ta phỏng vấn tên cướp đang ở tù. Hắn có vẻ còn dữ dằn hơn cả Peter Newman. Cô bắt đầu run khi nghe hắn nói hắn rất nghi ngờ việc này. Hắn còn nói hắn sẽ hợp tác chặt chẽ với nhà thám tử bảo hiểm Peter Newman.

- Chuyện này chưa chấm dứt, - hắn lớn tiếng tuyên bố như thế. Annie tắt máy rồi ném cái điều khiển từ xa qua bên kia phòng. Cô vẫn còn run khi Rosie quay quắt rồi chồm một nửa người lên lòng cô, Annie ôm ghì lấy nó. Cô nên trả hết số tiền. Tại sao cô còn giữ lại một nửa làm gì?

- Thôi được rồi. Mình đã trả lui một nửa xong rồi. Rosie gầm gừ trong họng.

- Phải, cô ơi, tôi nghĩ thế đấy.