← Quay lại trang sách

Chương tám

MƯỜI MỘT NĂM SAU

Annie ghét bệnh viện. Cô ghét những bộ đồng phục màu trắng hồ cứng do bất cứ người nào mặc, ghét mùi sát trùng làm cho cô muốn ngộp thở. Tệ nhất là cô biết có nhiều người chết ở bệnh viện. Cô nghĩ đến những giờ phút chạy trên hành lang cách đây ba tháng khi đưa mẹ cô đến phòng cấp cứu rồi chết sau đó chỉ có mấy phút. Bây giờ đến lượt Tom vào bệnh viện. Người ta thường bình phục vì bị vỡ ruột thừa. Người ta không ai chết vì vết cắt nhỏ nơi bụng. Tom còn quá trẻ. Tom có ba đứa con hết lòng thương yêu anh. Chắc chắn Chúa có lòng nhân từ. Nếu không có Tom, cô sẽ làm được gì? Mấy đứa bé và Tom là những người còn lại trong gia đình cô.

- Tôi biết cô ở ngoài, thế nào cô cũng vào, - Tom nói giọng khàn khàn.

Tại sao anh biết tôi ở ngoài? - Annie hỏi.

Tôi ngửi thấy mùi nước hoa của cô.

- Tôi đến đây khi đến được. Anh khỏe chứ, Tom?

- Cổ tôi đau vì họ chuồi cái ống vào trong thực quản. Bụng cũng đau. Nhưng tin mừng là tôi sẽ khỏi bệnh để ra về. Lạy Chúa, đừng có vẻ rầu rỉ như thế, Annie.

- Tôi xin lỗi. Tôi... anh biết không, tôi nhớ.

- Phải, tôi biết. Khi tôi vào đây, tôi cũng đã nghĩ đến chuyện ấy. Tôi sẽ bình an, Annie à. Công việc như thế nào?

- Công việc suôn sẻ. Anh có nói anh muốn nói với tôi một việc gì quan trọng. Bây giờ anh sẵn sàng nói đến việc ấy chưa?

- Đêm qua Mandy có mang cái cặp đến cho tôi, cô mở cặp ra mà xem.

- Tom, anh là đồ chuột thồ. Cái gì trong này?

- Này cô, chúng ta phải quyết định thôi. Thời điểm đã dến. Cô mở cửa tiệm đầu tiên là vào năm 1980. Bây giờ là 1993, 13 năm rồi. Cô có 84 tiệm Hoa Cúc. Đã đến lúc ta bàn chuyện cấp quyền khai thác các cửa tiệm nầy. Cứ mỗi cửa tiệm như thế sẽ đem lại một số lợi tức lớn kinh khủng. Cô sẽ thành người giàu nhiều triệu. Tôi cũng thế, nhờ vào lòng rộng lượng của cô. Tương lai các con tôi được bảo đảm cũng nhờ cô. Cô có ngôi nhà xưa với nhiều đồ cổ quí giá, cô lái chiếc xe thể thao đắt tiền, cô lập quỹ ủy thác cho đứa con đỡ đầu. Cô là người Phụ Nữ Nổi Tiếng Trong Năm, trong ba năm liền. Cô, em gái tôi, đã làm được việc đó. Tôi tự hỏi, cô cần bao nhiêu tiền nữa. Với số tiền cô có hiện giờ, cô sống mấy kiếp cũng không hết, cho dù cô có cho tôi bớt rất nhiều đi nữa. Lạy Chúa, tôi còn quên việc cô xây nhiều nhà nuôi thú và xây nhiều phòng dùng làm khoa nhi trong bốn bệnh viện khác nhau. Còn gì nữa không, Annie?

- Xây nhà tế bần nuôi những người vô gia cư, tạo điều kiện sống tốt hơn và thêm nhiều thức ăn hơn cho họ.

- Annie, chúng ta đã làm việc đó năm ngoái rồi.

- Tổ chức các trại hè cho trẻ em nội thành.

- Chúng ta cũng đã tổ chức được hai năm rồi. Quỹ này rất bảo đảm.

- Đài tưởng niệm cho bố và mẹ. Công việc này đáng làm.

- Đấy là xu hướng của thời đại. Tiền bỏ ra không phải phí. Annie cảm thấy chóng mặt. Cô ngồi xuống.

- Phải, không phí thật.

- Trông cô... dễ sợ thế. Cô không khỏe à?

- Tôi hấp tấp đến đây quên cả ăn. Lát nữa về tôi sẽ ghé quán ăn để ăn cái gì. Anh biết tôi rồi, ăn, ăn, ăn.

- Vậy chúng ta có bàn đến chuyện ấy tiếp hay không?

- Anh muốn cấp quyền khai thác bao nhiêu cửa tiệm?

- Tất cả, trừ bốn tiệm.

- Bốn tiệm nào, Tom?

- Này nhé, theo tôi chúng ta giữ hai tiệm ở Charleston, tiệm đầu tiên của cô và tiệm của Jane ở Baptist College. Tôi thích giữ hai cái ở Clemson. Mấy đứa con của tôi sẽ làm việc ở đấy vào mùa hè và những ngày nghỉ lễ. Tôi không muốn con cái sống quá thoải mái. Chúng tôi có thể quản lý hai tiệm này. Tôi biết cô không muốn từ bỏ cái tiệm đầu tiên. Cứ hợp tác với Jane. Cô ấy có lẽ muốn giao cái tiệm của cô ấy cho cô quản lý luôn.

- Tiền bạc ta tính toán bao nhiêu, Tom? Anh đã nghĩ đến chuyện này chưa?

- Rồi, Annie à. Này, đã đến lúc cô sống thoải mái, và tôi muốn có nhiều thì giờ để sống với các con hơn nữa. Sang năm Mandy vào đại học. Nhưng, để trả lời câu hỏi của cô, tôi nghĩ là cứ mỗi tiệm ta lấy hai trăm năm mươi ngàn đôla là vừa. Cộng lại tất cả ta sẽ có cả thảy 21 triệu. Không phải chỉ như thế là thôi. Hàng năm cô sẽ chia lời theo phần trăm. Nếu người chủ mới thất bại, tiệm lại hoàn về cô. Có nhiều chuyện có liên quan nữa, nhưng cơ bản là như thế. Mỗi người chủ tiệm sẽ mua hàng ở người cung cấp của chúng ta, họ sẽ phụ thuộc vào việc quảng cáo của chúng ta. Sẽ có nhiều tiền thu nhập thêm đủ cho cô thực hiện các công việc từ thiện. Dĩ nhiên cô vẫn giữ lại quyền mở thêm tiệm khác bất cứ khi nào cô thấy thích hợp. Luật sư phải làm việc này. Thuế phải được thanh toán, đại loại là thế, cô nghĩ sao?

- Để cho thành quả trong 13 năm trôi đi cũng khó khăn đấy, Tom à. Tôi sẽ làm gì?

- Cô sẽ đi nghỉ hè, và cô sẽ ngửi hoa hồng. Cô sẽ làm những việc như thế. Cô đã làm việc rồi. Đến lúc nghỉ là cứ nghỉ.

- Được thôi.

- Chắc chắn không, Annie?

- Chắc. Anh muốn khi nào thì tiến hành?

- Khi tôi ra khỏi đây. Tôi có thể ngồi trên giường để bàn bạc qua điện thoại. Tôi có thể bắt đầu chuẩn bị ngay từ bây giờ.

- Nhưng, đây là cái nhưng vĩ đại. Việc gì cũng có vấn đề khó khăn hết. Trong nghề này, cà phê là vật liệu chính yếu, là mối quan tâm lớn khi giá cả gia tăng. Cô cứ nhìn vào các con số gia tăng của cà phê thì thấy.

- Chúng ta cứ thử tính xem vài pao, quãng 20 pao cà phê một ngày thôi. Nếu ta nhân sáu thì mỗi tuần sẽ thành 120 pao và nhân 24 ngày mỗi tháng sẽ là 2880 pao một tháng. Nhân cho 84 cửa hàng, sẽ có một lượng cà phê hai trăm bốn mươi hai ngàn pao một năm. Ông bạn già của cô đã hợp đồng rất tốt với chúng ta 12 năm. Hợp đồng này không hoạt động nữa. Bây giờ có người mới đứng ra chịu trách nhiệm, Kiki Aellia. Bỗng nhiên họ không bán cà phê cho ta nữa. Chúng ta phải chịu cái giá họ tăng họ mới bán. Tôi muốn cô đi Hawaii để thương lượng. Nếu công ty Grayson Coffee tăng giá, chúng ta phải tìm mua chỗ khác. Nếu chúng ta muốn thực hiện việc cấp quyền khai thác thì phải lo việc này. Tôi không thể đi được, Annie à. Tôi phải nằm nghĩ ít ra phải sáu tuần. Công việc này không phải dễ. Chúng ta có thể tiến hành, nhưng chúng ta phải có hợp đồng mua cà phê. Cô có thể làm được không? Không, hỏi thế sai rồi, cô có muốn làm thế không?

Annie nín thở.

- Anh nghĩ sao nếu tôi đem theo Rosie và Harry?

- Tại sao không? Mua vé máy bay cho chúng. Nhưng tốt hơn là thuê một chiếc máy bay, chúng mặc sức nô đùa trong máy bay. Chi phí tính vào công việc kinh doanh. Đây là công việc quan trọng nhất. Cứ ở lại lâu chừng nào cũng được, tùy cô. Cứ gọi nói chuyện với tôi, Fax cho tôi, báo cho tôi biết thành quả.

- Muốn làm gì thì làm. Đi bơi, đi lặn mang ống thở, tắm nắng cho da được nâu. Ở truồng đeo vòng hoa. Cứ làm cái gì cô muốn, Annie. Nếu cô không muốn ở tại Hawaii, cô đi chỗ khác. Cô cứ làm theo mơ ước của cô, bây giờ đã đến lúc cô nên sống theo mơ ước của mình.

Annie cười.

- Miệng anh quá dẻo, anh nên làm nghề bán xe cũ mới được, Tom à. Được rồi, được rồi, tôi sẽ đi. Anh muốn tôi khi nào đi?

- Sớm chừng nào hay chừng ấy.

- Cuối tuần có được không? Tôi cần đi mua sắm, thuê máy bay, dẫn mấy con chó đến bác sĩ thú y để chích thuốc cho chúng. Tôi sẽ đi vào chủ nhật. Anh có tin chắc anh sẽ khỏe khi tôi đi không?

- Lạy Chúa, dĩ nhiên tôi sẽ khỏe. Nếu cô không tin cứ hỏi bác sĩ thì biết. Bây giờ cô về đi. Tôi sắp có khách.

- Ai thế?

- Không liên quan gì đến cô.

- Cô nào đó có đàng hoàng không, Tom? Cô ta là ai thế? Cổ tên gì? Mấy đứa bé có thích cô ta không?

- Phải, chuyện đứng đắn. Tên cô ấy là Lillian, cổ là giáo viên. Thực ra là một trong số giáo viên của Ben. Mấy đứa bé thương cổ, và cổ thương chúng.

- Thế mà anh không nói cho tôi biết! Tại sao anh giấu tôi một chuyện như thế này? Tôi là em gái anh mà!

- Thì cũng giống như chuyện cô giấu tôi việc cô kiếm 100 ngàn đôla để trả cho Mona thôi. Bậy, tôi xin lỗi, Annie. Tôi không muốn nói thế. Tôi biết chúng ta đã thỏa thuận không nói chuyện này. Tôi không nói cho cô biết là vì tôi chưa chắc chắn. Chuyện nói ra biết đâu không thành thì sao. Khi cô đi về, tôi sẽ đưa cô đến Charleston để cô gặp cô ấy. Cô ấy nhắc tôi nhớ đến mẹ khi mẹ còn trẻ và chúng ta còn bé. Cô ta cũng có tính tình giống như mẹ. Annie cúi người xuống trên giường:

- Tôi mừng khi thấy anh tìm ra được người vừa ý. Thôi bây giờ tôi về. Tôi sẽ gọi anh trước khi lên đường để dặn dò anh những công việc vào giờ phút chót. Chúng ta có cần gọi điện hẹn gặp, hay báo gì cho họ biết không?

- Khỏi, cứ lặng lẽ đến. Đừng để cho Kiki đề phòng. Họ không muốn chúng ta phàn nàn. Cô hãy tiếp tục làm nữ doanh nhân đầu sỏ. Nếu cô không thích hợp đồng của họ, cứ bỏ. Cho dù chúng ta chấp nhận hợp đồng của họ một trăm phần trăm, cũng đừng vì thế mà không xử dụng ngón nghề khôn ngoan của cô. Bán cà phê từng pao hay nửa pao trong các tiệm cà phê sẽ gia tăng lợi tức rất lớn. Thêm từ ba đến bốn trăm ngàn pao cà phê trong một năm sẽ làm cho bất cứ người nào cũng phải quan tâm. Chúng ta sẽ bắt đầu bằng qui mô nhỏ, và trong lúc tôi dưỡng bệnh ở nhà, tôi sẽ nghĩ ra phương pháp cải cách làm ăn cho hợp với thực tế. Kiki chắc không biết đến phương án hành động của chúng ta. Tôi mới chỉ nói bóng nói gió, và tôi nghe chị ta đã có mòi thèm muốn rồi. Cứ đi Hawaii về rồi sẽ hay. Nếu việc này không thành, ta sẽ chuyển sang phương án B. Bất cứ cô quyết định như thế nào tôi cũng bằng lòng. Nhất trí chưa?

- Nhất trí. Thuê máy bay phải không? Xài sang đấy, Tom à. Nhưng tôi phải làm thôi.

- Hẹn gặp cô lại. Đừng sợ chuyện đá đít đồ ngu. Mà này, Elmo có khỏe không?

- Không được khỏe, Tom à. Ông sắp mừng sinh nhật 80. Ông gặp vài chuyện khó khăn, nhưng chúng tôi vẫn đi ăn với nhau một tuần ba buổi tối. Khi nào nghỉ bán cà phê tôi mới thôi đi ăn tối với ông. Không bao giờ ông quên mang về cho Rosie và Harry xương để chúng gặm. Tôi rất thương ông già ấy.

- Tôi biết. Cô hãy chăm sóc ông. Mà này, đưa ông đi Hawaii với cô. Chắc chắn ông rất thích đi.

- Ý kiến tuyệt vời quá. Tốt hơn là nên làm nhanh việc này, Tom à. Việc gì đáng làm, ta làm liền. Nhớ là chúng ta đã hẹn tôi sẽ gặp Lillian đấy nhé.

- Tôi không quên đâu. Thôi về đi. Chắc Lillian sắp đến rồi.

- Tôi đi đây, tôi đi đây.

Khi Annie bước lên chiếc phản lực cơ tư nhân để đi Hawaii, cô cảm thấy mình như một công chúa. Rosie, Harry và Elmo đã đến trước đó 5 phút. Tiền bạc là chất thuốc kích dục rất mạnh, cô nghĩ. Khi bước vào máy bay, được các tiếp viên và phi công chào đón niềm nở, cô nghĩ cô có thể làm bất cứ cái gì cô muốn làm.

Thậm chí cô có thể gọi Parker Grayson hay tuyệt hơn nữa, bay lên bờ Bắc và nói: - Tôi đang ở gần nhà anh. - Dĩ nhiên cô có thể làm như thế. Nhưng chắc không nên làm thế. Vậy tại sao mày mua áo quần và giày hợp thời trang ấy làm gì? Đồ nói láo, láo, phách tấu!

Annie thắt nịt cho hai con chó vào chỗ ngồi. Elmo ngồi ở giữa còn cô ngồi phía bên kia lối đi ở giữa. Cô thắt dây nịt cho mình rồi cười với Elmo.

- Tôi ghét đi máy bay.

- Tôi cũng không thích. Thực ra, đi máy bay an toàn hơn đi xe hơi. Tốt rồi, quí vị, chúng ta đi rồi! Lên lên và bay đi, - ông già cười vang. Harry sủa và Rosie sủa theo. Annie chỉ nghiến răng.

Elmo nhận ly rượu vang của người tiếp viên đưa. Annie cũng thế, rồi cô nói với người tiếp viên:

- Vui lòng cho con chó uống thứ nước gì không có cồn.

- Tôi không phục vụ chó. Có luật lệ như thế. - Người tiếp viên đáp, Harry sủa gay gắt.

- Trên chuyến máy bay này không có luật lệ gì hết. Tôi trả tiền cho bốn hành khách. Mỗi con chó đều có chỗ ngồi. Khi tôi thuê chuyến bay này tôi đã nói rõ rồi. Tôi đề nghị anh đi lấy đồ uống không có cồn cho hai con chó ngay. Nếu không có đồ uống không có cồn, thì lấy 7 Up cũng được. Nếu anh không lấy thì anh sẽ không đi cùng với chúng tôi khi máy bay quay về Charleston. Anh có thể tìm phương tiện riêng mà đi từ Hawaii về nhà. Hay là anh có thể xuống Dallas khi chúng ta hạ cánh xuống đấy. Anh cứ chọn lựa đi. - Annie nói lớn.

Người tiếp viên bỏ đi, rồi quay lại với hai chai nước giải khát không có cồn.

- Anh có quên cái gì không? Những con chó này rất tài và cực kỳ khéo léo, nhưng chúng không biết cách uống trong chai. - Elmo cười ngất cho đến khi sặc. Harry liếm nước mắt trên má ông già.

- Chuyến đi này chắc vui, - Annie cười khúc khích - Tôi đã gọi họ mang thức ăn trưa. Chắc ông thích, Elmo à. Ông có nhớ mấy bà bạn không?

- Không. Thậm chí tôi không nói cho họ biết chúng ta đi đâu. Chắc họ sẽ gọi điện thoại cả ngày lẫn đêm. Độ này họ làm cho tôi ngột ngạt. Tôi thích chăm sóc họ, nhưng thỉnh thoảng họ yêu cầu quá nhiều. Có phải cô sắp gặp anh chàng bán cà phê làm tim cô tan nát không? Cô không cần giả vờ không hiểu điều ông ta nói. Elmo hiểu cô rất rõ.

- Không. Và anh ta không làm tan nát tim tôi. Anh ta là con người thủ cựu. Tôi không chịu được tính thủ cựu ấy. Tuy nhiên, tôi cũng có cảm tình đôi chút.

- Vậy thì tại sao tuần trước cô đi mua sắm ở cửa hàng? Cô mua hết đồ ở các cửa tiệm? - Elmo nói, vừa rót nước không có cồn vào hai cái dĩa nhựa.

- Vì tôi giàu, tôi có thể mua đồ đến khi nào ngán thì thôi. Người nào khi đi nghỉ hè cũng mua sắm áo mới hết. Sao khi tôi đưa cho ông bộ đồ mới tôi mua, tôi không nghe ông nói gì hết?

- Chuyện đó lại khác. Đừng để tôi quên mang về hai cái váy cỏ. Cô có tiêu nhiều tiền không? - Elmo hỏi, vẻ láu cá.

- Rất nhiều. Nhiều hơn số tiền tôi mua sắm áo quần cả đời. Elmo, tôi có mua cái xách tay Chanel. Ông đoán bao nhiêu tiền.

- Hai trăm đôla à?

- Thử trả hai ngàn hai trăm đôla họ có bán không?

- Trời đất!

- Nói ông biết, tôi đã tiêu hết bảy ngàn đôla. Khi tôi tính toán lại, tôi gần phát bệnh. Tôi điên cả người.

- Tôi cũng nghĩ thế. Nội cái thuốc an thần mà người bác sĩ thú y cho hai con chó này cũng đã ớn rồi. Chúng ta sẽ làm gì cho hết giờ?

- Đọc sách báo. Hay là tôi bảo người tiếp viên chiếu phim xem. Ông phải đeo núm nghe mới nghe được, ông có thể nghe âm nhạc. Nếu ông muốn chơi bài, ta qua bên kia. Hay chúng ta có thể ngủ.

- Chúng ta nói chuyện. Cô có biết tôi đã nghe tin tức đêm qua như thế nào không?

- Tin tức à? - Annie cười khúc khích.

- Phải, tin tức. Nhưng tin tức ở Boston. Cô nhớ tên người tù vì tội ăn cướp tiền ngân hàng chứ? Hắn sẽ được ra khỏi tù sớm hơn vài năm vì hạnh kiểm tốt. Bây giờ hắn trên ba mươi rồi. Hắn đã sống những năm tháng đẹp nhất của cuộc đời trong tù. Hắn nói điều mà tôi không hiểu được. Hắn nói nếu tiền mà tìm ra được ngay tức khắc, thì chắc hắn không ở tù lâu như thế. Hắn nói thế có đúng không, Annie?

- Tôi không biết, Elmo. Đêm qua tôi không xem thời sự. Khi anh chàng thám tử bảo hiểm theo dõi chúng ta, ông ta không bao giờ nói chuyện như thế. Có lẽ hắn tin như thế thôi. Ăn cướp là ăn cướp.

- Điều làm cho tôi tức cười mãi là chỉ có một nửa số tiền được trả lại. Khi số tiền ấy được trả lại cách đây đã nhiều năm, người ta nói tiền bị “xơ” như là có ai đã giặt trong nước có hóa chất.

- Elmo, ông có tin những điều ông nghe không?

- Về việc này thì tôi tin. Họ trình cho mọi người thấy loại bao đựng tiền và các trái phiếu. Khi người trả lui số tiền, tiền được bỏ vào trong ba cái bao lớn đựng rác. Từ “xơ” là do người phóng viên nói. Không có dấu tay trên các tờ giấy bạc, trên các trái phiếu và trên mấy cái bao.

- Tôi nghĩ xơ là chuyện rất tự nhiên. Có lẽ họ tìm thấy có dấu tay và không nói ra mà thôi.

- Không. Không có một dấu. Anh chàng bảo hiểm nói anh ta đích thân kiểm tra từng tờ giấy bạc, và anh ta đã mất rất nhiều thì giờ. Công ty bảo hiểm đã lấy lui nửa số tiền của họ ở ngân hàng. Mọi người đều hoan hỉ, nhưng thằng ăn trộm vẫn ở tù.

- Đấy, ông thấy chưa, Elmo, đây là chuyện thật vô nghĩa. Đáng ra hắn sung sướng vì được ra khỏi tù sớm hơn. Tôi không muốn nói đến chuyện này nữa. Tôi cứ nhớ mãi cảnh anh chàng thám tử làm cho chúng ta khổ sở.

- Chuyện ấy đối với tôi không sao, Annie à. Tôi không muốn làm cho cô buồn. Tôi nghĩ anh chàng ấy chắc không muốn quấy rầy chúng ta đâu. Cuối tháng này cô có đến tham dự buổi họp mặt kỷ niệm 15 năm vào đại học không?

- Jane có yêu cầu tôi đến tham dự mới cách đây không lâu. Cô ấy muốn đi. Tôi đang suy nghĩ. Mười lăm năm là thời gian dài, Elmo.

- Khi cô đến tuổi tôi, thời gian còn dài hơn nữa. Tôi thích thấy lại cửa hàng cũ. Tôi thích nói chuyện với bọn trẻ và thích nghe chúng gọi bố. Nhưng còn tùy vào tình cảm của mình lúc ấy. Người mua cửa hàng của tôi hứa sẽ gởi cái biển hiệu lui cho tôi, nhưng 13 năm rồi ông ta vẫn không gởi. Tôi đã gọi cho ông ta và viết cả một chục lá thư. Cô có nghĩ ông ta vẫn gọi cửa hàng là tiệm Dược phẩm Richardson không? Chuyện này không sao, nên cô vội đáp:

- Có thể. Tôi sẽ nhờ luật sư làm việc thôi. Vấn đề này có ghi trong hợp đồng không?

- Có chứ. Khi tôi chết, tôi muốn biển hiệu ấy đi theo tôi. Ghi cho nhớ, Annie.

- Đừng nói chuyện như thế nữa, Elmo. Ông sẽ sống đến một trăm mười tuổi. Ông biết tôi là một nhà tiên tri giỏi.

- Giỏi như tôi đoán trước mưa sẽ đến, - Elmo cười. - Tôi phải ngủ một giấc.

Annie nhìn thẳng trước mặt cho đến khi cô chảy nước mắt. Cô nghĩ đến cái giọng kỳ lạ của Elmo vừa nói với cô. Giọng ông như thể ông cố cảnh cáo cô về điều gì đấy. Trong bao năm qua, có lúc cô nghĩ rằng ông chủ tiệm thuốc tây này có ý nghi ngờ cái gì. Nhưng rồi cô nghĩ Jane cũng có ý nghi ngờ cô. Trong lúc đó thì chính Jane là người bị Peter Newman chú ý đến nhất. Tội lỗi. Tội lỗi. Tội lỗi. Có phải những người đi ở tù về thường tìm cách trả thù không? Nhà tù không cải huấn được gì tù nhân à? Liệu tên tù nhân này sẽ cấu kết với anh thám tử bảo hiểm này không? Để làm cái gì?

- Mốc xì việc các người cấu kết với nhau, - Annie nói lẩm bẩm. - Mình đang đi đến thiên đàng, mình không nghĩ đến những chuyện xả rác ấy nữa. Có thể sau này sẽ hay. Rất lâu sau này. - Vì bây giờ cô sẽ nhắm mắt, mơ đến chuyện mặc cái áo dài theo kiểu trên đảo có màu cầu vồng mà Mattie đã may cho cô cách đây nhiều năm. Cô sẽ mặc ở đâu, cô không biết. Cô nghĩ cô có thể mặc cái áo để ngồi sau thác nước mà Parker đã đưa cô đến. Nếu cô may mắn, có thể cô sẽ thấy lại chiếc cầu vồng. Parker, anh ở đâu? Ngay giờ này, anh đang làm gì? Anh có giác quan thứ sáu để biết tôi đang đến gần anh hay không? Có khả năng hy vọng chúng ta sẽ nhào người vào vòng tay của nhau không? Ước gì bây giờ cô gọi cho Daniel được, để báo cho anh ta biết cô đang đi Hawaii. Tại sao mình không làm thế? Vì mình là đồ điên, thế đấy!

Một lát sau cô ngủ say. Cô chỉ thức dậy khi người tiếp viên vỗ nhẹ lên vai cô.

- Cô Clark, xin cô buộc thắt lưng vào chỗ ngồi, chúng ta sắp hạ cánh.

Annie dẫn hai con chó đi bách bộ trong khi Elmo cứ ngồi trên máy bay. Bốn mươi phút sau, họ lại cất cánh. Cô nhắm mắt, hy vọng tiếp tục được giấc mơ kỳ diệu về Parker Grayson.

Giấc mơ ấy không đến; một thanh niên mắt đen tay cầm súng, bao bạc vác trên vai đi đến phía cô, cô đang đứng núp ở sau cái thác, nơi cô đã trải qua những giờ hạnh phúc với Parker Grayson. Hiện ra bên kia thác là Peter Newman trong chiếc bè bằng cao su vàng, mặt ông ta lộ vẻ hân hoan, sung sướng.

- Bắt được rồi!

Annie tỉnh dậy, mồ hôi rịn ướt cả mặt. Elmo nhìn cô với cặp mắt lo lắng.

- Trời đất! Cô bệnh hay sao, Annie?

- Tôi nằm mơ giấc mơ thật khủng khiếp. Giấc mơ quá lạ đời. - Annie vừa nói vừa lấy khăn trong xách ra để lau mặt. - Vã lại, hôm nay tôi không ăn gì. Ông chuẩn bị ăn trưa chưa? Nếu ông không phản đối thì ta vừa ăn vừa xem phim. Tôi đã gọi đem đến rượu vang hảo hạng để uống khi ăn.

- Được rồi, cứ thế mà làm, cô gái.

Khi Elmo đi với Annie ra tắc xi để đến công ty cà phê Grayson với cô, ông nói:

- Cô diện vào trông quá bảnh, cô em à. Cô làm cho dân Hawaii mê mẩn đến ngẩn ngơ, quên mặc sa rông.

Annie cười.

- Ở đây họ không mặc sa rông đâu Elmo. Tôi cũng không tin họ mặc váy cỏ. Phụ nữ ở đây mặc áo dài kiểu trên đảo được gọi là muu- muu. Tôi có một cái, để rồi tôi sẽ mặc cho ông xem. Tôi sẽ kiếm một cái đem về nhà cho đứa cháu gái. Ông thấy tôi trông được à?

- Trông cô đẹp chứ không phải được. Cô mặc áo ấy trông như người mẫu. Nghiêng cái mũ một chút. Không biết phụ nữ có còn đội mũ không, - Elmo càu nhàu nói.

- Mọi người đều đội để che nắng. Trời ở đây nóng. Đừng để cho các con chó đi xa và cho chúng uống nhiều nước.

- Tôi đã từng giữ chó nhiều năm. Tôi biết cách chăm sóc chó. Điều tôi lo là cô phải kiếm ra một căn hộ rộng đủ cho hai con chó này. Annie xoa ngón tay cái và ngón trỏ với nhau.

- Có tiền là yên hết, Elmo. Khi tôi về, tôi sẽ gọi ông. Chúng ta sẽ đi ăn tối ở ngoài. Nếu ông thấy khỏe, ta sẽ đi bộ chơi một vòng, ngồi ngoài hành lang uống rượu vang, tháo túi xách soạn đồ đạc ra, rồi ngày mai ta sẽ đi ngắm cảnh. Chúng ta nghỉ ngơi cho khỏe và ngày hôm sau ta đến Maui là hòn đảo đẹp nhất trong số đảo ở đây. Hẹn gặp lại ông.

Ngồi trong xe tắc xi, Annie ra sức vuốt chiếc áo dài cho phẳng và ngồi thẳng băng, để khi cô bước lên thềm nhà Parker, trông cô khỏi luộm thuộm, nhếch nhác. Liệu có anh ta ở đấy không? Anh ta có tham dự buổi họp không? Trông anh ta sẽ ra sao nhỉ? Anh ta sẽ nói gì? Đêm qua cô đã suy nghĩ những câu để trả lời và để nói cho đến gần sáng. Cô mong sao Parker cũng sẽ có mặt tại buổi họp này. Anh ấy đã nói ảnh làm việc rất nhiều giờ, thỉnh thoảng từ 5 giờ sáng cho đến 10 giờ tối. Kiki Aellia là ai nhỉ? Người phụ tá của ảnh phải không? Người hợp tác ư? Thư ký trưởng phải không. Thậm chí cô không biết Kiki là nam hay nữ, vấn đề này cũng quan trọng chứ. Đáng ra cô nên hỏi Tom cho tỉ mỉ mới phải.

Cô ngồi duỗi thẳng hai chân. Chiếc quần lót làm cô khó chịu, còn cặp chân quá trắng khiến cô bối rối. Nghĩ đến sự trần truồng, bỗng cô hơi e thẹn, hai chân ửng đỏ, giúp cho đôi xăng đan có quai gài tăng thêm vẻ hấp dẫn. Chiếc áo dài bằng lanh màu vàng chanh rất hợp với khí hậu ở đây. Chiếc kim găm bằng ngọc có hình hoa cúc, quà tặng của Elmo từ năm đầu tiên biết nhau cài trên vai áo. Dãi vải màu vàng chanh quấn quanh chiếc mũ rơm thanh nhã hài hòa với màu áo. Trông cô rất sành điệu và cô cảm thấy thành công trên trường đời.

Nếu cô cảm thấy mình thấp kém hơn Parker Grayson, thì cô nên xua đuổi ý nghĩ ấy đi. Chuyện cách đây mấy năm cô đã mắng nhiếc ông vua cà phê cũng là do cảm giác thua sút của cô đối với anh ấy mà ra. Cô nhắm mắt nghĩ đến những giải thưởng, những lời ca ngợi, những bằng danh dự, những lễ nghi và những tờ giấy khen đã ban cho cô trong những năm qua. Việc cô được bầu Nữ Doanh Nhân Xuất Sắc Trong Năm là điều đáng tự hào cho cô. Các tổ chức bảo vệ quyền thú vật đã tặng cho cô bốn “Giải Thưởng Chân Vàng” trong bốn năm vừa qua. Còn chuyện cô quên kể đến nữa là cô được nhiều thành phố trên thế giới mời đến thăm. Cô lẩm bẩm trong miệng:

- Tốt đẹp quá rồi, Annie Daisy Clark à.

- Chúng ta đến rồi, thưa cô, - người tài xế nói, anh ta bước ra khỏi xe, mở cửa cho cô xuống. - Tôi đợi cô, không sao đâu.

Annie sửa lại cái áo, hít mạnh vào một hơi, đeo cái xách Chanel có sợi dây da vàng lên vai. Mong sao anh ấy có mặt ở đây.

Cô quá đẹp đến nỗi cô làm cho người ta lo sợ. Hầu như thế. Annie đưa tay ra bắt.

- Có phải cô là...?

- Kiki Aellia. Và chắc cô là em gái của Tom, Annie? Chào mừng cô đến Công ty Cà phê Grayson.

- Cám ơn.

- Chúng ta đến phòng ăn nhỏ để dùng cà phê và bánh ngọt hay có thể ngồi tại văn phòng của tôi. Hôm nay tôi đã tranh thủ dành 30 phút để tiếp cô. Xì, ba mươi phút. Annie cảm thấy bắt đầu nổi giận. Dẹp mẹ phòng ăn đi. Cô đáp:

- Tôi quyết định công việc chỉ trong 5 phút thôi. Có lẽ tôi không muốn làm mất thì giờ của cô. Tôi xin một lon côca thôi, khỏi cần cà phê. Chúng ta thỏa thuận như thế chứ? - Annie nói bằng một giọng lạnh lùng. Cặp lông mày cạo tỉa sắc sảo của Kiki Aellia nhướng cao.

- Được thôi, - cô ta nói, đi trước dẫn đường vào phòng làm việc đẹp đẽ cắm nhiều hoa hồng địa phương. Hoa thơm ngát.

Annie ngồi, tréo chân lên nhau. Cô biết người đàn bà ngồi trước mặt cô đang đánh giá cái áo cô đang mặc và chiếc xách tay. Annie chua chát nghĩ:

Mình đã tiêu pha tiền bạc rất nhiều. Parker ở đâu nhỉ?

Người ta thường nói: phương pháp chạy là tốt nhất. Tôi không thể chịu đựng nổi việc tăng giá cà phê. Thực vậy, tôi đến đây để yêu cầu cô bớt cho tôi giá hai đôla một pao.

- Vấn đề này không được đâu, Cô Clark à. Tiền công lao động tăng. Cà phê Kona là loại hảo hạng. Chúng tôi không có sự lựa chọn nào khác. Không như các nhà xuất khẩu cà phê khác, chúng tôi đã không tăng giá trong bảy năm, - Kiki thản nhiên đáp. - Trừ phi cô bằng lòng mua cà phê chưa rang thì được.

- Nếu cô đã quyết định như thế, thì tôi không có lý do gì ngồi đây 30 phút như cô đã có ý để dành cho tôi. Tôi muốn nói với cô một ý như thế này, - Annie vừa nói vừa đứng dậy. - Nếu tôi mua cà phê ở chỗ khác, thì chắc cô phải bán đi khắp nơi hai trăm bốn mươi ngàn pao cà phê. Cô có tính toán lợi hại không? Tôi không biết Tom có nói cho cô biết hay không, là chúng tôi sẽ mở thêm tiệm Hoa Cúc. Chúng tôi sẽ gia tăng số cà phê bán cho khách. Nếu kế hoạch chúng tôi thực hiện đúng theo dự kiến, thì chúng tôi sẽ mua gấp ba lượng cà phê tôi đã mua. Cho nên việc giảm giá là chính yếu. Cô chắc không muốn mất 10 triệu đôla một năm chứ? Cho nên giá 14 đôla một pao là đúng. Dĩ nhiên rang rồi - Annie nhìn vào đồng hồ. Cô đã dùng hết 8 phút. Cô cười duyên dáng. - Tôi đang ở tại khách sạn Whaler. Có lẽ cô cần có thì giờ để suy nghĩ. Tôi để cô suy nghĩ cho đến 5 giờ chiều nay. Gặp cô thật tuyệt, cô Aellia. À, anh tôi gởi lời chào cô. Bây giờ tôi xin kiếu. Cô muốn nói gì không? ông Grayson chắc thế nào cũng rất buồn vì việc hợp đồng làm ăn này tan vỡ. À mà này, ông ta ở đâu không thấy? - Annie mạnh dạn hỏi.

- Ở Maui. Anh ấy chỉ đến đây mỗi tuần hai hay ba lần để kiểm tra công việc trong phòng thí nghiệm thôi. Tôi không ngờ cô biết anh tôi, cô Clark.

- Anh trai!

- Chúng tôi quen nhau lâu năm rồi.

Kiki là em của Parker. Nếu em gái của Parker làm việc cho công ty cà phê, thì việc cô mắng anh ta một trận ngày xưa đã có hiệu nghiệm. - Anh trai cô nợ tôi 12 ngàn pao cà phê. Cô cứ nói như thế với anh ấy. - Annie không biết cảm giác của mình có đúng không, nhưng cô thấy đôi mắt xinh đẹp của cô ta hiện ra vẻ kinh ngạc.

- Có lẽ tôi sẽ thu xếp lại kế hoạch để chúng ta bàn thảo vấn đề. Việc thương thảo thường... hay hơn.

- Có lẽ cô không nên làm thế. Tôi muốn nói việc thu xếp lại của cô. Tôi không thương thảo. Lãnh đạo quốc gia mới thương thảo. Tôi chỉ là một công ty nhỏ có vốn nhiều triệu đôla đến mua bán với cô thôi. Tôi đã đưa ý kiến rồi, nếu cô không bằng lòng thì tôi xin kiếu từ thôi. - Annie nhìn đồng hồ. Ôi, trời đất, tôi đã làm cho cô mất thêm bốn phút nữa. Hẹn 5 giờ, cô Aellia. Không trễ một phút.

- Cô mặc cả gắt gao quá, cô Clark.

- Cô nói thế là sai rồi. Tôi không mặc cả. Mười bốn đôla một pao là giá quá đẹp. Tôi thường tự hào về việc xử đẹp của tôi. Mười ba đôla là đúng giá, nhưng con số 13 thường xui.

- Tôi cần hỏi ý kiến của anh tôi.

- Cô cứ làm bất cứ điều gì cô thấy hợp với cô, cô Aellia à. Giá tôi đưa ra như thế chắc chắn rồi, và hạn chót để cô trả lời cũng chắc chắn. Thêm chuyện này nữa. Chuyện nhỏ, nhưng nhiều khi lại có ảnh hưởng đến quyết định. Hôm nay chúng ta hẹn gặp nhau. Chắc thế nào mọi người cũng đều biết, vì họ thấy xe hơi phục vụ đưa đón. Tôi đã biết là cô tiếp đãi khách hàng càng tốt bao nhiêu, thì mối liên hệ càng phát triển tốt đẹp bấy nhiêu.

- Tôi sẽ nhớ điều đó, cô Clark.

- Tôi cũng sẽ nhớ, - Annie nhỏ nhẹ đáp.

Annie trở về khách sạn, khách sạn ồn áo náo nhiệt. Hàng trăm khách và nhân viên đang đua nhau nói như chim ác là kêu. Cô hỏi một thanh niên đang cầm trên tay tấm ván lướt sóng chuyện gì đang xảy ra. Anh ta đáp:

- Đường ống dẫn nước bị vỡ. Các tầng lầu đông người ở. Nên ban quản lý bố trí cho khách đi ở chỗ khác. Không tốn tiền.

Annie nhìn đám đông ồn ào, cô nhớ đến ngày cách đây đã nhiều năm cô đến lầm chỗ vào lúc lầm giờ. Ruột cô bỗng trở nên cồn cào. Một lát sau cô thấy hai bóng đen di động. Khách đều tản mát ra khi Rosie và Harry bỗng dừng lại, ngồi xuống, rồi sủa lớn để cảnh giác.

Annie vuốt ve hai con chó vài phút.

- Tụi bay làm cho những người này sợ đến chết được. Tụi bay phải tỏ ra mình là nữ lưu khuê các và đấng mày râu anh hào chứ. - Annie cười, âu yếm nhìn Rosie nhảy lên chào người khách mà cô đang nói chuyện, đưa chân cho khách bắt. Harry kiên nhẫn chờ cho đến khi Rosie quay lui nó mới đến chào khách như thế.

- Những con chó tuyệt quá. Tôi tưởng chúng sẽ không để cho ai đến quá gần cô chứ.

- Đúng vậy, chúng không để đâu. Xin lỗi. Elmo, đến đây, - cô nói, vẫy cái mũ rơm trên không.

- Chắc cô nghe tin rồi, - Elmo nói.

- Rồi, một người khách mới báo cho tôi biết. Đồ đạc chúng ta ở đây.

- Trước cửa. Họ sẽ chở xe tất cả chúng ta sang ở chỗ khác. Chúng ta sẽ đi trong chuyến xe tiếp theo. Cô về đây thật đúng lúc. Công việc diễn tiến ra sao.

- Không được tốt đẹp, Elmo. Cô ta vẫn giữ giá. Parker không có ở đây. Hình như lúc này cô em anh ta điều hành công việc. Cô ta muốn tăng, còn tôi muốn giảm. Tôi hẹn cô ta đến 5 giờ phải trả lời cho điều kiện giá cả tôi đưa ra. Tôi đoán cô ta không có toàn quyền quyết định, vì cô ta nói cô ta phải nói chuyện với anh trai đã. Họ sẽ chuyển hết đồ đạc của chúng ta chứ?

- Họ nói họ chuyển. Tôi đã ký vào giấy tờ rồi.

- Chỗ ở mới có tiện cho hai con chó không?

- Họ nói đủ chỗ. Họ gọi tên chúng ta kìa.

- Tôi rất ân hận để cho ông thu dọn áo quần một mình, Elmo.

- Cô đùa à? Lần cuối cùng tôi thấy những thứ không nên nói đến như thế cách đây đã 60 năm rồi. Đây là điều tôi rất hân hạnh được làm. - Elmo cười sung sướng. - Hai con chó nhìn tôi làm rất chăm chú. Tôi thấy làm việc này rất thú. Tôi thấy cô có vẻ không được vui, phải không cô Annie Daisy Clark?

- Tôi tưởng có anh ấy ở đây, Elmo. Tôi chuẩn bị tinh thần để gặp ảnh, thì ra chỉ có mình cô em của ảnh. Cô ta quá chán. Họ có phòng thí nghiệm, ông có ngạc nhiên không? Khi tôi đến đây lần trước, họ không có. Chuyến đi nghỉ ngơi này của chúng ta không uổng công.

- Ngày mai là ngày khác. Có lẽ anh ta sẽ xuất hiện khi chúng ta đã ổn định chỗ ở. Họ sẽ không để mười triệu đôla tuột ra khỏi tay đâu. Tôi không cần để ý họ giàu và thành công ra sao. Có lẽ họ cần có một phòng thí nghiệm để thử nghiệm hạt cà phê. Hà, tôi cam đoan họ cố tạo ra những loại cà phê tổng hợp. Bây giờ công việc như thế này rất tự nhiên. Cái gì cũng có 10 thành phần hết, người ta khó mà biết được. Tại sao cà phê lại không như thế?

Annie cau mày, nhún vai, cô bận nghĩ cảnh ở bên dưới thác nước lấp lánh. Cô liếm môi, nhớ lại nụ hôn Parker Grayson đã hôn cô lần ấy, nụ hôn tuyệt vời biết bao.