← Quay lại trang sách

Chương chín

Đến ba giờ rưỡi chiều Annie mới treo hết các áo dài nhăn nhúm cuối cùng lên. Cái tủ áo đầy cả thứ mà Elmo gọi là những thứ khó nói. Hai con chó ngủ trên ban công nhìn ra biển.

- Trong lúc cô đợi điện thoại, ta uống bia lạnh chứ?

- Nghe hay đấy. Ở đây đẹp không, Elmo?

- Đẹp, nhưng tôi không biết tôi có muốn ở đây hay không.

Annie nhận chai bia rồi ra ngoài ban công. Cô nhìn đồng hồ.

- Chắc cô ta đợi gần đến giờ mới gọi đến.

- Cô ta muốn làm cho cô hồi hộp. Nghề kinh doanh mà. Có lẽ cô ta không đến gặp anh trai đâu. Chuyện này đã rõ ràng.

- Có lẽ tôi nên gọi chỗ ở bên kia để hỏi xem có ai gọi đến cho chúng ta không.

- Cô đã làm thế cách đây nửa giờ rồi. Cô cũng đã gọi xuống dưới lầu. Cứ ngồi ngắm biển uống bia đã.

Mấy con chó chạy ra cửa trước khi có người gõ cửa. Annie thở hổn hển, rồi mặt cô trắng bệch. Nếu đây là Parker thì sao? Những con chó rên rỉ.

Elmo cất tiếng lề rề nói:

- Cách duy nhất để cô biết ai gõ cửa, thì cô mở cửa ra khắc biết. Annie đi chân trần ra cửa. Cô nhìn qua lỗ nhìn nơi cánh cửa. Hai người đàn ông. Cô nói với mấy con chó:

- Ngồi xuống cho nghiêm túc. - Cô mở cửa. - Các ông hỏi gì?

- Hỏi cô Clark. Tôi là quản lý, còn đây là phụ tá của tôi. Chúng tôi ân hận xin thưa với cô rằng ở đây chúng tôi không cho phép chó ở trong phòng. Tim của Annie đập thình thịch trong lồng ngực.

- Nếu thế thì tại sao ông để cho tôi ở trong phòng này? Chó của tôi đã được huấn luyện rất hiền. Nếu có gì thiệt hại, tôi sẵn sàng bồi thường. Chỗ ở bên kia ngập nước không phải lỗi tôi. Tôi không phải tự ý sang đây mà người ta đưa sang, và các ông đã bằng lòng. Tôi không đi, và chó của tôi cũng không đi. - Cô không hiểu; thú vật không được phép ở trong phòng, - người quản lý cau có nói.

- Điều tôi hiểu việc ông không hiểu là tôi đã đăng ký vô ở đây. Ông đã bằng lòng cho phép tôi ở đây. Có người ở trong khách sạn này đồng ý để cho tôi ở rồi. Tôi lặp lại: tôi không đi. Đấy, bây giờ ông không hiểu điều gì nữa?

- Chúng tôi không cho phép thú vật ở.

- Ông đã nói rồi. Ông biết tôi đã theo đúng luật lệ của ông. Luật lệ áp dụng cho mọi người ở trong khách sạn Whaler này. Nếu ông không thích ý kiến của tôi, thì ông cứ đi gọi ban lãnh đạo khách sạn Whaler đến đây. Harry, Rosie, cho quí ông đây thấy răng của tụi bây đi. Nếu gặp lúc không quá căng như thế này thì chắc Annie đã phá ra cười khi thấy hai con chó nhe răng. Cô nói với hai người quản lý có vẻ lo sợ:

- Thế đã có ấn tượng chưa? Nếu tôi thả 5 trăm đôla ở nơi ngưỡng cửa, mọi việc có yên được không?

- Sẽ làm ngơ như không thấy, - người quản lý đáp. Người phụ tá quản lý gật đầu chấp nhận.

- Các ông đợi một lát. Annie vào trong một phút quay ra, nắm 5 tờ giấy bạc 100 đôla thẳng băng. Cô thả ra ngoài hành lang rồi nói: - Ai tìm được người ấy giữ. - Nói xong, cô đóng cửa.

- Bọn bay nhe răng thật tuyệt! - Cô nói, thọc lét vào tai của các con chó. Nếu chúng là mèo, thế nào chúng cũng kêu gừ gừ. Annie ngồi phịch xuống ghế và hỏi:

- Chắc ông nghe rồi chứ?

- Đến khi cô bảo mấy con chó nhe răng tôi mới nghe. Thật khéo léo, - Elmo đáp.

- Phải, khéo léo mà tôi phải mất năm trăm đôla đấy! Mấy giờ rồi?

- Bốn giờ mười lăm phút.

- Gần đến giờ, nghỉ ngơi gì nữa?

- Cứ nghỉ ngơi phút nào hay phút ấy. Tôi khuyên cô hãy uống thêm chai bia nữa.

- Cũng được thôi. Ba chai là tôi xỉn đấy. Elmo, ông chấm dứt trò phục rượu cho tôi đi. Chúng ta nói về chuyện gì bây giờ?

- Cô muốn nói về chuyện gì? - Elmo hỏi.

- Tại sao ông không lấy vợ. Elmo?

- Tôi nghĩ là tôi không tìm ra được người phụ nữ nào vừa ý. Tôi muốn tìm được người tốt và kỳ diệu như mẹ tôi. Không ai được như bà. Đôi lần tôi gần lấy vợ, nhưng rồi có vài chuyện không vừa ý, nên tôi lại thôi. Thế nhưng, tôi rất yêu con nít. Tôi thích bọn nhóc ở khu đại học. Đấy, chuyện của tôi chỉ có thế. Tại sao ta không nói về Parker Grayson?

- Không có gì nhiều để nói. Ông biết chuyện này rồi. Anh ta quá nệ cổ, không nhìn xa thấy rộng. Tuy nhiên, anh ta hôn rất tuyệt. Tôi thích ảnh, và tôi nghĩ chắc ảnh cũng thích tôi. Thỉnh thoảng tôi cảm thấy mình mâu thuẩn với mình. Một phần muốn gặp ảnh, một phần lại không. Đấy, chuyện chỉ có thế. Bây giờ chúng ta nên nói về cái gì? Mấy giờ rồi?

- Bốn giờ 25 phút. Cô có thể nói về hoa ở Hawaii. Hoa trong vườn ở bên phải, người ta gọi là hoa dâm bụt.

- Đúng. Cam đoan ông không biết con chim khổng lồ ấy. Đấy là con ngang. Nó như là con ngỗng. Ông biết cái cây to lớn kia là cây gì không? Đó là cây Kukui, người ta thường xem như cây bạch lạp. Trước kia, vào thời xưa, dân Hawaii dùng cây này để lấy dầu thắp đèn, để ăn và làm thuốc.

- Cô biết nhiều đấy chứ, - Elmo nói, vừa đứng dậy lấy thêm bia.

- Cho mấy con chó uống thứ nước không có cồn, Elmo. Annie mở nắp lon bia, tu một hơi.

- Chà, tuyệt! Gặp ngày nóng như thế này, không có gì tuyệt bằng uống bia lạnh. Mấy giờ rồi, Elmo.

- Bốn giờ 35 phút.

- Ông biết con cá bự ấy là cá gì không? Ông đọc là Humuhumunukunukuapua.

Elmo cười to đến nỗi những con chó ngừng liếm nước giải khát không có cồn để nhìn ông.

- Cô học được các thứ ấy ở đâu thế?

- Từ tập sách bướm trên máy bay. Tôi đọc từng chữ khi ông đang ngủ.

- Tôi rất khâm phục. - Ông già nói.

- Ông phải khâm phục thôi. Ông nghe này nhé “Ua mau ke ea o ka aina Ika pano”. Câu này có nghĩa là: đời sống trên đảo mãi mãi quang minh chính trực. Họ nói vua Kamehameha III tuyên bố như thế khi cờ Hawaii được kéo lên sau một thời gian ngắn ngủi bị một đô đốc hải quân Anh chiếm quyền.

- Bây giờ tôi đã được học hỏi đầy đủ. Chúng ta có cái gì ăn cho vui miệng không?

- Có bánh bột bắp và quả khô trong cái giỏ họ tặng ta đấy. Tôi lấy để cho ông ăn. Mấy giờ rồi?

- Bốn giờ 45.

- Nếu điện thoại reo sau năm giờ chỉ một giây thôi, là ta không trả lời. Có lẽ tôi gọi cho khách sạn Whaler lại.

- Nếu làm thế cô thấy an tâm, thì cứ gọi đi.

- Elmo, có thể mọi người đang bận rộn chuyện sửa ống dẫn nước bên ấy. Có lẽ không ai nghe điện thoại.

- Vậy hãy gọi đi. Khi họ trả lời, chắc cô sẽ thấy mình sai lầm.

- Hôm nay ông gắt gỏng đấy, Elmo. Có phải bệnh khớp làm ông khó chịu không?

- Sơ sơ. Ngay ở đây đẹp mà tôi cũng chẳng thích mấy. Nhiều hoa quá. Xanh quá. Tôi không thích ở trong nhà. Tôi thích ra ngoài hiên ngồi trên ghế xích đu.

- Ông có muốn về nhà không, Elmo? Nếu ông muốn thì cứ về.

- Tôi nhớ cửa tiệm Hoa Cúc như tôi nhớ tiệm dược phẩm ngày tôi rời khỏi Boston. Nếu tôi về cô có buồn không? Tôi sẽ đem theo mấy con chó với tôi.

- Nếu ông thích thì cứ làm, Elmo. Sau năm giờ một phút, tôi sẽ gọi phi trường đăng ký chuyến bay cho ông. Tôi sẽ đáp máy bay chợ để về cũng được.

- Tôi cảm thấy mình là kẻ thô lỗ khi bỏ cô mà về.

- Ấy là vì ông là kẻ thô lỗ. Tôi hiểu. Ông đã soạn áo quần ra chưa?

- Chưa. Để thế khi nào đi cho tiện. Có thật cô không phản đối việc tôi đem mấy con chó về không?

- Không phản đối. Tôi cứ tưởng ông muốn đi nghỉ hè. Tôi nhớ từ lúc tôi biết ông đến giờ, có bao giờ tôi thấy ông đi nghỉ hè đâu.

- Là vì tôi không đi. Nghỉ hè chẳng nghĩa lý gì hết. Tôi quá già không muốn phí thì giờ đi các nơi làm gì. Tôi muốn làm việc. Tôi muốn giúp Tom bán cà phê. Cô chắc muốn có những cái xách đẹp. Có lẽ màu trắng có hình hoa cúc. Này, tôi có thể làm những việc ấy trong khi cô ở đây đuổi theo anh chàng mà cô nói là không muốn bị bắt.

- Tôi không nói như thế, Elmo. Mấy giờ rồi.

- Bốn giờ 57 phút.

- Nếu bây giờ mà ông về thì tôi sẽ làm gì? Tôi đã có kế hoạch đi du lịch.

- Cô cứ đi. Tôi sẽ đón cô về. Tôi không thể đi như trước kia. Mấy con chó sẽ sung sướng khi được ở trong môi trường của nó, - Elmo nói, ông đã bày tỏ quan điểm của mình.

- Tôi không biết nói sao. Chắc tôi lộn xộn lắm phải không?

- Không, không, Annie. Cô không làm gì lộn xộn hết. Thỉnh thoảng cô quá chủ quan quá mà thôi. Khi cô vào tuổi của tôi, cô sẽ thích ở những nơi nào cô cảm thấy thoải mái. Tôi thích cái ghế cũ của tôi, đôi dép đã mòn và cái tivi màn hình lớn của tôi. Tôi thích đi thơ thẩn trong bếp và tưới cây. Tôi thích quậy cái bếp lò vì biết sẽ có người dọn dẹp. Điều tôi thích nhất là thức khuya ngồi đọc báo và tạp chí.

- Tôi thương ông, Elmo Richardson. - Lần này Annie không hỏi giờ nữa. Cô nhấc máy điện thoại mà cô đã kéo ra ngoài ban công, rồi bấm số máy mà người phi công đã đưa cho cô. - Kế hoạch thay đổi, phi công trưởng à. Ông Richardson muốn về càng sớm càng tốt. Ông ấy đã chuẩn bị hành lý, sẵn sàng lên đường rồi. Nếu ông không có ý kiến gì thì trong vòng 30 phút nữa là chúng tôi có mặt ở phi trường. Không, tôi không về với ông ấy, nhưng hai con chó thì về, cho nên ông chuẩn bị nhiều nước giải khát không có cồn và nhiều thứ gì ăn được cho ông Richardson.

- Chúng ta sẽ đi tắc xi, - cô nói với Elmo. - Tôi hy vọng sẽ kiếm được một chiếc chịu chở mấy con chó.

- Cô cứ thả xuống nền nhà vài tờ bạc là được, - Elmo cười.

- Tôi sẽ làm như thế. Có lẽ mai mốt tôi sẽ thuê một chiếc xe hơi để đi tham quan các nơi.

- Ý kiến hay đấy. Tôi sẵn sàng rồi.

- Tốt, này tụi bay, ta đi thôi. Chúng ta nên dùng thang máy. Để khỏi gây náo động làm gì. Khi về tôi sẽ gọi Tom. Ông nhớ kiểm tra anh ấy, Elmo à. Anh ấy giống ông; ảnh không ngồi yên. Ảnh luôn luôn làm cái gì đó. Bên ngoài, một thanh niên người Hawaii mặc áo sơ mi có hoa đỏ và trắng đến gần Annie.

- Mấy con chó của cô đẹp quá. Tôi thường muốn nuôi con chó chăn cừu giống Đức, nhưng em gái tôi dị ứng với lông chó. Tôi không biết họ cho phép chó ở đây. Tôi chỉ làm bồi phòng, cho nên có lẽ vì thế mà họ không nói cho tôi biết. Cô là Cô Hoa Cúc phải không?

- Chuyện này thật rắc rối. Vì thế mà chúng phải ra về. Anh có thể gọi giúp một chiếc tắc xi bằng lòng chở hai con chó được không? Chúng tôi muốn đi đến phi trường. Làm sao anh biết tôi là Cô Hoa Cúc?

- Họ nói Cô Clark là Cô Hoa Cúc. Chuyện này có ghi trên bản thông tin, ông quản lý làm thế để chúng tôi gọi khách cho đúng tên. Tôi không biết Cô Hoa Cúc nghĩa là gì. Nếu cô cho tài xế một số tiền thưởng kha khá thì anh ta chịu lái thôi.

- Năm chục đôla có được không? - Annie hỏi. - Tôi có nhiều tiệm cà phê có tên là tiệm Hoa Cúc.

- Ba chục đôla là quá nhiều! Quá trễ rồi, - anh ta nói, vui vẻ vẫy tay. Annie đưa cho anh ta tờ bạc 10 đôla khi anh đưa giúp mấy con chó lên ghế sau xe.

- Mahala, - người hầu phòng gọi lớn khi anh ta bỏ 10 đôla vào túi. Ở phi trường, chiếc máy bay đã sẵn sàng. Annie áp tải hai con chó lên cái thang sắt để vào máy bay.

- Chúc ông thượng lộ bình an, Elmo. Khi biết ông đã về đến nhà bình an, tôi sẽ gọi cho ông. Chăm sóc mấy con chó giúp tôi. Tôi sẽ kiếm cho ông những cái váy cỏ đẹp nhất trên đảo này.

- Các bà bạn của tôi chắc sẽ rất thích. Chắc là tôi không báo trước việc tôi về làm gì. Tôi và mấy con chó lặng lẽ mà về là hay hơn hết. Annie, có thật cô không buồn vì tôi không?

- Thật. Tôi hiểu, Elmo. - Cô thọc lét tai mấy con chó. Bọn bây hãy ngoan đến khi tao về đấy nhé. - Hai con chó gầm gừ như hiểu ý. Khi Elmo thấy Annie đi về phía cổng ra phi trường, ông vỗ mạnh tay lên đùi, cười thật to đến nỗi người tiếp viên phải chạy đến để xem có chuyện bất ổn không. Elmo vẫy tay xua anh ta đi, miệng vẫn cười.

- Chúng ta bay được rồi. Bây giờ cô ấy tự do đi theo anh chàng đã khắc sâu hình ảnh trong tim cổ từ lâu. Chúng ta chỉ làm cho cô ấy vướng chân. Không có chúng ta, cô ấy sẽ rảnh tay, muốn làm gì thì làm. Bây giờ ta thảnh thơi rồi, tao có nhiều thứ tào lao mà chúng ta không ai muốn ăn. Cam thảo cho mày, Rosie. Ngù len cho mày Harry, còn tao thì có thuốc lá và Whiski Hersbey Kisses. Chuyến bay về nhà dài, nhưng tao có rất nhiều chuyện khiến tao thích thú. - Ông lại cười. Những con chó ngẩng đầu ra sau hú lên.

***

- Ta đến rồi, thưa cô. Cô muốn vào cổng trước hay cổng sau?

- Đưa tôi ra sau. Tôi muốn ngồi bên hồ một lát, uống giải khát nước trái cây. Annie chọn cái ghế xích đu có tấm vải dựa lưng màu xanh. Người hầu bàn nói:

- Chúng tôi sắp đóng cửa quán rồi, thưa cô, nhưng tôi có thể phục vụ cô đồ uống cuối cùng.

- Đem cho tôi một ly lớn có nhiều trái cây. Thêm trái anh đào và đừng quên trái hồng ô. - Người phục vụ gật đầu và cười. Khi anh ta đem ra ly dứa thật lớn, cô cười. Ly dứa đầy phải bưng hai tay. Trên những lát dứa là trái hồng ô cắm trên khối kem lạnh.

- Thật phàm phu tục tử, - cô cười khúc khích. - Gần đây có điện thoại tôi có thể dùng được không?

Người hầu bàn đem cái điện thoại có sợi dây dài, để trên cái bàn nhỏ gần bên khuỷu tay cô. Cô thưởng cho anh thật hậu hỉ, rồi tính tiền thức uống và tiền phòng.

- Chúc ngủ ngon, thưa bà.

Thưa bà. - Chúc ngủ ngon. - Thưa bà chứ không thưa cô. Bỗng cô cảm thấy già 100 tuổi. Cô cảm thấy quá mệt cho đến khi ăn nhiều dứa vào người mới thấy khỏe ra. Elmo già rồi. Nếu cô vẫn còn có con, tức là cô còn trẻ. “Thưa bà”. Cô ghét cái cách nói như thế. Cô đang ở trong chốn thiên đàng không có bóng dáng đàn ông. Parker anh làm gì? Có bao giờ anh nghĩ đến tôi không? Có phải anh ghét tôi vì những điều tôi đã nói với anh không?

Annie nhìn quanh. Ở đây rất thanh tịnh. Ánh sáng từ dưới đường đi xuyên qua hàng cây rậm chiếu đến chỗ cô ngồi. Cô nhìn quanh, bỗng lòng phân vân không biết ở chỗ thanh tịnh này có xảy ra tội phạm không. Cô nhún vai, nhận ra cô chỉ có một mình trong khu vực có hồ bơi này. Có lẽ cô nên lên lầu và uống một mình trong phòng. Nhưng cô ghét di chuyển. Có cái gì đấy không đồng bộ, nhưng cô không thể chỉnh lại được. - Ước gì mình có vòng hoa quàng quanh cổ. Nếu trong thời gian ở đây mà mình không hoàn thành được cái gì, mình sẽ học cách để làm. - Cái đó là sự không đồng bộ. Không khí không thơm mùi hoa. Cô hít vào. Mùi cơ- lo. Có lẽ họ sát trùng hồ bơi trước khi đóng cửa nghỉ đêm. - Không công bằng, - cô lẩm bẩm nói, vừa nhai dứa ngấu nghiến.

Annie hất giày đi, đốt một điếu thuốc. Một mình ở thiên đàng với thức uống cô không biết gọi tên gì và hút điếu thuốc. Ngay cả Elmo mà cũng không thích ở với cô. Những con chó bằng lòng đi về. Cô đơn. Dù sao thì cô bao giờ cũng là kẻ cô đơn.

Annie bật khóc. Có phải đây chính là điều Tom thường nói không? Đánh đổi với đời rồi chết. Tư tưởng lạc quan biết bao. Cô nấc lên một tiếng, rồi hỉ mũi, vừa khi đó có cô gái đi qua, cô ta mặc bộ đồ tắm nhỏ xíu chưa bao giờ Annie thấy, và đi đôi xăng đan cao gót, tay cầm lon bia Budweiser. Khi nghe tiếng Annie nấc khóc, cô ta đi lui và hỏi:

- Có gì không ổn sao? Cô có sao không?

- Không sao hết. Tôi khỏe. Tự nhiên tôi thấy cám cảnh cho mình vì tôi cô đơn, - Annie đáp.

- Làm thế chẳng giúp gì được cho cô. Chắc đây là sai lầm đầu tiên của cô. Đừng bao giờ cô đi một mình đến một chỗ như thế này, cũng như đừng đi trên tàu thủy một mình. Tôi đi hưởng tuần trăng mật. Chúng tôi đã tốn quá nhiều tiền trong lễ cưới đến nỗi phải đến đây thay vì đi Disney. Tôi đã đến đây hai ngày mà chẳng thấy bóng dáng anh nào. Tôi vẫn nhìn đàn ông vì vui. Joe cũng nhìn. Nhìn người khác thú vị lắm, nhưng cô không được sờ. Tôi là Stella Kaminsky, - Stella nói, nốc một ngụm bia. - Này, cô em, nếu cô muốn, cô có thể đi chơi với tôi và Joe. Thực ra chúng tôi không phải đi hưởng tuần trăng mật. Chúng tôi đã sống với nhau năm năm rồi mới lấy nhau. Tôi cam đoan chúng tôi sẽ sửa sang cô lại. Uốn tóc cho cô, trang điểm mặt mày, sắm áo dài nhìn cho đẹp mắt, chúng ta hãy chuẩn bị đủ thứ. Chắc cô biết công việc ấy rồi. Cô ăn mặc như mẹ mìn hay đại loại thế. Có phải cái xách là loại Chanel thật không? Dĩ nhiên không phải rồi. Ngày nào đó tôi sẽ sắm cái xách Chanel thật và mang đi khắp nơi. Tôi đoán cái xách ấy không phải thật, vì nếu thật thì tại sao cô đến ở cái chỗ rác rưởi này?

- Tôi là Annie Clark. Chỗ này mà chị gọi là rác rưởi à?

- Cưng ơi, cô có nhìn kỹ nơi đây ban ngày không? Nhà cửa xuống cấp hết. Nếu cô muốn gặp được đàn ông thì cô phải tìm đến chỗ sang trọng hơn. Chỗ này với tôi và Joe thì được, vì chúng tôi có nhau. Nếu chịu khó một chút, có lẽ cô có thể kiếm chác được đôi chút. Sáng mai tôi rảnh, nếu cô cần tôi giúp, tôi sẽ giúp cô. Cô còn ở đây bao lâu?

- À, - ngày mai tôi về rồi, - Annie đáp.

- Cô bị thằng nào bỏ rơi, đến đây để khuây khỏa phải không?

- Đại loại như thế, - Annie đáp, giọng nghẹn ngào. - Ngực cô tự nhiên hay bơm đấy? - Ôi Lạy Chúa, có phải mình vừa nói đấy không?

- Phải bơm mới thẳng được như thế nầy? Mẫu số SJ 264. Joe trả tiền làm việc này cách nay đã hai lần sinh nhật rồi. Anh ấy nói trông thanh nhã. Tôi thì thấy đầy sức sống. Cô làm nghề gì?

- Thanh nhã. Đầy sức sống. Ơ hơ.

- Tôi bán cà phê.

- Cà phê là tuyệt rồi. Vậy chuyện xảy ra như thế nào mà anh chàng ấy bỏ cô?

- Anh ta không thích nghe sự thật. Sự thật như tôi nghĩ. Chuyện của ảnh không dính dáng gì đến công việc của tôi, nhưng tôi nghĩ tôi có quyền đưa ra ý kiến. Tôi không biết tôi có nên xin lỗi hay không. Bây giờ đã khuya rồi. Chắc tôi phải lên lầu. Rất sung sướng được gặp cô, Stella.

- Này, tôi sẽ ở quanh hồ này đến 10 giờ. Nếu cô cần đi đâu, tôi lái xe cho mà đi. Chúng tôi mới ở hai ngày mà đã học thuộc hết đường sá. Joe và tôi có thuê chiếc xe. Nếu cô muốn đi đâu, tốt thôi. Tôi đợi 15 phút nữa. Được không?

- Việc này... thôi, được rồi. - Annie mở xách, lấy các thứ trong xách nhét vào hai túi quần sóc. - Này, cô nói. - Cứ xem đây là quà đám cưới.

- Xì, cô khỏi cần phải làm như thế.

- Tôi phải làm chứ. Rất sung sướng được gặp cô, Stella. Nhân thể nói cho cô biết, - cô ngoái đầu lui, - cái xách Chanel này thật, chứ không phải đồ giả đâu.

- Chà. Cám ơn. Tôi sẽ cho Joe biết chuyện này. Quà này đáng giá “bạc ngàn”. Annie cười trên đường về phòng.

- Việc đầu tiên khi cô về phòng là xem đèn nhắn tin ở máy điện thoại có đỏ không. Đèn không đỏ. - Mẹ kiếp!

Annie tắm rửa, gội đầu, pha một ly rượu hỗn hợp nơi quầy rượu xách tay, rồi đem ra ban công với máy điện thoại. Đến một giờ, cô sẽ gọi cho Tom vì anh thường dậy lúc 6 giờ. Bây giờ Elmo và các con chó đã đi được nửa đường.

Khi đồng hồ trên tay chỉ đúng giờ, cô bấm máy gọi cho anh trai. Cô cứ ngỡ sẽ nghe giọng anh ngái ngủ, mệt mỏi, nhưng không, khi nghe giọng cô, anh rất tỉnh táo, hoạt bát.

- Annie, cô làm quái gì ở đâu cả ngày lẫn đêm? Cứ 15 phút là tôi gọi cô mà không gặp?

- Chắc là tôi đi vắng, Tom à. Tôi đến gặp cô Kiki, tôi cương quyết giảm giá. Cô ta thì cương quyết tăng giá. Tôi đã đưa tối hậu thư cho cô ta. Chuyện chưa ngã ngũ. Cô ta nói cổ phải bàn lại với anh trai. Chắc anh muốn biết ý kiến của tôi phải không. Mà này, Elmo và mấy con chó về nhà rồi. Ông ấy nói vào tuổi ông, ông muốn ở nhà. Tòa nhà đầu tiên tôi đến, ống dẫn nước bị vỡ, nước chảy đầy nhà, họ phải dời chúng tôi đi chỗ khác. Tôi mới gặp một cô gái tên là Stella, nói rằng chỗ mới này dơ bẩn, cho nên sáng mai tôi sẽ đi khỏi đây. Khi nào đến đâu, tôi sẽ báo cho anh biết. Anh khỏi phải lo cho tôi. Tôi lớn rồi. Elmo muốn làm việc trong kho cà phê, chuẩn bị cà phê để bán, miễn là chúng ta tìm ra được người bán cà phê cho chúng ta. Bây giờ anh cho tôi biết tại sao anh quá lo như thế? Tại sao cứ 15 phút anh gọi tôi?

- Để xem cô có bị kẹt không, tôi sẽ góp ý với cô.

- Mà này, anh có khỏe không?

- Khỏe, tôi rất khỏe. Hôm nay tôi đi quanh nhà ba lần. Nghĩa là hôm qua. Kiki Aellia đã gọi đến đây cứ 15 phút một lần. Cô ấy đã gọi khắp đảo để cố tìm cô.

- Tôi không tin cô ta bỏ công sức để làm như thế. Tôi đã gọi khách sạn Whaler nhiều lần, nhưng họ trả lời không có ai gọi cho tôi hết. Không ai nhắc lại gì hết. Ở tại khách sạn Monarch này cũng không có ai gọi. Anh có tin cô ta không?

- Có lẽ cô ta lo, vì hạn cô đưa ra là 5 giờ. Cô ta muốn tôi can thiệp, vì cô ta chưa tiếp xúc được với người anh trai. Hình như bà giữ nhà cũ đã về hưu với chồng, và bây giờ ông Grayson có thuê ai đấy đến lau chùi nhà cửa mỗi tuần một lần. Kiki nói ông ta đi câu và đi lặn có mang ống thở cả ngày; ông ta đi như thế 4 ngày một tuần. Đừng viện cớ này cớ nọ với tôi. Có lẽ sáng mai cô nên gọi cho cô ta.

- Có lẽ tôi không nên gọi, Tom à. Tại sao cô ta không cho người đến khách sạn Whaler hay đến đây để gặp tôi, và cho tôi biết ý kiến của cô ta?

- Nghe tôi nói, Annie. Tôi nghĩ hoàn cảnh của Kiki Aellia đối với anh trai cũng giống như hoàn cảnh của chúng ta nhưng ngược lại. Tôi không bao giờ quyết định cái gì mà không hỏi ý kiến của cô. Theo tôi thì cô ta không có quyền quyết định một việc quan trọng như thế. Có lẽ cô ta sẽ mất việc, dù là anh em, nếu cô rút lui không mua cà phê của họ nữa. Cô ta không tiếp xúc được với anh ta, thì đấy không phải là lỗi của cô ấy. Cô ta đã gọi tôi ba mươi lần rồi. Chỉ việc này thôi cũng đủ thấy cô ta rất cần bán cà phê cho ta. Cô giận, tôi không trách cô.

- Cô ta biết tôi đến đây, Tom. Cô ta nói, cổ dành 30 phút để tiếp tôi. Ba mươi phút. Không ai đón tôi. Tôi phải đi tắc xi cả hai vòng đi và về, và chẳng có ai quàng vòng hoa cho tôi. Chuyện này làm cho tôi tức giận. Tôi ghét những người tự cao tự đại. Nếu khi nào tôi như thế, anh cứ tát vào mặt tôi.

- Trước khi cô gác máy, cô cho tôi biết số điện thoại của cô.

Hôm nay cô sẽ làm gì? Annie đọc số điện thoại rồi nói tiếp:

- Khi tôi gác máy, tôi sẽ đi ngủ trong lúc anh ăn điểm tâm. Rồi tôi sẽ gặp Stella và đi xem hòn đảo. Nhưng cũng có thể tôi dọn đến chỗ ở mới tốt hơn. Rồi có thể tôi đi đến hòn đảo khác. Đừng gọi tôi, để tôi gọi anh. Chúc ngủ ngon, Tom.

- Đợi một lát, Annie. Nếu Kiki gọi lại, tôi sẽ nói gì với cô ta?

- Nói gì tùy anh. Tôi không quan tâm lắm.

- Khôn thật!

- Đời dạy đời! - Annie đáp rồi tắt máy.

Cô nhấc máy, gọi đến bàn tiếp tân.

- Tôi là Annie Clark ở phòng 16 tầng bốn. Đừng nối đường dây cho tôi cho đến khi tôi nói lại. Nhân tiện cho tôi biết hôm nay có ai gọi cho tôi không? Không? Cám ơn.

***

Parker Grayson lăn người nằm nghiêng một bên, vừa khi ánh sáng bình minh lọt vào phòng qua những cánh cửa lá sách. Một lát sau, điện thoại trên bàn ngủ reo. Ma nào mà gọi anh vào giờ này? Anh lăn người lại, nhấc máy lên nghe. Anh chào thật lớn khiến cho bất cứ người nào cũng phải khiếp vía, ngoại trừ cô em út của anh là Kiki.

- Từ từ, Kiki, cô muốn biết tôi ở đâu cả ngày à? Tôi có hỏi cô đi đâu vào ngày cô nghỉ làm việc không? Cô nói cô có thể giải quyết được mọi công việc mà. Tôi tin cô. Chuyện gì xảy ra à? Từ từ, Kiki, chậm chậm mà nói. Nói bằng tiếng Anh. Tôi nghe đây. Annie Clark ở trên đảo này. Cô không nói cho tôi biết cô ấy đến. Tôi tưởng chúng ta làm việc với Tom chứ. Cô ta sao? Sao cô không gọi cho tôi biết! Cô nói cô ta giành công việc là sao? Chúng ta có hợp đồng mà. Phải theo hợp đồng mà làm. Tôi chưa bao giờ bảo cô tăng giá, Kiki. Quyết định này ta phải hội ý chứ. Bây giờ cứ nhìn hậu quả việc cô làm đi. Cô ta nói sao? Tôi tin họ sẽ không chịu mua theo giá mới đâu. Tom cho biết họ còn suy nghĩ. Để tôi giải quyết vụ này, Kiki. Cô đã làm mất 10 triệu đôla một năm vì cô không thích điều cô ấy nói và cách ăn nói của cô ấy! Tôi tưởng cô phải nói cho tôi biết cô đã nói cái gì chứ. Tôi biết cô này. Đừng bỏ sót cái gì hết. Khi nghe cô em gái lo sợ trình bày công việc xong, anh càu nhàu nói tiếp:

- Cô nói cô trích ra 30 phút trong chương trình của cô. Cô nói đến cái chương trình quái gì đấy? Cô không đưa xe đến rước cô ấy phải không? Lạy Chúa, thậm chí cô không choàng cho cô ấy một vòng hoa! Chúng ta luôn luôn làm vui lòng khách hàng chứ. Khi nào Tom đến đây, tôi thường đi chơi với anh ấy cả ngày. Tại sao chủ nhân của các tiệm Hoa Cúc lại bị đối xử khác đi? Đáng ra cô phải hết sức niềm nở với cô ta mới phải. Cần quái gì cái xách Chanel, và cái mũ rơm có liên quan gì đến công việc? Thôi đừng khóc. Cô là nữ doanh gia mà. Không, tôi sẽ không giúp cô. Cô đã tạo ra cái việc đàn bà này, bây giờ cô lo mà giải quyết. Tôi chưa bao giờ nghe một việc làm ăn dại dột như thế này. Cô quá tham lam. Chúng ta làm việc hợp lý. Tôi đã cảnh cáo cô ngay từ lúc đầu rồi. Chúng ta đừng cắt xén, và chúng ta đừng cắt hợp đồng đang có lợi cho ta. Khách hàng là mối quan tâm chính của chúng ta, các tiệm Hoa Cúc chiếm hết một nửa công việc của chúng ta. Hình như cô đã quên việc này. Bố chắc không yên dưới suối vàng. Thôi, tôi gác máy kẻo điên lên mất.

Parker bỏ hai chân ra khỏi giường, cảm thấy đầu đau như búa bổ. Anh lấy cuốn sổ ghi địa chỉ lật tìm số điện thoại ở nhà của Tom Clark. Ngón tay vừa gõ lên bàn ngủ, anh vừa nói với Tom:

- Tom, Parker Grayson đây. Tôi rất buồn khi nghe tin anh bị mổ ruột thừa. Kiki vừa nói cho tôi biết. Mừng cho anh là anh đã bình phục. Tôi muốn nói với anh chuyện này, cô em gái nóng tánh, sỏi đời của anh và cô em nóng tánh của tôi đều có vấn đề khó khăn. Đấy là chuyện khó khăn của phụ nữ mà anh và tôi không ai hiểu nổi. Kiki cứ nói lãi nhãi về cái xách Chanel và cái mũ rơm có dãi vải. Phải, phải, tôi thấy chuyện này Annie không đáng trách. Chắc anh biết tôi không làm việc theo phương cách ấy. Tôi đi chơi vắng trong hai ngày qua, ăn uống với số bạn học cũ ở đại học đang đến chơi ở đây. Có thể nói rằng chúng ta đã quá già rồi, không hợp với cái trò tào lao như thế. Nhưng, chúng ta cũng giả vờ vui vẻ hòa đồng với họ. Này, cái hợp đồng mà Annie đề nghị với cô em tôi, tôi chấp nhận. Chúng tôi không thể giảm giá hai đôla nhưng một đô rưỡi thì có thể được. Hợp đồng này đều tốt cho cả hai bên. Dĩ nhiên là rang rồi. Bây giờ anh cho tôi biết Annie đang ở đâu? Ngày mai tôi sẽ gọi cho anh. Cố lo giữ gìn sức khỏe.

Parker uống bốn viên aspirin, tắm rửa, mặc áo quần, ra khỏi nhà trong vòng 20 phút, rồi đi đến phi đạo nơi có chiếc máy bay riêng của anh.

Rốt cuộc, cuối cùng Annie đã quay lui đảo. Có lẽ có bàn tay của Chúa.

Chín mươi phút sau, Parker đi vào phòng khách của khách sạn Monarch. Khách sạn trông xơ xác. Anh cau mày. Tại sao Annie Clark ở trong một khách sạn dơ bẩn như thế này? Một lát sau, khi anh hỏi phòng cô, anh được họ trả lời:

- Cô Clark trả phòng lui rồi, thưa ông.

- Ông biết cô ta đi đâu không? Có phải cô ấy quay lui ở tại khách sạn Whaler không?

- Cô ấy không nói, thưa ông. Có lẽ ông hỏi anh lao công hay bồi phòng thì biết.

- Phải, thưa ông. Cô Clark lái xe đi với một người khách khác. Tôi biết đấy là cô Clark, vì hôm qua cô ấy có hai con chó ở cùng với cô. Cô ấy có thưởng cho tôi 10 đôla. Những con chó dữ tợn, to như con ngựa nhỏ. Cô ấy đi ra phi trường với một ông già và hai con chó. Tôi chỉ biết như thế thôi, thưa ông.

- Anh có biết tên của người khách kia không?

- Biết chứ, thưa ông.

- Tên gì?

Anh bồi phòng lê bước, đợi cho đến khi Parker đưa cho 10 đôla mới nói:

- Một cặp vợ chồng đi hưởng tuần trăng mật. Stella và Joe Kaminsky.

- Khi họ quay về, nhờ anh đưa cho họ tấm thiếp này, nói họ gọi cho tôi nhé? - Thêm tờ 10 đôla nữa trao tay.

Không có việc gì nữa, Parker đành lái xe về đồn điền cà phê. Anh có đôi điều muốn nói với cô em gái Kiki.