← Quay lại trang sách

Chương mười

Stella, cô tốt quá. Nhưng đáng ra tôi đi tắc xi cũng được.

- Đây chỉ là việc nhỏ so với việc cô đã cho tôi cái xách quí giá ấy. Tại sao cô bỏ ảnh? - Stella nói, vừa đạp chân vào thắng. Cổ Annie bật lui. Thân hình nhào tới trước khiến cho cô bị vẹo cổ. Lâu rồi bây giờ cô mới được nói chuyện với một người bạn gái. Bây giờ Jane bận bịu, còn một số bạn gái khác thì không thuộc loại cô muốn tâm sự. Cô gái cởi mở với đầu óc bờm xờm và áo quần khêu gợi này có lòng tốt và nụ cười ấm áp. Cô ta có phẩm chất tốt của Jane.

- Tôi gặp ảnh lâu rồi. Khi mới gặp, tôi nghĩ ảnh sẽ là người của tôi. Ảnh nói ảnh thấy tôi là vận mệnh của ảnh.

- Chà! Joe không bao giờ nói cái gì với tôi như thế. Annie cười.

- Vì anh ấy không cần nói làm gì. Hai anh chị cưới nhau rồi, phải không? Chắc cô thấy tôi không có nhẫn trên tay phải không?

- Phải. Anh ấy dễ thương, ước gì cô gặp ảnh. Thế nào cô cũng thích ảnh, và chắc ảnh sẽ thích cô. Ảnh hết sức ngạc nhiên khi thấy tôi đưa cho ảnh xem món quà cô cho tôi. Không ai cho tôi cái gì quí đến như thế.

- Một ngày nào đó Joe sẽ cho cô đủ thứ, - Annie nói.

- Phải. Ảnh có thể cho tôi cả mặt trăng nếu ảnh có thể cho được. Cô chưa nói cho tôi nghe chuyện xảy ra với anh ấy ra sao. Sự thật đã xảy ra như thế nào?

- Lúc ấy, khác với bây giờ. Ảnh nói khi bố mẹ ảnh chết, họ để gia sản lại cho một mình ảnh. Mặc dù ảnh có sáu người chị em gái. Tôi không tin có chuyện như thế. Ảnh nói đó là phong tục ở đây. Ảnh không chia tài sản cho các chị em gái của ảnh.

- Thế thì quá khủng khiếp! - Stella nói khi lái xe chạy qua đèn vàng.

- Tôi hỏi anh ta nếu chúng tôi có một đứa con trai và hai đứa con gái thì ảnh sẽ làm gì khi có sự cố xảy ra cho ảnh hay cho tôi. Tôi có công việc làm ăn, cho nên tôi hơi lo sợ. Ảnh đáp tài sản ấy sẽ thuộc về đứa con trai, và khi tôi hỏi, vậy các đứa con gái thì sao, ảnh không đáp. Vì thế cho nên tôi bảo ảnh rút lui và tôi bỏ. Chuyện xảy ra đã nhiều năm rồi. Nhưng tôi vẫn buôn bán với công ty của ảnh. Anh trai tôi giao dịch trực tiếp với công ty của ảnh.

- Chà, thế thì ảnh có thể xem như là dân Hà Lan, hay đại loại như thế, phải không?

- Nếu cô thì cô làm sao, Stella?

- Cũng như cô thôi. Nhưng tôi không lo, vì cha mẹ chúng tôi không có nhiều tiền. Cô vẫn còn yêu ảnh chứ?

- Có. Không. Tôi không rõ. Chuyện đã thay đổi trong mấy năm qua, và cô em của ảnh đã làm việc cho công ty. Hôm qua cô ta và tôi đã bất hòa nhau. Bây giờ tôi vẫn còn tức giận. - Annie quay người nhìn Stella, mắt cô ta vẫn nhìn chăm chú vào mặt đường. - Stella, cô hãy cho tôi biết cô nghĩ sao về chuyện này? Khi Annie kể hết chuyện của mình, Stella lái xe nép qua một bên đường, tránh cho hai xe khác vượt lên, rồi cô ta đạp thắng.

- Cô có nhiều tiệm Hoa Cúc! - Trời, thật tuyệt. Thỉnh thoảng tôi và Joe có đến uống cà phê sữa ở đấy. Ở khu đại học Rutgers University có một quán. Tôi đã đến đấy nhiều lần rồi. Khi Joe nghe tôi nói cô bán cà phê, anh ấy rất vui. Vậy cô sẽ làm gì, Annie?

- Tôi không biết. Kiki không gọi cho tôi, vì có nhiều chuyện lộn xộn ở khách sạn. Hôm qua, cô ta gọi cho anh tôi nhiều lần. Hình như cổ không quyết định được khi chưa hội ý với anh trai. Chuyện này có liên quan đến số tiền giao dịch rất lớn.

- Theo tôi thì cô không nên đưa ra tối hậu thư.

- Đúng. Tôi thấy sai lầm khi đưa ra hạn chót lúc 5 giờ. Cô ta cần có nhiều thì giờ. Mới đầu tôi tưởng cô ta không phải là em gái của Parker. Cô ta đẹp, nên tôi nghĩ bất kỳ người đàn ông nào chắc cũng bị sắc đẹp của cô ta lôi cuốn, nhất là Parker, vì cô ta làm việc cho ảnh. Tôi đã có phản ứng.

- Bây giờ cô đừng bi quan. Có lẽ tôi cũng hành động như cô. Nghe cô nói thì chắc bây giờ cô ta đang chạy sốt vó. Có lẽ cả hai đang chạy khắp đảo để tìm cô. Tôi cam đoan như thế, Annie. Cô có để cho anh ta gặp cô không? Cô nên để anh ấy gặp, nhưng trước hết để cho anh ta lo việc làm ăn. Tôi ước chi có Joe ở đây. Ảnh sẽ nói với cô điều gì nên làm. Ảnh là đàn ông mà.

- Tôi đã có quyết định rồi. Tôi sẽ đi Maui!

- Tốt. Cô đi tìm anh ấy hay sao?

- Cô thấy tôi cần uốn tóc phải không?

- Thôi. Đêm qua vì tối trời, tôi lại đã uống ba chai bia. Tóc cô đẹp rồi, khỏi cần uốn. Cô đẹp, Annie à. Áo quần cô cũng đẹp rồi. Ngày nào đó Joe sẽ có gara riêng của mình, và ảnh sẽ cho tôi bất cứ cái gì tôi muốn.

- Có phải cô và Joe cưới nhau vì công việc làm ăn không?

- Phải. Chúng tôi trả tiền thuê nhà. Chúng tôi sắm cái tivi có màn hình thật lớn vì Joe thích thể thao. Trong khi ảnh xem thể thao thì tôi tập làm nghề uốn tóc. Ngày nào đó tôi sẽ hành nghề uốn tóc.

- Cô có thể cho tôi biết hàng tuần hai người kiếm được bao nhiêu tiền không?

- Đây là chuyện riêng tư. Tại sao cô muốn biết?

- Tôi muốn đề nghị cô và Joe nhận một công việc.

- Công việc gì thế?

- Điều hành một tiệm cà phê Hoa Cúc. Chúng tôi đang chuẩn bị mở hai tiệm ở gần Đại học Princeton. Cô có thể điều khiển cả hai tiệm. Chúng tôi có kế hoạch rất tuyệt và đầu tư vào đấy rất nhiều tiền. Hai ông bà có thể làm để dành tiền cho con sau này ăn học. Nhưng cô cần phải bàn với Joe. Tôi sẽ đưa danh thiếp cho cô, khi nào cô quyết định, gọi báo cho tôi biết. Tiền thu nhập khá lắm. Stella à.

- Chà, suýt nữa tôi không thấy tấm biển ấy. - Stella nói, cô chạy qua chiếc xe tải của phi trường và một chiếc xe jeep. - Annie, tôi không biết gì về cách điều hành tiệm cà phê hết. Joe cũng không.

- Chúng tôi sẽ huấn luyện cho cô. Mọi việc đều đã được pha chế, làm sẵn trước hết rồi. Cô chỉ còn việc đọc và làm theo hướng dẫn mà thôi. Và cô được mặc bộ đồng phục có hình hoa cúc nho nhỏ xinh xinh.

Stella cười.

- Tại sao?

- Tại sao cái gì?

- Tại sao cô đề nghị cho tôi và Joe làm việc này?

- Vì đêm qua cô đã dừng lại để hỏi tôi có sao không. Cô đã quan tâm đến tôi. Cô đề nghị lái xe đưa tôi đến đây, mặc dù cô không biết tôi là ai. Tôi rất cám ơn lòng tốt của cô và lời khuyên của cô. Ngoài ra, tôi thích cô, tôi là người biết xét đoán tư cách của người khác.

- Tôi không khuyên gì cô hết, Annie.

- Có. Cô khuyên tôi tìm gặp anh ấy để xem tình hình ra sao. Chắc tôi phải làm theo lời khuyên của cô.

- Vậy cô sẽ đi Maui à?

- Phải. Theo cô thì tôi phải cần uốn tóc và mặc áo như cô đã đề nghị, phải không?

- Khỏi. Cô khỏi cần làm thế. Cô quá lịch sự rồi, Annie à.

- Chưa bao giờ có ai nói với tôi tuyệt vời như thế này, - Annie nói, giọng xúc động.

- Tôi cam đoan nếu cô cho anh chàng ấy cơ hội tốt, anh ta sẽ nói với cô những lời tuyệt vời. Cô phải cho anh ta cơ hội, Annie à.

- Stella, đây là danh thiếp của tôi. Cô sẽ gọi chứ? Để tin nhắn lại nếu không gặp tôi. Nếu cô định làm công việc ấy, tôi sẽ bay đi New Jersey, và cam đoan sẽ lo cho cô hẳn hoi. Cám ơn đã chở tôi đến đây. Hẹn gặp lại. - Annie nói, rồi lấy cái xách bước xuống xe.

- Đợi một lát, Annie. Tôi có vẻ không quan tâm đến lời đề nghị của cô... hay sao đó, chắc cô thấy thế. Bởi vì tôi nghĩ chắc không ai tốt với tôi ngoài Joe. Tôi không biết trả lời sao, là vì tôi quá kinh ngạc. Bây giờ tôi trả lời tôi nhận. Chúng tôi sẽ làm việc ấy. Chúng tôi sẽ nhận. Chúng tôi muốn làm việc ấy.

- Cô không hỏi ý kiến của Joe à?

- Hỏi hay không cũng được. Nếu có thay đổi, tôi sẽ báo cho cô biết.

- Tốt. Chào Stella. Gặp cô rất tuyệt.

- Đợi một lát - Stella quàng tay ôm Annie, ghì thật mạnh, thì thào nói: - Anh ta để cho cô bỏ đi, thì quả anh ta là tên đại cù lần. Annie nhích người ra.

- Thời gian chúng tôi xa nhau lâu rồi, Stella à. Tôi sẽ cho cô biết kết quả ra sao.

- Cô chưa có số điện thoại của tôi.

- Cứ gọi đến nhà tôi, để số điện thoại ở máy nhắn. Bây giờ tôi phải đi, vận mệnh đang chờ. - Stella đưa cao tay vẫy chào.

Annie co người khi Stella phóng xe ra khỏi lề đường, bánh xe bốc khói.

***

Parker đóng sầm cửa xe thật mạnh, rồi đi vào phòng của Công ty Cà phê Grayson, mặt hằm hằm dữ tợn. Khi thấy ánh mắt lo sợ của cô em gái, hai vai anh chùng xuống. Anh nhớ đến cảnh lo sợ khi làm việc gì sai lầm rồi phải nói lại cho bố biết. Anh không phải là con ngáo ộp, phải không? Rõ ràng Kiki đã tin thế.

- Cô ngồi xuống mà nói. Có lẽ chúng ta sẽ cứu vãn được tình hình. Kiki, nói cho tôi nghe chuyện xảy ra như thế nào. Nước mắt không giải quyết được gì đâu. Lau nước mắt và hỷ mũi đi. Rồi đi lấy cà phê cho tôi.

- Parker, anh tự đi lấy cà phê mà uống. Parker đưa hai tay ra trước.

- Xin lỗi, tôi quên. Phụ nữ không còn đi bưng gì cho đàn ông nữa. Chỉ có điều là khi được phụ nữ phục vụ, người ta cảm thấy ngon hơn. Thôi ngồi xuống Kiki, và cho tôi biết ý kiến của cô.

- Cho đến trước ngày hôm qua tôi vẫn chưa biết Tom không đến. Thực vậy, mãi cho đến sáng hôm qua tôi mới nhận được tin. Vì tôi cứ nghĩ là Tom đến, nên tôi không lo lắng gì hết, vì anh sẽ ra phi trường đón anh ấy và hai người sẽ ở chơi với nhau cả ngày. Sáng hôm qua tôi đi làm trễ, vì tôi phải đến trường của Loya để gặp giáo viên của nó. Nó vi phạm kỷ luật của nhà trường. Tôi rất buồn vì chuyện này. Cho nên khi tôi đến đây, tôi cảm thấy tinh thần không được thoải mái. Ngày làm việc đã có chương trình rồi. Tôi phải cắt xén chương trình để có 30 phút. Tôi nghĩ đây chỉ là buổi họp lấy lệ thôi. Tôi đã lầm.

- Rồi chuyện diễn ra như thế nào?

- Cô Clark đến. Parker, chắc anh biết trông cô ta... Cô ta trông thật đúng như điều tôi nghĩ. Cô ta quả quyết, có óc kinh doanh, mặc áo quần rất đẹp, mang cái xách Chanel rất đẹp. Cái mũ rơm trắng có dãi vải màu vàng chanh. Đối với tôi, cô ta tỏ ra là một người thành công. Cô ta có vẻ như thế khi nói, và chúng tôi đã làm theo phương cách của mình. Tôi chỉ làm theo ý tôi. Có lẽ tôi khó chịu khi thấy cái xách Chanel. Con trai tôi trả tiền nội trú một học kỳ với số tiền bằng giá cái xách ấy. Parker đưa hai tay lên trời.

- Chắc tôi là đồ ngốc. Cái xách của phụ nữ có liên quan gì đến giá cà phê?

Kiki khóc.

- Parker, tôi không biết. Chắc đây là hình ảnh tượng trưng cho cái gì mà tôi không có. Tôi không biết.

- Tôi sẽ mua cho cô một cái xách như thế.

- Không. Việc này không như nhau. Cô ấy mua cái xách. Cô ấy có quyền mua cái xách giá hàng ngàn đôla. Anh không hiểu à? Tôi nghĩ đây là chuyện ngu ngốc. Có lẽ tôi không muốn bỏ tiền nhiều để mua cái xách, nhưng nếu tôi muốn, tôi phải có quyền. Bây giờ ta nói đến chuyện tăng giá.

- Cô đã làm hỏng hợp đồng 10 triệu đôla vì cô muốn tăng giá. Không ai trả hàng ngàn đôla để mua một cái xách. Cái xách trông ra sao?

- Bình thường thôi. Nó có sợi giây xích vàng với da bện dùng làm quai. Nó có bộ khóa móc vàng và được may chồng. Parker, đừng mua cho tôi cái ấy.

- Được rồi, được rồi, còn gì nữa?

- Tôi nói tôi dành cho cô ta 30 phút. Từ lúc đó, tình hình tệ dần. Tôi hỏi cô ta có uống cà phê không, cổ nói không, chỉ yêu cầu côca thôi. Tôi không đem Côca ra mời cô ta. - Kiki có vẻ khổ sở.

- Nói tiếp đi! - Parker gay gắt yêu cầu.

- Cô ta nói cô ta muốn giảm giá, cà phê rang rồi. Tôi nói không. Tôi nói nguyên nhân khiến phải lên giá, cô ta chỉ nhìn thẳng vào tôi. Rồi cô ta nói cô ta mua cà phê số lượng nhiều để bán. Tôi trì hoãn bằng cách nói rằng tôi cần phải hội ý với anh trai đã. Có lẽ cô ta không biết tôi là em gái anh. Cô ta có vẻ ngạc nhiên một hồi. Cô ta hỏi anh ở đâu, tôi nói tôi không biết. Rồi cô ta có vẻ chán nản. Cô ta nói cô ta muốn tôi trả lời vào lúc 5 giờ, không trễ một phút. Tôi gọi anh cả ngày. Tôi cho người đến Maui để xem thử anh đi câu ở đâu hay làm gì. Nói tóm lại, việc này do lỗi của anh mà ra. Anh không nói cho tôi biết anh đi Waikiki để gặp bạn bè. Tôi gọi đến Whaler, ở đây báo cho tôi biết họ đang gặp chuyện khó khăn và cô ta đã đến ở tại khách sạn Monarch. Tôi gọi đến đấy, họ nói họ không biết cô ta đi đâu. Tôi chỉ còn một cách là gọi Tom mà thôi. Anh ấy nói khi nào ảnh tiếp xúc được với cô ấy thì ảnh sẽ cho tôi biết ngay. Tôi đã quá hạn hẹn gặp, Parker à. Chuyện không ký hợp đồng này không thể trách tôi được. Bây giờ anh cho tôi biết điều này: anh sẽ giải quyết như thế nào? Anh sẽ tự ý quyết định hay là đợi hội ý với tôi?

Parker nhìn Kiki. Anh biết câu trả lời của anh sẽ rất quan trọng.

- Tôi phải đợi hội ý với cô chứ. Tôi nghĩ cô ấy và cô đều có phản ứng thái quá. Có lẽ tôi và Tom có thể hàn gắn được việc này, và chúng ta có thể duy trì việc hợp tác. - Sau khi tôi đã hình dung ra được chuyện về cái xách. - Parker chua chát nghĩ. Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn dãy nhà chạy dài trước mặt. Chẳng bao lâu nữa, tòa nhà này sẽ thay hình đổi dạng so với Công ty Cà phê Grayson.

- Một người trong hai chúng ta nên đến khách sạn Monarch để đích thân nói chuyện với cô ta, - Kiki nói.

- Tôi đã đến rồi. Cô ta đã dọn đi chỗ khác. Tôi biết tên một người khách đã lái xe cho cô ấy đi. Tôi để lại tin nhắn cho chị ấy để nhờ chị ta gọi cho tôi. Bây giờ chúng ta chỉ còn việc tìm ra chỗ ở của Annie thôi.

- Parker, anh gọi cô ta là Annie à?

- Phải, Kiki, tôi gọi cô ta là Annie.

- Có phải... Cô Clark là... là người mà Mattie đã nói cho chúng tôi nghe đấy không? Parker vùng đứng dậy.

- Đừng đi quá giới hạn ấy, Kiki.

- Xin lỗi, Parker. Nếu tôi làm được gì...

- Tôi sẽ cho cô biết. Bây giờ tôi quay lui khách sạn Monarch để đợi cái cô đã lái xe cho Annie đi đâu đó. Nhớ đừng làm gì lộn xộn trong khi tôi đi khỏi.

Kiki bật khóc. Parker thở dài.

- Tôi xin lỗi, Kiki. Tôi sẽ không nói như thế nữa. Hãy coi sóc văn phòng, được chưa? Chúng ta sẽ cải thiện bước tiến cho kịp thế giới. - Kiki gật đầu vẻ khốn khổ. Khi Parker rẽ xe vào con đường vòng chạy vào khách sạn Monarch thì đã trưa.

- Này ông, phải nhìn đường mà đi chứ. Suýt nữa tôi tông vào ông rồi! Chắc ông có mua bảo hiểm nhiều, - người nói với anh giọng có vẻ the thé, gay gắt.

- Cô biết đọc không? - Tấm biển có ghi đi 10 dặm một giờ,

- Parker đáp lại. - Thế mà cô đi ít ra cũng đến 400 dặm. Giọng nói không chịu thua.

- Tôi muốn nói với anh chàng tự nhiên dừng xe lại giữa đường xe cộ đông đúc. Tôi-không-tin-có-việc- như-thế!

Parker lái xe nép vào vỉa hè khi người đàn bà có giọng the thé nhảy ra khỏi chiếc xe jeep mui trần. Anh nhìn người thanh niên to con có râu, đội mũ chơi dã cầu, mặc quần sóc ngắn củn cởn, ôm ghì lấy cô ta.

- Em yêu, anh đợi em. Chúng ta ra hồ bơi lặn một lát. - Tiếng cười giòn tan của cô gái làm cho Parker mỉm cười. Stella cao hơn anh ta cả cái đầu, cô ôm quanh người anh ta và nói:

- Joe này, em có chuyện này nói cho anh biết. Em cam đoan sẽ không bao giờ anh có tin chuyện như thế này. Vừa có người đề nghị cho chúng ta một việc như giấc mộng vàng.

Parker bước tới gặp người bồi phòng, nhận thấy chưa bao giờ anh biết giấc mộng vàng như thế nào. Anh cảm thấy bất hạnh.

- Cô Kaminsky đã về chưa?

- Cô ta đấy. Cái cô cao, gầy gầy. Cô ta vừa đi vào tiền sảnh. Họ đi hưởng trăng mật. - Người bồi bàn nói, giọng phân trần. Parker chìa cho anh ta tờ 10 đôla, miệng càu nhàu.

Trong tiền sảnh nhếch nhác, anh không thấy cặp đi hưởng trăng mật đâu hết. Anh hỏi người nhân viên ở bàn tiếp tân:

- Ra hồ bơi đi ngã nào?

- Đi quanh theo hành lang này, cánh cửa mở ra hồ nằm phía bên tay trái.

Parker ngồi trên cái ghế bên hồ để đợi. Hai mươi phút sau, cặp vợ chồng mới cưới đến ngồi ở bộ bàn cách chỗ Parker ngồi một đoạn ngắn. Chờ cho đến khi họ yên vị, anh mới đi đến bên họ.

- Có phải cô là cô Kaminsky không?

- Tôi là bà Kaminsky. Đây là chồng tôi, Joe. Kìa, ông là người lái xe chậm như sên giữa đường suýt nữa tôi tông phải. Ông phải học cách lái xe mới được, ông à. Parker gật đầu.

- Tôi xin lỗi. Tôi muốn hỏi sáng nay bà lái xe chở cô Clark đi đâu. Người hầu phòng nói bà đã chở cô ấy đi đâu đấy.

Stella ngồi nhích đến gần chồng, người này đang trố mắt nhìn anh.

- Ai muốn biết?

- Tôi, - Parker kiên nhẫn đáp.

- Tôi là ai thế? Tôi muốn biết tên. Vì tôi sợ anh có thể là dân bất hảo.

- Đời tôi, người ta gọi bằng nhiều tên, nhưng không có ai gọi tôi là đồ bất hảo cả - Parker gay gắt nói.

- -Tôi không nói ông là người như thế. Tôi nói ông có thể thôi. Ông là ai và tại sao ông muốn biết tôi đưa cô Clark đi đâu.

- Tôi tên là Parker Grayson. Tôi có đồn điền cà phê trên đảo này. Tôi cố tìm chỗ cô Clark ở, vì hôm qua chúng tôi không gặp nhau được.

Có lẽ cô ấy không muốn ông tìm ra. Tôi muốn nói chuyện thêm một chút nữa mới cho ông biết. Chúng tôi sẽ bơi lội. Chúng tôi đang đi hưởng trăng mật, - Stella hãnh diện nói.

- Nếu bà nói cho tôi biết điều tôi cần biết, tôi sẽ đi ngay. Loại xách gì thế? - Parker hỏi, nhìn cái xách Chanel đeo lỏng dỏng trên vai Stella. - Ông hỏi quá nhiều. Đây là loại xách hiệu Channel, - Stella đáp, giọng quan trọng. - Cô Clark cho tôi. Chuyện này chẳng liên quan gì đến ông.

- Kìa, chúng ta đi lạc đề rồi. Tôi chỉ cần tìm Annie thôi. Tôi yêu Annie Clark. Chúng tôi đã hiểu lầm nhau, khiến cho tình thế xảy ra không như ý muốn. Bây giờ cô ấy đã đến đây, tôi muốn chớp lấy cơ hội này để sửa chữa lại lỗi lầm xưa. Tôi cần bà giúp đỡ.

- Thế tại sao ông không nói ngay từ đầu? - Stella nói.

- Vì tôi cảm thấy mình như... đồ cù lần.

- Phải, tôi hiểu vấn đề rồi. Tôi đã đưa Annie ra phi trường. Cô ấy đi Maui.

- Maui à? Tôi sống ở đấy.

- Phải, tôi biết. - Stella đáp, liếc nhìn anh.

Parker chụp lấy Stella, hôn cái chụt lên má cô ta.

- Cám ơn, cám ơn rất nhiều. Tôi sẽ gởi biếu cà phê cho bà uống cả đời, - nói xong anh bắt tay Joe thật mạnh. Vợ chồng Kaminsky nhìn theo anh chạy ra cửa.

- Công việc bán cà phê này hấp dẫn ngoài sức tưởng tượng của chúng ta, - Joe trầm ngâm nói. - Em yêu, em chuẩn bị sẵn sàng để bơi chưa?

- Rồi. Joe. Thế nào Annie cũng được hạnh phúc. Chúng ta làm việc thiện, Joe à. Bất kỳ ai chắc cũng mơ ước được như em, và em sẽ đóng vai thần ái tình. Em hy vọng họ sẽ hạnh phúc như chúng ta.

- Không ai sẽ hạnh phúc như chúng ta. Để mà xem, Stella.

Anh nói đúng, Joe. Anh luôn luôn nói đúng.

***

Annie đi quanh trong căn hộ thoáng đãng cô thuê. Căn hộ quá đẹp, khiến cô kinh ngạc. Nhà trang hoàng bằng màu lục, vàng, và trắng nhờ nhờ. Trong đời cô chưa bao giờ cô được dẫm chân lên tấm thảm trắng êm ái như thế này. Cô ngọ nguậy mấy ngón chân và cười khúc khích khi lông nơi tấm thảm chích nhẹ vào ngón chân và mu bàn chân.

Cô đi quanh, nhìn cái này, sờ cái nọ, rồi đến nhìn vào bốn bức tranh màu treo trên tường. Bỗng mắt cô đập vào chữ ký của tác giả: Jane Abbott. - “Đi xa đấy, Jane”, - cô nói một mình. Cô tiếp tục đi quanh trong căn nhà đẹp lộng lẫy. Nhà bếp hiện đại, buồng tắm lát đá cẩm thạch, đầy đủ điện thoại, giường cỡ lớn, tủ xây âm tường, cửa kiểu Pháp dẫn lối ra ban công ở phòng ngủ và phòng ăn. Bàn ghế êm ái kê ở ban công và khắp nơi ngát hương hoa, đều có sẵn chai sâm banh ướp trong xô nước đá. So với Monarch, đây là thiên đàng.

Annie thấy có vòng hoa nơi bàn trang điểm ở phòng tắm, cô lấy quàng lên cổ. Rót một ly sâm banh, cô ra ban công, ngồi vào chiếc ghế bành, gác hai chân lên lan can. Cô cần vạch ra chương trình hành động. Nhưng trước hết cô phải gọi Tom.

Annie vừa uống sâm banh vừa nghe Tom kể về các chuyện buồn cười của con anh. Ngày nào đấy, cô sẽ có con và sẽ thương yêu chúng như Tom thương yêu con ảnh, và như bố mẹ họ đã thương yêu cô và Tom. Một ngày nào đấy.

- Chuyện chúng ta đến đâu rồi, Tom?

- Parker gọi đến cho tôi sau khi cô gọi. Tôi nói cho anh ta nghe chuyện đã xảy ra, và ảnh rất giận. Thì ra anh ấy đến vui chơi với bạn bè thời học đại học, mất hết hai ngày. Cô em không biết cho đến giây phút cuối cùng, cô ta nói cô ta mới biết là chính cô đi chứ không phải tôi. Cô ấy cứ nghĩ là Parker sẽ đi đón tôi, tiếp đãi tôi. Tôi mới nói chuyện với anh ấy lần thứ hai, cách đây một giờ. Anh ấy cho biết có đứa con của Kiki gặp khó khăn ở trường, nên cô ấy về trễ. Cả cô ấy và tôi không ai hình dung ra chuyện cái mũ và cái xách tay của cô có liên quan gì đến công việc. Chuyện như thế này chỉ có phụ nữ mới hiểu nổi mà thôi. Cô có biết chuyện này như thế nào không?

- Anh nói về chuyện gì đấy, Tom?

- Về cái xách tay và cái mũ của cô. Parker nghĩ rằng chính các thứ này đã làm Kiki bực mình. Bây giờ, anh ấy bằng lòng hạ giá xuống một đôla rưỡi, rang rồi, nếu chúng ta đặt mua cà phê đã vào bao của anh ấy. Ảnh nói ảnh và Kiki đã bàn chuyện này và đã thỏa thuận rồi. Bây giờ quyền quyết định là của chúng ta, và cô hãy cho tôi biết.

- Tôi cần suy nghĩ đã.

- Đừng suy nghĩ quá lâu và quá căng, nếu không thì anh ấy đau tim đấy. Anh ta muốn biết cô đang ở đâu. Tôi nói tôi không biết. Mà này, cô ở đâu thế?

- Trong một ngôi nhà rất đẹp, rất sang, chưa bao giờ anh thấy. Phòng nào cũng có điện thoại, ngay cả trong hai phòng tắm. Tôi có thể ngồi trên ban công và ngắm biển. Không khí rất thơm dịu đến nỗi người ta có cảm giác là mình say. Tôi có thuê một chiếc xe. Ngày mai tôi sẽ đi khám phá hòn đảo.

- Còn công việc thì sao, Annie?

- Tôi có thể sống vài ngày cho tôi chứ, Tom? Chúng ta chưa hết hạn mà, phải không? Lâu rồi, bây giờ tôi mới được nghỉ hè lần đầu. Tôi muốn tranh thủ vài ngày nghỉ này để thưởng thức cuộc đời. Tom nói, giọng nhẹ nhàng:

- Cứ vui sống thỏa thích, Annie. Khi nào cô đã có quyết định, hãy gọi báo cho tôi biết. Nếu Parker gọi, cô muốn tôi nói gì?

- Nói gì tùy anh, nhưng đừng nói với ảnh chỗ tôi ở. Tôi nói thật đấy, Tom à.

- Tôi hiểu rồi.

- Anh khỏe không? Elmo có gọi cho anh không?

- Trước khi cô gọi quãng 10 phút, ông ta có gọi đến. Elmo khỏe, và những con chó cũng khỏe. Ổng nói ổng sắp đi ngủ một giấc, rồi sẽ bắt tay làm việc lại. Hết.

- Tom, trong phòng khách nhà tôi ở, có 4 bức tranh màu do Jane vẽ. Anh có thể gọi để nói cho cô ấy biết, được không?

- Được.

- Bây giờ tôi gác máy, ngồi uống sâm banh, đọc cuốn tiểu thuyết trinh thám mới xuất bản tôi đã mang theo. Tôi có phòng dịch vụ mang bữa tối đến, ăn xong tắm hơi, ngủ một giấc sáng mai đi khám phá khắp đảo.

- Tôi thấy như thế cô đơn quá!

- Thế sao? - Annie hỏi giọng ngập ngừng. - Ngày mai tôi sẽ gọi anh.

***

Quá bực mình vì không tìm ra được chỗ ở của Annie Clark, Parker ghé vào một quán ăn, gọi một dĩa trái cây, bánh xăng uých và bia lạnh. Biết phải đợi ít ra 20 phút mới có thức ăn, anh lấy máy điện thoại di động, gọi cho cô em gái để dặn dò công việc. Rồi anh gọi cho Tom.

- Anh có tin gì về Annie không?

- Đầu chiều nay cổ có gọi. Cô ấy nói cổ muốn nghỉ ngơi vài hôm không muốn bàn đến công việc.

- Tôi biết cô ấy đang ở tại Maui vì tôi đã tìm ra cổ ở đấy. Người phụ nữ chở cô ra phi trường cho tôi biết thế. Hình như Annie cho cô ta cái xách tay.

- Nếu đúng người phụ nữ mà cô ấy đã nói cho tôi biết, thì Annie đã cho cô ta và người chồng làm việc. Anh ở đâu đấy, Parker?

- Đang ở trong quán đợi ăn xăng uých trước khi về nhà. Ngày mai tôi sẽ bắt đầu tìm cô ấy.

- Parker, tại sao anh không nói với tôi anh yêu cô ấy? - Im lặng một hồi lâu khiến cho Tom phải lên tiếng nhắc.

- Công việc là công việc và giải trí là giải trí. Tình yêu là chuyện kỳ cục. Tôi nhớ không nói tôi yêu Annie. Tôi không lẫn lộn hai việc. Tôi không muốn lấy việc làm ăn để giải quyết vấn đề tình cảm. Tôi muốn gọi cho cô ấy một trăm lần. Có lẽ hàng ngàn lần. Thậm chí tôi đã đến Charleston cách đây ba năm vào lúc Daniel đính hôn. Tôi đi qua quán Hoa Cúc, nhưng một ông già nói cô ấy đi khỏi thành phố đã hai tuần rồi. Tôi không để danh tánh lại. Tôi nói với anh chuyện này để làm quái gì nhỉ?

- Tôi là người rất chịu khó lắng nghe.

- Phải. Có lẽ thế. Mà này, tôi phải cắt máy. Họ đem xăng uých ra rồi.

- Parker à.

- Sao?

- Tôi đoán thôi, tôi có cảm giác Annie muốn tìm anh. Đấy chỉ là cảm nghĩ thôi.

- Tôi biết cảm nghĩ rồi. Hẹn lần sau nói lại. Parker ngồi vào bàn, nhìn bánh xăng uých và dĩa trái cây, bụng không muốn ăn. Anh mở bia uống. Mấy năm vừa qua, anh sống thảnh thơi. Từ ngày Annie mắng nhiếc anh, anh làm lành với các bà chị và cô em, nên bây giờ anh sống nhàn rỗi mấy ngày trong một tuần. Bây giờ bỗng nhiên Annie Clark đến đảo. Cuộc sống của anh đảo ngược hết. Anh chỉ làm việc trong phòng thí nghiệm thôi, mà anh giàu hơn cả Warren Buffet. Mẹ kiếp, anh đã để cho một phụ nữ làm rối loạn lên hết.

Parker để mấy tờ giấy bạc lên bàn.

Anh về nhà lòng buồn rười rượi. Việc đầu tiên là xem máy nhắn tin. Chín cuộc gọi của Kiki. Không có của Annie Clark. Phải chăng anh đợi có cuộc gọi của cô? Phải, anh đợi.

Bây giờ mình phải làm gì? Đầu anh vang lên giọng trả lời chua chát: bao nhiêu năm qua mày đã làm gì trong đêm? Mày xem truyền hình, mày đọc sách, mày đi câu cá. Đêm nào cũng như đêm nào. Bây giờ tại sao mày không làm như thế? Vì bây giờ không thích làm. Nếu Annie Clark hủy bỏ hợp đồng, mình sẽ chết đuối. Mình chỉ còn nước đi bán sò trên bãi biển. Chuông điện thoại trong bếp reo vang. Anh chạy nhanh vào bếp, nhấc máy lên nghe.

- Alô! - Anh nói, giọng vui vẻ. Không nên để cho người gọi biết anh đang buồn.

- Ông Grayson phải không?

- Phải, Parker đáp, Không nhận ra giọng nói của người gọi. Hai vai anh chùng xuống.

- Tôi là Stella Kaminsky đây. Ông có đưa cho tôi tấm danh thiếp. Tôi muốn hỏi ông đã tìm ra chỗ ở của Annie chưa.

- Chưa. Cô ấy không gọi cho tôi.

- Ông không có danh bạ điện thoại à?

- Dĩ nhiên có chứ?

- Vậy thì dùng cuốn danh bạ đi. Đôi lúc đàn ông rất u mê. Gọi đến hết các khách sạn trên đảo ông.

Parker vỗ trán. Cứt thật! Đáng ra anh phải nghĩ ra điều này chứ. Cô ta nói đúng: anh thật u mê. Ngu si. Anh thật ngốc!

- Tôi sẽ làm thế. Tôi mới về nhà mấy phút. Chắc cô không biết cô ấy ở đâu.

- Tôi không cần biết cô ta ở đâu làm gì. Tôi chỉ mong sao cô ấy hết đau khổ là được. Parker ngạc nhiên hỏi:

- Tại sao cô nghĩ là cô ấy đau khổ?

- Phụ nữ rất sành chuyện này. Chúc ngủ ngon, ông Grayson.

Parker đi tìm danh sách của các khách sạn và nhà trọ, anh thở dài thật lớn, rồi bắt đầu gọi. Lạy Chúa, dù có phải gọi cả đêm, anh cũng cố gọi cho hết.