Chương mười một
Annie lục cuốn sổ ghi địa chỉ tìm số điện thoại của Công ty Cà phê Grayson. Khi tìm được, cô gọi qua người điều phối điện thoại của khách sạn. Mặc dù mới 7 giờ sáng, nhưng cô đã nghe giọng của Kiki Aellia trả lời điện thoại.
- Cô Aellia, tôi là Annie Clark đây. Hôm nay tôi muốn gặp cô, nếu có thể. Tôi đang ở tại khách sạn Aston Wailea. Tôi có thể đón cô ở phi trường hay đợi cô ở đây. Miễn là cô còn muốn buôn bán với Tiệm Hoa Cúc. Gặp ở phi trường thì tuyệt. Chúng ta có thể ăn cái gì rồi cô đáp máy bay về trong chuyến bay tiếp theo đó.
Annie gấp cuốn sổ. Thế là xong. Bây giờ quyết định quan trọng nhất của cô là xem phải mặc quần áo gì. Áo quần doanh gia hay là áo quần bình thường. Cuối cùng cô chọn mặc quần sóc vải lanh trắng và áo màu vàng sẩm da cam, mang xăng đan và đội mũ lưỡi trai có màu hợp với màu áo. Tóm lại, cô là người đi du lịch. Tại sao không trông giống người đi du lịch.
Annie đi vào phi trường lúc 8 giờ 20 phút. Người đầu tiên cô thấy đi về phía cô là Stella Kaminsky và đi sau cô là Kiki Aellia, mặc áo quần như chủ nhà ngân hàng New York.
- Stella, cô làm gì ở đây?
- Joe muốn đi tham quan hòn đảo này trước khi chúng tôi ra về vào ngày mai. Trời, gặp cô tuyệt quá! Mọi việc tốt đẹp cả chứ? - Stella nói, ôm Annie ghì thật mạnh. Annie cười.
- Tốt đẹp. Mà khoan, đợi tôi một lát. Tôi có khách phải đón ở đây.
- Chào cô Aellia, rất sung sướng được gặp cô lại. Tôi muốn cô làm quen với bạn tôi, Stella Kaminsky, Stella chồng cô ở đâu?
- Trong phòng vệ sinh đàn ông. Kìa anh ấy đây rồi. Ảnh là của tôi. - Stella cười, cô quàng tay quanh tay chồng. Mọi người bắt tay nhau.
Dù sống một triệu năm, Annie cũng không bao giờ dịch nổi nụ cười của Joe với Stella. Anh ta thấp hơn cô ấy cả một cái đầu, mũm mĩm, còn cô ấy thì cao lêu đêu. Rõ ràng anh ta yêu cô thắm thiết.
Mắt nhìn Kiki Aellia, Annie nói:
- Chúng tôi chỉ làm việc với nhau chừng ba mươi phút. Nếu anh chị đợi được, chúng ta sẽ cùng đi khám phá hòn đảo. Anh chị chưa thuê xe phải không?
Joe đáp:
- Chúng tôi sẽ thuê ngay bây giờ. Chúng tôi sẽ đợi cô.
- Chà, tuyệt. Xe có tốt không, thưa ngài?
- Rất tốt. - Joe cười toe toét. Anh ta lấy cái mũ lưỡi trai xuống để lộ cái đầu hói láng bóng. Ảnh lau mồ hôi rồi đội mũ lên lại. Annie nháy mắt với anh ta.
Khi Kiki dẫn Annie đến quán ăn gần đấy, Annie quay mặt lui, nói:
- Chúng tôi làm việc không lâu đâu. Ngồi xuống ghế, hai người đàn bà nhìn nhau, Annie nói:
- Cái áo dài đẹp quá!
- Người giữ nhà cũ của chúng tôi may cho tôi đấy. Bây giờ bà ấy không may nữa. Chắc từ nay tôi phải đến may ở tiệm Hilo Hattie. - Cô ta quay qua nói với người hầu bàn: - Cho tôi cà phê và bánh mì nướng.
Tôi cũng thế.
- Cà phê đây kinh khủng lắm, - Kiki nói. Cô ta lo sợ. Annie nghĩ.
- Có phải cô thấy không được thoải mái với tôi không, cô Aellia?
- Cô là giống khỉ đột nặng tám trăm pao, - Kiki bình tĩnh đáp.
- Có phải vì thế mà cô muốn gặp tôi không? - Annie hỏi.
- Cũng có phần đúng. Tôi không muốn nói...
- Tôi biết cô muốn nói gì rồi. Hợp đồng sẽ như thế này. Giống như hợp đồng mà tôi đã đưa vào ngày hôm ấy, ngoại trừ một điểm. Hợp đồng chỉ sáu tháng thôi. Đây vẫn là đề nghị thỏa thuận đôi bên. Giá giảm hai đôla. Cô vẫn rang cà phê. Và, công ty của cô nợ tôi 12 ngàn pao cà phê. Cô có thể Fax hợp đồng đến cho văn phòng của tôi. Bây giờ chỉ bắt tay thỏa thuận là được.
Khi Aellia đưa tay qua bàn:
- Cô mặc cả quá gắt gao. Cô có phiền lòng khi tôi xin hỏi cô tại sao hợp đồng ngắn hạn như thế này không?
- Tôi không phiền lòng gì hết. Câu trả lời rất đơn giản. Vì tôi muốn thế. Có lẽ do mặc cả gay gắt mà ra. Tuy nhiên, thế mà đẹp. Công việc kinh doanh là kinh doanh, cô có đồng ý không?
- Phải. Tôi không biết anh trai tôi sẽ nghĩ sao. Chúng tôi chưa bao giờ làm hợp đồng ngắn hạn hết.
- Tôi cũng không biết anh trai tôi nghĩ sao. Nghĩ sao ư? Tôi không quan tâm.
- Tôi phải quan tâm. Parker chắc sẽ không thích hợp đồng. Ảnh muốn giảm giá một đôla rưỡi thôi. Tôi không thể bảo đảm hợp đồng ngắn hạn. Tôi nghĩ là anh trai cô bằng lòng hợp đồng ban đầu.
Annie nhún vai.
- Liệu anh trai cô có liều để mất hết toàn bộ tài sản không?
- Cô muốn hợp đồng ký ngay à?
- Ký ngay, - Annie đáp. Kiki cười.
- Tôi biết. Parker không tin đâu. Anh ấy vẫn không tin. Linh tính cho tôi biết anh ấy sẽ không chịu hợp đồng sáu tháng. Anh ấy đang cố tìm chỗ cô ở.
Annie cảm thấy nhịp tim gia tăng.
- Thật à? - Cô nói.
Kiki cười:
- Phải, thật. Có phải cô lảng tránh, trốn tránh, hay cô chỉ làm khó như thế? Phụ nữ với phụ nữ tôi muốn biết.
- Tất cả các điều cô nói trên đều đúng. Kiki nghiêng người tới trước:
- Cô có biết cái gì thật sự làm cho Parker nổi điên không?
- Không biết. - Cô cười. - Không biết. Cô hãy nói cho tôi biết đi.
- Anh ấy không thích thấy phụ nữ tiên tiến. Anh ấy đã tiến bộ nhiều, nhưng chưa đúng mức. Tôi muốn thay mặt các chị tôi để cám ơn cô, và bản thân tôi nữa. Tôi không biết cô là người đã làm cho Parker thức tỉnh mãi cho đến khi Mattie nói mới biết. Anh ấy đã hạ cây đề ở trước nhà rồi. Cây ấy là hỉnh ảnh tượng trưng. Anh ấy không thăm ai hết. Có thăm cô không? Có thăm ai không? Có phải tôi quá sốt sắng không?
- Không và không. Anh ấy không bao giờ gọi hay viết thư. Mười hai năm là một thời gian dài, - Annie nói, vẻ buồn bã.
- Thỉnh thoảng có người trái tim thì rung động mà vẫn không quyết định được cái gì. Nhưng cũng có người chỉ trong nháy mắt là có quyết định giá trị hàng tỷ đôla. Parker không giống như trước khi cô ra về. Chuyện này tôi nhờ Mattie mới biết. Có lẽ tôi không nên nói chuyện này với cô mới phải.
- Tôi rất sung sướng khi nghe cô nói. Tôi xin lỗi về chuyện ngày hôm nọ.
- Cô phải tha lỗi cho tôi nữa. Ngày hôm ấy bắt đầu không được tốt. Rồi tôi thấy cô mặc áo quần quá đẹp và mang cái xách Chanel trên vai, lòng tôi bỗng cảm thấy khó chịu vô cùng. Tôi thường ao ước có công ty riêng của mình. Tôi muốn là người có tài năng trong công ty. Tôi muốn giống như cô. Gia đình nhỏ bé của tôi phải đếm từng xu trong nhiều năm. Khi tôi thấy cái xách Chanel ấy, bỗng có cái gì đấy khó chịu hiện ra trong tôi. Tôi nghĩ tôi quá chán khi thấy đàn bà phải đứng sau đàn ông và chiếm vị trí thứ hai. Có lẽ tôi là người đã có nhiều tiến bộ. Parker là người thật tốt trong vấn đề này. Tôi đã vấp phải nhiều sai lầm, làm thiệt hại cho công ty nhiều tiền. Anh ấy khoan dung, xem xét lại tất cả mọi việc. Nếu không có gì nữa, tôi xin kiếu từ ra về. Annie đứng dậy. Cô nhìn xuống bàn. Cả hai người không ai đụng đến cà phê hay bánh nướng. Cô để xuống bàn mấy tờ giấy bạc.
- Chắc cô muốn biết chuyện này. Tôi đã cho Stella cái xách tay. Tôi đã thấy ánh mắt của cô khi nhìn cái xách tay vào hôm ấy. Này, - cô rụt rè nói. - Tôi mua cái này của người bán hàng rong ở ngoài phi trường. - Cô quàng vòng hoa thơm ngát quanh cổ Kiki. Cô thấy mắt cô ta rướm lệ. - Cô hãy nói với anh trai cô rằng, cô là người duy nhất trong công ty cà phê Grayson mà tôi muốn buôn bán làm ăn.
- Có thật cô muốn tôi nói với anh ấy như thế không?
Annie cười.
- Thật đấy. Cô muốn biết điều gì nữa phải không? Muốn làm người tài giỏi trong công ty không phải là điều khó khăn gì như người đời thường nghĩ đến. Ngay bây giờ, cô đang có được điều cô mong mỏi rồi, có chồng, có gia đình và đã giải quyết được một hợp đồng mà anh trai cô không thể làm được. Tôi ước ao tôi thành người tài giỏi trong công ty như cô. - Cả hai người đàn bà phá ra cười.
- Xin cô làm giúp cho tôi một việc, hãy chậm lại một chút để cho anh trai tôi có thể bắt kịp cô. Annie lại cười.
- Nếu tôi đi chậm hơn, chắc tôi sẽ dừng lại hẳn. Nào, tôi đi với cô ra cổng. Đừng có mặc cảm không hay.
- Không, tôi rất sung sướng được cô cho dịp may khác. Đàn ông chắc sẽ không làm thế.
- Tôi hiểu. - Annie cười. - Hẹn gặp lại cô.
- Có lẽ càng sớm càng tốt. Tôi sẽ đưa con gái tôi đi Boston vào mùa thu. Nó vào đại học. Đứa con trai đầu của tôi đã học xong năm thứ nhất ở trường luật tại đấy. Có lẽ tôi sẽ ghé nhà cô để thăm cô.
- Mời cô ghé chơi. Annie đứng trên sân bay đợi cho đến khi máy bay cất cánh. Cô vẫy tay chào cho đến khi chiếc máy bay nhỏ mất dạng.
- Bây giờ cô sẽ vui chơi một ngày với những người bạn mới, Stella và Joe Kaminsky.
***
Khi Parker đi vào nhà nghỉ mát Aston Wailea, anh cảm thấy như mới tỉnh cơn say suốt hai ngày. Anh bước đến bàn tiếp tân như người có nhiệm vụ quan trọng.
- Tôi muốn tìm một người khách. Tôi biết cô ấy đang ở đây. Tên cổ là Annie Clark. Anh gọi đến phòng cô ta được không?
- Tôi xin lỗi, thưa ông. Cô Clark đã đi từ sáng sớm.
- Cô ấy dọn đi à? - Parker nhìn vào ngón tay trỏ của mình. Ngón tay đỏ và phồng vì bấm máy điện thoại suốt đêm.
- Không, thưa ông. Cô ấy gọi xuống thuê xe và đã ra đi sau tám giờ một chút.
- Cô ấy có nói đi đâu không?
- Không nói với tôi, thưa ông. Ông hỏi thử người hầu phòng xem sao.
Khi Parker tìm ra được người hầu phòng đã đem xe ra cổng cho Annie, anh đoán mắt anh ta trông rất man dại.
- Cô ấy có nói cổ đi đâu hay có nhờ anh chỉ đường không?
- Không, thưa ông, cô ấy không hỏi. Trên xe có bản đồ.
- Cô ấy có chở theo hành lý không?
- Không, thưa ông. Cô ấy mặc quần sóc và đội mũ chơi dã cầu. Rất hợp thời trang. Tôi cảm thấy muốn huýt gió như nhiều nhân viên khác trong khách sạn.
- Mấy giờ anh sẽ nghỉ việc?
- Năm giờ.
- Nếu cô Clark về khi anh còn làm việc, thì nhờ anh đưa cái thiệp này cho cô ấy được không? Parker đưa cho anh ta tờ 20 đôla kèm theo tấm danh thiếp của mình.
- Anh yêu cầu cô ấy điện thoại cho tôi bất cứ cô về giờ nào. Đây là 20 đôla nữa. Anh đưa cho người đến thay phiên anh. Anh làm giúp cho tôi được không?
- Dạ được. Bây giờ anh phải làm quái gì đây? Annie đi đâu trên hòn đảo này đấy thôi. Anh nghĩ cô ta có thể vui chơi ở đâu đấy cả đêm, sáng mai mới về. Anh có thể ngồi nghỉ chân ở đây hay nên về nhà để ngủ. Anh định sẽ về nhà nghỉ ngơi, nhưng trước hết anh muốn gọi cho Kiki đã. Khi Parker đi ra chỗ đậu xe của phi trường, anh thọc ngón tay trỏ bấm số điện thoại gọi về văn phòng.
- Kiki, có chuyện gì lạ không? Cô nói đã thỏa thuận cái gì? Lúc 11 giờ à? Cô đến Maui rồi về à? Tôi hỏi lý do tại sao được không? Cô đã gặp Annie Clark! Cô đã thỏa thuận hợp đồng. Chúng ta đã đồng ý một đôla rưỡi rồi. Cô ta không chịu à? Tôi không biết gì hết. Cô ta nói Tom không có ý kiến gì trong quyết định của cổ? Đừng hòng muốn biết ý nghĩ của tôi, Kiki. Tôi sẽ không gọi cho Tom. Dĩ nhiên tôi tin cô. Tôi không nhảy cỡn lên vì vui mừng. Nếu cô nhận 50 xu cho một nửa triệu pao cà phê, số tiền cũng rất lớn. Không, tôi không hỏi khả năng của cô. Tôi muốn tranh đấu được chừng nào hay chừng ấy. Kiki, có lúc cô phải lưu manh một chút chứ. Được rồi, cô ấy ký hợp đồng rồi à? Hai người bắt tay à? Không, không, không. Chúng ta không làm hợp đồng sáu tháng! Cô phải biết chúng ta không thể làm một việc như thế chứ. Cô sẽ Fax hợp đồng! Nếu cô muốn hỏi ý kiến của tôi thì tôi xin nói làm thế hơi ngu. Đàn ông bắt tay thì khác.
Parker nhìn cái điện thoại trong tay. Kiki tắt máy. Anh cảm thấy tức giận. Anh bấm số lần thứ hai. Chuông reo lần thứ ba Kiki mới nhấc máy.
- Tôi bỏ việc! Anh cứ đến đây mà làm, tôi chỉ chia lời trong công ty thôi, mặc xác anh với tinh thần phong kiến ngu ngốc trên xứ Hawaii này. Anh không thay đổi gì hết, đáng khinh. Cứ tiếp tục ngu ngốc đi, Parker. Tôi sẽ gởi đến cho cô Clark bức Fax để khuyên cổ lần buôn bán cuối cùng này. Anh và ông anh quí giá của cô ta cứ kết hợp với nhau mà làm. Tôi nói cho anh biết, anh sắp mất một khách hàng đấy. Đừng nói gì với tôi nữa. Không nói gì nữa, Parker. Vì anh cứ rình mò công việc của tôi, nên tôi phải đi mua cái xách Chanel để dùng cất thẻ tín dụng của công ty cho anh biết mặt. Parker, còn chuyện này nữa, tôi sẽ gọi cho các chị ngay khi tôi về nhà. Tôi nghĩ là chúng tôi phải biểu quyết để loại anh khỏi công ty.
Parker nghiến răng tức tối. Anh đã thường giảng hòa với Kiki nhiều lần rồi. Nhưng lần này thật căng. Anh tức lên ruột khi nghe cô ta dọa vào lúc gần hết câu chuyện. Chuyện này mới lạ đây. Cái chuyện mua xách tay để cất thẻ tín dụng cũng mới lạ.
Parker bấm số gọi đến Tom ở Bắc Carolina, cuộc điện đàm cũng làm cho anh chán nản. Anh cắt máy ngay khi nghe giọng của Tom. Không tăng giá sẽ không làm cho anh nghỉ việc. Cứ ráng lên. Chỉ có hợp đồng sáu tháng mới làm cho anh lo lắng. Anh cần hợp đồng dài hạn với các Tiệm Hoa Cúc, nếu không, cà phê tinh chế của anh sẽ bị ứ đọng. Hãy làm lành với Kiki nếu không mày sẽ làm việc 16 giờ một ngày lại đấy. Anh nghĩ, chắc phải thuê chiếc xe để đi mua xách Chanel.
Parker gọi đến văn phòng lần thứ ba. Anh kinh ngạc khi nghe người phụ tá của Kiki là Mary báo cho anh biết rằng Kiki đã đánh đơn xin từ chức và mang theo thẻ tín dụng của công ty, nói rằng khi cô ấy mua hàng xong cổ sẽ gởi về theo đường bưu điện.
- Chó đẻ thật!
***
Parker lăn người sang một bên, nhìn đồng hồ. Mẹ kiếp, anh đã ngủ 14 giờ liền. Anh cần phải dậy để đi, nếu không anh cứ nằm mê mệt mãi thôi. Anh vừa đánh răng, rửa mặt, cạo râu, vừa suy nghĩ chương trình hành động. Anh bất bình kế hoạch A, kế hoạch B, hay kế hoạch C? Trong khi anh chiên chả trứng, điện thoại reo. Có lẽ Kiki gọi đến xin lỗi. Tốt, anh rộng lượng tha thứ.
- Tom, anh khỏe không?
- Rất khỏe. Mỗi ngày mỗi khỏe hơn. Này nhé, tôi gọi để hỏi anh làm việc gì kỳ lạ như thế này. Kiki gởi đến hai bức Fax. Một là hợp đồng 6 tháng, còn bức kia hủy hợp đồng. Như thế có nghĩa là chúng ta không thỏa thuận à? Tối qua Annie có gọi về báo cho tôi biết cô ấy đã bắt tay với Kiki thỏa thuận hợp đồng rồi. Annie tin là chúng ta có hợp đồng. Có phải quí vị thất hứa không? Annie có nói cô ta sẽ không thỏa thuận với ai hết ngoài Kiki. Tôi muốn biết tình hình diễn tiến ra sao?
Parker ném chả trứng vào bồn rửa. Bỗng anh không muốn ăn. Anh nhìn cái lọc cà phê, mong nó chảy nhanh hơn.
- Kiki thôi việc hôm qua. Cô ấy tức vì bất bình ý kiến của tôi. Tôi không biết nói sao với anh, Tom. Tôi cứ tưởng chúng ta đã thỏa thuận với nhau. Tôi không hài lòng với hợp đồng như thế, nhưng tôi có thể theo được. Cà phê Grayson không bao giờ làm hợp đồng sáu tháng. Lý do duy nhất mà tôi bằng lòng là vì anh là bạn hàng lâu năm, có uy tín. Sẽ không có hợp đồng khác như thế nữa. Xin anh nhớ cho điều này. Hôm nay chắc tôi không làm sao gặp được Kiki. Tôi đưa số điện thoại nhà cô ấy cho anh và anh gọi em gái anh để đưa số máy này cho cô ấy. Anh hay cô ấy cần phải gọi nói chuyện với Kiki.
- Trời đất, anh không hiểu gì về phụ nữ hết hay sao? Anh và cô ấy đã làm cho chuyện này thêm rắc rối.
- Anh nói đúng đấy, Tom. Càng ngày tôi càng u mê. Tôi đã tìm ra chỗ ở của Annie, nhưng không gặp. Hôm nay tôi sẽ đến tìm một lần nữa, rồi tôi bỏ cuộc. Ngay bây giờ, tôi cảm thấy tôi muốn bỏ quách nghề buôn bán cà phê.
- Như thế thì quá cực đoan, phải không?
- Với tình hình hiện tại thì không. Tôi sẽ gọi lại anh sau.
- Tôi đang ở đây mà. Ráng một lát nữa, Parker, tôi sẽ không gọi cho Kiki. Tôi không muốn dẫm lên chân của Annie. Cô ta đã vạch đường ranh từ lâu rồi, tôi không muốn bước qua khỏi đường ranh đó. Nếu anh cần tôi khuyên, tôi nghĩ là anh không yêu cầu, tôi xin khuyên anh một điều là nên đến gặp em gái anh để xin lỗi.
Hãy mua cho cô ấy cái ví mắc dịch ấy đi. Quà thường giải hòa rất tốt. Nếu anh xin lỗi, tức là anh muốn tiếp tục công việc làm ăn.
Parker gác máy, đầu anh kêu ù ù. Có lẽ Tom nói đúng. Có lẽ cái xách tay nhỏ có dính dáng đến chuyện lộn xộn này cũng nên.
Anh nhảy lên xe jeep lái ra phi trường gần đấy, rồi leo lên chiếc máy bay tư. Bốn mươi lăm phút sau anh hạ xuống đảo lớn, rồi leo lên chiếc xe jeep đang đợi, một công nhân làm cho đồn điền cà phê lái xe.
- Đưa tôi đến cửa hàng, Andy. Đến cửa hàng E. Puainaco tại xa lộ Mười Một. Đậu trước tòa Liberty House.
Khi Parker đi vào cửa hàng, anh cảm thấy hụt hơi. Anh đưa mắt nhìn quanh.
- Ông cần gì, thưa ông? Parker vui vẻ gật đầu.
- Tôi muốn mua cái xách Chanel. Người nhân viên mỉm cười, nói:
- Xin ông đi thẳng rồi rẽ qua trái. Có người phục vụ ông ở hàng đồ da.
Parker đưa mắt nhìn vào dãy xách tay để trong tủ kính. Màu nâu có, đen có, trắng có. Anh hỏi người nhân viên:
- Nhà hàng chỉ có những thứ này thôi à?
- Phải, thưa ông. Ông muốn tìm loại gì?
- Loại nhỏ, - Parker đáp.
- Ông thích màu gì?
- Anh thích à? Kiki thích màu gì? Anh không biết Kiki thích màu gì, bèn nói:
- Tôi mua hết các màu.
- Ông muốn lấy hết các màu à? - Chị đàn bà há hốc mồm kinh ngạc. - Ông nói thật à, thưa ông?
- Tôi nói thật. Cô lấy nhanh cho tôi được không?
- Tôi phải đi lấy hộp để đựng. Phải mất một lát mới xong.
- Tôi không cần một lát. Cứ bỏ đại vào xách cho tôi không được à?
- Phụ nữ thích hộp Chanel, thưa ông, và thích túi nỉ để đựng ví ấy. Xách này không phải loại xách nhựa Woolworth đâu.
- Cô có thể gởi hộp và túi nỉ đến sau được không? Tôi để địa chỉ và trả tiền giao hàng.
- Chúng tôi có thể làm thế được chứ. Đây là việc rất bất thường. Xin cho thẻ tín dụng của ông, thưa ông. Khi Parker thấy tổng cộng số tiền, thêm tiền thuế, đầu anh như muốn gãy khỏi cổ trước khi ký tên vào phiếu.
Mỗi tay xách một xách, Parker đi ra chiếc xe jeep đang đợi anh trước cửa nhà hàng. Khi anh ném những cái xách lên ghế ngồi ở phía sau, anh thấy người bán hàng nhăn mặt và nhún vai.
- Cám ơn.
- Andy, đi theo xa lộ Nữ hoàng Kaahumanu, rồi tôi sẽ nói cho anh biết rẽ theo lối nào. Chúng ta sẽ đến nhà Kiki. Anh có biết hôm nay bà ấy có đi làm không?
- Hôm nay tôi không thấy, thưa ông chủ.
Parker chỉnh cái mũ lưỡi trai hiệu Padres để che cặp kính râm. Gác hai chân lên bảng đồng hồ, anh châm điếu thuốc. Anh nghĩ đến cô em và đến công việc cô ấy đã làm trong mấy năm qua. Cô ta đã phê bình anh với tinh thần xây dựng và học hỏi rất nhiều. Cô là người rất cần thiết cho công ty. Hai năm qua, anh đã giao hết công việc cho cô để nghỉ ngơi, vui chơi. Nhưng điều vui nhất của anh là được gần gũi với các chị em và gia đình của họ. Anh thân với các cháu như bạn thân và quen luôn cả chó và mèo trong gia đình họ. Nếu Kiki giận mà bỏ việc, anh sẽ mất hết các thứ này. Công việc có bị trở ngại không đáng kể, việc đáng quan tâm nhất là anh sợ sẽ mất tình thương của gia đình mà anh đã bỏ công vun đắp mấy lâu nay. Anh muốn đi ăn tiệc sinh nhật, đi dự lễ tốt nghiệp, thích nhấc máy điện thoại để nghe giọng trẻ con: - “Chào cậu Parker”. - Anh không muốn vì một lời nói vô ý thức mà anh phải quen với cảnh cô đơn như trước. Anh rất cần có gia đình, công việc, cần có hợp đồng, có Annie. Anh rùng mình.
- Rẽ đây phải không, thưa ông chủ?
- Phải, ngôi nhà thứ ba bên trái. Andy, để tôi vào trước, phòng khi Kiki vứt đồ đi. Đợi tôi 5 phút rồi hãy đem cái xách này vào, được không?
- Dạ được, thưa ông chủ.
Parker đi theo con đường lát gạch đến cửa trước. Có vòng hoa tươi treo trước cửa nhà. Các bà chị khác của anh cũng treo vòng hoa trước cửa nhà, như mẹ anh thường làm trước kia. Mẹ nào con nấy. Anh bấm chuông.
Kiki ra mở cửa, vẫn còn mặc áo khoác dài trong nhà.
- Anh muốn gì, Parker? Ồ tôi biết rồi, anh đến lấy thẻ tín dụng. Đợi đấy tôi đi lấy cho - Parker bước lui khi em gái anh đóng cửa vào mặt anh. Anh mở ra.
- Tôi không đến vì cái thẻ ấy đâu. Tôi đến để xin lỗi. - Anh ra dấu cho Andy đem cái xách vào.
- Xin lỗi trễ rồi, Parker. Đi ra khỏi nhà tôi. Tôi không muốn anh đến đây. Thẻ của anh đây. Chắc anh biết cách sử dụng rồi chứ, phải không?
- Kìa, Kiki, tôi xin lỗi. Những chuyện cũ hủ lậu đã mất hết rồi. Tôi đã sai lầm và các người giúp tôi sửa đổi. Tôi chấp nhận sự phê bình, tôi chấp nhận cô phản đối tôi, nhưng tôi không muốn cô thôi việc. Cô làm việc quá tốt. Khách hàng thích cô. Hợp đồng của cô và cái bắt tay của cô là đúng. Tôi biết làm gì hơn ngoài việc xin lỗi?
- Nếu anh thành thật thì tôi sẵn sàng cho qua. Parker à, nhiều lúc miệng thì anh nói thế này, mà lòng anh thì nghĩ khác. Anh bằng lòng vì anh muốn làm cho tôi vừa lòng. Nếu anh không vừa ý thì hòa giải làm gì?
- Tôi muốn cô trở lại làm việc.
- Tại sao? Vậy anh chấp nhận hợp đồng của tiệm Hoa Cúc à? Tôi hủy hợp đồng ấy rồi.
- Tôi biết. Tôi không cần chuyện ấy, Kiki. Tôi cần chúng ta, cần gia đình. Annie Clark có thể mua cà phê ở đâu thì mua. Tôi có mang đến cho cô cái này. Tôi không biết cô thích màu gì, nên tôi mua hết tất cả các màu. Họ sẵn lòng mang đến hộp và túi nỉ. Người bán hàng nói phụ nữ muốn hộp và túi nỉ, mà tôi không muốn đợi họ đem đến. Cô muốn lấy hộp và túi nỉ không?
- Bao nhiêu... Anh mua hết tất cả à, Parker? Thật kỳ cục!
- Tôi biết. Tôi quyết định như thế, Kiki à. Cô và các chị khác đối với tôi đáng giá hơn những cái ví xách ngu ngốc này nhiều. Tôi không muốn cãi vã ồn ào. Tôi ghét thấy cô đúng mà tôi sai. Nếu cô muốn, Kiki, tôi sẽ chuyển cổ phần kinh doanh của tôi cho cô và những người khác. Tôi không làm nữa. Nhưng vẫn làm trong phòng thí nghiệm. - Anh nói với vẻ dứt khoát.
- Parker, việc làm cà phê là lẽ sống của anh. Không làm cà phê anh sẽ làm gì?
- Tôi không biết. Có thể làm hướng dẫn du lịch. Bán sò trên bãi biển.
- Anh cần đem trả những cái ví xách này lui cho nhà hàng.
- Ồ không. Chị đàn bà ấy tưởng tôi là điên.
- Anh điên thật, Parker à. Dù sao tôi cũng thương anh. Mà này, tôi không dùng thẻ tín dụng. Mặc dầu anh làm tôi quá tức.
- Tôi biết, tôi xin lỗi. Thôi được rồi. Tôi phải về Maui. Tôi vẫn chưa tìm ra Annie Clark. Tôi biết cô ta ở đâu, nhưng chưa gặp được. Vậy thế là ổn rồi phải không? Mai cô đi làm lại chứ?
- Phải, Parker. Nhưng tôi không gọi cho cô Clark đâu. Chính anh phải lo việc này. - Cô cười rồi bước đến gần anh trai - Parker, tôi hy vọng anh tìm được cô ta. Hòn đảo không lớn lao gì. Ngồi ngay trước cửa phòng cô ấy. Trước sau gì cô ấy cũng đi vào hay đi ra. Nếu cô ta gọi tôi, tôi sẽ cho anh biết. Cám ơn anh đã cho tôi các ví xách ấy.
Kiki quàng tay ôm anh.
- Nào, chuyện đời không đến nỗi nào với chúng ta đâu. Anh sai lầm mà biết sửa chữa là tốt quá rồi.
- Cô nói giống như mẹ nói ngày xưa, Kiki.
- Parker, anh đã nói đến một chuyện rất tuyệt chưa bao giờ tôi nghe được. Anh không cục cằn và hẹp hòi như bố. Parker cười.
- Cô cũng nói đến một chuyện rất tuyệt mà chưa bao giờ tôi nghe đến. Tôi sẽ gọi cho cô, Kiki.
- Nhớ gọi đấy.
***
Quá mệt mỏi, Annie bò vào giường. Cô nghĩ, nếu nhắm mắt là cô ngủ ngay. Cô tự hỏi không biết còn đủ sức để trả lời điện thoại cho Tom và Elmo đã gọi đến cho cô không. Cô cũng phải quyết định làm gì với lá thư để nơi cửa cùng với sáu cuộc điện thoại của Parker. Chính ba cuộc điện thoại của Elmo mới làm cho cô lo. Có thể mấy con chó của cô bệnh. Cô nhìn đồng hồ. Elmo thường dậy sớm, lúc 5 giờ, đi thơ thẩn một giờ rồi mở cửa tiệm lúc 7 giờ. Cô bấm máy gọi cho ông.
- Tôi biết cô gọi, Annie. Này nghe tôi nói nhé. Tôi có những tin mới cô cần biết. Như cô biết, tôi thường đọc báo định kỳ, báo địa phương và báo đại học. Thường tôi để cả đống, rồi khi nào không ngủ được, tôi đọc hết một lượt. Tên cướp ở tù đã được thả từ tháng Giêng. Hắn bằng lòng thỏa hiệp hợp tác trong một năm. Hắn được về sớm vì hạnh kiểm tốt và vì những chuyện rác rưởi như thế. Hình như hắn đã hợp tác với anh chàng thám tử bảo hiểm. Họ không xếp hồ sơ, Annie à. Tôi không hiểu nổi. Cô có hiểu không?
Tim Annie nhảy mạnh trong ngực. Dĩ nhiên cô hiểu. Họ sẽ không xếp hồ sơ cho đến lúc toàn bộ số tiền được hoàn trả. Ngay khi cô về nhà, cô phải bắt tay vào việc này ngay. Bây giờ cô hoàn toàn tỉnh ngủ.
- Nếu trong thời gian ba năm rồi mà họ không tìm ra bằng chứng, thì bây giờ họ hy vọng tìm ra được cái gì? - Giọng cô bình tĩnh làm sao. Cô run dưới tấm chăn trắng.
- Anh chàng thám tử bảo hiểm phải tuân thủ những luật lệ và qui định. Hắn rút lui vì chúng ta gọi đến công ty khiếu nại hắn quấy rầy chúng ta. Còn thằng ở tù ra, bây giờ hắn lớn rồi, hắn không bị những luật lệ và qui định hạn chế. Tôi nghĩ thật lạ là hắn đứng vào phe với Newman. Cô có thấy thế không, Annie?
- Việc này cũng chẳng đi đến đâu. Elmo.
- Khi cô nghe tôi nói chuyện này, thì cô sẽ thấy nó đi đến đâu. Hôm nay tôi có nhận một lá thư, gởi từ thành phố nơi số tiền được trả lui.
Tim của Annie đập thình thịch.
- Loại thư gì thế, Elmo?
- Chắc cô biết loại thư mà lời lẽ được trích ra từ trong các báo chí? Lời thư như thế này: TÔI BIẾT CÁC NGƯỜI ĐÃ LÀM GÌ. TÔI SẼ CHỨNG MINH CHO MÀ THẤY. Tôi chạy đến nhà cô, xem cô có thư không, thì quả thật cô cũng có một lá. Tôi gọi Jane, cô ấy cũng có một lá. Chuyện chưa hết, Annie à.
- Tất cả những lá thư trên đời này chẳng thay đổi cái gì hết, Elmo. Cất cái thư của ông và của tôi đi. Nhưng đừng báo cho cảnh sát biết. Để xem chuyện sẽ ra sao. Những bao cà phê đến như thế nào?
- Bao màu xanh láng có hình hoa cúc in ở trước và sau bao. Trông rất thời thượng. Hôm nay tôi nhận cái mẫu phát thảo in thử, nhưng màu sắc không đúng. Jane khỏe, nhưng bây giờ lo lắng. Tôi nói đừng lo, người đáng lo hơn hết phải là chính tôi. Tôi có gọi cho Tom, anh ấy khỏe nhiều. Ảnh đi bộ một ngày một dặm. Ảnh đang hồi phục. Mấy con chó khỏe, Rosie cứ đòi ăn mì ống và phó mát. Tôi cho chúng ăn thực phẩm của Kraft, nhưng Rosie cứ lờ đi. Nhưng rồi chúng đói chúng cũng ăn hết, đừng lo. Trách chúng làm gì.
- Elmo, tôi thương ông quá.
- Cô đã gặp anh chàng ấy chưa? - Elmo láu cá hỏi.
- Chưa, có lẽ ngày mai.
- Cô còn đợi cái gì, Annie?
- Tôi không biết, Elmo. Có lẽ tôi sợ anh ta không... để ý đến tôi nữa. Lần trước, tôi đối với ảnh ngỗ ngược quá. Không phải như ông nghĩ đâu. Tôi đang dè dặt. Tôi thấy ảnh như món quà được gói trong giấy bóng có đính cái nơ vàng óng ánh. Tôi không biết đồ trong gói như thế nào. Tôi lòng nhủ lòng cứ đi từ từ, nhè nhẹ mà bước và đem theo cái gậy thật lớn.
- Tôi nghĩ phong cách hành động của Annie Clark lúc nào cũng có ý nghĩa hết. Tôi không tin tôi nghe cô nói như thế. Cô có nghe hiện người ta mới phát sinh ra đồ dùng mới chưa?
- Elmo thích đồ dùng. Cô đáp:
- Chưa. Lần này đồ gì?
- Vật ấy được gọi là điện thoại, - ông chủ tiệm thuốc tây cười ngặt ngoẽo, - cô nhấc máy lên bấm số, cô sẽ nghe giọng nói.
- Có lẽ ngày mai tôi sẽ làm thế.
- Cô không còn trẻ nữa. Annie, tôi lo về anh chàng Newman này. Cô cũng lo, nhưng cô không chấp nhận việc này.
- Ông ta chỉ thay đổi chiến thuật thôi. Ông đi làm đồ ăn sáng và quên chuyện này đi. Bây giờ tôi đi ngủ và mơ đắp cánh hoa lên thân hình trần truồng. Một vài hôm nữa sẽ nói chuyện với ông, Elmo.
Nhưng khi cô gác máy, cô bắt đầu run không ngớt.
***
Sáng hôm sau, vào lúc 6 giờ, Annie đi thang máy xuống nhà xe, lấy xe lái ra đường. Cô hỏi đường đến nhà Parker Grayson và hỏi cách nào tiện nhất để đi đến thác nước. Cô nhìn những đường đỏ ngoằn ngoèo trên bản đồ. Một miếng bánh.
Khi Annie đậu xe, mặt trời đã lên cao, cô tháo giày xăng đan ra, theo con đường đi đến thác nước. Cô mặc cái áo dài theo kiểu dân đảo mặc, do Mattie may cho cô từ lâu. Cô đến ngồi trên ngọn đá đẻo, không làm gì hết ngoài việc nhìn thác nước chảy lấp lánh. Khi cô đã thưởng thức thỏa thuê cảnh đẹp và nhìn một vài cái cầu vồng hiện ra rồi, có lẽ, chỉ có lẽ, cô sẽ đến nhà Parker, gõ cửa nhà anh. Có lẽ có lẽ có lẽ.
***
Parker Grayson lái xe chạy ra khỏi khách sạn Aston Wailea. Một lần nữa, anh không gặp Annie Clark, và mới 6 giờ 45 sáng.
- Mình bỏ cuộc thôi. Mình sẽ đi câu. Mình sẽ đem theo bánh xăng uých trứng, mồi và câu cá suốt ngày, - anh vừa đạp ga vừa nói.
Một lát sau, mồi câu cá để sau xe bốc mùi khó chịu. Nghĩ đến chuyện ngồi giữa trời nắng nóng để câu cá, anh cảm thấy chán ngán. Có lẽ anh nên về ngồi ở tảng đá sau cái thác. Ý nghĩ ấy khiến anh thấy thích thú như nhiều lần trước đây.
Anh đậu chiếc xe jeep nơi bãi đỗ xe của khu mỏ đá, đi vào nhà, thay áo quần, vắt cái khăn tắm lên vai, rồi đi bộ ra thác nước.
Mặt trời đã lên cao. Trước đây anh chưa bao giờ thấy chiếc cầu vồng nào ở phía sau thác. Anh tự hỏi phải chăng đây là cái điềm báo trước chuyện gì. Anh lội trong nước, đi nép dưới vách đá có nước nhỏ giọt. Anh nhìn thấy Annie, quá ngạc nhiên, tim anh đập thình thịch trong lồng ngực.
- Cái gì khiến cho anh đến lâu thế? - Annie lề rề hỏi.