← Quay lại trang sách

Chương mười hai

Parker quá ngạc nhiên đến nỗi không biết làm gì hơn ngoài việc nhìn người đàn bà mặc chiếc áo dài có màu của cầu vồng. Hai tay anh run run, chiếc khăn tắm rơi xuống đất. Mấy phút sau nó ướt mèm. Anh cần nói điều gì cho có ý nghĩa, điều gì cho minh bạch.

- Thỉnh thoảng tôi có hơi chậm. - Anh nhăn mặt khi nghe câu đối đáp trơn tru của mình.

- Ngồi xuống đi, - Annie nói, cô vỗ tay lên phiến đá bên cạnh - Anh khỏe không, Parker?

- Thỉnh thoảng khỏe, thỉnh thoảng không được khỏe. Tôi muốn gọi cô một trăm lần, có lẽ hai trăm lần. Tôi xin lỗi đã không gọi. - Anh trả lời càng lúc càng trơn tru. Ít ra anh không nói gắt gỏng.

- Tôi đã nói những điều rất sai lầm. Cuộc đời của anh chẳng quan hệ gì đến công việc của tôi. Tôi xin lỗi về chuyện ấy. Thực vậy, tôi rất bối rối, - Annie nói.

- Không, cô nói đúng. Cổ tục đã mất tiêu rồi. Tôi nghĩ là tôi đã làm những việc bố mẹ tôi muốn làm. Tôi muốn gọi cô, nói cho cô biết chuyện đã diễn ra như thế nào, nhưng hôm ấy cô quá quyết liệt. Cám ơn cô, nhờ cô mà tôi có lại gia đình. Đáng ra cô nên gọi cho tôi, nói cho tôi biết cô có khỏe không, hay chỉ nói về công việc cũng được. Tôi đợi từng giờ, từng ngày, từng tuần, từng tháng để nghe tiếng điện thoại cô gọi reo lên.

- Tôi muốn gọi anh. Tôi nhấc máy điện thoại một trăm lần, có lẽ hai trăm. - Annie cười. - Tôi không muốn nghe anh nói tôi phải lưu tâm đến công việc của tôi.

- Chúng ta đã mất nhiều năm, Anna Daisy Clark.

- Tôi biết thế, Parker Grayson.

- Khi tôi mới đến đây, tôi tưởng có chiếc cầu vồng ở phía sau thác. Tôi đã làm đủ thứ trên đời để tìm cô ngoài việc nhờ đến Vệ binh Quốc gia. Cuối cùng hôm nay tôi bỏ cuộc, đến đây để chữa vết thương lòng.

Bỗng tay cô nằm gọn trong tay anh. Bàn tay lạnh và mềm. Anh nhích đến gần cô hơn.

- Annie anh yêu em từ ngày ấy.

- Em cũng yêu anh, Parker à. - Ít ra mình nghĩ là mình đã yêu.

- Có phải như thế tức là chúng ta yêu nhau, Annie?

- Em chỉ nói với em thôi. Em yêu. Láo, láo, láo.

- Anh cũng thế. Chúng ta phải làm gì bây giờ?

- Anh cứ suy nghĩ đi, Parker, trong lúc em đi bơi.

Parker nhìn chiếc áo dài màu cầu vồng rơi xuống đất. Một giây sau, hai mảnh có viền đăng ten trôi lui, rồi cô biến mất, qua thác, xuống dưới hồ nước xanh lấp lánh.

Parker ném chiếc quần sóc lên cái áo dài cầu vồng. Anh nhào xuống hồ, dáng rất đẹp, rồi trồi lên mặt nước như con phượng hoàng, thân hình lóng lánh với những giọt nước như kim cương.

- Anh nhảy đẹp quá! Em cũng nhảy, - Annie nói và lội lên bờ.

- Khi còn nhỏ, chúng tôi nhảy trên bờ đá xuống suốt ngày. Em phải thấy chị Teke nhảy mới phục. Chị ấy nhảy giỏi không thua gì vận động viên Olympic. So với các chị ấy, anh là hạng bét!

- Tiếc thay chị ấy không có cơ hội để trở thành vận động viên.

- Em có tin vào huyết thống gia đình không? Con trai của Teke đã theo được truyền thống của mẹ nó. Nó lướt sóng rất giỏi. Nó là một trong ba người giỏi nhất trong cuộc thi lướt sóng của tổ chức Bazai Pipeline. Nó muốn làm nha sĩ. Annie cười, rồi nhào xuống nước như một mũi tên thật đẹp và trồi lên phía sau Parker. Cô đưa tay đè đầu anh xuống nước. Họ nô đùa như trẻ con cho đến khi cả hai mệt nhoài.

- Em nghĩ đã đến giờ ta lên rồi. - Ngay cả ngón chân của em cũng nhăn nhúm hết, - Annie nói. Bỗng cô nhận ra mình trần truồng như nhộng. - Anh lên trước đi.

Parker cười.

- Anh là đàn ông. Luôn luôn đi sau. Annie nhăn mặt.

- Thế thì hãy quay lưng lại.

- Không được. Anh lên theo sau em, - Parker nói, vẫy tay với thái độ lịch sự.

- Em cần giúp sức.

Parker chắp hai bàn tay làm chỗ tựa cho Annie bước lên bờ. Cô đứng lên, rồi đá lui khiến anh nhào lui trong hồ. Cô lên bờ và khi Parker đi đến ghế đá thì cô đã mặc xong cái áo dài có màu cầu vồng.

- Búi tóc đẹp quá! - Cô cười khúc khích - Quay lại!

- Nước lạnh cho nên thế... thường không như thế... em đừng lưu tâm, Annie Clark, - Parker nói giọng khàn khàn.

- Bây giờ chúng ta làm gì? Không bị kích thích và tim không đập mạnh chứ? - Annie cứ cười khúc khích.

Chiếc quần sóc dùng đi tắm thật đảm bảo, Parker nắm tay cô lôi cô lên khỏi ghế đá.

Khi Parker lôi cô đi, cô để chân trần mà đi, bẽn lẽn hỏi anh:

- Anh dẫn em đi đâu, Parker Grayson?

- Vào hang của anh, chứ đi đâu. Khi gần đến nhà, Annie vừa thở hổn hển vừa cố hỏi:

- Có phải anh sắp làm thịt em không?

- Phải, cho bỏ công 12 năm mòn mỏi.

Cánh cửa tự động ở bếp vừa khép lại, bỗng Annie bị hôn dồn dập chưa từng thấy. Khi ngừng lại để thở, Annie nói:

- Khi nào hai hàm răng em gõ lách cách thì cho anh biết.

- Chúng đang kêu lách cách đấy.

Annie cảm thấy bị Parker vác lên vai chạy dọc hành lang dài đến phòng ngủ, rồi anh ném cô xuống giường...

- Chuẩn bị, - anh nói, thả túi đồ tắm xuống sàn.

- Không mân mê hôn hít à? - Annie hỏi lớn.

- Mân mê hôn hít ở ngoài thác rồi.

- Nhưng, em thích...

- Lạy Chúa, em nói nhiều hơn các chị của anh nữa đấy. Em thích cái gì?

- Nếu anh không thể...

- Bảo đảm anh có thể.

- Nếu không bảo đảm thì hoàn tiền lui à? - Annie vừa thở hổn hển vừa hỏi.

- Bảo đảm một trăm phần trăm.

- Chứng minh đi.

***

Sau một hồi thật lâu, Parker nói ồm ồm:

- Em có muốn hoàn tiền lui không?

- Lạy Chúa, không. Mà này, anh có thể làm lại không? Parker cười.

- Có lẽ quãng ba hôm. Còn em?

- Ít ra ba hôm.

- Ít ra chúng ta cũng tâm đầu ý hiệp. Anh nghĩ ngày hôm nay sẽ không bao giờ đến nữa.

- Em cũng nghĩ như thế, Parker.

- Anh muốn cưới em, Parker nói.

Annie chống khuỷu tay nhổm người lên. Cô muốn nói: nhưng chúng ta không hiểu nhau. Thay vì thế, cô nói: em bằng lòng. Điệu, điệu, điệu, trí cô nói lớn.

- Thật nhé? Khi nào?

- Bất cứ khi nào anh muốn. Em đã suy nghĩ 12 năm nay rồi. Em có thể chuẩn bị trong sáu tháng. Annie Clark mày mất trí rồi. Mày không yêu người đàn ông này. Tại sao mày làm thế? Làm thế để mày phụ thuộc vào người khác. Ơ hơ, lý lẽ sai bét.

- Sáu tháng là tuyệt vời. Anh đủ thời gian chuẩn bị. Chúng ta sẽ làm đám cưới trên đảo chứ?

- Em rất muốn thế.

- Như thế tức là mùa đông năm sau, đúng không?

- Đúng. Nhưng nếu như thế thì là tám tháng,- Annie nói - Em có nhiều cửa hàng mới phải mở, và em cần chuẩn bị để bán cà phê. Tháng Hai năm sau được không?

- Thời gian lâu đấy. Anh có thể đợi. Bây giờ nói về hợp đồng sáu tháng. Anh không thể sống được với một hợp đồng như thế, Annie à.

- Em có thể đi lui đi tới và anh có thể đến Charleston hay là chúng ta có thể gặp nhau ở giữa đường. Chúng ta sẽ không xa nhau nhiều đâu. Em nghĩ là em có thể sống như thế này được, còn anh được không? Anh nói anh không thể sống với hợp đồng như thế nghĩa là sao? Hợp đồng là như thế đấy. Em không thay đổi ý kiến đâu, Parker à.

- Em phải thay đổi ý kiến. Nếu chúng ta lấy nhau, chúng ta phải cùng nhau quyết định. Nếu em có thể chịu được sự xa cách, thì anh cũng có thể chịu được. Chúng ta có thể sống trên đảo được không, Annie? Anh phải thú thật với em là anh không thể sống được ở đâu khác. Những năm đi học đại học đã chứng minh cho anh thấy điều đó. Anh là người của đảo mãi mãi. Nếu em muốn sống ở đất liền, anh sẽ cố chiều em. Annie cảm thấy như bị ai đấm vào bụng. Bây giờ nên thỏa thuận trước với nhau hay để sau này sẽ hay? Để sau này chắc sẽ tiện hơn. Cô cần suy nghĩ.

- Em muốn sống ở đây một thời gian trong năm. Em không bỏ công việc làm ăn được, Parker à. Hay bỏ các con chó được. Hợp đồng cứ thế mà làm.

- Anh sẽ không yêu cầu em làm như thế. Chắc em không làm việc bảy ngày một tuần chứ? Anh yêu chó. Nhưng chúng ta phải thay đổi hợp đồng.

- Không, hợp đồng cứ duy trì như thế. Có lẽ hai hay ba ngày một tuần. Em có người đủ năng lực làm việc cho em. Tom có thể giải quyết công việc của em cũng như Kiki giải quyết công việc cà phê cho anh. Nếu anh bằng lòng ý kiến của em, ta gặp nhau ở giữa hai nơi là tuyệt nhất. Công việc của em là của em, của anh là của anh.

- Có lẽ chúng ta thuyết phục Mattie đi làm việc lại, và cùng với các chị của anh, họ sẽ dạy cho em biết về các hòn đảo. Nghĩa là nếu em muốn học. Không, không, Annie, cách ấy không thực hiện được đâu. Chúng ta phải liên doanh.

- Em muốn học hỏi bất cứ cái gì anh quan tâm đến. Em muốn hiểu biết người mà em lấy làm chồng, biết từ trong ra ngoài. Biết hết mọi khía cạnh. Nhưng sẽ không làm một người liên doanh.

- Em phải trở thành người liên doanh. Các luật sư của chúng ta sẽ thực hiện việc này. Anh nghĩ, nếu em muốn biết nhiều chuyện về anh, thì với việc này, em sẽ thấy anh không có chuyện gì bí mật hết, Đúng vậy, anh không giấu diếm em điều gì hết. Như người ta đã nói, đời anh là một cuốn sách mở rộng. Cũng như đời em vậy. Em không có chuyện bí mật thâm sâu chứ, phải không? Annie cảm thấy tim đập mạnh.

- Em à? - Cô cần trở lại vấn đề liên doanh, phải dứt khoát ngay bây giờ.

- Có nhiều thứ em thích mà anh không thích hay ghét nữa. Thứ nhất: anh không chịu được kẻ nói láo. Thứ hai: anh ghét bông cải. Thứ ba: anh không thích đàn bà cắt tóc ngắn. Em có bằng lòng để tóc dài không?

Annie cảm thấy như máu ngưng chảy trong người mình.

- Không. Em thích tóc ngắn. Không liên doanh và không nới rộng hợp đồng. Tại sao anh quá cố chấp về vấn đề này như thế? Anh làm cho em rất khó chịu.

- Vậy thì anh phải học tập để thích tóc ngắn. Em sẽ không cho anh ăn bông cải chứ, phải không? - Anh hỏi nhỏ. - Anh cố chấp, - anh trêu chọc, - vì anh muốn chúng ta kết hợp với nhau. Anh muốn ta liên minh. Cái gì của anh là của em, và cái gì của em là của anh. Năm mươi - năm mươi.

Cô muốn chấm dứt chuyện này ở đây ngay. Chấm dứt và sẽ bàn lại sau. Chấm dứt đi, đồ ngu. Cô nói:

- Để em suy nghĩ vấn đề này đã.

- Em hứa sẽ không nói dối với anh chứ?

Annie trở người trong chiếc giường khổng lồ. Tim cô đập mạnh trong lồng ngực. Cô trả lời nho nhỏ.

- Em hứa.

- Em không thích những thứ gì? Annie lắc đầu, không biết nói sao.

- Không có gì hết à?

- Em muốn lấy anh vì phong cách lâu nay của anh, - cô nói, giọng khàn khàn. - Tại sao anh không lấy em vì phong cách sống của em? Tại sao chúng ta phải hứa hẹn đủ thứ? Tại sao chuyện hứa hẹn này quá quan trọng với anh như thế?

- Anh có thói quen như thế. Có phải em gặp nhiều khó khăn với lời hứa như thế không?

- Nhiều người đã thành thật hứa đủ điều, nhưng rồi có nhiều chuyện xảy ra không hay, khiến họ phải thất hứa. Người được hứa đâm ra đau khổ. Tom và em thường gặp những trường hợp như thế, hứa đủ điều nhưng rồi đã thất hứa. Vậy để trả lời câu hỏi của anh, vâng em xin nói, em đã gặp nhiều chuyện rắc rối với các lời hứa rồi. Em cũng rất khó khăn với chương trình liên doanh của anh. Em nghĩ là anh muốn lấy em vì sự nghiệp kinh doanh của em.

- Thôi được rồi, anh bỏ hết các yêu cầu ấy, - Parker nói giọng bình thản.

- Thế là tốt, Parker, - Annie nói, giả vờ ngủ. Anh ta nói láo. Annie nằm yên lặng, đầu óc suy nghĩ mông lung, tai lắng nghe hơi thở đều đặn của Parker. Nếu anh ta biết cô là tội phạm, thì anh ta sẽ làm gì? Chắc anh ta sẽ bỏ cô ngay. Có lẽ đây là sự sai lầm lớn. Có lẽ cô nên từ giã, quên người đàn ông này thôi. Nếu chuyện vụ cướp ngân hàng được hâm nóng lại trong đất liền, cô cần phải đem công sức ra đương đầu. Lạy Chúa, nếu lúc Parker đến thăm mà anh chàng thám tử hiện ra thì sao nhỉ? Làm sao cô giải thích vấn đề này cho được. Có lẽ mình sẽ không được hạnh phúc đâu. Có lẽ đây là sự trừng phạt vì tội đã lấy số tiền ấy. Nếu mình dại dột bằng lòng liên doanh với anh ấy, rồi mình bị bắt. Công ty sẽ nằm dưới quyền kiểm soát của ảnh. Có lẽ anh ấy biết thế. Cô nhìn quanh căn phòng, căn phòng mà cô sẽ ở nếu cô kết hôn với người đàn ông đang nằm bên cạnh mình. Cô nghĩ là cô sẽ được hạnh phúc trên vùng đất đầy ánh nắng mặt trời với nhiều hoa đẹp này - trên căn bản bán thời gian. Cô có thể yêu người đàn ông bên cạnh cô suốt đời không? Kinh nguyệt cô đều đặn, tức là cô vẫn còn có con. Đẻ đứa con trai cho Parker để nối dõi tông đường và đẻ đứa con gái cho cả hai để yêu thương và hạnh phúc. Có một gia đình. Gia đình của cô. Nhưng cô cảm thấy bất ổn. Có cái gì đấy sai trái. Cô không biết đấy là cái gì.

Có thể có ai đấy biết cô muốn có giấc mơ kỳ diệu này, họ có đem chuyện của cô ra nói cho mọi người biết không? Cô có nên thú tội này ra không? Không cần thú tội, nhưng báo cho Parker biết chuyện của anh chàng thám tử bảo hiểm. Không, tốt hơn hết là nên để yên vấn đề như thế và hy vọng mọi việc sẽ tốt đẹp. Cô cương quyết về chuyện liên doanh. Cô đáng được sống cuộc đời hạnh phúc không? Phải chăng đây là lỗi lầm lớn nhất của cô?

Ý nghĩ này đã dày vò Annie, cô chờ đợi giấc ngủ đến để xua đuổi hết chúng ra khỏi đầu.

***

Khi Parker quàng vòng hoa lên cổ Annie, mắt cô đầy lệ. Vòng hoa thơm ngát khiến cho cô ngây ngất.

- Em sẽ nhớ anh, - cô nghẹn ngào nói. - Em đã sống hai tuần tuyệt vời nhất trong đời em.

- Và anh cũng thế. Anh sẽ gặp em trong hai tuần nữa. Em sẽ đưa anh đi chơi Charleston cho biết, và nếu anh thích, chúng ta có thể bay đi New York và xem kịch ở Broadway.

Dù không muốn, nhưng Annie vẫn cười.

- Anh ghét New York.

- Đúng, nhưng anh thích Broadway. Anh phải tập cho quen để thích thành phố này với em bên cạnh.

- Có rất nhiều cơ may, em sẽ thích thành phố này.

- Có phải chuyện giữa em và Kiki bây giờ tốt đẹp rồi phải không? - Parker hỏi.

- Phải.

- Annie, có phải em đã nói em chỉ muốn làm việc với Kiki thôi, phải không?

- Phải, em đã nói thế, và em muốn thế. Như em đã muốn chỉ làm hợp đồng sáu tháng và không muốn liên doanh.

- Có phải em sẽ giải quyết mọi việc như thế không?

- Parker, em nói rồi, em sẽ giải quyết ngay.

- Cũng lạ thật. Kiki đi khắp nơi như con công.

- Con công cái, phải không? Đáng được như thế. Cô ấy đã làm những việc anh không làm được. Parker, em sẽ không ký hợp đồng với anh. Em sẽ không lẫn lộn công việc với giải trí. Chắc anh biết rõ như thế rồi chứ, phải không? - Annie phải quay mặt để khỏi thấy ánh mắt của Parker.

- Biết với lòng đau đớn. Anh không muốn em đi.

- Em cũng không muốn đi, nhưng em phải đi. Hai tuần không lâu. Anh nhớ là em có điện thoại, rồi còn làm việc ở đây và ở Charleston.

- Em là người cuối cùng lên máy bay. Bây giờ em đi cho rồi, kẻo anh đóng cánh cổng này. Hãy gọi anh. Annie cười, nụ cười uể oải.

- Em sẽ gọi.

***

Họ đứng đợi Annie ngoài phi trường, đầy đủ hết: Elmo, Tom, hai con chó, và Jane. Họ reo lên:

- Chào mừng về nhà! - Rosie và Harry kéo căng sợi dây tróng.

- Chà! Tôi không ngờ được tiếp đón nồng nhiệt như thế này. Tôi nhớ tất cả quí vị. Jane, gặp cậu mừng quá. Có chuyện gì lạ không?

- Chúng ta sẽ nói chuyện ở nhà. Tôi đã nấu ăn rồi, - Elmo nói. - Ở nhà cô. Tôi biết cô muốn ăn ở nhà cô. Thật tuyệt khi thấy cô về nhà.

Annie cắn môi dưới. Trông Elmo không được khỏe. Có thể nào chỉ trong vòng hai tuần mà trông ông ấy thay đổi nhiều như thế không? Có phải ông bệnh không? Dù sao thì cô cũng phải đợi cho đến khi ngồi vào bàn ăn ở bếp mới hay. Elmo thích những bữa ăn gia đình đầm ấm chuyện trò vui vẻ. Cô phải đợi đến lúc ấy mới biết được tin tức.

Trong lúc mọi người ngồi trong xe nói chuyện với nhau, thì Annie âu yếm nâng niu mấy con chó, cố tránh không nhìn đến nét mặt đau khổ của Jane.

Ba mươi phút sau, Tom báo họ đã về đến nhà.

- Annie, tôi tin chắc ngôi nhà của cô đẹp nhất trong khu này. Tôi nhớ đã từng ao ước có một cái nhà như thế này. Annie cười.

- Chắc anh đang cảm thấy mình lạc quan.

- Chưa bao giờ tôi lạc quan như bây giờ. Để tôi mang túi xách lên lầu cho cô. Elmo nói:

- Mọi người tắm rửa đi. Bữa ăn đã có sẵn rồi. Bàn ăn đã được chuẩn bị trước. Trước khi ra phi trường tôi đã cho chó ăn rồi.

- Cái gì thế này? - Annie nhìn vào cái lò hâm.

- Đây là món ăn theo Đông phương, căn bản toàn bơ đậu phụng. - Elmo đáp - Làm món này rất mất thì giờ. Món gì mà nấu càng lâu thì càng ngon. Hãy ăn cho thỏa thích. Tôi nấu rất nhiều.

- Tôi sẽ không ăn, chừng nào tôi biết hết những việc đã xảy ra ở nhà, Jane, tôi rất sung sướng khi thấy bạn ở đây, nhưng tôi tự hỏi không biết tại sao bạn chạy trốn thành phố này đã tám năm trời? Còn Tom, cái gì đã đưa anh hôm nay đến đây? Người nào cũng phải nói cho tôi biết lý do, - Annie nói.

- Annie, tôi lo sợ. Tôi không nói cho chồng tôi biết về giai đoạn điên khùng trong đời bọn mình. Tôi không thích nghe những cuộc điện thoại kỳ lạ nghẹt thở vào lúc nửa đêm. Tôi sợ khi nghe chuông cửa reo. Bức thư ấy thực khủng khiếp. Tôi lo cho con, cho chồng. Anh ấy không hiểu sao tôi lo sợ như thế này. Tôi không làm gì hết, thế mà tôi sợ hết hồn. Tôi đến đây để cả ba chúng ta cùng suy nghĩ tìm cách chấm dứt việc này. Tôi có mang theo bức thư đã gởi cho tôi. Tôi không thích đụng đến nó. Tôi để nó trong cái ví nhựa để đi đâu tôi khỏi đụng đến nó. Ồ, món này ngon quá, Elmo, - Jane nói khi nếm thử một miếng bún tàu.

- Trường hợp của tôi cũng giống trường hợp của Jane. Annie, tôi nghĩ là nếu cô ở tại đây, chắc cô cũng sẽ nhận được những cú điện thoại nghẹt thở như thế. Tôi cũng phát sợ khi nghe chuông cửa reo. Các bác sĩ đều nói rằng tim tôi sẽ bị suy yếu, không thể chữa được. Như thế nghĩa là chúng ta sẽ không bàn thảo chuyện này lại nữa. Quí ông, quí bà có hiểu không?

Mắt Annie rướm lệ. Cô khỏi cần nhìn vào Jane cũng biết cô ta đang khóc. Cô gật đầu khổ sở. Tom nhìn ông già đăm đăm.

- Tôi biết một chuyên gia...

- Ngồi yên làm theo lời tôi. Không nói nữa - Elmo to tiếng, Tom ngậm miệng. Con chó Harry rên rỉ bên bàn chân của Annie. Rosie đưa chân đạp vào nó. Elmo vừa hâm thức ăn vừa nói với Annie:

- Annie, bây giờ cô cho tôi biết công chuyện của cô. Annie đằng hắng giọng.

- Chúng ta làm hợp đồng sáu tháng với Công ty Cà phê Grayson. Đấy là tin vui. Tin buồn là Parker đề nghị tôi lấy anh ta. Chúng tôi định ngày cưới vào tháng Hai. Tôi... bằng lòng. Parker muốn liên doanh. Tôi nói: Không. Anh ấy không thích hợp đồng sáu tháng, nhưng ảnh phải chấp thuận. Jane, tôi muốn cô làm phụ dâu cho tôi, còn Elmo, tôi muốn ông dẫn tôi tới giao cho chú rể.

- Tôi rất hân hạnh, Annie. Tuy nhiên, tháng Hai thì lâu quá. Tôi phải tin vào lời của bác sĩ. Ông ta nói... có lẽ tôi còn khỏe mạnh trong vòng 6 tháng nữa thôi.

- Sáu tháng thôi! - Mọi người đồng thanh thốt lên. Elmo đưa tay lên.

- Tôi không muốn bàn cãi về vấn đề này. Có thể lên xuống vài tháng, có thể lâu hơn. Biết đâu mà lường. Ta hãy chỉ bàn chuyện bây giờ thôi.

- Tôi xin nói thêm về Parker. Nếu ông không dẫn tôi đến giao cho chú rể, thì tôi sẽ không lấy chồng. Sự thật là thế đấy, Elmo. Tôi trả lời bằng lòng, vì lúc ấy đang phấn khởi. Tôi không biết tôi có muốn lấy chồng hay không. Bây giờ tôi rất hoang mang.

Ông già cười sằng sặc.

- Nếu hai người yêu nhau thì tại sao còn chờ đợi lâu làm gì? Annie nghẹn ngào đáp:

- Vì công việc làm ăn. Vì chuẩn bị cho kỹ. Áo cưới. Chuyện ngu ngốc. Parker bận thu hoạch cà phê. Thủ tục đăng ký kết hôn. Nhiều chuyện phiền hà lắm.

- Cô giải quyết các công việc ấy xong thôi, cô à. Chúng ta cần hội ý về chuyện anh chàng điều tra bảo hiểm này. Jane cho tôi biết Hội nữ sinh sẽ dời ngày đại hội vào tháng chín năm nay. Nếu các cô có kế hoạch đi dự buổi họp mặt này, các cô có thể thu xếp một cuộc họp với Công ty bảo hiểm. Hay là các cô có thể làm ngay bây giờ cũng được nếu các cô muốn, vì Jane đang có mặt ở đây.

- Tôi không thể ở lại được, Elmo. Hiện nhà trường đang nghỉ, và lớp khiêu vũ của con gái tôi bắt đầu vào tuần sau. Tôi không có thì giờ rảnh như trước đây. Tôi còn bận vẽ tranh, lại thêm dạy lớp hội họa mỗi tuần hai đêm nữa. Nếu tôi tranh thủ sắp xếp được thời gian, thì tôi có thể rảnh rỗi được vào tháng Chín. Tôi muốn đi dự buổi họp mặt.

Annie cảm thấy tim mình đau nhói. Rồi đây khi ở một mình, cô sẽ suy nghĩ về các chuyện này. Bây giờ vì Elmo, nên cô bằng lòng cho ông vui.

- Tốt thôi. Tại sao họ dời ngày đại hội lui?

- Họ gởi bản câu hỏi để hỏi ý kiến mọi người nên họp mặt vào khi nào, nhiều người trả lời vào tháng Chín. Tôi nghĩ là tháng Sáu mọi người đều bận việc. Tôi thấy thật khó tin ngày bọn mình đậu cử nhân mới đó mà đã 15 năm rồi. Tôi làm mọi người bực mình lắm phải không, Annie? - Jane hỏi, giọng có vẻ ân hận.

- Không có gì đâu. Nếu cô muốn đi, tôi cũng sẽ đi.

- Vậy là thỏa thuận với nhau rồi, - Tom nói. - Bây giờ chúng ta nên vạch kế hoạch là chúng ta sẽ nói gì và sẽ nói với nhân vật nào trong Ban lãnh đạo của Công ty bảo hiểm. Kế hoạch hành động phải ghi vào sổ ngay bây giờ. Ta phải thông qua các qui định về sự giới hạn của quyền hành pháp. Elmo quậy cái nĩa trong dĩa bún.

- Chính thằng bé làm việc này. Bây giờ hắn lớn rồi. Hắn căm tức vì ngồi tù một thời gian dài với cái tội mà hắn nói hắn không gây ra. Gia đình hắn giàu có.

- Hội thẩm đoàn đã phán quyết rằng có đủ bằng chứng để buộc tội hắn, - Annie lạnh lùng nói. - Tại sao hắn săn đuổi chúng ta?

- Cho là săn lùng chúng ta. Chúng ta không biết ai gởi những bức thư và gọi điện thoại đến, - Elmo nói. Jane run lên:

- Mười hai năm ở tù làm cho người ta thù hận, nhất là nếu anh chàng nầy cho là hắn vô tội. Chúng ta có tin là anh chàng Newman này đã loại trừ mọi người hết, chỉ còn chúng ta thôi không?

- Hắn nói thế. Chắc hắn đã rất thận trọng khi nói thế, vì chúng ta có thể kiện hắn về tội phỉ báng và vu khống, - Elmo nói.

- Tôi lập lại, Ban hội thẩm đã nghe chứng cứ và tuyên bố chứng cứ đủ để kết án hắn. Thậm chí khi hắn ra tòa, chúng ta không có mặt ở Boston. Chuyện này thật quá vô lý, - Annie nói.

- Sáng mai chúng ta sẽ giải quyết việc này. Bữa ăn thật tuyệt, Elmo.

- Nếu bữa ăn thật tuyệt, tại sao cô không ăn? - Ông chủ tiệm thuốc tây hồi hưu chua chát hỏi.

- Tôi cảm thấy không muốn ăn. Nhưng thức ăn thật ngon. Ngày mai tôi sẽ ăn vào buổi trưa.

- Cô thường nói thế, nhưng rồi cô vứt đi, - Elmo càu nhàu, ông bắt đầu dọn dẹp bàn ăn.

- Để đấy tôi làm. Ngồi xuống đi, Elmo, vì ông đã nấu rồi, - Tom nói.

Annie nhún vai, rồi cô châm thuốc hút. Jane hút theo.

- Cô muốn uống rượu vang hay bia? - Annie hỏi.

- Tôi muốn hai ngụm uých ki, - Jane nói.

- Tôi cũng uống uých ki với cô, - Annie nói.

Elmo đứng dậy.

- Để tôi đi lấy uých ki.

- Elmo, ông có đem theo cái bao cà phê nào đấy không? Tôi rất nôn nóng muốn xem cho biết.

- Có đem theo đây, - Tom nói - trông chúng đẹp lắm.

- Ồ, tôi thích loại này, - Annie nói. - Jane, cô nghĩ sao, nhà họa sĩ?

- Trông đẹp đấy. Giấy dày đúng cỡ. Màu lục tươi. Hoa cúc hoàn hảo. Tôi thích kiểu in nổi cái hoa, có vẻ như phồng lên. Tom nói đúng, túi xách này đẹp đây. Ông có đặt bao giấy làm sẵn để khách đem về làm quà không?

- Có, nhưng giấy nhẹ hơn, Tom và tôi đi hỏi giá khắp nơi suốt hai ngày mới quyết định in chữ và in hình hoa cúc ở góc bên dưới bao.

- Tôi mừng vì ông không đặt mua bao bằng nhựa có hai lỗ làm quai xách. Kiểu này trông có giá trị hơn. Ông đặt làm có nhiều không? - Annie hỏi.

- Nhiều, ông ấy đặt nhiều, - Tom đáp. - Chính Elmo nghĩ ra kiểu làm quai xách bằng dây cọ. Quai này bảo đảm. Hai pao cà phê cũng nặng. Phòng có người sẽ mua một lần hai pao. Dùng bao đựng hai pao này vẫn còn rẻ hơn so với giá tiền một cái bao lớn.

- Hai ông làm việc quá tuyệt, - Annie nói, vừa sờ xem cả hai loại bao dùng đựng hàng và bao đựng cà phê. Cô ước chi lòng yên ổn mà hưởng thú vui này. Có thể lúc khác, nơi khác, cô sẽ cảm thấy sung sướng trước thành quả của mình.

- Annie, tiện thể báo cho cô biết là Stella và anh chồng rất hân hoan khi đến nhận việc. Cô ta đang học cách sử dụng máy tính. Độ một tuần nữa cô ta sẽ thao tác thành thạo. Nhờ tài khôn ngoan của cô mà ta có thêm nhân viên giỏi. Chắc cô muốn bố trí họ vào công việc quản lý cho đúng với khả năng của họ thì phải,

- Tom nói. Annie gật đầu. Bây giờ cô chỉ muốn được ở một mình với mấy con chó.

- Thôi thế là hết việc. Tôi sẽ lái xe đưa Elmo về. Annie, tôi biết cô mệt, nên ta tạm biệt, chúc cô ngủ ngon. Ngày mai chúng ta sẽ nói chuyện cả ngày. - Tom nói.

- Tôi mệt. Cám ơn, Tom. Annie đi ra cửa với anh trai và Elmo. Cô ôm ghì ông già.

- Chúng ta cần nói chuyện, Elmo à, - cô nói nhỏ.

- Không, Annie, đừng nói. Cứ để yên chuyện ấy như thế. Tôi muốn như thế.

Cổ họng Annie nghẹn ngào. Cô gật đầu.

- Bữa ăn tối cực kỳ tuyệt! - Elmo nói.

- Tôi hứa tôi sẽ ăn vào trưa mai. Có lẽ vào bữa ăn sáng. Tôi cam đoan sẽ ăn, - Annie nói, vẻ mặt rầu rĩ.

- Annie, nhìn vào tôi. Tôi không lo sợ gì chuyện này hết. Tôi đã sống thoải mái, cuộc đời rất tuyệt. Tôi không ân hận gì. Cuộc đời đến đâu thì đến.

Annie lại gật đầu, cắn phải má của mình. Cô nghĩ thế nào sáng mai miệng cũng rát. Cô nói, giọng khàn khàn:

- Chúc ngủ ngon. Trở vào bếp, Annie nhìn vào cặp mắt đờ đẫn của Jane, rồi nhìn vào chai uých ki. Bỗng cô cảm thấy đang nhìn vào một người không quen biết.

- Jane, nhổ ra. Chúng ta bạn bè với nhau quá lâu, đừng giấu tôi khi có chuyện không ổn xảy ra.

- Chuyện xảy ra cho mình hết sức đau đớn. Mình nghĩ là chồng mình đang lừa dối mình. Phải, chuyện rất bậy. Mình tin là anh ấy đang lừa dối mình. Một hôm, mình thuê một người giữ con, để mình đi theo ảnh. Cô ta khoảng 19 tuổi, lộng lẫy, thân hình nẩy lửa. Cô ta lái chiếc MG đỏ, trần cuốn được. Cô ta xuất thân trong một gia đình giàu có. Bố cô ta là chủ công ty mà anh Bob đang làm. Anh ấy đi chơi với cô ta khắp nơi. Ảnh ra khỏi nhà từ sáng sớm và đến 12 giờ đêm mới về. Ảnh hoàn toàn không quan tâm đến con. Đứa con gái của mình có chuyện rắc rối ở trường. Ảnh chẳng đến để giải quyết một lần. Mình sống như đời góa phụ.

- Tại sao cô không nói cho tôi biết sớm? Chuyện xảy ra khi nào? - Annie hỏi.

- Hầu như đã hai năm rồi.

- Thế mà cô không nói cho tôi biết một tiếng!

- Tôi xấu hổ. Tôi không hiểu tại sao tôi cảm thấy như thế. Tôi không giỏi, không đẹp, không giàu. Tôi thế đấy, tôi thiếu sót cái gì? Tôi là người vợ tốt. Tôi là người mẹ tốt. Tôi có sự nghiệp. Có lẽ tôi không muốn đời sống quá phụ thuộc vào vật chất. Bản tính tôi là thế.

- Chấm dứt cái điệu ấy đi. Không phải vì cô. Mà vì Bob. Cô có nói gì với anh ấy không? Hãy chạm trán với anh ta. Nếu quả thật thế thì đá cổ anh ta ra khỏi nhà. Tại sao phải chịu khổ sở ở một mình mà giả vờ không biết gì hết?

- Tôi đã nói với cô rồi, Annie. Chuyện này xấu hổ lắm. Tôi đã tính chuyện đi nhờ luật sư, nhưng nếu tôi làm thế thì được cái gì? Còn chuyện kia nữa, chuyện làm cho tôi đau đầu là, - cô ta ngừng lại, uống một ngụm uých ki - Tôi tin chắc... chính Elmo đã lấy số tiền ấy.

- Sao? - Annie quát lớn như tiếng súng nổ.

- Cô nghe tôi nói rồi. Tôi nghĩ ông ta lấy đủ số tiền, rồi sợ quá và trả lui một nửa. Khi cô già như ổng, cô cũng sẽ làm những việc điên cuồng như thế, rồi mặc cho lương tâm cắn rứt. Việc này chỉ có như thế thôi. Cô cứ ngồi suy nghĩ thì thấy, Annie à. Elmo có tất cả số tiền đó. Chắc ổng không lấy số tiền bán tiệm thuốc tây để tiêu dùng đâu. Bởi thế ổng mới có tiền để mua ngôi nhà to lớn ở đây chứ? Ông ta thay xe mới hàng năm và đầu tư vốn vào nhiều nơi. Tôi nghĩ ông ấy dùng số tiền này gởi nhiều ngân hàng để thu lợi. Ổng làm lợi nhiều quá, nên đã gởi trả lui.

- Jane, cô vừa nói một chuyện rất kỳ quái. Cô có thấy chai rượu này không? Cô đã uống hết một nửa. Rượu này có nồng độ rất nặng. Cô say rồi. Nếu cô không say, chắc cô không nói như thế. Không đời nào Elmo lấy cái gì không phải của ông ấy. Ngoài ra chắc cô còn nhớ chính tôi làm sổ sách cho ổng hàng tháng chứ. Đúng, ổng có đầu tư các nơi, nhưng vốn đầu tư nhỏ. Ổng chỉ mua năm ba cổ phần mà thôi. Mỗi cổ phần tối đa là 70 ngàn đô la. Ông ta tiêu hết nửa lợi tức ông thu được, và chắc cô cũng biết rõ như tôi. Ổng bán nhà hàng của ông được một trăm năm mươi ngàn đôla. Ông trả tiền mua nhà ở đây hết một trăm hai mươi lăm ngàn. Ông thuê xe hàng năm, vì thế mà cô cho là ông thay xe hàng năm. Ở tuổi ông, ông đáng được hưởng thụ cuộc đời đôi chút. Ông làm việc cực nhọc cả đời, và ông rất tốt với chúng ta, Jane à. Tại sao cô nghĩ thế và nói như thế với ông ấy? Tôi còn trả công cho ông bất cứ công việc gì ông làm cho các tiệm Hoa Cúc. Ổng có bảo hiểm an ninh và bảo hiểm xã hội. Jane, tôi muốn cô phải xin lỗi việc này mới được.

- Im đi, Annie. Cô luôn luôn đàn áp tôi. Tôi không thể không tin cho được. Tôi đã nói với cô rằng chuyện này quá rõ ràng.

- Cô là người không thấy rõ vấn đề, Jane. Không phải Elmo đâu. Cô tìm cái gì để nói cho hả giận để khỏi nói đến chuyện chồng con. Nếu cô nghĩ đến chuyện nói với chồng, thì có thể cô đã cứu vãn được hôn nhân khỏi bị lâm vào cảnh rắc rối. Hai năm là thời gian quá dài khó mà cứu vãn.

- Nếu anh ấy bỏ tôi thì sao? Nếu anh ấy không muốn tôi nữa thì sao?

- Tôi đã nghe cô nói rồi phải không? Có phải cô đã nói cô muốn duy trì hôn nhân cho dù chồng cô không trung thành với cô, phải không? Thật đau đớn. Thảo nào mà Daisy gặp khó khăn. Gặp chuyện như thế này bọn nhỏ thường hoang mang đau khổ. Đáng ra cô phải nói cho Tom biết, để anh ấy giải quyết giúp. Tôi không muốn nói chuyện này cho Elmo biết, vì sợ ông điên cả cái đầu. Jane thút thít nói:

- Cô luôn luôn có những câu trả lời hay ho, phải không? Vì bây giờ cô trở thành nhà tài phiệt, nên cô nghĩ là cô có thể chỉ cho tôi cách làm. Cô đã thành công, có tiền bạc, có uy quyền, là người phụ nữ xuất sắc trong năm, và bây giờ sắp lấy ông vua cà phê. Anna Daisy Clark, nữ hoàng của mọi thứ. Annie cảm thấy rươm rướm nước mắt.

- Tôi làm việc cật lực, Jane à. Thỉnh thoảng chỉ chợp mắt một đêm hai hay ba giờ. Tôi đã đề nghị cô hùn hạp với tôi. Cô không chịu. Cô muốn lấy chồng và đi California để làm ăn riêng. Tôi cho cô một trong số các cửa hàng của tôi. Cô nói cô chỉ cần một thôi. Tôi đã làm theo ý muốn của cô. Hàng năm chúng tôi trả cho cô hàng triệu đôla. Chúng tôi làm hết, cô chỉ ngồi đấy mà thu tiền. Tiền ở đâu rồi, Jane? Jane bật khóc.

- Bob lấy để đầu tư. Không thành công. Ít ra ảnh nói không thành công. Chúng tôi thường đứng bên hộp thư để đợi quỹ phiếu tiếp theo.

- Tất cả đều biến mất!

- Không còn một xu, - Jane khóc ròng.

- Còn tiền thuế và vốn liếng ra sao? Jane khóc to hơn:

- Tôi không biết. Bob điều khiển hết. Ảnh là kế toán trưởng. Tôi chỉ ký các biểu mẫu khi ảnh đưa cho tôi thôi. Nhiều thư từ đến anh cũng nhận, rồi cho vào cặp của anh hết. Tôi không biết tí gì về công việc làm ăn.

- Thật ngốc, Jane à. Thư từ cô phải cất chứ.

- Cô lại lên mặt! Cô biết hết các thứ! Cô đừng chỏ mũi vào công việc của tôi. Tôi nghĩ cô đã lấy số tiền ấy, vì tôi chắc chắn mình không lấy. Có phải cô lấy số tiền ấy không, Annie?

Đây chính là câu hỏi mà Annie lo sợ nhất từ cái ngày định mệnh ấy ở Boston.