Chương mười ba
Annie cố nén cảm xúc, không để lộ ra mặt. Cô bình tĩnh nói:
- Jane, tôi nghĩ chẳng cần trả lời câu hỏi của cô. Jane nhăn mặt.
- Tôi xin lỗi Annie. Tôi không muốn nói thế. Thực đấy, tôi không muốn nói thế. Tôi cũng không muốn nói thế với Elmo. Có lẽ vì quá lo sợ mà tôi đã nói như thế. Annie đưa tay lấy chai uých ki, hai tay run run. Khi Jane đưa ly ra, cô lắc đầu.
- Cái này phần tôi. Cô uống thế đủ rồi. Đã đến lúc cô phải đi ngủ. Sáng mai chúng ta sẽ nói về chuyện chúng ta phải làm gì cho cô. Tôi phải đưa cô trở lại làm việc ở đây. Tôi muốn chia cho cô những gì tôi đã có với cô. Ngoại trừ Parker. Suy nghĩ lại, cô cũng có thể có luôn cả anh ta. Tôi muốn biết đứa con đỡ đầu của tôi có khá hơn không. Cô có thể ở lại trong nhà này. Nếu, và đây là chữ nếu rất lớn, tôi lấy Parker, tôi sẽ đi sống ở Hawaii hết một nửa thời gian. Tôi có thể vực cô đứng dậy, Jane à, nhưng cô phải hợp tác với tôi. - Annie hớp một ngụm uých ki cay sè, nước mắt chảy ra.
Đầu Jane gục lên gục xuống.
- Nó không phải 19 tuổi. Con đĩ. Nó 29 tuổi. Nó có mang, Annie à.
- Sáng mai khi mặt trời mọc, chúng ta sẽ giải quyết việc này. Nào, Jane, đi ngủ đi.
- Annie, cô là người bạn tốt.
- Cô cũng vậy.
- Chúng ta sẽ làm gì với Elmo?
- Không làm gì hết. Ông ấy thích như thế. Chúng ta sống vì ông ấy cũng như ông ấy sống vì chúng ta.
- Cô luôn luôn có câu trả lời chính xác.
- Cô nghĩ thế thôi. Đây là phòng của cô. Cứ bò vào giường rồi tôi sẽ kiểm tra sau. Cô có muốn có con chó nằm với cô không?
- Không, tôi không sao. Cám ơn. Chúc ngủ ngon, Annie.
Chúc ngủ ngon, Jane. Sáng mai sẽ qua ngày khác.
- Annie này?
- Cái gì?
- Có phải cô nói cô sẽ giúp tôi phải không?
- Dĩ nhiên. Nếu không giúp, thì tôi còn bạn bè gì?
- Cô là người bạn tốt nhất, - Jane nói. Một lát sau Annie nghe cô ta ngáy nho nhỏ. Annie vào phòng, đóng cửa, ngồi xuống giường, bên cạnh hai con chó.
- Mình không biết phải làm gì, - cô nói, vẻ khổ sở. - Mình có thể giúp Jane. Mình phải mạnh và cứng về chuyện gì có liên quan đến Elmo. Ít ra mình nghĩ mình có thể làm thế. Chính Parker mới làm cho mình lo sợ. Mình không biết mình có thật yêu anh ta hay không. Nếu Jane dọn đến ở tại nhà này, mình sẽ gởi số tiền ấy lui. Chuyện ngu ngốc ba láp mà mình đã làm từ nhiều năm nay sẽ ám ảnh mình suốt đời. Nếu bây giờ mà mình thú nhận, Parker sẽ không tha thứ, vì anh ấy ghét sự lừa dối và chuyện bí mật. Nếu mình nghĩ Jane tin Elmo lấy tiền, là mình nghĩ sai. Cô ấy không tin. Cô ấy chỉ nói cho hả hơi thôi. Mình tưởng cô ấy lấy được một người chồng tốt. Mình biết làm gì đây! Con Rosie lết đến gần hơn, cố đẩy Harry ra cho rộng đường. Cả hai con chó đưa chân để lên cánh tay cô và liếm mặt.
- Được rồi. Tao không sao đâu. Đường đi dài, Elmo bệnh, Jane đang lâm vào cảnh đau buồn, tụi bay nhìn tao chằm chằm. Thôi được, đến đây, tụi bay, - Annie nói, nằm lăn ra giường, hai con chó nằm dài bên cạnh cô. Cô chơi với chúng cho đến khi mệt. - Thôi, bây giờ ta đi ra ngoài chơi lần cuối, không cần dây tróng. Chúng ta ra ngoài sân thôi, vì sắp đến giờ ngủ rồi. Ta đi!
Khi Annie mở cửa phòng, chúng phóng ra như hai vết đen, chúng thở hồng hộc, đang đứng đợi cô nơi cửa bếp, chờ cô chủ mở cửa.
Bầu trời lấp lánh sao, không khí trong trẻo và rất tối. Ánh đèn từ trên đầu cầu thang ở tầng hai chiếu xuống, soi sáng Tom đang ngồi trên chiếc ghế gỗ dài kê dưới gốc cây sồi già.
Tom đưa cho em gái lon bia Budweiser.
- Ngồi ngoài này thật tuyệt, Annie. Cô có ra vườn chơi nhiều không?
- Thỉnh thoảng. Nó không được kín đáo như trong nhà. Ngôi nhà lớn và đẹp, khu vườn cây cũng tuyệt. Tôi nghĩ tôi thích cái vườn hơn cái nhà. Tôi không biết lý do. Ngôi nhà chỉ dùng để ở thôi, nên tôi thấy nó buồn.
- Có lẽ vì cô không có ai để chia sẻ. Cô ở một mình lâu quá, Annie. Bây giờ cô và Parker sắp ở với nhau, tôi rất mừng. Có chuyện gì cô muốn nói phải không? Annie có hàng trăm chuyện để nói. Cô lắc đầu.
- Có lẽ chuyện này đáng nói, Tom. - Cô nói cho anh nghe về Jane.
- Thằng chồng thối tha!
- Phải, hắn đúng là đồ thối tha. Tôi nói Jane có thể về đây ở và làm việc cho công ty. Tôi sẵn lòng chia lời cho cô ấy. Cô ấy có thể giúp anh, Tom à. Với Elmo... công việc có thể tốt đẹp.
- Em gái này, tôi nghĩ là Elmo tuy già rồi, nhưng ổng rất cần thiết cho cô cũng như cho tôi. Tôi phụ thuộc vào ổng rất nhiều. Không ai có thể thay thế ổng được. Cả hai chúng ta đều biết thế. Nhưng còn Jane, thì tôi nghĩ cô không nên cho cô ta cái gì hết, nếu cô có xé xác tôi ra thì tôi cũng cứ giữ ý kiến như thế. Nếu cô ấy phấn đấu để làm việc thì được. Nếu cô ấy phải làm việc để có tiền, thì cô ta phải tích cực mới được. Nhờ cô mà tôi học hỏi được điều này.
- Chúng ta sẽ bàn lại việc này vào sáng mai. Cô ấy quá tự hào, cổ không xin tiền đâu. Chắc cổ muốn làm việc để có tiền.
- Nói cho tôi nghe về Parker, Annie. Khi cô mới từ trên máy bay bước xuống, tôi thấy cô có vẻ hạnh phúc. Bây giờ trông cô có vẻ xơ xác.
- Vì say máy bay, mất ngủ, nước uống lạ, nên người trở nên thê thảm. Tôi được hạnh phúc. Mà không, không đúng. Tôi cảm thấy bối rối khi nghĩ đến những chuyện có liên quan đến Parker. Anh ấy còn tinh thần nệ cổ, thích đi theo khuôn phép có sẵn. Tôi không biết tôi có thể sống trên đảo được không, mặc dù cảnh trên đảo rất đẹp. Parker nói chúng tôi phải chăm lo công việc sản xuất cà phê. Chúng ta có thể điều hành công việc tốt đẹp được không, Tom?
- Ngày mai tôi sẽ làm công việc này với Elmo. Ông ấy rất thích tôi hỏi ý kiến của ông. Annie này, có chuyện này tôi không muốn nói cho cô nghe trước mặt những người khác. Chuyện này xảy ra cách đây mấy hôm rồi. Mona có gọi tôi. Tôi không biết làm sao cô ta tìm ra được chỗ tôi ở. Tôi không hỏi, và cô ta cũng không nói. Thậm chí cô ta cũng không hỏi đến các con. Cô có tin như thế không?
- Dĩ nhiên tôi tin. Có phải chị ta cần tiền nữa không?
- Không. Cô ta nói có anh chàng tên Newman đến nhà cô ta và hỏi nhiều chuyện. Chuyện cá nhân thôi. Nhưng là chuyện tại sao chúng tôi ly dị. Tại sao cô ta bỏ bầy con. Cô ta nói với gã ấy rằng chuyện này không liên quan gì đến gã. Ít ra cô ta đã nói rằng cổ nói như thế. Tôi tin cô ta. Cô ta nói gã ấy có ý muốn biết tình hình kinh tế của cô ấy.
- Mona đánh hơi được có chuyện gì rắc rối đấy. Cổ nói rằng cổ trợn mắt nhìn gã, nên gã bỏ đi. Cô ta tin rằng tôi phải biết chuyện này. Tôi đã gởi cho cô ta 10 ngàn đô bằng tiền mặt qua hệ thống Tốc hành Liên bang. Tôi nghĩ chỉ có đồ ngu mới làm một chuyện như thế. Tôi là đồ ngu nên tôi đã làm thế. Cô ta nhận tiền rồi. Đồng tiền có tiếng nói, Annie à, và đồng tiền có thể mua sự im lặng. Tôi chọn giải pháp thứ hai, vì tôi không biết cô lấy tiền ở đâu mà cho tôi để trả cho Mona, và tôi không muốn biết. Công việc làm ăn của chúng ta rất phức tạp, tất cả chúng ta đều biết thế. Nếu người ta kiểm toán sổ sách của cô, thế nào cô cũng phải giải thích việc thiếu mất một trăm ngàn đôla. Nếu thằng cha Newman ấy kiểm tra sổ sách ngân hàng cũ của Mona, thế nào hắn cũng nghi ngờ. Cô ta nói cổ chỉ gởi vào ngân hàng mỗi lần một ít thôi. Cô ta không phải đồ ngốc. Bây giờ cô ta bắt đầu lo sợ, cổ không biết rõ lý do tại sao lại sợ. Sở dĩ tôi nói cho cô biết chuyện này, là vì cô ta không chịu từ bỏ cái gì hết.
Tim Annie đập thình thịch trong lồng ngực. Cô cảm thấy lòng đau như cắt. Bao lâu nữa cái thòng lọng quanh cổ mới chịu rơi xuống? Cô nốc bia một hơi thật dài, hy vọng cô có vẻ thản nhiên trước chuyện vừa nghe.
- Chuyện đến đâu hay đến đó. Bây giờ tôi đang mệt, Tom à. Ngày mai chúng ta sẽ nói chuyện. Anh định ở lại chơi bao lâu?
- Sáng mai tôi phải về.
- Tôi có thể đi California với Jane để giúp đỡ cô ấy, nếu cổ cần tôi. Anh thấy để các con chó nhờ Elmo chăm sóc có được không?
- Nếu cô nhờ, thế nào ông ấy cũng nhận thôi. Ông đã thường làm công việc này rồi. Đừng để cho ông ấy thấy cô chán nản, Annie à.
- Tôi sẽ cố, Tom. Lạy Chúa, nếu không có ông ấy, ta làm gì nhỉ?
- Thú thật tôi cũng không biết, Annie. Nếu Jane trở về, mọi người phải ra sức làm việc. Ta đi ngủ thôi, em gái.
- Phải, đi ngủ. Annie cười khi lên lầu hai, những con chó chạy phía trước mặt cô. Cô dừng lại, vào phòng Jane. Cô ta đang ngủ say. Cô tắt đèn rồi đóng cửa. Tất cả sẽ đâu vào đấy hết. Cô phải tin tưởng như thế.
- Cuộc đời lắm nỗi gian truân, - cô nói lẩm bẩm.
***
Annie nhìn ngôi nhà kiểu trang trại trải dài với những cánh cửa sổ có nhiều khung, cô nói:
- Ngôi nhà đẹp đây, Jane à. Tôi thích những luống hoa. Chúng nhắc tôi nhớ đến chiếc cầu vồng.
- Daisy thích làm cỏ vườn, rồi cắt cho tôi một bó hoa. Bây giờ nó không làm như thế nữa, lâu rồi. Tôi rất mong cô đến thăm đứa con đỡ đầu. Nó cao lên, hai chân dài và cặp mắt to đen, rất đẹp. Nhưng nó gầy quá. Giáo viên dạy nó cứ nói nó như cây roi. Mới đây, nó học sa sút trầm trọng. Chúng ta phải tìm cách để động viên nó mới được, Annie à.
- Cô đã sẵn sàng để làm việc này chưa? Hôm nay chắc chắn được.
- Phải làm từ hôm nay. Tôi cần cô giúp đỡ làm chỗ dựa. Có cô tôi mới có can đảm để làm những việc đáng ra tôi phải làm cách đây hai năm. Chỉ vì tôi không còn bụng dạ nào để làm.
- Vậy thì thu dọn đồ đạc đi.
- Xem như ngày cuối cùng ở Boston. Trời, hôm ấy chúng ta thật náo nức. Chúng ta lúc ấy có cả tương lai dài trước mắt. Những tấm ngân phiếu của Elmo cho, đã làm cho cuộc đời chúng ta thay đổi. Lạy Chúa, ước chi ta được trở lại thời ấy, Annie.
- Cô không thể để nhà vô chủ được. Cô sẽ làm gì với cái nhà này?
- Không làm gì hết. Chẳng có gì quí giá trong nhà. Bob đã lấy đi hết rồi. Để cho ảnh lo chuyện này. Tôi chỉ lấy theo đồ đạc của Daisy và của tôi thôi. Chắc không lâu đâu. Đồ đạc chẳng có bao lăm.
Đồ đạc chẳng có bao lăm. Annie tự hỏi không biết cô ta nói có đúng không. Cô sẽ tìm ra sự thật ngay. Tủ áo của Jane sơ sài, vật liệu dùng cho việc vẽ cũng ít ỏi. Đồ chơi của Daisy cũ kỹ, rách nát. Không thấy chú gấu Barbie, xe đạp hay xe gắn máy đâu hết, hay bất cứ vật gì mà các bé gái thường có. Áo quần của cô ta thì sờn rách bạc màu.
- Jane, tại sao cô không nói cho tôi biết? Chắc cô biết tôi sẵn sàng giúp đỡ cô chứ? Tôi không biết tại sao cô sống được như thế này?
- Cô thành công. Tôi không muốn cô biết? Xấu hổ lắm, Annie. Tại sao tôi lầm về Bob như thế quá không biết?
- Cô yêu anh ta. Tôi chỉ biết trả lời cho cô như thế thôi. Tôi muốn biết tại sao cô không chọn giải pháp nhờ cố vấn pháp luật?
- Annie, tôi đã nói láo với cô. Tôi đã làm rồi. Nhưng chẳng giúp được gì. Nó càng làm cho tôi đau khổ thêm mà thôi. Tôi cảm thấy tôi đã phản bội tình bạn.
- Tôi cũng cảm thấy như thế, nhưng ta có thể sửa lại lỗi lầm. Khi nào thì cô sẽ nói cho Bob biết cô ra đi?
- Tôi không nói cho ảnh biết. Cổ tục dẹp hết rồi, Annie à. Tôi chỉ chọn con đường thoải mái là ra đi với Daisy. Khi ảnh về nhà, anh ta sẽ nghĩ ra thôi. Và nếu biết, thì chắc có lẽ anh ta sẽ rất mừng.
- Gặp mặt anh ta để nói thẳng có gì sai trái đâu? Nếu cô không nói thẳng với anh ta, chuyện này cứ dày vò cô suốt đời. Nếu cô và con gái cô muốn lập lại cuộc đời, cô cần phải trắng đen minh bạch. Gọi anh ta, bảo về nhà. Đợi cho đến khi chúng ta thu dọn đồ đạc xong, và đem hết ra xe. Khi ra đi, chúng ta đến đón Daisy ở nhà người giữ trẻ.
- Tôi không biết tôi có làm được chuyện như thế không. Tôi sẽ ấp a ấp úng, toát mồ hôi, và anh ta sẽ biết tôi là thứ người mà anh ta thường nói.
Giọng của Annie trở nên cứng rắn.
- Anh ta nói cô là thứ người gì, Jane?
- Thôi, không thành vấn đề, Annie. Đã đến đường cùng rồi. Tôi sẽ làm như thế.
- Vậy phải gọi hết tất cả các công ty phụ trách đồ gia dụng yêu cầu họ ngưng hoạt động và gạch tên cô khỏi các thứ phải chi trả ấy. Tôi mừng là chúng ta đã ghé vào ngân hàng trước tiên và đã làm như thế rồi. Tôi cũng mừng vì tiệm Hoa Cúc của cô đã sang lại tên tôi. Anh ta không có quyền đòi hỏi gì hết. Tôi biết những chuyện này là nhờ Tom. Anh ấy đã kinh qua chuyện này với Mona. Chị ta có gọi đến ảnh, mà không hề hỏi đến con cái.
- Có người không lưu tâm đến con cái, Annie à. Tôi thấy những kẻ này là đồ vô nhân tính.
- Thật khó tin ở đời lại có kẻ quay lưng lại với con mình sinh ra.
- À, tôi là Jane Granger. Vui lòng cho tôi nói chuyện với chồng tôi được không? Mariam, tôi cóc cần biết anh ấy đang họp hay không. Cả hai đều biết chuyện này không đúng, nên cô hãy nối đường dây cho tôi. Nếu không có chuyện quan trọng thì tôi không gọi anh ta làm gì.
- Tốt, - Annie nói nhỏ.
- Bob, tôi muốn anh về nhà sau khi bãi việc. Tôi không muốn nghe anh nói anh phải làm việc trễ. Tôi hết tin những lời nói láo ấy từ lâu rồi. Tốt, nếu anh không muốn về nhà thì tôi nghĩ chắc anh không quan tâm đến việc Annie bán cửa Tiệm Hoa Cúc của tôi với sự thỏa thuận của tôi. Ồ, anh sẽ về nhà. Về sớm hơn. Bốn giờ rưỡi là tốt cho tôi.
- Tôi cứ tưởng cô không có lòng dạ nào như cô đã nói, - Annie cười.
- Trừ phi có cô ở bên cạnh. Ta làm tiếp cho xong việc. Tôi sẽ gọi Công ty gia dụng. Bob rất ghét khi không có máy điều hòa không khí.
- Cô có biết anh ta đi đâu và làm gì không?
- Có cả một lô đàn bà. Người cuối cùng là con gái của ông chủ. Công ty mà anh ta đang làm không lớn, nhưng thành công. Nếu Bob là người chồng tốt, chúng tôi sẽ có được cuộc sống hạnh phúc. Tương lai của Daisy sẽ được bảo đảm, và chắc tôi khỏi lo chạy tiền chi trả các thứ và khỏi trốn nợ.
- Jane, thế anh ta tiêu tiền như thế nào?
- Anh ta thích áo quần đắt tiền, giày đo đóng. Anh thuê chiếc xe Porche. Ảnh mua thuyền. Ảnh có hai chiếc đồng hồ Rolex. Ảnh đi du lịch. Ảnh rất mê Las Vegas. Tôi không thể đi với ảnh được, vì Daisy đang đi học. Nhưng ảnh không bao giờ hỏi tôi. Tôi nghĩ là ảnh lấy tôi vì ảnh tin một ngày nào đó tôi nổi tiếng. Tôi có bán tranh, nhưng tôi không nổi tiếng. Khi anh ta biết về chuyện tiệm Hoa Cúc, ảnh hoảng hốt, rồi cô sẽ thấy. Nhờ có tiệm ấy, anh ta mới có mức sống cao. Tôi từng yêu ảnh, Annie à, nhưng tình yêu đã chết từ lâu rồi. Tôi u mê nên không chịu từ giã ảnh. Tôi cứ hy vọng rồi ra ảnh sẽ sửa đổi tốt hơn. Thế nhưng, chứng nào tật ấy. Daisy chắc phải cần có sự hướng dẫn.
- Chúng ta sẽ quan tâm đến việc này. Tôi nghĩ đây là mối quan tâm sau cùng. Cô muốn lấy gì nữa không?
- Hết rồi. Tôi sẽ gọi các Công ty gia dụng, bảo họ cắt hết các thứ vào lúc 5 giờ.
- Nghe được đấy. Chúng ta kiếm cái gì uống và vạch kế hoạch cho Daisy. Cho bé tham dự trại hè nghiêm túc nhé? Con gái của Tom là cố vấn cho các trại hè. Trại hè sẽ cho cô có thời gian lấy lại tinh thần. Bé sẽ vui sướng với các đứa bé khác, rồi vào mùa thu, khi đến ngày nhập học, cuộc sống hai mẹ con sẽ ổn định.
- Sẽ không căng thẳng, không lo lắng. Như sống trên thiên đàng. Annie tự nhiên bật cười.
- Không, sự căng thẳng sẽ đến khi đến lúc bán hàng. Charleston có nhiều cửa hàng đẹp, nếu không chúng ta có thể chuyển đến mở cửa hàng ở Atlanta. Chúng tôi sẽ để cô đi làm việc ngay.
- Tôi làm sao cám ơn cô cho hết, Annie?
- Biết cám ơn là đủ rồi. Cô là bạn tôi, Jane. Chúng ta thường nói chúng ta sẽ bạn bè mãi mãi. Khi tôi đã hứa là tôi giữ lời hứa. Tôi nghĩ cô cũng làm thế.
- Annie, tôi đã muốn gọi cô rất nhiều lần. Người ta có câu: Tính tự ái là tội lỗi tày trời.
- Chuyện ấy thuộc quá khứ rồi. Bây giờ là ngày mới. Cứ gọi điện thoại đi, và nếu cô chỉ chỗ cho tôi biết trà để đâu, tôi sẽ đi pha trà đá cho hai chúng ta.
Jane chỉ chỗ để trà, rồi bấm số điện thoại.
Đến lúc ba giờ rưỡi, Bob Granger lái xe về nhà, đậu chiếc Porsche màu bạc dưới nhà xe. Anh ta chạy ào ào vào nhà bếp và lớn tiếng hỏi:
- Có chuyện quái gì thế?
- Tôi muốn anh nghe tôi nói chuyện này, - Jane đáp, giọng run run.
- Được rồi, tôi nghe đây. Chuyện gì thế? Jane, tôi đang họp với khách hàng. Tôi đã dặn cô không được gọi khi tôi đang bận việc.
- Tôi nghĩ là vì anh không muốn tôi biết anh không có ở đấy. Tôi cóc cần, Bob. Tôi đi.
- Cô gọi tôi về nhà để nói với tôi cô ra đi. Cô đi đâu? Tôi hy vọng cô đem con đi theo. Tôi không làm công việc giữ con đâu. Cô đi khi nào thì về?
- Daisy sẽ đi với tôi. Tôi không trở về. Tôi bỏ anh. Tôi sẽ gởi đơn ly dị.
Cô nói cái quái gì thế?
Anh không hiểu lời tôi vừa nói à, Bob?
- Tôi hiểu việc bạn cô đến đây khiến cô bỗng nhiên đòi ly dị. Tôi thường nghĩ có cái gì mờ ám trong mối liên hệ giữa hai người.
Ruột gan Annie cồn cào. Cô thấy Jane đưa tay cao, nghe tiếng tát của Jane tát vào má chồng và tiếp theo là tiếng mắng nhiếc. Bụng cô bỗng thót lại khi nghe gã tuôn ra những lời thô bỉ.
- Đồ con đĩ xấu xí, ngu ngốc! Ma nào muốn cô? Cô nhìn mình đi thì biết. Cô chỉ có da bọc xương. Tóc như nùi giẻ, còn mặt thì xương xẩu, dài thòng đầy tàn nhang, không có một chút gì hấp dẫn hết. Khi cười thì như ngựa rống, tôi rất xấu hổ khi đi với cô. Đi đâu thì đi đi. Chúng ta chia hai của cải. Annie vùng đứng dậy. Cô đẩy Jane sang một bên. Cô thọc ngón tay trỏ vào giữa cổ của Bob.
- Anh là đồ con hoang thối tha, khốn nạn! Anh nói xấu bạn tôi thêm một tiếng nữa, tôi sẽ quật anh ngã nhào xuống bếp này ngay tức khắc. Anh sẽ không có gì cả ngoài cái nhà này và tất cả mọi hóa đơn mà anh đã chi tiêu. Jane đã ký giấy tờ giao tiệm Hoa Cúc cho tôi rồi, cho nên anh quên tiệm ấy đi. Bây giờ đã đến lúc vợ anh sống như một bà hoàng, và con gái anh - con đỡ đầu của tôi - sẽ là công chúa. Anh là đồ chó đẻ, là con nhái xấu xí trong bộ áo quần Armani. Nghe tôi cho kỹ, Granger. Anh cứ chửi tôi đi, chửi lần cuối cho sướng miệng. Đừng cười châm biếm, đừng làm ồn, đừng làm ra vẻ tức giận với tôi, vì tôi đủ sức đương đầu với anh. Tiện thể nói cho anh biết, anh có thể giữ cái nhà này và chiếc xe ở ngoài ấy, chắc anh nhớ chiếc xe cà tàn của Jane đi rồi chứ. Từ rày về sau, cô ấy sẽ lái chiếc Mercedes. Anh có thể giữ chiếc xe thuê ấy. Jane không muốn đâu. Chúng tôi chỉ đòi hỏi hai cái đồng hồ Rolex ấy cho Daisy thôi. Khi nào con nít cũng được ưu tiên nâng đỡ hết.
- Cút hết ra khỏi nhà tôi, - Granger rít lên.
- Rất sung sướng được rời khỏi nhà này, - Annie gay gắt đốp lại. Annie thọc tay vào cánh tay Jane để nhắc cô ra đi.
- Jane, lời lẽ gã nói ra quá xấu xa. Mà cũng phải. Người xấu thường nói lời xấu. Cô bây giờ hết nghe rồi. Đừng để những lời gã nói làm cô chùn lòng. Chúng ta phải coi thường những lời lẽ gã nói. Ngoại trừ mái tóc bờm xờm của cô. Dù muốn dù không, cô phải cắt. Tôi chỉ yêu cầu cô làm việc duy nhất này thôi. Jane cười.
- Trong những năm sống với nhau, tôi chưa bao giờ nghe cô nói như thế. Hắn sợ cô. Tôi nghĩ hắn không bao giờ sợ cái gì. Tôi thường buộc tóc ra đằng sau. - Cô nói đúng, tôi cần phải cắt tóc. Tôi bằng lòng. Cám ơn cô đã đến để yểm trợ cho tôi. Tôi sửng sốt. Trước đây chưa bao giờ Bob nói với tôi như thế. Tôi nghĩ bây giờ tôi mới thấy được lòng dạ của hắn. Lạy Chúa, tại sao lâu nay tôi u mê không thấy gì hết?
- Bây giờ thì cô mở mắt ra rồi. Cảnh này làm cho cô nhớ đời. Chúng ta phải đón Daisy Jane Granger. Nếu tôi là cô, tôi sẽ đổi tên cho nó với tên thời con gái của cô. Tôi thích gọi nó là Daisy Jane Abbott.
- Tôi cũng thích thế. Cám ơn bạn, Annie.
- Tôi cũng cám ơn cậu là bạn tôi, Jane.
***
Annie đi qua ngôi nhà to lớn im lặng như tờ. Cô nhìn Rosie và Harry luôn luôn lẻo đẻo bên chân. - Tao tưởng có tiếng ồn chứ. Có lẽ Daisy đã cùng mẹ đi đâu rồi. - Harry dừng lại rên rỉ, húc mũi vào chân cô chủ, đẩy cô về phía bếp rồi đến phía cửa mở ra vườn. - Được rồi, mày muốn ra ngoài, thì ra.
Cô thấy cô bé ngồi bó gối trên chiếc ghế gỗ kê dưới gốc cây hồng ô. Cô bé khóc, nhưng bây giờ mắt đã khô. Cô bé nắm chặt con chó nhồi bông trong hai tay, con chó đã sờn mòn, cũ kỹ, lâu ngày không giặt rửa. Trên chiếc bàn bên cạnh bé là dĩa bánh qui và ly sữa chưa uống.
- Chào cháu, mẹ cháu đâu? - Annie vui vẻ hỏi.
- Mẹ cháu đang tắm. Mẹ muốn trông xinh xắn khi đi mua hàng.
- Cháu có thấy nôn nao muốn đi mua hàng không? Dì biết cái cửa hàng lớn có bán xe đạp đẹp nhất và xe gắn máy chạy nhanh nhất. Họ có trưng bày nơi cửa sổ, ngôi nhà Barbie rất đẹp. Dì đã nói cho cháu biết Rosie biết cách chơi cờ chưa? Harry cũng đang học.
Cô bé có cặp mắt nâu to trông có vẻ hoài nghi.
- Thật đúng thế à, dì Annie?
- Thật đúng, Daisy. Dì dạy Rosie, và Harry nhìn. Cháu biết không, trước khi cháu và mẹ cháu đến đây ở, dì sống một mình. Thỉnh thoảng dì muốn chơi cờ, mà trong nhà chỉ có hai con chó, nên ông Elmo và dì dạy cho chúng chơi. Rosie chơi gian.
Daisy mỉm cười, rồi cô cười khúc khích. Âm thanh vui vẻ vang lên bên tai Annie.
- Con chó của cháu có tên không?
- Elizabeth. Họ có để cho cháu đem Elizabeth đi trại không? Nếu cháu không thích, cháu về nhà có được không?
- Dĩ nhiên cháu có thể đem theo Elizabeth. Dì thấy nó là người bạn trung thành, đáng tin của cháu. Nếu cháu không thích trại, cháu có thể về nhà. Dì nghĩ là cháu sẽ thích trại. Cháu sẽ có nhiều bạn mới, cháu sẽ gặp được cháu gái Mandy của dì. Cô ấy sẽ chăm sóc cháu. Cháu sẽ có con ngựa nhỏ để cưỡi đi chơi hàng ngày. Cháu sẽ học cách đánh quần vợt. Mandy sẽ dạy cho cháu tập bơi. Lửa trại tuyệt vời lắm. Cháu sẽ ăn bánh kẹo và kể chuyện ma. Cháu phải hứa viết thư ít ra một lần một tuần cho mẹ và dì.
- Bố cháu có đến đây không?
- Không, Daisy, ông ta sẽ không đến đây.
- Thật thế không?
- Dì xin lỗi, Daisy.
- Cháu không muốn ông ta đến đây. Cháu không thích ông làm cho mẹ khóc. Elizabeth cũng không thích.
- Cháu khỏi phải lo nữa. Từ nay về sau, cháu và mẹ cháu sẽ ở đây. Bố cháu sẽ sống ở California. Cách nhau ba ngàn dặm. Cháu có thể đem bạn bè của cháu đến đây chơi ở trong vườn. Dì có người bạn sẽ xây cho cháu một cái nhà chơi ở trong vườn. Cháu sẽ rất vui, đến nỗi cháu sẽ không muốn đi ngủ vào ban đêm. Đêm qua dì đã thấy mẹ cháu cười. Mẹ cháu sung sướng khi ở đây. Dì hy vọng cháu cũng sung sướng. Hình như mẹ cháu đang đến. Như vậy tức là chúng ta sắp đi. Dì báo cho cháu biết, dì thích đi mua hàng.
- Ôi, dì Annie, dì vui quá - Cô bé cười khúc khích.
- Trước đây chưa ai nói dì vui.
- Các cô đã chuẩn bị xong chưa? - Jane từ ngưỡng cửa nhà bếp hỏi lớn.
- Chúng ta chuẩn bị xong chưa, Daisy?
Cả hai người đàn bà nhìn Daisy đưa con chó nhồi bông đã sờn rách cho Rosie.
- Canh chừng Elizabeth cho đến khi tao trở về, - Harry sủa nho nhỏ.
- Daisy nghĩ là Elizabeth đang có người giữ yên ổn. Rosie canh gác Elizabeth, còn Harry canh gác cả hai con chó. Chuẩn bị xong chưa, quí cô?
- Xong rồi, dì Annie, - Daisy dười khúc khích.
- Annie, chỉ mới năm ngày mà mình thấy con gái mình có sự khác biệt lớn. Mình rất cám ơn bạn, - Jane nói nhỏ. Đến bốn giờ thì họ đi mua hàng về. Annie đi pha trà đá, còn Daisy bày các đồ chơi mới và áo quần cho ba khán giả xem. Elizabeth, Rosie và Harry. Cô bé chiêu đãi rất nhiều cho các con chó, chúng ngạc nhiên vẫy đuôi mừng rỡ.
- Jane, mình nghĩ chúng ta có một ngày tuyệt vời. Daisy có vẻ sung sướng. Bạn cắt tóc trông tuyệt lắm. Ngày mai mình đi New Jersey, cho nên bạn sẽ ở nhà một mình. Elmo sẽ đến đây chăm sóc mấy con chó, mình sẽ rất cám ơn bạn nếu bạn săn sóc Elmo mà không để cho ổng thấy bạn săn sóc.
- Annie, mình sẽ làm tất cả theo ý bạn. Bạn muốn mình nói gì với cháu gái bạn khi cô ấy đến chở Daisy đi?
- Không. Nói với nó tôi yêu nó và gắng chăm sóc con đỡ đầu cho tôi. Bạn ở nhà một mình không sao chứ?
- Annie, mình ở nhà một mình trong bao nhiêu năm nay mà có sao đâu. Mình rất thoải mái với công việc của mình. Có Elmo, mình sẽ học hỏi thêm rất nhiều với ổng.
- Vậy là chúng ta đã ổn định. Vì bạn thích nấu bữa tối, nên mình lên lầu để gọi điện cho Parker. Mình muốn thay giày và áo quần.
- Cứ làm gì tùy ý. Cám ơn, Annie.
- Xì, có gì đâu.
- Annie đây, Parker. Em nghĩ đến anh cả ngày. Em có nhiều chuyện muốn nói với anh. Ô, xin lỗi. Anh cứ tiếp tục đi, cứ nói chuyện với cháu trai của anh đi. Rồi gọi lại cho em sau. Em ở đây cả buổi tối.
Cháu trai của Parker gọi anh từ trường đại học. Cô biết Parker rất thích các cháu gọi đến hỏi ý kiến và thường rất cởi mở với các cháu.
Trong lúc chờ đợi, Annie gọi Kiki, cô gọi số riêng của cô ta. Cô cười khi nghe giọng lanh lảnh của người đàn bà sắp-là-em-chồng của mình.
- Annie đây, Kiki. Tôi chỉ gọi để hỏi thăm thôi. Công việc ra sao?
- Vào thời điểm này, công việc không thể khá hơn được. Ai biết ngày mai sẽ có gì tốt hơn? Công việc của cô ra sao?
- Rất tốt. Mọi việc đều như ý. Bạn Jane của tôi và con bé con của cô ấy đến ở với tôi, bé là con đỡ đầu của tôi. Lát nữa Parker sẽ gọi cho tôi. Khi tôi gọi đến anh ấy, thì anh đang nói chuyện với cháu trai. Ngày mai tôi đi New Jersey. Vào lúc tôi về, Parker sẽ có mặt ở đây. Tôi nghĩ là chúng tôi phải dời ngày cưới đến tháng Chín.
- Sao thế? Dời ngày lại như thế thì tốt, nhưng vì lý do gì?
Annie nói cho Kiki nghe về sức khỏe của Elmo.
- Tôi rất ân hận, Anny. Nếu có gì tôi có thể làm được cứ gọi cho tôi.
- Lễ cưới chắc phải tổ chức ở đây. Tôi không biết Elmo có thể đi xa được hay không.
- Vậy chúng tôi sẽ mang đảo đến cho cô. Có thể làm được. Nếu muốn làm thế, cô hãy cho tôi biết, tất cả các chị em chúng tôi sẽ thu xếp công việc cho cô. Chúng tôi sẽ rất sung sướng khi được làm thế.
- Cô rất tốt, Kiki. Tôi rất cám ơn. Bây giờ xin tạm biệt cô.
- Cám ơn đã gọi, Annie.
Làm bạn với Kiki thật tuyệt. Cô không có chị em gái và bây giờ cô sắp có một gia đình rất nhiều chị em gái. Cuộc đời còn gì đẹp hơn.
Bỗng Annie nhận thấy phòng cô tối đen. Cô nhìn ra ngoài, cơn giông đang đến. Cơn giông lừng danh ở Charleston sắp xé tan bầu không khí yên lặng. Cô bưng ly trà đá rồi chạy xuống cầu thang. Trời sắp nổi sấm chớp. Rosie hoảng hốt khi thấy trời giông tố, và Harry thì luôn luôn chạy núp dưới cầu thang dẫn lên tầng hai. Annie cảm thấy mình như người mẹ khi cô dẫn Daisy và hai con chó vào nhà. Cảm nghĩ thật tuyệt vời.