← Quay lại trang sách

Chương mười bốn

Annie nhìn đồng hồ, cô ngạc nhiên thấy còn 5 phút nữa là đến 12 giờ khuya. Cô và Parker đã nói với nhau hơn hai giờ về đủ chuyện và chuyện linh tinh. Cô mỉm cười khi nghe Parker kể cho cô nghe những chuyện vui của thời thơ ấu của anh. Cô ngáp vì nghe anh nói dông dài quá mệt. Anh nói đủ thứ chuyện.

- Parker, anh có đi ngủ không? Đã đến giờ anh dậy rồi đấy.

Anh thức ngủ rất giỏi, vấn đề đi ngủ không quan trọng. Nói chuyện với em anh hết buồn ngủ. Anh thích nói chuyện với em hơn là đi ngủ. Anh đếm ngày cho đến khi em từ New Jersey trở về. Ngay khi em về nhà là anh đã có mặt ở Charleston. Anh nhớ em. Anh thấy anh không nhớ ai nhiều như nhớ em.

Em cũng cảm thấy như thế. Anh đã hiểu về Elmo rồi chứ? Kiki nói rằng nếu chúng ta quyết định làm đám cưới ở đây, thì cô ấy sẽ đem đảo đến Charleston. Em không hiểu cô ấy muốn nói gì.

- Nếu Kiki đã nói thế, thì cô ấy sẽ làm thế. Cả gia đình sẽ đến đấy, cháu gái cháu trai, cô cậu, chú bác, anh em họ. Em có tiếp đãi nổi không?

- Dĩ nhiên nổi. Vườn nhà em tuyệt vời lắm. Nhà rộng rãi. Nhà bếp khổng lồ. Không có gì khó khăn đâu.

- Nếu em muốn, sau đó chúng ta tổ chức lễ cưới cổ truyền của Hawaii. Anh thích làm đám cưới lần thứ hai. - Parker hồ hởi nói. Nhưng Annie nhăn mặt. Cô không thích làm đám cưới lần thứ hai. - Chúng ta phải làm thế, - Parker nói, giọng rất vui vẻ. - Gia đình lớn mà Annie!

- Gia đình em rất nhỏ. Nói đến gia đình, em muốn biết cháu trai của anh ra sao?

- À, Ben đang tập sự. Hình như vị giáo sư luật của nó phân công một vụ án hình sự cho nó và một sinh viên giải quyết. Theo nó thì vụ án mà nó được phân công đang còn dang dở. Nó nói vụ án đã xảy ra trên 13 năm rồi. Vị giáo sư chia các sinh viên ra từng nhóm, Ben và một người bạn có tên là Andrea được phân công nghiên cứu vụ án đã xảy ra ở Boston từ khi em rời đấy để đi Nam California. Nếu trí nhớ của anh đúng, thì chính là lúc ấy. Em không nói cho anh biết về vụ ăn cướp ngân hàng lúc ấy phải không?

- Không, chắc là không. Nếu đúng là vụ án em nghĩ đến, thì việc này xảy ra vào ngày trước ngày lễ tốt nghiệp, rồi ngày hôm sau, Jane và em rời đấy ngay sau khi lễ tốt nghiệp xong.

- Ấy, Ben đang ở trong tình trạng bối rối. Nó muốn anh giúp lời khuyên để nó biết cách mà làm.

Annie cảm thấy đắng cuống họng. Cô cố đằng hắng cho thông cổ, nhưng cổ cô khô khốc, cô bèn bưng ly trà đá trên cái bàn nhỏ bên cạnh ghế cô ngồi, uống một hớp. Cô cố gắng để nói:

- Cậu ấy... sẽ làm gì?

- Chính đấy là vấn đề. Nó không biết làm gì. Andrea là sinh viên người Pháp, khả năng tiếng Anh của anh ta không được thành thạo. Anh ta muốn làm giấy tờ, hồ sơ, còn Ben thì phải đi lại điều tra. Ben nói thế là công bằng. Nó chỉ không biết bắt đầu từ đâu mà thôi. Anh biểu nó đi đến cơ quan cảnh sát, mượn hồ sơ đọc, rồi đến thư viện đọc các bài báo, và rồi từ đó, anh nghĩ nó nên đến công ty bảo hiểm. Ý kiến của em như thế nào? Annie nói ấp úng cái gì đấy, và một lát sau cô không nhớ cô đã nói gì.

- Em nghe tiếng Daisy, Parker à. Em muốn đến với nó kẻo các con chó sẽ sủa khiến cho Jane thức dậy. Ngày mai em sẽ gọi anh lại.

- Anh yêu em, đừng bao giờ quên điều ấy.

Annie cúp máy, gác ống nghe vào giá. Cô đặt cả hai tay lên máy điện thoại. Cô cảm thấy quá yếu đến nỗi phải gục đầu xuống giữa hai chân. Phải chăng đây là sự trùng hợp ngẫu nhiên? Bây giờ mình phải làm gì? Chạy trốn à? Hủy bỏ cuộc hôn nhân với Parker ư? Mình có nên nói cho Jane và Elmo biết không? Có thể nói với Jane, nhưng không cho Elmo biết. Elmo hiện đang có quá nhiều việc rồi. Lạy Chúa, mình phải làm gì? Tại sao con người mới hạnh phúc đó liền đau khổ ngay như thế này?

Người run từ đầu đến chân, Annie bò ra khỏi phòng, bò xuống thang lầu, vào nhà bếp, những con chó đi theo hai bên cô. Khi cô đi ra vườn, người cô như ở trên đống lửa. Cô cần suy nghĩ, nhưng đầu óc mụ mẫm. Có lẽ điều mà cô nghĩ đến là bước đầu tiên đi vào chỗ bị suy sụp tinh thần. Lạy Chúa trên trời, nếu mình biến thành một kẻ ngu đần, thì việc gì sẽ xảy ra? Làm sao Tom đương đầu cho nổi? Jane thì ở trong tình trạng yếu đuối, cũng như Daisy, còn Elmo thì... thì bệnh hoạn. Mình không thể nói cho người nào biết hết. Mình không thể yêu cầu ai giúp sức được hết. Không có người nào khác trên đời này mình có thể nói cho họ biết hết!

Có lẽ mình phải nhờ luật sư giúp ý kiến. Họ đã thề giữ kín chuyện bí mật. Một mình một cõi là khó khăn. Mẹ kiếp, mình đã trả lui một nửa với tiền lời. Mình sẽ gói số còn lại và thả xuống đường khi mình đi New Jersey vào ngày mai. Mình đã cố sống một cuộc đời lương thiện. Cho nên mình mắc phải một sai lầm. Mình trả giá rất đắt cuộc sống hàng ngày.

Rồi Annie khóc, vì không có gì để cho cô làm hết.

Lúc bốn giờ sáng, Annie leo thang lầu lên phòng, lưng cứng đờ thẳng băng, mắt ráo hoảnh và khốn khổ. Cô giống như một người máy khi lôi chiếc ghế dưới cái bàn làm việc bằng gỗ anh đào ra. Cô lấy giấy bút trong hộc bàn. Cô hít vào một hơi thật sâu, rồi bắt đầu viết thư.

Parker thân mến,

Em không biết nói sao cho anh hiểu thấu lòng em, Parker à, em chỉ nói vắn tắt cho anh là: Em không thể lấy anh. Tối nay sau khi nói chuyện với anh, em nhận thấy rằng em không thể bỏ công việc của em để đến sống trên hòn đảo xinh đẹp của anh được. Em nghĩ rằng chung qui em là người phụ nữ có sự nghiệp, ích kỷ không muốn chia sẻ thành quả lao động của mình. Em phải nghĩ đến Elmo và Jane, và những gì em có thể làm cho họ. Nếu việc này làm cho anh đau đớn, thì em xin lỗi. Xin anh vui lòng giải thích cho gia đình anh rõ. Em cũng muốn cam đoan với anh rằng quyết định không lấy anh sẽ không có ảnh hưởng gì đến sự liên hệ buôn bán của chúng ta trong vài tháng sắp đến.

Annie.

Annie gấp bức thư bỏ vào phong bì. Phong bì được cho vào phong bì Hỏa tốc Liên Bang. Cô dán tem, ghi ngày gởi là ngày hôm sau. Cô sẽ bỏ lá thư vào hộp thư đặc biệt tại ngân hàng khi cô ra đi vào sáng mai.

Suốt hai giờ sau đó, cô chuẩn bị số tiền còn lại để gởi vào bất cứ ngân hàng nào cô gặp đầu tiên. Cô cảm thấy bối rối về số tiền lời cô phải trả, đành lấy hai gói tiền trong tủ két bỏ vào bao. Số tiền còn lại ấy cô đã giấu phía sau thùng chứa nước ở phòng toa lét. Cô đi rón rén xuống cầu thang, mang các bao bạc đến khu vực đậu xe chở hàng đủ loại.

Không có gì để làm nữa, cô đem các bao bạc ra để vào chỗ ngồi sau xe. Khi Elmo đến vào lúc 6 giờ thì cô đang uống cà phê. Những con chó chạy quanh ông, đợi những thức ăn ngon lành mà ông thường mang đến cho chúng.

- Annie, cô dậy sớm quá. Trông cô có vẻ tiều tụy, - Elmo nói, ông mở cửa ra vườn. Những con chó chạy ra ngoài hết. - Cô khóc, phải không?

- Nếu khóc thì có sao đâu, Elmo? Tại sao tôi không khóc như mọi người? Tại sao tôi phải là người cứng rắn? Tôi có tình cảm và cũng đau khổ như mọi người mà!

Elmo rót cà phê cho mình.

- Sáng nay cô cảm thấy buồn cho chúng ta, phải không?

- Buồn về việc gì? Elmo?

- Buồn vì chuyện của Jane và bé Daisy?

- Không, không phải chuyện ấy.

- Có phải cô bực bội và khó chịu vì tôi không?

- Không, Elmo, không có chuyện gì bực ông hết.

- Cô có cãi nhau với Tom không?

- Không, không, tôi không cãi nhau gì với Tom hết.

- Vậy thì chỉ còn chuyện với Parker Grayson nữa thôi.

- Tôi sẽ hủy đám cưới. Tôi không lấy chồng. Tôi không muốn sống ở Hawaii. Tôi có sự nghiệp. Tôi không muốn bỏ nghề. Tôi không muốn làm một người vợ đảm đang.

- Cô nói cho tôi nghe lý do tại sao cô có quyết định này có được không? Annie vùng đứng dậy, đi lui đi tới trong nhà bếp.

- Elmo, vì vụ cướp ngân hàng cứ đeo đẳng chúng ta suốt 13 năm nay. Ông hãy nghe tôi kể chuyện này thì biết. Đợi nghe tôi kể chuyện Parker đã nói với tôi vào đêm nay thì rõ. À, đêm qua mới đúng.

- Tôi nghe đây, Annie. Mười lăm phút sau, Annie nói:

- Chuyện xảy ra như thế này. Ông không hiểu Parker như tôi hiểu anh ấy đâu. Ảnh ghét nói láo và lừa lọc. Tôi không nói láo, nhưng vì không nói cho anh ấy biết về việc chúng ta bị nghi ngờ, nên tôi cảm thấy mình là kẻ lừa dối. Ảnh hỏi tôi về những chuyện bí mật, tôi không nói gì hết. Chuyện rắc rối thế đấy, Elmo. Tôi không... Ông biết sao không, tôi mừng vì không nói cho ảnh nghe chuyện gì, nếu không thì họ sẽ tìm đến ảnh như kiểu họ đã tìm đến vợ cũ của Tom. Sẽ phiền phức lắm, Elmo. Cho nên tôi từ hôn. Rồi còn chuyện liên doanh nữa. Không làm thế được. Nghĩa là không thể liên doanh. Nếu anh ấy biết được chuyện này, tôi sẽ sống trong cảnh lo âu suốt đời. Nếu thế thì sao? Chỉ có con đường hủy bỏ cuộc hôn nhân là hay nhất.

- Cô không nghĩ là cô có thể hiểu lầm anh ấy à? Làm sao cô biết được phản ứng của anh ấy? Nếu cô giải bày hoàn cảnh thì tôi tin chắc là ảnh sẽ hiểu. Tôi cảm thấy có bổn phận phải nói cho cô biết là cô đang làm một chuyện u mê, ngu ngốc.

- Thôi dẹp đi. Nếu tôi nói cho ông nghe một chuyện nữa, chắc ông sẽ không nói thế. Parker cho tôi biết cháu trai của ảnh sẽ đi điều tra nghiên cứu vụ án, chuyện này đã làm cho tôi lo sợ. Đầu óc tôi rối bời. Chỉ có cách này là hay nhất. Elmo, ông đừng xen vào. Nếu ông nói lời nào về Parker, tôi sẽ không tha thứ cho ông đâu. Đây là chuyện khó khăn của tôi, và tôi giải quyết theo cách mà tôi cho là hay nhất.

- Sao, bây giờ ông coi sóc mấy con chó của tôi có gì phiền lòng không? Nếu tôi đi bây giờ, tôi có thể đến xa lộ liên bang trước giờ cao điểm xe cộ.

- Tôi có thể lo liệu mấy con chó cho cô. Tôi phải ở lại đây để dạy cho Harry chơi cờ. Ngày hôm kia nó cắn vào đuôi của Rosie khi nó bắt được Rosie chơi gian. Tôi cam đoan đây là chuyện thực, Annie à.

- Tôi biết, Elmo. Harry rất thông minh. Ông đừng cho chúng nhiều thức ăn ngon nữa. Harry đã bị bệnh ngứa. Tôi không muốn nghe ông nói về chuyện gì có liên quan đến Parker nữa.

- Tôi hứa, Annie. Còn Jane và Tom thì sao?

- Không nói gì hết.

- Tại sao cô tỏ bày hết ruột gan với tôi về chuyện của cô và Grayson như thế?

- Vì ông như bố tôi. Nếu tôi có cha mẹ, tôi sẽ nói cho họ biết. Vì trách nhiệm, Elmo. Ông già ôm ghì lấy Annie.

- Đừng lo gì hết. Khi cô về, tất cả chúng tôi đều ở đây. Mà này, khi nào cô về?

- Không lâu đâu, Elmo. Tôi đi khảo sát một vòng. Tôi sẽ đi chỗ này sang chỗ khác. Tôi sẽ ở khách sạn. Chẳng cần nói cho ai tôi ở đâu, được không?

- Được, Annie.

- Vậy bây giờ tôi đi, - Annie nói, giọng nghẹn ngào.

- Đi đi. - Elmo vừa vẫy tay chào, vừa rót cà phê cho mình. Ngay khi Elmo nghe tiếng xe của Annie nổ, ông liền nhấc máy điện thoại gọi cho Tom.

- Tom, có chuyện rắc rối. Ngồi xuống tôi nói cho nghe chuyện này. Khi ông già kể xong, Tom nói:

- Ông thất hứa với Annie rồi! Cô ấy sẽ không tha thứ cho ông đâu, Elmo.

- Tom, nếu anh bép xép cô ấy mới biết. Chúng ta cần hội ý với nhau để tìm ra cách giải quyết. Em gái anh không suy nghĩ chín chắn đâu. Việc này rất quan trọng, chúng ta không thể bỏ qua được. Bây giờ anh hãy đến đây gấp để chúng ta vạch kế hoạch hành động. Cô bé Daisy hôm nay đi dự trại với con gái anh, cho nên anh chỉ cần đi quá giang với Mandy là được. Vâng, dĩ nhiên tôi sẽ nói cho Jane biết. Cô ấy là một phần tử như Annie và tôi. Chúng ta cần phải tấn công ngay.

***

Parker rọc chiếc phong bì Hỏa tốc Liên bang màu xanh đỏ. Chắc Annie gởi cho anh những tấm hình cô đã chụp ở ngoài thác. Anh sẽ lồng khung tất cả, treo mỗi phòng mỗi bức để bất cứ ở đâu anh cũng có thể thấy ảnh của cô. Anh cảm thấy mình như trẻ vị thành niên khi rọc chiếc bì thư, nhưng bỗng anh nhận ra chiếc phong bì không nặng. Nếu bì đựng ảnh, sao nhẹ như thế này?

Anh đọc bức thư, một lần, hai lần, rồi ba lần, không tin vào mắt mình. Anh đưa tay bấm điện thoại. Giọng nói trả lời lạ hoắc:

- Alô?

- Tôi là Parker Grayson. Xin vui lòng cho tôi gặp Annie.

- Xin lỗi, ông Grayson, Annie đi khỏi rồi. Cô ấy đi hôm qua để kiểm tra một vòng các Tiệm Hoa Cúc. Cô ấy đi để xem các nơi phát triển ra sao. Không, cô ấy không cho tôi biết cô sẽ đến thăm tiệm nào trước. Tôi là Jane Abbott, bạn của Annie. Phải, thật tuyệt khi được nói chuyện với ông. Tôi mong được giúp ông. Nếu cô ấy đăng ký ở khách sạn nào, tôi sẽ gởi tin nhắn của ông đến cho cô ấy.

Parker tin chắc thế nào Jane Abbott cũng chuyển tin nhắn của anh đến Annie. Và anh cũng tin chắc Annie sẽ không gọi để trả lời anh. Anh ngồi phịch xuống ghế. Bây giờ anh phải làm cái gì đây? Anh đã nghe có nhiều đàn ông bị từ hôn vào giờ phút chót, và anh thường tự hỏi tại sao lại có chuyện như thế xảy ra. Người ta không biết họ yêu khi nào ư? Họ không nhận ra tình yêu là quí giá ư? Anh muốn suy nghĩ, nhưng đầu óc đặc sệt. Mẹ kiếp, cà phê anh đang uống không có chất cà phê in thì làm sao tỉnh trí cho được? Có lẽ uống rượu sẽ giúp anh suy nghĩ được. Có lẽ uống nhiều ly sẽ giúp anh tỉnh táo. Có lẽ uống cho thật nhiều, anh sẽ nghĩ ra được nhiều ý hay. Anh rót vào ly thật đầy rượu và uống nguyên chất. Cuống họng anh cháy bỏng, nước mắt chảy ra.

Vừa uống ly thứ hai, anh vừa nhớ lại câu chuyện qua điện thoại mà hai người đã nói với nhau suốt hai giờ liền. Họ nói rất nhiều chuyện, tất cả đều là chuyện yêu đương, chuyện kỳ diệu. Anh cau mày suy nghĩ. Anh nhận ra hầu hết anh nói, còn Annie chỉ nghe. Tại sao thế? Và rồi, theo lời lẽ trong thư cô gởi chỉ sau đó mấy giờ, cô đã thay đổi lòng dạ. Tại sao thế? Anh cố nhớ cô đã nói gì. Anh không nhớ chuyện gì hết. Ly rượu của anh đầy tận mép, anh uống như uống nước trái cây.

Parker không biết có phải mình say không. Anh nhìn số rượu còn lại trong chai, anh biết mình đã say. Anh uống hết luôn. Nếu anh say thì sao nhỉ? Không có ai lưu tâm đến anh. Anh không có ngay cả người giữ nhà để lôi anh vào giường và đắp chăn cho anh. Anh muốn gọi ai đấy để hỏi tại sao tình yêu của anh đã làm cho anh khốn khổ như thế này. Có thể Kiki biết. Có thể Tom biết. Anh có quyền biết. Biết lý do tại sao. Mẹ kiếp, bây giờ chắc anh phải đóng cửa phòng thí nghiệm.

Parker lôi mạnh hộc bàn ra để tìm cuốn sổ ghi địa chỉ. Anh tự hỏi tại sao anh không nhớ thuộc lòng số điện thoại của anh trai người yêu. Có lẽ anh cần phải đeo kính, anh với tay lấy chai Scót còn nguyên trên kệ, vừa lúc giọng Tom cất lên.

Tom, tôi muốn biết tại sao em gái anh bỏ tôi. Đừng nói với tôi là anh không biết. Chuyện mới tốt đẹp đó rồi xấu đó. Tôi vừa nhận bức thư hỏa tốc. Anh nói sao về chuyện này, Tom, người bạn tốt của tôi? Em gái anh không muốn tôi, nhưng muốn cà phê của tôi. Tom, anh nghe không. Làm thế không xong đâu. Nếu tôi không ngon với em anh, thì cà phê của tôi cũng không ngon. Anh chắc hiểu chứ, Tom? Sao anh không nói gì hết, Tom?

Tôi đợi cho anh ngừng nói mới trả lời được chứ. Tôi không biết tại sao có chuyện như thế này, Parker à. Tôi không bao giờ xen vào các quyết định của em gái tôi hết. Cô ấy rất bảo thủ ý kiến. Tôi cứ nghĩ mọi sự đều tốt đẹp giữa hai người. Còn nếu anh muốn hủy bỏ hợp đồng, thì đấy là quyền của anh. Còn 5 tháng nữa chúng ta mới làm lại hợp đồng mới. Bây giờ tôi thấy anh đã lãng đãng trên không rồi. Tôi đề nghị anh ngủ đi một giấc, rồi khi nào tỉnh táo chúng ta sẽ nói chuyện.

- Có phải anh nói tôi không tỉnh táo à? Có phải em gái anh bảo anh nói thế không?

- Không phải, Parker, cô ấy không nói. Cô ấy đã đi khỏi khi chúng ta nói chuyện. Tôi không biết chuyện gì hết. Ngủ đi rồi gọi lại cho tôi sau. Anh say rồi, Parker à.

- Nếu có ai bỏ anh mà chỉ giải thích lý do với những chuyện vu vơ vô nghĩa, thì chắc anh cũng say. Thôi cóc cần, tôi đi bơi.

- Parker, khoan đã, đừng làm thế. Anh đang trong tình trạng không bơi lội được đâu. Parker, anh có nghe tôi không?

- Tại sao tôi phải nghe anh? Anh không nói gì hết. Tôi xin lỗi đã làm phiền anh. Tôi không gọi anh nữa đâu. Nói với em gái anh tôi chúc hạnh phúc.

- Parker, khoan đã...

Parker bước ra khỏi nhà, đi theo con đường đến thác nước. Anh té hai lần, nhưng tay vẫn nắm chặt chai Scót. Đến chỗ giữa đường tới thác, anh ngồi xuống trên tảng đá để ngắm chiếc cầu vồng hoàn hảo nằm cao trên trời.

- Đấy là chiếc cầu vồng của Annie, - anh nói, tu một hơi Scót thật dài. Anh nhìn xem đường đến thác còn bao xa. Anh đi tới, chốc chốc quay đầu nhìn chiếc cầu vồng vẫn còn trên bầu trời. Anh biết khi cái cầu vồng này biến mất, sẽ có chiếc cầu vồng khác. Annie nói cô yêu cầu vồng, nhưng cô không yêu anh.

Khi anh leo lên giốc để đến cái ghế đá sau thác, anh thở hổn hển và toát mồ hôi hột. Khi anh nhìn xuống, anh thấy đã để tuột mất một chiếc dép. Anh hất chiếc dép còn lại, rồi cười khi nhìn nó bay trong không khí. Có lẽ chiếc dép kia muốn uống nước. Có lẽ cả hai chiếc. Anh cười sằng sặc.

Khi anh đi đến bờ đá sau thác dẫn đến chiếc ghế đá, anh thấy một chiếc thành hai. Có lẽ Tom nói đúng, mình say. Mình đáng phải say. Có lẽ Tom nói mình phải ngủ là đúng. Mà không. Mình đã đi xa đến đây, nên phải ráng đến đấy. Chiếc ghế nơi anh và Annie đã ngồi để thổ lộ tình yêu với nhau.

Từng bước, anh cẩn thận đi xiêu qua vẹo về, hai tay vung vẫy để giữ thăng bằng. Rồi anh đến được chiếc ghế sau thác. Ngay trước tầm mắt của anh là chiếc cầu vồng thật lộng lẫy anh chưa bao giờ thấy. Mình sẽ uống để chào mừng nó, - anh nói lẩm bẩm. - Mừng Thác Cầu Vồng! Mừng cái ghế đá này! Mừng hạt cà phê! Mừng... Cứt hết! - Anh đưa chai lên núc, mắt nhìn cái chai, rượu cháy cổ.

Một lát sau, trong trạng thái ngẩn ngơ vì say, Parker nghe có ai gọi tên mình. Rồi anh thấy các chị em của anh, Lela, Teke, Cassie, Mahala, Jana và Kiki.

- Parker, có phải cậu ngồi trên ghế không?

- Phải. Tôi không di chuyển được. Các chị đi bơi phải không?

- Không, chúng tôi đến để đem cậu về nhà.

- Các chị đến đem tôi về nhà! - Parker ngân nga nói - Tại sao? Sao các chị biết tôi ở đây? Không thành vấn đề. Tôi sẽ ở đây suốt ngày. Suốt đêm nữa.

- Vậy thì chúng tôi cũng thế. Parker, uống thế này ngốc quá. Anh say không đứng nổi! - Kiki nói.

- Thật vậy. Vì thế mà tôi ngồi ở đây, và vì thế mà tôi không về nhà được với các chị em.

- Ở đây cũng rộng đủ chỗ cho nhiều người đấy chứ - Lela nói, chị đi qua thác nước, các cô khác đi theo.

- Ở đây chỉ đủ chỗ cho hai người thôi. Theo truyền thuyết thì thế, - Parker lại ngân nga nói.

- Vậy chúng ta phải sửa lại truyền thuyết, - Kiki nói. - Này các chị, tôi có ý kiến như thế này. Nếu hai người chúng ta nắm được anh ấy, chúng ta có thể nhảy xuống hồ, chắc chắn anh ấy sẽ nổi lên mặt nước. Nếu không làm thế, chúng ta sẽ không làm sao dẫn ảnh đi qua gờ đá được. Các chị nghĩ sao?

- Không bán cà phê cho tiệm Hoa Cúc nữa. Cô ta muốn cà phê, nhưng không muốn tôi. Cô có nghe không, Kiki? Cô ấy sẽ không ký lại hợp đồng.

Kiki gật đầu. Cô nói với các chị:

- Chúng ta làm thế được không?

- Được, cô nắm một tay, tôi một tay - Mahala nói.

Kiki đưa tay xốc nách anh trai, còn chị cô nắm cánh tay kia của anh.

- Được rồi, hò dô ta!

- Đừng nói thế với tôi! - Parker lè nhè nói.

- Im đi, Parker, ta nhảy.

Kiki đưa lui một chân, đá mạnh phía sau đầu gối của ông anh trai. Họ bay qua không trung và cùng chạm xuống mặt nước một lần.

Khi Parker trồi đầu lên mặt nước, anh nói:

- Chúng ta làm lại đi.

- Im đi. Parker. Tôi đang mặc bộ áo quần ba trăm đôla. Bây giờ hỏng hết rồi.

- Cô cũng làm hỏng cái xách Chanel phải không? Các chị em vừa cười vừa lôi cậu em trai lên bờ hồ.

- Chưa bao giờ tôi nghĩ đến chuyện Parker say, - Jana nói.

- Cậu ấy chỉ say tình say nghĩa, - Mahala nói.

- Có chuyện gì xảy ra à? - Lela hỏi.

- Annie Clark bỏ anh ấy. Qua Hỏa tốc Liên bang. - Kiki nói.

- Đừng nói về tôi như là không có tôi ở đây! - Parker nói.

- Thể xác cậu ở đây, nhưng tinh thần cậu say mèm rồi. Một trong chúng tôi sẽ giữ cậu đứng dưới vòi sen, còn bao nhiêu đi pha cà phê cho cậu. Cậu uống bao nhiêu rượu?

- Nhiều.

- Nhiều là bao nhiêu? - Một người hỏi.

- Cái chai trên ghế ấy là bao nhiêu? - Parker hỏi giọng láu cá. Kiki nhún vai thất vọng.

- Tôi không thấy.

- Vậy thì thôi. Nếu các người không biết thì làm sao tôi biết?

- Thôi dẹp đi, Parker, vào phòng tắm đi. Cậu có cởi áo quần được không, hay chúng tôi giúp cho cậu?

- Các chị nói nghe giống như mẹ. Tôi cởi được. Tôi nói tôi cởi được. Giày tôi đâu? Úi, nhớ rồi, tôi mất rồi.

- Parker, không phải cùng đường đâu, - Kiki nói.

- Đối với tôi thì cùng đường rồi. Tôi không hiểu nổi. Nếu cô ấy không ký hợp đồng mới, tôi phải đóng phòng thí nghiệm.

- Khi nào anh tỉnh rượu, chúng ta sẽ nói về chuyện này. Có lẽ chúng tôi có thể giúp được.

- Được rồi, Kiki. Tôi sẽ mua cho cô bộ áo quần mới.

- Tôi không cần bộ áo quần mới, Parker. Tôi chỉ muốn giúp anh thôi. Khi anh tỉnh rượu, anh sẽ nhận ra chuyện này đã làm cho tất cả chúng tôi lo sợ vô cùng. Anh có thể chết lắm.

Parker thở dài, bước vào dưới vòi sen để nguyên cả quần áo.

***

Annie nhìn vào khay thức ăn phục vụ tại phòng, cô phân vân không biết cô có nên ăn thịt chiên béo ngậy như thế này hay không. Cô không hiểu tại sao cô gọi thức ăn có nhiều mỡ. Cô thường ăn xà lách với thịt gà nướng, không thịt băm viên và thịt chiên. Rượu vang thì nhạt nhẽo, như có trộn nước lạnh vào.

Truyền hình không có gì hết, không có chiếu phim trong phòng, và cô cũng không đem theo sách đọc. Mới 8 giờ 30. Đêm dài trước mắt cô. Cô nghĩ là có thể đi tắm, gội đầu, thời gian mất chừng nửa giờ. Rồi cô sẽ làm gì? Cô muốn khóc, nên phải cắn môi dưới để khỏi khóc. Không, không giải quyết được cái gì hết. Khóc chỉ làm cho nhức đầu và đỏ mắt.

Cô có phản ứng quá đáng khi nghe Parker nói về chuyện của cháu trai anh không? Tình hình không phải đã đến đường cùng. Có phải bố cô thường nói như thế khi anh em cô còn nhỏ và mắc phải những chuyện sai lầm? A phải, chúng ta cần phải mừng vì chúng ta có được một cái nhà để che mưa che nắng, có thức ăn trên bàn, và cả sức khỏe. Những lời ấy thật quan trọng đối với trí óc non nớt của cô hồi ấy. Bây giờ những lời ấy vẫn còn đúng. Cô có đủ thứ, lại có anh trai, hai cháu trai và một cháu gái được cô thương yêu, hai người bạn tuyệt vời, và đứa con đỡ đầu cô rất thương yêu. Và số tiền của vụ cướp ngân hàng, - đầy đủ không thiếu một xu, cộng thêm tiền lời, - đã được trả lui vào hôm qua.

Khi Annie đi đến phòng tắm, bỗng cô nghe có tiếng gõ cửa. Cô cau mày, nhón chân nhìn qua lỗ nhỏ nơi cửa.

- Stella! - Cô vội vàng mở cửa. - Cô làm gì ở đây?

- Tôi không biết tôi làm gì ở đây. Tôi có cảm giác ấy. Joe nói ảnh nghĩ tôi thỉnh thoảng như bà đồng. Có thể ảnh nói đúng. Tôi hòa hợp với nhiều người. Sáng nay khi tôi thấy cô, trông cô giống như cái đêm chúng ta gặp nhau ở Hawaii. Tôi không thích thấy bà mẹ đỡ đầu đẹp đẽ của tôi khổ sở, và tôi biết cô đang khổ sở. Tại sao cô chọn cái khách sạn tồi tàn này mà ở? Có lẽ cô dừng lại tại khách sạn gần nhất và hy vọng nó tốt nhất phải không?

- Đại khái như thế, - Annie cười toe toét.

- Tôi chưa biết rõ khu vực vùng này, nhưng tôi biết có chỗ bán món pizza ngon và bia lạnh. Nếu cô không thích món pizza, họ có những món khác cũng ngon. Joe ở nhà vì đau bụng. Anh ấy đã ăn hết sáu cái bánh bột và một tô đầy thịt viên. Tôi không thấy ân hận cho ảnh chút nào hết. Vả lại, chính anh ấy có ý bảo tôi đến đây. Cho nên việc tôi đến đây xem như cả hai vợ chồng đều đồng ý, - Stella nói một hơi không kịp thở.

- Được thôi.

- Vậy cô sẽ nói cho tôi biết có chuyện gì không ổn chứ? Tôi xin thề là tôi không nói cho ai nghe đâu, ngay cả với Joe. Nếu có gì tôi giúp được cô là tôi giúp ngay. Chúng tôi nợ cô quá nhiều. Tôi vẫn không tin cô thu nhận chúng tôi vào làm, rồi đến đây, tiếp thu tiệm Hoa Cúc. Joe rất thích công việc này, điều làm cho anh sung sướng nhất là các sinh viên thương ảnh. Joe thích tán gẫu với họ. Ảnh là người có thể nói bất cứ cái gì với bất cứ ai. Tôi không hiểu tại sao ảnh lại như thế. Ảnh thông minh. Tôi trung bình thôi. Đáng ra ảnh đã theo đại học, nhưng bố ảnh muốn ảnh vào làm trong cái ga ra mắc dịch ấy. Cô có cho tôi nói nhiều quá không?

- Không. Tôi thích nghe cô nói chuyện. Thỉnh thoảng tôi thấy tôi nói quá ít. Tôi nghĩ nói chuyện là một hình thức nghệ thuật. Tôi không giỏi về nghệ thuật này.

Hai người phụ nữ nói chuyện cho đến khi họ đến nhà hàng Dominic ở Avenel. Khi họ đã ngồi vào bàn với những chai bia lạnh trước mặt, Stella nói:

- Bây giờ cô cho tôi biết chuyện không ổn như thế nào? Có chuyện gì xảy ra cho anh ấy ở Hawaii à? Anh ta là chàng công tử bột lạnh lùng, Annie à.

- Anh ta muốn cưới tôi. Tôi bằng lòng.

- Tốt. Chúng tôi muốn uống chúc mừng chuyện này! - Stella nói, cụng lon bia của mình với lon bia của Annie.

- Tôi gởi cho anh ấy bức thư hỏa tốc để hủy cuộc đính ước cách đây hai hôm.

Stella vẫy tay xua người hầu bàn đi, rồi cẩn thận để lon bia xuống.

- Tôi nghe không rõ phải không?

- Chuyện dài dòng lắm.

- Tôi rảnh cả đêm. Để khỏi quên, tôi xin nói cho cô biết là Joe có đến thư viện tại Rutgers và đọc hết những bài đã viết về cô in trên báo chí. Chúng tôi xem cô như thiên thần hộ mệnh của chúng tôi, vị thần xuất hiện bất ngờ và ban ân cho chúng tôi. Chúng tôi nghĩ chuyện cô được bầu Nữ Doanh Gia Xuất Sắc Trong Năm ba lần, là điều rất tuyệt vời. Cô đã làm những chuyện rất tốt cho mọi người, không ai biết đến. Người ta phải tìm hiểu rất kỹ mới nghĩ ra được những lời mà họ viết về cô. Chắc là cô cảm thấy hài lòng khi đọc những lời lẽ họ viết. Cho nên sau khi đọc xong các bài báo này, chúng tôi thấy việc cô giúp đỡ tôi và Joe dễ hiểu hơn. Annie, quả cô là người tốt, cho nên tôi đoán chắc cô có lý do nào đấy khiến cho cô phải cư xử với bạn cô như thế? Cô muốn kể cho tôi nghe câu chuyện dài ấy không? Chuyện sẽ không được lan đi đâu xa hơn ở đây.

Annie cảm thấy cuống họng nghẹn ngào. Nước mắt chực trào ra. Cô nói:

- Stella, tôi muốn nói chuyện này cho cô biết. Nếu cô nói cho ai biết chuyện tôi nói với cô hôm nay, cô sẽ phá hỏng cuộc đời tôi. Chúng ta cần phải trung thành với nhau về chuyện này mới được.

Stella trở người trên ghế, cặp mắt mở to, kinh ngạc.

- Chúng ta trung thành với nhau, Annie. Bây giờ nói đi. Annie nói hết cho Stella nghe, rồi nói:

- Bây giờ cô hiểu tại sao tôi không lấy Parker chưa?

- Tôi hiểu tại sao cô nghĩ cô không thể lấy Parker. Nếu anh ta yêu cô, thì chuyện này chắc sẽ không thay đổi gì hết. Cái gì xảy ra trước đó không quan trọng. Chính cuộc sống của cô trước khi cô gặp anh ấy không có liên quan gì đến công việc của ảnh hết. Còn cái giai đoạn ấy thì cũng xong rồi. Cô đã trả lui hết rồi. Bonnie Doone, Bắc California, nằm ở đâu? Cô giữ số tiền như thế là lâu hơn thời gian cô nên giữ. Có thể tôi cũng làm như thế. Xin hỏi cô câu này: Cô không nghĩ đến chuyện ngu ngốc như là thú nhận chứ, phải không? Tôi muốn cô trả lời là không.

- Tôi đã nghĩ đến chuyện ấy rồi, Stella à. Chuyện khó khăn là: tôi không có lòng dạ nào để làm việc ấy. Tôi có cảm giác là tấm lưới sắp bủa quanh tôi. Có thể tôi lọt vào trong tấm lưới và bị trừng phạt. Tấm lưới này đã bủa quanh tôi nhiều năm rồi. Ngày nào tôi cũng nghĩ đến nó. Đây là điều sai trái duy nhất mà tôi đã tạo nên trong đời tôi. Cho đến bây giờ, tôi vẫn không hiểu tại sao tôi giữ số tiền ấy. Để trả lời câu hỏi của cô, Bonnie Donne là H.14 trên bản đồ. Tôi lái xe đến đấy, trả hết số tiền còn lại. Tôi làm việc này vào ban đêm. Lần này tôi ngâm số tiền trong nước có hóa chất tẩy vết bẩn, chứ không dùng máy giặt nữa.

- Annie, tôi có ý nghĩ như thế này. Tôi không muốn cô có những hành động bất nhất rồi làm những việc đáng tiếc.

- Stella cô sẽ làm gì?

- Tôi sẽ không tự ý làm gì hết. Tôi nghĩ là họ không tìm bắt tôi. Vụ án đã khép lại rồi, cô đã trả lui hết tiền rồi. Anh chàng ở tù ra chỉ còn biết tức giận thôi. Hội thẩm đoàn đã kết tội hắn. Có lẽ hắn nói láo hắn không tham gia vào vu cướp. Nếu bố hắn giàu như cô nói, thì chắc thằng ấy đã có sự biện hộ đầy đủ. Cho nên cái gì sai trái khiến cho Hội thẩm đoàn không chịu tha bổng? Còn về phần anh chàng bảo hiểm, thì gã cũng có vấn đề muôn thuở. Có lẽ hồ sơ của gã có vết dơ và gã muốn xóa đi. Nói tóm lại, cuối cùng thì ngân hàng sẽ trả tiền lại cho công ty bảo hiểm. Không có ai thua thiệt cái gì hết.

- Trừ tôi. Tôi thua thiệt cảm xúc. Tôi chỉ muốn chấm dứt chuyện này. Nếu tôi thú nhận, họ sẽ làm gì tôi?

- Họ sẽ tống giam cô. Này, cô tính sao đấy?

- Stella, chuyện này làm cho tôi mất hết tinh thần. Hai vai tôi như mang hết sức nặng của thế gian. Cho nên, nếu ra đầu thú, tôi sẽ đi ở tù một thời gian, rồi khi mãn hạn tù, Elmo sẽ biến mất, Jane và Daisy sẽ có bạn là người đi ở tù về, rồi tôi sẽ đi sống ẩn cư trong núi cho hết đời. Như vậy không hay ho gì phải không?

- Lạy Chúa, đúng thế. Annie này, cô có tiền. Tôi nghĩ là chắc cô có nhiều luật sư giỏi, cô có thể dùng tiền để thuê họ. Ồ, phải rồi, ta gọi thức ăn thôi, Annie. Tôi gọi món Ravioli và mỗi người một lon bia nữa, - Stella gọi người hầu bàn đến để lấy thực đơn.

- Tôi cũng gọi như thế.

- Annie, tôi biết tôi không xuất sắc như cô, - nhưng Joe nói sức mạnh đồng tiền rất lớn. Tôi tin thế. Cô cứ thuê một luật sư, nói cho họ biết cô bị quấy rầy, bị hăm dọa, nhưng nhớ là đừng thú nhận. Nói với các ông luật sư ấy hãy kiện công ty bảo hiểm và anh chàng điều tra về tội quấy nhiễu và hăm dọa. Mọi người sẽ lưu tâm chú ý đến. Rồi việc mà cô nên làm nữa là gọi Parker, nói cho anh ta biết những việc cô làm. Đừng cho anh ta nói tiếng nào cho đến khi cô nói hết. Rồi cô cúp máy. Cô đã đưa quả bóng sang bên phần sân của anh ta, để cho anh ta hoặc là rê quả bóng hoặc là làm bất cứ cái gì mà các cầu thủ bóng rổ phải làm. Không tìm ra bằng chứng ở đâu hết. Đây là điều mà cô không nghĩ ra được. - Stella cười toe toét. - Chà, Annie, cô đã tránh được tội lỗi rồi. Annie bật cười.

- Tôi không nghĩ ra được như thế. Chắc tôi phải làm thế thôi.

- Vậy cô sẽ làm theo ý kiến của tôi phải không? - Stella hỏi, vẫy vẫy ổ bánh mì dưới mũi của Annie.

- Phải, phải, tôi sẽ làm. Sáng mai tôi sẽ gọi các luật sư đến.

- Rất tốt. Tôi thương các phụ nữ thông minh. Joe cũng thế. Annie bật cười lần thứ hai.

- Nhưng tôi không biết có nên gọi Parker không.

- Cô phải mạo hiểm thôi, Annie. Cô không mất cái gì hết, và được thì nhiều. Tình yêu của anh ấy có thể ngày nào đó sẽ tuyệt vời như Joe của tôi. Anh ấy yêu tôi. Nếu tôi yêu cầu ảnh mút ngón chân của tôi, chắc ảnh cũng mút. Mặt Annie lộ vẻ kinh ngạc.

- Đừng có đùa! - Đấy là dấu hiệu của tình yêu chân chính, - Stella nói. - Cô cần có bàn chân sạch, - cô ta nói thêm. Annie cười ngất, suýt nữa thì ngã khỏi ghế. Mọi người ngồi ở cái bàn gần đấy đều đưa mắt nhìn hai người phụ nữ. Annie cười càng to hơn nữa. Uống thêm ba lon bia nữa, Stella nắm tay Annie dẫn cô ra khỏi nhà hàng. Annie nói:

- Chúng ta không thể lái xe trong tình trạng như thế được đâu.

- Cô nói đúng, Annie. Tôi đã gọi Joe khi ở trong phòng vệ sinh. Anh ấy sẽ đến đón chúng ta. Ngày mai tôi sẽ lấy xe. A, ảnh đến rồi kìa, ảnh đau cả đầu cả bụng. Chiếc xe cà tàng đang đợi, thưa bà, - Stella nói, cúi người rất thấp đến nỗi chồng cô phải đưa tay nắm lấy.

Annie cười, cúi gập người.

- Joe, chúng tôi có một buổi tối rất vui.

- Tôi thấy rồi, thôi lên xe đi, các bà.

Stella lên ngồi ở phía trước, tay chân cấn cái khó chịu. Cô ta nói:

- Cô thấy chưa, tôi đã nói với cô anh ấy là hoàng tử mà. Annie lại cười. Cô không nhớ cô đã được hưởng buổi tối nào vui vẻ như thế này chưa. Lòng nhẹ nhàng thanh thản, vai thẳng thớm, và cuộc đời không đến nỗi đến đường cùng khi cô đem chuyện bí mật của mình kể cho một người mà cô quen chưa đầy một tháng.