← Quay lại trang sách

Chương mười năm

Có thể có người đang quan sát cô.

Căn hộ của Peter Newman nhỏ, nhếch nhác, bừa bãi. Căn hộ của đàn ông, ông ta thích nói thế. Ông ta nhìn quanh căn phòng đồ đạc bừa bãi thân thương, bỗng ông ta thấy chàng thanh niên đứng nơi ngưỡng cửa. Mặt ông cau có khi thấy anh ta.

- Ông Pearson, ông muốn gì nữa đây?

- Tôi muốn điều tôi thường nói. Được trắng án. Tôi không ăn cướp tiền của ngân hàng, tôi cũng đòi lui những năm tôi sống trong tù. Ông có biết chuyện gì đã xảy ra cho những người như tôi ở trong tù không?

- Chúng ta đã nói đến vấn đề này cả chục lần rồi, Pearson. Hội thẩm đoàn đã thấy anh có tội, và tôi không có cách nào để thay đổi quyết định của họ được. Nếu tiền bạc của bố anh không cứu được anh, thì tôi phải kết luận anh có tội. Riêng tôi, tôi không quan tâm đến chuyện gì đã xảy ra cho anh ở trong tù. Anh làm thì anh chịu. Tôi không phải cảnh sát. Tôi là nhân viên điều tra bảo hiểm. Sáu tháng nữa tôi sẽ về hưu rồi, tôi không muốn việc gì xen vào chuyện về hưu của tôi. Khi anh đến gặp tôi lần đầu tiên nhờ tôi giúp đỡ, tôi đã nói tôi sẽ cho phép anh xem hồ sơ. Tôi đã làm thế. Công ty của tôi và ngân hàng đã xếp hồ sơ của chúng ta rồi. Công ty của tôi đã được trả tiền lui. Ngân hàng đã thu hồi tiền bạc của họ. Được dôi thêm rất nhiều. Anh đã mãn hạn tù. Đến lúc anh nên ổn định cuộc sống. Tôi không thể giúp gì anh được nữa. Mười ba năm rồi Pearson à.

- Tôi biết thời gian đã lâu rồi, ông Newman. Suốt thời gian này, tôi đếm từng giờ, từng ngày. Có người phải trả giá việc này. Tôi không tham gia vào vụ cướp. Tôi có thể làm điều gì để cho ông hiểu điều này?

- Không có gì. Anh nói cho tôi biết công việc quấy rầy ba người kia có kết quả gì không?

- Họ biết chuyện này. Ít ra có một người biết chuyện này. Tôi muốn người ấy phải sống cuộc đời mà tôi đã sống trong những năm vừa qua.

- Chuyện ấy không xảy ra được đâu, Pearson. Hồ sơ đã khép lại rồi. Chuyện này chấm dứt rồi.

- Khi nào tôi nói chuyện này chấm dứt, nó mới chấm dứt. Ai sẽ trả lại cho tôi những năm tháng đẹp nhất đời tôi? Ông đã nói ông tin một trong ba người ấy có tội. Tôi có thể làm cái công việc mà ông không thể làm. Chắc ông ngạc nhiên khi biết tôi đã biết rất nhiều trong thời gian tôi ở tù.

- Biết điều gì và chứng minh điều ấy là hai việc khác nhau. Tôi có nhiều công việc khác phải làm. Tôi xếp hồ sơ rồi. Chuyện này xong rồi. Tôi không muốn anh trở lại đây nữa. Còn nếu anh muốn lục soát nhà tôi, thì xin nói cho anh biết rằng ở đây không có hồ sơ giấy tờ ghi chép gì đâu. Tôi đã được lệnh giao hoàn hết hồ sơ cho thượng cấp của tôi, và tôi đã thi hành lệnh rồi. Chúng ta hãy nhìn vào thực tế rõ ràng nhất. Giả sử một trong ba người đó thú nhận họ lấy tiền, thì việc này có gì đâu để chứng minh anh không phải là một trong những tên cướp ngân hàng. Họ đều có chứng cứ như thế rõ ràng. Trường hợp ngoại phạm của họ rất xác đáng. Anh rất khó chứng minh khác trong việc này.

- Nếu số tiền được giao ngay vào hôm ấy, thế nào tôi cũng có bản án nhẹ hơn. Tôi có thể được phép biện minh cho mình. Ồ không, họ chiếm số tiền phi pháp ấy, dùng nó cho cả đời, rồi vì lương tâm cắn rứt, họ trả lui. Trong khi đó, tôi phải chịu cực hình. Mẹ kiếp, tôi không ăn cướp!

- Đoàn hội thẩm cùng giai cấp với anh tuyên bố anh ăn cướp. Anh còn muốn tôi làm gì nữa?

- Tôi muốn ông nói cho tôi biết về ba người lính ngự lâm của ông. Tôi muốn biết cái gì đã làm cho lão già bỏ đi. Cái gì giúp cho cô gái ấy giàu có? Có cái gì đấy nơi họ, tôi đánh hơi thấy thế.

- Họ đúng như họ, thế đấy. Ông Richardson là chủ tiệm thuốc tây đúng đắn, về hưu vào lúc đúng tuổi. Ông ta không có gia đình. Cô Clark và cô Abbott như con gái của ổng. Sau khi hai cô này về Miền Nam một thời gian ngắn thì ông ta cũng về đấy theo họ, giúp họ kinh doanh mua bán. Tôi đã điều tra hồ sơ của Cô Clark rất kỹ, hồ sơ rất trong sạch như hồ sơ của Elmo Richardson. Cô Abbott lấy một anh chồng đểu cáng, anh ta xài tiền của cô ta như nước. Cô ta cũng trong sạch. Tôi chỉ nói cho anh biết chừng ấy. Anh nói cho tôi biết anh định làm gì trong việc này nữa?

- Bố tôi đã cho tôi một số tiền lớn để tôi cố làm sao minh oan cho tôi. Ông là người duy nhất trên đời này tin tôi vô tội. Tôi sẽ dùng số tiền này để tìm cho ra người đã chiếm giữ số tiền ấy.

- Rồi anh sẽ làm gì? Giết họ à? Tìm cách phá hoại ư? Hãy bỏ đi. Chuyện xong rồi. Này Andy, bỏ chuyện ấy đi và lo tìm kế sinh nhai. Hãy dùng số tiền bố anh cho để bắt đầu cuộc sống mới. Anh không thể sống với quá khứ. Anh quá hận thù nên không suy nghĩ chín chắn. Nếu có chuyện gì xảy ra cho ba người ấy, thì cảnh sát sẽ theo dõi anh ngay. Anh sẽ là người đầu tiên họ sẽ theo dõi. Bây giờ anh có tiền án rồi. Cô Clark giàu, cô ta có thể dùng tiền để mua luật sư giỏi. Cô ta sẽ không ngần ngại dùng luật pháp để buộc tội anh. Bây giờ xin anh đừng đóng mạnh cửa khi đi ra. Bộ mặt của chàng thanh niên trở nên nham nhở.

- Ông có muốn cho tôi biết trong tháng qua ba người ấy ở đâu và họ làm gì không?

Newman lắc đầu, rồi nhìn Pearson so vai, nhìn hắn bặm chặt hai bàn tay. Ông nín thở, nhìn đăm đăm phạm nhân đang đứng trước mặt mình. Ông quay mặt để khỏi nhìn thấy ánh mắt dễ sợ của Andrew Pearson. Lần đầu tiên trong đời, ông thực sự cảm thấy sợ sệt. Ông nhẹ cả người khi cánh cửa đóng lại, đến nỗi ông phải ngồi phịch xuống chiếc ghế gần đấy nhất.

Khi Newman cảm thấy bình tĩnh trở lại, ông ta đứng dậy, uống ly rượu mạnh để tăng thêm sức, rồi nhấc máy điện thoại lên.

Cuộc điện thoại đầu tiên là ông gọi đến Anna Clark. Ông không ngạc nhiên tí nào khi nghe người trả lời điện thoại là Elmo Richardson. Ông ta tự giới thiệu, rồi nói:

- Ông Richardson à, tôi gọi đến để báo cho ông một việc mà tôi không kiểm soát được. Tôi muốn ông nghe tôi nói cho rõ, rồi tôi muốn ông chuyển lời tôi đến hai cô Clark và Abbott. Nếu ông nghĩ tốt hơn là tôi nên gọi cho hai cô ấy, thì tôi sẽ rất sung sướng làm việc đó. Nhưng tôi thấy tốt hơn hết là được nói chuyện với ông. Chuyện tôi sắp nói với ông có liên quan đến vụ án mà có thể đã được nhà ngân hàng và công ty bảo hiểm Boston xếp sang một bên. Tôi nghĩ là ông có số điện thoại của các nơi này. Nhà ngân hàng và công ty bảo hiểm Boston đã xếp vụ này sang một bên rồi. Nhưng các mật vụ thì không. Hồ sơ hình như vẫn được họ nghiên cứu một cách bí mật. Điều mà ông cần biết là Andrew Pearson đang căm giận. Anh ta vừa mới ở đây về. Tôi thấy anh ta rất phẫn nộ, hằn học, và có kế hoạch theo dõi ba người của ông. Hắn muốn được công bằng vì phải chịu đi ở tù. Hắn vẫn cho hắn là vô tội. Hình như bố hắn đã cho hắn một số tiền lớn để hắn cố khám phá ra sự thật. Bất cứ với giá nào. Hắn nói hắn biết ba người của ông làm gì bất cứ giờ nào trong ngày và cả đêm. Tôi muốn ông hiểu cho là tôi đã ra sức khuyên can hắn. Tôi cũng muốn ông biết là anh ta đã làm cho tôi lo sợ. Tôi thường không sợ ai một cách dễ dàng đâu, ông Richardson à.

- Ông Newman, tại sao ông nói với tôi điều này? Ông đã săn đuổi ba chúng tôi nhiều năm nay. Bây giờ làm sao tôi tin ông cho được? Cái gì đã làm cho ông cắn rứt lương tâm thế?

- Tôi làm tròn nhiệm vụ của mình, ông Richardson à. Tôi đã làm theo lệnh trên. Ông nghi là tôi đã săn đuổi ông à? Tôi không làm thế đâu. Tôi làm nhiệm vụ. Tôi hoàn thành nhiệm vụ xuất sắc, vì thế mà tôi có thể về hưu sớm. Tôi có kế hoạch sẽ đi câu và đi săn trong những ngày còn lại của cuộc đời. Tôi sẽ ném con cá lui xuống nước, và nếu tôi thấy con thú, tôi sẽ bắn lên trời cho nó chạy. Tôi không phải là người ác độc. Tôi đã thấy vẻ ác độc hiện ra trên mặt hắn. Hắn rất khôn khéo. Hạng người như hắn thường rất khôn khéo. Tôi chỉ muốn báo cho ông biết thôi. Tôi không muốn trình báo cho cảnh sát biết. Có lẽ tôi không có quyền yêu cầu họ làm việc này, nhưng có chuyện gì đã xảy ra phải không? Có phải có lời hăm dọa hay chuyện gì khó nói đã làm cho quí vị lo sợ phải không? Elmo nói cho ông ta nghe về chuyện người vợ cũ của Tom, về các lá thư, và sự lo sợ cho Annie, cô đang đi các nơi.

- Hắn đang sử dụng tên của ông, ông Newman à. Vợ của Tom nói rằng, có người đến gặp bà ấy, giới thiệu tên hắn là Peter Newman.

- Không phải tôi. Tôi đã nói với ông rồi, Boston đã dẹp vụ án sang một bên rồi. Nếu tôi là ông, tôi sẽ giục cô Clark về nhà sớm chừng nào hay chừng ấy. Tôi không thể làm gì được, ông Richardson à.

- Ông vẫn nghĩ một trong ba chúng tôi làm việc ấy à, phải không ông Newman?

- Phải, ông Richardson. Tôi nghĩ như thế đấy. Bây giờ đây là vấn đề còn phải bàn. Vụ án đã xếp lại rồi. Như tôi đã nói, tôi chỉ làm nhiệm vụ thôi.

- Tôi thay mặt các cô ấy cám ơn ông đã báo cho chúng tôi biết việc này. Riêng tôi thì tôi xin nói với ông như thế này: Ông hãy xéo đi, Newman.

- Elmo gác máy, nhưng ông có thể nghe người điều tra bảo hiểm cười lặng lẽ. Ông nghĩ đến điềm gì đấy.

***

Annie nhìn quanh căn phòng trong khách sạn, cô nhận ra cô rất chán cảnh đi khắp nơi, ăn trong nhà hàng, nghỉ trong những chiếc giường lạ lùng. Ngay bây giờ cô quá mệt mỏi, cô nghĩ rằng nếu cô dựa lưng vào tường là cô sẽ ngủ ngay. Có lẽ đã đến lúc phải về nhà. Nếu cô có điều ước, thì điều đó là giấc ngủ không mộng mị kéo dài 24 giờ liền. Cô ném cái xách lên giường. Tại sao khách sạn nào cũng có vải trải giường có hoa màu vàng cam và màn treo cùng vải ấy?

Khi Annie mở nắp chai trà đá, cô thấy ngọn đèn đỏ nhấp nháy trên máy điện thoại bên cạnh giường ngủ. Trả lời bây giờ hay lát nữa. Cô nhìn cái đồng hồ mà Tom đã đưa cho cô. Anh ấy đã nói cho cô biết rằng đây là loại đồng hồ đa chức năng, nó cho biết thì giờ ngày tháng rồi, mà còn đóng vai trò như cái la bàn, giúp cô đang biết mình ở đâu, biết thời giờ khác nhau giữa các nước, và nếu cô học cách để điều chỉnh, cô có thể biết mình đang ở cùng mực nước biển hay không. Bây giờ là hai mươi sáu tháng Tám. Giờ là 4 giờ 45. Những người duy nhất biết cô là Elmo, Tom và Jane. Lạy Chúa, phải chăng cô đã đi tám tuần rồi? Dù cái đồng hồ Thụy Sĩ đa chức năng sai lầm đi nữa, cô cũng biết cô đã rong ruổi trên đường quá lâu rồi. Cô phải về nhà vào cuối tuần vì sắp đến ngày sinh nhật của Daisy, và món quà đặc biệt của cô phải đến vào lúc 10 giờ sáng ngày mốt. Cô muốn có mặt để thấy bộ mặt của cô bé ra sao.

Chuông điện thoại reo ngay khi cô uống nước trà đá hớp cuối cùng. Cô nói lớn vào máy điện thoại, giọng không mấy lịch sự.

- Alô?

- Annie, Elmo đây. Cô khỏe chứ?

- Chắc là khỏe. Tại sao ông hỏi thế? Elmo nói cho cô nghe câu chuyện giữa ông với Newman.

- Cô cần phải về nhà, Annie à.

- Tôi đang nghĩ đến chuyện ấy, Elmo. Sáng mai tôi sẽ về. Tôi muốn về nhà ăn sinh nhật Daisy. Tôi nghe buổi trại thành công rực rỡ. Mấy con chó khỏe không? Ông nói chúng nhớ tôi vì ông tin tôi muốn nghe thế, hay chúng nhớ tôi thật? Elmo, ông có tin Newman không?

- Tin, tôi tin. Hắn có vẻ lo âu. Có thể nói là hắn lo sợ mới đúng. Những con chó nhớ cô, Annie. Chúng ngủ trên giường cô với gối của cô. Khi tôi dẫn chúng đi chơi về nhà là chúng chạy lên đấy ngay. Tôi muốn cô cẩn thận khi lái xe về nhà. Đường dài. Nếu thấy mệt, cô cứ dừng lại, nghỉ ngơi.

- Tôi sẽ làm thế, Elmo. Ông cảm thấy như thế nào?

- Tôi có những ngày vui và những ngày buồn. Giọng của Newman nghe có vẻ khẩn cấp lắm, Annie à.

- Nếu vụ án này dẹp sang một bên, và chúng ta biết rằng khi chúng ta muốn gởi đơn kiện cách đây sáu tuần, thì hắn hết quấy rầy chúng ta. Khi tôi về, chúng ta sẽ kiện bản báo cáo của cảnh sát nữa, và nói cho họ biết chuyện Newman đã nói với ông. Ta phải cương quyết như thế mới được. Có thư từ gì không?

- Nếu cô mong thư từ Hawaii thì không có. Còn các nơi khác thì danh sách dài bằng sải tay của tôi. Không có gì cấp bách.

- Annie, cô phải hết sức cẩn thận. Tôi không thích điều Newman nói về anh chàng Pearson ấy. Hắn nói hắn biết ba chúng ta làm gì bất cứ vào lúc nào trong ngày, tức là hắn có người canh chừng chúng ta hay hắn theo dõi chúng ta. Tôi muốn khi nào cô lên đường phải gọi báo cho tôi biết và khi đi trên đường, cứ vài giờ là gọi một lần. Jane và tôi sẽ ở bên nhau tại nhà cho đến khi cô về đến nhà. Tôi nghĩ chúng ta không cần lo cho Tom, vì anh ấy ở ngoài vòng của chúng ta. Cái chuyện thằng ấy đến gặp Mona làm cho chúng ta nổi điên.

- Thôi được rồi, Elmo. Hẹn gặp ông vào đêm mai. Annie mở nắp lon Diet Pepsi. Cô vừa đi vừa uống lon nước ngọt. Cô đã thoát nạn, vì chuyện ngân hàng và công ty bảo hiểm đã hết. Chuyện bây giờ cô phải đương đầu, theo Peter Newman nói, là gã thanh niên bị mất trí có ý định trả thù. Cô run lên trong phòng có máy điều hòa không khí. Có lẽ cô không nên đợi cho đến mai mới ra về. Vì hành lý cô không tháo ra, cô có thể thanh toán các hóa đơn rồi lái một mạch năm giờ trước khi trời sáng.

- Nếu cô uống cà phê trên đường đi, có thể cô đi được đến 6 hay 7 giờ.

Hai mươi phút sau, cô lái xe chạy trên đường I-81 hướng về Nam, rồi cô sẽ rẽ sang đường I-70, rồi I-270, đường này sẽ dẫn cô đến Beltway và đường I-95 rồi đến nhà. Đi giờ này, cô sẽ tránh được giờ cao điểm xe cộ đông đúc của Washington DC.

***

Annie đi qua đường ranh giới vào Bắc Carolina vào lúc 11 giờ 10 phút. Cô rủa thầm khi đi qua đường rẽ ở Roanoke Rapids. Bây giờ cô phải lái quãng 15 dặm nữa mới đến con đường rẽ sắp đến. Điều này cho thấy cô đã quá mệt. Cô bơ phờ, thêm vào đấy trời lại mưa. Cô ghét lái xe khi trời mưa, ghét hai ngọn đèn chiếu trên đường nhựa, ghét việc phải cẩn thận hết sức lái xe trên đường liên bang đông đúc, nơi có nhiều xe 18 bánh và những xe tải khổng lồ chạy nhanh như gió. Cô nhả bớt ga, cho cần gạt nước quay. Cô cảm thấy hai bả vai đau nhừ khi cúi người tới gần vô lăng để nhìn cho rõ. Mắt cô nhìn vào kính chiếu hậu. Cô tự hỏi có phải mình giàu trí tưởng tượng hay không, vì cô thấy hai ngọn đèn phía sau đeo theo cô từ Richmond đến đây. Khi cô để ý hai ngọn đèn phía sau đeo theo cô, cô cho xe chạy nhanh rồi chậm lại để xem chiếc xe sau có làm thế không. Người lái xe sau cũng làm theo cô. Cô tin chắc chiếc xe hơi đang chạy theo cô.

- Mẹ kiếp! Cô cần đường có đèn sáng và có nhiều người, chứ không như trên xa lộ dài bất tận với trời mưa như trút này. Cô lái xe chạy đều đều, giữ đúng đường, cầu sao thấy biển báo màu lục và trắng chỉ đường rẽ. Trời mưa lớn hơn, gió mạnh thổi ào ào. Sấm chớp ì ầm đinh tai nhức óc. Cơn giông cuối hè. Cô biết rất rõ những cơn mưa giông cuối hè ở Nam California. - Những cơn giông có thể kéo dài 15 phút hay hai giờ.

Annie muốn hát lên mừng rỡ khi thấy tấm biển trước mặt đung đưa trong gió mạnh. Cô cho xe chạy chậm lại, căng mắt nhìn để tìm con đường rẽ còn cách một dặm nữa. Cô nhìn vào kính chiếu hậu để xem thử chiếc xe chạy sau cô đang làm gì. Ánh đèn lung linh có vẻ như xe ấy cũng đang chạy chậm lại. Sự vui mừng khi thấy tấm biển báo, bây giờ biến thành sự tức giận. Nếu cô rẽ sang đường này, cô sẽ đến đâu? Liệu có khách sạn hay nhà hàng không? Phải chăng chỉ có trạm xăng hay trạm xe tải dừng, có bán thức ăn? Theo chỗ cô đoán, thì có thể chỉ là chỗ dừng nghỉ chân có phòng tắm, máy bán hàng, và chỗ cho chó chạy, dành cho khách du hành có mang theo con nít và vật nuôi trong nhà mệt mỏi. Nếu đây chỉ là chỗ nghỉ ngơi thì sẽ không có cách gì cô ra khỏi xe, dù chỗ nghỉ có đèn sáng.

Nếu không có ánh chớp chiếu sáng bầu trời, thì chắc cô đi quá đường rẽ thêm một lần nữa. Cô giảm tốc độ xuống 15 dặm một giờ khi rẽ theo con đường vòng để chạy vào con đường phụ. Trời tối thui tối mò khi cô cho xe chạy vào con đường phụ, hai ngọn đèn vẫn cách sau xe cô dài chừng sáu hay bảy chiều dài của chiếc xe. Có thể người tài xế cũng mệt như cô. Có thể tài xế chạy quá đường rẽ ở Roanoke Rapids như cô. Có thể anh ta hay chị ta muốn tránh cơn mưa giông như cô. Cô bật đèn pha thật sáng, hy vọng thấy biển báo mà cô nghĩ là sẽ nằm ở cuối con đường rẽ. Mưa như trút làm cho cô không thể thấy được biển báo. Cô sẽ rẽ sang trái hay phải? Ngã nào? Cô chọn rẽ sang phải, bèn bật đèn báo hiệu. Chiếc xe sau cô cũng chạy theo cô. Có lẽ anh ta dựa vào đèn sau xe cô để đi. Các bắp thịt ở cổ cô cứng ngắt khiến cô không quay đầu được sang hai bên. Quanh cô đều tối tăm, trên đường không có chiếc xe nào hết. Khi cô vào số một để chạy rì rì xuống con đường cong giốc thẳng đứng, tối tăm, thì hai ngọn đèn nhấp nháy vẫn theo phía sau xe cô.

Mười lăm phút sau, Annie thật sự lo sợ vì trên đường không có dấu hiệu gì cho thấy xe cộ lưu thông hay có người ở. Cô nhìn vào đồng hồ xăng. Kim chỉ chữ E. Vì thế cô muốn rẽ vào đường rẽ ở Roanoke Rapids. Khi ánh sáng ở đồng hồ xăng hiện ra, cô thấy còn 5 ga lông xăng, với 17 dặm một ga lông, cô có thể đi được 85 dặm để đến trạm xăng, nếu cô may mắn tìm ra được một tiệm còn mở cửa vào giờ này trong đêm. Cô đang ở đâu thế này nhỉ? Bây giờ cô ước chi cô đã gọi cho Elmo để báo cho ông ấy biết cô đã về. “Luôn luôn chậm trễ, Annie!” - Cô lẩm bẩm với mình, vừa căng mắt để nhìn qua làn mưa dày đặc. Điện thoại di động của cô đâu rồi? Cô để nó trong ví hay trong xách tay? Và khẩu súng mà Elmo và Tom khăng khăng biểu cô đem theo cũng đâu rồi? Trong xách tay, nằm một chỗ với điện thoại di động để sau xe. Những thứ mà bây giờ cô rất cần. Nhưng cho dù bây giờ cô có điện thoại di động hay súng đi nữa, thì cô nghĩ chắc chúng cũng vô dụng thôi. Không bao giờ cô giết người. Cô chỉ cần khẩu Glock ấy để nhốt cả hai người đàn ông lại thôi. Cái máy điện thoại di động chắc cũng vô dụng ở một nơi khỉ ho cò gáy như thế này.

Hai ngọn đèn ở chiếc xe phía sau cô vẫn sáng lung linh trong kính chiếu hậu của xe cô. Đời cô chưa bao giờ cảm thấy mệt rã rời như thế này. Kẻ nào đi theo sau cô thế? Bạn hay thù? Lời báo điềm xấu của Elmo vang bên tai cô.

Nếu mình chết ở đây thì sao nhỉ? Ai sẽ tìm thấy mình? Đáng lo hơn nữa, khi nào người ta mới tìm ra mình? Đừng nghĩ đến những chuyện như thế. Hãy nghĩ đến giấc mơ mày đã mơ. Hãy nghĩ đến niềm vui sướng trong lòng mày khi mày đã gởi hết số tiền ấy lui cho ngân hàng.

Ngọn đèn báo đồng hồ xăng bật sáng lên, một lần, hai lần, rồi đứng yên. Còn chạy được 85 dặm. Nếu cô chạy với tốc độ 60 dặm một giờ, có thể cô chạy được một giờ rưỡi. Cô không biết với cái đà cô chạy rì rì như thế này, số xăng còn lại sẽ chạy bao lâu nữa.

Sấm nổ đì đùng trên đầu như người chơi trống cơm ráng hết sức đánh vào trống. Chớp sáng ngoằn ngoèo trên trời. Cô thấy cây cối, đồng ruộng và hào sâu chạy dọc theo hai bên đường, ngoài ra không có gì hết.

Hai ngọn đèn phía sau cô vẫn theo cô đều đều. Nếu cô muốn, cô có thể sử dụng chiếc xe cô đang lái thành xe tải gia dụng. Cô đã xem video chiếu cảnh xe loại này hoạt động rồi, xe chạy rất mạnh kể cả việc leo núi cao, xuống đồi giốc, qua sông qua suối, chạy nhanh hơn cả bầy sói. Không biết người đang theo phía sau cô, có biết cô đang tính toán làm gì và đi đâu không. Không biết hắn có biết cô có thể rẽ sang trái hay sang phải, băng xuống con mương rồi chạy lên, lòng hy vọng và cầu Chúa sao cho khỏi đâm vào một gốc cây ở bờ mương bên kia không. Cô cần một tia chớp khác để thấy đường cho rõ. Nếu người kia đi theo cô chỉ lái chiếc xe bình thường, cho dù loại xe quay được cả 4 bánh, thì hắn cũng sẽ không thể nào vượt qua được con mương. Cô có dám liều mạng không? Nếu cô bị kẹt thì sao? Nếu cô không chuyển động nhanh kịp thì sao? Trên viđêô người ta nói sẽ không bao giờ xảy ra như thế. Nếu những người sáng chế ra xe này đã nói xe có thể băng qua các vùng băng giá, qua rừng già Châu Phi, qua sa mạc Sahara, thì nó có thể băng qua con mương ở bắc California này. Đi qua đi Annie.

Annie tiếp tục lái, đợi tia chớp soi sáng trời đất. Sấm đì đùng trên đầu, nhưng chớp thì không thấy đến. Chắc cơn giông đang tiến lên phía Bắc, hay có thể nó tiến về phía Đông. Cô mong được nhìn cái đồng hồ trên cổ tay. Ánh đèn phía sau cô hình như đến gần hơn. Cổ Annie nghẹn ngào. Cô cảm thấy hồi hộp khi tia chớp lóe sáng khắp bầu trời. Cô không suy nghĩ lần hai, vội quặt tay lái sang bên trái, chân đạp hết ga, phóng xe như bay. Cô bị xóc tới trước, nhưng chân vẫn giữ trên bàn đạp ga. Chiếc Rover nhảy lên nhảy xuống, xóc tới xóc lui, băng qua con mương. - “Cứ tiến tới, Annie!” - Cô hét muốn bể phổi. Cánh đồng rộng trải dài ngay trước mắt cô. Hai ngọn đèn hình như không di động. Như thế có nghĩa là tên lái xe đã bị kẹt nơi con mương, hay là hắn đã dừng lại đúng lúc để tránh khỏi bị sập mũi.

Bây giờ, nếu cô xác định ra được cô đang ở đâu, thì cô sẽ được yên ổn. Khi cô bật cây đèn trên đầu để nhìn đồng hồ, chiếc la bàn cho biết cô đang đi về hướng Tây Nam. Trước khi tìm bản đồ, cô cần bò lui để lấy cái xách đeo vai. Dù sao, có cái điện thoại di động và khẩu súng, cô cũng có cảm giác an toàn hơn. Cô lại cảm thấy hồi hộp khi nhét khẩu Glock vào lưng quần dzin. Cái máy điện thoại di động cô cho vào túi sơ mi may bằng vải dệt chéo. Không chóng thì chầy cô cũng sẽ ở trong tầm sóng, và cô sẽ dùng điện thoại di động để gọi cho Elmo và Jane.

Cô vẫn còn thấy hai ngọn đèn xe hơi sáng lờ mờ. Như thế tức là đèn xe cô vẫn còn thấy được. Phải chăng tên lái xe nhận ra cô đang dừng lại hay là hắn tức giận vì bị kẹt trong con mương. Khoảng cách giữa họ không nhiều lắm. Có lẽ chừng nửa dặm là tối đa. Cô cần phải di chuyển và di chuyển ngay.

Annie sang số, bỗng cô nghĩ bánh sau xe bị lún dưới bùn. Rất nhiều bùn. Chắc cô đang ở trên cánh đồng cỏ nuôi bò, và dĩ nhiên là có bùn. Cô xuống xe, nắm cây đèn pin trong tay. Nếu có đủ thời gian, phải kích nâng bánh xe lên mới được. Không hy vọng gì đưa chiếc xe ra khỏi bùn được. Chỉ có xe tải có cần cẩu mới lôi chiếc Rover này ra khỏi được bùn thôi. Cô cố lôi chân lên khỏi bùn, cô nghe tiếng kêu ọp thật lớn. Cô đưa chân kia lên, cô cũng nghe tiếng kêu như thế. Phía sau cô không có gì cả, ngoài bóng tối và mưa xối xả. Cô nhìn lui để xem hai ngọn đèn có còn hay không. Cô không thấy gì hết. Di chuyển, di chuyển, di chuyển, trí óc cô hét lớn. - Ra khỏi chỗ bùn này ngay, ra khỏi ngay bây giờ. Đi đi, cô gái ơi!

Lội trong bùn ngập tới mắt cá là điều khổ sở nhất chưa từng có trong đời cô. Lòng can đảm và ý chí đâu rồi? Trong đống bùn mắc dịch này. Gió quất vào mặt vào tóc, đẩy cô lui, nhưng hai chân lún vào bùn giữ cô lại. Mưa xối xả đổ lên người cô. Cô bước tới, nhưng chỉ bằng bản năng. Cô không thể mở mắt ra được, và cần hai cánh tay để giữ thăng bằng cho khỏi nhào người xuống bùn lỏng bỏng. Cánh đồng rộng mênh mông bất tận. Hàng cây mà cô đã thấy hồi nãy đâu rồi? Bên phải hay bên trái? Bỗng cả cánh đồng sáng như ban ngày trong một giây ngắn ngủi. Cây nằm phía bên trái. Nhưng chỉ một ít thôi. Có thể số cây này sẽ dẫn đến khu vực có cây nhiều hơn. Cô quay người, nhưng chân cô vẫn còn lún sâu trong bùn, đẩy cô tới trước. Trước khi kịp có phản ứng, cô ngã nhào xuống, úp mặt xuống bùn. Cô lên tiếng nguyền rủa, dùng lời lẽ thô tục mà cô thường nghe để rủa cho đến khi miệng cô lấm cả bùn.

Annie cố gắng đứng dậy, mưa vẫn đổ xuống xối xả từ tứ phía. Không thể đứng được, cô biết thế. Tốt hơn là bò và hy vọng gặp điều lành. Cô đã mất giày ở đâu đó rồi. Cô di chuyển thật nhanh, rồi bỗng cô nghe tiếng gì mà cô không nhận ra. Chắc anh chàng ấy sẽ đi nhanh trong bùn hơn cô? Chắc hắn cao to hơn cô nên đi nhanh hơn cô phải không? Cô càng bò nhanh hơn nữa, tim đập thình thịch. Hắn ở đâu rồi? Hắn đã đến gần cô chưa? Có phải hắn biết cô rẽ về phía trái hay không? Hắn có ngu không khi băng qua cánh đồng với ánh chớp trên trời?

Khi nhận thấy mình tiến tới rất chậm, cô bật khóc. Cô quá mệt, người đau nhừ vì lội trong bùn. Cô dừng lại, rồi nhào tới trước. Lạy Chúa, xin giúp con. Xin Chúa giúp con có sức lực để đứng lên và đi tiếp.

Cô nghe lại âm thanh ấy, âm thanh kỳ lạ mà cô đã nghe hồi nãy, lần này âm thanh hình như xuất phát từ hàng cây, hàng cây mà cô đang cố đi tới. Có lẽ anh chàng đuổi theo cô đã thấy hàng cây, nên gã đã đến trước ở đấy. Được rồi, cô còn khẩu súng nơi quần dzin đây. Cô nghĩ, bây giờ nếu cần, cô sẽ phải dùng đến nó thôi. Tom và Elmo nói đúng. Đối diện với hoàn cảnh một mất một còn, thì khẩu súng là phương cách duy nhất cô phải dùng để bảo toàn tánh mạng. Nếu cô có cơ may, cô sẽ bắn vào giò hắn. Cô tự hỏi không biết nòng súng có lấm bùn hay không, và nếu có, bắn có nổ không? Cô lắc đầu để hất bùn dính vào tai vào mũi cô.

Nhảy lên Annie. Nhảy đi. Nhảy ngay đi, giọng nói trong óc cô lên tiếng giục cô. Annie vâng lời, rồi cô ra khỏi bùn và ở trên đám lá thông ướt mèm.

Quá mệt, cô nằm lăn để cho mưa xối xả đổ xuống người. Bỗng cô có cảm giác như có ai liếm vào mặt cô. Chắc cô mê sảng rồi. Bỗng lăn người và bỗng cô thấy có cái gì cứng đè nặng trên lưng cô. Quá khiếp sợ, cô ráng sức để nói thành tiếng:

- Anh là ai? Anh muốn cái gì? Tôi không có tiền. Tôi gần chết. Để cho tôi yên. - Cô vừa van xin vừa cố đưa tay xuống lưng quần để lấy khẩu súng.

- Gâu!

Annie lăn sang một bên, cố ngồi dậy. Cô không thấy con chó, nhưng cô cảm thấy hơi thở của nó trên mặt cô.

- Ôi lạy Chúa, lạy Chúa! Đến đây, con vật thân yêu. Để cho tao sờ mày. Lạy Chúa, mày thật à? Mày thật đây mà! Làm ơn, lạy Chúa, đừng để con vật này là chó hoang.

Con chó sủa lại, lần này to hơn.

- Sủa nữa đi, bọn tao cần được giúp đỡ. - Con chó sủa nữa.

- Phải, tốt, - Annie nói khi cô nghĩ con chó đi vào trong bóng tối. Cô cũng đứng dậy và đi. Rõ ràng con chó muốn cô làm như thế. Có lẽ nó sẽ dẫn cô đến chỗ nào an toàn. Có lẽ đến nhà chủ nhân của những cánh đồng này. - Tao đi đây. Tao đi đây.

Annie té bốn lần trong khi đi. Cả bốn lần con chó đều đứng đợi, liếm mặt cô, sủa bên tai cho đến khi cô nghĩ đầu cô sẽ nổ tung ra. Mỗi lần như thế, cô đứng lên, lảo đảo đi theo con chó. Cô ước chi thấy được nó như thế nào. Có lẽ con chó là chó cái. Chó cái rất có tinh thần che chở. Nhưng chó đực cũng thế.

- Gâu!

- Ánh sáng! - Annie nói lên khàn khàn, - Này, chó ơi, tao không đi được nữa. Mày đi gọi ai đến đây. Ông chủ mày. Hay cô chủ mày. Khi tao té lần cuối, tao nghĩ là đầu gối của tao bị thương. Tao đi như thế này là quá rồi. - Bây giờ mày đi cho hết đoạn đường. - Annie lảo đảo, rồi té xuống. Con chó rên lên nho nhỏ. Annie khóc thút thít. - Đi gọi người đến giúp. Làm ơn đi gọi người đến giúp tao đi!

Cô thấy con chó bỏ đi, cô nghĩ chắc nó nhận thấy giọng cô có vẻ quá khẩn cấp. Rồi không có gì nữa ngoài bóng tối.

***

Cô cảm thấy cô được bế lên, cảm thấy mưa rơi xối xả xuống mặt, xuống thân thể. Đầu gối cô như trên lửa. Cô nghĩ cô được bình an, vì cô nghe con chó rên rỉ, khóc tỉ tê. Hay tiếng rên phát ra từ cô nhỉ? Cô không biết, cô không lưu tâm. Cô bình an. Cô chỉ cần biết thế là được.

- Jake, giỏi lắm. Bây giờ để đây cho tao, - người khổng lồ nói.

- Ông thơm quá! Con chó ấy của ông phải không? Cô nghe giọng cười ồ ồ, đầm ấm.

- Jake là con chó của tôi. Nó đã nhìn thấy cô. Khi cô khỏe, cô phải ăn miếng thịt bò thật ngon mới được.

- Ông ăn. Nó cũng phải ăn. - Rồi bóng tối lại bao trùm cô.

- Jake, tao đoán mùi thơm của tao làm cho cô ấy khó chịu. Cô ấy đang mê man. Tao nghĩ là chúng ta nên đem cô ấy vào phòng tắm, để nước làm cho cô tỉnh táo. Mày nghĩ sao, hả? Con chó Labrador quí giá rúc mũi vào đầu gối chủ.

- Cô ấy nói tao có mùi thơm. - Giọng cười của ông ta ồ ồ và đầm ấm như lần trước. - Jake, rồi chúng ta sẽ nói đến sự không vâng lời của mày. Mày biết kỷ luật rồi chứ: mày đi ra, làm xong công việc, đi vào và chúng ta đi ngủ. Luật lệ như thế. Mày phá luật mà không tìm được của gì quí hết. Mày tìm được người này à?

- Gâu, gâu.

- Lần này tao bỏ qua vì mày tìm được cô gái lâm nạn này. Bùn đầy người, không biết người ngợm cô ta ra sao. Trong bếp đèn sáng, Clay Mitchell nhìn người đàn bà trong tay.

- Được rồi, Jake, đi trước vào phòng tắm của khách. - Con chó Lake nhảy lên cầu thang, chạy dọc hành lang, chủ nó đi theo sau nó. Phòng tắm lát đá phiến màu xanh trắng, vòi tắm cao, chỗ ngồi tắm rộng rãi. Clay không bao giờ dùng phòng tắm này, vì ông ta có phòng tắm riêng của mình. Ông cẩn thận để Annie ngồi xuống. Cô cố mở mắt, nhưng bùn bám đầy mi mắt khiến cô phải nhắm lại.

- Cứ ngồi yên, thưa cô. Tôi mở nước. Trước hết phải xối bùn cho hết trên người cô, rồi sau đó cô tắm rửa gội đầu.

- Ông thơm quá! - Annie nói. - Anh trai tôi có mùi thơm như ông. Mới đầu tôi tưởng Tom đã đi tìm tôi. Tôi chắc tôi đã bị thương ở đầu gối. Tôi không biết có đứng được không.

- Bởi thế mà cô đến ngồi ở đây. Để tôi chỉnh lại vòi nước, rồi nước sẽ phun xuống cho cô tắm. Này, tôi giúp cô cởi áo khoác ra. - Annie như một con búp bê nhếch nhác, người cứu cô cởi áo khoác bằng vải dệt chéo. Khi thấy khẩu súng bên hông cô, ông ta rít lên trong miệng. Annie đưa tay lấy khẩu súng để lên chỗ ngồi bên cạnh. Clay ném cái áo khoác vào trong góc buồng tắm. Ông chỉnh lại vòi sen ở trên đầu, rồi đóng cửa. Khi ông đi quanh trong phòng bên, ông nghe giọng cô nói:

- Tôi không phải tội phạm. Khẩu súng dùng để phòng thân thôi. Có kẻ đuổi theo tôi. Khi Jake nhảy lên giường, cố lật chăn mền lên, Clay nói với nó:

- Cô ta nói nghe đáng tin. - Con chó lôi chăn mền xuống hết, rồi ngồi chồm hổm trên giường.

- Phải, phải, mày đã làm được việc tốt, Jake. Ai đuổi theo cô ta qua đồng ruộng của chúng ta trong khi trời giông tố dữ dội như thế này? - Ông đi đến cửa sổ, ngồi xuống chiếc ghế bên cửa sổ. Đây là phòng của ông. Ông thường ngồi ở đây để suy nghĩ đến sự huyền bí của vũ trụ, và khi còn bé, ông thường ngồi ở đây để đợi ông Già Nô En. Cũng từ chỗ này, ông ngồi đếm sao trên trời. Và cũng chính đây là nơi ông thường bị phạt cấm túc.

Những năm sung sướng ấy đã trôi qua. Khẩu súng trông ớn quá. Nếu ông không lầm, thì đấy là khẩu Glock.

- Tôi cần cái kéo! Jake nhảy ra khỏi giường, chạy vào phòng tắm.

- Để làm gì? - Clay hỏi lớn.

- Đầu gối tôi bị sưng vù không thể cởi quần dzin ra được. Tôi không làm sao lau cho hết bùn. Tôi muốn ai giúp đỡ. Giúp đỡ! Cô muốn ông giúp cô cởi áo quần. Cách đây 10 năm, chắc ông đã hăng hái nói:

- Có anh đây. - Đấy là thời còn Ann Marie, trước khi nàng chết. Bây giờ ông rất căng thẳng, lo sợ khi nghĩ đến cảnh thấy người phụ nữ trần truồng trong phòng tắm.

- Tôi không có kéo. Chắc thế. Dùng cây dao nhỏ được không?

- Chắc được. Này, tôi cố hết sức mà vẫn không cởi được áo quần. Nhờ ông giúp tôi với.

Này, tôi nghĩ là cô...

Có phải ông nói ông không muốn giúp tôi phải không?

- Tôi không nói thế. Nếu cô không quan tâm thì tôi không quan tâm. Hầu hết phụ nữ vào nhà người lạ như cô đều không muốn ai thấy thân hình lõa lồ của mình.

- Nhưng thưa ông... mà ông tên gì? Tôi chẳng cần để ý đến chuyện ông thấy thân hình lõa lồ của tôi hay không. Tôi cũng chẳng cần để ý đến con chó của ông thấy thân hình trần truồng của tôi. Chúng ta có trình diễn cảnh này ngoài đường đâu mà sợ? Đầu gối tôi đau quá!

- Tôi tên Clay Mitchell. Thôi được rồi, để chúng tôi giúp.

Annie nghiến răng khi Clay rọc dao cắt vải quần ướt mèm. Khi vải ở chỗ sưng nơi đầu gối cắt hết, cô thở phào khoan khoái.

- Tốt, giúp tôi cởi áo sơ mi luôn, - cô nói, cô đứng lò cò trên một chân. - Tôi tên Annie Clark. Tôi thích con chó của ông.

- Đừng có ý nghĩ lộn xộn chỉ vì nó đã cứu cô. Nó là của tôi.

- Ông đã mất hết các thứ quí giá trong đời rồi, không ai lấy đi con chó của ông được nữa.

- Tôi chỉ nói tôi thích con chó của ông thôi. Khẩu súng làm ông sợ à? Có gì làm cho ông khó khăn không?

- Chẳng có gì làm cho tôi khó khăn hết. Khẩu súng của cô không làm cho tôi sợ. - Thân hình cô ta cân đối đẹp quá, như Ann Marie. Tóc vàng. Ann Marie tóc đen. Người đàn bà này có cặp mắt xanh như hoa lan dạ hương mà Ann Marie đã trồng. Ann Marie có mắt màu lục, ông muốn bày tỏ ý kiến về áo quần lót có viền đăng ten của cô. Trước đây, trước khi gặp Ann Marie, ông đâu có nói năng khó khăn như bây giờ. Ông muốn nói cái gì để cho cô gái này cười. Độ này ông sống đời ẩn dật, chân lấm tay bùn, không tiếp xúc với ai. Cô nhìn ông, chờ đợi. - Đồ lót này không gợi trí tưởng tượng nhiều, - ông nói. Các cô gái ở nhà hàng Vitoria’s Secret cũng đã nói thế.

- Bây giờ tôi có thể tự cởi các thứ này ra được rồi. Ông có áo khoác dài hay cái gì, cho tôi mượn được không?

Tôi sẽ móc nơi cửa cho cô. Bây giờ tôi đi làm cho cô bịch nước đá để đắp vào đầu gối. - Rồi ông hỏi tiếp như vừa mới nghĩ ra: - Cô muốn ăn cái gì không?

Tôi quá mệt, không nhai nổi, ông Mitchell à. Nhưng tôi muốn uống. Ông có thừa bàn chải răng, cho tôi mượn một cái, và tôi cần điện thoại.

Tôi sẽ làm những điều cô yêu cầu. Ở trang trại Mitchell, chúng tôi có mục đích làm cho khách vui lòng. - Ông tự hỏi không biết người phụ nữ nhếch nhác này có hiểu được lời châm biếm của ông không. Khi đi xuống lầu, ông phân vân không biết tại sao tim ông đập nhanh như thế này, và tại sao ông toát mồ hôi. Và tại sao con chó của ông ở trên lầu, không lẽo đẽo theo ông như mọi khi. Ông tin đàn bà có thể làm mọi việc đảo lộn hết, làm cho mọi việc mất hết sự đồng bộ.

Bốn mươi phút sau, khi Clay đi lên lầu với cái khay đựng bàn chải đánh răng mới, điện thoại cầm tay của ông, một khay đựng bánh bích qui Oreo, và bịch nước đá, ông thấy Annie nằm chèo queo trên giường, núc mũi vào Jake, và con chó có vẻ rất thích thú.

Chắc cô không đẹp. Thậm chí ông không biết cô có xinh không. Da cô bóng láng và trông có vẻ như cô đã kỳ cọ ít ra cũng hai lần. Khẩu súng nằm trên gối bên cạnh cô. Khẩu súng làm cho mọi thứ khác đi.

Annie đắp bịch nước đá lên đầu gối rồi hỏi lớn:

- Có bác sĩ ở gần đây không? Có ai có thể lôi chiếc xe của tôi ra khỏi bùn được không? Ông quên lấy aspirin.

- Chà, thế à? Cô có nghĩ tôi quên vì cô không dặn lấy thuốc này không?

- Chắc như thế, - Annie nói. Cô ăn bánh, đưa cho Jake một cái.

- Chủ mày có bánh rất ngon. Tao có hai con chó bự như mày. Cám ơn mày đã đưa tao đến đây. Mày có biết khi mày cứu mạng sống của người ta thì họ nói như thế nào không.

- Chuyện huyễn hoặc! - Clay đáp.

- Người Trung Hoa không nghĩ thế, - Annie đáp, cô liếm lớp kem ở giữa hai lớp bánh. Jake nhìn thèm thuồng. Annie đưa cho nó. - Tôi có hai con chó chăn cừu giống Đức. Con chó này đẹp. Chắc ông thương nó lắm.

- Phải, tôi rất thương nó. Bây giờ cô có thể nói cho tôi biết tại sao cô lái xe qua cánh đồng của tôi vào lúc đêm khuya với khẩu súng dắt ở lưng quần không?

- Tôi đã nói rồi. Có người đuổi theo tôi. Làm sao tôi biết được cánh đồng của ông đầy cả bùn như thế này? Tôi không biết hắn có ý đồ gì. Tôi quá lo sợ vì không có ai biết tôi ở đâu. Tôi đã định sáng mai mới đi, nhưng tôi đã ra đi sớm hơn và không gọi báo cho ở nhà biết. Rồi cơn giông tố ập đến, tôi rẽ sai đường và xe lại gần hết xăng. Chuyện như thế đấy.

- Tại sao có người đuổi theo cô? Annie khịt mũi.

- Biết được thì hay rồi! Tại sao bọn lưu manh làm những chuyện động trời? Tôi xin ông được ngủ lại ở đây đêm nay. Tôi rất sung sướng được đền bù về những gì tôi đã gây phiền nhiễu cho ông. Tôi thương con chó này, - Cô nói, giọng ngái ngủ. Một phút sau, cô ngủ ngon lành.

Clay lấy cái khay.

- Mày ở đây nhé, Jake. Nếu có chuyện gì thay đổi, đến báo cho tao hay. Con chó ngẩng đầu nhìn chủ một lát. Nó sủa nho nhỏ rồi cúi đầu rúc đầu vào chân Annie.

Clay đóng cửa he hé. Ông đi xuống dưới lầu, ngồi trước máy truyền hình. Ông biết vào lúc ba giờ sáng thì chương trình chẳng có gì hấp dẫn. Ông đưa tay lấy lon bia Corona ở quầy rượu xách tay ở phía sau, mở nắp rồi dựa lưng ra ghế.

Suốt ba năm rồi, đêm nào ông cũng ngồi ở đây nhìn vào hư vô. Ba năm đã trôi qua kể từ khi ông cảnh sát trưởng gõ cửa báo cho ông biết tin Ann Marie đã chết. Có một tên say đã đâm vào xe cô, khiến xe cô lộn nhào, nổ tung. Ba năm rồi!

Khi ấy Jake chỉ là một con chó, nhưng nó biết Ann Marie không trở về. Nó thường rên khóc với ông suốt những đêm trường. Đêm nay nó vui sướng hơn bao giờ hết, như thời nó còn nhỏ.

Tại sao mang theo súng lớn như thế? Annie Clark là ai thế nhỉ?