← Quay lại trang sách

Chương mười sáu

Trời sắp bình minh. Clay rời khỏi ghế ngồi, đi ra cửa sau. Ông phải đi kiểm tra chuyện của Annie Clark. Chiếc Dodge Dakota cũ rích với con số gần 200.000 dặm trên đồng hồ nằm đợi ông bên cạnh nhà kho ọp ẹp. Ông thích chiếc xe cũ này một thời là của anh trai Bobby của ông. Bobby bây giờ đã về hưu, sống ở Key Biscayne với vợ, họ đi chiếc Cadillac màu trắng ngà. Bobby là cầu thủ xuất sắc của đội bóng rổ Celtics trước đây, và ông cũng đã từng học nghề này. Khi ông chơi cho đội bóng Lakers, tài năng của ông còn tỏa sáng hơn cả Bobby. Ông đã đầu tư tiền bạc, và đấu cho đội bóng rổ NBA. Tiền lời đầu tư và tiền trợ cấp của ông có thể giúp ông sống cuộc đời phong lưu nếu ông muốn. Nhưng ông không chọn cuộc sống xa hoa, mà chọn cách trở về với nông trang khi ông rời cơ quan FBI. Nghỉ hưu vào tuổi 44 không phải điều ông cho là hợp lý. Bây giờ công việc thường nhật của ông là làm vườn, nấu ăn, đọc sách, và đi bộ với con chó.

Chiếc xe tải cũ kỹ nổ máy ngay khi Clay khởi động. Ông cho xe chạy ra đường cái rồi rẽ trái. Suốt đêm dài, ông hình dung ra chỗ Annie Clark bỏ đường cái để băng qua cánh đồng của ông. Đi quãng 5 dặm, ông thấy chiếc Chevrolet Cavalier màu xanh đậm chúc mũi xuống con mương ở bên trái của con đường. Ông đậu xe tránh sang một bên trên doi đất hẹp. Thế là cô gái có khẩu súng nói thật. Ông đẩy cái mũ lưỡi trai hiệu Lakers ra sau đầu, nhìn chiếc xe hơi. Không có biển số. Tự nhiên ông tin chắc trên chiếc xe đặc biệt này không có dấu tay, ông nhảy qua mương, nhìn ra cánh đồng. Ông thấy chiếc xe lấm bùn nằm xa xa ở giữa cánh đồng, đuôi xe lún sâu dưới bùn. Có lẽ ông muốn gọi công ty trục xe Towing Service của Omar và gọi cảnh sát trưởng luôn thể, nếu Annie Clark bằng lòng. Cô có vẻ như không muốn người lạ biết công việc của mình. Clay hài lòng công việc kiểm tra, ông leo lên xe, lái về trại.

Jake đợi ông ở thềm nhà phía sau. Ông vuốt ve con chó một lát mới vào nhà.

- Khách chúng ta ra sao? Đến giờ uống cà phê rồi. Cô khách chắc đói meo, nên ta phải dọn ăn buổi sáng cho rồi. Chắc mày thích thịt heo và trứng. Mà này, trước hết chúng ta nên đi kiểm tra khách cái đã.

Jake chạy lên cầu thang lầu ở phía sau, đứng ở chỗ phía ngoài cửa phòng của Annie. Cô đã thức dậy, dựa lưng trên gối.

- Đầu gối cô ra sao?

- Bớt sưng rồi. Nó giật giật. Phiền ông kiếm cho thêm một ít aspirin nữa được không?

- Cô đứng dậy được không?

- Không thể đứng trên cái chân đau. Nhưng có thể nhảy lò cò trên chân phải. Đủ để cho con chó ông đi ra và lên lại đây. Nếu ông nhờ ai lôi chiếc xe của tôi ra khỏi bùn, tôi có thể lái về nhà được.

- Có lẽ nói thế không hay. Tôi sẽ đi gọi Henry Masterson. Ông ấy là bác sĩ địa phương, ổng đến khám tại nhà. Tuy nhiên, ông ta không thích ai gọi trước 7 giờ 30. Bây giờ đúng giờ rồi. Để tôi đi lấy áo quần rồi giúp cô xuống lầu.

- Tôi không biết cám ơn ông ra sao, Ô. Mitchell.

- Tôi tên là Clay. Ông Mitchell là bố tôi. Cô đói không?

- Đói muốn chết. Mọi việc chắc sẽ tốt đẹp. Tôi không thích làm phiền ông nữa.

- Tôi sợ tôi là chủ nhà không được tốt. Ở thôn quê ít có khách đến chơi.

- Tại sao thế, ông... Clay?

- Người ta không ưa tôi. Được rồi, có quần sóc và áo sơ mi. Nếu cô đợi ở đây, tôi đi tìm xem thử có kéo không. Tôi đi gọi bác sĩ rồi trở lui giúp cô xuống lầu. Một lát sau, ông quay lui với cái kéo có tay nắm màu vàng cam.

- Trông tốt quá! - Annie nói, nhìn áo quần Clay để trên giường. Áo quần phụ nữ. Trông áo quần có vẻ vừa vặn người cô. Cô phân vân không biết áo quần của ai. Cô hỏi.

- Áo quần của vợ tôi, - Clay thản nhiên đáp.

- Ô! - Annie chỉ nói được có thế.

- Vợ tôi bị một tên say rượu lái xe tông chết cách đây ba năm. Cô thích ăn trứng như thế nào?

- Ốp la thôi. Tôi ăn ba cái. Ông có làm bánh bột nhân thịt băm không? Nếu có, cho tôi thêm hành và tiêu.

Tại quán Millie ngoài phố có bán thứ ấy. Annie cười.

- Thế là ông không làm món ấy. Jake ngửa đầu, hú lên.

- Mày hú rồi há? Nó buồn thấy tôi không làm thức ăn cho nó đấy. Con chó này thông minh. Nó ăn thức ăn tôi ăn. Trời, nó thích cả bánh kem ở Boston. Ngoại trừ sôcôla là không tốt cho chó.

- Phải. Chó của tôi cũng ăn thức ăn của tôi. Chúng rất khỏe mạnh và hạnh phúc. Bánh Oreo có sôcôla mà, Clay.

- Phải, tôi biết. Thỉnh thoảng nó mới ăn. Tôi đi gọi điện thoại và quay lui ngay. - Mày biết sao không, Jake, - Annie nói nhỏ với con chó. - Ông ấy khó tánh nhưng dễ thương. Thật đau khổ khi mày mất đi người thương yêu. Tao đoán chắc mày nhớ bà ấy lắm, phải không? - Jake rầu rĩ. - Tao ước gì mày nói được. Tao mang ơn mày vì đã cứu tao. Tao nghĩ chắc mày biết thế, phải không? - Jake lại rên rỉ.

- Vậy mày nghĩ gì đấy? - Jake tiếp tục rên rỉ. - A, tao biết. Áo quần này còn mùi thơm của bà ấy phải không? Được rồi, chúng ta sẽ giải quyết đúng đắn thôi. - Annie cởi quần sóc và áo sơ mi ra, rồi mặc cái áo khoác dài của Clay vào lại. - Được không?

- Gâu.

- Được rồi! - Annie nói, thọc lét vào sau tai con chó.

- Áo quần không vừa à? - Clay hỏi, ông hiện ta nơi ngưỡng cửa.

- Vừa vặn, nhưng Jake hình như không muốn tôi mặc. Tôi đoán hơi của vợ ông đang còn trong áo quần. Không sao. Nếu có ai lôi chiếc xe của tôi ra được, tôi sẽ có áo quần trên xe. Nếu ông không ngại, tôi xin phép tạm mặc cái áo khoác của ông.

- Bác sĩ đang đến, và cả Omar. Ông ta sẽ lôi xe của cô đến đây. Một giờ là tối đa. Mà này, khi trời mới sáng, tôi lái xe ra đường để xem thử có xe cộ không. Tôi thấy có chiếc Chevy đâm đầu xuống dưới mương. Xe không có biển số. Cửa đóng kín. Ông cảnh sát trưởng sẽ đến để quyết định phải làm gì. Annie gật đầu.

- Thức ăn thơm quá. Tôi nghĩ bánh rán và tiêu còn thơm hơn cả nước hoa. Chắc ông làm bánh bột nhân thịt băm hả?

- Jake thích, cô thích. Cho nên, tôi tự nhủ, tại sao tôi có đủ thứ trong tủ lạnh mà lại không làm bánh ấy.

- Tôi nghe có tiếng xe đến.

- Có lẽ Henry đấy. Ông ấy cũng thích bánh bột nhân thịt.

Ba mươi phút sau, Annie nhìn ông bác sĩ già với vẻ thất vọng.

- Ông muốn tôi để yên cái chân 48 giờ à? Ông không thể băng bó lại được hay sao? Tôi phải về nhà, thật đấy. Tôi sẽ áp nước đá lên đấy.

- Tôi nói không được. Cô phải để yên cái chân.

- Nếu tôi tìm được người bằng lòng lái xe tôi về Charleston thì sao? Tôi ngồi sau xe, chân gác cao lên.

- Thế thì được. Xin lỗi, Clay, tôi không thể ở lại ăn sáng được. Leroy Adams hôm qua bị gãy xương đòn gánh, tôi cần đến kiểm tra ra sao. Xin cảm phiền, cô Clark. Khi ông bác sĩ đã ra về, Annie hỏi:

- Ông có biết ai tôi có thể thuê để lái chiếc xe của tôi về nhà không?

- Không. Để tôi lái cho.

- Ồ không, tôi không thể làm phiền ông như thế. Làm sao ông về lại nhà?

- Cô không biết ai có thể lái cho tôi về được à? Annie bật cười.

- Chắc là có. Ông nói thật chứ?

- Tôi hơi chán thấy cảnh cỏ mọc. Từ lâu tôi không đến Charleston. Tôi và Jake có thể đi chơi một vòng cho vui.

- Gặp lúc khác, tôi không cần, nhưng ngày mai là sinh nhật con gái đỡ đầu của tôi, tôi phải đến phi trường để nhận món quà mà tôi đã mua cho nó.

- Chắc là quà đặc biệt.

Đúng thế - Annie kể cho Clay nghe câu chuyện của Jane và Daisy.

- Đồ khốn nạn! Dĩ nhiên tôi sẽ lái xe cho cô về. Có thật cô tin con chó nhỏ “Tách trà Yorkie” này sẽ làm cho cô bé sung sướng không?

- Tôi rất tin. Thú vật là phương thuốc hữu hiệu nhất chữa lành cả thể xác lẫn tinh thần người ta. Cứ nhìn ông và Jake thì rõ. Ông sẽ làm được gì nếu không có nó? Rosie và Harry giúp tôi đương đầu với những lúc gian nan rất có hiệu nghiệm. Daisy cần có ai để thương yêu. Cần ai đó thương nó vô điều kiện. Con chó con rất hợp với nó, và con chó chỉ mới nặng khoảng 5 pao. Nó sẽ là nguồn yêu thương vô tận cho con bé. Trẻ con và chó. Có gì tuyệt hơn nữa? Khi con bé đi học về, con chó sẽ đứng đợi bé. Con chó sẽ ngủ dưới chân giường của bé nếu nó không nằm dưới gối. Tôi muốn nó làm cho con bé vui sướng. Tôi muốn con bé có những kỷ niệm hạnh phúc. Những kỷ niệm về bố nó không làm cho nó sung sướng. Có thể hầu hết những kỷ niệm ấy sẽ phai mờ với thời gian, nhưng chúng luôn luôn còn in dấu ấn trong óc nó. Con chó sẽ làm cho nó dễ chịu hơn. Trại hè có làm cho nó vui vẻ, nhưng vẫn không giúp nó vượt qua hết sự đau khổ.

- Cô nói đúng. Tôi sẽ lái xe cho cô về. - Clay nói, giọng cương quyết cô không thể từ chối được. - Nếu cô ăn hết thức ăn ấy, cô khỏi lo việc di chuyển. Cô không thể đứng để di dịch.

Tôi thường ăn nhiều như thế này. Bộ máy tiêu hóa của tôi rất tốt. Clay, bây giờ ông nói về ông cho tôi nghe đi. Ông làm nông ở đây à? Ông trồng loại cây gì?

- Trồng cỏ. Tôi về nghỉ hưu ở đây. Tôi chơi bóng rổ ở trường đại học và chơi rất hay nên được tuyển chọn vào đội Lakers. Khi bệnh thấp khớp làm cho tôi bỏ nghề, tôi gia nhập cơ quan FBI. Tôi là nhân viên mật vụ nhiều tuổi nhất ở Cục Điều tra. Khi tôi ngán cảnh đuổi theo bọn gian phi, tôi trở về sống ở nông trang này vì vợ tôi muốn sống ở đây. Bà ấy chết sau sáu tháng về đây. Bà ấy có kế hoạch lớn là trồng dưa. Bà ấy có tài trồng trọt. Chúng tôi định nuôi vài con gà, con bò sữa, và hai con ngựa. Cả hai chúng tôi đều thích cưỡi ngựa. Chúng tôi vạch ra rất nhiều kế hoạch. Mùa đông cả hai chúng tôi sẽ đi dạy ở Chapel Hill. Mùa xuân và mùa hè chúng tôi sẽ ở đây. Tôi chưa làm đất để chuẩn bị thực hiện những giấc mơ của mình. Tôi làm ra nhiều tiền và đầu tư đúng đắn. Tiền bạc từ các nơi đầu tư đổ về cho tôi như nước. Nhưng cái chết của vợ tôi làm cho tôi đau đớn. Một năm trời đầu tiên sau khi vợ tôi chết, tôi sống trong cảnh dở sống dở chết, tôi mượn ly rượu để tiêu sầu. Jake chăm lo cho tôi. Thật đấy, Henry ghé vào đây một tuần một hay hai lần, để mang đến thức ăn do vợ ông ta nấu. Tôi không nhớ tôi có ăn hay không. Rồi một hôm, Jake bị bệnh. Việc này khiến cho tôi tỉnh mộng, vội vàng bắt tay vào việc lại. Đấy, chuyện của tôi thế là hết. Còn chuyện của cô ra sao? Tôi rất muốn biết tại sao một người phụ nữ như cô lại mang theo khẩu Glock trên người. Cô hãy nhớ tôi là nhân viên mật vụ. Tôi rất rành các chuyện như thế này.

Annie cảm thấy tim đập nhanh. May cho cô là được gặp người mật vụ FBI.

- Tôi đi đến nhiều nơi mất rất nhiều thì giờ. Anh trai tôi và ông Elmo đưa cho tôi khẩu súng. Tôi biết cách bắn. Tôi không biết tôi có giết được ai hay không. Tôi biết nguyên tắc là khi nào thật cần bắn mới rút súng ra. Có lẽ tôi chỉ nhắm bắn vào đầu gối.

- Cô đi khắp nơi như thế để làm gì?

- Tôi kiểm tra các cửa tiệm của tôi để đảm bảo công việc tiến hành đều hòa. Tôi muốn đích thân tiếp xúc với nhân viên.

- Loại tiệm gì thế?

- Tiệm bán cà phê. Tôi có một tiệm ở Chapel Hill. Các tiệm này được gọi là tiệm Hoa Cúc.

- Lạy Chúa, thật thế không! Ann Marie thích tiệm ấy lắm. Trước khi chúng tôi đến định cư ở đây, chúng tôi có đến Chapel Hill. Trong thời gian một tuần, tôi không nhớ đã ăn bao nhiêu bánh xăng uých cá ngừ và bánh ngọt sôcôla, và uống rất nhiều cà phê. Cô là chủ các tiệm ấy à?

- Phải. Chúng tôi sắp cấp quyền khai thác kinh doanh các cửa hàng này. Elmo làm công việc này, và anh trai tôi cũng thế. Cô bạn Jane đã quay về với công ty. Chúng tôi sắp bán cà phê từng pao.

- Elmo là ai?

- Ông là một người bạn tuyệt vời, có thể xem như là bố của tôi và Jane. Bây giờ ổng cũng bệnh hoạn nhiều rồi. - Annie nói giọng buồn buồn.

- Tôi có đọc báo chủ nhật viết về cô. Tôi thấy cô hơi quen. Cô được bầu là Nữ Doanh gia Xuất sắc mấy năm liền phải không? - Annie gật đầu. - Ann Marie nghĩ rằng khởi đầu kinh doanh với số tiền rất ít như thế là điều thật kỳ diệu. Tôi nghĩ chắc cô sẽ thích bà ấy.

- Tôi nghĩ chắc thế nào tôi cũng thích.

- Chuyện còn nhiều nữa, phải không? - Clay hỏi.

- Nhiều cái gì?

- Nhiều hơn điều cô kể.

- Không, chuyện thế là đầy đủ. Trừ phi ông muốn nghe về đời tư của tôi. Tôi cũng có thể xem như đã đính hôn và có thể sắp lấy chồng, nhưng chuyện không thành. Mà chuyện đó cũng chẳng liên quan gì đến chuyện của ông.

- Tại sao chuyện không thành?

- Ông định viết sách hay sao? Cuộc đời của tôi không liên quan gì đến công việc của ai hết.

- Cô giấu diếm chuyện gì phải không? Cô xấu hổ vì chuyện gì? Đây là vấn đề đơn giản thôi. Hầu hết mọi người đều muốn biết chuyện đời của cô, vì thế mà tôi muốn biết.

- Tôi gặp người đàn ông này lâu rồi. Tôi có phần nào yêu anh ta, nhưng ảnh có tập tục cổ truyền khác với tôi. Ảnh có công ty cà phê mà hầu như cung cấp hầu hết cà phê cho tôi. Ba mẹ ảnh để hầu hết tài sản cho ảnh, còn các chị em gái không có gì hết. Tôi chõ mũi vào chuyện này, nói với ảnh tôi bất bình tập quán của gia đình anh. Lúc ấy anh ta không đồng ý với tôi. Tôi không gặp ảnh một thời gian thật dài. Rồi vào tháng Sáu vừa qua, tôi đi Hawaii để làm hợp đồng mới và đặt hàng mua thêm cà phê. Em gái anh ta đứng đầu công ty. Đại loại như thế. Có tiến bộ. Chúng tôi gặp lại nhau, và giống như thời xưa. Nhưng anh ta vẫn còn tư tưởng và niềm tin mà tôi không chịu nổi. Chúng tôi bất bình về một số vấn đề. Thế là tôi từ hôn. Mới đầu, tôi chuyển ngày cưới từ tháng Hai năm sau lên tháng Chín, vì tôi muốn Elmo dẫn tôi đi trong nhà thờ. Ông ấy yếu đuối bệnh hoạn. Rồi tôi đổi ý và viết thư báo cho ảnh biết. Ảnh gọi Jane một lần. Cô ấy chuyển lời nhắn đến cho tôi, và từ đấy tôi không có tin tức gì nữa.

Và tình cảm của cô...

Tê cóng. Tình cảm của ông với quá khứ như thế nào?

- Để cho con chó đang ngủ nằm yên. Làm sống lại chuyện gì thường gợi đau khổ cho nhau. Cuộc sống khởi đầu khi cô gặp anh ta. Cuộc sống phải do hai người tạo nên. Quá khứ là phần mở đầu. Chắc cô cứ sống thản nhiên phải không?

- Tôi vượt trên những điều bất hạnh để sống. Tôi sẽ sống cuộc đời của người gái già. Ông thì sẽ làm gì?

- Cứ sống.

- Cũng là người sống thản nhiên.

- Nếu tôi muốn, tôi có thể lấy vợ lại.

- Có lẽ ông chưa chuẩn bị để đi thêm bước nữa. Ba năm là thời gian dài, nhưng nếu xét về các mặt khác thì thời gian này không lâu. Khi thời gian đến, chắc ông sẽ làm cái gì đấy.

- Cô nói nghe như Ann Marie thường nói. Thỉnh thoảng tôi không nhớ được cô ấy như thế nào. Có lúc tôi có thể cảm thấy cô ấy ngồi bên tôi. Nếu tôi cúi người qua bên kia bàn hôn cô thì cô sẽ làm gì?

- Có lẽ tôi sẽ tát tai ông. Tại sao ông muốn hôn tôi?

- Để xem thử tôi đã chết như tôi cảm thấy không. Cô xinh đẹp. Tôi thích cô. Con chó của tôi thích cô. Cô có trí óc. Chúng ta có thể nói chuyện một cách thông minh.

- Thôi được rồi, hôn đi. Xem như đây là nụ hôn giữa anh em.

- Thật không?

- Trái đất không chuyển động. Anh Tom của tôi cũng hôn tôi như thế thôi. Ông cần có nhiệt tình là được.

- Ồ phải.

- Phải. Nhưng ông có mùi thơm.

- Thật ư?

- Thật. Tôi là người thích cái gì có mùi thơm. Nhất là đàn ông. Ông có thích nước hoa không?

- Tôi thích nước hoa. Thích hương hoa. Âm nhạc nhẹ. Tôi là loại người đa cảm. Ít ra là thế. Tôi không biết bây giờ ra sao.

- Tôi cũng thế - Annie nói. - Muốn thử nữa không? - Cô tự hỏi, giọng cười trong tiếng nói của cô xuất phát từ đâu.

- Muốn, muốn chứ. Ông chồm người qua bàn. Annie nhắm mắt. Bỗng cô mở mắt ra.

- Chà!

- Cô nói có nhiệt tình là được. - Clay cười - Như vậy, có phải trái đất chuyển động không?

- Không. Tôi nghĩ ông chỉ muốn thực hành nhiều hơn. Đừng nghĩ đến chuyện dùng tôi làm vật thí nghiệm.

- Không có nhúc nhích chút nào à? Không xúc động à?

- Không. Bỗng Jake sủa lên một tiếng thật lớn.

- Như thế tức là Omar đến đây để lôi chiếc xe của cô. Cô có muốn đi thật không? Cô cứ ở lại đây bao lâu cũng được. Trong phòng khách có chiếc ghế nệm dài rộng như cái giường. Cô có thể ngủ đấy để khỏi đi lên thang lầu.

- Không, tôi phải về. Bây giờ Daisy là việc rất quan trọng.

- Để tôi thương lượng với Omar. Ông ấy thường đem theo nhiều xăng, để tôi nói ổng đổ cho đầy thùng xăng của cô. Cô nói cô cần lấy cái xách phải không?

- Nếu việc ấy không làm phiền ông. Cái ví tiền của tôi ở trong cái xách. Chỉ lấy tiền để trả cho ông ấy. Omar sẽ gởi hóa đơn. Ông ta thích để cho vợ ổng có việc làm. Bà ấy giải quyết hết mọi công việc làm ăn. Cô đừng thay đổi công việc của Omar.

- Được thôi. Chắc ông phải dọn dẹp. Buổi ăn sáng thật quá thịnh soạn. Cám ơn lắm.

- Hân hạnh được dọn dẹp. Tôi chỉ ném mấy cái dĩa và các thứ đi là xong. Nếu tôi làm thế, chúng ta có thể ra đi ngay khi cô mặc áo quần xong.

- Làm đi! - Annie cười. - Tôi thường muốn làm như thế. Thật là quá... phí phạm. Ông nghĩ đến chuyện ăn rồi vứt các thứ đi, ngay cả nồi và chảo à?

- Vì thế người ta làm dĩa giấy, nĩa nhựa và dao nhựa.

- Phải, tôi biết, nhưng chuyện không giống nhau.

- Tôi nghĩ chuyện này được gọi là bước ngoặc của bản chất.

- Chấp nhận chuyện đó, Clay. Ông không muốn làm việc như thế phải không? - Annie trêu. - Chà, nhìn xe tôi kìa!

- Đấy là loại xe đắt tiền đã được quảng cáo có thể làm đủ thứ phải không?

- Họ quảng cáo nó có thể chạy trên băng giá, băng qua rừng già ở Châu Phi và sa mạc Sahara, chưa kể đến việc leo núi cao và mang cả một sở thú trên xe, phải không? Đúng, chính xe ấy đấy. Nó không chạy trên bùn được.

- Tôi phải đòi tiền lui thôi.

- Tôi đang nghĩ đến chuyện ấy. Annie uống hết cà phê và muốn uống thêm tách khác. Cô nhìn xuống đầu gối. Nó to như quả dưa. Cô uống viên Aspirin với hớp cà phê cuối cùng.

- Tốt rồi. Đây là phiếu tính tiền của cô và đây là cái xách của cô. Cái ví không có trên xe. Đừng nghĩ Omar đã lấy. Ông ta là trợ tế trong nhà thờ. Tôi nghĩ chắc cái anh chàng đuổi theo cô đêm qua đã lấy. Có gì quan trọng trong ví không?

- Có. Ông có điện thoại di động để chúng ta mang theo không?

- Dĩ nhiên là có. Tôi có giữ một cái trong xe phòng khi khẩn cấp.

- Tốt. Tôi sẽ gọi Elmo và Jane, và họ sẽ thông báo cho mọi người biết. Họ phải thay hết khóa trong nhà. Tôi đem theo chìa khóa dư trong ví. Dưới này có phòng tắm không?

- Ngoài hành lang.

Annie nhảy lò cò vào phòng tắm. Clay đưa cái xách cho cô. Năm phút sau cô xuất hiện với chiếc áo dài màu vàng có tẩm nước hoa thơm ngát.

- Tốt, ta làm xong hết việc ở đây rồi, - Clay nói, ông ném hai cái chảo chiên vào bao rác. - Cô có thể đi một mình ra xe được không?

- Được, nhưng ông phải chỉnh lại ghế ngồi.

- Cô đợi tôi đi đổ thùng rác. Rồi tôi lấy ít cái gối để cho cô gác chân và lấy bình nước đá. Tôi lấy cho Jake cái chăn và khóa cửa. Cho nó ngồi phía trước với tôi được chứ? Nó biết cách buộc dây thắt ở ghế.

- Được. Ông mang theo cái xách của tôi chứ?

Annie leo lên xe. Cô cảm thấy khó chịu khi nghĩ đến đêm qua có người đã leo lên xe cô, tìm tòi, lục lọi và ăn cắp cái ví của cô.

- Đồ con hoang! - Cô nói.

- Tôi cần ít ra 5 phút để học cách sử dụng chiếc xe đa chức năng này. Cô cần mua xe Mỹ hơn.

- Tôi đang nghĩ đến chuyện ấy.

- Tôi có nhiều ý kiến quá, phải không? - Clay trêu.

- Ý kiến hay là được. Mọi người đều “suy nghĩ”.

- Ngồi yên mà thưởng thức cuộc hành trình, cô Clark. Cô muốn nghe nhạc hay muốn nghe tôi kể chuyện đời?

- Nghe nhạc. Nhưng sau khi tôi gọi về nhà xong. - Annie đáp.

- Tôi nghĩ là cô đã phịa ra chuyện trái đất không chuyển động.

- Không, tôi không phịa đâu.

- Trong thời hoàng kim của tôi, tôi được người ta gọi là Shake, Rattle, và Roll Mitchell, - Clay chua chát nói.

- Thời ấy là năm nào?

- Không liên quan gì đến cô. Tôi không nói cho cô biết chuyện gì đâu, Annie Clark.

- Tốt thôi.

Ông ta dễ thương. Cô thích ổng. Bỗng cô quên Parker Grayson một lát.

***

Mọi người đón cô về nhà rất cảm động. Ngay cả anh cô cũng có mặt với Elmo, Jane và Daisy. Rosie và Harry đứng bên cạnh Daisy.

Clay được mọi người thích ngay khi ông bế cô bước lên thềm nhà. Mọi người đều bắt tay nhau và cám ơn ông đã săn sóc cô chu đáo. Cô nhìn những con chó làm quen với nhau. Rosie đi quanh Clay nhiều lần, trong khi Harry tháo dây giày cho ông. Jake đứng nhích lui, mắt nhìn Rosie, nhìn qua Harry rồi nhìn Clay. Hài lòng vì thấy không có gì xảy ra cho chủ, Jake đi vào nhà.

Mọi người liền đổ xô đến Annie. Jane nhứt quyết đòi Annie nằm lên ghế nệm dài. Tom đem đến cho cô ly trà đá. Daisy đem đến cho cô hai cuốn sách truyện của bé để cho cô đọc, rồi mở máy truyền hình và đưa cái điều khiển từ xa cho cô. Elmo ngồi xuống chiếc ghế đối diện với cô, hơi thở hổn hển.

Annie muốn khóc khi thấy gương mặt nhăn nheo của ông. Khi hơi thở bình thường trở lại, ông nói:

- Khóa các nơi đã được thay cách đây một giờ. Tất cả các công ty tín dụng đều đã được thông báo. Chúng ta đã tin cho ngân hàng biết về tài khoản của cô và số tài khoản sẽ được cấp lại vào ngày mai. Jane đã thông báo cho sở giao thông vận tải. Khi nào cô khỏe, cô sẽ đến đấy để xin cấp phát bằng lái xe lại. Việc đăng ký của cô cũng vậy. Bây giờ cô chỉ có việc nằm nghỉ ngơi cho lành đầu gối thôi.

- Ngày mai là lễ sinh nhật của cháu, dì Annie à. Mẹ đã để cho cháu nướng bánh giúp. Tessie và Junior sẽ đến dự tiệc. Mẹ nói tốt.

- Dĩ nhiên là tốt. - Tessie và Junior là cặp song sinh ở cách nhà cô ba nhà.

- Clay, để tôi chở ông đi tham quan một vòng, - Tom nói. Khi hai người đã đi khỏi, Annie nói:

- Elmo, ông có vẻ như muốn nói gì với tôi. Ông cảm thấy khỏe không?

- Tôi cảm thấy khỏe chứ không như cô nhìn. Mỗi ngày mỗi khó khăn hơn. Tôi không bỏ cuộc. Cô nói đúng, có chuyện tôi muốn nói cho cô biết. Hôm qua Grayson có gọi. Anh ta sẽ đến đây. Không phải đến Charleston mà là Boston. Ảnh nói cháu trai của ảnh cần giúp đỡ. Ảnh hỏi khi nào cô về, tôi nói không biết. Tom nói có gọi cho anh ấy nhiều lần. Ảnh nói ảnh đợi tin tức của cô. Annie, cái anh chàng chở cô về nhà dễ thương đấy chứ.

- Elmo, ông mới nói chuyện với anh ta có 5 phút. Làm sao ông biết anh ta dễ thương hay không?

- Nhìn cặp mắt thì biết. Tôi thấy cách anh ta cư xử với con chó của ảnh. Anh ta chăm sóc cô, phải không? Lái xe cho cô về đây vì ngày mai là sinh nhật của Daisy. Chỉ nhìn vào các việc ấy thôi cũng đủ biết anh ta dễ thương.

- Anh ta dễ thương, Elmo à. Con chó của ảnh cũng vậy. Tôi sẽ để cho ảnh lái xe Rover về, đến khi nào tôi khỏe, tôi và Jane sẽ đến đấy lấy xe về. Trước đây, anh ấy chơi bóng rổ cho đội Lakers. Vợ ảnh chết cách đây ba năm. Tôi nghĩ là ảnh chưa nguôi.

- Ảnh nguôi rồi. Anh ta chỉ còn mặc cảm tội lỗi chút ít khi sống cuộc sống mới. Anh ta dễ thương thật đấy.

- Ông đã nói rồi, Elmo! - Annie chua cay nói.

- Annie, nhiều lúc cô không thấy thực tế nằm ngay trước mắt. Nhiều lúc cô cần được hích vào người, và cả như thế vẫn không có hiệu quả, nên tôi phải đẩy mạnh.

- Elmo, có phải ông muốn ghép đôi chúng tôi không?

- Tại sao tôi phải làm một việc như thế? Cô đang mơ tưởng anh chàng ở Hawaii. Làm việc này ích gì?

- Tôi không mơ tưởng ai hết, Elmo à. Parker và tôi, hai người ở hai thái cực. Tôi đã suy nghĩ nhiều rồi, tôi thấy Parker không hợp với tôi. Chúng tôi rất khác nhau về tư tưởng. Ôi, chuyện này chỉ dung hòa được một thời gian thôi, rồi thế nào hôn nhân cũng tan vỡ. Anh ấy muốn tôi bỏ nhiều thứ quá, và tôi cũng muốn anh ấy bỏ nhiều thứ. Vợ chồng không nên để ai phải từ bỏ cái gì mới được. Tôi quan tâm đến anh ấy rất nhiều, nhưng tôi không yêu ảnh. Bây giờ tôi mới biết rõ điều này.

- Cám ơn Chúa đã thương tình!

- Có phải ông muốn nói ông không chấp nhận Parker, phải không?

Tôi không nói thế. Tôi nói tôi không thích thôi.

Lạy Chúa, Elmo, ông chưa bao giờ gặp anh ấy mà!

- Cần gì phải gặp mới biết! Tôi đã nghe nói chuyện ảnh cả trăm lần rồi. Tom kể cho tôi nghe nhiều chuyện. Jane cũng nói cho tôi biết nhiều chuyện. Tôi không thích anh ta. Và cô biết sao không, Annie? Anh ta không thích tôi. Tôi có cảm giác anh ta không có kiên nhẫn với người già. Nếu cô không nói gì trước, chắc tôi không có ý kiến.

- Đáng ra ông phải nói trước mới phải, Elmo.

- Tôi định nói khi dẫn mấy con chó ở Hawaii về. Cô đang yêu. Ít ra là cô đã nói cô đã yêu.

- Tôi nghĩ tôi yêu với từ yêu. Tôi muốn người nào giống mình. Tôi tưởng Parker là người đặc biệt sẽ làm cho đời tôi nhẹ nhàng lên. Có thể anh là người ấy, và tôi quá ngu nên không thấy được thôi. Có tin gì của bạn bè tôi ở Boston không?

- Không có tin gì hết. Tom, Jane và tôi có ý định tiếp tục cuộc tấn công. Cuộc tấn công đã bị trì trệ. Chúng ta không có ác tâm. Mà này, cô có gởi đơn báo cáo cho cảnh sát biết về vụ đêm qua chứ?

- Không, tôi không gởi. Tôi không thấy ai hết. Chiếc xe chạy sau tôi thôi. Không có luật nào cấm việc ấy. Tôi tự ý leo qua con mương. Hắn không. Hắn, dù hắn là ai, sẽ nói hắn lạc tay lái vì trời mưa to. Mưa không thấy gì hết. Tôi chỉ nhờ vào ánh chớp, không thể nói tôi thấy có người đang nhìn tôi. Clay cho biết xe không có biển số và cửa khóa kín. Phải, cái ví bị mất. Làm sao tôi chứng minh hắn đã lấy cái ví? Thế nào cảnh sát cũng sẽ nói, nếu tôi ngu ngốc để ví trên xe, thì mất là chuyện đáng đời. Họ sẽ nói như thế, Elmo à. Tôi không muốn ông lo cho tôi.

- Tốt, tôi sẽ không lo chuyện của cô, - ông già gay gắt đáp.

- Ăn gì buổi tối?

- Tôi không biết. Ông cho Daisy quà sinh nhật gì?

- Toa xe lớn màu đỏ. Nó có thể dùng toa xe để kéo con chó cô cho đi chơi. Trẻ con thích làm thế. Annie, tôi đã gặp luật sư của tôi vào tuần trước. Tôi không nói gì với Jane về chuyện này, nhưng tôi muốn nói cho cô biết. Tôi sẽ để tất cả những gì tôi có trong quỹ ủy thác cho Daisy. Tôi muốn khi nó học xong đại học nó sẽ có vốn để khởi đầu sự nghiệp. Cô không buồn chứ?

- Không buồn chút nào. Ông rất tốt, Elmo à. Chắc Jane cũng không buồn. Cô ấy sẽ rất cám ơn ông cũng như tôi vậy. Daisy là đứa con gái rất dễ thương.

- Nó chơi cờ rất giỏi, báo cho cô biết thế. Nó mới bắt đầu, còn nhiều khó khăn, nhưng rất có triển vọng. Jane đi vào phòng, cô hỏi:

- Uống trà nữa không, Annie?

- Uống chứ, - Annie đáp, đưa ly ra.

Anh chàng dễ thương thật, Annie. Dễ thương thật!

- Đừng nói thế. Anh ta lái xe cho mình về nhà thôi. Con chó của ảnh tìm ra tôi. Thế thôi.

- Tôi thấy ánh mắt anh ta nhìn cô. Ảnh lo cho cô.

- Tôi không tin hai người. Ảnh sống ở Bắc Carolina. Tôi sống ở Nam Carolina.

Gần hơn Hawaii nhiều, - Jane nói.

Chắc cô cũng nói cô không thích Parker?

- Nếu cô yêu Parker, thì tôi thích Parker. Nhưng tự thâm tâm mà nói, tôi không thích Parker. Tôi không thích thái độ nói năng của ảnh trên điện thoại. Tôi chưa gặp ảnh, nên có lẽ đánh giá như thế không công bằng. Tôi không muốn...

- Đừng nói tiếp nếu tôi không đả động đến. Như thế tức là Tom cũng không ưa anh ta?

- Đứng trên bình diện hợp tác làm ăn, tôi nghĩ Tom thích anh ấy. Còn về cá tính, tôi nghĩ Tom không thích. Cô cần nói chuyện với Tom để biết rõ hơn. Im lặng một lát, Jane nói tiếp:

- Tom đang nói chuyện rất hăng với ông Mitchell sau vườn. Họ vừa uống bia vừa nói chuyện về bóng rổ. Đàn ông là đàn ông. Chắc cô biết chuyện đàn ông mà. Không nói đến chuyện vòng hoa quàng cổ.

Annie không nói gì về chuyện này.

- Buổi tối ăn gì?

- Bánh bột bắp cuối hè. Xà lách trong vườn. Sáng nay tôi có đi chợ mua vài thứ ngon. Thịt gà nướng. Bia lạnh cho người lớn, nước chanh cho Daisy. Thịt gà và cơm cho chó. Bây giờ xong xuôi hết rồi. Ông Mitchell có ở lại không?

- Ở lại đêm nay thôi. Tôi sẽ để cho ông ta lái chiếc Rover về, rồi khi tôi lành đầu gối, cô và tôi sẽ lái xe đến lấy, nếu việc này thuận tiện cho cô.

- Đương nhiên là thuận tiện. Cứ chọn ngày ta sẽ đi. Cô quyết định sẽ đi dự buổi họp mặt chứ?

Phải. Nếu cô đi thì tôi sẽ đi. Elmo hỏi:

Các cô thấy thế có khôn ngoan không?

- Khôn ngoan hay không, tôi cũng đi, - Annie đáp. - Khi đến đấy, tôi sẽ đốt sáng ngọn lửa cho mọi người thấy. Tôi sẽ chấm dứt chuyện này hẳn. Tôi sẽ không sống trong sự lo sợ, hai người cũng sẽ như thế.

- Còn chuyện Parker và cháu trai anh ta thì sao? - Elmo hỏi.

- Tôi sẽ lo việc này luôn. Chuyện xảy ra cho tôi ở Bắc Carolina là chuyện cuối cùng tôi không chịu nổi nữa.

- Tôi nghĩ chắc cô sẽ cương quyết ra tay, phải không?

- Chắc chắn là như thế.