← Quay lại trang sách

Chương mười bảy

Giấc mơ khủng khiếp làm cho Annie thức dậy, người ướt đẫm mồ hôi, tấm chăn mỏng mùa hè đắp trên người vấn quanh cổ cô. Cô dựa lưng trên chồng gối mềm, cố định thần để xem thử đấy là giấc mơ hay cái gì đã làm cho cô thức dậy. Những con chó đều im lặng. Ánh chớp nực nội trời cuối hè lóe sáng ngoài những bức rèm che ở cửa sổ trước nhà, nhưng không có sấm. Các con chó đâu rồi? Có lẽ chúng ngủ với Daisy sau các cánh cửa đóng kín. Jake có lẽ ở trên lầu với Clay trong phòng đóng cửa. Elmo ngủ trong phòng nhỏ ở hành lang phía giữa. Có lẽ ông cũng đóng cửa kín mít. Jane và Tom ở trên tầng hai nằm phía cuối hành lang. Chắc có lẽ phòng họ cũng đóng kín cửa. Vậy cái gì làm cho cô thức dậy? Cô càu nhàu khi nhận ra đầu gối cô giật giật.

Jane để chai aspirin và ly trà đá, bây giờ đã hết lạnh, ở trên cái bàn gần chiếc ghế nệm dài, phòng khi cô thức dậy và khát nước. Annie hất cái chăn mỏng sang một bên, nắm vào tay vịn ghế dài, đứng dậy, nhăn mặt đau đớn, rồi thận trọng tránh đè nặng lên cái chân đau. Cô nhảy lò cò qua phòng ăn, theo hành lang dẫn đến nhà bếp. không bật đèn sáng, cô thấy Elmo đứng nơi cửa sổ phòng ông, nét mặt có vẻ kỳ lạ.

- Có gì không ổn phải không? - Cô hỏi nhỏ.

- Không biết. Tôi nghe như có tiếng gì. Ngồi xuống đi Annie. Cô cần gì tôi lấy cho. Duỗi chân ra đi. Tại sao chúng ta nói thì thầm như thế nầy? Tôi không tin có chuyện gì khác thường. Nếu có, chó đã sủa rồi.

- Những con chó ở trên lầu, phía cuối trước nhà. Jane có mua cái máy phát ra âm thanh êm dịu để cho Daisy dễ ngủ. Máy kêu cả đêm, ru ngủ như thôi miên. Có lẽ mấy con chó cũng bị ru ngủ với Daisy. Tôi nghe có tiếng gì đấy. - Elmo nói, giọng cương quyết.

- Có thể có chuyện gì đấy, Annie. Bọn nhóc đi qua, chúng ném cái gì vào cổng. Ném cái gì lên mái nhà. Cả hai chúng ta đều nghe cả. Chắc không có điều gì... quan trọng đâu. Cả hai chúng ta vì ngốc nên lo sợ thôi.

- Sau chuyện xảy ra ở Bắc Carolina, tôi tin là có chuyện gì đấy. Ông có nói ông Newman đã cho ta thông tin là thằng ấy nói hắn biết các hoạt động của chúng ta suốt 24 giờ một ngày. Chuyện này đáng cho tôi phải suy nghĩ chứ? Tôi không thể đi ngủ lại được. Ông có uống cà phê không, Elmo?

- Bây giờ mà uống cà phê thì tuyệt.

- Thường hay không có cà phê in?

- Thường.

- Elmo, có chuyện này tôi muốn nói với ông. Ông có nhớ tôi đã nói với ông là Parker có chuyện làm cho tôi bối rối không? Tôi không biết đích xác, nhưng tôi luôn luôn nghĩ rằng có cái gì đấy đang diễn ra ở đâu đây mà đáng ra tôi phải biết đến mới đúng. Tôi biết giải thích sao cho ông hiểu đây?

- Cứ nói đi.

- Trong thời gian tôi ở tại khách sạn, tôi có đọc bài viết về cà phê thực không có cà phê in. Hình như có một số nhà khoa học đã biết cách tạo ra những cây cà phê không có gien cà phê in. Họ đã làm những thí nghiệm trên lá của cây cà phê đã loại chất cà phê in, và họ cho thấy chỉ có một phần trăm chất cà phê in trong những cây bình thường. Kết quả của những công cuộc nghiên cứu này là họ đã tạo ra được gien cần thiết để sinh ra chất cà phê in. Công việc này đã được thực hiện tại Đại học Hawaii. Hình như bây giờ họ có thể lấy gien trong vài mô của cây cà phê và cấy vào trong mô của những cây mới. Vấn đề rất có ý nghĩa, Elmo à. Tách được chất cà phê in, mà không cần phải qua khâu rút chất cà phê in từ hạt ra, khâu này làm mất bớt hương vị đi.

- Elmo, công việc này rất quan trọng. Thị trường tiêu thụ cà phê mỗi năm lên 24 tỉ đôla. Có thể nhiều hơn nữa. Chắc ông không biết là nó đứng hàng thứ nhì sau dầu hỏa. Theo bài báo tôi đọc, thì phải mất hai năm mới sản xuất được hạt cà phê loại nầy. Tôi nghĩ Parker đang làm công việc này, vì thế mà anh ta giao công việc buôn bán cà phê hàng ngày cho Kiki. Tôi không hiểu tại sao công ty cà phê phải có phòng thí nghiệm. Tôi nghĩ là anh ấy tạo gien trong những cây cà phê để sản xuất nhiều và có hương vị. Nếu anh ấy làm được, công việc này sẽ gia tăng hương vị cho cà phê, giảm bớt vị đắng, và gia tăng lượng hạt cà phê cho cây.

- Chuyện này có liên quan gì đến chúng ta, Annie?

- Nếu Parker thành công, anh ta sẽ thắng lớn. Ngay bây giờ, anh ta cần hợp đồng của tôi, tiền bạc của tôi để chi tiêu vào việc nghiên cứu mới, rồi đến lúc nào đó, ảnh tăng giá gấp đôi, khi ấy tôi sẽ chết đuối và các tiệm Hoa Cúc của tôi chết chìm luôn. Bây giờ, tôi biết tại sao họ khăng khăng đòi làm hợp đồng dài hạn. Tôi rất sung sướng là tôi đã nghĩ đến chuyện tôi bị chèn ép. Tôi đã ký 6 tháng. Tom cho là tôi mất trí. Parker trổ tài thuyết phục tôi nới rộng hợp đồng. Việc này khiến cho tôi thắc mắc, mãi cho đến cách đây mấy hôm tôi mới hiểu lý do. Parker rất khôn ngoan trong công việc làm ăn. Hiện anh ta dựa vào việc chúng ta trả tiền mặt ngay khi giao hàng, không như các công ty khác, họ để lâu đến 90 ngày, nhiều lúc đến 120 ngày mới thanh toán. Tiền trả cho các khoa học gia rất tốn kém. Phòng thí nghiệm cần rất nhiều tiền mới hoạt động được. Tôi chắc phải bỏ hợp đồng thôi. Ông có cho tôi điên không, Elmo?

- Điên gần như tôi, - Elmo khịt mũi. - Vậy bây giờ tính sao?

- Tôi không biết. Chúng ta cứ thực hiện hợp đồng. Còn ba tháng nữa. Sáng mai tôi sẽ nói chuyện với Tom. Chúng ta cần chuẩn bị để thực hiện phương án B.

- Cô còn yêu anh ta không, Annie?

- Tôi nghĩ còn. Tôi cho phép mình vẽ hoa trong óc. Chắc ông biết cuộc sống sau khi hết các tiệm Hoa Cúc. Cuộc sống gia đình. Tôi luôn luôn biết có cái bóng trong bức tranh vẽ hoa. Tôi không quá bi ai đâu. Cả hai chúng tôi đều đánh bạc. Khổ thay là tôi không biết nguyên tắc. Điều thật sự làm cho tôi lo sợ là việc này. Tôi không thể hợp tác mà không nghĩ đến các chị em gái của anh ta. Parker không nể trọng đàn bà. Ồ, anh ta nói ảnh có, nhưng ảnh không. Khi người ta nghĩ là mình yêu, mình chỉ thấy cái mình muốn thấy thôi. Tình yêu của tôi chỉ trong thời gian ngắn ngủi. Mọi người đều có những lúc như thế. Đấy là kỷ niệm.

- Tôi thì nghĩ cô từ hôn vì những lý do khác. Những lý do mà chúng ta không cần bàn cãi.

- Có một phần như thế, Elmo. Lo sợ làm cho con người có hành động rất lỳ lạ. Sự lo sợ còn làm cho người ta mở to mắt nhìn vào các thứ quanh mình. Sự lo sợ cho bản thân, cho đời mình, khiến người ta ý thức được những việc mờ ám, những việc mà người ta thường không lưu tâm tới. Tôi nói thế có rõ không? Elmo gật đầu rồi nhìn đồng hồ.

- Bây giờ là bốn giờ rưỡi. Tất cả im lặng. Tôi đoán chắc chúng ta sợ quá mà nhập tâm.

- Hình như thế.

- Muốn chơi cờ hay chơi bài gin rummy không?

- Chơi cờ thôi, - Annie đáp.

- Để tôi đi lấy bàn cờ.

Tôi đi vào buồng tắm một lát. Chúng ta chơi sao đây?

- Ăn tiền hay sao? - Elmo cười sằng sặc khi đi về phòng mình.

Hai phút sau, khi Annie mở cửa buồng tắm thì có tiếng nổ lớn vang lên ở cuối phía sau nhà. Annie nhào lui, đưa tay níu thanh ngang vắt khăn, người lắc lư trên một chân để khỏi té.

- Elmo! - Cô hét lên muốn bể phổi.

Elmo vừa chạy vừa giang hai tay về phía Annie, miệng hét to:

- Cái gì thế?

- Lạy Chúa! Gọi cảnh sát, sở cứu hỏa! Ông có sao không, Elmo?

- Quá khiếp, nhưng không sao. Điện thoại ở đâu? Annie nhảy lò cò đến chân cầu thang.

- Mọi người xuống hết đây! Tom! Jane! Clay! Mau lên! Có tiếng nổ trong nhà bếp. Chúng ta phải ra ngoài hết. Mau lên! Mau lên! - Annie hét to để át tiếng lửa cháy phần phật trong nhà bếp.

Năm phút sau họ đều ra đứng trên vỉa hè trước mặt nhà khi xe cứu hỏa và xe cảnh sát chạy đến. Phía sau là xe cứu thương.

Còi hụ liên tục, mọi người đua nhau nói, và chó sủa, gào rú.

Jane ôm cứng Daisy vào ngực, vừa hoảng hốt nói:

- Annie, ngôi nhà xinh đẹp của cô bị hủy hoại rồi! Ơn Chúa, cô được yên ổn. Ơn Chúa, tất cả chúng ta được yên ổn!

- Tôi không cần ngôi nhà. Nếu chúng ta không đề nghị chơi cờ và nếu tôi không vào phòng tắm, thì chắc cả hai chúng tôi chắc đã chết rồi.

Clay Mitchell nhìn những người lính cứu hỏa và cảnh sát chạy vào nhà.

- Tom, chuyện gì xảy ra thế? Trong nhà có khí đốt phải không?

- Không. Tất cả đều dùng điện, - Tom đáp, nghiến răng và bặm chặt hai nắm tay. Clay nghĩ đến khẩu súng của Annie và chuyện đã xảy ra cho cô mới hơn 24 giờ một chút. Lương tâm giục ông nên dẫn con chó ra tay. Nhưng ông vẫn đứng yên trên hè đường. Ông chưa bao giờ bỏ bạn bè. Cũng không bao giờ ông bỏ chạy trước những chuyện bối rối. Ông hồi hộp khi thấy mọi người lo sợ, nhất là cô bé.

- Đứng yên, Jake, - ông nói với con chó. Nó nôn nóng muốn chạy đi.

Một giờ sau, người sĩ quan cảnh sát điều tra đề nghị chở tất cả đến nhà Elmo và dặn họ nhất thiết không được trở về nhà cho đến khi nhà cửa đã yên ổn.

- Bao lâu mới xong? - Annie hỏi.

- Có thể nhiều ngày. Có thể nhiều tuần. - Người cảnh sát đáp. Annie than vãn. Daisy khóc thút thít hỏi:

- Cái bánh sinh nhật của con bay hết rồi phải không?

- Chắc thế, - Jane đáp. - Chúng ta sẽ nướng cái khác tại nhà ông Elmo. Annie leo lên xe cảnh sát, ngồi bên cạnh Elmo.

- Tất cả ba chúng ta đều ở cùng một nhà. Cả ba chúng ta, Elmo à. Chuyện này có ý nghĩa, phải không?

- Chắc thế, Annie. Nhưng tôi không biết Jane có hiểu được ý nghĩa của chuyện này không?

- Chúng ta sẽ không ở đâu được bình an hết. Chỉ có con đường duy nhất là khai báo mới loại được tên này ra khỏi lưng chúng ta. Tôi sẽ đến cảnh sát để khai ra hết mới được. Trong nhà có trẻ con. Hắn chẳng quan tâm phải không? Clay Mitchell không dính dáng gì đến chuyện này. Anh ta vô tội và có thể bị chết, Tom cũng thế. Thằng khốn nạn này chỉ muốn chúng ta hay một trong ba chúng ta, tôi sẽ đi làm việc ấy, Elmo. Tôi không chịu đựng được nữa rồi.

- Cô khỏi làm việc đó. Cảnh sát sẽ giải quyết việc này. Nghe tôi đây, Annie. Bây giờ tôi nói với cô như người cha nói với con. Tôi muốn cô giữ lời hứa. Annie im thin thít. Một lát sau, cô mở miệng nói lại:

- Đừng ra lệnh cho tôi, Elmo. Bây giờ tôi đã trưởng thành rồi.

- Hãy nghe tôi, cô Clark. Cô không được làm gì hết. Đây là lệnh. Cô không được nói chuyện với ai trong ngày hôm nay hay những ngày khác. Chấm hết.

Bằng lòng nghe theo lời Elmo dễ hơn là tranh cãi với ông. Cô chưa bao giờ tranh cãi hơn ông.

Khi đã ngồi trong nhà bếp của Elmo rồi, mọi người đều nhất trí, qua ánh mắt thôi, rằng không bàn cãi chuyện đã xảy ra trước mắt. Daisy, Jane và Tom loay hoay trong bếp lo chuẩn bị ăn sáng, trong khi Elmo đang tắm. Daisy cùng ba con chó đi khảo sát khắp nhà, mấy phút sau cô quay lui để tin chắc những người thân thương của cô đều bình an vô sự. Annie ngồi trước mặt Clay nơi bàn.

- Dù tai nạn qua khỏi, nhưng tôi vẫn xin lỗi anh.

- Này, tôi không bị hất ra khỏi giường. Đây là một kinh nghiệm. Thỉnh thoảng có chuyện buồn xảy ra, tôi muốn biết đó là chuyện gì. Tôi có thể giúp được, - Clay nói.

- Nếu anh thích giúp thì anh có thể lái chiếc Rover về, tôi và Jane sẽ đến lấy sau. Tôi không có ý làm anh bẽ mặt, nhưng tôi muốn trả công cho anh đã mất thì giờ vì tôi.

- Được thôi. Cám ơn cô có lòng tốt. Thế cô có muốn tôi chở cô ra phi trường để lấy món quà đặc biệt không?

- Lạy Chúa lòng lành, tôi quên mất! Tôi phải có mặt ở đấy lúc 10 giờ. Chúng ta cứ giữ món quà ở nhà xe cho đến lúc bắt đầu tiệc. Tôi không biết toa xe Elmo đã để trong vườn có hư hỏng không. Chắc chúng ta phải dừng xe lại để mua chiếc mới. Nhà hàng bán đồ chơi nằm không xa phi trường. Nếu anh không ngại thì ta làm thế.

- Tôi rất thích được làm việc này. Từ khi nghỉ thi đấu đến giờ, tôi không có việc gì kích thích như thế này. Nhóm của cô có nhiều chuyện rất sinh động.

- Clay, có lẽ tôi là người đáng chán nhất đời. Đây là một trong những đốm sáng bất chợt xảy đến cho chúng tôi.

- Đốm sáng à? Jane từ lò lửa quay lui.

- Annie, tuần sau chúng ta vẫn đi dự buổi họp mặt chứ?

- Dứt khoát chúng ta sẽ đi. Tôi suy nghĩ rồi, Jane à. Tôi sẽ thuê một chiếc máy bay để cho Elmo cùng đi với chúng ta. Tôi biết ông ấy rất muốn thăm lại tiệm dược phẩm cũ. Hôm nay tôi sẽ mời ổng đi. Cô vẫn còn kế hoạch đi chứ?

- Tôi đem Daisy đi theo.

- Dĩ nhiên. Tom nói:

- Cháu có thể ở với tôi. Tôi có thể nhờ Mandy lái xe đưa bé đến nhà ở với tôi, rồi tối chủ nhật sẽ đưa cháu về. Jane liền đáp, giọng gay gắt:

- Không, Daisy ở với tôi.

- Chuyện này không phải là vấn đề khó khăn, - Annie nói.

- Tuy nhiên tốt hơn hết là nên để Daisy ở với Tom.

- Không, - Jane cương quyết nói. - Nó phải ở với tôi. Chúng tôi cùng đi với nhau.

- Thôi được rồi. Chiều nay tôi sẽ gọi để giữ chỗ. Mà này, giờ nào ta ăn tiệc? Tôi hy vọng tiệm dược phẩm không thay đổi nhiều. Elmo chắc sẽ buồn nếu người chủ mới biến tiệm này thành một nhà hàng sáng sủa bán đồ kim khí mạ kền, thủy tinh, mở cửa 24 giờ mỗi ngày.

- Buổi tiệc đúng vào bữa ăn tối. Chiều nay tôi phải lái xe xuống khu chuồng gà để đón cặp song sinh. Bọn trẻ có thể ăn tiệc ở ngoài sân. Tiệc chỉ kéo dài trong một giờ thôi. Có thể bố mẹ cặp song sinh không muốn để cho con họ đến đây. Mọi người đều biết về vụ nổ. Các bậc cha mẹ rất lo về các chuyện như thế này. Annie, tôi hy vọng Elmo bằng lòng đi với chúng ta. Độ này ông ấy trông có vẻ yếu hơn trước nhiều.

- Ông ấy thích tháng Chín khi sinh viên trở lại trường. Tôi nghĩ đó là thời gian ổng thích nhất trong năm. Chuyến đi này có thể... là cơ may cuối cùng cho ổng... thấy lại nơi ổng đã sống gần suốt cuộc đời. Cứ để cho ổng quyết định thôi, Jane à.

Có Daisy ngồi nơi bàn, nên câu chuyện chỉ xoay quanh vấn đề là sinh nhật, và có thể có con ngựa nhỏ cho bé sau này.

Trong khi Annie mặc áo quần để đi đến phi trường thì Clay giúp dọn dẹp sạch sẽ trong bếp.

- Tôi phải mang Jake đi theo, Annie à. Nếu để nó ở nhà, nó sẽ rất khó khăn.

- Không sao. Con chó con chắc vui mừng khi gặp nó. Lạy Chúa, tôi hy vọng Daisy thích món quà này. Nuôi thú thì phải có trách nhiệm. Có thể bé còn nhỏ quá.

- Tôi thấy cô lo chuyện không đáng lo. Cô bé rất tốt với Jake và với hai con chó của cô. Khi bé có chó riêng của mình, thế nào bé cũng lo chăm sóc chứ. Cô có muốn nói đến chuyện xảy ra hồi nãy không?

- Không muốn, nhưng vì tôi buộc lòng phải nói cho anh rõ. Chuyện xảy ra đã lâu lắm rồi. Jane và tôi đậu bằng thạc sĩ ở đại học Boston...

Mười phút sau, cô kể xong câu chuyện.

- Họ không tìm ra được số tiền.

- Tôi nhớ đã có nghe chuyện này. Cô nói đúng. Chuyện lâu rồi.

- Rồi khoảng một năm sau, có lẽ hai thì phải, - Annie nói tiếp, số tiền được trả lui. Một nửa. Rồi mới đây không lâu, số còn lại được trả lui. Cộng thêm tiền lời. Nhưng chuyện không chấm dứt. Newman tiếp tục theo dõi chúng tôi. Mới đây, tên cướp ra khỏi tù, bây giờ hắn lớn rồi. Newman gọi đến cho chúng tôi hay rằng tên cướp ngân hàng theo dõi chúng tôi, vì nó muốn được minh oan. Hình như gã cho rằng nếu số tiền được giao hoàn sớm hơn, chắc nó chỉ có án tù nhẹ mà thôi. Hắn khoe rằng hắn biết về cuộc sống của ba chúng tôi, biết chúng tôi làm gì trong 24 giờ một ngày. Tôi nghĩ chính hắn đã theo dõi tôi trong đêm hôm kia, và tôi tin chính hắn đã gây ra vụ nổ sáng nay. Ai muốn phá nhà tôi? Ai không quan tâm đến đời sống của người dân vô tội? Tôi nghĩ không có ai hết. Bây giờ thì sự thật đã rõ ràng.

- Vụ án xếp lại rồi à?

- Xếp lại rồi. Công ty bảo hiểm và nhà ngân hàng đã ký giấy bãi nại. Theo chỗ tôi biết, thì không ai mất một xu.

- Chuyện lý thú thật!

- Phải, rất lý thú. Rẽ trái và dừng gần bên cửa chính. Tôi có thể vào được, đừng chỉ vẽ tôi. Tôi thích làm việc này. Cô tiếp viên hàng không mang nó đã nói sẽ chờ tôi tại khu vực hành lý.

- Annie cô không nên đi.

- Tôi không đi. Tôi lò cò.

Clay lấy thuốc ra hút, mắt nhìn hai cánh cửa mở rộng. Ông thấy cô dừng một lát để nhìn vào cái xách vải nhỏ. Nụ cười dịu dàng hơn cả ánh mặt trời tháng Chín hiện ra trên mặt cô. Trong giây phút ngắn ngủi ấy, ông thiết tha mơ ước trái đất chuyển dịch khi ông hôn cô.

- Ui, ui, đợi mà xem con chó nhỏ này. Nó có đẹp không? Ồ, này, nó yêu tôi. Hôn. Hôn. Chú chó bé nhỏ tội nghiệp. Đi xa trong cái xách nhỏ này. Muốn bồng nó không? Một phút thôi. Chúng ta không muốn nó quấn quít theo một trong hai ta. Nó là con chó con của Daisy. Nó ấm và mềm mại. Nhìn cặp mắt nó kìa. Ôi, nó run. Tôi phải ôm ấp nó. Không yêu nó à? Tôi muốn một con như thế này.

- Tôi chưa bao giờ thấy một con chó nhỏ như thế này. Nó cân nặng bao nhiêu? Nó là một quả bóng lông. Jake, mày nghĩ sao? Jake cúi mình ngửi con chó con. Rồi nó liếm đầu liếm chân con chó con.

- Nó thương con chó con, - Annie nói. - Hiện nó nặng hai pao và có lẽ nặng đến năm pao. Rất hợp cho một cô bé. Tôi đã chuẩn bị cho nó sợi dây da và vòng cổ màu đỏ nhạt, trên vòng có tên của nó. Tên nó là Charlemagne. Gọi tắt là Charlie. Ồ này, nó đến với đồ chơi của nó và tấm chăn. Chúng ta phải giặt hết các thứ này trước, và có lá thư của bạn Cher của tôi. Tôi nghĩ thư này chắc gởi cho Daisy, nên chúng ta không nên đọc. Ôi, nó ngủ. Thôi được rồi, bây giờ chúng ta đi được rồi. Khi đến cửa hàng đồ chơi, anh đi vào mua cái toa xe. Cố lấy cái nào tháo ra lắp ráp lại được. Tom làm việc này không giỏi. Anh ấy dạy cho tôi cách ráp dây điện thoại trong xe hơi.

- Thế à?

- Phải. Tôi học được cách thức do anh ấy và bạn bè anh ấy dạy. Tôi còn học cách chửi thề luôn mồm của họ nữa. Họ luôn luôn gặp chuyện rắc rối. Tôi là người mẫu mực đứng đắn.

Clay cười.

- Nói cho tôi biết xe rẽ ở đâu.

- Bên phải, chỗ đèn đỏ sắp tới, Jake ở lại với tôi được không?

- Được. Nó biết tôi sẽ quay lui. Nó biết sự khác nhau giữa việc nó bị bỏ lại ở nhà và bị để lại trên xe khi tôi bận đi mua hàng. Tôi đã nói là nó rất thông minh. Bây giờ cô sẽ làm gì, Annie?

- Tôi không biết. Đi Úc. Châu Âu. Như Scarlett đã nói, ngày mai tôi sẽ nghĩ đến điều đó. Bây giờ, Elmo và Daisy là ưu tiên hàng đầu của tôi.

- Này Annie, chuyện xảy ra đêm nay... sáng sớm hôm nay, không phải chuyện vui đâu. Có người có thể bị chết. Tôi có thể gọi vài người bạn cũ ở Cục điều tra. không phải các mật vụ đang hoạt động đâu, mà những người đã về như tôi. Họ biết cách giải quyết chuyện này. Cô có tài chính, nên hãy dùng họ để tống khứ thằng này đi, để hắn phải tránh xa cô mãi mãi.

- Tôi sẽ suy nghĩ về chuyện này.

- Lạy Chúa, còn suy nghĩ cái gì nữa? Hoặc là cô làm, hoặc là không. Để tôi giúp cô.

- Tại sao anh giúp tôi? Hãy nói tôi nghe.

- Vì những lý do ích kỷ. Tôi thích cô. Con chó tôi thích cô. Làm cái gì xây dựng để giúp tôi trở về với cuộc sống. Ai biết rồi cô sẽ cho tôi cơ may để làm, thử tôi có thể làm cho trái đất chuyển dịch cho cô không.

- Tôi sẽ cho anh biết, ông Shake, Rattle và Roll - Annie cười. - Được rồi, rẽ trái đi. Đấy, cửa hàng đấy, và đây, tiền để mua toa xe.

- Vì Daisy mời tôi dự tiệc, nên tôi cần có quà. Các bé gái thích cái gì?

Chúng thích loại xe hơi đạp Barbie màu hồng. Có thể móc toa xe ở phía sau xe được. Jake có thể ngồi đây với tôi và Charlie.

- Jake, ngồi đây nhé, tao sẽ quay lui, - Clay nói. - Thấy chưa, tôi nói nó hiểu.

- Đi cho rồi, - Annie nói.

Annie tựa đầu ra lưng ghế, nhắm mắt lại. Sự lo sợ làm cho cô run cả người. Tim đập thình thịch trong lồng ngực. Cô suýt nữa đã chết, cũng như Elmo. Lạy Chúa lòng lành, bây giờ cô phải làm gì? Nước mắt trào ra chảy xuống hai má cô. Jake rên nho nhỏ trong họng.

- Jake, ước gì tao biết phải làm gì. Nếu tao biết chuyện tao đi khai báo có ích cho tao, tao sẽ đi khai liền. Ước chi tao đã làm được điều này lâu rồi. Thật là nước đến trôn mới nhảy. - Con chó con mở mắt rồi nhắm lại.

Jake bước lui chỗ để hành lý trong xe khi Clay quay lại với anh chàng lao công mang toa xe và chiếc xe hơi đạp Barbie màu hồng nhạt.

- Chà! - Annie nói. - Lần đầu tôi thấy chiếc xe trong nhà hàng, nó không bự như thế. Để có vừa không?

- Chắc vừa. Bây giờ ta chuẩn bị về nhà chứ?

- Tôi chuẩn bị rồi. Clay, cám ơn anh đã làm việc này.

- Tôi rất sung sướng được làm. Jake có dịp vui chơi. Tôi nghĩ nó đuổi thỏ một lát cũng chán. Nó là con chó người. Bây giờ chúng ta nói đến chuyện gì? Nói về dung nhan người bạn trai cô bỏ rơi đi.

- Nói về dung nhan của Ann Marie, - Annie gay gắt đáp.

- Cô muốn biết cái gì?

- Bất cứ cái gì.

- Chắc cô muốn biết những chuyện mà tôi chưa kể.

- Ồ, đúng, nói cho tôi nghe sự nghiệp thể thao của anh. Có phải anh thích tiếng reo hò của khán giả, sự hâm mộ, và lương hậu hĩ, phải không?

- Đúng hết. Chuyện khác.

- Trang trại của anh.

- Năm trăm mẫu. Tài sản của gia đình hàng trăm năm rồi. Tôi cho các nông dân khác thuê. Anh trai tôi không muốn lấy phần nào hết. Không có ai tranh giành.

- Ồ!

- Tiếp theo.

- Anh định ở đấy mãi hay sao?

- Ngày nào đó tôi có thể đến nơi nào đấy tôi thích. Bây giờ cứ ở đó đã.

- Ồ!

- Tiếp theo.

- Anh có quan tâm đến chuyện học nghề buôn bán cà phê không?

- Tôi có thể làm việc này. Cô nghĩ gì trong óc thế?

- Sẽ không có người có thể thay chỗ của Elmo. Chúng tôi cần có thêm người giúp. Tom làm quá nhiều công việc rồi. Jane cũng sẽ làm nhiều. Daisy cần mẹ nó. Tôi sẽ không ký hợp đồng mới, cho nên chúng tôi cần người cung cấp mới. Anh có muốn đi xa không?

- Tôi có thể đi xa. Cô nghĩ gì trong óc thế?

- Bây giờ đầu óc tôi đặc sệt suy nghĩ không được thông suốt. Tôi sẽ nói chuyện với Tom để xem anh ấy nói sao. Chúng tôi đã phục hồi sức khỏe. Ngày hôm nay thật quan trọng. Nghĩ hè ba tuần. Chương trình lương bổng hậu hĩ. Cà phê anh uống thoải mái, không kể đến cá ngừ và sôcôla. Thu nhập hấp dẫn. Chúng tôi không có văn phòng hợp tác. Chúng tôi nên lập văn phòng này. Tôi làm không xuể. Anh có thể đảm nhiệm việc này ở Bắc Carolina. Tom cũng sống ở đấy. Anh có nghĩ là chúng ta nên có văn phòng hợp tác không?

- Tôi thấy rất cần.

- Tôi đã nghĩ đến chuyện này.

- Annie, cô sẽ làm gì? Cô không thể giả vờ không có chuyện gì xảy ra. Nếu xảy ra lần nữa thì sao?

- Anh đừng tìm cách làm cho tôi sợ. Tôi đã sợ rồi. Tôi phải suy nghĩ chín chắn mới được. Tôi phải hỏi ý kiến của Tom và những người khác. Tối nay hay sau khi dự tiệc xong và Daisy đã đi ngủ, chúng tôi sẽ bàn. Anh ở lại đêm chứ?

- Tôi có được mời không?

- Tôi nghĩ Daisy đã mời anh. Tôi nghe anh hứa rồi đấy.

- Tôi cần người lớn mời. Được rồi, được rồi, tôi ở lại. Sáng mai tôi sẽ ra về. Có thật cô đề nghị tôi làm việc không?

- Thật, tôi đề nghị đấy.

- Vâng, tôi nhận lời.

- Anh nhận à! Tuyệt quá, Clay!

- Gâu! Annie cười khúc khích, cô áp quả bóng lông nhỏ vào cổ mình. Nó thơm quá. Mềm mại, ấm áp quá.

***

- Chúng ta sẵn sàng chưa? - Daisy hỏi nhỏ.

- Chúng ta sẵn sàng rồi. Bây giờ con hãy nhớ: con phải nói lời nguyện ước, rồi tắt từng cây đèn cầy. Con không nói cho ai biết mình nguyện gì. Mẹ sẽ bắt đầu. Chúng ta sẽ hát bài. “Chúc mừng sinh nhật” rồi con tắt đèn cầy. Sau khi ăn bánh con mới mở quà.

Jane tắt đèn. Mọi người hát rất nhiệt tình, mấy con chó hú theo, lạc điệu.

- Tắt đèn, cưng.

- Tuyệt! - Mọi người vừa vỗ tay vừa nói. Jane bật đèn lên.

- Clay, Jake ăn bánh được chứ?

- Được. Tôi xin một miếng lớn.

- Mẹ, con để dành bánh ăn sau được không? Trong lúc người lớn ăn bánh, con mở quà được không?

- Tôi thấy sao lại không được? - Elmo nói. - Cháu mở đi, và nên mở món quà nào có giấy gói và dải vải buộc đẹp trước. Tôi đi lấy quà của tôi và của Annie để ở nhà xe lên.

- Tôi giúp một tay, - Clay nói, vùng đứng dậy.

- Tôi thích anh chàng ấy, - Jane nói nho nhỏ trong cổ.

- Tôi cũng thích, Tom nói theo.

- Được rồi, được rồi. Phải, ảnh dễ thương. Phải, ảnh rất dễ thương. Hôm nay tôi đề nghị giao việc cho ảnh. Ảnh nhận, nhưng ta phải vạch ra các chi tiết.

Daisy thét lên vui sướng khi mở từng gói quà. Sách truyện, trò chơi điện tử, trò chơi đố chữ, cặp đi học mới, băng buộc tóc, và cái ví bằng xa tanh hồng trong ví có tờ 10 đôla mới keng. Annie cười khi cô bé đeo sợi dây chuyền vàng vào cổ và đi quanh nhà bếp để trình diễn cái ví đung đưa trên tay.

- Cháu rất thích cái này, dì Annie. Cám ơn dì.

- Còn quà nữa cho cháu, Elmo và Clay sắp mang đến cho cháu đấy. Cháu chuẩn bị tinh thần chưa?

- Cháu sẵn sàng. Cháu đang nôn nóng đây! Cái gì thế này? Ồ, toa xe màu đỏ! Ông Elmo, cháu thường rất thích toa xe. Cám ơn ông rất nhiều, - cô bé quàng tay ôm ông già. - Ông tốt quá, - bé nói thì thào.

- Quà này là của Clay, - Annie nói.

- Ôi, mẹ, nhìn này! Chiếc xe hơi của con. Cám ơn, Bác Clay. Cả mày nữa, Jake, - cô bé nghẹn ngào nói.

- Còn món nữa, cô ơi, - Annie nói, tay đưa cái xách vải màu lục. - Cẩn thận đấy.

- Nó sống! Con chó! Cho cháu à, dì Annie?

- Đúng thế. Trong bao có lá thư. Dì nghĩ, có lẽ gởi cho cháu.

- Đọc đi, mẹ. Đọc cho con nghe đi. - Daisy nói, tay bế Charlie áp vào cổ - Ôi, có thật tất cả các thứ này là của con không? - Annie gật đầu và Jane đọc thư.

GOLDENRAY CHER HILDEBRAND

Daisy thân mến, Con chó nhỏ này là loại chó săn Yorkshire. Nó rất thông minh và nó đang tìm một cô bé rất thông minh để làm chủ nó, vì thế mà nó đến với cháu. Tôi biết cháu rất thông minh và sẽ rất thương yêu nó. Nó cần cháu, tôi biết cháu sẽ chăm sóc nó và thương yêu nó như nó thương yêu cháu. Cháu sẽ là ánh mặt trời của nó.

Chân thành chào cháu,

Cher Hildebrand

Elmo nói:

- Daisy sẽ bận rộn suốt cả buổi tối. Tại sao chúng ta không ra ngoài thềm ngồi uống bia?

- Chúng ta cần nói chuyện, Tom nói.

- Tôi lên lầu, - Clay lên tiếng.

- Không. Anh cứ ở lại. Khi trên đường từ phi trường về, Clay có đề nghị với tôi một việc, - Annie nói. - Tôi muốn mọi người hãy nghe ý kiến này.

- Vậy chúng ta hãy yên vị mà nghe, - Tom nói.

- Hãy nói đề nghị của con đi, con trai. - Elmo nói.