Chương mười tám
Parker Grayson ném cái áo mặc trong phòng thí nghiệm vào góc phòng. Anh nhìn đứa cháu một hồi. Anh đã từng trẻ trung như cháu mình. Anh đã từng năng nổ như chàng thanh niên đang đứng trước mặt anh. Duy có điều khác nhau là cháu anh thích sống ở trong đất liền, và thích đi học. Anh ghét thế. Anh tự hỏi phải chăng anh quá lý tưởng.
- Ben, ta hãy nói chuyện trong phòng làm việc của cậu.
- Công việc tiến hành ra sao, cậu Parker?
- Chậm. Cháu biết người dân đảo rồi. Mọi người đều nghĩ rằng chúng tôi chẳng làm gì hết ngoài việc hưởng gió mùa và làm vòng hoa để đón du khách. Có điều họ không biết là cậu đang nghiên cứu khoa học. Như thế là cháu sắp quay lại trường luật phải không? Kế hoạch hè ra sao?
- Cháu đang chuẩn bị công việc sắp đến. Cháu thích mùa thu, thích thấy cảnh cây thay lá và mùi khói đốt lá. Cháu thích bóng đá và những ngày lễ. Cháu biết cậu không thích những chuyện này. Cháu không hiểu tại sao?
- Lần khác cháu sẽ hiểu. Cậu là dân đảo. Cậu vẫn mãi mãi là dân đảo. Cậu tin cháu sẽ nghỉ hè ở đây. Nhưng cháu về, rồi đi như gió hè. Khi nào cháu đi?
- Ngày mai. Cháu đến để tạm biệt cậu.
- Mẹ cháu biểu cháu làm thế, phải không? - Parker cười.
- Đúng thế. Cháu muốn tạm biệt cậu qua điện thoại. Gần đây, cháu rất bận, không có nhiều thì giờ. Vụ án này làm cho cháu rối bù. Chúng cháu suy nghĩ nhiều nhưng vẫn bất đồng ý kiến, mỗi người một ý. Làm sao biện hộ mà mình không chứng minh được?
- Ben, cậu không có tài về luật pháp. - Đứa cháu anh đẹp trai, Parker nghĩ. Thông minh, say mê học luật. Anh tự hỏi nó đã có sở thích ấy từ đâu. - Có phải cháu muốn cậu góp ý cho vấn đề này không?
- Phải và không. Cháu phải về nhà để thu xếp đồ đạc. Nếu cháu lỡ chuyến bay thì hỏng việc hết.
- Cậu có ý kiến như thế này. Cậu sẽ đưa cháu đến tận trường. Cậu có thể đi chơi vài ngày. Chúng ta sẽ nói chuyện trên máy bay.
- Cháu phải gặp người hợp tác ở L.A. Chúng cháu đã có kế hoạch cùng đi máy bay trở về. Như thế có trở ngại gì không?
- Không có gì trở ngại hết. Vậy cháu không giải quyết được vụ án này à?
- Được mà không. Như cháu đã nói. Bọn cháu mỗi người một ý. Ý của cháu là vụ này vì tiền, nhưng Andreas thì không nghĩ thế. Cháu quyết khởi tố, còn Andreas thì biện hộ. Cháu nghĩ cháu có thể thực hiện vụ án tốt. Cậu Parker à. Lý do cháu đến đây là để cảnh báo cho cậu biết. Cháu đã nói với mẹ cháu rồi, bà nói bà không tin cậu biết chuyện này. Bà nói cậu cần biết chuyện này.
- Cháu nên nói cho rõ vấn đề, Parker nói.
- Vụ này có liên quan đến cô Clark và bạn của cô ấy. Cái cô chủ các tiệm Hoa Cúc đấy. Chính cái cô Clark mà cậu định cưới đấy. Parker nhăn mặt.
- Để cậu hỏi cháu lại cho rõ. Vụ án mà ông giáo sư của cháu giao cho cháu điều tra, vụ hình sự gì đấy, có liên quan đến Anna Clark à? Cháu nói rõ cho cậu biết đi, Ben.
- Cháu không biết cô ta là người đã đính hôn cho đến khi việc này xảy ra. Khi biết, cháu định đổi cho những người khác, nhưng họ đã chuẩn bị cả rồi, họ không muốn đổi. Cháu không kết luận được gì vì những điều cháu biết chỉ là giả thuyết, và cháu không muốn khui chuyện không hay cho gia đình biết. Chuyện như thế này không đi đến đâu và gây ra nhiều khó khăn. Như cháu đã nói, chuyện này chỉ dựa trên giả thuyết.
- Nói toạc ra đi, Ben, để cậu phán xét cho. Theo cháu thì cô ấy đã làm gì?
Chàng thanh niên liền nói ra thao thao bất tuyệt. Parker lắng nghe, vẻ mặt căng thẳng. Trí óc anh quay cuồng. Bây giờ thì anh hiểu tại sao cô hủy bỏ hôn nhân với anh. Suốt hai tháng qua, anh cứ nhớ lại mãi câu chuyện của hai người suốt hai giờ liền. Bây giờ thì anh đã hiểu.
- Ben à, Annie Clark là người đáng kính. Cô ấy không cướp ngân hàng đâu. Cậu cam đoan như thế.
- Cậu không nghe cháu nói, cậu Parker à. Cháu không nói cô Clark cướp ngân hàng. Cháu đi đến kết luận như người điều tra bảo hiểm đã kết luận, cháu không chứng minh được gì hơn ông ta. Vụ án đã xếp lại. Cháu chỉ nghĩ cô Clark có tội. Cô ta đã phi tang được tội. Theo luật thì ý kiến và giả thuyết không có giá trị. Chỉ có bằng chứng cụ thể mới đáng kể. Cháu không làm gì được, vì cháu không thể chứng minh được điều gì hết. Parker cảm thấy ruột gan co thắt.
- Có phải nhờ số tiền của ngân hàng mà cô ấy khởi đầu sự nghiệp kinh doanh?
- Không. Cháu đã đọc hồ sơ viết về cô ấy. Cô ấy khởi đầu công việc kinh doanh với số tiền rất ít. Không có bằng chứng cô ấy dùng số tiền của ngân hàng. Trường hợp của ông chủ tiệm thuốc tây Elmo Richardson cũng thế, và cả cô bạn thân của Annie là Jane Abbott cũng thế.
- Thế tại sao cháu nói cô Clark có tội?
- Vì có bằng chứng cho thấy cả ba người này có phạm tội, nhất là cô ấy. Tất cả các nghi can khác đều được loại trừ. Có rất nhiều tờ báo cáo. Cháu đã đọc hết, và người hợp tác của cháu cũng đã đọc. Hoặc là Clark hay Abbott. Theo cảnh sát cho biết thì cô Clark có mặt tại hiện trường. Jane Abbott ở trong nhà, không ai xác minh điều này. Ông Richardson ở trong tiệm của ông. Cửa sổ xe của ông và xe khóa. Xe của Abbott và Clark mở kiếng cửa sổ và không khóa. Có 11 hay 12 chiếc xe khác mở kiếng cửa sổ nhưng không đậu gần chỗ mà các tên cướp có thể ném bao bạc vào đấy. Xe của Abbott và Clark ở tại chỗ ấy, nằm ngay hàng đầu của khu đậu xe. Andreas và cháu đã thử chạy cả ngày. Thoạt tiên cháu chạy với bao bạc rồi ném đi, rồi cậu ấy chạy và ném. Lần nào bao bạc cũng rơi vào chỗ xe của Clark đậu. Khi điều tra vụ này Peter Newman cũng làm thế. Ông ta tin chắc, chính là xe của cô Clark.
- Nếu quả đúng như vậy, và nếu quả đúng Annie Clark tìm được bao bạc, tại sao cô ấy trả lui?
- Lương tâm cắn rứt. Tất cả tài liệu cháu đọc viết về cô ấy đều nói rằng cô ấy khôn ngoan, ngay thẳng. Có lẽ vì lo sợ. Cô Abbott và ông chủ tiệm thuốc tây không dính dáng đến chuyện này. Chồng của Abbott là đồ mưu manh. Gã ta sống xa hoa. Còn cô ấy sống tằn tiện, cổ còn có đứa con nhỏ. Parker suy nghĩ rồi nói:
- Ben, nửa triệu đôla đối với cô ta không nghĩa lý gì. Annie Clark có hàng trăm triệu đôla.
- Thời ấy cô ấy còn hàn vi, cô làm việc một ngày từ 16 đến 18 giờ. Nửa triệu đôla là chum vàng ở cuối chiếc cầu vồng đối với một người như Annie Clark, người từng vừa làm vừa học. Cháu đoán cô ấy đã tìm thấy bao tiền rồi lo sợ.
- Cậu không tin như thế. Annie là nhà doanh nghiệp công minh chính trực. Cô ấy không phải kẻ cướp. Thôi được rồi, ta đi. Cậu cần thu xếp áo quần. Gặp cậu ở phi trường lúc 3 giờ.
- Cậu có buồn không?
- Cũng buồn chứ. Cháu có nói chuyện với Annie không?
- Không. Cháu định sẽ nói với cổ ở Boston. Andreas nói với cháu rằng buổi họp mặt lớp học cũ của cô ấy sẽ được tổ chức vào tuần sau. Cậu ấy có tờ danh sách gồm những người đến tham dự, trong đó có tên của cô ấy và Jane Abbott. Andreas sẽ gặp Abbott, còn cháu sẽ gặp Clark.
- Nếu cậu yêu cầu cháu bỏ công việc này, cháu có bỏ không? - Ben nhìn cậu mình một hồi lâu rồi lắc đầu đáp:
- Không.
- Còn ông chủ thuốc tây thì sao?
- Bạn cháu gạch tên ra khỏi danh sách.
- Cháu không nên làm thế.
- Theo ý cháu thì làm thế là đúng. Ông ta già rồi và sức khỏe kém. Hồ sơ ở ngân hàng của ông cho thấy thu nhập đều đặn và có quá trình làm việc cần cù. Tờ báo cáo cuối cùng cho thấy ông bệnh hoạn luôn. Cả Andreas và cháu không muốn làm cho ông ta lo sợ trong những ngày cuối đời. Ngoài ra, bọn cháu không tin là ông ta có dính dáng đến việc này.
Parker đóng cửa. Bây giờ thì anh đã hiểu rõ tình thế. Hiểu sự bí mật thâm sâu của Annie. Hiểu tại sao mặt cô trắng bệch khi anh nói cái cầu vồng là cầu vồng của Annie. Chum vàng ở cuối cầu vồng! Mẹ kiếp, chuyện này có dính dáng gì đến công việc của anh đâu? Hợp đồng sáu tháng chỉ mới được thực hiện ba tháng. Liệu Annie có ký hợp đồng mới không? Liệu anh có đóng cửa phòng thí nghiệm không. Hai anh chàng sinh viên luật này có làm được công việc mà cảnh sát và công ty bảo hiểm không làm được không? Làm tỏ rõ sự bí mật à? Cuối cùng được cái gì? Vụ án đã xếp lại rồi. Anh tự hỏi không biết anh có khả năng tống tiền không? Anh còn theo đuổi công việc trong phòng thí nghiệm thêm bao lâu nữa? Hạt cà phê không có cà phê in đối với mọi người quan trọng như thế nào? Rất quan trọng. Theo anh thì chẳng có ai muốn đổ hàng tỉ đôla xuống sông. Anh đã gần thành công. Khoảng sáu tháng hay tám tháng nữa, chắc chắn anh sẽ có hạt cà phê không có cà phê in. Rất gần. Bây giờ anh chỉ cần tiền - tiền của Annie Clark trả đúng hạn. Với ba tháng còn lại của hợp đồng, nếu cô không làm hợp đồng lại thì anh sẽ mất hết.
Parker nhìn người cháu trai lái xe xuống đồi, rồi anh leo lên chiếc jeep. Anh cần thu xếp áo quần, cần ra lệnh đôi lời, và Lạy Chúa, cần suy nghĩ chín chắn thêm. Nếu anh gọi Annie, liệu cô có nói chuyện với anh không? Có lẽ không. Có thể anh nên gọi cho Tom. Anh cần biết các tiệm Hoa Cúc sẽ hoạt động cách nào khi hết hạn hợp đồng sáu tháng. Anh đã mơ tưởng thuyết phục được Annie làm hợp đồng ba năm. Cưới cô là biện pháp tuyệt vời nhất, nhưng bây giờ hy vọng này bay theo gió. Anh đã tin tưởng vào kết quả mỹ mãn, nên anh lo công việc của mình và giao công ty cho các chị em anh điều hành. Kiki đã dọa một lần rồi, rằng cô ta sẽ gây sóng gió trong công ty. Cô ấy vẫn có thể làm việc đó, và khi ấy thì anh còn lại gì? Anh không làm chủ được công ty nữa.
Anh đã nghĩ đến Annie, vì anh thường nghĩ đến cô trong mấy tuần vừa qua. Anh có thể cưới được cô chứ? Anh sẽ là người chồng tốt. Anh tin chắc rằng khi có con rồi, thế nào cô cũng giao công việc cho anh, để chăm lo con cái như bao nhiêu người vợ người mẹ khác. Tại sao anh đã sai lầm nhiều như thế này? Phải chăng cô đã nghe anh đưa ra những yêu sách vô lý? Anh nghĩ rằng chuyện làm tình của anh chỉ là để hưởng khoái lạc. Mãi cho đến khi cô hỏi anh về cái phòng thí nghiệm và anh thí nghiệm gì, anh mới bắt đầu thấy lo. Rồi sau đó, anh đã gọi điện thoại nói chuyện đến hai giờ và cuối cùng nói đến công việc điều tra vụ án của Ben, tình hình thay đổi hoàn toàn, và anh bắt đầu lo sốt vó.
Có lẽ anh có thể làm cho tình thế thay đổi. Có lẽ anh có thể làm cho cô tin rằng anh không quan tâm đến quá khứ của cô. Có thể, nếu anh gọi cho cô và báo cho cô biết việc này, cô sẽ xem đây như dấu hiệu chứng tỏ anh thật sự yêu cô, và anh nghĩ anh yêu thật, yêu theo cách của anh. Linh tính báo cho anh biết rằng khi Annie Clark đã quyết định cái gì là như đinh đóng cột.
Vậy thì, nếu anh đã biết thế rồi, anh còn đề nghị với cháu mình anh sẽ cùng đến Boston làm gì?
- Phải chăng vì anh là đàn ông và cái tôi bị thương tổn, rướm máu, chỉ vì do đàn bà gây nên?
Parker nhấn mạnh chân ga. Công việc là trên hết. Anh chỉ quan tâm đến công việc làm ăn thôi. Mọi việc khác cứ để yên đấy.
***
- Tôi ghét để công việc lửng lơ, - Annie càu nhàu nói với Jane. Jane vẫn bình tĩnh ngồi uống cà phê nơi bàn ăn.
- Chỉ mới có một tuần thôi, Annie à. Cô biết nhà cầm quyền không bao giờ làm việc nhanh. Tại sao cô muốn về cái nhà còn đổ nát ấy?
- Tôi không muốn về. Nhưng tôi muốn họ phải cử nhân viên điều tra đến làm việc, tôi không thấy có ai đến hết. Có lẽ chuyện này quá phức tạp và nằm ngoài khả năng của họ. Khi cái nhà sửa xong, tôi không ở nữa đâu. Hy vọng có kẻ điên nào đấy đến mua. Tôi cảm thấy quá khiếp sợ. Tôi cảm thấy khiếp sợ hơn khi tôi nhận ra chính kẻ ấy đã lục lọi đồ đạc của tôi và ăn cắp cái ví của tôi.
- Sáng nay chân cô thế nào?
- Mỗi ngày mỗi khá hơn, nhưng tôi quá sốt ruột vì nó kéo dài ngày quá.
- Cô có tin gì của Clay Mitchell không, Annie?
- Tôi đã gởi cho Jake một thùng thịt bò có xương. Anh ấy đã gọi đến nói rằng thịt rất ngon. Như thế tức là ảnh có ăn. Ảnh nói cái xe đã biến mất khỏi con mương và đấy là xe thuê. Tên người thuê là Stephen Lake. Lake cho biết chiếc xe đã bị đánh cắp vào tối hôm ấy. Không có dấu tay. Trong xe không có gì hết ngoài tóc và sợi vải của Stephen Lake. Họ cũng không tìm ra được cái gì trong đống đổ nát của nhà tôi. Chúng ta đã gặp phải một tên rất khéo léo. Một kẻ không muốn để bị bắt.
- Jane này, tôi nghĩ là cô đem theo Daisy như thế là tốt đấy. Tôi nghĩ con bé sẽ thích thấy nơi chúng ta đã ở, làm việc và đi học. Có thể ngày nào đó nó muốn đi học ở Boston. Mẹ nào con nấy. Nó có thể dẫn Charlie đi khắp nơi. Jane cười ré lên.
- Cả một tuần nay con chó không để chân xuống đất. Nó ngủ ngay bên gối của con bé. Khi con bé tắm, nó ngồi trên mép bồn. Nó kêu cả ngày khi con bé đi học. Tôi phải mang nó trên ba lô. Khi con bé mới bước chân ra ngoài thềm là nó biết ngay. Cô cho nó con chó thật tốt, Annie à. Tôi rất cám ơn cô. Daisy thay đổi tánh tình rất tuyệt. Bây giờ nó rất hạnh phúc.
- Khi tôi bằng tuổi của nó, tôi rất muốn có một con chó như Charlie. Tôi chỉ có cá vàng thôi. Bỗng Jane hạ giọng hỏi Annie:
- Annie, cô đem theo Elmo như thế có nên không? Ông ấy quá yếu!
- Tôi nghĩ nên. Đêm qua tôi có hỏi ông có muốn đi không, ông trả lời: “các cô cứ đi, tôi ở nhà cũng được”. Rồi ông nổi giận, muốn biết chúng ta có chịu đẩy xe cho ổng hay không. Ổng nói ổng cần chiếc xe có động cơ. Tôi nói được. Khi ổng cau có, ta không nên cãi với ổng làm gì. Ổng không sống lâu nữa đâu, Jane à. Chúng ta phải chuẩn bị thôi.
- Cô không thể chuẩn bị như thế được. Cô nghĩ là cô có thể, nhưng không thực hiện được đâu. Khi việc đó xảy đến, đùng một cái nó đến. Dù cô có chuẩn bị hay không. Cô chắc đã thấy tôi từng bị khủng khoảng như thế rồi.
- Tôi không biết làm sao cho tốt hơn.
- Này, cô nghĩ sao về Clay Mitchell? Đã đến lúc ta nói về Parker rồi, phải không?
- Tôi thích con chó của Clay. Tôi nghĩ Clay là người tốt. Tôi đề nghị giao việc cho ảnh. Ảnh nói ảnh sẽ cho tôi biết. Mới đầu ảnh nói được, nhưng ảnh chưa dứt khoát. Anh ấy có nhiều công việc phải làm. Tôi nói với ảnh tôi không muốn ảnh hay là các người bạn cũ FBI của ảnh giúp chúng ta giải quyết các vấn đề khó khăn của chúng ta. Tôi nghĩ anh ấy có vẻ bất bình khi nghe tôi nói thế. Chúng ta đi Boston về, chúng ta sẽ lái xe đi Bắc Carolina để lấy xe tôi về, nếu cô bằng lòng. Tôi có thể đem theo Rossie và Harry, để cho chúng chạy chơi thỏa thích. Tôi cam đoan Jake sẽ chỉ cho chúng cách săn thỏ. Nhưng chúng là chó thành phố.
- Còn Parker?
- Parker là người tôi biết quá nhiều. Tôi là một trong nhiều người tin rằng mình đã yêu khi ở trên đảo. Tôi biết đấy là chuyện thường xảy ra. Thỉnh thoảng sự thật trần truồng rất bi đát. Đấy là sự sai lầm, và tôi sẽ tỉnh ngộ, không để sa ngã nữa.
- Như là trường hợp của tôi.
- Lúc ấy cô yêu mà, Jane.
- Không, tôi không yêu. Tôi sợ. Tôi muốn đi khỏi cô và Elmo. Tôi thật ngu. Chắc cô biết. Chuyện đi vào dĩ vãng rồi. Hiện tại trước mắt, tôi thấy tương lai có vẻ huy hoàng. À có chuyện này, hôm qua tôi tìm thấy ở Summerville có ngôi nhà. Nhà gần trường, Daisy có thể đi bộ được. Nhà có sân, sân có hàng rào và đủ thứ. Đi từ Charleston đến chỉ mất 20 phút. Tôi định sẽ mua ngôi nhà ấy. Nhưng tôi cần hỏi ý kiến cô trước. Annie chồm qua bàn.
- Jane này, đừng có hấp tấp. Nghe tôi nói chuyện này, tôi không biết có nên nói ra hay không, cho nên cô hãy giữ kín chuyện này, được không?
- Được.
- Elmo sẽ để lại toàn bộ tài sản của ông, ủy thác cho Daisy. Nhà có hồ bơi, sân vườn có hàng rào, vườn rộng. Daisy thích ở đấy. Khoan làm những việc hấp tấp. Jane chảy nước mắt.
- Suỵt, Elmo đến rồi kìa. Đến thật đúng lúc. Xe chắc sắp đến rồi. Cô nên giữ Daisy và Charlie. Có Daisy và cô ngồi một bên, ổng có thể vịn khi xe chạy lên đường giốc. Tôi giữ mấy cái bao. Khi ngồi trong xe, Annie ngồi gần Elmo, cô cảm thấy tim đập nhanh. Cô liếc mắt nhìn ông già. Mặt ông tái, và hơi thở có vẻ khó khăn.
- Đáng ra chúng ta không nên đi dự buổi họp mặt này. Elmo, nếu ông cảm thấy không khỏe...
- Tôi cảm thấy khỏe, và chúng ta nên đi dự buổi họp mặt này. Tôi không thích thay đổi kế hoạch. Tôi rất nôn nóng muốn thấy lại cửa hàng dược phẩm cũ. Tôi phải đi. Tôi chỉ hơi thở hổn hển một chút thôi. Tôi có đem theo thuốc. Các cô đừng bàn cãi gì hết.
Daisy hỏi:
- Ông có muốn bế Charlie không?
- Ông rất muốn bế con chó nhỏ này. Nó không tè trên bộ quần áo mới của ông chứ?
- Ồ, ông Elmo, ông vui quá! Charlie chỉ tè trên giấy hay trên cỏ thôi. Nó biết mà. Nó khôn lắm.
- Ông biết. Ông chỉ nói đùa cháu thôi, Daisy.
- Tôi không biết anh chàng cảnh sát ở khu đại học bây giờ có còn làm việc không, Jane? Cô có còn nhớ anh chàng va vào cô chứ? - Annie cười khúc khích.
- Tôi chỉ nhớ chuyện anh ta gọi cô trên điện thoại. - Jane cười khúc khích.
- Phải, nhưng để nói về cô. Có lẽ bây giờ anh ta đã lấy vợ có sáu con rồi, - Annie đáp. Cô liếc mắt nhìn Elmo, thấy ông gật đầu. Cô đưa tay lấy con chó giao cho Daisy.
- Có phải đây là chuyến phiêu lưu không, mẹ? - Daisy hỏi.
- Đúng thế, cưng ạ.
- Ôi, tuyệt! Charlie, chúng ta sẽ đi phiêu lưu, đi bằng máy bay.
Jane tròn xoe mắt. Annie nghiến răng. Những chuyến phiêu lưu thỉnh thoảng gặp nhiều tai họa.
***
- Được rồi, Jake, chúng ta đi bộ một vòng. Chúng ta đã đi mua thực phẩm rồi, chúng ta đã giặt quần áo rồi. Tao đã chùi rửa phòng tắm. Tao đã đọc báo từ trang đầu đến trang cuối. Không có gì để làm nữa. Truyền hình không có gì nữa, tao không thích xem phim truyện chiếu nhiều kỳ. Tao muốn làm cái gì đó nhưng không biết làm sao. Chúng ta làm gì trước khi mày kéo Annie Clark vào cuộc sống của chúng ta? Lỗi tại mày hết, Jake à.
Giọng của Clay nghe mới mẻ quá, khiến cho con chó lết trên bụng đến phía anh.
- Đến đây, đừng làm cái trò ấy! - Con chó nhảy đến, nhào vào lòng anh.
- Cô ấy đề nghị giao việc cho tao làm. Đại loại như vậy. Tao thích lão Tom ấy, và thích hai người ở cùng nhà với cổ. Ông già được. Jane đúng là một bà mẹ, và đứa bé cũng được. Jake, mày biết không, họ là một gia đình. Chúng ta thiếu không khí gia đình, nếu mày hiểu ý của tao. Mày biết bây giờ họ đang làm gì không? Họ đang chuẩn bị đi Boston. Nếu chúng ta muốn, chúng ta cũng có thể đi. Trước đây tao đã từng thuê máy bay rồi. Tao có thể thuê được. Mày có thể ngồi hạng nhất với tao. Quỷ, khi người ta thuê máy bay là người ta đi hạng nhất rồi.
Hai người phụ nữ, một đứa bé, và một lão già gần chết. Thật kỳ lạ là có kẻ nào đó muốn hãm hại những người như thế này? Thật tệ. Mày nghĩ sao, Jake? Chỉ cần nhấc điện thoại lên là xong. Tao chuẩn bị áo quần chỉ trong 5 phút. Còn mày chỉ cần một giây là mày lấy tấm chăn xơ xác và cái đồ chơi tồi tàn mà mày kéo đi khắp nơi. Sao, nói cho tao nghe đi!
Jake nhảy ra khỏi Clay, chạy đi lấy tấm chăn và đồ chơi của nó.
- Được rồi, chúng ta thực hiện thôi. Trên đường lái xe ra phi trường, Clay nói:
- Jake, tao nghĩ là có lẽ chúng ta có thể làm thêm một việc nữa. Có lẽ tao gọi cho Tom Clark, nói cho anh ta biết chúng ta đang làm gì. Phải, phải, chúng ta sẽ làm như thế. Nếu anh ta phản đối, chúng ta hủy chuyến bay. Jake cựa quậy một lát rồi liếm tay chủ. Anh bấm một dãy số trên máy điện thoại di động.
- Tom, Clay Mitchell đây. Tôi nảy ra ý nghĩ kỳ quái là muốn thuê một chiếc máy bay để đi Boston. Tôi sợ có chuyện gì xảy ra cho hai người phụ nữ, một đứa bé và một ông già sắp chết. Tôi không biết tôi có giúp ích gì cho họ được không, nhưng ít ra, tôi... cũng có mặt ở đấy.
- Sao? À, tôi chán nói chuyện với con chó của tôi rồi. Anh có sao không đấy? Nè, tôi có thể bảo phi công dừng ở phi trường của anh, bốc anh nếu anh muốn đi luôn. Phải, phải, tôi biết em gái anh không thích ai chõ mũi vào công việc của cô ấy. Tôi chỉ lo cho ông già và đứa bé thôi. Ờ phải, đúng, tôi thích em gái anh. Cái gì mà không thích? Cô ấy gởi cho con chó của tôi 20 miếng thịt bò có xương. Thôi được rồi, Jake và tôi đi Boston. Trong lúc tôi đang bay trên trời, tôi sẽ cố suy nghĩ tôi đã làm gì trong ba năm qua. Dĩ nhiên tôi sẽ nói cho anh biết. Chuyện diễn ra còn hời hợt, nhưng có phải Annie có nói về tôi không? Anh biết, bất cứ chuyện nhỏ nhặt gì cũng được. Vậy cứ nói đi. Cô ấy nói chuyện ấy! Anh có phỉnh không? Đừng đùa! À, cám ơn Tom. Không, tôi chưa biết có nên làm việc cho phụ nữ hay không. Họ thường lôi thôi lắm. Cô ấy nói thế à? Có phải anh nói thế không? Tôi sẽ ghi nhớ. Tôi sẽ cho anh biết chuyện xảy ra như thế nào. Đương nhiên. Rất thích nói chuyện với anh.
- Mày không tin chuyện này đâu, Jake à. Không bao giờ. Chuyện này thật tuyệt vời. Mày lắng mà nghe, Jake. Cô Annie Clark đã nói với anh cổ rằng khi tao hôn cô ấy trái đất đã chuyển động. Jake ngửa đầu ra sau mà hú cho đến khi Clay đập vào nó.
- Vậy là ông Shake, Rattle, và Roll không mất một chút gì hết. Mẹ kiếp! Jake, tao cảm thấy thích thú quá.
***
Parker Grayson hạ chiếc máy bay riêng xuống một cách nhẹ nhàng êm ái.
- Các cháu đi đâu thì đi. Tôi sẽ gặp lại các cháu vào bữa ăn tối. Tôi cần ở đây quãng một giờ, có việc và gọi điện thoại đến vài nơi. Tôi sẽ thuê một chiếc xe hơi. Chỉ cần có ai chỉ đường cho tôi đến khách sạn là được. Nói lại cho tôi biết buổi gặp mặt tổ chức ở đâu. - Parker ghi nhanh vào sổ tay. - Tôi sẽ gặp các cháu sau.
Một giờ sau, các thủ tục của chuyến bay đã lo xong, anh đi thuê xe hơi, đến trạm chính của phi trường. Anh mất thêm một giờ nữa ở đây để gọi điện thoại đến khắp các khách sạn trong thành phố, hỏi xem Annie đăng ký ở tại khách sạn nào. Cuối cùng anh tìm ra chỗ ở của cô là khách sạn Bốn Mùa. Anh phải tranh đấu mất một phút mới giữ được phòng, rồi anh yêu cầu được nối đường giây đến phòng của Annie. Người ta báo cho anh biết cô chưa đến. Parker để tin nhắn: “Tôi đang ở tại khách sạn. Vui lòng gọi cho tôi”.
Parker phải mất 40 phút nữa để điền vào giấy tờ thuê xe. Với tấm bản đồ ở chỗ ngồi phía trước, anh lái xe ra khỏi phi trường, lòng khinh ghét đời sống ở đô thị. Anh không thích những con đường giả tạo với nhà xây gạch ở thành phố. Anh không thích những công viên cây xanh hay vườn tược ở trong thành phố, vì anh đến từ hòn đảo xanh tươi, đầy hoa thơm cỏ lạ. Anh rất ghét cuộc sống ở trong thành phố.
Ben và Adreas thì cho rằng bánh nhân cá Boston là ngon tuyệt, nhưng anh chỉ thích tôm hùm nướng với gia vị. Không ai thích những thứ ở Hawaii như là dứa, măng cụt hay những thức ăn ngon lành khác. Điều làm anh khó chịu nhất là thằng cháu anh đồng ý với Andreas về việc ăn uống. Mẹ kiếp, cháu trai của anh đã thành dân Boston rồi.
Nhưng mình làm quái gì ở đây? Phải chăng mình là con người khốn khổ phải tìm cách gặp mặt Annie để nói cho cô biết mình đã biết cái chuyện bí mật của cô ta, và để trừng phạt cô về tội đã coi thường mình? Phải? tất cả đều đúng. Có phải vì thế mà mình đến đây không? - Anh tự hỏi.
***
Chiếc Mustang màu đỏ nhạt có thể cuốn mui làm cho Clay kinh ngạc.
- Jake, chúng ta có thể sử dụng được chiếc xe này, - Anh nói và vào ngồi sau tay lái. - Buộc dây thắt lưng, cậu ơi, chúng ta đi. Chúng ta đến khách sạn Bốn Mùa. Jake, khi họ thấy mày, họ sẽ kinh ngạc vô cùng đấy. Họ nói chó nhỏ thì được. Cái từ nhỏ này khó định nghĩa, vậy mày phải biết cư xử. Tao nghĩ là không gặp mấy khó khăn, vì anh tao khi còn chơi cho Đội Celtics là một thần tượng. Nếu thất bại, tao sẽ nói với họ tao là anh của Larry Bird. Thế nào họ cũng để cho chúng ta ở phòng hạng nhất. Bake Ruth thường có mặt ở đây. Tao thường đến đây luôn, Jake à. Đây là thành phố lớn. Tao thường ăn tôm hùm ở đây. Tao thường dẫn cô gái đến đây chơi vào dịp có trận đấu giữa Harvard với Yale. Tao tưởng tao yêu. Ngày hôm ấy cho thấy tao không yêu. Ngày nào đấy tao sẽ dẫn mày đi xem trượt băng. Tao đã nói đây là thành phố lớn. Tao ngạc nhiên khi nghe Annie đi học đại học ở đây.
- Thế nào cô ấy cũng ngạc nhiên khi thấy chúng ta. Nhất là mày. Tao, tao là người đã làm cho trái đất chuyển động. Lạy Chúa! Jake, tao cảm thấy như đứa trẻ mới lớn. Tao thích người đàn bà ấy. Mày biết sao không, có nhiều chuyện lạ nữa, chứ không phải chỉ chuyện đến họp mặt đâu. Cô ấy trở lại hiện trường của tội ác với hy vọng lôi cổ cái thằng ấy ra ánh sáng. Chính cái chuyện ấy đấy. Mày tin tao đi. Chiếc xe nhỏ tuyệt quá, há?
- Có phải tao thường nói với mày như thế này không, Jake? Trong mấy năm qua chẳng có ai để nói chuyện phải không? Mẹ kiếp, tao ước chi mày hiểu hết câu chuyện.
Clay lái xe không có mục đích, hết lên đường này rồi đến xuống đường khác, cho tới khi theo đường tới khách sạn Bốn Mùa. Trước khi về trang trại, ông đã ở tại đây nhiều lần. Ông tự hỏi không biết có nhân viên kỳ cựu nào còn nhớ ông không. Ông không đợi lâu để biết được điều đó. Ngay khi mới đậu xe vào vỉa hè, người gác cửa đã bước tới, toét miệng cười.
- Ông Mitchell, rất sung sướng được gặp lại ông. Thật quá lâu rồi. Anh trai ông khỏe không?
- Đang sống ở vùng đất đầy ánh sáng mặt trời và chơi gôn suốt ngày. Đây là Jake, Carl. Anh có nghĩ tôi sẽ gặp trở ngại gì không? Khi tôi giữ phòng trước, họ nói họ chỉ chấp nhận chó nhỏ thôi. Tôi để con Great Dane ở nhà, vì tôi biết nó không đúng tiêu chuẩn.
- Tại sao tôi không đăng ký cho ông để ông đem Jake đi thang máy lên. Tôi biết ông ở trên tầng thứ 15. Tôi sẽ cho người bồi đem chìa khóa lên. Từ khi ông đánh điện tín đến để giữ phòng, họ đã nói đến ông suốt ngày. Như thế nghĩa là ông đã đăng ký trước.
- Cám ơn, Carl. Nhân tiện hỏi anh, anh có biết những người bạn của tôi đã đến chưa? Hai phụ nữ, một bé gái với con chó nhỏ, và một ông già yếu đuối.
- Họ đến đã nhiều giờ rồi. Hai cô đi ra ngoài, còn ông già đang ngủ trong phòng.
- Anh làm giúp tôi một việc được không, Carl? Anh nói với nhân viên ở bàn tiếp tân gởi lại lời nhắn cho cô Clark. Ông Richardson chắc đang ngủ, tôi không muốn thức ông ấy dậy. Chỉ nói có tôi ở đây và hãy gọi đến phòng tôi. Clay chuồi cho người gác cửa tờ 20 đôla.
- Ta đi thôi, Jake. Tôi đi để cho con chó chạy một lát, rồi chúng tôi lên lầu uống bia lạnh.